Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 94
Đã hơn một tháng kể từ khi cậu trở về khu A.
Thỉnh thoảng vào những đêm khuya, Giang Nghi Vãn vẫn sốt cao không dứt, đầu óc choáng váng, nôn mửa đã là những triệu chứng nhẹ nhất.
Cậu không còn là một Omega theo đúng nghĩa đen nữa. Không thể cảm nhận được pheromone cũng đồng nghĩa với việc pheromone của chính cậu cũng đang dần biến mất.
Từng có lúc cậu coi thường Beta, nhưng giờ đây cậu còn không bằng một Beta, hoàn toàn chỉ là một tên tàn phế.
Khi biết Duyên Dư là Alpha, cậu đã không hiểu tại sao anh lại phải trăm phương ngàn kế giả làm Beta, nhưng sự tò mò về điều đó cũng chỉ le lói một chút.
Suy cho cùng, trời đất bao la, bản thân cậu vẫn là lớn nhất.
Thế nhưng bây giờ, trong khoảnh khắc cận kề cái chết thảm hại này, một tia tò mò lại nhen nhóm trong cậu.
Sự xuất hiện của Duyên Dư nằm ngoài dự đoán của cậu.
Giang Nghi Vãn tò mò hỏi Duyên Dư: “Tại sao anh lại đến tìm tôi? Là Kiển Tuy bảo anh đến à?”
Duyên Dư đặt chén thuốc vừa nấu xong lên bàn, màu sắc đục ngầu của nước thuốc khiến Giang Nghi Vãn bất giác rùng mình.
“Tại sao cậu lại giữ cây kẹo mà Niếp Niếp tặng?”
Giang Nghi Vãn hỏi: “Niếp Niếp là ai? Là cô nhóc cho tôi kẹo tối hôm đó à?”
Đêm ấy, lửa trại cháy rực rỡ, còn cậu chỉ có thể co ro trong một góc khóc thút thít. Cô nhóc ấy đã lại gần, chìa bàn tay non nớt ra, đưa cho cậu một cây kẹo m*t vị chanh.
Giang Nghi Vãn nói: “Cô nhóc cho tôi thì nó là của tôi rồi, tôi muốn xử lý thế nào thì…”
Ánh mắt Duyên Dư vẫn bình tĩnh. Mỗi khi Giang Nghi Vãn nói điều gì đó mà anh không đồng tình, anh đều cau mày, nhưng lần này thì không.
Anh không làm vậy.
Giang Nghi Vãn ngược lại không nói tiếp được nữa.
Trong biệt viện không ai quan tâm đến cậu, tóc cậu đã hơi dài ra, cằm nhọn hoắt, càng làm nổi bật đôi mắt to hơn. Cậu mím chặt môi.
Cuối cùng cậu cũng nói thật.
“Lúc tôi đến khu C chẳng mang theo gì cả, chỉ có bộ quần áo trên người, bộ quần áo đó tôi đã mặc về đây… Những thứ thuộc về tôi không nhiều, tôi chỉ muốn, giữ lại một chút gì đó để làm kỷ niệm.”
Giang Nghi Vãn liếc mắt sang, không phục nói: “Chẳng lẽ thế cũng không được sao? Tôi đã phạm phải luật trời nào à?”
Cậu lại nói khoác rồi.
Thứ thuộc về cậu, từ đầu đến cuối chỉ có viên kẹo mà người khác tặng.
Cậu đến với hai bàn tay trắng, cũng sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Nhà họ Giang đã không còn chỗ dung thân cho cậu, mà cậu cũng không muốn trở thành món đồ chơi của nhà họ Triệu.
Khi tự tay rạch nát tuyến thể của mình, tay cậu đã run lên bần bật. Nếu có ai chứng kiến, chắc chắn sẽ cười nhạo một cách tàn nhẫn, mày sợ đến thế, sao mày nỡ đi chết?
Giang Nghi Vãn không nỡ.
Chính vì không nỡ, nên mới sống lay lắt đến tận bây giờ.
Vết thương trên tuyến thể đau nhói, ngứa ran. Để che mắt người đời, cậu phải dán một lớp da giả trong thời gian dài, mỗi đêm đều khó ngủ, mỗi đêm đều sợ bị phát hiện.
Những nỗi khổ mà trước đây cậu không thể chịu đựng nổi, giờ đây lại quay về hành hạ cậu gấp bội.
Người khác cười nhạo cậu thế nào cũng được, nói cậu ngu ngốc, vô tri, rằng cậu chỉ là một quân cờ, đến tận bây giờ vẫn bị người ta sắp đặt…
##
Tại tòa cao ốc chọc trời ở khu trung tâm, qua cửa sổ sát đất có thể nhìn bao quát cảnh đêm đẹp nhất của khu A, duy chỉ có cửa sổ của một căn phòng bị niêm phong kín mít, không một tia sáng nào lọt vào.
Ngoài cửa có vệ sĩ canh gác. Cha cậu đứng bên cạnh thở dài, mẹ cậu rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay cậu, nói: “Tiểu Vãn à, lần này con phải ngoan ngoãn nghe lời bác cả, chỉ cần kết hôn với nhà họ Triệu, nửa đời còn lại sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”
Giang Nghi Vãn khẽ lẩm bẩm: “…Nhưng cuộc sống tốt đẹp của con đã hết rồi.”
Mẹ Giang không nghe rõ.
Giang Nghi Vãn nói: “Trước đây sao cha mẹ không đến thăm con?”
Nước mắt trong mắt mẹ Giang chợt lóe lên, bà ấp úng giải thích, nào là chuyện nhà họ Giang, nào là em gái phân hóa, rồi còn những chuyện khác nữa.
Giang Nghi Vãn chẳng nghe lọt tai. Không đến thì thôi, dù sao đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng, coi như hời cho hai người rồi.
Vệ sĩ ngoài cửa gõ nhẹ hai tiếng, nhắc nhở người bên trong đã sắp đến giờ.
Mẹ Giang nắm chặt chiếc khăn tay đã ướt một nửa, từ biệt Giang Nghi Vãn. Trước khi đi, bà ôm cậu một cái, rồi cùng chồng rời đi.
Trên đường đi ngang qua vệ sĩ, họ lướt qua nhau.
Giang Nghi Vãn và Duyên Dư đang đóng giả làm vệ sĩ ngoài cửa chạm mắt nhau. Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất hai chân đang run rẩy.
Mọi lộ trình đều đã được lên kế hoạch từ trước, sự xuất hiện của Sầm Kiêu Uyên và Kiển Tuy sẽ phân tán một phần sự chú ý của nhà họ Giang, họ phải nhân cơ hội này để di chuyển ra ngoài.
Giang Nghi Vãn gắng sức nuốt nước bọt. Cậu phải có đủ can đảm, chuyện này nhất định phải do cậu tự mình giải quyết.
Cậu đã đi vào một ngõ cụt, chỉ có tự mình mới cứu được mình.
##
Phòng giám sát mất điện.
Trong hành lang có tiếng bước chân chạy, rồi nhanh chóng biến mất.
“Mặc kệ họ, lo cho tôi trước đi.”
Sầm Kiêu Uyên cắn nhẹ, nói không rõ lời: “Người của Sầm Khỉ Lộ cũng ở trên đó, họ sẽ không bị phát hiện đâu. Huống hồ tôi sắp phải đi làm chuyện nguy hiểm, rất có thể sẽ bị thương. Kiển Tuy à, cậu lại không quan tâm tôi.”
Hắn cố tình nói vậy.
Tuy hắn có mục đích của riêng mình, nhưng hắn hy vọng Kiển Tuy có thể biết rằng hắn làm vậy là vì y.
Hắn muốn y phải nhớ những điều tốt của hắn. Ngay cả khi lòng riêng của hắn đang điên cuồng trỗi dậy.
Kiển Tuy thoáng thất thần.
Mật ngọt của đóa hoa bị hái, những cánh hoa ướt đẫm, toàn thân chan hòa thứ nước đường ngọt ngấy, khi thì m*t, khi thì ngậm.
“Bây giờ đừng nói chuyện người khác, chỉ cho tôi thôi.”
Alpha ngước lên nhìn, tựa như một con thú hoang đang nhắm vào con mồi, một con báo trưởng thành đang ngoạm lấy cổ họng một chú chó con.
“Là cậu nói, tôi phải làm cậu đến hư mới được.”
Phòng giám sát mất điện, không thể truy tìm được vị trí của Omega.
Người canh gác trước cửa phòng Giang Nghi Vãn đã biến mất. Đẩy cửa phòng ra, bên trong tối om, không có một bóng người.
Nửa tiếng trôi qua, việc tìm kiếm vẫn không có kết quả. Sầm Kiêu Uyên từ đầu đến cuối không hề rời khỏi nhà vệ sinh.
Trong sảnh chính, mặt người đàn ông râu rậm tái mét, ông ta ra lệnh cho người canh chết các lối ra vào và mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Yến tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, ông ta không muốn bứt dây động rừng, cũng không tin chỉ dựa vào một mình Giang Nghi Vãn mà có thể trốn thoát, càng không cho phép có kẻ nào bắt người đi ngay dưới mí mắt mình!
Một giờ sau, Sầm Kiêu Uyên quay trở lại đại sảnh.
Lần này chỉ có một mình hắn xuất hiện.
Người đàn ông râu rậm ra hiệu, lập tức có người nhà họ Giang đến dò hỏi.
Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên rất xấu, ai đến hỏi cũng lười đáp lại.
“Cậu ấy mệt rồi, tôi đã sắp xếp cho cậu ấy về phòng nghỉ trước, có vấn đề gì à?”
Hai người canh gác bên ngoài lúc nãy đều biết họ đã làm gì bên trong, nên không còn thắc mắc gì nữa.
Tầng lầu nơi Giang Nghi Vãn ở đã bị lục soát khắp nơi. Lúc Kiển Tuy cà nhắc đi lên lầu, người của nhà họ Giang đã rút xuống, tìm kiếm ở các tầng khác.
Trên người Kiển Tuy nồng nặc mùi pheromone cấp cao, che cũng không che được, ngay cả vệ sĩ canh gác ngoài cầu thang cũng âm thầm lùi lại.
Đó là một loại đánh dấu, đầy sức răn đe.
Thế nhưng Kiển Tuy lại tỏ ra như không hề hay biết, thậm chí còn gật đầu ra hiệu với đối phương, rồi tiếp tục đi vào hành lang.
Trong nhà vệ sinh, hai người chỉ làm được một nửa, thật ra do Kiển Tuy sợ làm lỡ việc, khiến Sầm Kiêu Uyên phải sống sượng nhịn xuống, bây giờ tâm trạng của Alpha chắc không được tốt cho lắm.
Nghĩ đến lời hứa của mình với Sầm Kiêu Uyên, bước chân của Kiển Tuy bất giác chậm lại, rồi đâm sầm phải một gã say đang lên lầu nghỉ ngơi.
Gã ta loạng choạng trong vòng tay của người phục vụ. Kiển Tuy định đi đường vòng, nhưng lại bị gọi lại.
“Cậu, đúng, chính là cậu, tôi hình như, hình như đã gặp cậu ở đâu đó rồi.”
Gã ta nói, rồi quay đầu đuổi người phục vụ đang dìu mình đi.
Kiển Tuy vốn không muốn lãng phí thời gian với người lạ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tròn vo đó.
Bước chân của Kiển Tuy dừng lại.
Sau khi người phục vụ đi, gã ta dựa vào tường, say khướt hỏi: “Cậu, cậu tên gì?”
Kiển Tuy bắt chước theo: “Tôi, tôi họ Sầm.”
Gã mập đó im lặng một giây, rồi lẩm bẩm: “Cậu là người nhà họ Sầm? Không đúng, không thể nào… Sao tôi chưa từng gặp cậu.”
“Anh gặp rồi, hồi đi học, anh đã chặn tôi ở cửa tòa nhà giảng đường, không cho tôi ra khỏi cổng trường.”
Kiển Tuy nhận ra gã ta, là Alpha cùng lớp với Sầm Kiêu Uyên, giờ cũng đã trưởng thành… Thành heo rồi.
Đường nét ngũ quan của đối phương vốn đẹp, tiếc là quá mập, dúm cả lại.
Alpha kia rõ ràng không nghe kỹ lời y nói, nheo mắt lại gần, nói: “Mắt của cậu rất đẹp.”
Kiển Tuy chớp mắt, đó không phải là màu mắt thật của y.
Chẳng phải khi nhìn một người thì nên nhìn tổng thể trước sao? Hồi đi học, y đã bị gã trước mắt này chế nhạo không ít, mắt đen, mắt đen… Beta thì nên vĩnh viễn ở trong “chuồng” không được ra ngoài.
“Nói, nói cho tôi biết, cậu tên gì…”
Gã ta với đôi mắt mơ màng lại gần, Kiển Tuy cũng tiến lên một bước.
Ngay sau đó là một tiếng hét lên, rồi lại thêm một tiếng nữa. Cú đấm vào bụng cho cảm giác mềm nảy, lún sâu vào trong, có chút ghê tởm.
Sức của Kiển Tuy dưới Alpha, trên Omega, tuy không đánh lại Sầm Kiêu Uyên, nhưng Sầm Kiêu Uyên vốn là một trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Ba năm ở Học viện Liên minh, phần lớn thời gian nhẫn nhịn không phải là vì đánh không lại, mà là không thể đánh.
Bây giờ thì không sao cả, đây là lần gặp lại đầu tiên, cũng là lần gặp mặt cuối cùng của họ.
Cho đến khi Alpha ngã gục hoàn toàn, bất tỉnh ở góc tường.
Kiển Tuy nghiêng đầu, tự xưng danh: “Tôi tên Sầm Điểm Tâm.”
##
Từ tầng bốn hai trở lên, không còn là địa bàn do nhà họ Giang bao thầu.
Lúc nãy Kiển Tuy còn gật đầu với vệ sĩ trong hành lang, đó là người do Sầm Khỉ Lộ mai phục, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn.
Cùng với tiếng “tít” của thẻ phòng, người đang trốn trong phòng không ngừng run rẩy.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, cảnh đêm phồn hoa bày ra trước mắt, nhưng không ai có tâm trạng thưởng thức.
Cửa đã đóng lại, Kiển Tuy lên tiếng: “Sư huynh, sao chỉ có một mình anh?”
Duyên Dư bình thản ngồi trên ghế sô pha, chỉ vào tấm rèm cửa đang không ngừng run rẩy.
Giang Nghi Vãn nghe thấy tiếng của Kiển Tuy, đã lồm cồm bò dậy chạy ra ngay, níu chặt lấy Kiển Tuy, mắt rưng rưng: “Kiển Tuy, Kiển Tuy…”
Giang Nghi Vãn bĩu môi “oa” một tiếng khóc nức nở. Kiển Tuy giật mình, vội quay sang nhìn Duyên Dư.
Duyên Dư nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Giang Nghi Vãn lập tức nín bặt, ngay cả hơi thở cũng nín lại.
Kiển Tuy: “…”
Duyên Dư: “Em nên ở cùng Sầm Kiêu Uyên, hắn có thể đảm bảo an toàn cho em.”
Duyên Dư đã sớm biết, Alpha kia vì muốn ở bên cạnh Kiển Tuy thêm một thời gian mà đã giả mù suốt mấy ngày trời, cũng chính vì điểm này mà anh mới yên tâm xuống núi.
Ai không thể rời xa ai, chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Anh vốn không thích một số tác phong của Sầm Kiêu Uyên, nhưng không thể phủ nhận rằng có Alpha ở bên, Kiển Tuy sẽ được an toàn.
Kiển Tuy lại nói: “Em tự mình cũng có thể đảm bảo an toàn cho mình, huống chi ngài ấy còn có việc khác phải làm… Em ở đó, ngài ấy sẽ bị phân tâm.”
##
“Lời cậu nói lúc nãy có ý gì?”
Chất lỏng màu hổ phách trong ly rượu khẽ sóng sánh, Triệu Ương Khải lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Sầm Kiêu Uyên.
Alpha khẽ nhướng mi, vẻ lười biếng vẫn chưa tan hết.
“Ông Triệu, trong lòng đã có câu trả lời rồi, cần gì phải đến đây xác nhận lại một lần nữa?”
Triệu Ương Khải nói: “Vậy tôi dựa vào đâu để tin lời nói một phía của cậu?”
Sầm Kiêu Uyên khẽ nghiêng đầu, nhếch mép, đưa tay định vỗ vào vai Triệu Ương Khải.
Vệ sĩ bên cạnh Triệu Ương Khải cũng không phải dạng vừa, nhưng Alpha còn nhanh hơn, không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào, vệ sĩ đã ngã lăn ra đất.
Xung quanh vang lên những tiếng la hét kinh hãi, người nhà họ Giang cảnh giác cao độ với hắn, dồn dập vây lại.
Triệu Ương Khải đứng ngoài vòng vây, ánh mắt Sầm Kiêu Uyên nhắm thẳng vào ông ta.
“Đừng vội vàng như vậy, rất nhanh ông sẽ được tận mắt chứng kiến.”
Trái Hư - Xuân Ý Hạ