Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 92

213@-

Sầm Khỉ Lộ vốn từng trải, lại giỏi trò chuyện, am tường lịch sử khu A như lòng bàn tay, kể ra không ít những bê bối và bí mật động trời.

Cô ta kéo Kiển Tuy nói chuyện đến rất khuya, mãi cho đến khi có người bên ngoài đến báo.

Kiển Tuy đã sớm mệt rũ, nhân lúc cô ta đang nói chuyện với người bên ngoài, y bèn lén vào một gian phòng khác để ngủ.

Nửa đêm về sáng, trời đổ mưa. Y tỉnh giấc trong tiếng mưa tí tách, kéo cửa gỗ ra, bên ngoài là một mảng tối mịt.

Kiển Tuy nhìn chằm chằm vào bàn trà ở chính giữa một lúc, vừa thu lại ánh mắt, ngay giây sau, một bàn tay đã bịt chặt miệng y.

Y vừa định gọi người, hương gỗ quen thuộc đã xộc vào khoang mũi.

Người đối diện mặc một bộ đồ đi đêm, che kín cả nửa dưới khuôn mặt, còn cố tình tránh không nhìn thẳng vào y.

Kiển Tuy đã nhận ra người tới, y trừng lớn đôi mắt, muốn xem rốt cuộc đối phương định làm gì.

Alpha đối diện kéo khăn che mặt xuống, hơi thở nóng rực kia phủ lên môi y, vội vã mà dính níu hôn lên, phát ra tiếng nước ướt át quấy nhiễu, đầu lưỡi luồn vào vừa sâu, góc độ lại lắt léo, mỗi một cái chạm đều mang theo sự chiếm đoạt.


Cách lúc xa nhau chưa đầy tám tiếng, vậy mà Alpha cứ như mắc phải hội chứng lo âu vì xa cách, vội vàng hấp thụ hơi ấm trên người Kiển Tuy.

“Nhớ tôi không?”

Mãi mới dứt ra được, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Kiển Tuy không rời, chưa đợi y mở lời đáp lại, hắn đã hôn chụt lên môi một cái, rồi ngay sau đó là cằm, yết hầu. Khi định tiếp tục đi xuống, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng hắng giọng.

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên đông cứng lại, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào một điểm.

Trong nháy mắt, đèn đóm sáng trưng, nữ Alpha ngồi trên thảm tatami cười như không cười nhìn hai người: “Tôi không phiền xem một màn biểu diễn trực tiếp đâu, nhưng tôi đoán, em không cho phép nhỉ?”

Kiển Tuy: “!!!”

Sầm Kiêu Uyên: “Ra ngoài.”

Alpha tuy vội vã, nhưng vẫn dùng phần lớn thân mình để che chắn cho Beta một cách kín kẽ.

Lần này Sầm Kiêu Uyên có thể nhận được lời mời của nhà họ Triệu, chứng tỏ Triệu Ương Khải cũng đã bắt đầu nghi ngờ lời nói một phía của nhà họ Giang. Nhà họ Giang không thể nào cho phép hai người gặp riêng, nên bữa tiệc này bọn họ chắc chắn có mặt.

Nhưng nhìn bộ dạng giữ của Alpha này, Sầm Khỉ Lộ biết có những chuyện chỉ có thể bàn vào sáng mai.

Đợi Sầm Khỉ Lộ đi đến cửa, Sầm Kiêu Uyên lại nói: “Mang cả người của cô đi.”

“Được được được, không làm phiền thế giới hai người của các em.”


Sầm Khỉ Lộ vui vẻ đồng ý.

“Đảm bảo sẽ không có ai đến nghe lén đâu, nhưng cũng mời hai em dằn lại một chút.”

Kiển Tuy ngượng ngùng cựa quậy trong lòng Sầm Kiêu Uyên, trong nhà gỗ không khí khô ráo, cổ tay y gần như không còn đau mấy, nhưng vẫn được Sầm Kiêu Uyên nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cánh cửa đóng lại sau lưng hai người, Sầm Kiêu Uyên lại hôn lên khóe môi Kiển Tuy, vẻ vội vàng lúc nãy đã vơi đi quá nửa, chỉ còn lại ánh mắt sâu thẳm nhìn y.

“Ngài không sao chứ?”

“Tôi đã gặp Duyên Dư rồi.”

Hai người gần như đồng thanh lên tiếng, Sầm Kiêu Uyên lập tức đổi lời: “Cậu quan tâm tôi đến vậy à?”

Kiển Tuy khó hiểu đáp: “Chẳng lẽ không nên sao?”

Sầm Kiêu Uyên ghé sát lại, hít hà mùi hương trên người Kiển Tuy, giọng nói ù đi bên vành tai y, một mặt là để phòng có người nghe lén, mặt khác… Hắn chính là muốn làm như vậy.

“Bọn họ đã có kế hoạch đào thoát rồi.”

Sầm Kiêu Uyên thì thầm vào tai Kiển Tuy, kể sơ qua tình hình tối nay.

Giang Nghi Vãn hiện đang bị nhốt trong biệt viện của nhà họ Giang. Để tránh tin tức lọt ra ngoài, nhà họ Giang chỉ thuê hai vệ sĩ từ bên ngoài, còn lại đều là người nhà đáng tin cậy.

Hai năm gần đây, không chỉ nội bộ nhà họ Sầm có biến, mà mấy gia tộc khác cũng không tránh khỏi. Nhà họ Giang hy vọng càng ít người biết chuyện này càng tốt, nên đối với những người bỏ tiền ra thuê, họ tự nhiên chẳng nói một lời thật lòng nào, chỉ dặn dò qua loa, bảo họ chăm lo chuyện ăn mặc đi lại của Giang Nghi Vãn.

Trước khi Duyên Dư đến kịp, cuộc sống của Giang Nghi Vãn có thể nói là đã thảm lại càng thảm hơn.

Cũng không có ai cố tình đối xử tệ với cậu, nhưng cũng chẳng có ai ngó ngàng đến cậu.

Biệt viện đã hơn chục năm không có người ở, trời mưa thì dột, trời gió thì lùa. Omega vừa mới phá hủy tuyến thể, cơ thể vốn đã yếu, phen này thì hay rồi, hai ngày một trận ốm vặt, ba ngày một trận ốm nặng, suýt nữa thì chết trong biệt viện của nhà họ Giang.

Ấy thế mà cậu không dám hó hé một lời, chỉ cần nhà họ Giang cho bác sĩ đến khám, họ sẽ biết ngay bây giờ cậu còn chẳng bằng một Omega cấp thấp.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Duyên Dư, Giang Nghi Vãn như thể gặp được ông cố nhà mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đong đầy nước mắt tuyệt vọng: “Anh, anh không phải là đầu bếp mới đến trong bếp đấy chứ?”

Ánh mắt Duyên Dư vẫn điềm nhiên như cũ, nói: “Tôi đến chữa bệnh cho cậu.”

Trong biệt viện đã cài cắm người của Sầm Khỉ Lộ, nữ Alpha không hoàn toàn tin tưởng anh một trăm phần trăm, bọn họ muốn dựa vào sức mình để trốn thoát là rất khó.

Giang Nghi Vãn sốt cao không dứt hai ngày, Duyên Dư cũng chau mày suốt hai ngày.



Duyên Dư do dự một chút rồi bước tới.

Giang Nghi Vãn nói: “Anh, anh nói thật với tôi đi…”

Dựa trên sự hiểu biết của Duyên Dư về Giang Nghi Vãn, anh cứ ngỡ cậu lại sắp nói mấy câu kiểu như “có phải anh thầm yêu tôi không”, “có phải anh thích tôi không”, thế nên không cần nghĩ ngợi, anh trả lời luôn: “Không phải.”

Giang Nghi Vãn tròn mắt ngay tức khắc, lời nói cũng trở nên đanh thép: “Tôi biết ngay mà! Anh với Kiển Tuy chắc chắn không bái cùng một sư phụ!”

Duyên Dư: “…”

Anh đúng là không có khiếu học y thật.

Tóm lại, hiện tại Giang Nghi Vãn vẫn còn sống khỏe mạnh, Duyên Dư cũng đã trà trộn thành công vào nhà họ Giang.

Sầm Kiêu Uyên giải thích ngắn gọn kế hoạch tiếp theo cho Kiển Tuy, ánh mắt của y từ bình tĩnh chuyển sang khó tin, rồi đến mức sợ hãi lắp bắp: “Ngài, ngài chắc chắn làm vậy được không?”

“Có gì mà không được?”

Sầm Kiêu Uyên chẳng hề bận tâm, kéo Kiển Tuy vào lòng mình, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Cứ khuấy cho ông ta một trận long trời lở đất.”

Trong lúc nói, Alpha vẫn luôn dụi tới dụi lui ở cổ Kiển Tuy, y nhột đến mức cứ né mãi, không nhịn được hỏi: “Ngài đang làm gì vậy?”

“Mùi trà.”

Sầm Kiêu Uyên thốt ra hai chữ.

Sống lưng Kiển Tuy cứng đờ, không ngờ mũi của Alpha lại thính đến vậy, Sầm Khỉ Lộ chỉ để lộ ra một chút pheromone thôi mà cũng bị hắn bắt được.

“Tôi ghét căn phòng này.”

Sầm Kiêu Uyên vừa c** q**n áo của y, vừa nói.

Hắn tưởng đó là mùi vốn có của phòng trà.

Kiển Tuy thở phào nhẹ nhõm, lại đối diện với ánh mắt nhìn thẳng không chớp của Sầm Kiêu Uyên.

“Cậu và Sầm Khỉ Lộ đã nói những gì?”

Kiển Tuy không thể tóm tắt lại được, hình như chuyện gì cũng nói một chút.

“Cô ta nói trước đây cũng từng có một người học cùng.”


“Alpha và Omega cấp cao ai cũng có.”

Sầm Kiêu Uyên chẳng hề để tâm, rồi nói tiếp: “Nhưng tuyệt đối sẽ không thân thiết như tôi và cậu.”

Kiển Tuy nén lại hơi thở, thất thần quay đầu sang một bên, nhìn về phía bàn trà.

Nơi này vốn là chốn tu thân dưỡng tính, vậy mà lại bị bọn họ dùng để làm chuyện này…

Sầm Kiêu Uyên cúi mắt, săm soi từng tấc da thịt trên người y, giải thích thêm: “Đại đa số Alpha cấp cao đều sống ở nhà chính, họ sẽ không xây dựng mối quan hệ thân thiết với Beta.”

“Còn tôi thì khác, tôi chỉ có cậu.”

Sầm Kiêu Uyên vừa nói vừa cúi người xuống, trong tiếng nức nở của Kiển Tuy, hắn đan mười ngón tay mình vào tay y.

“Đau không?”

Kiển Tuy không biết hắn đang hỏi về cổ tay mình, hay là về chuyện gì khác.

Y chỉ biết lắc đầu, mặc cho Alpha l**m đi giọt lệ ướt át nơi khóe mắt.

Y cất tiếng: “Chậm, chậm một chút.”

Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Chậm một chút thì sẽ không đau nữa à?”

“Chậm một chút sẽ dễ chịu hơn.”

Kiển Tuy vừa r*n r* nhè nhẹ như tiếng trẻ con nói mê, vừa đáp.

Sầm Kiêu Uyên chiều theo ý y, chậm đến mức không thể chậm hơn được nữa.

Kiển Tuy nghe tiếng mưa tí tách ngoài kia, cơn đau nhói ở cổ tay đã bị cảm giác nóng bỏng trong cơ thể che lấp.

Alpha hôn lên xương cổ tay y, nói: “Hôm khác gọi người xem tay cho cậu.”

Kiển Tuy lắc đầu.

Sầm Kiêu Uyên hỏi y tại sao, Kiển Tuy không đáp lời, mưa vẫn lặng lẽ rơi, thấm ướt vạn vật không một tiếng động, cuối cùng y cũng không chịu nổi, thúc giục Alpha nhanh hơn một chút.

Nhưng Sầm Kiêu Uyên vẫn cứ bám riết lấy câu hỏi vừa rồi, Kiển Tuy đành phải nói: “Nó sẽ không khỏi được đâu, có những thứ, sẽ vĩnh viễn tồn tại…”

Ngón tay y trượt từ mắt của Alpha đến vết sẹo bên gò má: “Khiến người ta phải ghi nhớ cả đời.”

Con ngươi Sầm Kiêu Uyên co rút lại.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Cơn mưa bỗng trút xuống dồn dập, như cuồng phong bão táp, ào ạt đổ xuống, quất mạnh lên phiến đá, vừa hung hãn vừa xiết. Nước trong hồ bị sóng sánh chao đảo, một phần vẫn còn trong hồ, một phần đã tràn ra ngoài.

Kiển Tuy vừa khóc vừa r*n r*: “Đầy rồi…”

Là nước trong hồ đã đầy.

“Thế bé yêu có thích không?”

Kiển Tuy gật đầu lia lịa.

“Cho cậu thêm một chút nữa, được không?”

Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên ẩn nhẫn, gân xanh trên cổ nổi rõ, mồ hôi nhỏ giọt xuống: “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu, cậu cũng đừng giấu tôi chuyện gì, được không?”

Kiển Tuy thoáng chút mơ màng.

Rất nhanh sau đó, Sầm Kiêu Uyên đã cho y câu trả lời.

“Nếu Sầm Khỉ Lộ còn dám dùng pheromone với cậu lần nữa, tôi sẽ khiến cái chân còn lại của cô ta cũng không đi được.”

Kiển Tuy: “…”

Y đã sớm biết rõ, Alpha đối với người khác trước nay luôn có những thủ đoạn tàn nhẫn hơn.

Chỉ qua vài lời của Sầm Khỉ Lộ, y đã có thể cảm nhận được rằng, cái chết của Sầm Quảng Lan năm đó chắc chắn không hề dễ dàng như lời Sầm Kiêu Uyên tự kể. Thiều Hàng bây giờ có thể chết, nói không chừng cũng là công lao từ một câu nói của Kiển Tuy.

Y phải làm sao với Alpha này bây giờ?

Kiển Tuy nghĩ ngợi, quyết định tốt nhất không nên nhắc lại chuyện này, kẻo lại kích động đến Sầm Kiêu Uyên.

Y vươn hai tay ôm lấy cổ Alpha, rướn người hôn lên khóe môi Sầm Kiêu Uyên, nói: “Vậy được thôi, thế thì ngài cho tôi thêm một chút nữa đi.”



[Lời tác giả]

Sầm Tiểu Viên khi ở bên Kiển Tuy: Bà xã ơi, hôn hôn ôm ôm.

Sầm Tiểu Viên khi đối diện người ngoài: Cút hết.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 92
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...