Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 58
292@-
Căn phòng chìm trong bóng tối, pheromone của Alpha lấp đầy từng tấc không gian.
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Kiển Tuy rời đi.
Hễ rời khỏi trường là máy liên lạc của Kiển Tuy chỉ để làm cảnh.
Kỳ nhạy cảm là thời khắc Alpha yếu đuối và nhạy cảm nhất, mọi cảm xúc đều bị khuếch đại lên cả trăm lần, một tiếng động nhỏ cũng có thể biến thành tiếng sấm rền, nổ tung bên tai Sầm Kiêu Uyên.
Không có Beta ở bên, hắn không tài nào chịu nổi cảnh một mình.
Hắn ngỡ như quay về bữa tiệc sinh nhật tuổi mười chín của mình mấy năm trước, nơi ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Thiều Anh đã lách qua vô số người để đến bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cậu ấy đi rồi.”
Không một lời xưng hô, cũng chẳng có tên gọi.
Sầm Kiêu Uyên quay mặt đi, lạnh lùng đáp: “Biết rồi, còn chuyện gì khác không?”
“…Không còn.”
Không còn gì nữa, chẳng còn lại gì cả.
Không một ai ở lại bên cạnh hắn.
Hai giờ sáu phút, tay nắm cửa ở huyền quan bị vặn mở.
Kiển Tuy không kịp thay giày, vội vã chạy lên lầu, đến cửa phòng ngủ mới kịp th* d*c một hơi.
Y đẩy cửa bước vào, căn phòng trống không.
Y sững người.
Rồi y tìm thấy Sầm Kiêu Uyên ở phòng mình ngay bên cạnh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Kiển Tuy có chút hoảng hốt.
Căn phòng hỗn độn bừa bãi, tủ quần áo mở toang, quần áo của y vương vãi trên nóc tủ, bên giường, và cả dưới sàn. Sầm Kiêu Uyên nằm sõng soài trên giường, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ.
Kiển Tuy cẩn thận bước qua, kéo chiếc áo thun màu xám nhạt đang trùm trên đầu Sầm Kiêu Uyên ra.
Chiếc áo này cũng là của y.
Sầm Kiêu Uyên vẫn đang đeo rọ mõm, đôi mắt màu vàng kim trông ma mị, thật sự rất giống một loài thú ăn thịt cỡ lớn. Ánh mắt hắn khi săn mồi vô cùng tàn nhẫn, và ngay giây tiếp theo khi nhìn thấy Kiển Tuy, hắn đã lao tới.
Túi thuốc trong tay Kiển Tuy rơi xuống đất, vang lên một tiếng động. Chính y cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay đập xuống sàn, nhưng sau gáy lại cảm thấy mềm mại vì được một tay của Alpha che chở.
Trên sàn cũng có quần áo của y, Kiển Tuy chỉ tiện tay vơ một cái là tóm được ngay. Y vẫn còn hơi choáng váng, chưa kịp để tâm đến cánh tay bị va đau.
“Ngài đang làm tổ sao?” y hỏi.
Kiển Tuy đúng là đã được học trong giờ sinh lý rằng Alpha sẽ có hành vi làm tổ trong kỳ nhạy cảm, họ sẽ thu thập quần áo của bạn đời để làm ổ, cảm nhận mùi hương trên đó.
Nhưng y là Beta, không có mùi hương đặc trưng, không thể xoa dịu sự lo lắng của Alpha.
Sầm Kiêu Uyên không trả lời, chỉ có cái đầu là ghé sát lại gần.
Kiển Tuy bất giác đưa tay chặn bóng đen trước mặt, ngón tay bấu vào chiếc rọ mõm lạnh lẽo, một đốt ngón út lọt vào trong, lập tức bị Sầm Kiêu Uyên dùng sức chặn lại, há miệng chực chờ cắn.
“Ưm… xin lỗi, tôi không hỏi nữa.”
Kiển Tuy không tránh được, một tay cố rướn lấy túi thuốc, một tay đối phó với Sầm Kiêu Uyên.
Hành động của Sầm Kiêu Uyên tuy không dịu dàng nhưng cũng chẳng hề thô bạo, chắc hẳn hắn vẫn còn vài phần lý trí, ít nhất thì Kiển Tuy vẫn có thể cử động tay chân.
Quả nhiên, giọng Sầm Kiêu Uyên vẫn bình tĩnh vang lên từ sau chiếc rọ mõm: “Sao cậu đi lâu thế?”
“Tôi… Lần đầu đến bệnh viện trung tâm, không tìm đúng đường.”
Kiển Tuy cuối cùng cũng với tới được túi ni lông, nhưng lại bị Sầm Kiêu Uyên chặn lại. Hắn xé vỏ hộp giấy, một ống thuốc ức chế đã nằm gọn trong tay.
“Cậu đi quá lâu rồi, mang theo một cái điện thoại bên người thì chết à?”
Sầm Kiêu Uyên lại cúi xuống, chiếc rọ mõm lạnh lẽo và cứng ngắc tì lên má Kiển Tuy.
“Cũng không phải thứ gì cần thiết, không việc gì phải lãng phí tiền.” Kiển Tuy khó nhọc nói.
“Tôi mua cho.”
Sầm Kiêu Uyên nói.
“Ngài… Để tôi tiêm cho ngài trước đi, chuyện khác lát nữa hẵng nói, ngài xuống khỏi người tôi đi đã.”
“Ừm.”
Sầm Kiêu Uyên đáp một tiếng, song véo má Kiển Tuy, bóp nhẹ, rồi vẫn dán chặt vào người y.
“Không được.”
Kiển Tuy: “…”
Trần nhà, lại là trần nhà.
Trần nhà trong phòng của chính y.
Đã bao lâu rồi y không nhìn thấy nó nhỉ? Dường như kể từ sau kỳ nghỉ, y đã hiếm khi trở lại căn phòng này.
Bây giờ, khắp sàn vương vãi quần áo của y, trong không khí lẩn quất pheromone của Sầm Kiêu Uyên, đắng chát như bị khói đặc hun qua.
Y phải lên tiếng dỗ dành Alpha, cũng như vô số lần trong quá khứ, khi y ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, đó là tác dụng duy nhất, cũng là điều y giỏi nhất.
“Được thôi, ngài mua cho tôi một chiếc điện thoại, để tiện liên lạc bất cứ lúc nào.”
Kiển Tuy nói vậy, Sầm Kiêu Uyên mới buông y ra, để y ngồi dậy khỏi sàn, tay vẫn nắm chặt ống thuốc ức chế.
“Cẩn thận đừng bóp nát, tôi khó khăn lắm mới lấy được đấy.” Kiển Tuy nói.
Sầm Kiêu Uyên nhìn y.
“Khó khăn đến mức nào?”
Kiển Tuy giơ khuỷu tay lên, xoa xoa chỗ vừa bị va phải.
“Thôi, cũng không khó khăn lắm, dù sao tôi cũng mua được rồi.”
Thực tế là, Beta không được phép mua thuốc ức chế.
Nhất là loại thuốc ức chế dành cho Alpha cấp cao, nồng độ quá cao sẽ khiến người ta nghi ngờ mục đích sử dụng, có thể là để bán lại hoặc tuồn ra chợ đen.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên không biết điều đó. Alpha chẳng biết gì về những kiến thức thông thường này.
Kiển Tuy nói: “Tôi đã lựa lời nói khó với bác sĩ, nên ông ấy đã đồng ý đưa cho tôi.”
Kiển Tuy không nói dối, đúng là như vậy, chỉ có điều đó không phải là bác sĩ của Trung tâm Liên minh.
Vốn dĩ y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là sẽ tay trắng trở về vì không lấy được thuốc ức chế. Ngồi bần thần trên ghế nghỉ trong đại sảnh, y mới nhớ ra mình đã quên mất quy định này vì đã quen lấy thuốc ở phòng khám chui trong một thời gian dài.
Mãi cho đến khi bóng dáng màu xanh quen thuộc ấy xuất hiện trước mặt y.
Sầm Mộc vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ, vẫy tay chào Kiển Tuy: “Chú em, lâu rồi không gặp. Tôi biết ngay là cậu sẽ đến đây mà, đã cho người để mắt tới rồi.”
Kiển Tuy vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Sầm Mộc.
Thảo nào Sầm Kiêu Uyên mãi không tìm được người. Mối quan hệ giữa Liên minh và khu A trước nay luôn rất tế nhị, đương nhiên không thể ngang nhiên tìm người.
Sầm Mộc thì cười hì hì ngồi xuống bên cạnh y.
“Kỳ nhạy cảm của đại ca nhà ta tới sớm rồi à?”
“Sao chú…”
“Sao tôi biết hả?”
Sầm Mộc xoa cằm.
“Đúng vậy đó, tôi biết mà, tôi chỉ sợ đúng chuyện này thôi.”
“Lũ cáo già ở khu A ép người quá đáng. Hồi mới đến khu B, đại ca đúng là đã liều mạng quá sức, lại không chịu nghỉ ngơi điều độ. Giờ tôi cũng đi rồi, kỳ nhạy cảm của đại ca đến sớm cũng là còn nhẹ đấy.”
Sầm Mộc nói xong, điệu bộ vẫn rất thong dong. Anh ta quay sang nhìn Kiển Tuy.
“Một là cậu bỏ tiền ra mua của tôi, hai là, tôi cho cậu miễn phí, nhưng cậu phải đi theo tôi.”
##
“Để tôi tiêm cho ngài. Tiêm xong khoảng nửa tiếng là sẽ có tác dụng thôi.”
Kiển Tuy vừa nói vừa định lấy ống thuốc ức chế từ tay Sầm Kiêu Uyên, nhưng hắn đã tránh đi.
“Tôi muốn đánh dấu cậu.” Sầm Kiêu Uyên nói.
“…Tôi không thể bị đánh dấu.”
“Tôi biết.”
Sầm Kiêu Uyên giữ chặt vai y, lại dụi đầu vào.
“Vậy thì tôi muốn hôn cậu.”
“Vậy thì phải đợi ngài tiêm xong đã, mới có thể tháo rọ mõm ra được, rồi chúng ta có thể hôn nhau.”
“Thật không?”
Kiển Tuy như đang dỗ trẻ con: “Thật mà.”
Y thử lấy ống thuốc ức chế từ tay Sầm Kiêu Uyên, lần này Alpha không còn nắm chặt không buông nữa.
“Tôi không muốn đeo cái này, cảm giác mình như một con thú vậy.”
Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nói: “Họ đối xử với tôi như đối xử với động vật, nói tôi là một con chó điên mất kiểm soát.”
Đôi tay vốn đang ổn định của Kiển Tuy chợt run lên, mũi kim đâm vào da thịt, chất lỏng lạnh buốt được tiêm vào cơ thể Alpha.
Gò má y đột nhiên bị giữ lấy, Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn không màng đến cơn đau trên cánh tay, hấp tấp ghé sát vào.
“Đợi đã, vẫn chưa được…” Chiếc rọ mõm chưa được tháo ra, lồng sắt ngăn cách hai người, trông có phần tức cười. Kiển Tuy liếc thấy ống tiêm đã rỗng không, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì không đeo nữa.”
Y vừa nói vừa vòng tay ra sau gáy Sầm Kiêu Uyên, đầu ngón tay lướt qua tuyến thể của Alpha, lập tức nghe thấy tiếng gầm gừ trong cổ họng hắn.
Có lần đầu tiên đeo vào, việc tháo ra cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng y vừa mở khóa gài, đã bị Sầm Kiêu Uyên giữ chặt cổ tay, một lần nữa đè xuống sàn.
“Không đeo tôi sẽ cắn cậu.”
Alpha lên tiếng đầy đe dọa: “Tôi sẽ cắn cậu đến rách da tróc thịt, rồi cậu lại gào khóc bên tai tôi, lại kêu đau, cậu không muốn dấu ấn của tôi.”
Có thứ gì đó còn nóng bỏng hơn cả thân thể của Alpha, còn đắng chát hơn cả pheromone đang trào ra, rơi xuống xương quai xanh của Kiển Tuy, khiến y ngỡ là ảo giác.
##
“À phải rồi, còn lần trước nữa, cậu lấy thuốc ức chế loại E của tôi mà cũng chưa trả tiền đâu đấy.”
Trong đại sảnh của bệnh viện trung tâm, Sầm Mộc bĩu môi: “Nếu lần này cậu đi theo tôi thì tất cả sẽ được xóa sổ hết.”
Kiển Tuy nói: “Vậy thì tôi trả tiền thì hơn.”
“Cậu chắc chứ? Sẽ rất, rất là… Đắt đấy.”
“Vốn dĩ là tôi nợ, tôi phải trả hết.”
Kiển Tuy nói: “Hơn nữa, chú cũng không thật sự muốn đưa tôi đi, chú chỉ đang đùa thôi.”
Sầm Mộc sờ sờ đám râu lún phún xanh rì của mình.
“Diễn xuất của tôi tệ đến thế cơ à? Thôi được, nhưng chuyện muốn cậu trả tiền là thật lòng đấy, dạo này đúng là hơi kẹt.”
“Chú không còn làm ‘phi vụ nhỏ’ của mình nữa à?”
Sầm Mộc nhìn quanh, hiểu ý của Kiển Tuy.
“Vậy thì tôi cũng gan to quá rồi đấy. Ở đây có đồng nghiệp cũ của tôi, tôi đến đây lánh nạn thôi.”
“Ồ.” Kiển Tuy gật đầu, tin hay không chỉ mình y biết.
“Nhưng tôi đang định đổi chỗ khác để làm tiếp. Chú em, tôi sắp đến khu C rồi.”
Sầm Mộc nháy mắt với y.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Kiển Tuy khựng lại.
Cuối cùng, Sầm Mộc đã quẹt gần hết số tiền trong tấm thẻ lương sáu năm thâm niên của y.
Ánh mắt Kiển Tuy đầy vẻ lên án, Sầm Mộc ngây thơ nói: “Đâu có, tôi tính giá theo thị trường mà, ê này đừng khóc.”
“Tôi không khóc.”
Kiển Tuy đính chính lại lời của bác sĩ: “Vẫn là cảm ơn chú.”
Sầm Mộc cười hì hì.
“Cảm ơn tôi cái gì chứ, tôi đến đây là để moi tiền cậu mà. Nhưng mà, tôi còn tưởng cậu mong được rời đi lắm chứ, lẽ nào thật sự nảy sinh tình cảm với đại ca nhà chúng tôi rồi hả?”
Kiển Tuy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Sầm Mộc.
Y chỉ nói: “Tôi đã hứa với ngài ấy là sẽ trở về.”
##
Trong căn phòng ngập tràn mùi gỗ trầm hương, Kiển Tuy vươn tay khó nhọc tháo sợi dây buộc, chiếc rọ mõm theo đó rơi xuống đất.
Sầm Kiêu Uyên vùi đầu vào vai y, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vết cắn đã đóng vảy sau gáy.
Đã không còn đau nữa.
Họ hôn nhau.
[ Lời tác giả ]
Khóc trong kỳ nhạy cảm
Iem chỉ muốn nói là iem yêu alpha khóc, yêu nhỏ xí muội khóc trong kỳ nhạy cảm làm tổ làm trái tim nhựa làm mẹ của iem rung rinh thui ạ =(((
Trái Hư - Xuân Ý Hạ
“Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Thấy Duyên Dư vẫn dửng dưng, Giang Nghi Vãn vội nói thêm: “Là chuyện liên quan đến Kiển Tuy.”
Trên hành lang dài, Duyên Dư đứng lại, đối diện với Giang Nghi Vãn, vẻ mặt không nóng không lạnh.
Cậu nhìn quanh.
“Anh chắc là ở đây an toàn chứ? Chuyện tôi sắp nói đây, tốt nhất không nên để ai khác nghe được.”
Giang Nghi Vãn nói đầy ẩn ý.
Duyên Dư chau mày.
“Nếu cậu không muốn nói thì…”
“Tôi biết anh là Alpha.” Giang Nghi Vãn nói ngay.
Thấy đôi mày của Duyên Dư càng nhíu chặt hơn, cậu Omega mỉm cười hài lòng.
“Sầm Kiêu Uyên cũng biết.”
Lớp voan cửa sổ ẩn sau tấm rèm vải dày cộp, tầng tầng lớp lớp che kín ánh mặt trời bên ngoài.
Căn phòng chìm trong bóng tối, pheromone của Alpha lấp đầy từng tấc không gian.
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Kiển Tuy rời đi.
Hễ rời khỏi trường là máy liên lạc của Kiển Tuy chỉ để làm cảnh.
Kỳ nhạy cảm là thời khắc Alpha yếu đuối và nhạy cảm nhất, mọi cảm xúc đều bị khuếch đại lên cả trăm lần, một tiếng động nhỏ cũng có thể biến thành tiếng sấm rền, nổ tung bên tai Sầm Kiêu Uyên.
Không có Beta ở bên, hắn không tài nào chịu nổi cảnh một mình.
Hắn ngỡ như quay về bữa tiệc sinh nhật tuổi mười chín của mình mấy năm trước, nơi ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Thiều Anh đã lách qua vô số người để đến bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cậu ấy đi rồi.”
Không một lời xưng hô, cũng chẳng có tên gọi.
Sầm Kiêu Uyên quay mặt đi, lạnh lùng đáp: “Biết rồi, còn chuyện gì khác không?”
“…Không còn.”
Không còn gì nữa, chẳng còn lại gì cả.
Không một ai ở lại bên cạnh hắn.
Hai giờ sáu phút, tay nắm cửa ở huyền quan bị vặn mở.
Kiển Tuy không kịp thay giày, vội vã chạy lên lầu, đến cửa phòng ngủ mới kịp th* d*c một hơi.
Y đẩy cửa bước vào, căn phòng trống không.
Y sững người.
Rồi y tìm thấy Sầm Kiêu Uyên ở phòng mình ngay bên cạnh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Kiển Tuy có chút hoảng hốt.
Căn phòng hỗn độn bừa bãi, tủ quần áo mở toang, quần áo của y vương vãi trên nóc tủ, bên giường, và cả dưới sàn. Sầm Kiêu Uyên nằm sõng soài trên giường, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ.
Kiển Tuy cẩn thận bước qua, kéo chiếc áo thun màu xám nhạt đang trùm trên đầu Sầm Kiêu Uyên ra.
Chiếc áo này cũng là của y.
Sầm Kiêu Uyên vẫn đang đeo rọ mõm, đôi mắt màu vàng kim trông ma mị, thật sự rất giống một loài thú ăn thịt cỡ lớn. Ánh mắt hắn khi săn mồi vô cùng tàn nhẫn, và ngay giây tiếp theo khi nhìn thấy Kiển Tuy, hắn đã lao tới.
Túi thuốc trong tay Kiển Tuy rơi xuống đất, vang lên một tiếng động. Chính y cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay đập xuống sàn, nhưng sau gáy lại cảm thấy mềm mại vì được một tay của Alpha che chở.
Trên sàn cũng có quần áo của y, Kiển Tuy chỉ tiện tay vơ một cái là tóm được ngay. Y vẫn còn hơi choáng váng, chưa kịp để tâm đến cánh tay bị va đau.
“Ngài đang làm tổ sao?” y hỏi.
Kiển Tuy đúng là đã được học trong giờ sinh lý rằng Alpha sẽ có hành vi làm tổ trong kỳ nhạy cảm, họ sẽ thu thập quần áo của bạn đời để làm ổ, cảm nhận mùi hương trên đó.
Nhưng y là Beta, không có mùi hương đặc trưng, không thể xoa dịu sự lo lắng của Alpha.
Sầm Kiêu Uyên không trả lời, chỉ có cái đầu là ghé sát lại gần.
Kiển Tuy bất giác đưa tay chặn bóng đen trước mặt, ngón tay bấu vào chiếc rọ mõm lạnh lẽo, một đốt ngón út lọt vào trong, lập tức bị Sầm Kiêu Uyên dùng sức chặn lại, há miệng chực chờ cắn.
“Ưm… xin lỗi, tôi không hỏi nữa.”
Kiển Tuy không tránh được, một tay cố rướn lấy túi thuốc, một tay đối phó với Sầm Kiêu Uyên.
Hành động của Sầm Kiêu Uyên tuy không dịu dàng nhưng cũng chẳng hề thô bạo, chắc hẳn hắn vẫn còn vài phần lý trí, ít nhất thì Kiển Tuy vẫn có thể cử động tay chân.
Quả nhiên, giọng Sầm Kiêu Uyên vẫn bình tĩnh vang lên từ sau chiếc rọ mõm: “Sao cậu đi lâu thế?”
“Tôi… Lần đầu đến bệnh viện trung tâm, không tìm đúng đường.”
Kiển Tuy cuối cùng cũng với tới được túi ni lông, nhưng lại bị Sầm Kiêu Uyên chặn lại. Hắn xé vỏ hộp giấy, một ống thuốc ức chế đã nằm gọn trong tay.
“Cậu đi quá lâu rồi, mang theo một cái điện thoại bên người thì chết à?”
Sầm Kiêu Uyên lại cúi xuống, chiếc rọ mõm lạnh lẽo và cứng ngắc tì lên má Kiển Tuy.
“Cũng không phải thứ gì cần thiết, không việc gì phải lãng phí tiền.” Kiển Tuy khó nhọc nói.
“Tôi mua cho.”
Sầm Kiêu Uyên nói.
“Ngài… Để tôi tiêm cho ngài trước đi, chuyện khác lát nữa hẵng nói, ngài xuống khỏi người tôi đi đã.”
“Ừm.”
Sầm Kiêu Uyên đáp một tiếng, song véo má Kiển Tuy, bóp nhẹ, rồi vẫn dán chặt vào người y.
“Không được.”
Kiển Tuy: “…”
Trần nhà, lại là trần nhà.
Trần nhà trong phòng của chính y.
Đã bao lâu rồi y không nhìn thấy nó nhỉ? Dường như kể từ sau kỳ nghỉ, y đã hiếm khi trở lại căn phòng này.
Bây giờ, khắp sàn vương vãi quần áo của y, trong không khí lẩn quất pheromone của Sầm Kiêu Uyên, đắng chát như bị khói đặc hun qua.
Y phải lên tiếng dỗ dành Alpha, cũng như vô số lần trong quá khứ, khi y ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, đó là tác dụng duy nhất, cũng là điều y giỏi nhất.
“Được thôi, ngài mua cho tôi một chiếc điện thoại, để tiện liên lạc bất cứ lúc nào.”
Kiển Tuy nói vậy, Sầm Kiêu Uyên mới buông y ra, để y ngồi dậy khỏi sàn, tay vẫn nắm chặt ống thuốc ức chế.
“Cẩn thận đừng bóp nát, tôi khó khăn lắm mới lấy được đấy.” Kiển Tuy nói.
Sầm Kiêu Uyên nhìn y.
“Khó khăn đến mức nào?”
Kiển Tuy giơ khuỷu tay lên, xoa xoa chỗ vừa bị va phải.
“Thôi, cũng không khó khăn lắm, dù sao tôi cũng mua được rồi.”
Thực tế là, Beta không được phép mua thuốc ức chế.
Nhất là loại thuốc ức chế dành cho Alpha cấp cao, nồng độ quá cao sẽ khiến người ta nghi ngờ mục đích sử dụng, có thể là để bán lại hoặc tuồn ra chợ đen.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên không biết điều đó. Alpha chẳng biết gì về những kiến thức thông thường này.
Kiển Tuy nói: “Tôi đã lựa lời nói khó với bác sĩ, nên ông ấy đã đồng ý đưa cho tôi.”
Kiển Tuy không nói dối, đúng là như vậy, chỉ có điều đó không phải là bác sĩ của Trung tâm Liên minh.
Vốn dĩ y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là sẽ tay trắng trở về vì không lấy được thuốc ức chế. Ngồi bần thần trên ghế nghỉ trong đại sảnh, y mới nhớ ra mình đã quên mất quy định này vì đã quen lấy thuốc ở phòng khám chui trong một thời gian dài.
Mãi cho đến khi bóng dáng màu xanh quen thuộc ấy xuất hiện trước mặt y.
Sầm Mộc vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ, vẫy tay chào Kiển Tuy: “Chú em, lâu rồi không gặp. Tôi biết ngay là cậu sẽ đến đây mà, đã cho người để mắt tới rồi.”
Kiển Tuy vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Sầm Mộc.
Thảo nào Sầm Kiêu Uyên mãi không tìm được người. Mối quan hệ giữa Liên minh và khu A trước nay luôn rất tế nhị, đương nhiên không thể ngang nhiên tìm người.
Sầm Mộc thì cười hì hì ngồi xuống bên cạnh y.
“Kỳ nhạy cảm của đại ca nhà ta tới sớm rồi à?”
“Sao chú…”
“Sao tôi biết hả?”
Sầm Mộc xoa cằm.
“Đúng vậy đó, tôi biết mà, tôi chỉ sợ đúng chuyện này thôi.”
“Lũ cáo già ở khu A ép người quá đáng. Hồi mới đến khu B, đại ca đúng là đã liều mạng quá sức, lại không chịu nghỉ ngơi điều độ. Giờ tôi cũng đi rồi, kỳ nhạy cảm của đại ca đến sớm cũng là còn nhẹ đấy.”
Sầm Mộc nói xong, điệu bộ vẫn rất thong dong. Anh ta quay sang nhìn Kiển Tuy.
“Một là cậu bỏ tiền ra mua của tôi, hai là, tôi cho cậu miễn phí, nhưng cậu phải đi theo tôi.”
##
“Để tôi tiêm cho ngài. Tiêm xong khoảng nửa tiếng là sẽ có tác dụng thôi.”
Kiển Tuy vừa nói vừa định lấy ống thuốc ức chế từ tay Sầm Kiêu Uyên, nhưng hắn đã tránh đi.
“Tôi muốn đánh dấu cậu.” Sầm Kiêu Uyên nói.
“…Tôi không thể bị đánh dấu.”
“Tôi biết.”
Sầm Kiêu Uyên giữ chặt vai y, lại dụi đầu vào.
“Vậy thì tôi muốn hôn cậu.”
“Vậy thì phải đợi ngài tiêm xong đã, mới có thể tháo rọ mõm ra được, rồi chúng ta có thể hôn nhau.”
“Thật không?”
Kiển Tuy như đang dỗ trẻ con: “Thật mà.”
Y thử lấy ống thuốc ức chế từ tay Sầm Kiêu Uyên, lần này Alpha không còn nắm chặt không buông nữa.
“Tôi không muốn đeo cái này, cảm giác mình như một con thú vậy.”
Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nói: “Họ đối xử với tôi như đối xử với động vật, nói tôi là một con chó điên mất kiểm soát.”
Đôi tay vốn đang ổn định của Kiển Tuy chợt run lên, mũi kim đâm vào da thịt, chất lỏng lạnh buốt được tiêm vào cơ thể Alpha.
Gò má y đột nhiên bị giữ lấy, Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn không màng đến cơn đau trên cánh tay, hấp tấp ghé sát vào.
“Đợi đã, vẫn chưa được…” Chiếc rọ mõm chưa được tháo ra, lồng sắt ngăn cách hai người, trông có phần tức cười. Kiển Tuy liếc thấy ống tiêm đã rỗng không, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì không đeo nữa.”
Y vừa nói vừa vòng tay ra sau gáy Sầm Kiêu Uyên, đầu ngón tay lướt qua tuyến thể của Alpha, lập tức nghe thấy tiếng gầm gừ trong cổ họng hắn.
Có lần đầu tiên đeo vào, việc tháo ra cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng y vừa mở khóa gài, đã bị Sầm Kiêu Uyên giữ chặt cổ tay, một lần nữa đè xuống sàn.
“Không đeo tôi sẽ cắn cậu.”
Alpha lên tiếng đầy đe dọa: “Tôi sẽ cắn cậu đến rách da tróc thịt, rồi cậu lại gào khóc bên tai tôi, lại kêu đau, cậu không muốn dấu ấn của tôi.”
Có thứ gì đó còn nóng bỏng hơn cả thân thể của Alpha, còn đắng chát hơn cả pheromone đang trào ra, rơi xuống xương quai xanh của Kiển Tuy, khiến y ngỡ là ảo giác.
##
“À phải rồi, còn lần trước nữa, cậu lấy thuốc ức chế loại E của tôi mà cũng chưa trả tiền đâu đấy.”
Trong đại sảnh của bệnh viện trung tâm, Sầm Mộc bĩu môi: “Nếu lần này cậu đi theo tôi thì tất cả sẽ được xóa sổ hết.”
Kiển Tuy nói: “Vậy thì tôi trả tiền thì hơn.”
“Cậu chắc chứ? Sẽ rất, rất là… Đắt đấy.”
“Vốn dĩ là tôi nợ, tôi phải trả hết.”
Kiển Tuy nói: “Hơn nữa, chú cũng không thật sự muốn đưa tôi đi, chú chỉ đang đùa thôi.”
Sầm Mộc sờ sờ đám râu lún phún xanh rì của mình.
“Diễn xuất của tôi tệ đến thế cơ à? Thôi được, nhưng chuyện muốn cậu trả tiền là thật lòng đấy, dạo này đúng là hơi kẹt.”
“Chú không còn làm ‘phi vụ nhỏ’ của mình nữa à?”
Sầm Mộc nhìn quanh, hiểu ý của Kiển Tuy.
“Vậy thì tôi cũng gan to quá rồi đấy. Ở đây có đồng nghiệp cũ của tôi, tôi đến đây lánh nạn thôi.”
“Ồ.” Kiển Tuy gật đầu, tin hay không chỉ mình y biết.
“Nhưng tôi đang định đổi chỗ khác để làm tiếp. Chú em, tôi sắp đến khu C rồi.”
Sầm Mộc nháy mắt với y.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Kiển Tuy khựng lại.
Cuối cùng, Sầm Mộc đã quẹt gần hết số tiền trong tấm thẻ lương sáu năm thâm niên của y.
Ánh mắt Kiển Tuy đầy vẻ lên án, Sầm Mộc ngây thơ nói: “Đâu có, tôi tính giá theo thị trường mà, ê này đừng khóc.”
“Tôi không khóc.”
Kiển Tuy đính chính lại lời của bác sĩ: “Vẫn là cảm ơn chú.”
Sầm Mộc cười hì hì.
“Cảm ơn tôi cái gì chứ, tôi đến đây là để moi tiền cậu mà. Nhưng mà, tôi còn tưởng cậu mong được rời đi lắm chứ, lẽ nào thật sự nảy sinh tình cảm với đại ca nhà chúng tôi rồi hả?”
Kiển Tuy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Sầm Mộc.
Y chỉ nói: “Tôi đã hứa với ngài ấy là sẽ trở về.”
##
Trong căn phòng ngập tràn mùi gỗ trầm hương, Kiển Tuy vươn tay khó nhọc tháo sợi dây buộc, chiếc rọ mõm theo đó rơi xuống đất.
Sầm Kiêu Uyên vùi đầu vào vai y, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vết cắn đã đóng vảy sau gáy.
Đã không còn đau nữa.
Họ hôn nhau.
[ Lời tác giả ]
Khóc trong kỳ nhạy cảm
Iem chỉ muốn nói là iem yêu alpha khóc, yêu nhỏ xí muội khóc trong kỳ nhạy cảm làm tổ làm trái tim nhựa làm mẹ của iem rung rinh thui ạ =(((
Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Story
Chương 58
10.0/10 từ 49 lượt.