Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 53

222@-

Giang Nghi Vãn nói Kiển Tuy rằng y chẳng cần làm gì cả, chỉ cần không phản đối thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Lúc ấy Omega nói chắc như đinh đóng cột, khiến Kiển Tuy đã tưởng cậu có cao kiến gì hay ho lắm.

Vài ngày sau, Sầm Kiêu Uyên lại đi công tác xa.

Lần này khác hẳn lần trước, những ánh mắt dò xét xung quanh đã pha lẫn sự giám sát, khiến toàn thân Kiển Tuy khó chịu. Dù không thể nhận ra ai là ai trong đám đông, nhưng trong lòng y vẫn dấy lên một nỗi bất an, biết rằng dù mình làm gì cũng sẽ có người truyền tới tai Sầm Kiêu Uyên.

Y không có cách nào liên lạc với Duyên Dư, em trai cũng không trả lời tin nhắn của mình. Kể từ sau vụ tin đồn lần trước, tuy Sầm Kiêu Uyên đã ra mặt giải quyết ổn thỏa, nhưng những người khác trong học viện lại càng xa lánh Kiển Tuy hơn.

Cứ như thể, thế giới của y chỉ còn lại một mình Sầm Kiêu Uyên.

Kiển Tuy một mình đến lớp, một mình xuống căng tin ăn cơm, một mình cưỡi xe máy điện về Cảng Biển, rồi lại một mình nằm trên giường đối diện với trần nhà trống rỗng. Giấc ngủ vẫn thường chập chờn, có lẽ vì đã quá quen với hơi thở của Sầm Kiêu Uyên, giờ đột nhiên hoàn toàn biến mất, y lại thấy có chút không quen.

Đúng như Alpha đã liệu, trên bản tin thời sự bắt đầu đưa tin về nhà họ Sầm. Có phóng viên đến dự tang lễ, Sầm Kiêu Uyên cũng xuất hiện trước ống kính, lúc đọc điếu văn, hắn vận một bộ vest đen tuyền, trông vô cùng chín chắn, điềm đạm.

Hắn vốn dĩ là người ưu tú, chỉ khi ở riêng với y mới lộ nguyên hình, với h*m m**n chiếm hữu và hành vi đánh dấu lãnh thổ kỳ quái.


Trong những ngày Sầm Kiêu Uyên đi vắng, hai người luôn giữ liên lạc. Nội dung cuộc trò chuyện mỗi ngày đều na ná nhau, toàn là những câu hỏi đáp vô thưởng vô phạt.

Cuối cùng có một hôm, Sầm Kiêu Uyên nhận ra có gì đó không ổn, lập tức hỏi có phải Kiển Tuy đang đối phó cho có lệ với mình không.

Kiển Tuy trả lời: Không có đâu ạ.

Khi nhắn tin, Kiển Tuy thích thêm vào mấy trợ từ ngữ khí kỳ lạ mà y không hề dùng khi nói chuyện với người khác, chỉ dành riêng cho Sầm Kiêu Uyên, như thể đang dỗ một đứa trẻ, lời nào cũng nói được.

Giang Nghi Vãn nói: “Cậu cứ như nhân viên chăm sóc khách hàng của nhà làm game ấy.”

Ngón tay đang gõ chữ của Kiển Tuy chợt khựng lại, y quay đầu thì thấy Omega kia không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào.

Giang Nghi Vãn nghênh ngang cho y xem, thậm chí còn hất cằm: “Có phải cậu thấy hôm nay tôi đẹp lắm đúng không? Cho phép cậu nhìn thêm chút nữa đó.”

Kiển Tuy mấp máy môi, ngậm lại, rồi lại mở ra, muốn nói lại thôi, song quay đi xúc một muỗng cơm bỏ vào miệng.

Ăn một miếng, trấn tĩnh lại.

“Cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đây à?” Giang Nghi Vãn chủ động lên tiếng.

“Vốn dĩ họ không định cho tôi quay lại đâu, nhưng tôi đã phải tốn không ít công sức, đưa ra lời đảm bảo thì đám người có tầm nhìn hạn hẹp¹ kia mới cho tôi trở về khu B.”

Giang Nghi Vãn chống cằm, cố tỏ ra thoải mái cười nói: “Họ cho rằng tôi không trị được Sầm Kiêu Uyên, kết hôn với thằng già hói nhà họ Triệu kia vẫn mang lại lợi ích thực tế hơn cho họ.”

Kiển Tuy nuốt cơm xuống.


“Thật ra không cần phải nói với tôi…”

Y không nói hết câu.

Giang Nghi Vãn nói tiếp: “Nhưng mà, họ vốn cũng coi thường Sầm Kiêu Uyên. Trước mắt tôi chỉ có hai con đường. Chẳng ai muốn kết hôn với một Omega cấp thấp, Sầm Kiêu Uyên là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.”

Kiển Tuy không nói gì, lẳng lặng ăn nốt nửa suất cơm còn lại. Trong căng tin đã có không ít ánh mắt đổ dồn về phía này.

Có lẽ không lâu nữa, Sầm Kiêu Uyên sẽ biết chuyện y gặp mặt Giang Nghi Vãn.

“Cậu sẽ giúp tôi, đúng không? Ngay từ đầu cậu cũng không muốn Sầm Kiêu Uyên thất bại, đến cơ hội cạnh tranh cũng không có mà.”

Giang Nghi Vãn nghiêng đầu nhìn y. Dù đã cố hết sức che giấu, nhưng vẫn quá rõ ràng, cậu đang xem Kiển Tuy như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Ở khu A, lựa chọn mà một Omega cấp thấp có được vốn đã không nhiều. Ông già nhà họ Triệu kia đã có con, cưới thêm một Omega xinh đẹp chẳng qua là để nuôi làm đồ chơi, không cần xét đến chuyện huyết thống, nên cấp cao hay cấp thấp cũng chẳng quan trọng.

Không nhận được câu trả lời của Kiển Tuy, cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay của y.

“Thật ra cậu chẳng hề thích con chó điên đó, phải không? Mấy lời không muốn hắn chết đều là nói bừa… Vậy cậu có thích tôi không?”

Kiển Tuy hoàn toàn ngu người, không tài nào hiểu nổi sao lối suy nghĩ của một Omega lại có thể nhảy vọt đến thế.

“Tôi không…”

“Tôi trông đẹp thế này, cậu thích tôi đi còn hơn, nếu thích tôi thì cậu sẽ sẵn lòng làm mọi thứ vì tôi!” Giang Nghi Vãn nói đầy khẩn thiết, tay càng siết chặt lấy y.

Giằng mạnh tay mình ra, Kiển Tuy vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi không thích.”

Chuyện này rất hoang đường.

“Cậu cũng đừng gọi hắn là con chó điên, khó nghe lắm, hắn có tên đàng hoàng mà.”

Kiển Tuy nói.

Giang Nghi Vãn lộ vẻ mặt “thấy chưa, đúng như tôi đoán”.

“Bất kể ai đối xử tệ bạc với cậu thế nào, cậu đều có thể tha thứ. Thảo nào Sầm Kiêu Uyên lại bám lấy cậu, vì cậu vốn chẳng có chút cáu kỉnh nào.”

Nói xong, nụ cười trên mặt Giang Nghi Vãn hoàn toàn sụp đổ.

“Sầm Kiêu Uyên đã từ chối tôi.”

Chỉ một câu nói của cậu đã giải thích cho tất cả những hành vi bất thường vừa rồi.


Ngón tay của Omega mân mê chiếc vòng cổ, một mùi hương hoa hồng thoang thoảng chạm vào chóp mũi y. Dưới vòng cổ, là một vệt bầm tím xanh đến giật mình.

“Hắn không muốn hợp tác với tôi, còn dọa rằng nếu tôi còn dám đến tìm cậu, hắn sẽ khiến tôi sống không bằng chết.”

“Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, nếu trở về khu A, gả cho thằng già họ Triệu kia, thì còn khó chịu hơn cả cái chết.” Giang Nghi Vãn lại cười, một nụ cười ngọt ngào đáng yêu, nhưng lại ẩn chứa sự cuồng loạn.

“Cha hói đó còn từng đến dự tiệc đầy tháng của tôi nữa, sao chả dám chứ, vợ trước của chả chết thế nào đến giờ vẫn còn là một bí ẩn!”

Lúc rời khỏi căng tin, trời đã sẩm tối. Xung quanh tĩnh lặng, những hàng cây do hiệu trưởng trồng đang vươn mình xanh tốt. Kiển Tuy đi dạo một vòng trong vườn hoa.

Chỉ có nơi này là hiếm có người lui tới, y muốn trốn khỏi những ánh mắt theo dõi, chẳng làm gì cả, chỉ để hít thở một chút không khí trong lành.

Đi được nửa đường, một bóng người xuất hiện ở phía không xa, từng bước tiến về phía Kiển Tuy.

Người kia dừng lại trước mặt y, Kiển Tuy cất tiếng gọi: “Sư huynh.”

Duyên Dư nói: “Anh vừa thấy em nói chuyện với Omega đó, không yên tâm nên đi theo xem sao.”

Anh lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, có gì nói nấy.

Kiển Tuy gật đầu, tỏ ý rằng giữa y và Giang Nghi Vãn không xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ đến câu nói của Omega trước lúc chia tay.

Giang Nghi Vãn đã nói: “Kiển Tuy, cậu cũng cứu tôi với.”

“Cậu ta là đối tác của Sầm Kiêu Uyên.”  

Duyên Dư chỉ ra một sự thật.

“Cả hai lần đều là vậy.”

Kiển Tuy thoát khỏi dòng hồi tưởng, lơ đãng đáp một tiếng, thấy Duyên Dư vẫn đang nhìn mình.

“Tụi em không phải tình địch đâu ạ.”

Y trả lời, rồi nói thêm: “Sầm Kiêu Uyên không bắt cá hai tay, em cũng không phải người thứ ba, à, cũng không phải pin dự phòng luôn.”

Duyên Dư lúc này mới dời mắt đi.

Kiển Tuy lại nhớ ra điều gì đó: “Thuốc ức chế tháng này…”

“Anh đã tìm được nguồn khác rồi, không cần lo cho anh đâu, ngược lại là em đó.”

Duyên Dư nói: “Trần Nhiên gần đây cứ hỏi anh suốt là em bị làm sao, cả kỳ nghỉ em không về nhà một ngày nào.”



“Nó không yên tâm về em.”

Duyên Dư rất khó hiểu trước phản ứng của Kiển Tuy: “Em không tin à?”

“Không phải…”

Duyên Dư nhìn y chằm chằm.

Kiển Tuy đành nói thật: “Em có nhắn tin cho nó, nhưng nó không trả lời.”

“Em lúc nào cũng chỉ báo tin vui, giấu tin buồn, tin nhắn của em chẳng có giá trị tham khảo nào cả.” Duyên Dư nói trúng tim đen.

Duyên Dư nói tiếp: “Anh chưa nói với Trần Nhiên là kỳ nghỉ em đã đi đâu, nó đã hỏi anh mấy lần rồi.”

Kiển Tuy gãi gãi sau tai.

“Em còn nghĩ nó tin cái cớ em bịa ra rồi chứ, hóa ra là không à?”

Duyên Dư nói: “Kiển Tuy, khi cần thiết anh sẽ nói sự thật.”

Yết hầu Kiển Tuy trượt xuống, rồi lại nghe Duyên Dư nói: “Bây giờ thì anh sẽ không nói gì cả.”

“Anh đợi em chủ động liên lạc với anh.”

Kiển Tuy có một dự cảm, đêm nay Sầm Kiêu Uyên sẽ trở về.

Y thức trắng cả đêm, cho đến khi trời hửng sáng, có tiếng cửa đóng ở huyền quan, y ngay lập tức bật dậy khỏi giường, lao ra khỏi phòng, trên cầu thang, y và Sầm Kiêu Uyên nhìn nhau từ xa.

Alpha ngẩng đầu nhìn y, hỏi sao y còn chưa ngủ.

Kiển Tuy: “Tôi không ngủ được.”

Sầm Kiêu Uyên: “Làm chuyện gì khuất tất nên không ngủ được à?”

Kiển Tuy không hề chớp mắt: “Hôm nay tôi đã gặp Giang Nghi Vãn và Duyên Dư, hai người mà ngài không muốn tôi gặp, tôi đều đã gặp cả rồi.”

Chuyện trước thì Sầm Kiêu Uyên biết, nhưng chuyện sau thì lại vô cùng bất ngờ.

Chẳng kịp nhìn rõ Sầm Kiêu Uyên đã lên đây thế nào, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã đứng ngay trước mặt Kiển Tuy, túm lấy cổ áo y xốc lên rồi lại buông ra, pheromone tràn ngập, buốt rát da thịt.

“Chuyện cậu đi gặp Alpha đấy là thế nào hả?! Ai cho phép cậu gặp nó, cậu tưởng tôi…”

“Không cần ai cho phép cả, tôi và Duyên Dư chỉ là bạn bè, bạn bè tại sao không thể gặp nhau? Tôi đã muốn giải thích, nhưng ngài không tin, ngài không tin thì tôi cũng đành chịu thôi. Tôi không hề giấu giếm, cũng không nói dối, ngài dựa vào đâu mà nổi giận với tôi!”


Kiển Tuy dũng cảm nói lớn: “Duyên Dư và tôi là sư huynh đệ, chúng tôi có chung sư phụ dạy y thuật, những lúc ngài bị thương đều là tôi băng bó, cẩn thận lần sau tôi không, không giúp ngài nữa…”

Giọng y nhỏ dần, không chịu nổi sự biến động pheromone từ người đối diện, y co người lùi lại, lầm bầm: “Alpha thì hay lắm sao, tránh xa tôi ra một chút, pheromone của ngài làm tôi ngạt thở.”

Gương mặt Sầm Kiêu Uyên đen sì đáng sợ, vậy mà lại nén lại được luồng pheromone đang tuôn trào. Nắm đấm siết chặt, gân xanh trên cánh tay thấp thoáng hiện ra, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quai hàm bạnh lại.

“Thế còn Giang Nghi Vãn, cậu giải thích thế nào? Cậu có biết cậu ta rốt cuộc muốn làm gì không?”

Sầm Kiêu Uyên ghé sát vào y, luồng pheromone được thu lại có chút giống vị của cục xí muội.

“Cậu đối xử tốt với tất cả mọi người, kể cả Alpha kia, ai mà biết được cậu có thích cậu ta không.”

Sầm Kiêu Uyên cúi đầu, nói một cách hằn học: “Cậu lại định đẩy tôi ra xa, đẩy cho một Omega khác. Sầm Điểm Tâm, cậu cứ mơ đi, tôi đã tìm thấy cậu rồi, là do cậu trốn chưa đủ kỹ, nên mới để tôi tìm thấy.”

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên hung tợn, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến Kiển Tuy ảo giác thấy một con mèo lớn đang rên ư ử.

Kiển Tuy chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì ở Sầm Kiêu Uyên, yêu hay không yêu y đều được, đối tốt hay đối xử tệ với y, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của Alpha.

Là do Sầm Kiêu Uyên không nghĩ thông suốt, hắn đòi hỏi ở Kiển Tuy quá nhiều, vừa muốn y chỉ thuộc về một mình hắn, lại vừa muốn hai người cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Kiển Tuy chưa bao giờ dám mơ tưởng.

Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên lại nói “Cậu lại định đẩy tôi ra xa”.

Chữ “lại” có nghĩa là một lần nữa.

Ấy thế là còn lần đầu tiên.

##

Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến sinh nhật mười chín tuổi của Sầm Kiêu Uyên, đó cũng là hai tháng cuối cùng của Kiển Tuy ở khu A.

Dinh thự đón một vị khách Omega, cô gái mặc một chiếc váy voan bồng bềnh, mái tóc uốn lọn nhẹ, đôi giày da dưới chân bóng loáng, bước đi trên tấm thảm len với dáng vẻ tao nhã, đoan trang.

Thiều Anh nắm tay cô bé suốt quãng đường, chăm chút như một nàng công chúa.

Cô bé đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, yêu kiều như hoa.

Kiển Tuy định ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bị Sầm Kiêu Uyên liếc một cái, y bèn biết ý lùi về sau lưng hắn.

Thiều Anh giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái ngoan của tôi, cứ gọi con bé là Thiến Thiến được rồi.”


(1) Tầm nhìn hạn hẹp: Nguyên văn là: (Mắt chó nhìn người thấp). Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người rất nhỏ, rất thấp. Thế nên chó không sợ người, không coi người là gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là “cẩu nhãn khán nhân đê”.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 53
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...