Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 61
Tuyết tan rồi sẽ là gì?
Mùa xuân sẽ chẳng đến quá sớm, thứ tìm đến lại là một mùa đông giá lạnh hơn, sương trên lá kết thành một lớp băng mỏng, chỉ khẽ bẻ là vỡ tan.
Sầm Kiêu Uyên lại “nhốt” Kiển Tuy lại. Hai mươi tư tiếng một ngày, trừ những lúc cần thiết phải ra ngoài, cả hai đều ở cùng nhau.
Gần đây các cuộc gọi đến cho Alpha không ngớt, bản thân hắn cũng có vẻ hơi sốt ruột. Hắn sa sầm mặt tắt hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, cuối cùng dường như không chịu nổi sự thúc giục, bèn trút áp lực lên Kiển Tuy. Hắn ghé vào tai y cảnh cáo hết lần này đến lần khác, rằng y không được phép đi tìm người khác, dù là chó mèo gì cũng không được.
Nhưng giờ đây Kiển Tuy chẳng còn sợ lời đe dọa của hắn nữa. Y có thể bình tĩnh đáp lại, miệng thì luôn nói “được”, “ừm”, “không vấn đề gì”, vừa nghe đã biết là qua loa cho có lệ.
Sầm Kiêu Uyên lập tức siết chặt cổ tay y. Y nhìn Alpha với vẻ mặt bồn chồn, còn vươn tay ra, vỗ vỗ nhẹ, an ủi: “Ngài đừng vội, có gì cứ từ từ nói, tôi đang nghe đây.”
Sầm Kiêu Uyên chẳng thể làm gì được.
Kiển Tuy vẫn ở bên cạnh hắn, không chạy lung tung cũng chẳng làm trái ý hắn. Nắm đấm của hắn như được bọc trong một lớp bông mềm, bề ngoài không có vết thương, nhưng thực chất lại ngột ngạt khó thở, nội tâm tràn ngập bất an.
Thêm vào đó là sự rạn nứt với Giang Nghi Vãn, tin tức của hắn trong trường không còn nhanh nhạy như trước nữa.
Sầm Kiêu Uyên đã giữ lời mua cho Kiển Tuy một chiếc điện thoại, trong danh bạ chỉ lưu duy nhất số của hắn. Dạo gần đây Kiển Tuy lại say mê nghiên cứu các loại ứng dụng bên trong.
Mỗi khi Sầm Kiêu Uyên tra hỏi y những câu lặp đi lặp lại, y lại mở một trò chơi nhỏ trong điện thoại, vừa chơi vừa ngang nhiên trả lời cho qua chuyện, thắng game rồi còn vui vẻ xoa đầu Alpha.
Sầm Kiêu Uyên choàng tay ôm lấy y, vùi đầu vào hõm cổ y, thì thầm: “Tôi thấy cậu đang muốn chết đấy.”
“Ơ.”
Kiển Tuy nói với màn hình điện thoại: “Tôi tẹo rồi.”
Sầm Kiêu Uyên đấm một cú vào chiếc gối sau lưng y, lại bị Beta xoa đầu.
“Ngài cứ nói tiếp đi, tôi đang nghe mà.”
Sầm Kiêu Uyên hít một hơi thật sâu, hoàn toàn bất lực với Kiển Tuy.
“Lần đầu gặp mặt ở ký túc xá cậu đã nói dối tôi, ống thuốc ức chế đó vốn không phải của bạn cùng phòng cậu.”
“Lần ra ngoài kia, cậu không phải đói bụng đi mua hotteok, mà là đi mua thuốc cho tên Alpha đó!”
“Cậu vốn không hề mất ngủ, cậu và Sầm Mộc đã cấu kết lừa tôi, chỉ để tôi không phát hiện ra sư huynh của cậu là một Alpha!”
“Lúc đầu tôi còn thắc mắc, tại sao Sầm Mộc lại tốt bụng đi nhắc nhở cậu như vậy, hóa ra hai người đã quen nhau từ trước, còn sớm hơn cả khi tôi đến ngôi trường này.”
“Cậu tìm tôi trên đảo, là vì cậu ta.”
“Đồng ý yêu cầu của tôi, cũng là vì cậu ta.”
“Kiển Tuy, rốt cuộc cậu có thể vì cậu ta mà làm đến mức nào?”
“Bây giờ ở lại bên cạnh tôi, là sợ tôi đánh chết cậu ta sao?”
Sầm Kiêu Uyên đã làu làu những câu hỏi này từ lâu.
Câu cuối cùng là một câu hỏi hoàn toàn mới.
Lúc này Kiển Tuy mới ngước mắt lên trả lời: “Sợ chứ.”
Y đã quen với pheromone nồng đậm của Alpha, quen với sự mất kiểm soát và cơn thịnh nộ của hắn, vì đó là những gì y phải đối mặt mọi lúc.
“Tôi cũng đã trả lời rồi, vì đó là sư huynh của tôi, anh ấy đã cứu em trai tôi, tôi nợ anh ấy không chỉ một mạng. Ngay cả việc đến khu B đi học cũng là do chúng tôi cùng nhau bàn bạc, nếu không anh ấy hoàn toàn có thể ở lại trông coi y quán của sư phụ mà sống nốt phần đời còn lại.”
Kiển Tuy nói: “Anh ấy không còn người thân, tôi và em trai chính là người thân của anh ấy.”
Sầm Kiêu Uyên không hài lòng với những gì mình nghe được, hắn cắn vào bên cổ y. Kiển Tuy đau đến mức kêu lên thành tiếng.
Y không nhịn nữa.
Không nhịn đau, cũng chẳng làm cao. Y không có tinh thần mạnh mẽ như Alpha, dù chỉ là trầy da ngã đau y cũng phải kêu la.
Bởi vì chỉ khi y kêu đau, đối phương mới có khả năng dừng lại.
Y sẵn lòng làm một thứ đồ vô dụng, không cần những lời tô điểm đáng yêu, không cần mang họ, không cần một cái tên tức cười, không gọi là “Sầm Điểm Tâm”.
Y vốn là một kẻ vô dụng mà.
Giờ đây, y an tâm thoải mái làm một kẻ vô dụng.
“Ngài không cho phép tôi có người thân hay sao?”
Hai tay Kiển Tuy vòng qua cổ Alpha, những ngón tay vẫn không ngừng điều khiển nhân vật nhỏ bé vượt qua từng bậc thang, y sắp bước vào màn tiếp theo, bắt đầu một hành trình mới.
“Những câu hỏi này ngài đã nói quá nhiều lần rồi, tôi đều đã thừa nhận cả, là tôi sai, tôi đã nói dối ngài. Tôi sợ ngài đánh tôi, sợ ngài tức giận hóa xấu hổ, sợ rất rất nhiều thứ, bây giờ tôi đều thẳng thắn nói cho ngài biết hết.”
Sầm Kiêu Uyên im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy không sợ sẽ có một ngày tôi biết được sự thật sao?”
“Trước kia thì sợ, bây giờ…”
Kiển Tuy điều khiển nhân vật nhỏ khó khăn nhảy qua một cái hố lớn: “Cũng sợ.”
Y bấm nút tạm dừng, nghiêng đầu nhìn Sầm Kiêu Uyên.
Kiển Tuy phân tích đâu ra đấy, nhưng ánh mắt Sầm Kiêu Uyên lại càng lúc càng lạnh lẽo.
“Cậu đoán xem tôi có tin lời ma quỷ của cậu không?”
“Không tin đâu.”
Kiển Tuy cũng biết, y đặt chiếc điện thoại đang nóng lên bên cạnh mình.
“Vậy bây giờ ngài đã biết rồi, còn có thể làm gì nữa, tôi muốn giấu cũng vô ích.”
“Tôi sẽ không tha cho cậu.” giọng Sầm Kiêu Uyên trở nên âm u.
“Vậy ngài tha cho sư huynh đi. Ngài đánh anh ấy nghiêm trọng như vậy, anh ấy đến xuống giường cũng không nổi.”
Kiển Tuy buông mắt xuống, nhìn dòng quảng cáo trên màn hình che mất nhân vật nhỏ mình đang điều khiển, hàng mi đen nhánh phủ lên đồng tử cũng đen láy.
“May mà hiệu trưởng đã đặc cách miễn thi cho anh ấy, anh ấy có thể tốt nghiệp thuận lợi, nếu không tôi sẽ áy náy đến chết cả đời.”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Không được.”
“Tôi không cho phép cậu nhớ cậu ta cả đời. Là cậu ta khiêu khích tôi trước, cậu ta nói muốn cậu đi theo cậu ta, khoảnh khắc đó cậu đã động lòng đúng không?”
“Tôi chưa làm gì cả, ngài đã lao ra đánh anh ấy rồi. Bây giờ dù tôi có nói gì cũng vô ích.”
Kiển Tuy hiểu rõ trong lòng, dù y có giải thích rõ ràng đến đâu, có nói rách cả miệng lưỡi rằng mình và Duyên Dư không phải loại quan hệ đó, thì Sầm Kiêu Uyên vẫn sẽ cảnh giác như cũ.
Xét cho cùng, Sầm Kiêu Uyên ngay cả em trai của y cũng bài xích như vậy.
Hai cuộc điện thoại trong kỳ nghỉ hè, hành động của Sầm Kiêu Uyên đều cho Kiển Tuy biết, hắn không muốn có bất kỳ ai chia sẻ sự chú ý của Kiển Tuy, hắn muốn y là của riêng một mình hắn mà thôi.
Nhưng làm sao có thể chứ.
Kiển Tuy đưa tay tìm chiếc điện thoại trên sofa nhưng không thấy, chẳng biết Sầm Kiêu Uyên đã lấy đi từ lúc nào.
Kỳ nhạy cảm chỉ dựa vào thuốc ức chế thì có qua được thật không? Một mũi tiêm là sẽ khỏi hoàn toàn ư?
Phải chăng vẫn còn dopamine dư thừa trong cơ thể Alpha, nếu không sao Sầm Kiêu Uyên lại giống một con mèo lớn vẫy đuôi, liều mạng muốn có được cỏ bạc hà từ người y.
Nhưng y không thể cho được.
Mọi chuyện đã được định đoạt ngay từ khi hai người gặp nhau.
Tình cảm của y không dạt dào đến mức có thể cắt một miếng thịt của mình cho kẻ đi săn, tự mổ phanh bản thân trong vũng máu, để rồi cuối cùng người hấp hối cũng chính là mình.
Bọn họ lại hôn nhau. Môi kề môi, dưới sự trêu chọc của đầu lưỡi, cơ thể tự nhiên cong lại. Bên ngoài băng tuyết ngập trời, bên trong lại nóng bừng lên.
Hai người luôn phải dùng hành vi của động vật để xác nhận sự tồn tại của đối phương.
Kiển Tuy kêu lên: “Ngài chậm một chút, tôi đau.”
Alpha quả nhiên dừng động tác, cứ thế ngừng lại.
Y lại kêu: “V-vẫn là… Ngài nhanh một chút đi, như thế này tôi không thoải mái, tôi mệt quá.”
Alpha ngậm lấy gáy y, ngậm lấy vết sẹo xấu xí đã từng bị cắn xé, giữ trong miệng mà không thể thật sự cắn xuống.
Vì Kiển Tuy sẽ đau.
Hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của Beta.
Bởi vì Kiển Tuy rất ít khi đòi hỏi hắn điều gì, huống chi là khi đôi mắt y ươn ướt, toàn thân đẫm mồ hôi, giọng nói run rẩy cầu xin hắn.
Kiển Tuy gọi: “Sầm Kiêu Uyên, Sầm Kiêu Uyên.”
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Lại muốn làm gì?”
Lòng bàn tay Kiển Tuy áp lên vị trí trái tim Sầm Kiêu Uyên. Trên lồng ngực rắn chắc cũng có những vết sẹo, ngang dọc dọc ngang, ghi lại mỗi một lần Alpha thoát chết trong gang tấc.
Kiển Tuy nhắm mắt lại.
“Tim ngài đập nhanh quá, hơi ồn.”
Lần này Sầm Kiêu Uyên thật sự nổi nóng: “Cậu có tin tôi chơi chết cậu không?”
Kiển Tuy v**t v* gò má Sầm Kiêu Uyên, ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc cuối cùng, y chủ động trao đi một nụ hôn. Giống như một sự phó thác, mặc cho người ta mặc sức dày vò.
Y nói: “Ngoan quá.”
Những ngày sau đó, Kiển Tuy rất nghe lời. Sầm Kiêu Uyên không cho y đi thăm Duyên Dư, y bèn thật sự không đi. Mấy lần tình cờ gặp Giang Nghi Vãn trên hành lang, cả hai đều chỉ lướt qua nhau, không hề có một ánh mắt giao lưu.
Ngược lại, Giang Nghi Vãn lại thường xuyên ra vào phòng bệnh trong khoảng thời gian Duyên Dư bị thương nằm trên giường.
Thế là có người đồn đoán, Duyên Dư vì muốn đòi lại công bằng cho Giang Nghi Vãn nên mới đánh nhau với Sầm Kiêu Uyên.
Chẳng ai quan tâm sự thật là gì, họ chỉ mải mê bịa đặt.
Y đã “tàng hình” trong sự cố lần này.
Mọi người đều biết không thể dễ dàng chọc vào Beta này, nếu không kết cục sẽ rất thảm.
Những lời đồn đại nực cười và độc địa ấy sẽ không biến mất. Đám người thích hóng chuyện luôn bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại sợ kẻ mạnh, vĩnh viễn chó vẫn là chó.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Kiển Tuy chính thức tốt nghiệp.
Duyên Dư được miễn thi, đã trở về khu C từ hai hôm trước.
Chiếc xe hơi màu đen đỗ ở cổng trường, lúc Sầm Kiêu Uyên kéo y vào xe, trong tay Kiển Tuy đang nắm chặt tấm bằng tốt nghiệp. Một tấm bằng mỏng manh, thứ mà trước đây y từng cố chấp, nhẫn nhục chịu đựng để có được, bây giờ cuối cùng cũng đã cầm trong tay, dường như cũng không còn quan trọng đến thế.
Y không phải là bắt buộc phải có được nó, chỉ là đã nỗ lực lâu như vậy, nếu không có được sẽ không cam lòng.
Kiển Tuy ngẩng đầu nhìn Sầm Kiêu Uyên đang ngồi bên cạnh, Sầm Kiêu Uyên cũng đang nhìn y.
Kiển Tuy hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về xem mấy cái mầm rau vớ vẩn của cậu.”
Đó là căn nhà của Sầm Kiêu Uyên ở khu B.
“Nhưng bây giờ là mùa đông.”
Kiển Tuy nói: “Chúng không chết thì cũng đang ngủ đông rồi.”
“Vậy thì cậu về khu A với tôi.”
Kiển Tuy không đáp lời, đổi lại là một tiếng cười lạnh của Sầm Kiêu Uyên.
Kiển Tuy nói: “Beta vào khu A có rất nhiều thủ tục rắc rối, ngài định dùng lý do gì để đưa tôi về?”
Lần này đến lượt Sầm Kiêu Uyên im lặng.
Xe phải đi rất lâu, giữa đường Kiển Tuy đã ngủ thiếp đi, tựa vào vai Sầm Kiêu Uyên, hoàn toàn không phòng bị.
Nửa tỉnh nửa mê mơ màng, có người bế y lên, ôm thật chặt, đi một mạch vào phòng ngủ. Y lơ mơ tỉnh lại, nghe thấy Sầm Kiêu Uyên chê y ngủ ch** n**c miếng, nói y là đứa trẻ chưa lớn.
Kiển Tuy áp đầu vào lồng ngực Alpha, nói: “Sầm Kiêu Uyên, tim ngài đập nhanh quá.”
Một lúc lâu sau vẫn không thấy có lời đáp lại, cũng không thấy hắn đặt y xuống.
Kiển Tuy ngẩng đầu lên, nụ hôn của Sầm Kiêu Uyên vừa vặn rơi xuống bên tai y, hắn thì thầm bằng giọng nói dịu dàng, hoàn toàn không giống một Alpha thường ngày.
“Tôi thích cậu, cậu đối tốt với tôi một chút đi, đừng vạch trần điểm yếu của tôi nữa.”
Trái Hư - Xuân Ý Hạ