Trẫm Không Dám Nữa
Chương 36: C36: Chương 36
Cẩm Họa chỉ cảm thấy bụng nhỏ ấm áp, vô cùng thoải mái, bên cạnh dường như có một cái lò sưởi, nhịn không được lại dịch sát vào hơn, hai tay ôm chặt lấy cái người nóng hừng hực bên người kia.
Một đêm ngon giấc.
Quốc Sư đại nhân đã sớm tỉnh, chỉ là thấy thiếu nữ trong lò.ng ngực ôm mình chặt như vậy, cũng không có cách nào khác vì vậy cứ để yên nhìn nàng ngủ.
Hắn đang hưởng thụ giờ phút yên bình, con mèo nhỏ trong lồ.ng ngực đã ngoan ngoãn như vậy. Hắn nhịn không được hôn hôn lên trán nàng, môi mỏng hơi hơi cong lên.
Thật tốt.
Có lẽ là ngủ đủ rồi, con mèo nhỏ mở đôi mắt ướt dầm dề, đồng tử mê man nhìn hắn, hơi hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại ngay, dường như đã quen với sự thân mật của hắn.
Cẩm Họa trong lòng vẫn rất vui vẻ, hơn nữa mấy ngày qua chưa từng hòa hợp như vậy, tuy rằng lúc đầu cũng có tức giận, nhưng hiện tại đã hết rồi, chỉ là nghĩ lại cũng bởi vì hắn không đúng, cho nên vẫn còn ấm ức không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng mà bây giờ lại chạy lên trên giường nàng rồi.
Cẩm Họa bất giác đỏ mặt, cảm nhận được bụng nhỏ ấm áp, mới nói: “Tay… tay của ngươi.”...đang vói vào trong áo lót, sờ bụng nàng.
Lúc này Quốc Sư đại nhân chưa mang mặt nạ, dung nhan tươi đẹp thanh tao, trên mặt dịu dàng như nước, mênh mông đến mức khiến người ta chìm sâu vào đó, hắn kề sát mặt nàng hỏi, “Bụng còn khó chịu không?”
Bụng?
Cẩm Họa hơi nhíu mày, cảm nhận được phía dưới có một dòng chảy âm ấm, tức khắc mặt đỏ rực lên, rồi chợt nhớ ra, mở to mắt nhìn Dung Xu, “Ngươi… không phải là ngươi đã…”
Quốc Sư đại nhân nhẹ nhàng ho một tiếng, duỗi tay véo véo mũi nàng, “Là Minh Xảo.”
Cẩm Họa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thái độ của nàng đều bị Quốc Sư đại nhân nhìn thấy rõ, vì vậy hỏi: “Còn giận ta sao?” Đã mấy ngày rồi có lẽ cũng đang hết giận rồi chứ.
Cẩm Họa hừ hừ vài tiếng, bây giờ tuy là đã hết giận, nhưng cũng không thể cho hắn sắc mặt tốt được.
Quốc Sư đại nhân nhìn dáng vẻ này của nàng, hai mắt mỉm cười, bàn tay dày rộng trượt ra khỏi bụng nàng, thuận thế ôm cả người nàng vào lòng, hắn hôn hôn cái trán nàng, “Đừng giận nữa, được không?”
Nụ hôn mềm nhẹ như lông vũ phất qua, Cẩm Họa thân thể run rẩy, giương mắt nhìn hắn, trầm mặc không nói gì. Quốc Sư đại nhân bất đắc dĩ than một tiếng, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, nhịn không được bắt đầu hôn nàng.
“Ưm…” Nụ hôn nóng rực lập tức đổ xuống môi, Cẩm Họa không khống chế ưm một tiếng, lại càng khiến nam nhân trên người hôn càng lúc càng nồng nàn hơn.
Mới đầu nàng còn có thể bất mãn giãy giụa mấy cái, sau thì dứt khoát mềm mại tựa vào hắn, nức nở mấy tiếng đáng thương vô cùng, Quốc Sư đại nhân triền miên hồi lâu, mới cúi đầu hôn hôn thêm vài cái lên đôi môi căng mọng đỏ thắm của nàng, khẽ cười nói: “Con mèo hoang này...”
Cẩm Họa hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Quốc Sư đại nhân bị trừng mắt nhìn như vậy lại vui vẻ cực kỳ, ôm con mèo nhỏ trong lòng cười đến hết sức rộn rã, “Sau này không được uống nhiều rượu như vậy, biết không?”
Cẩm Họa không kiên nhẫn đẩy đẩy hắn, “Không cần ngươi quan tâm.”
Quả nhiên là càng sủng ái thì càng dễ hờn dỗi, Quốc Sư đại nhân xoa xoa đầu nàng, lời nói nghiêm túc: “Nghe lời đi.”
Cẩm Họa rụt rụt đầu, hai mắt nhắm lại, không thèm để ý đến hắn.
Trên mí mắt lại đón nhật một hồi ẩm ướt, Cẩm Họa thân mình run lên, nhưng vẫn không nói gì. Chỉ là bụng nhỏ căng căng, từng đợt đau đớn làm nàng nhịn không được lại nhíu mày.
Lần nào đến nguyệt sự cũng sẽ đau, Cẩm Họa kêu khổ không ngừng.
Quốc Sư đại nhân thấy nàng khó chịu, một lần nữa đem tay dời đến chỗ bụng dưới Cẩm Họa, cảm giác mềm mại mịn màng trong lòng bàn tay làm hắn thấy có chút khô nóng.
Dưới bụng đã ấm áp hơn, Cẩm Họa cũng không cảm thấy khó chịu như vừa rồi nữa, liền trợn tròn mắt nhìn người bên cạnh, hiếu kỳ nói: “Chàng dùng nội lực giúp ta làm ấm bụng sao?”
Quốc Sư đại nhân nghe vậy cười cười, cọ cọ má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ừ, thoải mái không?”
Đương nhiên là thoải mái, nể mặt hắn chăm sóc ân cần như vậy, nàng cũng rộng lượng không so đo với hắn. Nhưng mà trong lòng vẫn âm thầm tán thưởng: Dùng nội lực để làm ấm bụng, không ngờ thật sự có thể hiệu quả như vậy.
Trong lòng thoải mái, tâm trạng cũng khá hơn. Cẩm Họa mặt mày tươi cười, những chuyện không vui trước đây đều đã quên sạch sẽ.
Con mèo nhỏ tức giận, rốt cuộc cũng đã có dáng vẻ vui tươi ngây ngốc rồi. Quốc Sư đại nhân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi... cuối cùng cũng dỗ dành được.
Trước đây lúc chưa là gì với nhau, chỉ cần mình thoáng sa sầm, thì con mèo con này đã vô cùng nghe lời, bây giờ đối xử với nàng tốt hơn, thương nàng, dỗ dành nàng, thì lại càng lúc càng khó chiều chuộng. Nhưng mà...cũng may là hắn thích.
Quốc Sư đại nhân càng nghĩ càng cảm thấy: ngốc một chút thật ra cũng không tệ.
***
Hôm đó, Cẩm Họa ôm con mèo trắng trong lồ.ng ngực đi tới đi lui trong Ngự Hoa Viên, không biết tại sao, con mèo trắng này vốn ngày thường rất ngoan ngoãn, hôm nay lại đột nhiên nhảy khỏi vòng tay nàng.
Cẩm Họa trước giờ không thích quá nhiều người hầu hạ, cho nên bên cạnh gần gũi nhất cũng chỉ có một mình Minh Xảo. Mèo con nghịch ngợm, nàng cũng không có cách nào, chỉ đành bảo Minh Xảo đuổi theo nó.
Con mèo trắng chạy quá nhanh, đột nhiên đụng phải thứ gì đó kêu lên một tiếng rất đáng thương. Sau đó ngẩng đầu nhìn người nọ, một thân áo gấm màu lam áo gấm, Sở Nhất thấy con mèo trắng này, liền cúi người xuống ôm nó lên.
Mèo trắng rất ngoan ngoãn, không sợ người lạ, lập tức hiền lành dựa vào lồ.ng ngực ấm áp kia, hưởng thụ kêu “Meo” một tiếng.
Cẩm Họa bước chân khựng lại, giương mắt nhìn nam tử đang mỉm cười hiền hòa tươi tắn kia, ngơ ngác gọi: “Sở Nhất.”
Sở Nhất đã lâu không găp Cẩm Họa, hai mắt hiện lên một chút kinh ngạc vui mừng, sau đó liền đi tới, hòa nhã nói: “ Có phải chủ nhân đang đuổi theo con mèo trắng này không?”
Cẩm Họa gật đầu “Ừ” một tiếng, nàng tỉ mỉ đánh giá nam tử trước mặt một chút, Sở Nhất vốn đã suy nhược bây giờ càng nhìn có vẻ gầy hơn, yếu đuối và mong manh. Cẩm Họa nhìn cũng thấy có chút đau lòng, liền hỏi: “Ngươi… có tốt không?”
Sở Nhất mỉm cười, ngón tay trắng nõn như ngọc vỗ về con mèo trong lồ.ng ngực. “Làm phiền chủ nhân lo lắng. Ta rất tốt.”
Vậy là tốt rồi. Cẩm Họa trong lòng nói.
“Khụ… Khụ khụ.”
Nghe tiếng Sở Nhất ho khan, Cẩm Họa nhíu mày, “ Sao lại ăn mặc mỏng manh như thế?”
Sở Nhất cười cười, đôi mắt xinh đẹp như sao “Không sao, quay về nhanh thì sẽ ổn.”
Cẩm Họa trong lòng có chút chua xót, ngập ngừng một phen, mới nói: “Ngươi thật sự không muốn xuất cung sao?”
Ở lại hậu cung này hắn chỉ có thể sống một cuộc sống bình lặng, không được làm bất cứ chuyện gì. Nàng cũng thật không hiểu vì sao Sở Nhất cứ một mực ở lại trong cung. Bây giờ nàng đã không cho hắn cơ hội tiếp cận mình nữa, cứ sống một khoảng thời gian phí phạm như vậy, nếu là bản thân nàng thì nàng cũng không muốn.
Sở Nhất thần sắc cô đơn, bàn tay đang vuốt ve con mèo trắng chợt khựng lại. “Không muốn…ở đây rất tốt.”
Thật là cố chấp. Cẩm Họa âm thầm nghĩ.
“Sau này, nếu ngươi muốn xuất cung, chỉ cần báo một tiếng, trẫm nhất định sẽ an bài mọi thứ thỏa đáng cho ngươi.”
Sở Nhất gật gật đầu, đưa con mèo trắng cho Cẩm Họa, “Ừ, ta biết rồi.”
—— nhưng hắn sẽ không, nếu phải đi trừ phi là nàng đi cùng hắn.
Cẩm Họa nhận lại con mèo, mặt mày tươi cười, cả người nhìn qua đặc biệt xinh đẹp, cuối cùng nàng nhìn Sở Nhất một cái, nói: “Về nghỉ sớm một chút đi. Lần sau ra ngoài thì mặc nhiều quần áo hơn một chút, đừng để bị cảm lạnh. Có chuyện gì cứ cho hạ nhân đi làm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi… Trẫm đi trước đây.”
“Vâng.”
Nhìn hình bóng hình yểu điệu càng lúc càng đi xa, Sở Nhất ngơ ngác đứng trông theo.
***
Dùng xong cơm tối, Cẩm Họa nằm bò trên giường nệm đọc thoại bản, mỗi khi đọc đến chỗ viết xuất sắc liền cười khanh khách thành tiếng, lúc Quốc Sư đại nhân đi vào, thì đã nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hào hứng của con mèo nhỏ nhà mình.
Quốc Sư đại nhân phất phất tay, cung nhân hai bên đều lui xuống, hắn đi vài bước đến bên cạnh Cẩm Họa, động tác ưu nhã ngồi lên giường.
Cẩm Họa đang say sưa nên không thèm để ý đến hắn, tiếp tục vùi đầu đọc thoại bản. Quốc Sư đại nhân bị vắng vẻ trong lòng có chút không vui, cúi xuống cắn cắn vành tai trắng mịn non mền của nàng, rất săn sóc nói: “Nếu nàng thích, lần sau mua thêm nhiều quyển vẽ đẹp hơn nhé.”
Cẩm Họa trả lời có lệ, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
Phê sổ con cả ngày, Quốc Sư đại nhân vì nước vì dân, ngày ngày làm lụng vất vả, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, sao lại chịu được thờ ơ như vậy, không còn cách nào liền chồm lên, kề sát mặt nàng hôn xuống.
Trên mặt vừa ướt vừa ngứa, Cẩm Họa hơi chút không vui, liền cầm lấy thoại bản trong tay khỏ nhẹ lên đầu đường đường Quốc Sư đại nhân một cái, “Không được quấy rối trẫm.”
Nàng vừa mới xem đến chỗ xuất sắc đó biết không!!!
Quốc Sư đại nhân dứt khoát ôm cả người nàng vào trong l.ồng ngực, để nàng ngồi trên đùi mình, từ phía sau choàng qua eo nàng, gối cằm lên đầu vai nàng, dịu dàng nói: “Ta cùng xem với nàng, được không?”
Cẩm Họa rầu rĩ hừ hừ một tiếng, lại lần nữa mở thoại bản ra đọc.
Thôi, coi như thằng nhãi này không tồn tại là được.
Ước chừng qua nửa khắc sau, Cẩm Họa liền cảm thấy có chút không ổn. Cái người phía sau thỉnh thoảng lại hôn má nàng, nếu không thì cắn vành tai… Nhưng những điều này đều có thể coi nhẹ.
Chỉ là bây giờ… Hắn lại dùng đồ vật c.ứng rắn kia chống lên mông nàng, thì nàng rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh nữa.
Nhìn lại thằng nhãi này, lại đang tiếp tục muốn giở trò với nàng.
Kỳ thật này cũng không thể trách hắn, nữ nhân mình âu yếm ngồi trong lòng mình, một phen kề tai áp má, có phản ứng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà trong mắt con mèo con của hắn chỉ có thoại bản… không có hắn.
Quốc Sư đại nhân trong lòng bắt đầu so đo...
Nếu là trước đây, Cẩm Họa nhất định là vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng giờ bị ăn đậu hủ đã lâu, da mặt cũng học người phía sau trở nên càng thêm dày, nàng dùng khuỷu tay chống chống người phía sau, nghiêm túc nói: “Đừng quấy rối ta, chàng về tẩm cung của mình nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Quốc Sư đại nhân làm sao chịu nghe theo, hắn ôm thiếu nữ thơm mềm trong lòng không buông tay, “Đêm nay để vi thần thị tẩm, được không?”
Thị tẩm?
Cẩm Họa khuôn mặt “bừng” một cái đỏ ửng lên, tuy nói đã nhiều ngày nay nàng cũng từng cùng hắn cùng chung chăn gối, vừa sờ vừa hôn, cái gì hắn cho nàng cũng nhận, chỉ là thị tẩm thì……
Nàng thật đúng là không nghĩ tới.
Trẫm Không Dám Nữa