Trao Anh Trái Tim Em
Chương 37
217@-Edit: An Tĩnh
Cuối xuân đầu hạ, ánh mặt trời sau giờ Ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ) không nóng bức quá mức, ôn hòa nhẹ dịu, tỏa lên người rất thoải mái.
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi dạo một vòng dọc theo sông Hộ Thành, cuối cùng dừng chân tại một quán cà phê lộ thiên ở bên bờ sông.
Sau giờ Ngọ là thời gian nghỉ ngơi, trên đường cũng không có quá nhiều người, thật yên tĩnh, làm cho tâm trạng con người ta cũng thật thư thả.
Vì phơi nắng nguyên một ngày nên cả người Lục Chẩm Tuyết đều trở nên mềm nhũn, thời điểm người phục vụ đưa thực đơn chọn món đến, cô lập tức chọn một cốc cà phê đen để nâng cao tinh thần.
Kết quả cô vừa mới dứt lời, Lâm Cảnh nói lại ngay: “Lấy cho cô ấy một cốc nước ép xoài.”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi Lâm Cảnh: “Tại sao em phải uống nước ép xoài ạ, em muốn uống cà phê cơ.”
“Bây giờ đã chiều rồi, buổi tối em không định đi ngủ à?”
Cuộc sống một mình trước kia của Lục Chẩm Tuyết, làm việc và nghỉ ngơi luôn loạn cào cào. Có một buổi tối ngày kia, nửa đêm cô không ngủ được, bèn thức dậy đến tủ lạnh tìm một lon bia.
Có lẽ là gây ra động tĩnh quá lớn, vô tình đánh thức Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đi đến phòng bếp, thấy cô đang đứng trước cửa tủ lạnh, trên tay đang cầm một lon bia.
Ánh mắt anh dừng trên lon bia trong tay cô mấy giây, sau đó dời mắt đến khuôn mặt cô, nhìn cô nói: “Em đang làm gì vậy?”
Có lẽ là bị đánh thức vào nửa đêm, giọng anh có hơi trầm khàn. Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại không hề có ý định nghe câu trả lời từ cô, khi đang nói chuyện còn tiện tay lấy lon bia của cô đi mất, “Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ, em là con cú mèo à? Em còn chạy ra đây uống đồ lạnh nữa, không tốt cho thân thể của em chút nào.”
Dứt lời, anh mở tủ lạnh và cất lon bia vào lại trong đó, đưa tay cầm chặt lấy tay cô, kéo cô đi đến phòng khách.
Lục Chẩm Tuyết vô cùng uất ức, vô cùng tủi thân, nói: “Em không ngủ được mà.”
Lâm Cảnh nói: “Không ngủ được cũng phải đi ngủ cho anh.”
Từ đó về sau, Lâm Cảnh không cho cô uống quá nhiều cà phê nữa, sợ đến tối cô lại không ngủ được.
Lâm Cảnh đúng là rất bá đạo, ở một số chuyện hoàn toàn không chừa cho cô một con đường thương lượng nào, Lục Chẩm Tuyết không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ cà phê yêu quý của mình, oan ức và tủi thân ngồi uống nước ép xoài vừa được mang ra.
Cũng may là nước ép xoài ở quán cà phê này rất ngon, Lục Chẩm Tuyết uống xong một cốc, còn đòi thêm một cộc thứ hai nữa.
Sau khi uống xong hai cốc nước ép xoài ngòn ngọt mát mát, cô lấy lại tinh thần, hai tay chống lên bàn, hào hứng nói với Lâm Cảnh: “Hay là tối nay chúng ta đừng về nhà ăn cơm nữa nha anh, chúng ta ăn mấy món đơn giản ở ngoài, sau đó đi dạo chợ đêm nha nha.”
Mặc dù thành phố Giang là một thành phố cổ xưa, nhưng đi dạo chợ đêm cực kì vui, vừa đến buổi tối là đèn đuốc sáng trưng cả một góc phố, còn rất đông đúc náo nhiệt nữa.
Lâm Cảnh bận rộn công việc nhiều năm như vậy, không hề có thời gian rảnh, hơn nữa anh vốn không có hứng thú đi dạo khắp nơi thế này, chỉ có mỗi Lục Chẩm Tuyết có thể kéo anh đi dạo lòng vòng khắp nơi như này mà thôi.
Đến buổi tối, Lục Chẩm Tuyết đưa Lâm Cảnh đi ăn cơm tối trước, Lâm Giang là một tửu lầu (quán rượu) lâu đời đã tồn tại từ rất lâu, Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi lên lầu hai, tìm một vị trí trước cửa sổ và ngồi xuống.
Người phục vụ rất nhanh đã nhiệt tình cầm thực đơn đến, để cho hai người từ từ gọi món ăn.
Lục Chẩm Tuyết đang nói chuyện điện thoại với mẹ, cô nói với bà rằng buổi tối mình và Lâm Cảnh sẽ không về nhà ăn cơm, bảo họ không cần chờ hai người đâu, sẽ về hơi trễ chút.
Mẹ Lục nói ở trong điện thoại: “Vậy con nhớ đưa A Cảnh đi ăn những món ngon đặc sắc của thành phố Giang nha, hiếm khi A Cảnh mới đến đây mà.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Bọn con đang ở trong quán rồi, mẹ không cần bận tâm đâu.”
Mẹ Lục cũng bật cười, nói: “Vậy được rồi, các con chơi vui vẻ nhé.”
Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, lại đi qua ngồi bên cạnh Lâm Cảnh, cúi đầu xem thực đơn anh đang cầm trong tay, nói: “Xem ra mẹ em rất hài lòng với anh, còn nhắc em phải đưa anh đi ăn mấy món đặc sản ở thành phố Giang nữa.”
Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào tên mấy món ăn trong thực đơn, “Em muốn ăn món này.”
Lâm Cảnh cầm bút trong tay, thuận thế khoanh lại.
Lục Chẩm Tuyết lại nói: “Mới đầu em còn nghĩ rằng ông nội và ba mẹ em có thể sẽ không đồng ý chuyện của hai chúng ta.”
Dù sao lúc trước khi Lâm Cảnh từ hôn, cô cũng không thèm để ý, chỉ cần bây giờ Lâm Cảnh yêu cô là được rồi. Nhưng đối với người lớn mà nói, có thể họ cần phải cân nhắc nhiều hơn.
Cô hỏi Lâm Cảnh: “Nếu nhà em không cho phép anh và em ở bên nhau thì anh sẽ làm thế nào vậy?”
Lâm Cảnh không thèm nói đạo lý nữa, trước sau vẫn dửng dưng vừa gọi thức ăn vừa nói: “Không đồng ý thì anh với em kết hôn. Chẳng lẽ người nhà em còn muốn cầm gậy đánh uyên ương nữa à.”
Người nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe đôi tình nhân nói chuyện, nghe vậy thì không nhịn được cười, nhưng lại không dám phát ra riêng, đành phải cúi đầu xuống.
Lục Chẩm Tuyết thấy người ta cười, đôi chân dưới bàn lặng lé đá Lâm Cảnh một cái, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại vô lý như vậy chứ.”
Lâm Cảnh nói lại: “Rốt cuộc là ai vô lý hả?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy người phục vụ bên cạnh càng lúc càng không nhịn được cười, bèn thúc giục Lâm Cảnh gọi thứ ăn nhanh hơn một chút, xong rồi thì đưa đơn gọi món cho người phục vụ, nói: “Trừ món thịt gà sốt cay ra, các món còn lại đều không làm cay nhé.”
Người phục vụ được một phen sững sờ, “Cá cũng không cần ạ? Một ít cũng không cho vào luôn đúng không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu, trêu ghẹo Lâm Cảnh nói: “Hết cách rồi, có một đại thiếu gia ở đây chỉ cần dính tý ớt đã bị dị ứng, chỉ có thể thuận theo anh ấy thôi.”
Người phục vụ không nhịn được bật cười, đáp một tiếng “được.”, sau đó cầm đơn gọi món đi xuống lầu chuẩn bị thức ăn cho hai người.
Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Cảnh đang lười biếng dựa người vào lưng ghế, nhìn cô với đôi mắt tràn đầy ý cười.
Lục Chẩm Tuyết ghé sát lại và đưa tay chạm vào mặt anh, không nhịn được cười, hỏi: “Anh cười cái gì hả. Anh phải đối xử thật tốt với em.”
Lâm Cảnh cười, kéo tay cô xuống rồi cầm chặt trong lòng bàn tay mình, hỏi cô: “Ngày mai khi nào mới đến nhà ông ngoại em?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chắc là vào sáng mai đó anh, lái xe mất khoảng hai tiếng thôi.”
Ăn cơm tối xong, Lục Chẩm Tuyết đưa Lâm Cảnh đi dạo chợ đêm sát bên tửu lầu.
Chợ đêm nơi phố cổ như thế này, vừa đến buổi tối đã vô cùng náo nhiệt, trên đường người đến người đi, rất có không khí của cuộc sống.
Lục Chẩm Tuyết hỏi Lâm Cảnh. “Trước kia anh có đi dạo những nơi thế này chưa ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Không đi. Công việc quá bận rộn.”
Lục Chẩm Tuyết hừ một tiếng, “Thảo nào anh lại như vậy, lạnh lùng như băng, không có chút sự ấm áp nào hết.”
Thế nhưng nếu đi trong dòng người này, Lâm Cảnh cũng hoàn toàn không phù hợp với những nơi thế này chút nào, anh trời sinh đã hời hợt và lạnh lùng như vậy đấy.
Đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Lục Chẩm Tuyết lập tức kéo Lâm Cảnh vào đó dạo một vòng.
Cô là một người nghiện văn phòng phẩm nặng, chỉ cần đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, chắc chắn phải ghé vào đi dạo một chút, sau đó mua về nhà cả đống đồ.
Nhà cô có rất nhiều những cuốn note bìa phong cảnh và các loại bút với đủ kiểu dáng, nhưng mỗi khi thấy gì đó đẹp mắt, vẫn không kiềm được mà mua thêm.
Lục Chẩm Tuyết đi dạo vòng vòng trong đó, hai tay Lâm Cảnh đặt trong túi quần, lười biếng đi theo phía sau cô, ánh mắt anh quét bốn phía xung quanh một vòng, nhìn thấy có một con búp bê vải nhỏ treo trên tường.
Nhớ đến con búp bê vải nhỏ trong phòng của Lục Chẩm Tuyết, không nhịn được bật cười, thấp giọng nói với cô: “Có thích con búp bê vải treo trên tường kia không? Muốn anh mua cho em không?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu nhìn lên tường, cô nhớ đến chuyện Lâm Cảnh nhìn thấy con búp bê vải của mình đặt trên giường hồi sáng, còn nói muốn mua cho cô nữa, cũng không nhịn được cười, lắc đầu nói: “Cái này xấu quá. Chúng ta về rồi mua búp bê em bé đi, em biết có một cửa hàng bán búp bê em bé rất đẹp mắt luôn.”
Lâm Cảnh cười, đồng ý với cô, “Được.”
Lục Chẩm Tuyết lại cúi đầu tiếp tục chọn văn phòng phẩm, Lâm Cảnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đại thiếu gia, đặt tay trong túi đi theo bên cạnh cô.
Nhưng cô người đàn ông đẹp trai như Lâm Cảnh đây lại đứng trong một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ bé thì thật sự quá chói mắt. Lục Chẩm Tuyết đang chăm chú chịn văn phòng phẩm, đột nhiên phát hiện có mấy cô gái liên tục quay đầu nhìn Lâm Cảnh.
Vậy mà người ngây thơ nào đó còn cố tình thể hiện bản lĩnh đào hoa của mình nữa cơ đấy.
Trong lòng Lục Chẩm Tuyết cũng không rộng lượng đến mức đó, mua văn phòng phẩm xong thì lập tức kéo Lâm Cảnh đi.
Bạn trai của cô, tất nhiên cô sẽ không vui khi anh bị người khác nhòm ngó.
Lúc Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, bỗng nhiên mới ý thức được không biết từ lúc nào mà cô đã có ý muốn chiếm Lâm Cảnh làm của riêng cho mình mạnh đến như vậy. Người ngoài nhìn một cái cô cũng đã không vui rồi.
Cô quay đầu nhìn Lâm Cảnh, còn anh thì hoàn toàn không phát hiện được Lục Chẩm Tuyết đang ăn phải giấm chua, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, cái gì mà cô là yêu tinh trốn thoát khỏi núi chứ, cô thấy Lâm Cảnh mới phù hợp với câu nói đó. Vừa ra khỏi cửa đã khiến người phụ nữa khác thầm thương trộm nhớ.
Cô kéo Lâm Cảnh đi dạo trong chợ đêm một hồi, lúc về nhà, vẫn dừng lại ven đường mua một quả dưa hấu đem về.
Cô nói với Lâm Cảnh: “Không biết dưa hấu của ông ngoại em trống đã chín chưa, ngày mai chúng ta đi ra vườn xem một chút nha anh.”
Lâm Cảnh đã từng ghé ngang qua nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết trước kia rồi. Khi đó anh đến đó để thị sát hạng mục của công ty, xe tạm thời xảy ra vấn đề, nên đã dừng lại ở bên ngoài nhà của ông ngoại Lục Chẩm Tuyết.
Khi đó anh vẫn chưa yêu Lục Chẩm Tuyết, lúc ấy nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, chỉ cảm thấy thật phiền lòng. Không hiểu nổi tại sao ngay cả đi thị sát hạng mục cũng gặp phải cô nữa.
Nhưng anh lại không hề phát hiện rằng từ lúc đó, anh đã bắt đầu để mắt đến Lục Chẩm Tuyết rồi.
Lục Chẩm Tuyết cũng không biết Lâm Cảnh đang suy nghĩ gì, vừa về đến nhà đã lập tức hào hứng chạy vào trong, “Ông nội, ba, mẹ, tụi con về rồi ạ!”
Cô vừa đi vào nhà vừa chào hỏi mọi người, “Tụi con có mua dưa hấu về đây ạ, rất ngọt đó nha.”
Vừa vào phòng khách, Lục Chẩm Tuyết liền nhìn thấy cả gia đình bác hai đang ngồi ở ghế sofa.
Mấy tháng trước, thời điểm giao thừa. Bởi vì Lục Chẩm Tuyết biết được chuyện lúc đầu anh họ cả đi tìm Lâm Cảnh để nói đến việc hôn ước giữa hai người, còn muốn trèo cao đến Lâm Cảnh để kiếm lợi. Đêm đó bác dâu hai đã che chở cho anh họ cả, vì thế mà đã xích mích với gia đình của cô.
Mấy tháng nay, cả nhà bác hai đều không hề đến nhà họ Lục để thăm ông nội.
Lục Chẩm Tuyết vừa đi vào, thấy mẹ đang ngồi ở đằng xa, khuôn mặt rõ ràng đang không vui.
Bà nhìn thấy cô đi vào, cuối cùng trên mặt mới xuất hiện nụ cười, nói: “Hồi chiều nay ba con cũng có mua một quả dưa hấu về đấy, nhưng lại không ngọt chút nào.”
Lục Chẩm Tuyết cười, “Dưa hấu của tụi con mua có thể rất ngọt đó mẹ, con đã nếm thử rồi.”
Dì Dương đi đến nhận lấy trái dưa hấu Lâm Cảnh đang xách trong tay, cười nói: “Vậy để tôi đi cắt ra.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Cảm ơn dì Dương nhiều ạ.”
Cô kéo Lâm Cảnh đi đến ghế sofa còn trống bên cạnh ông nội và ngồi xuống.
Còn cô thì kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước bàn trà nhỏ, cầm lấy một miếng dưa hấu trên bàn đưa vào miệng ăn. Mới cắn thử một miếng dưa hấu nhỏ những quả nhiên không ngọt thật.
Ông nội hỏi: “Buổi tối hai đứa ở bên ngoài ăn món gì vậy? Ăn có ngon không? Nếu đói thì trong phòng bếp còn thức ăn đó, ông bảo dì Dương hâm nóng lại cho hai đứa ăn.”
Lục Chẩm Tuyết vừa cắn thêm một miếng dưa hấu, vừa nói: “Không đói bụng ạ, buổi tối nay tụi cháu đã ăn ở tửu lầu bên bờ sông đó ông nội.”
Ông nội gật đầu, lại quay sang hỏi Lâm Cảnh, “A Cảnh có quen ăn thức ăn ở thành phố Giang không cháu? Ông nhớ cháu bị dị ứng ớt cay mà nhỉ?”
Lâm Cảnh gật đầu đáp lại ông, “Đúng vậy ông ạ.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Một chút cũng không ăn được ạ. Ăn một tý là dị ứng ngay luôn.”
Mẹ Lục cười nói: “Mỗi một người đều có thể chất và đặc điểm không giống nhau mà.”
Dì Dương rất nhanh đã bưng một dĩa dưa hấu đi vào, cười nói: “Trông dưa hấu này có vẻ ngọt hơn so với quả hồi chiều nhiều, ruột dưa có màu đỏ đỏ hồng hồng.”
Lục Chẩm Tuyết kiêu ngạo nói: “Con chọn mà lị.”
Cô đưa tay cầm lấy một miếng dưa vừa mới cắt, cắn một miếng nhỏ, quả nhiên rất ngọt và mọng nước.
Cô quay đầu đút vào miệng Lâm Cảnh, “Anh ăn giúp em với.”
Lâm Cảnh cúi đầu cắn một miếng, sau đó ừ một tiếng, “Ừ, đưa anh.”
Anh thuận tay cầm lấy miếng dưa hấu không ngọt trong tay Lục Chẩm Tuyết mà cô ăn không hết, giải quyết hết giúp cô.
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết di chuyển đến Lâm Cảnh, vì ngại có người lớn ở đây, nên hai người chỉ liếc mắt đưa tình với nhau thôi, thời điểm hai ánh mắt đối diện nhau, đáy mắt của cô và anh đều ẩn chứa ý cười hạnh phúc.
Lâm Cảnh ngồi trong phòng khách trò chuyện với người lớn trong nhà một hồi, đột nhiên điện thoại di động rung lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị, là một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, anh nói với ông nội một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài sân để nghe máy.
Thời gian Lâm Cảnh nhận cuộc điện thoại này hơi lâu một chút.
Chờ đến khi anh nghe xong, lúc chuẩn bị quay về phòng khách, vừa xoay người thì nhìn thấy Lục Phong đang đi về phía của mình.
Anh nhìn anh ấy, sắc mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ.
Nhưng lần này Lục Phong tìm anh đã để giải thích chuyện đính hôn do anh ấy nói lần trước, trong lời nói có nhắc đến chuyện lợi ích của hai bên, là do ý kiến cá nhân của anh, không hề liên quan đến cả nhà.
Người trong nhà không biết anh đã gây ra chuyện gì, cũng không hề có ý định trèo cao kiếm lợi.
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng vẻ mặt của lâm Cảnh vẫn không có sự biển đổi đặc sắc gì, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Tôi đã sớm biết rồi.”
Lục Phong vội vàng nói tiếp: “Vậy thì quá tốt rồi, tôi sợ cậu sẽ hiểu lầm A Tuyết.”
Lâm Cảnh nói: “Tính cách của A Tuyết như thế nào, tôi hiểu rất rõ. Anh thẳng thắn nói: “Tôi rất thích A Tuyết.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá rồi.”
Sự việc đã xảy ra trước kia, bây giờ khi nghĩ lại, Lục Phong cảm thấy thật sự rất xấu hổ. Lúc ấy là do anh quá ỷ lại vào gia thế của Lâm Cảnh, nên mới có thái độ nịnh hót như thế.
Làm hại em gái A Tuyết nhà mình bị Lâm Cảnh hiểu lầm. Nhưng không ngờ rằng cả Lâm Cảnh và A Tuyết lại có duyên phận như vậy, quả nhiên là chuyện tình cảm, đúng là nhắm trúng mục tiêu đã được định từ trước.
Trao Anh Trái Tim Em
Cuối xuân đầu hạ, ánh mặt trời sau giờ Ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ) không nóng bức quá mức, ôn hòa nhẹ dịu, tỏa lên người rất thoải mái.
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi dạo một vòng dọc theo sông Hộ Thành, cuối cùng dừng chân tại một quán cà phê lộ thiên ở bên bờ sông.
Sau giờ Ngọ là thời gian nghỉ ngơi, trên đường cũng không có quá nhiều người, thật yên tĩnh, làm cho tâm trạng con người ta cũng thật thư thả.
Vì phơi nắng nguyên một ngày nên cả người Lục Chẩm Tuyết đều trở nên mềm nhũn, thời điểm người phục vụ đưa thực đơn chọn món đến, cô lập tức chọn một cốc cà phê đen để nâng cao tinh thần.
Kết quả cô vừa mới dứt lời, Lâm Cảnh nói lại ngay: “Lấy cho cô ấy một cốc nước ép xoài.”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi Lâm Cảnh: “Tại sao em phải uống nước ép xoài ạ, em muốn uống cà phê cơ.”
“Bây giờ đã chiều rồi, buổi tối em không định đi ngủ à?”
Cuộc sống một mình trước kia của Lục Chẩm Tuyết, làm việc và nghỉ ngơi luôn loạn cào cào. Có một buổi tối ngày kia, nửa đêm cô không ngủ được, bèn thức dậy đến tủ lạnh tìm một lon bia.
Có lẽ là gây ra động tĩnh quá lớn, vô tình đánh thức Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đi đến phòng bếp, thấy cô đang đứng trước cửa tủ lạnh, trên tay đang cầm một lon bia.
Ánh mắt anh dừng trên lon bia trong tay cô mấy giây, sau đó dời mắt đến khuôn mặt cô, nhìn cô nói: “Em đang làm gì vậy?”
Có lẽ là bị đánh thức vào nửa đêm, giọng anh có hơi trầm khàn. Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại không hề có ý định nghe câu trả lời từ cô, khi đang nói chuyện còn tiện tay lấy lon bia của cô đi mất, “Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ, em là con cú mèo à? Em còn chạy ra đây uống đồ lạnh nữa, không tốt cho thân thể của em chút nào.”
Dứt lời, anh mở tủ lạnh và cất lon bia vào lại trong đó, đưa tay cầm chặt lấy tay cô, kéo cô đi đến phòng khách.
Lục Chẩm Tuyết vô cùng uất ức, vô cùng tủi thân, nói: “Em không ngủ được mà.”
Lâm Cảnh nói: “Không ngủ được cũng phải đi ngủ cho anh.”
Từ đó về sau, Lâm Cảnh không cho cô uống quá nhiều cà phê nữa, sợ đến tối cô lại không ngủ được.
Lâm Cảnh đúng là rất bá đạo, ở một số chuyện hoàn toàn không chừa cho cô một con đường thương lượng nào, Lục Chẩm Tuyết không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ cà phê yêu quý của mình, oan ức và tủi thân ngồi uống nước ép xoài vừa được mang ra.
Cũng may là nước ép xoài ở quán cà phê này rất ngon, Lục Chẩm Tuyết uống xong một cốc, còn đòi thêm một cộc thứ hai nữa.
Sau khi uống xong hai cốc nước ép xoài ngòn ngọt mát mát, cô lấy lại tinh thần, hai tay chống lên bàn, hào hứng nói với Lâm Cảnh: “Hay là tối nay chúng ta đừng về nhà ăn cơm nữa nha anh, chúng ta ăn mấy món đơn giản ở ngoài, sau đó đi dạo chợ đêm nha nha.”
Mặc dù thành phố Giang là một thành phố cổ xưa, nhưng đi dạo chợ đêm cực kì vui, vừa đến buổi tối là đèn đuốc sáng trưng cả một góc phố, còn rất đông đúc náo nhiệt nữa.
Lâm Cảnh bận rộn công việc nhiều năm như vậy, không hề có thời gian rảnh, hơn nữa anh vốn không có hứng thú đi dạo khắp nơi thế này, chỉ có mỗi Lục Chẩm Tuyết có thể kéo anh đi dạo lòng vòng khắp nơi như này mà thôi.
Đến buổi tối, Lục Chẩm Tuyết đưa Lâm Cảnh đi ăn cơm tối trước, Lâm Giang là một tửu lầu (quán rượu) lâu đời đã tồn tại từ rất lâu, Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi lên lầu hai, tìm một vị trí trước cửa sổ và ngồi xuống.
Người phục vụ rất nhanh đã nhiệt tình cầm thực đơn đến, để cho hai người từ từ gọi món ăn.
Lục Chẩm Tuyết đang nói chuyện điện thoại với mẹ, cô nói với bà rằng buổi tối mình và Lâm Cảnh sẽ không về nhà ăn cơm, bảo họ không cần chờ hai người đâu, sẽ về hơi trễ chút.
Mẹ Lục nói ở trong điện thoại: “Vậy con nhớ đưa A Cảnh đi ăn những món ngon đặc sắc của thành phố Giang nha, hiếm khi A Cảnh mới đến đây mà.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Bọn con đang ở trong quán rồi, mẹ không cần bận tâm đâu.”
Mẹ Lục cũng bật cười, nói: “Vậy được rồi, các con chơi vui vẻ nhé.”
Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, lại đi qua ngồi bên cạnh Lâm Cảnh, cúi đầu xem thực đơn anh đang cầm trong tay, nói: “Xem ra mẹ em rất hài lòng với anh, còn nhắc em phải đưa anh đi ăn mấy món đặc sản ở thành phố Giang nữa.”
Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào tên mấy món ăn trong thực đơn, “Em muốn ăn món này.”
Lâm Cảnh cầm bút trong tay, thuận thế khoanh lại.
Lục Chẩm Tuyết lại nói: “Mới đầu em còn nghĩ rằng ông nội và ba mẹ em có thể sẽ không đồng ý chuyện của hai chúng ta.”
Dù sao lúc trước khi Lâm Cảnh từ hôn, cô cũng không thèm để ý, chỉ cần bây giờ Lâm Cảnh yêu cô là được rồi. Nhưng đối với người lớn mà nói, có thể họ cần phải cân nhắc nhiều hơn.
Cô hỏi Lâm Cảnh: “Nếu nhà em không cho phép anh và em ở bên nhau thì anh sẽ làm thế nào vậy?”
Lâm Cảnh không thèm nói đạo lý nữa, trước sau vẫn dửng dưng vừa gọi thức ăn vừa nói: “Không đồng ý thì anh với em kết hôn. Chẳng lẽ người nhà em còn muốn cầm gậy đánh uyên ương nữa à.”
Người nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe đôi tình nhân nói chuyện, nghe vậy thì không nhịn được cười, nhưng lại không dám phát ra riêng, đành phải cúi đầu xuống.
Lục Chẩm Tuyết thấy người ta cười, đôi chân dưới bàn lặng lé đá Lâm Cảnh một cái, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại vô lý như vậy chứ.”
Lâm Cảnh nói lại: “Rốt cuộc là ai vô lý hả?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy người phục vụ bên cạnh càng lúc càng không nhịn được cười, bèn thúc giục Lâm Cảnh gọi thứ ăn nhanh hơn một chút, xong rồi thì đưa đơn gọi món cho người phục vụ, nói: “Trừ món thịt gà sốt cay ra, các món còn lại đều không làm cay nhé.”
Người phục vụ được một phen sững sờ, “Cá cũng không cần ạ? Một ít cũng không cho vào luôn đúng không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu, trêu ghẹo Lâm Cảnh nói: “Hết cách rồi, có một đại thiếu gia ở đây chỉ cần dính tý ớt đã bị dị ứng, chỉ có thể thuận theo anh ấy thôi.”
Người phục vụ không nhịn được bật cười, đáp một tiếng “được.”, sau đó cầm đơn gọi món đi xuống lầu chuẩn bị thức ăn cho hai người.
Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Cảnh đang lười biếng dựa người vào lưng ghế, nhìn cô với đôi mắt tràn đầy ý cười.
Lục Chẩm Tuyết ghé sát lại và đưa tay chạm vào mặt anh, không nhịn được cười, hỏi: “Anh cười cái gì hả. Anh phải đối xử thật tốt với em.”
Lâm Cảnh cười, kéo tay cô xuống rồi cầm chặt trong lòng bàn tay mình, hỏi cô: “Ngày mai khi nào mới đến nhà ông ngoại em?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chắc là vào sáng mai đó anh, lái xe mất khoảng hai tiếng thôi.”
Ăn cơm tối xong, Lục Chẩm Tuyết đưa Lâm Cảnh đi dạo chợ đêm sát bên tửu lầu.
Chợ đêm nơi phố cổ như thế này, vừa đến buổi tối đã vô cùng náo nhiệt, trên đường người đến người đi, rất có không khí của cuộc sống.
Lục Chẩm Tuyết hỏi Lâm Cảnh. “Trước kia anh có đi dạo những nơi thế này chưa ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Không đi. Công việc quá bận rộn.”
Lục Chẩm Tuyết hừ một tiếng, “Thảo nào anh lại như vậy, lạnh lùng như băng, không có chút sự ấm áp nào hết.”
Thế nhưng nếu đi trong dòng người này, Lâm Cảnh cũng hoàn toàn không phù hợp với những nơi thế này chút nào, anh trời sinh đã hời hợt và lạnh lùng như vậy đấy.
Đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Lục Chẩm Tuyết lập tức kéo Lâm Cảnh vào đó dạo một vòng.
Cô là một người nghiện văn phòng phẩm nặng, chỉ cần đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, chắc chắn phải ghé vào đi dạo một chút, sau đó mua về nhà cả đống đồ.
Nhà cô có rất nhiều những cuốn note bìa phong cảnh và các loại bút với đủ kiểu dáng, nhưng mỗi khi thấy gì đó đẹp mắt, vẫn không kiềm được mà mua thêm.
Lục Chẩm Tuyết đi dạo vòng vòng trong đó, hai tay Lâm Cảnh đặt trong túi quần, lười biếng đi theo phía sau cô, ánh mắt anh quét bốn phía xung quanh một vòng, nhìn thấy có một con búp bê vải nhỏ treo trên tường.
Nhớ đến con búp bê vải nhỏ trong phòng của Lục Chẩm Tuyết, không nhịn được bật cười, thấp giọng nói với cô: “Có thích con búp bê vải treo trên tường kia không? Muốn anh mua cho em không?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu nhìn lên tường, cô nhớ đến chuyện Lâm Cảnh nhìn thấy con búp bê vải của mình đặt trên giường hồi sáng, còn nói muốn mua cho cô nữa, cũng không nhịn được cười, lắc đầu nói: “Cái này xấu quá. Chúng ta về rồi mua búp bê em bé đi, em biết có một cửa hàng bán búp bê em bé rất đẹp mắt luôn.”
Lâm Cảnh cười, đồng ý với cô, “Được.”
Lục Chẩm Tuyết lại cúi đầu tiếp tục chọn văn phòng phẩm, Lâm Cảnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đại thiếu gia, đặt tay trong túi đi theo bên cạnh cô.
Nhưng cô người đàn ông đẹp trai như Lâm Cảnh đây lại đứng trong một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ bé thì thật sự quá chói mắt. Lục Chẩm Tuyết đang chăm chú chịn văn phòng phẩm, đột nhiên phát hiện có mấy cô gái liên tục quay đầu nhìn Lâm Cảnh.
Vậy mà người ngây thơ nào đó còn cố tình thể hiện bản lĩnh đào hoa của mình nữa cơ đấy.
Trong lòng Lục Chẩm Tuyết cũng không rộng lượng đến mức đó, mua văn phòng phẩm xong thì lập tức kéo Lâm Cảnh đi.
Bạn trai của cô, tất nhiên cô sẽ không vui khi anh bị người khác nhòm ngó.
Lúc Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, bỗng nhiên mới ý thức được không biết từ lúc nào mà cô đã có ý muốn chiếm Lâm Cảnh làm của riêng cho mình mạnh đến như vậy. Người ngoài nhìn một cái cô cũng đã không vui rồi.
Cô quay đầu nhìn Lâm Cảnh, còn anh thì hoàn toàn không phát hiện được Lục Chẩm Tuyết đang ăn phải giấm chua, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, cái gì mà cô là yêu tinh trốn thoát khỏi núi chứ, cô thấy Lâm Cảnh mới phù hợp với câu nói đó. Vừa ra khỏi cửa đã khiến người phụ nữa khác thầm thương trộm nhớ.
Cô kéo Lâm Cảnh đi dạo trong chợ đêm một hồi, lúc về nhà, vẫn dừng lại ven đường mua một quả dưa hấu đem về.
Cô nói với Lâm Cảnh: “Không biết dưa hấu của ông ngoại em trống đã chín chưa, ngày mai chúng ta đi ra vườn xem một chút nha anh.”
Lâm Cảnh đã từng ghé ngang qua nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết trước kia rồi. Khi đó anh đến đó để thị sát hạng mục của công ty, xe tạm thời xảy ra vấn đề, nên đã dừng lại ở bên ngoài nhà của ông ngoại Lục Chẩm Tuyết.
Khi đó anh vẫn chưa yêu Lục Chẩm Tuyết, lúc ấy nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, chỉ cảm thấy thật phiền lòng. Không hiểu nổi tại sao ngay cả đi thị sát hạng mục cũng gặp phải cô nữa.
Nhưng anh lại không hề phát hiện rằng từ lúc đó, anh đã bắt đầu để mắt đến Lục Chẩm Tuyết rồi.
Lục Chẩm Tuyết cũng không biết Lâm Cảnh đang suy nghĩ gì, vừa về đến nhà đã lập tức hào hứng chạy vào trong, “Ông nội, ba, mẹ, tụi con về rồi ạ!”
Cô vừa đi vào nhà vừa chào hỏi mọi người, “Tụi con có mua dưa hấu về đây ạ, rất ngọt đó nha.”
Vừa vào phòng khách, Lục Chẩm Tuyết liền nhìn thấy cả gia đình bác hai đang ngồi ở ghế sofa.
Mấy tháng trước, thời điểm giao thừa. Bởi vì Lục Chẩm Tuyết biết được chuyện lúc đầu anh họ cả đi tìm Lâm Cảnh để nói đến việc hôn ước giữa hai người, còn muốn trèo cao đến Lâm Cảnh để kiếm lợi. Đêm đó bác dâu hai đã che chở cho anh họ cả, vì thế mà đã xích mích với gia đình của cô.
Mấy tháng nay, cả nhà bác hai đều không hề đến nhà họ Lục để thăm ông nội.
Lục Chẩm Tuyết vừa đi vào, thấy mẹ đang ngồi ở đằng xa, khuôn mặt rõ ràng đang không vui.
Bà nhìn thấy cô đi vào, cuối cùng trên mặt mới xuất hiện nụ cười, nói: “Hồi chiều nay ba con cũng có mua một quả dưa hấu về đấy, nhưng lại không ngọt chút nào.”
Lục Chẩm Tuyết cười, “Dưa hấu của tụi con mua có thể rất ngọt đó mẹ, con đã nếm thử rồi.”
Dì Dương đi đến nhận lấy trái dưa hấu Lâm Cảnh đang xách trong tay, cười nói: “Vậy để tôi đi cắt ra.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Cảm ơn dì Dương nhiều ạ.”
Cô kéo Lâm Cảnh đi đến ghế sofa còn trống bên cạnh ông nội và ngồi xuống.
Còn cô thì kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước bàn trà nhỏ, cầm lấy một miếng dưa hấu trên bàn đưa vào miệng ăn. Mới cắn thử một miếng dưa hấu nhỏ những quả nhiên không ngọt thật.
Ông nội hỏi: “Buổi tối hai đứa ở bên ngoài ăn món gì vậy? Ăn có ngon không? Nếu đói thì trong phòng bếp còn thức ăn đó, ông bảo dì Dương hâm nóng lại cho hai đứa ăn.”
Lục Chẩm Tuyết vừa cắn thêm một miếng dưa hấu, vừa nói: “Không đói bụng ạ, buổi tối nay tụi cháu đã ăn ở tửu lầu bên bờ sông đó ông nội.”
Ông nội gật đầu, lại quay sang hỏi Lâm Cảnh, “A Cảnh có quen ăn thức ăn ở thành phố Giang không cháu? Ông nhớ cháu bị dị ứng ớt cay mà nhỉ?”
Lâm Cảnh gật đầu đáp lại ông, “Đúng vậy ông ạ.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Một chút cũng không ăn được ạ. Ăn một tý là dị ứng ngay luôn.”
Mẹ Lục cười nói: “Mỗi một người đều có thể chất và đặc điểm không giống nhau mà.”
Dì Dương rất nhanh đã bưng một dĩa dưa hấu đi vào, cười nói: “Trông dưa hấu này có vẻ ngọt hơn so với quả hồi chiều nhiều, ruột dưa có màu đỏ đỏ hồng hồng.”
Lục Chẩm Tuyết kiêu ngạo nói: “Con chọn mà lị.”
Cô đưa tay cầm lấy một miếng dưa vừa mới cắt, cắn một miếng nhỏ, quả nhiên rất ngọt và mọng nước.
Cô quay đầu đút vào miệng Lâm Cảnh, “Anh ăn giúp em với.”
Lâm Cảnh cúi đầu cắn một miếng, sau đó ừ một tiếng, “Ừ, đưa anh.”
Anh thuận tay cầm lấy miếng dưa hấu không ngọt trong tay Lục Chẩm Tuyết mà cô ăn không hết, giải quyết hết giúp cô.
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết di chuyển đến Lâm Cảnh, vì ngại có người lớn ở đây, nên hai người chỉ liếc mắt đưa tình với nhau thôi, thời điểm hai ánh mắt đối diện nhau, đáy mắt của cô và anh đều ẩn chứa ý cười hạnh phúc.
Lâm Cảnh ngồi trong phòng khách trò chuyện với người lớn trong nhà một hồi, đột nhiên điện thoại di động rung lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị, là một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, anh nói với ông nội một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài sân để nghe máy.
Thời gian Lâm Cảnh nhận cuộc điện thoại này hơi lâu một chút.
Chờ đến khi anh nghe xong, lúc chuẩn bị quay về phòng khách, vừa xoay người thì nhìn thấy Lục Phong đang đi về phía của mình.
Anh nhìn anh ấy, sắc mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ.
Nhưng lần này Lục Phong tìm anh đã để giải thích chuyện đính hôn do anh ấy nói lần trước, trong lời nói có nhắc đến chuyện lợi ích của hai bên, là do ý kiến cá nhân của anh, không hề liên quan đến cả nhà.
Người trong nhà không biết anh đã gây ra chuyện gì, cũng không hề có ý định trèo cao kiếm lợi.
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng vẻ mặt của lâm Cảnh vẫn không có sự biển đổi đặc sắc gì, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Tôi đã sớm biết rồi.”
Lục Phong vội vàng nói tiếp: “Vậy thì quá tốt rồi, tôi sợ cậu sẽ hiểu lầm A Tuyết.”
Lâm Cảnh nói: “Tính cách của A Tuyết như thế nào, tôi hiểu rất rõ. Anh thẳng thắn nói: “Tôi rất thích A Tuyết.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá rồi.”
Sự việc đã xảy ra trước kia, bây giờ khi nghĩ lại, Lục Phong cảm thấy thật sự rất xấu hổ. Lúc ấy là do anh quá ỷ lại vào gia thế của Lâm Cảnh, nên mới có thái độ nịnh hót như thế.
Làm hại em gái A Tuyết nhà mình bị Lâm Cảnh hiểu lầm. Nhưng không ngờ rằng cả Lâm Cảnh và A Tuyết lại có duyên phận như vậy, quả nhiên là chuyện tình cảm, đúng là nhắm trúng mục tiêu đã được định từ trước.
Trao Anh Trái Tim Em
Đánh giá:
Truyện Trao Anh Trái Tim Em
Story
Chương 37
10.0/10 từ 12 lượt.