Trăng Hướng Phía Tây
Chương 23
155@-Tiếng QQ kêu ting ting trên điện thoại như đòi mạng, nhóm cấp hai của Trương Tiêu Hạ như có bát nước lạnh đổ vào chảo dầu, giọt dầu bắn nổ bùm bụp thành sao đầy trời.
Tin nhắn spam trong nhóm quá nhiều, Trương Tiêu Hạ không kịp nhìn rõ, nhưng nhìn sơ qua, cô ấy phát hiện nội dung chat của mọi người đều thống nhất đến lạ.
“Ngôi sao hết thời đẹp quá!”
“Điện thoại đúng là chụp ảnh không đẹp, trên đại hội thể thao chắc chắn có camera, Hạ Hạ cậu mượn camera đi.”
“Khoảng cách xa quá, căn bản không nhìn thấy rõ mặt A Nhạc.”
“Xung quanh cậu ấy có nhiều người như vậy nhưng cậu ấy vẫn là người nổi bật nhất, Phương Nhạc không hổ là Phương Nhạc!”
“Hạ Hạ cậu không được rồi nhé, không phải cậu và Phương Nhạc cùng lớp sao, vì sao chỉ có thể chụp lén từ xa, lại còn là một tấm hình dìm nữa chứ!”
“Tớ phải dựa vào việc nhìn mặt Phương Nhạc để sống tiếp, Hạ Hạ cậu thật có phúc, cho cậu xem đại hội thể thao trường bọn tớ nè.”
Ngay sau đó nguời này đăng mấy tấm ảnh lên, sau khi Trương Tiêu Hạ bấm mở xem, cô ấy kéo quai cặp của Trần Hề một cái: “Hề Hề, cho cậu xem đại hội thể thao trường trung học trực thuộc này.”
Trần Hề thò đầu qua, trong ảnh là nơi tổ chức đại hội thể thao của trường trung học trực thuộc, trên sân tràn ngập màu đỏ và xanh lá, chủ đề của các lớp hoặc mang năng lượng tích cực hướng về tương lai, hoặc là các ký ức đắng cay ngọt bùi, người đại diện cầm bảng cũng đều là canh suông nhạt nhẽo không ai trang điểm gì.
Không như trường số 8, nữ sinh cầm bảng dẫn đầu đều trang điểm kẻ mắt chuốt mi tỉ mỉ, nữ sinh nổi bần bật nhất khối hôm nay chắc hẳn là Thiệu Lạc Vãn lớp của Phan Đại Châu, cô nàng mảnh khảnh cao ráo, mặc váy công chúa trễ vai, vừa lên sân khấu đã khiến mọi người hoan hô ầm ầm.
Trương Tiêu Hạ cảm thấy may mắn bảo: “Vừa nhìn cái này, áo lớp Mario của chúng ta thật sự quá tuyệt vời, tớ phải thấy đủ thôi! Nếu tớ học trong trường trung học phụ thuộc, không phải tớ sẽ cạo đầu làm sư cô luôn rồi sao.”
Trần Hề đánh giá: “Nói quá nói quá rồi.”
Trong nhóm lại có người nói: “Nói tới không ai gửi hình của Liêu Tri Thời sao?”
“Cậu tham lam quá, một A Nhạc còn chưa đủ, còn muốn cả A Liêu! Có điều không phải Liêu Thời Tri cũng ở trường số 8 sao, Hạ Hạ, chụp hình đi!”
Ngón tay Trương Tiêu Hạ tung bay gõ chữ: “Các cậu có ngốc không, không biết khoa quốc tế của trường số 8 là vùng cấm sao, Liêu Tri Thời trong khoa quốc tế, hai bên chúng tớ có một lằn ranh chủ quyền đất nước, cảm ơn!”
“Khoa quốc tế không tham gia đại hội thể thao à?”
Trương Tiêu Hạ: “Bọn họ có mở đại hội thể thao của bọn họ, chỗ bọn tớ có một biên giới lãnh thổ, mọi người không qua lại với nhau, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Vậy cậu chụp thêm mấy tấm của Phương Nhạc để bồi thường đi, mấy tấm vừa rồi xa quá không nhìn thấy rõ gì cả, cậu chụp một bức chính diện của cậu ấy đi.”
Trần Hề thấy trong nhóm đang thảo luận làm sao để chụp ảnh Phương Nhạc, cô không xem tiếp nữa. Mũ lưỡi trai đã chắn ngang tầm mắt, Trần Hề nâng vành nón rất nhiều lần, cô cảm thấy phiền phức, muốn lấy mũ xuống, tay vừa mới đỡ vành nón, đã nghe thấy phía trước có người gọi tên cô: “Trần Hề.”
Trần Hề thuận thế ngẩng đầu, vành nón đỏ giống như màn che của rạp hát, màn sân khấu chậm rãi kéo lên, để lộ vai chính trong vở kịch. Sau lưng anh là mặt cỏ xanh mướt cùng với đám người tụ năm tụ ba, còn anh như chim hạc đứng phía trước.
“Đói chưa?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề cởi mũ xuống, nhưng có thể do động tác của cô quá thô bạo, bím tóc đuôi ngựa cũng bị nút mũ kéo lấy, Trần Hề vừa cứu bím tóc của mình, vừa trả lời: “Tôi chưa đói, anh đói rồi sao?”
Bình thường vào thời gian này Trần Hề đã đói lâu rồi, nhưng hôm nay vận động chạy tập thể đối với cô mà nói hơi lớn, axit lactic trong cơ thể chuyển hóa thành đường glucose vẫn luôn liên tục cung cấp năng lượng, cho nên cô tạm thời không thấy đói.
Trương Tiêu Hạ bên cạnh nghe thấy giọng Phương Nhạc, từ trong nhóm chat đột ngột trở về hiện thực, cô ấy vội nói: “Các cậu định đi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, cậu đi không?” Trần Hề hỏi.
“Tớ đợi lát nữa mới đi, tớ chụp một tấm hình của cậu nhé.”
Nửa câu sau của Trương Tiêu Hạ là nói với Phương Nhạc dưới khán đài, nhưng vì nửa câu đầu cô ấy nói với Trần Hề, cho nên mặt cô vẫn luôn nhìn về phía Trần Hề, quay lưng về phía Phương Nhạc, động tác và câu nói nối liền khiến người ta cho rằng cô ấy đang nói “Tớ chụp cho các cậu một tấm ảnh”.
Vốn Phương Nhạc vẫn luôn nhìn Trần Hề, nghe thấy câu nói của Trương Tiêu Hạ, anh mới chia tầm mắt nhìn sang bên cạnh Trần Hề một cái.
Từ nhỏ Phương Nhạc đã không thích chụp ảnh.
Khi còn nhỏ gần nhà anh có mở một tiệm ảnh tạm thời, tiệm ảnh này được giấu trong căn nhà lầu âm u chật chội, cường độ quảng cáo tuyên truyền rất mạnh, mấy chục tệ là có thể chụp nguyên bộ ảnh gia đình, bọn họ vét được một chuyến sẽ bỏ chạy.
Người lớn nhà họ Phương động lòng, bà nội Phương huy động toàn bộ người trong nhà. Hôm đó 8 giờ tối, trong tiệm ảnh chen chúc nhau, kéo một cái mành nhỏ coi như phòng thay quần áo, Phương Nhạc không được ưu tiên, bị lột sạch quần áo ngay tại chỗ, thay một bộ trang phục tiểu a ca tiệm ảnh cung cấp, giữa mày chấm một nốt đỏ. Sau đó lão Phật gia bà nội Phương ngồi giữa bối cảnh giá rẻ, xung quanh là một đám Vương gia, phúc tấn, cách cách và các tiểu a ca khác.
Chụp ảnh như thức ăn nhanh, tách tách vài tiếng đã kết thúc, người nhà họ Phương trong ảnh đều cười như hoa, chỉ có Phương Nhạc mang nỗi nhục sâu sắc, từ đầu đến cuối khuôn mặt nhỏ đều nghiêm lại.
Trương Tiêu Hạ mong nhận được câu trả lời, Trần Hề cột bím tóc lại xong thì nhảy xuống khán đài, lúc đứng cạnh Phương Nhạc, cô còn chỉnh tóc con bên tai.
Phương Nhạc im lặng một lát, sau đó hơi bất đắc dĩ mà nói với người đứng cạnh mình: “Vậy em đứng ngay ngắn đi.”
Trần Hề mờ mịt ngẩng đầu.
Trương Tiêu Hạ ngẩn người, hiển nhiên Phương Nhạc đây là muốn chụp chung một tấm với Trần Hề. Nhưng cô ấy “ai đến cũng không từ chối” đâu, chỉ cần có thể chụp được tấm chính diện của Phương Nhạc là được. Trương Tiêu Hạ sợ qua lát nữa Phương Nhạc sẽ đổi ý, dù sao Phương Nhạc luôn có hào quang người sống chớ tới gần, cho nên Trương Tiêu Hạ thuận nước đẩy thuyền giục Trần Hề: “Hề Hề cậu mau đứng ngay ngắn lại đi, tớ chụp ảnh chung cho hai cậu!”
Trương Tiêu Hạ nhảy xuống khán đài, chạy chậm vài bước rồi đứng yên, hai người đối diện cũng đã đứng thẳng, giữa cánh tay của hai người họ có một khe hở bằng nắm tay.
Trương Tiêu Hạ kích động giơ điện thoại, quay camera sau về phía trước, sau đó… trong màn ảnh chỉ có mặt Trần Hề cùng vai và cổ Phương Nhạc.
Trương Tiêu Hạ kéo camera lên, sau đó… màn ảnh chỉ có khuôn mặt đẹp trai của Phương Nhạc.
Trương Tiêu Hạ đành lùi về phía sau để kéo giãn khoảng cách, nhưng cô ấy vừa định nhấc chân đã đột nhiên nghĩ tới, vốn cô ấy cũng chỉ muốn chụp một bức rõ ràng của Phương Nhạc, chụp riêng mặt của Phương Nhạc không phải là ý nguyện trong lòng cô ấy sao.
Trương Tiêu Hạ nhanh chóng ấn nút chụp, tách tách, cô nàng đã làm xong việc lớn: “Xong!”
“Bọn tớ đến nhà ăn trước.” Trần Hề vẫy tay với Trương Tiêu Hạ.
“Bái bai, lát nữa tớ sẽ đi cùng mấy bạn chung phòng.” Trương Tiêu Hạ nhìn theo bọn họ.
Phương Nhạc đi được vài bước, lại dừng chân một giây, sau đó cậu quay đầu lại nói: “Nhớ gửi ảnh cho tôi.”
… Trương Tiêu Hạ trợn mắt há hốc mồm!
Trưa ngày đại hội thể thao, căn tin chật kín người không còn chỗ. Trần Hề và Phương Nhạc xếp hàng lấy cơm xong, tìm một lúc cũng không tìm được chỗ trống, vẫn là Phan Đại Châu vẫy tay từ phía xa: “Chỗ này chỗ này!”
Bàn bên Phan Đại Châu còn hai ghế trống, Phương Nhạc nói với Trần Hề: “Đến chỗ nó ngồi đi.”
Hai người xuyên qua đám đông đi đến bàn Phan Đại Châu, Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc: “Không phải mày tới căn tin sớm hơn tao sao, sao tao ăn cơm luôn rồi, mày ngày cả chỗ cũng không tìm được.”
Người ngồi đối diện Phan Đại Châu là bạn cùng lớp cậu chàng, trên bàn còn chất đống mấy thứ linh tinh như hai bình nước với bảng số, bạn cùng lớp của Phan Đại Châu gom đống đồ qua một bên, Phương Nhạc cảm ơn, rồi nói với Phan Đại Châu: “Trễ một chút, mày sắp ăn xong rồi à?”
“Đúng vậy, cảm thấy ăn chưa đủ, rất muốn gọi thêm một phần.” Phan Đại Châu nói, nhìn về phía mâm của Trần Hề: “Sao cậu chỉ ăn chút ít như vậy?”
Sức ăn của Trần Hề trong đám con gái đã tính là nhiều, trước kia Phan Đại Châu đã từng nghe Phương Mạt nói, Trần Hề sốt ruột muốn cao lên, cho nên bình thường ăn khá nhiều, hôm nay hiếm khi trên mâm cô ít đồ ăn, cơm chắc còn chưa được hai lạng.
Trần Hề gắp đồ ăn: “Hôm nay chạy bộ, tôi không thèm ăn.”
Phan Đại Châu nói: “Vậy thì cậu không ổn rồi, thiếu luyện tập thể dục quá, cậu nhìn tôi đi, ngày nào cũng vận động bao nhiêu, ăn cơm bấy nhiêu.
Mâm đồ ăn của Phan Đại Châu đã sắp hết nhẵn, Trần Hề không khỏi nhìn mâm đồ ăn của Phương Nhạc phía đối diện, hai người họ có sức ăn không khác biệt lắm, mâm đồ ăn của Phương Nhạc đã sắp chồng chất thành núi nhỏ.
Trần Hề nói: “Người bình thường sẽ kém hơn cậu…”
“Cho nên tôi cao lớn như vậy đó, đi ra ngoài người ta không nhìn ra tôi là học sinh cấp ba.”
Trần Hề thành thật nói: “Nhưng cao nhanh quá cũng không tốt.”
Phan Đại Châu: “Gì? Tôi cao nhanh lắm à?”
Phương Nhạc đối diện đang lùa cơm, nghe vậy anh ngẩng đầu, cười cười nói với Trần Hề: “Ăn nhanh đi, em đừng nhiều lời với nó.”
Trần Hề “a” một tiếng, không nhanh không chậm mà ăn.
Phan Đại Châu còn đang truy hỏi: “Tôi cao lên rất nhanh?”
Phương Nhạc cầm cái muỗng trên bàn Phan Đại Châu, nói: “Tự mày soi không phải sẽ biết sao.”
Phan Đại Châu còn cúi đầu soi qua cái muỗng thật, bên bàn bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
Trước đó mấy người họ không để ý, lúc họ đang nói chuyện người bàn bên đã ăn xong rời đ, vài phút trước đã có một cặp khác ngồi xuống, tuy người trong căn tin nhiều tiếng nói hỗn tạp, nhưng vì khoảng cách của hai bàn gần nhau, tiếng cười đột ngột này bọn họ vẫn nghe thấy rõ.
Mọi người nghiêng đầu nhìn, vậy mà là người quen.
“Liêu Tri Thời!” Tay Phan Đại Châu còn đang cầm muỗng, nghiêng đầu chào hỏi người ta.
Phương Nhạc nhìn về Liêu Tri Thời ngồi đối diện xéo xéo, hỏi cậu ta: “Sao mày lại đến đây?”
Trường trung học số 8 Hà Xuyên có một khoa quốc tế, sát vách với khoa chính của trường số 8, chỉ cách nhau một cánh cửa sắt ở giữa. Khoa quốc tế có cổng trường của riêng mình, ra vào cũng tách biệt với học sinh trường số 8, bọn họ có sân điền kinh, sân bóng rổ và bể bơi của riêng mình, bình thường chương trình học cũng khác với học sinh trường số 8, học lớp 10 11 xong, thi các bằng như IELTS, học sinh khoa quốc tế vào năm 12 sẽ học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ có thể trực tiếp học đại học ở nước ngoài.
Tuy khoa quốc tế ghi tên trường số 8, nhưng chế độ giảng dạy của hai bên hoàn toàn khác biệt, rất nhiều học sinh trong khoa quốc tế còn là người ngoại quốc, cho nên cánh cửa sắt giữa hai khu trong trường đều khóa lại hằng năm, trường học cũng nghiêm cấm học sinh hai bên đến chơi với nhau.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên đám Phương Nhạc gặp Liêu Tri Thời ở căn tin khoa chính.
Đối diện Liêu Tri Thời là một cô gái xinh đẹp, nhìn áo lớp cô nữ sinh này mặc, hẳn là học sinh lớp 10/12, Liêu Tri Thời cũng chưa giới thiệu hai bên.
“Không phải tới đại hội thể thao sao, quản lý hai bên lơi lỏng, tao khá tò mò với nơi này, nên thừa dịp đã vượt “biên giới tổ quốc” để qua đây đi dạo.” Liêu Tri Thời trả lời Phương Nhạc, nói rồi nhìn Trần Hề.
Trần Hề và cậu ta ngồi cùng một phía, Liêu Tri Thời cười chào hỏi với con Mario này: “Hi, đại thần.”
Trần Hề đang ăn cơm, vẫn chào lại như mấy lần trước: “Chào cậu.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bài hát kia hát như thế nào, nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm ~
Trăng Hướng Phía Tây
Tin nhắn spam trong nhóm quá nhiều, Trương Tiêu Hạ không kịp nhìn rõ, nhưng nhìn sơ qua, cô ấy phát hiện nội dung chat của mọi người đều thống nhất đến lạ.
“Ngôi sao hết thời đẹp quá!”
“Điện thoại đúng là chụp ảnh không đẹp, trên đại hội thể thao chắc chắn có camera, Hạ Hạ cậu mượn camera đi.”
“Khoảng cách xa quá, căn bản không nhìn thấy rõ mặt A Nhạc.”
“Xung quanh cậu ấy có nhiều người như vậy nhưng cậu ấy vẫn là người nổi bật nhất, Phương Nhạc không hổ là Phương Nhạc!”
“Hạ Hạ cậu không được rồi nhé, không phải cậu và Phương Nhạc cùng lớp sao, vì sao chỉ có thể chụp lén từ xa, lại còn là một tấm hình dìm nữa chứ!”
“Tớ phải dựa vào việc nhìn mặt Phương Nhạc để sống tiếp, Hạ Hạ cậu thật có phúc, cho cậu xem đại hội thể thao trường bọn tớ nè.”
Ngay sau đó nguời này đăng mấy tấm ảnh lên, sau khi Trương Tiêu Hạ bấm mở xem, cô ấy kéo quai cặp của Trần Hề một cái: “Hề Hề, cho cậu xem đại hội thể thao trường trung học trực thuộc này.”
Trần Hề thò đầu qua, trong ảnh là nơi tổ chức đại hội thể thao của trường trung học trực thuộc, trên sân tràn ngập màu đỏ và xanh lá, chủ đề của các lớp hoặc mang năng lượng tích cực hướng về tương lai, hoặc là các ký ức đắng cay ngọt bùi, người đại diện cầm bảng cũng đều là canh suông nhạt nhẽo không ai trang điểm gì.
Không như trường số 8, nữ sinh cầm bảng dẫn đầu đều trang điểm kẻ mắt chuốt mi tỉ mỉ, nữ sinh nổi bần bật nhất khối hôm nay chắc hẳn là Thiệu Lạc Vãn lớp của Phan Đại Châu, cô nàng mảnh khảnh cao ráo, mặc váy công chúa trễ vai, vừa lên sân khấu đã khiến mọi người hoan hô ầm ầm.
Trương Tiêu Hạ cảm thấy may mắn bảo: “Vừa nhìn cái này, áo lớp Mario của chúng ta thật sự quá tuyệt vời, tớ phải thấy đủ thôi! Nếu tớ học trong trường trung học phụ thuộc, không phải tớ sẽ cạo đầu làm sư cô luôn rồi sao.”
Trần Hề đánh giá: “Nói quá nói quá rồi.”
Trong nhóm lại có người nói: “Nói tới không ai gửi hình của Liêu Tri Thời sao?”
“Cậu tham lam quá, một A Nhạc còn chưa đủ, còn muốn cả A Liêu! Có điều không phải Liêu Thời Tri cũng ở trường số 8 sao, Hạ Hạ, chụp hình đi!”
Ngón tay Trương Tiêu Hạ tung bay gõ chữ: “Các cậu có ngốc không, không biết khoa quốc tế của trường số 8 là vùng cấm sao, Liêu Tri Thời trong khoa quốc tế, hai bên chúng tớ có một lằn ranh chủ quyền đất nước, cảm ơn!”
“Khoa quốc tế không tham gia đại hội thể thao à?”
Trương Tiêu Hạ: “Bọn họ có mở đại hội thể thao của bọn họ, chỗ bọn tớ có một biên giới lãnh thổ, mọi người không qua lại với nhau, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Vậy cậu chụp thêm mấy tấm của Phương Nhạc để bồi thường đi, mấy tấm vừa rồi xa quá không nhìn thấy rõ gì cả, cậu chụp một bức chính diện của cậu ấy đi.”
Trần Hề thấy trong nhóm đang thảo luận làm sao để chụp ảnh Phương Nhạc, cô không xem tiếp nữa. Mũ lưỡi trai đã chắn ngang tầm mắt, Trần Hề nâng vành nón rất nhiều lần, cô cảm thấy phiền phức, muốn lấy mũ xuống, tay vừa mới đỡ vành nón, đã nghe thấy phía trước có người gọi tên cô: “Trần Hề.”
Trần Hề thuận thế ngẩng đầu, vành nón đỏ giống như màn che của rạp hát, màn sân khấu chậm rãi kéo lên, để lộ vai chính trong vở kịch. Sau lưng anh là mặt cỏ xanh mướt cùng với đám người tụ năm tụ ba, còn anh như chim hạc đứng phía trước.
“Đói chưa?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề cởi mũ xuống, nhưng có thể do động tác của cô quá thô bạo, bím tóc đuôi ngựa cũng bị nút mũ kéo lấy, Trần Hề vừa cứu bím tóc của mình, vừa trả lời: “Tôi chưa đói, anh đói rồi sao?”
Bình thường vào thời gian này Trần Hề đã đói lâu rồi, nhưng hôm nay vận động chạy tập thể đối với cô mà nói hơi lớn, axit lactic trong cơ thể chuyển hóa thành đường glucose vẫn luôn liên tục cung cấp năng lượng, cho nên cô tạm thời không thấy đói.
Trương Tiêu Hạ bên cạnh nghe thấy giọng Phương Nhạc, từ trong nhóm chat đột ngột trở về hiện thực, cô ấy vội nói: “Các cậu định đi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, cậu đi không?” Trần Hề hỏi.
“Tớ đợi lát nữa mới đi, tớ chụp một tấm hình của cậu nhé.”
Nửa câu sau của Trương Tiêu Hạ là nói với Phương Nhạc dưới khán đài, nhưng vì nửa câu đầu cô ấy nói với Trần Hề, cho nên mặt cô vẫn luôn nhìn về phía Trần Hề, quay lưng về phía Phương Nhạc, động tác và câu nói nối liền khiến người ta cho rằng cô ấy đang nói “Tớ chụp cho các cậu một tấm ảnh”.
Vốn Phương Nhạc vẫn luôn nhìn Trần Hề, nghe thấy câu nói của Trương Tiêu Hạ, anh mới chia tầm mắt nhìn sang bên cạnh Trần Hề một cái.
Từ nhỏ Phương Nhạc đã không thích chụp ảnh.
Khi còn nhỏ gần nhà anh có mở một tiệm ảnh tạm thời, tiệm ảnh này được giấu trong căn nhà lầu âm u chật chội, cường độ quảng cáo tuyên truyền rất mạnh, mấy chục tệ là có thể chụp nguyên bộ ảnh gia đình, bọn họ vét được một chuyến sẽ bỏ chạy.
Người lớn nhà họ Phương động lòng, bà nội Phương huy động toàn bộ người trong nhà. Hôm đó 8 giờ tối, trong tiệm ảnh chen chúc nhau, kéo một cái mành nhỏ coi như phòng thay quần áo, Phương Nhạc không được ưu tiên, bị lột sạch quần áo ngay tại chỗ, thay một bộ trang phục tiểu a ca tiệm ảnh cung cấp, giữa mày chấm một nốt đỏ. Sau đó lão Phật gia bà nội Phương ngồi giữa bối cảnh giá rẻ, xung quanh là một đám Vương gia, phúc tấn, cách cách và các tiểu a ca khác.
Chụp ảnh như thức ăn nhanh, tách tách vài tiếng đã kết thúc, người nhà họ Phương trong ảnh đều cười như hoa, chỉ có Phương Nhạc mang nỗi nhục sâu sắc, từ đầu đến cuối khuôn mặt nhỏ đều nghiêm lại.
Trương Tiêu Hạ mong nhận được câu trả lời, Trần Hề cột bím tóc lại xong thì nhảy xuống khán đài, lúc đứng cạnh Phương Nhạc, cô còn chỉnh tóc con bên tai.
Phương Nhạc im lặng một lát, sau đó hơi bất đắc dĩ mà nói với người đứng cạnh mình: “Vậy em đứng ngay ngắn đi.”
Trần Hề mờ mịt ngẩng đầu.
Trương Tiêu Hạ ngẩn người, hiển nhiên Phương Nhạc đây là muốn chụp chung một tấm với Trần Hề. Nhưng cô ấy “ai đến cũng không từ chối” đâu, chỉ cần có thể chụp được tấm chính diện của Phương Nhạc là được. Trương Tiêu Hạ sợ qua lát nữa Phương Nhạc sẽ đổi ý, dù sao Phương Nhạc luôn có hào quang người sống chớ tới gần, cho nên Trương Tiêu Hạ thuận nước đẩy thuyền giục Trần Hề: “Hề Hề cậu mau đứng ngay ngắn lại đi, tớ chụp ảnh chung cho hai cậu!”
Trương Tiêu Hạ nhảy xuống khán đài, chạy chậm vài bước rồi đứng yên, hai người đối diện cũng đã đứng thẳng, giữa cánh tay của hai người họ có một khe hở bằng nắm tay.
Trương Tiêu Hạ kích động giơ điện thoại, quay camera sau về phía trước, sau đó… trong màn ảnh chỉ có mặt Trần Hề cùng vai và cổ Phương Nhạc.
Trương Tiêu Hạ kéo camera lên, sau đó… màn ảnh chỉ có khuôn mặt đẹp trai của Phương Nhạc.
Trương Tiêu Hạ đành lùi về phía sau để kéo giãn khoảng cách, nhưng cô ấy vừa định nhấc chân đã đột nhiên nghĩ tới, vốn cô ấy cũng chỉ muốn chụp một bức rõ ràng của Phương Nhạc, chụp riêng mặt của Phương Nhạc không phải là ý nguyện trong lòng cô ấy sao.
Trương Tiêu Hạ nhanh chóng ấn nút chụp, tách tách, cô nàng đã làm xong việc lớn: “Xong!”
“Bọn tớ đến nhà ăn trước.” Trần Hề vẫy tay với Trương Tiêu Hạ.
“Bái bai, lát nữa tớ sẽ đi cùng mấy bạn chung phòng.” Trương Tiêu Hạ nhìn theo bọn họ.
Phương Nhạc đi được vài bước, lại dừng chân một giây, sau đó cậu quay đầu lại nói: “Nhớ gửi ảnh cho tôi.”
… Trương Tiêu Hạ trợn mắt há hốc mồm!
Trưa ngày đại hội thể thao, căn tin chật kín người không còn chỗ. Trần Hề và Phương Nhạc xếp hàng lấy cơm xong, tìm một lúc cũng không tìm được chỗ trống, vẫn là Phan Đại Châu vẫy tay từ phía xa: “Chỗ này chỗ này!”
Bàn bên Phan Đại Châu còn hai ghế trống, Phương Nhạc nói với Trần Hề: “Đến chỗ nó ngồi đi.”
Hai người xuyên qua đám đông đi đến bàn Phan Đại Châu, Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc: “Không phải mày tới căn tin sớm hơn tao sao, sao tao ăn cơm luôn rồi, mày ngày cả chỗ cũng không tìm được.”
Người ngồi đối diện Phan Đại Châu là bạn cùng lớp cậu chàng, trên bàn còn chất đống mấy thứ linh tinh như hai bình nước với bảng số, bạn cùng lớp của Phan Đại Châu gom đống đồ qua một bên, Phương Nhạc cảm ơn, rồi nói với Phan Đại Châu: “Trễ một chút, mày sắp ăn xong rồi à?”
“Đúng vậy, cảm thấy ăn chưa đủ, rất muốn gọi thêm một phần.” Phan Đại Châu nói, nhìn về phía mâm của Trần Hề: “Sao cậu chỉ ăn chút ít như vậy?”
Sức ăn của Trần Hề trong đám con gái đã tính là nhiều, trước kia Phan Đại Châu đã từng nghe Phương Mạt nói, Trần Hề sốt ruột muốn cao lên, cho nên bình thường ăn khá nhiều, hôm nay hiếm khi trên mâm cô ít đồ ăn, cơm chắc còn chưa được hai lạng.
Trần Hề gắp đồ ăn: “Hôm nay chạy bộ, tôi không thèm ăn.”
Phan Đại Châu nói: “Vậy thì cậu không ổn rồi, thiếu luyện tập thể dục quá, cậu nhìn tôi đi, ngày nào cũng vận động bao nhiêu, ăn cơm bấy nhiêu.
Mâm đồ ăn của Phan Đại Châu đã sắp hết nhẵn, Trần Hề không khỏi nhìn mâm đồ ăn của Phương Nhạc phía đối diện, hai người họ có sức ăn không khác biệt lắm, mâm đồ ăn của Phương Nhạc đã sắp chồng chất thành núi nhỏ.
Trần Hề nói: “Người bình thường sẽ kém hơn cậu…”
“Cho nên tôi cao lớn như vậy đó, đi ra ngoài người ta không nhìn ra tôi là học sinh cấp ba.”
Trần Hề thành thật nói: “Nhưng cao nhanh quá cũng không tốt.”
Phan Đại Châu: “Gì? Tôi cao nhanh lắm à?”
Phương Nhạc đối diện đang lùa cơm, nghe vậy anh ngẩng đầu, cười cười nói với Trần Hề: “Ăn nhanh đi, em đừng nhiều lời với nó.”
Trần Hề “a” một tiếng, không nhanh không chậm mà ăn.
Phan Đại Châu còn đang truy hỏi: “Tôi cao lên rất nhanh?”
Phương Nhạc cầm cái muỗng trên bàn Phan Đại Châu, nói: “Tự mày soi không phải sẽ biết sao.”
Phan Đại Châu còn cúi đầu soi qua cái muỗng thật, bên bàn bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
Trước đó mấy người họ không để ý, lúc họ đang nói chuyện người bàn bên đã ăn xong rời đ, vài phút trước đã có một cặp khác ngồi xuống, tuy người trong căn tin nhiều tiếng nói hỗn tạp, nhưng vì khoảng cách của hai bàn gần nhau, tiếng cười đột ngột này bọn họ vẫn nghe thấy rõ.
Mọi người nghiêng đầu nhìn, vậy mà là người quen.
“Liêu Tri Thời!” Tay Phan Đại Châu còn đang cầm muỗng, nghiêng đầu chào hỏi người ta.
Phương Nhạc nhìn về Liêu Tri Thời ngồi đối diện xéo xéo, hỏi cậu ta: “Sao mày lại đến đây?”
Trường trung học số 8 Hà Xuyên có một khoa quốc tế, sát vách với khoa chính của trường số 8, chỉ cách nhau một cánh cửa sắt ở giữa. Khoa quốc tế có cổng trường của riêng mình, ra vào cũng tách biệt với học sinh trường số 8, bọn họ có sân điền kinh, sân bóng rổ và bể bơi của riêng mình, bình thường chương trình học cũng khác với học sinh trường số 8, học lớp 10 11 xong, thi các bằng như IELTS, học sinh khoa quốc tế vào năm 12 sẽ học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ có thể trực tiếp học đại học ở nước ngoài.
Tuy khoa quốc tế ghi tên trường số 8, nhưng chế độ giảng dạy của hai bên hoàn toàn khác biệt, rất nhiều học sinh trong khoa quốc tế còn là người ngoại quốc, cho nên cánh cửa sắt giữa hai khu trong trường đều khóa lại hằng năm, trường học cũng nghiêm cấm học sinh hai bên đến chơi với nhau.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên đám Phương Nhạc gặp Liêu Tri Thời ở căn tin khoa chính.
Đối diện Liêu Tri Thời là một cô gái xinh đẹp, nhìn áo lớp cô nữ sinh này mặc, hẳn là học sinh lớp 10/12, Liêu Tri Thời cũng chưa giới thiệu hai bên.
“Không phải tới đại hội thể thao sao, quản lý hai bên lơi lỏng, tao khá tò mò với nơi này, nên thừa dịp đã vượt “biên giới tổ quốc” để qua đây đi dạo.” Liêu Tri Thời trả lời Phương Nhạc, nói rồi nhìn Trần Hề.
Trần Hề và cậu ta ngồi cùng một phía, Liêu Tri Thời cười chào hỏi với con Mario này: “Hi, đại thần.”
Trần Hề đang ăn cơm, vẫn chào lại như mấy lần trước: “Chào cậu.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bài hát kia hát như thế nào, nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm ~
Trăng Hướng Phía Tây
Đánh giá:
Truyện Trăng Hướng Phía Tây
Story
Chương 23
10.0/10 từ 50 lượt.