Trẫm Không Dám Nữa
Chương 12: C12: Chương 12
“Không biết bệ hạ tìm vi thần có chuyện gì?” Quốc Sư đại nhân thanh âm vẫn nhẹ nhàng nhàn nhạt như thanh phong, hơi thở ấm áp kia cũng chậm rãi thổi qua mặt nàng.
Chỉ là…… tư thế như thế này quá xấu hổ, Cẩm Họa nhăn mày, muốn tránh ra, nhưng vòng eo lại bị hai cánh tay hữu lực kia chế ngự.
Khoảng cách mờ ám như vậy khiến nàng ngăn không được mặt nóng lên, lỗ tai cũng dần dần thiêu đốt.
Cẩm Họa lấy lại bình tĩnh, thông giọng xong, sau đó mới nói: “Quốc sư, trẫm…… Tìm ngươi là có việc, ngươi…… Ngươi buông tay trước được không?”
Quốc Sư đại nhân tâm tình hình như không tệ, nhìn chằm chằm môi đỏ hơi hơi cong lúc đóng lúc mở của nàng, hai tròng mắt đều có sắc thái ôn hòa. Có lẽ không nghe thấy những gì bệ hạ nói, vẫn là một bộ dạng nhàn nhã lười biếng.
…… Cẩm Họa bị hắn ôm đến sắp khóc.
Khốn kiếp!. Truyện mới cập nhật
Buông tay!!!
“Chuyện gì?” Quốc Sư đại nhân giơ giơ môi, âm sắc nhu hòa.
Cẩm Họa mềm mại ghé vào trên vòm ngự.c cứng rắn của Quốc Sư đại nhân, đôi tay chống lên một chút, lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, làm nàng cảm thấy nóng rực khó xử.
“Vì sao… phải đuổi Sở Nhất đi?” Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Có vẻ như hai chữ đó khiến Quốc sư đại nhân không vui, khóe miệng nhàn nhàn ý cười đột nhiên cứng đờ lại trong một khắc, sau đó hắn duỗi tay phủ lên đầu nàng.
Bàn tay hắn vô cùng xinh đẹp, xuyên vào mái tóc đen mượt mà của nàng, rồi nhẹ nhàng xoa xoa, động tác thuần thục và ôn hòa.
Cẩm Họa thân mình run lên, cảm thấy mình lại bị thằng nhãi này coi như sủng vật…
Nhịn nào, nhịn nào!
“Bệ hạ, oan uổng cho vi thần. Vi thần chưa đuổi Sở Nhất kia đi, chẳng qua là đổi một địa phương thanh tĩnh hơn cho hắn, Thanh Phong Các hoàn cảnh nhàn nhã tươi mát, cực kỳ thích hợp… Bệ hạ chính vụ bận rộn, nếu để Sở Nhất thời thời khắc khắc bên người, thì bệ hạ sẽ bị phân tâm mất.” Quốc Sư đại nhân lời nói đạm nhiên, rõ ràng là một bộ dạng trung thành và tận tâm.
Nhưng mà nàng tin thì mới là có quỷ đó.
Nàng biết Dung Xu không thích Sở Nhất, bây giờ nàng và Sở Nhất đi lại có vẻ gần gũi, đương nhiên là hắn không vui.
Chỉ là tưởng tượng đến con cún cưng trung thành kia với bộ dạng đáng yêu nhu nhược, Cẩm Họa lại thấy đau lòng.
Suy cho cùng cũng là nàng vô dụng.
Cẩm Họa cau mày, như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, Quốc Sư đại nhân hưởng thụ dáng vẻ này một cách vô cùng hài lòng
“…… Hắn không thể lưu lại bên cạnh trẫm sao?”
“Bệ hạ đừng nên có tâm tư này nữa.” Quốc Sư đại nhân ngữ khí cứng rắn lạnh lùng thêm ba phần.
Cẩm Họa phẫn nộ, giãy giụa trong lòng Quốc Sư đại nhân muốn đứng lên, Chỉ tiếc rằng sức lực không bằng một nửa của thằng nhãi này cho nên đều vô dụng, nàng không có cách nào thoát được.
Ở trước mặt hắn nàng từ xưa đến nay đều là vô dụng.
“Hắn sẽ không thương tổn trẫm, Sở Nhất hắn rất đơn thuần, hắn không thể rời khỏi trẫm…”
“Không có ai không thể rời khỏi ai cả, bệ hạ, nếu người vẫn cố chấp, vi thần sẽ suy xét đưa người nọ đến một địa phương xa hơn.” Sau đó, Quốc Sư đại nhân làm như nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, hết sức tri kỷ nói tiếp “…… Biện Thành có vẻ cũng không tệ.”
Cẩm Họa đột nhiên căng thẳng.
Biện Thành?
Chính là cái thành trì nho nhỏ, ở gần biên thùy cách xa đế đô Đại Chiêu vạn dặm sao? Là cái chỗ mà gà không thèm đẻ trứng, chim không thèm ị đó sao?
Nghe nói chỗ đó vô cùng loạn lạc, Sở Nhất nếu thật phải đến đó, chỉ sợ cả đời này cũng không về được…
Cẩm Họa yên lặng gạt lệ.
Tên cầm thú Dung Xu này!!!
- ------
Đúng lúc này...
“Đại nhân, ngài … Chỉ sợ lúc này Quốc sư đại nhân không có thời gian để tiếp ngài, hay là ngài hôm khác đến đi.” Người nói chuyện chính là tiểu đồng bên cạnh Quốc Sư đại nhân, tên là Thanh Huyền.
Sở Thừa tướng với mái đầu đã hoa râm, vểnh tai nghe lấy động tĩnh bên trong điện, tấm màn che buông xuống có đôi khi thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, để lộ ra một chút cảnh tượng bên trong, trong mơ mơ hồ hồ có thể thấy thân hình nhỏ xinh mặc bộ minh hoàng màu vàng sáng nằm đè lên ai đó trên giường mỹ nhân, ai đó kia chính là Quốc Sư đại nhân tôn quý vô song của Đại Chiêu Quốc.
Làm bậy rồi!
Không ngờ bệ hạ nhanh như vậy đã động thủ.
Bây giờ lại…
Bị bệ hạ làm ô uế rồi!
Sở Tướng nhịn không được lại lau lau nước mắt, lệ chảy hai hàng...thật làm bậy quá rồi! Bất hạnh của quốc gia, bất hạnh của quốc gia!
“…… Hết rồi, hết rồi.” Sở Tướng lẩm bẩm, sắc mặt bi thương.
Thanh Huyền nghi hoặc nói: “Ối…… Đại nhân ngài…… Làm sao vậy?”
Sở Tướng nghiêng đầu nhìn thanh y tiểu đồng bên cạnh một cái, thở dài một hơi: “…… Chúng ta đã biết quá nhiều rồi.”
Thanh Huyền: “……”
Sở tướng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thanh Huyền, lời nói thâm tình, “ chăm sóc Quốc Sư đại nhân cho tốt, ngài ấy…… đã quá vất vả rồi...”
Thanh Huyền: “……” Quốc Sư đại nhân hằng ngày chỉ đọc sách, chăm hoa, làm lụng vất vả…… cái gì cơ?
Sở Tướng vẻ mặt chính khí lẵm liệt, lời nói đúng lí hợp tình: “Quyết không thể để Quốc Sư đại nhân chịu tội không không như thế được, danh phận là đương nhiên phải có.”
Thanh Huyền: “…… Danh phận?” hắn càng nghe càng không hiểu ra làm sao?
Sở tướng: “Việc này không thể chậm trễ, ta phải cấp tốc liên lạc đại thần trong triều.”
Thanh Huyền: “……” Yên lặng nhìn theo Sở Tướng đi xa.
Tiểu đồng ngây thơ không rành thế sự gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu... tại sao ngay cả một câu mình cũng không hiểu gì, có phải là bản thân mình quá ngốc hay không?
***
Càn Cùng cung
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!!!” Cẩm Họa ôm lấy đầu mình, nghiến răng nghiến lợi, “Trẫm sắp điên rồi!!!”
Tiểu cung tì Minh Xảo đứng ở một bên, mi mắt cong cong, trấn an: “Bệ hạ đừng kích động, ăn miếng bánh phù dung đi.” Bàn tay nhỏ trắng như sứ, cầm lấy khối bánh phù dung thơm ngon trên bàn, đưa tới trên môi bệ hạ nhà mình.
Cẩm Họa chợt há mồm ngoạm lấy miếng bánh nuốt luôn vào, quai hàm căng ra phình phình, giống một con ếch xanh nhỏ tức giận, cực kỳ đáng yêu.
Minh Xảo yên lặng cảm thán một tiếng, thời gian trước bệ hạ ở trên chiến trường, tư thế anh thư hào sảng biết bao nhiêu, bây giờ trở về trong cung trước mặt Quốc sư đại nhân, lại quay về bản tính vốn có.
Quốc Sư đại nhân quả thật là anh minh thần võ, làm phàm nhân như bọn họ theo không kịp, sùng bái không thôi.
“Nô tỳ biết Quốc Sư đại nhân dọn đến thiên điện, bệ hạ rất vui vẻ, nhưng cũng không đến mức ngủ không được chứ.” Minh Xảo lời nói ôn hòa, “Bệ hạ vẫn nên ngủ sớm một chút đi, nô tỳ hầu hạ bệ hạ đi ngủ nhé?”
Cẩm Họa nghe xong, ngoái đầu nhìn lại liếc nàng một cái.
Tiểu cung tỳ lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt ngập nước long lanh chớp chớp giống như đang nói rằng...Bệ hạ nô tỳ không có nói gì hết...
Trong đầu Cẩm Họa chỉ toàn là hình ảnh cún cưng, với đôi mắt ngập nước và bộ dạng tiêu điều, hết sức tội nghiệp. Nàng thở gấp một hồi, sau đó dần dần bình phục tâm tình, nhìn tiểu cung tỳ phía sau nói: “Sở Nhất bên kia...phái thêm vài người đi hầu hạ, ngươi hiểu rõ mà.”
Minh Xảo liên tục gật đầu.
Cẩm Họa giương mắt nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, tự an ủi mình: Thanh Phong Các dù sao cũng tốt hơn so với Biện Thành rất nhiều.
Lúc này ở Thanh Phong Các...
Bốn phía đều là trúc xanh, gió đêm thổi rạt rào rung động, có một chút cảm giác yên tĩnh và âm u.
“Sở công tử, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo đi ngủ.” Một cung tỳ mặc quần áo màu hồng phấn, nhìn nam tử ngũ quan tinh xảo, dáng người cao thẳng, im lặng đứng trước cửa sổ, khí chất bất phàm, tiểu cung tỳ nhìn thấy mà hai má cũng phiếm hồng, giống như hoa đào mùa xuân.
Phải biết rằng trong hoàng cung này, muốn gặp một nam tử tuấn mỹ vô song như vậy, là vô cùng khó khăn. Tuy là đã có Quốc Sư đại nhân khí chất như trích tiên, nhưng chung quy cũng là cao cao tại thượng, không thể chạm đến.
Sở công tử tuy là nam sủng của bệ hạ, nhưng dung mạo anh tuấn như thế này, đã sớm khiến cho toàn bộ tiểu cung tỳ hầu hạ bên cạnh, đều xuân tâm nhộn nhạo.
Sở Nhất sắc mặt cô đơn rũ mi cụp mắt, thấy mấy tiểu cung tỳ bên người thì thoáng nhíu mày, “Không cần, các ngươi lui xuống đi.” Hắn không thích bất cứ ai đụng chạm, ngoại trừ nàng.
Các tiểu cung tỳ có chút mất mát, nhưng thấy hắn thất thần. Có lẽ là đang thương nhớ bệ hạ, liền hành lễ lui xuống.
Nàng cuối cùng vẫn để mình đến đây... Sở Nhất một bộ áo gấm màu xanh biển, rực rỡ như ánh mặt trời, rất có cảm giác tiên nhân giáng trần.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. Sở Nhất bỗng quay đầu lại, liền thấy trong ánh nến mờ mịt, một nữ tử áo hồng dáng người quyến rũ, tha thướt yêu kiều đi tới chỗ hắn…
***
Sau khi Sở Nhất dọn đến Thanh Phong Các, Cẩm Họa mỗi ngày đều trôi qua trong buồn chán, ngặt nổi tên Quốc sư kia ở ngay tại thiên điện, nếu nàng kêu Sở Nhất đến đây chơi với mình, sợ là con cún cưng này sẽ bị đưa đi Biện Thành mất.
Cẩm Họa lòng còn sợ hãi, thằng nhãi kia đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, hơn nữa mình ở trước mặt hắn, không có chút sức lực nào để chống cự cả.
Không được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp khác. Tay cầm bút ngừng lại một chốc rồi gác qua một bên.
“Bệ hạ, Tiết tướng quân cầu kiến.”
Vừa nghe tên người này, Cẩm Họa chân mày đang nhíu chặt chợt giãn ra lập tức, vội nói với Minh Xảo: “Cho hắn vào đi.”
Có lẽ là việc truy tìm Sở Diễn có tin tức chăng? Cẩm Họa âm thầm nghĩ, trong lòng vui sướng không thôi.
Triều thần trên dưới, đủ loại quan lại đều thần phục với Dung Xu, nàng tự nhiên là ai nấy không thích. Nhưng mà nàng cùng Tiết Hạo Nhiên này đã từng sinh hoạt chung một thời gian, vị tướng quân trẻ tuổi tận tâm và trung thành này, khiến nàng cực kỳ thưởng thức.
Không hổ là xuất thân tướng môn, đích thực bất phàm.
Tiết Hạo Nhiên tiến vào ngay lập tức, cung kính hành lễ.
Cẩm Họa cười ngâm ngâm nhìn vị tuổi trẻ tướng quân này, tâm tình rất tốt, “Tiết tướng quân không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Tướng quân tuổi trẻ nghe bệ hạ thanh âm nhu hòa, không khỏi ngẩng đầu. Cho đến khi thấy rõ khuôn mặt tươi cười và đôi mắt sáng như sao của bệ hạ, hắn không khỏi nhớ tới cái thông tin mà cha già nhà hắn, đã tuyên truyền khắp nơi...
“Hạo Nhiên à, về sau con phải cẩn thận bệ hạ, tuyệt đối không thể đơn độc yết kiến… Tiết gia chúng ta còn phải dựa vào con kế tục hương khói, cũng không được để cho bệ hạ coi trọng, cứ thế mà nhập hậu cung, cẩn thận, cẩn thận...”
Tướng quân tuổi trẻ khuôn mặt tuấn tú, thân mình run lên, bệ hạ nàng… Quả thực cười với mình, cười giống như là…xuân tâm nhộn nhạo!
Xem ra tin tức cha già thông báo là đúng rồi.
Hiện nay, ai nấy đều biết Quốc Sư đại nhân đã bị bệ hạ nhúng chàm, ngày ngày vui thích, thân mình còn có chút chịu không thấu. Nếu bệ hạ coi trọng mình…… Nghĩ đến đây tướng quân tuổi trẻ trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì ngăn nổi, không khỏi có chút chân tay mềm nhũng, lưng cũng toát ra mồ hôi.
Hắn nhất định phải thề sống chết, giữ được trinh tiết!
Cẩm Họa đang định khép lại sổ con trong tay để cùng vị Tiết Hạo Nhiên này trò chuyện cho đàng hoàng, nhưng mà đôi mắt sửng lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, liền theo bản năng liếc mắt một cái, vừa nhìn đã thấy không xong…
Khuôn mặt vốn đang tươi cười tức khắc cứng đờ lại, đầu ngón tay run rẩy phất qua dòng chữ viết tinh tế trên bề mặt...chính là chữ viết của Sở Thừa tướng.
Dày đặc rậm rạp chữ viết chi chít trên mặt sổ con, Cẩm Họa nhìn sơ một lần, đại khái ý là: Bệ hạ à, hiện giờ Quốc Sư đại nhân đã cùng người chung giường chung gối, thanh danh cũng coi như là không còn. Nếu bệ hạ thích Quốc Sư như vậy, cần phải sắc phong cho Quốc Sư đại nhân một cái danh phận đó, quyết không thể để Quốc Sư đại nhân uất ức tay không mà đi theo người.. linh tinh và vân vân...
Cẩm Họa lại lật tiếp ra sau, tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu... một hàng tên dài thườn thượt các quan lại trong triều, ước chừng cũng mấy trăm người.
Đây là: Liên danh thượng tấu!
Cẩm Họa nắm chặt tấu chương, tức giận khó nhịn: Cái lão Sở Tướng hồ đồ này, nàng làm những chuyện hoang đường đó với Quốc Sư nhà bọn họ khi nào?! Muốn danh phận gì? Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà!
Trẫm Không Dám Nữa