Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 55
Thời gian trôi đi, nhiệt độ cũng giảm xuống ngày một nhanh. Mới ngày hôm trước còn mặc áo phông quần đùi, vậy mà đến đêm hôm sau, nửa cánh cửa sổ mở hé bên sân thượng đã lùa vào từng cơn gió lạnh buốt.
Kiển Tuy lại một lần nữa tỉnh giấc.
Trên chiếc giường lớn mênh mông chỉ có một mình y. Y xỏ chân vào dép lê, lẹp xẹp đi đến bên cửa sổ. Tấm rèm voan được vén lên, ánh trăng lạnh lẽo trắng ngần rải khắp nửa thân người.
Y càng tỉnh táo hơn.
Y đăm đăm nhìn vầng trăng khuyết mảnh như lưỡi liềm và những vì sao không ngừng lấp lánh xung quanh.
Nhà họ Sầm bây giờ rối như một nồi cháo heo, Sầm Kiêu Uyên phải đi đi về về giữa hai khu, có khi đến rạng sáng mới trở về.
Kiển Tuy có đề nghị Sầm Kiêu Uyên không cần phải vất vả như vậy, nhưng lại bị hắn định nghĩa là, y muốn nhân lúc hắn không có ở đây để lén lút đi hẹn hò với Duyên Dư.
Kiển Tuy nói tôi không phải, tôi không có.
“Hay là, cậu muốn đi tìm Giang Nghi Vãn?”
Kiển Tuy nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể yếu ớt lặp lại câu nói “tôi không phải, tôi không có” một cách vô lực.
Đúng vậy, Giang Nghi Vãn đã trở lại học viện. Nghe nói lúc cậu đến có mấy chiếc xe hơi màu đen đậu ở cổng, hành lý thì được khuân vào từng thùng từng thùng một.
Học kỳ cuối cùng rất ngắn, chỉ còn một tháng nữa là họ sẽ tốt nghiệp. Cái thế trận này của Giang Nghi Vãn cứ như thể đã dọn toàn bộ gia tài đến đây vậy.
Trong phút chốc, chuyện này đã gây ra bao lời bàn tán xôn xao.
“Diễu võ dương oai thôi, muốn người khác nghĩ rằng cậu ta không dễ bị bắt nạt.” Lời nhận xét của Sầm Kiêu Uyên rất tiêu cực.
Hắn nói với Kiển Tuy: “Giang Nghi Vãn xuất thân từ khu A, từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu cá lớn nuốt cá bé, nên để tự bảo vệ mình cậu ta mới đi khắp nơi tìm người kết đồng minh. Nhưng cậu ta quá ngu dốt, nhiều chuyện không che giấu được ý đồ.”
Lúc đó Kiển Tuy vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa sấy khô hoàn toàn, những sợi tóc đen hơi xoăn vểnh lên một cách lộn xộn, trong mắt Sầm Kiêu Uyên trông y như một chú chó cỏ xám xịt.
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Kiển Tuy. So với bàn tay của Alpha, cổ tay của Beta rất mảnh khảnh, chỉ cần dùng sức một chút là sẽ gãy.
“Nói nhiều như vậy, cậu có hiểu ý tôi không?”
Kiển Tuy giơ tay đang cầm máy sấy lên, nhấn công tắc, hơi nóng thổi ra khiến Sầm Kiêu Uyên lập tức quay mặt đi, tức giận hét lớn tên y.
Kiển Tuy ngây thơ vô tội: “Tôi tưởng ngài qua đây là muốn tôi sấy tóc cho ngài.”
Sầm Kiêu Uyên không có chỗ trút giận, bèn giật lấy máy sấy từ tay Kiển Tuy, rồi đè y xuống giường.
Kiển Tuy giãy giụa nói tóc vẫn chưa khô, lát nữa sẽ đau đầu. Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn không nghe lọt tai, nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống mặt, xuống xương quai xanh của Kiển Tuy, lành lạnh, nhưng lại như muốn làm y bỏng rát.
Kiển Tuy đầu hàng chịu thua: “Tôi, tôi sai rồi, tôi biết rồi, cậu ta không có ý tốt, sau này gặp tôi sẽ không thèm nhìn mà quay đầu bỏ chạy ngay!”
Miệng y thì nói vậy. Chỉ là có chút không phục mà thôi.
Từ trước đến nay luôn là Sầm Kiêu Uyên ra lệnh, y chỉ có phận tuân theo, chẳng có lấy một chút công bằng nào.
Con người y chính là quá giỏi chịu đựng và đối phó. Người khác bắt nạt y, chỉ cần trong phạm vi có thể chịu đựng được, y đều sẽ im lặng cho qua, nếu không thì đã chẳng bị bạn cùng phòng cũ được đằng chân lân đằng đầu lâu đến thế.
“Không làm nữa đâu, tôi hỏng mất.”
Y rất nghiêm túc nói với Sầm Kiêu Uyên, đổi lại là sự giày vò tàn bạo hơn của hắn. Khắp người y toàn là mùi gỗ mun trầm hương, chìm trong thứ pheromone ngọt đắng, kh*** c*m tầng tầng lớp lớp ập đến, không có tuần tự tiệm tiến, chỉ có hung hăng xông thẳng, c*n m*t và va chạm một cách vô pháp vô thiên.
Không biết có phải do huyết thống hay không, Sầm Kiêu Uyên luôn miệng gọi Kiển Tuy là chó con, nhưng chính hắn mới là kẻ giống động vật hơn.
Trên người Kiển Tuy vẫn còn rất nhiều đặc tính của con người, ví dụ như kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Sự thoải mái nếu vượt quá giới hạn thì không còn là thoải mái nữa, mà là gánh nặng.
Vì vậy ở nửa sau, y thường nói những lời ngon ngọt để dỗ Sầm Kiêu Uyên mau chóng giải tỏa, bao gồm nhưng không giới hạn ở câu nói quen thuộc “chủ nhân”, cũng sẽ nói những lời lấy lòng như “tôi là con chó nhỏ của ngài”.
Lòng tự trọng được đặt sau sự an nguy, y không đời nào muốn chết trên giường. Dần dà, những lời ấy cũng không còn khó thốt ra nữa, nói quen rồi, y có thể mở miệng là nói ngay.
Trong một phần tư cuộc đời mình, y đúng là đã làm một con chó cho Alpha, bị người ta tùy ý gọi đến đuổi đi, tùy ý g*m c*n và đánh dấu.
Điều đáng mừng là, y là một Beta. Điều bất hạnh là, y là một Beta.
Thế nhưng gần đây, những lời đe dọa của Sầm Kiêu Uyên thực sự quá thường xuyên.
Chỉ cần rời khỏi Kiển Tuy, hắn đã bắt đầu dò xét nhất cử nhất động của y. Thông báo đặc biệt trên thiết bị liên lạc vang lên không ngớt, đến cả Kiển Tuy cũng phải thấy phiền.
Sầm Kiêu Uyên hết lần này đến lần khác xác nhận y đang ở đâu, đang làm gì, có phải đi tìm Duyên Dư không, có phải đi tìm Giang Nghi Vãn không, đừng quên giao kèo, đừng quên kết cục của Sầm Mộc…
Kiển Tuy trả lời: Đang ở lớp học, đang ăn cơm, không tìm sư huynh, hoàn toàn không gặp Giang Nghi Vãn…
Alpha vẫn đang lừa dối y. Sầm Mộc đã trốn đi hơn ba tháng rồi, nếu người đàn ông đó muốn, anh ta thậm chí có thể đi vòng quanh cả khu vực này một vòng trọn vẹn.
Cuối cùng Kiển Tuy không nhịn được nữa, trong giờ học, y trịnh trọng trả lời Sầm Kiêu Uyên mấy chữ: Ngài nhạy cảm quá rồi đấy.
Một lúc lâu sau, Sầm Kiêu Uyên không trả lời y, tan học cũng không trả lời.
Kiển Tuy về đến Cảng Biển cũng không thấy hồi âm, trước khi ngủ cũng không.
Nửa đêm bị gió lạnh thổi cho tỉnh giấc, y đóng cửa sổ lại rồi đứng ngây người nhìn trăng một lúc. Kiển Tuy cầm lấy thiết bị liên lạc trên tủ đầu giường, tin nhắn mới nhất vẫn là dòng y đã trả lời.
Y v**t v* phím bấm của thiết bị, nhanh chóng gõ một dòng chữ. Trong lúc đó, xung quanh vẫn tĩnh lặng, cho đến khi y nhấn nút gửi đi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Ngài chết chưa?”
Kiển Tuy giật nảy mình, toàn thân run lên, rồi đột ngột quay đầu lại.
Lại là đêm, lại là ánh trăng.
Căn phòng vừa đóng cửa sổ, kéo rèm xuống có hơi ngột ngạt. Sầm Kiêu Uyên xuất quỷ nhập thần bao nhiêu lần, thì lần nào cũng dọa Kiển Tuy chết khiếp bấy nhiêu.
Đôi mắt của Alpha giống như hổ phách trong suốt dưới ánh mặt trời.
Nhưng bây giờ là đêm đen.
Sầm Kiêu Uyên đứng sừng sững trước mặt Kiển Tuy, đọc lại câu y vừa gửi đi, rồi vô cảm trả lời: “Chưa chết, đừng có làm ầm lên.”
Kiển Tuy vỗ vỗ ngực, tự trấn an trái tim bé nhỏ của mình.
Đêm qua Sầm Kiêu Uyên cũng đã về, vì lúc Kiển Tuy tỉnh dậy, cánh cửa sổ vốn hé mở đã được đóng lại. Gần đây nhiệt độ ngày càng giảm, gió lạnh nửa đêm y không chịu nổi, sẽ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, có lẽ còn rúc vào lòng Alpha nữa.
Kiển Tuy nhanh chóng mang hộp cứu thương vào phòng, sơ cứu hạ nhiệt cho mắt của Alpha. Cảm thấy đã ổn, y giơ tay lên, Sầm Kiêu Uyên không né, thậm chí còn nghiêng người tới, để lòng bàn tay của đối phương hờ hững che mắt mình.
Sầm Kiêu Uyên khẽ hừ một tiếng, đầy giễu cợt: “Sao, cậu xót à?”
Không biết hắn đang chế giễu chính mình hay chế giễu người khác, Sầm Kiêu Uyên công kích không phân biệt, ngay cả bản thân cũng có thể chửi.
Đối với một “con chó điên”, Kiển Tuy tất nhiên rất khoan dung.
“Ngài không trả lời tin nhắn, tôi tưởng ngài xảy ra chuyện gì, chưa chết là tốt rồi.”
Lời này nói ra nghe thật kỳ quặc, may mà Sầm Kiêu Uyên có thể tiếp lời: “Cậu tưởng tôi là cậu à? Một cục bột vô dụng. Tôi không dễ chết thế đâu.”
Nói rồi hắn lại véo má Kiển Tuy, véo mạnh hai cái.
“Hai hôm nữa nghỉ phép tháng, cậu đi cùng tôi.” Sầm Kiêu Uyên nói.
“Đi đâu ạ?”
“Về xem mấy cái luống rau rách cậu trồng, tôi cố ý cho người trông chừng, chắc là không chết được đâu.” Sầm Kiêu Uyên vừa véo y, vừa đẩy người lên giường.
“…Ngài không về khu A à?”
“Tôi vừa mới về, cậu đã mong tôi đi rồi?”
“Nhưng sớm muộn gì ngài cũng phải về thôi.”
Sầm Kiêu Uyên im lặng một lát, rồi nới lỏng tay.
“Nếu thật sự có một ngày tôi phải về, cậu có theo tôi về không?”
“Tôi không, tôi không muốn.”
Như đã lường trước được, Sầm Kiêu Uyên cười khẩy một tiếng.
“Tôi biết, cho nên cậu mới sốt sắng đi gặp Giang Nghi Vãn, muốn bán tôi đi.”
Kiển Tuy nhìn lên trần nhà, lại là trần nhà.
Không biết bao nhiêu đêm ngày, y tỉnh giấc từ những cơn mơ đẫm máu, đối diện với trần nhà.
“Ngài nhạy cảm quá rồi.”
Y nói: “Mấy ngày nay ngài cứ nói mãi không thôi, tôi chỉ là… Ngài muốn tôi nói gì với cậu ta đây? Lẽ nào tôi phải nói với cậu ta rằng, chuyện đó là không thể, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cả đời không xa rời sao?”
Hơi thở của Sầm Kiêu Uyên chợt khựng lại.
Kiển Tuy nói tiếp: “Ngài luôn dùng sư huynh để ép tôi, ngài đã từ chối Giang Nghi Vãn rồi, chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao, nhưng vẫn còn hung dữ với tôi…”
Y nhìn thẳng vào đôi mắt của Sầm Kiêu Uyên, ngón tay câu lấy vạt áo của Alpha.
“Không phải ngài thích tôi sao, vậy thì phải đối xử tốt với tôi một chút chứ.”
Y không thể nhìn rõ biểu cảm của Sầm Kiêu Uyên, chỉ thấy thân mình nặng trĩu, cả người Alpha đã đè lên.
Hơi thở quá gần, mỗi một từ thốt ra đều tựa như một nụ hôn nhẹ , duy chỉ có điều này là Kiển Tuy không chịu nổi.
Trước kia, lòng tự trọng của y bị người ta chà đạp dưới chân, nỗi đau của y bị xem như trò cười, y là một món hàng trong miệng họ.
Sau này, tất cả đều đã thay đổi. Y cứ ngỡ sự trả thù không có điểm dừng đã hóa thành những nụ hôn nhẹ bẫng.
Kiển Tuy nói: “Không có ai nói với tôi cả, là tôi đoán bừa thôi.”
Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng, nhưng lại siết chặt vai y.
Kiển Tuy hiểu sai ý, vội vàng nói: “Hôm nay đừng làm nữa, tôi muốn đi ngủ. Sáng nay tôi còn có lớp, buổi chiều là được nghỉ rồi, đợi đến ngày mai là có thể đi chơi cùng ngài.”
“Cậu cũng sắp xếp ổn thỏa cả rồi nhỉ.” Giọng Sầm Kiêu Uyên vẫn ồm ồm, hơi thở nóng rực phả lên da thịt y.
Kiển Tuy hỏi thế có được không, Sầm Kiêu Uyên lại không trả lời.
Một lúc lâu sau, khi Kiển Tuy sắp ngủ thiếp đi, Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nói: “Nếu tôi và tên Alpha kia cùng bị thương, cậu sẽ cứu ai?”
Cơn buồn ngủ của Kiển Tuy tức khắc bị dọa cho bay biến.
Y nói: “Tôi có thể cứu cả hai.”
Sầm Kiêu Uyên lúc này mới chống người dậy, vẻ mặt đầy hăm dọa: “Chỉ được cứu một người, cậu chọn đi, tôi hay là cậu ta.”
“Tay nghề y thuật của tôi cũng không giỏi lắm, chắc là sẽ đưa hai người đến bệnh viện.”
“Chọn, tôi và cậu ta.”
Kiển Tuy: “…”
“Do dự chính là chọn cậu ta.”
Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên âm u, rồi bên tai y, hắn đột nhiên nói: “Tôi không yêu cậu.”
“Vậy…”
Kiển Tuy định nói vậy thì thôi vậy.
Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên lại nói tiếp.
Hắn ghì chặt vai Kiển Tuy, ôm y thật chặt, rồi lại nói: “Tôi đã nói dối.”
Trái Hư - Xuân Ý Hạ