Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 96
Sầm Kiêu Uyên vừa dứt lời, sắc mặt của những người có mặt tại đây đều khác nhau.
Sắc mặt của người đàn ông có râu lại càng khó coi, còn Triệu Ương Khải thì có chút bất ngờ và kinh ngạc.
Hành động thân mật trước đó của Sầm Kiêu Uyên và Kiển Tuy, không ít người có mặt tại đây đã tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không phải là diễn kịch.
Nhiều năm về trước, nhà họ Sầm từng dính phải bê bối một Alpha ở bên một Beta.
Ngôi vị gia chủ vẫn còn đang bỏ trống.
Nếu lời của người này là thật, thì Alpha chắc chắn đã tự loại mình ra khỏi danh sách ứng cử viên.
Không chỉ vậy. Đến cả khu A, hắn cũng không thể ở lại được nữa.
Sầm Kiêu Uyên đã thành công khuấy đảo buổi yến tiệc thành một mớ hỗn loạn.
Lúc này, ngày càng có nhiều người tràn vào sảnh chính, để tránh gây hoang mang cho khách khứa, người nhà họ Giang đã sớm dừng việc tìm kiếm một cách công khai. Qua một màn náo loạn như vậy, lại càng không có ai để ý đến sự ra vào của mấy người hầu và nhân viên phục vụ.
Ánh mắt của Alpha kia lạnh lùng lướt qua từng gương mặt nực cười tại hiện trường, rồi dừng lại ở một nơi.
Hắn đã nghĩ mình nhìn nhầm. Nhưng Kiển Tuy đang ở ngay đó.
Nếu như hôm nay không có sự cố bất ngờ này, nếu như gã Alpha say khướt dưới tay Sầm Kiêu Uyên không nhảy ra.
…Thì Kiển Tuy vẫn sẽ bị nhận ra.
Dung mạo của Kiển Tuy không hề thay đổi, chỉ đổi màu đồng tử mà thôi. Sáu năm ở khu A, mối quan hệ giữa y và Sầm Kiêu Uyên đã quá khăng khít.
Y xuất hiện trước mắt bao người, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra.
Chỉ là không ai dám nói thẳng ra mà thôi, lỡ như nhận sai thì xong đời, mà lỡ như Kiển Tuy đúng là một Omega thì cũng tàn đời luôn.
Nhưng sau đó chắc chắn sẽ có người đi xác minh.
Chuyện ở bên một Beta, nhà họ Sầm không dung thứ được, Sầm Kiêu Uyên cũng không thể ở lại khu A.
Đây vốn là mục đích của Sầm Kiêu Uyên trong chuyến đi này. Ít nhất là một trong số đó.
Ngay khoảnh khắc hắn và Kiển Tuy nhìn nhau, hắn đã hiểu, dẫu cho trước đó Kiển Tuy không biết, thì bây giờ cũng đã đoán ra được.
Đây là lý do Kiển Tuy phải có mặt ở buổi tiệc, cũng là lý do Alpha lại vội vàng đòi hỏi trong nhà vệ sinh đến thế.
Sầm Kiêu Uyên trước nay là một kẻ lòng riêng quá nặng.
Cứu Giang Nghi Vãn, cứu Duyên Dư, chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Buổi yến tiệc tối nay, mỗi người đều đến với những mục đích khác nhau, ngay cả Sầm Khỉ Lộ không có mặt cũng có những toan tính của riêng cô ta.
Nhà họ Giang muốn nhân cơ hội này để đẩy Giang Nghi Vãn ra ngoài, xem như là một lần nữa lấy lòng Triệu Ương Khải.
Sầm Khỉ Lộ sở dĩ giúp đỡ là bởi vì điều cô ta muốn là sự rạn nứt của hai nhà Giang – Triệu, bằng cách nào cũng không quan trọng. Giang Nghi Vãn chỉ tạm thời bị cô ta khống chế, không thể nào thật sự đi chịu chết, nếu thật sự phải đợi đến đêm tân hôn, sẽ có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát, vì vậy đề nghị của Sầm Kiêu Uyên tốt hơn, khả thi hơn.
Vậy thì nhân cơ hội này, đại náo yến tiệc, để mọi chuyện phơi bày trước bàn dân thiên hạ, khiến nhà họ Giang không thể chối cãi.
Đó là kế hoạch ban đầu.
Còn tấm thiệp mời trong tay Sầm Kiêu Uyên… Là do chính tay Triệu Ương Khải đưa cho hắn.
Vào bảy ngày trước, ngay sau khi yến tiệc của nhà họ Triệu kết thúc.
Trước đó Triệu Ương Khải đã mời Sầm Kiêu Uyên, không tiếc cả việc chặn xe, cũng muốn hắn và Kiển Tuy cùng đi.
Bởi vì ông ta cần có người vạch trần nhà họ Giang ngay tại chỗ, ông ta cần có người chứng thực rằng, ông ta đã bị nhà họ Giang lừa, thì mới có thể danh chính ngôn thuận ra tay với nhà họ Giang.
Triệu Ương Khải trông thì có vẻ già cả lú lẫn, nhưng thực chất đã sớm trải đường sẵn, chỉ còn thiếu một đá lót đường phù hợp mà thôi.
Vì lẽ đó, ông ta và Sầm Kiêu Uyên đã đạt được một thỏa thuận.
Ai ai cũng muốn có được thứ gì đó trong bữa tiệc này.
Sầm Kiêu Uyên dứt khoát tương kế tựu kế.
Người đời nhìn thấy dáng vẻ l* m*ng, mất kiểm soát của hắn, thì sẽ quên mất hắn cũng từng tắm trong máu tươi để trèo lên, để sống sót.
Trước đây Sầm Quảng Lan cần sự ngu dốt của hắn, cũng như bây giờ, Sầm Khỉ Lộ không muốn bị đe dọa.
Còn hắn, chỉ cần Kiển Tuy.
Tất cả mọi chuyện, từng việc từng việc một xâu chuỗi lại với nhau, chính là lòng riêng của hắn.
Tối nay, chỉ có câu nói ghé vào tai Triệu Ương Khải: “Giang Nghi Vãn không chỉ trở về, mà còn dẫn theo cả người tình của cậu ta nữa.”
Là do Sầm Kiêu Uyên không hề lên kế hoạch từ trước, mà chỉ nhất thời hứng lên bịa đặt ra.
Bởi vì hắn ghét Duyên Dư.
##
“Rốt cuộc là có chuyện gì?! Đến mức đánh khách của tôi ra nông nỗi này, Sầm Kiêu Uyên, cậu không định giải thích một chút à?!”
Người đàn ông có râu nhân cơ hội chất vấn với vẻ mặt tái mét.
Kiển Tuy núp mình trong đám đông, đối mắt với Sầm Kiêu Uyên dưới ánh đèn.
Sầm Kiêu Uyên lặng lẽ thu lại ánh mắt, xách gã Alpha say khướt không biết gì lên, lôi người đến trước mặt người đàn ông có râu.
“Người chưa chết, mở to mắt ra mà nhìn, vẫn còn thở đấy thôi.”
Có người tại hiện trường hít vào một hơi lạnh, hành động của Sầm Kiêu Uyên chắc chắn là đang tự hủy hoại chính mình.
…Đây cũng là điều mà Sầm Khỉ Lộ muốn.
Nữ Alpha này không hề yên tâm về người em họ của mình như vẻ bề ngoài, nếu không thì đã chẳng nói câu “Tôi cứ ngỡ em sẽ không trở về nữa” ngay khi Sầm Kiêu Uyên vừa quay lại khu A.
Sầm Kiêu Uyên là một con dao hai lưỡi, một khi dùng không tốt, kết cục của Sầm Quảng Lan chính là một hồi chuông cảnh tỉnh.
Sầm Khỉ Lộ vốn không muốn hắn ở lại khu A, cho dù Sầm Kiêu Uyên không có ý định tranh giành ngôi vị, nhưng chỉ cần hắn còn ở đó, thì trong nhà họ Sầm vẫn sẽ có những người khác chọn hắn.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên cũng không phải nói đi là có thể đi được, dẫu cho Sầm Khỉ Lộ đồng ý, thì một vài người trong nhà họ Sầm cũng sẽ không đồng ý.
Nếu Sầm Kiêu Uyên đã nghĩ ra cách tự hủy hoại tiền đồ như vậy, thì Sầm Khỉ Lộ sao lại không vui vẻ mà làm theo chứ, cho dù Giang Nghi Vãn có thất bại, thì cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì.
“Gã nói đúng rồi đấy, người yêu của tôi là Beta.”
Sầm Kiêu Uyên lại lên tiếng: “Bây giờ tôi thừa nhận, vậy thì các người có dám thừa nhận, rằng các người đã tìm được Giang Nghi Vãn về, nhưng lại cố tình che giấu tung tích của cậu ta không.”
“Hoàn toàn là bịa đặt! Giang Nghi Vãn đang ở đâu? Không lẽ là cậu giấu người đi, rồi còn muốn đổ tội cho chúng tôi?”
Người đàn ông có râu được vệ sĩ vây quanh, lớn tiếng chửi mắng.
Sầm Kiêu Uyên: “Không phải là bị các người nhốt lại rồi sao? Người đã bị các người tìm thấy rồi, hà tất phải giấu giếm làm gì.”
Sự việc đã đến nước này, người đàn ông có râu ngược lại bình tĩnh hơn. Bây giờ dù sao cũng không tìm được Giang Nghi Vãn, ông ta chỉ cần cắn chết chuyện này có liên quan đến Sầm Kiêu Uyên… Không, chắc chắn là có liên quan đến Sầm Kiêu Uyên! Nguồn điện phòng giám sát bị ngắt, an ninh liên tục xảy ra vấn đề, Giang Nghi Vãn biến mất không thấy tăm hơi, Sầm Kiêu Uyên lại gây ra một loạt hỗn loạn.
Người đàn ông có râu nhanh chóng gỡ rối được nút thắt trong lòng, bình tĩnh trở lại, thậm chí còn cười lạnh: “Hóa ra cậu có âm mưu như vậy. Được lắm, chúng tôi đúng là đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được đứa cháu trai mệnh khổ của tôi về, tối nay vốn định nhân cơ hội này để thông báo tin vui này, nếu không có cậu ở đây gây rối, thì nó đúng là nên xuất hiện.”
Nói xong ông ta vung tay một cái: “Bây giờ Giang Nghi Vãn đang ở trong tay cậu, là cậu đã đưa người đi, còn vọng tưởng ở đây làm nhiễu loạn thông tin à!”
Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Tại sao tôi phải đưa Giang Nghi Vãn đi?”
Chưa đợi người đàn ông có râu lên tiếng, hắn lại nói: “Tôi không có chút hứng thú nào với Omega cả.”
Người đàn ông có râu không kịp thở: “…Chuyện này không có bất kỳ liên quan nào đến việc có hứng thú hay không!”
Sầm Kiêu Uyên đã không còn kiên nhẫn để bịa lời thoại nữa, nhiệm vụ của hắn chỉ là dẫn dụ nhà họ Giang thừa nhận họ đã tìm được Giang Nghi Vãn.
Còn về chuyện sau đó… Sân khấu đã được dựng xong, diễn viên cũng đã có mặt.
Giang Nghi Vãn đã được cải trang run rẩy giơ tay lên: “Tôi, tôi ở đây…”
Cậu loạng choạng suýt ngã, được người bên cạnh đỡ một phen mới miễn cưỡng đi xuyên qua đám đông.
Sự xuất hiện của Giang Nghi Vãn đã đẩy buổi yến tiệc tối nay lên đến cao trào.
Triệu Ương Khải từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên xem kịch, cuối cùng cũng hé mở đôi mắt híp của mình ra một chút.
“Được được được! Được lắm, để xem mày tự mình nói ra thế nào.”
Người đàn ông có râu nói ba chữ “được” liền, rõ ràng là đã bị tức đến hồ đồ: “Mày cứ nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, cha mẹ mày vẫn còn đang nhìn đấy!”
Cậu chỉ cần nói ra sự thật. Chỉ cần nói ra sự thật là có thể sống.
Trong tầm mắt hiện ra căn phòng chật chội, đôi mày nhíu chặt của cha, mẹ lại đang khóc, đầu óc Giang Nghi Vãn ong ong một mảnh, chẳng nghe thấy gì nữa.
“…Tôi không biết gì cả, tôi chỉ muốn sống sót thôi.”
“Chẳng lẽ muốn sống sót cũng là sai sao?”
Giọng Giang Nghi Vãn run rẩy: “Tại sao ai cũng ép tôi…”
Chuyện này không giống với những gì đã bàn trước, cậu không nói ra sự thật theo kế hoạch, đã vậy không nói rõ mình là chủ động trốn đi, cũng không chỉ ra rằng mình bị nhà họ Giang giam giữ.
Người đàn ông có râu thở phào nhẹ nhõm: “Thấy chưa, nó bị Sầm Kiêu Uyên uy h**p…”
“Tôi cứ ngỡ chỉ cần tôi trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết, tôi cứ ngỡ chỉ cần tôi cắt bỏ tuyến thể, thì sẽ, sẽ sẽ không phải gả đi nữa… Tôi quên mất nhà họ Giang không nuôi người vô dụng, tôi cứ ngỡ các người sẽ bảo vệ tôi! Tôi cứ ngỡ mình có thể sống sót, cho dù tôi là một kẻ vô dụng! Mẹ ơi, con đau… Con đau lắm, nhưng không có ai quan tâm, ngay cả hai người cũng không quan tâm…”
Giang Nghi Vãn run rẩy đưa tay lên, sờ vào gáy mình.
Nước mắt trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, cậu đã lột bỏ rồi, lột bỏ lớp ngụy trang đó, lớp da giả ngột ngạt không thể thở nổi.
Những thứ hào nhoáng lộng lẫy đó đều đã biến mất, đều không thuộc về cậu.
Chỉ có vết thương lở loét này là thật.
Giang Nghi Vãn nắm chặt cục kẹo trong túi.
Trước khi bước vào sảnh chính, Duyên Dư đã nói: “Tôi đến là để trả lại cho cậu thứ này.”
Giang Nghi Vãn lấy cục kẹo chanh đó ra, đặt trên tay nhìn đi nhìn lại: “Nhưng đây đâu phải là cục kẹo của tôi.”
Cô nhóc cho cậu là một cây kẹo m*t.
Vẻ mặt của Duyên Dư không thay đổi: “Trên đường làm rơi mất rồi, mua cục khác, cũng giống nhau cả thôi.”
Tính ra như vậy, thì cậu đã có hai cục kẹo rồi.
Mẹ ơi, mẹ xem này, cho dù con chẳng có gì cả, vẫn có người bằng lòng cho con.
…
Giang Nghi Vãn chớp đi nước mắt trong mắt, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của mẹ ở không xa, giống hệt cậu, cũng là một khuôn mặt đang khóc hết nước mắt.
Giọng nói của những người xung quanh không còn quan trọng nữa, cậu đã hoàn thành một việc rất quan trọng, kiệt sức, suýt chút nữa lại quỳ xuống.
Lần này có một bàn tay đỡ lấy cậu.
Duyên Dư nói: “Cậu làm tốt lắm.”
Đôi mắt của Giang Nghi Vãn lại một lần nữa sáng lên.
##
Phải nói lời từ biệt với quá khứ. Đừng trốn chạy nữa.
Đây là mục đích của Duyên Dư khi quay trở lại khu A.
Sau khi biết được từ Trần Nhiên rằng Giang Nghi Vãn đã quay về khu A, Duyên Dư không lập tức lên đường, mà ở lại giúp đỡ Trần Nhiên.
Mãi cho đến chiều tối ngày thứ ba, Trần Nhiên say khướt, dựa vào đống cỏ khô nói: “Anh Duyên, chuyện thả tên Omega đó đi anh đừng có nói với anh trai em nhé! Ảnh mà giận, giận em, không thèm để ý đến em nữa thì xuân này em không về đâu đấy.”
“Kiển Tuy sẽ không mặc kệ em đâu.”
“Anh, anh có biết tại sao em lại không ngăn cản tên Omega đó không?”
Trần Nhiên sau khi say mới lộ ra vẻ trẻ con, lẩm bẩm nói: “Bởi vì, bởi vì em biết cậu ta chắc chắn sẽ đi, ở đây, ngoài anh trai em ra, không ai ưa cậu ta cả.”
“Cậu ta không thuộc về khu C, mọi người đều xa lánh cậu ta.”
“Ngay cả anh Duyên anh cũng vậy.”
[Lời tác giả]
Sầm Tiểu Uyên là cái đồ hẹp hòi bịa chuyện về tình địch trong tưởng tượng.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ