Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 69

239@-

Gió lạnh tạt vào mặt khiến Kiển Tuy bất giác rùng mình. Y vội vàng thay quần áo rồi chạy ra ngoài, vừa lúc thấy bé Hôi đang cà nhắc leo lên bậc thềm đại sảnh.

Kiển Tuy kinh hãi, vội nhìn quanh quất, nhưng chẳng tìm thấy gì, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Mưa ngoài trời đã ngớt đi đôi chút. Kiển Tuy chẳng màng đến chuyện gì khác, vội kiểm tra vết thương cho bé Hôi.

Sói con rên ư ử hai tiếng, vội dúi đầu vào lòng y. Trông nó có vẻ đau lắm, cứ không ngừng làm nũng với chủ.

Mưa vẫn rơi. Màn đêm sâu thẳm bao trùm lên khoảng sân nhỏ. Có người đã đến, nhưng lại như thể chưa từng tồn tại.

Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh hẳn, nước mưa còn đọng trên mái ngói tí tách nhỏ giọt.

Trong phòng chỉ kéo hờ một bên cửa sổ. Vì lo cho bé Hôi nên mãi đến nửa đêm Kiển Tuy mới ngủ, mà cũng chẳng được yên giấc. Giờ đây, nắng sớm vừa rọi vào, y đã tỉnh.

Bé Hôi hiếm khi được phép lên giường, giờ đang nằm ngay dưới chân y, mắt nhắm nghiền, thân mình phập phồng theo từng nhịp thở.

Tuyệt quá rồi, nó vẫn còn sống.

Kiển Tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi như nghĩ đến điều gì, cả người y lại căng cứng. Y vừa vén chăn định xuống giường thì quay đầu lại, bắt gặp bé Hôi đang mở to đôi mắt xám tro nhìn mình chằm chằm.


Sói con cựa mình định dậy, nhưng bị Kiển Tuy đè lại, y dịu dàng xoa đầu nó: “Tao không sao đâu, mày cứ yên tâm dưỡng thương đi. Đợi mày khỏe rồi, tao muốn… Muốn đưa mày đến chỗ em trai tao ở một thời gian.”

Bé Hôi dường như hiểu mà cũng dường như không, nhưng tóm lại là nó đã yên lặng, chỉ khe khẽ ư ử vài tiếng yếu ớt.

Kiển Tuy đi tìm mấy người đàn em của Trần Nhiên để đối chiếu lại tình hình đêm qua.

Đám đàn em đều cho biết đêm qua không phát hiện ai ra vào. Tối đến quả có nghe vài tiếng sói tru, nhưng bé Hôi vốn hay hú bậy nên họ cũng chẳng để tâm.

Tóc vàng căng thẳng hỏi: “Anh của đại ca, tối qua có chuyện gì sao ạ?”

Kiển Tuy mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Bé Hôi bị người ta đá một cú.”

Tóc vàng giận dữ: “Thằng nào thất đức thế, đến cả chó… Sói, sói mà cũng dám… Khoan đã, anh, thế này không đúng rồi.”

Kiển Tuy không đáp, chỉ im lặng nhìn Hoàng Mao. Bọn họ cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Một người sống sờ sờ ra vào sân, còn làm một con sói bị thương, vậy mà không một ai phát hiện!

Kiển Tuy đã ở đây gần nửa năm, người biết lý do y ở đây lại càng ít ỏi, ngay cả đám đàn em canh gác cũng không rõ, chỉ nghĩ là trong sân có trộm nên cần phải tăng cường phòng bị.

Bọn họ vốn là dân tay chân, trước nay quen sống tùy tiện, nếu không cũng chẳng liên tục bị thương lớn nhỏ. Đây là lần đầu tiên làm vệ sĩ cho người khác, khó tránh khỏi bỡ ngỡ.

Kiển Tuy chỉ đưa ra một yêu cầu là muốn đưa bé Hôi đi, gửi đến chỗ Trần Nhiên hay Duyên Dư đều được, bất cứ ai cũng được.

Đám đàn em tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo lời y đi liên lạc.

“Ơ mà, anh Kiển.”


Ba ngày sau, tóc vàng mặt mày tái mét quay về. Kiển Tuy không muốn nó gọi mình là “anh của đại ca”, nhưng nó vẫn khăng khăng cấp trên cấp dưới không thể loạn, thế là một cách xưng hô mới ra đời.

“Anh Duyên nói có thể mang con sói qua cho anh ấy. Còn về phía đại ca…”

Tóc vàng nuốt nước bọt.

“Bọn em tạm thời không liên lạc được.”

Kiển Tuy cắn vỡ viên kẹo xí muội cuối cùng trong đĩa, vụn kẹo sắc lẹm cứa vào phần thịt mềm trên lưỡi, đau rát.

“Cậu nói thật cho tôi biết, là không liên lạc được, hay đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đây là lần thứ hai y ngồi trên chiếc xe nồng nặc mùi dầu hỏa, khi đi ngang qua “bãi rác”, cảnh tượng đã khác hẳn.

Mùa đông đã qua, xuân về vạn vật hồi sinh, những người từng chết gục bên đường đều đã biến mất. Chỉ còn lại những kẻ đang sống, bọn họ dùng thân mình để chặn đường, dùng nước bọt để bày tỏ cảm xúc. Họ đứng chắn ngang lối đi, đấm vào cửa kính xe, một cú không được thì thêm cú nữa, rồi sẽ có một cú đủ mạnh để khiến cửa kính vỡ tan như mạng nhện.

Kiển Tuy chỉ ngồi trong xe nhìn, không nói tiếng nào, cũng không thể để lộ ra vẻ quá sợ hãi.

Đã từng có người cứ gõ vào cửa kính như vậy, chân đạp lên bậu cửa sổ ký túc xá, muốn y mở cửa ra.

Y đã mở. Cứ mặc cho người đó xâm chiếm không gian của mình.

Phản kháng vô dụng, mà thuận theo cũng chẳng ích gì.

Con người vô dụng như y, mỗi lần đối đầu đều chỉ có thể chuốc lấy thất bại.

Tóc vàng đang lái xe nói: “Anh đừng nhìn cái xe này nó rách thế, nhưng trâu bò lắm đấy. Anh đừng sợ, xem em tông bay cái lũ ngu này cho.”

Kiển Tuy nắm chặt tay vịn, nói: “Tông bay thì không cần đâu nhỉ, tôi cũng bay ra ngoài mất…”

###

Bến cảng vẫn sầm uất như mọi khi. Từng đàn bò dê bị lùa đi trước những người đồ tể, mấy lão nông bán đủ thứ phương thuốc gia truyền, rau quả tươi ngon hòa cùng mùi tanh của biển.

Khu C mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, có lẽ là vì lứa người nghèo khổ đã chết gần hết rồi, những người ở lại đều là những người vẫn còn khả năng tự lo đủ cái ăn cái mặc.

Kiển Tuy kéo thấp vành mũ, đi theo Hoàng Mao vào thành phố ngầm. Lần này lối vào lại khác, Hoàng Mao ở lại bên trên để tiếp ứng, y đi theo người dẫn đường vào trong.

Rõ ràng là ban ngày, vậy mà thành phố ngầm xám xịt vẫn mờ mịt khói sương. Kiển Tuy không nhịn được ho sặc sụa vài tiếng, gã dẫn đường cười khẩy một tiếng. Y nhạy bén nén cơn ho lại, lặng lẽ đánh giá bóng lưng của gã.

Đây là một gương mặt khá lạ lẫm, không phải người của Trần Nhiên.

Khi đến nơi, Kiển Tuy nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, tóc vuốt ngược, trên cánh tay có hình xăm.

Gã đàn ông ngậm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn Kiển Tuy, rồi nói gì đó với người bên cạnh. Tất cả mọi người trong phòng đều đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ.



Gã ta đang nói đến bức chân dung trong cáo thị tìm người mà Sầm Kiêu Uyên đã cho dán khắp khu C dạo trước.

“Thằng ranh đó dạo này gây chuyện lớn rồi, anh biết không?”

Gã đàn ông vắt chéo chân, đi thẳng vào vấn đề.

“Bên dưới chúng tôi có tổng cộng ba sòng nhỏ. Đại ca thiên vị, giao cho thằng ranh Trần Nhiên hết hai cái.”

“Trần Nhiên tuổi còn trẻ đã leo lên được vị trí này, con người ta mà, khó tránh khỏi có chút bay bổng. Nhưng lần này nó gây họa lớn quá rồi. Anh biết không? Nó giấu chúng tôi một người, bây giờ có người tìm đến đòi rồi.”

“Trần Nhiên hiện đang ở đâu?” Kiển Tuy hỏi.

“Yên tâm đi, tuyệt đối an toàn, nhưng cần có sự phối hợp của anh.”

Gã đàn ông đan hai tay vào nhau, nở một nụ cười vừa vặn.

“Dĩ nhiên chuyện này hoàn toàn tự nguyện, chúng tôi không chơi trò ép buộc.”

“Chỉ có điều, trứng không thể chọi với đá, câu này chắc anh đã từng nghe qua nhỉ?”

Gã ta dùng chữ “anh”, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có lấy một tia tôn trọng.

Kiển Tuy vẫn luôn biết Trần Nhiên đang làm việc cho người khác, cũng từng có mấy năm lăn lộn chốn cửa tử, mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay.

Đây cũng là một trong những lý do y luôn phản đối Trần Nhiên.

Tại sao số phận của họ luôn bị người khác định đoạt, phải sống những ngày không biết đến ngày mai? Trần Nhiên mới mười chín tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, vốn không nên như vậy.

Nhưng họ sinh ra ở khu ổ chuột rách nát nhất khu C, mỗi ngày mỗi đêm lăn lộn kiếm sống, mỗi sớm mai mở mắt đã là một sự ban ơn.

Kiển Tuy nói: “Được.”

Gã đàn ông ngược lại sững người.

“Tôi còn chưa nói anh cần phải phối hợp chuyện gì…”

“Bất kể là gì cũng được, chỉ cần Trần Nhiên có thể trở về, thì thế nào cũng được.”

Kiển Tuy nói.

Số phận của y chưa bao giờ nằm trong tay y.

Y đã quen rồi.

Gã đàn ông ra hiệu cho người dùng một tấm vải đen bịt mắt Kiển Tuy lại.



Gã ta nói.

Trong bóng tối, Kiển Tuy gật đầu.

“…Anh có biết mình sắp phải đi đâu không?” Gã đàn ông không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Không biết. Đi đâu cũng được. Tôi không trốn được đâu, tôi mà trốn sẽ liên lụy đến em trai tôi.”

Gã đàn ông im lặng một lúc, rồi đưa tay vỗ vỗ lên đầu Kiển Tuy như đối với bậc hậu bối.

“Anh em hai người cũng có tình có nghĩa đấy, nhưng tiếc là đại ca chỉ biết đến lợi ích chứ không màng đến nghĩa khí. Nhà họ Sầm cho nhiều tiền quá mà.”

Kiển Tuy ngẩng khuôn mặt bị bịt kín bởi tấm vải đen lên.

“Anh nói vậy có tính là tiết lộ bí mật không?”

Gã đàn ông cười một tiếng.

“Chuyện này ai mà chẳng biết. Đám người ở khu A lần này làm rùm beng như thế, muốn không biết cũng khó. Chẳng qua dân thường họ không quan tâm thôi, ai đánh ai, ai nuốt địa bàn của ai, thì cóc liên quan gì đến họ, vẫn phải vật lộn kiếm sống như thường.”

“Được rồi, lên đường đi. Trần Nhiên chỉ bị cấp trên giữ lại thôi, người vẫn ổn. Đợi anh đến nơi đó, người ta sẽ tự khắc thả nó ra.”

##

Rời khỏi khu C bằng thuyền. Một tấm vải đen bịt kín mắt khiến Kiển Tuy chẳng thấy gì cả. Y trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, làm gì cũng cần người khác giúp đỡ, dìu lên đỡ xuống.

Hầu hạ y là một Beta có vóc người cao lớn.

Mỗi lần như vậy, Kiển Tuy đều nói cảm ơn, nhưng người kia chẳng đáp một lời.

“Anh là người câm à?”

Con thuyền này đã đi mấy ngày rồi mà chẳng thấy cập bến đâu cả. Y chán đến phát ngán, bèn ngẩng đầu lên, cằm nhọn hoắt, mái tóc hơi gợn sóng, rướn cổ như một chú chó con mà hỏi người Beta kia.

Đúng như dự đoán, không có lời hồi đáp.

“Vừa hay, tôi cũng là một kẻ mù.”

Y vừa dứt lời, người kia đã khẽ đẩy y một cái. Kiển Tuy hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi chính là người mù còn gì nữa, chẳng nhìn thấy gì cả, đi đâu cũng cần người đi theo, không thì sẽ ngã, không phải người mù thì là gì?”

Kiển Tuy nói xong, im lặng một lúc lâu, rồi lại nói: “Anh có nhìn trộm tôi đi vệ sinh không đấy?”

Tên Beta phát ra một tiếng “a” không mấy thành thục. Kiển Tuy nghe xong, im lặng một lát.



Lại một tiếng “a” nữa vang lên.

“Được rồi, vậy thì anh cũng chưa b**n th** đến mức đó.”

Tên Beta câm lại “a a” hai tiếng, có vẻ đã thành thục hơn lúc nãy.

“Giọng của anh có chút giống một người.”

Kiển Tuy đột ngột nói.

Lần này tên Beta không đáp lại, có lẽ không biết Kiển Tuy đang nói đến ai.

“Nhưng người đó sẽ không xuất hiện ở đây, hơn nữa hắn không phải người câm, cũng chẳng phải Beta.”

Kiển Tuy nói: “Còn anh thì đúng là vậy.”

Một lúc sau, Kiển Tuy lại nói: “Cảm ơn anh nhé, còn giúp tôi rửa tay nữa. Lần sau anh có thể cho tôi biết vị trí của xà phòng được không? Lần nào tôi cũng không tìm thấy, cứ tưởng anh giấu đi rồi cơ.”

Người câm nói: “A.”

Kiển Tuy nghiêng đầu.

“Anh nói là anh không có giấu à? Dĩ nhiên rồi, tôi tin anh mà, là do tôi khờ quá, lần sau tôi sẽ cố gắng tìm cho được.”

Lại chẳng biết đã qua bao lâu, có thể là vài giờ, cũng có thể là cả một ngày.

Trong khoang thuyền tĩnh lặng, Kiển Tuy giơ tay lên, ngón tay vừa định chạm vào nút thắt của tấm vải đen thì một bàn tay đã chặn y lại.

Kiển Tuy nói: “Ngại quá, lại bị anh phát hiện rồi.”

Tên Beta câm không nói tiếng nào, chỉ nắm lấy cổ tay y, kéo tay y xuống.

“Tôi đói rồi, anh có cho tôi ăn không?”

Kiển Tuy hỏi: “Hôm nay tôi không muốn ăn dứa ngâm nước muối đâu, miệng đau lắm.”

Y vừa dứt lời, một đầu ngón tay đã chạm vào khóe môi y. Ngón tay chai sần như một cục muối thô, chà xát vào vết thương, đau rát.

Kiển Tuy khẽ suýt xoa một tiếng, người câm kia tức thì luống cuống, “a a” gọi hai tiếng.

Nước biển vỗ vào boong tàu, khoang thuyền khẽ chao đảo, có ánh sáng yếu ớt lọt vào.

Lúc này là ban ngày, nhưng Kiển Tuy lại không thể cảm nhận được.

Y đột nhiên cảm thấy thật vô vị, không cần phải làm vậy nữa, ở đây chỉ có hai người bọn họ thôi.

Kiển Tuy ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên tấm vải đen, y nói: “Tại sao ngài lại đá con sói của tôi?”


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 69
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...