Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 51

225@-

Đôi lời của Kiển Tuy đã thành công xoa dịu Alpha đang trên bờ vực bùng nổ.

Thân hình hắn cong lại như một con dã thú.

Tay y men theo sống lưng Sầm Kiêu Uyên, vuốt nhẹ từng chút, từng chút một, cho đến khi tấm lưng ấy giãn ra. Lồng ngực cả hai cứ thế áp chặt vào nhau.

“Cậu có quá nhiều thứ để bận tâm.”

Giọng hắn rầu rĩ vang lên, phả vào sau gáy y. Dẫu nơi bị cắn xé nhiều lần ấy không hề bị chạm vào, nhưng nó vẫn tê ngứa lên theo phản xạ.

Chẳng biết từ bao giờ y đã quen với điều đó. Y không còn rụt cổ né tránh, cũng chẳng còn sợ hãi những cái chạm bất ngờ nữa.

“Thế sao?”

Ánh mắt y dừng trên trần nhà trống trải.

“Tôi cứ ngỡ là đã đủ ít rồi. Nhà tôi ngoài tôi ra thì chỉ còn lại em trai thôi.”

Thứ mà y sở hữu thực sự chẳng có bao nhiêu, thế nên y mới trân trọng đến vậy.

Sầm Kiêu Uyên im lặng một lúc, rồi nghiêng người sang một bên, vòng tay ôm lấy eo Kiển Tuy.

“Trước đó thì sao, nhà cậu còn có những ai?”

Kiển Tuy cũng quay đầu lại.

“Tôi tưởng ngài đã cho người điều tra rồi chứ.”

“Không có họ, rất khó để truy ra.”

Sầm Kiêu Uyên thản nhiên thừa nhận, rằng hắn đúng là đã từng thử cho người điều tra.

“Ngoài cha mẹ ra, tôi còn có một đứa em gái.” Kiển Tuy nói.

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên ra hiệu cho Kiển Tuy kể tiếp.

Kiển Tuy kể lại vắn tắt chuyện quá khứ. Trước đây hai người chưa từng có lúc nào bình tĩnh trò chuyện thế này. Y nói rất nhiều, và Sầm Kiêu Uyên vẫn lắng nghe.

“… Hầu hết thời gian đều là tôi chăm sóc chúng, em trai, em gái, chúng nó đều nhỏ hơn tôi, rất thích lẽo đẽo theo sau lưng tôi.”

“Hồi nhỏ nhà tôi nghèo lắm, phải sống dựa vào lương thực cứu tế. Có những lúc đang đi trên đường thì bị mấy gã lang thang bất thình lình lao ra cướp sạch… Hễ chúng nó khóc là tôi lại nín, dù thực ra tôi cũng muốn khóc lắm, nhưng tôi là anh lớn nhất trong nhà, tôi phải chăm sóc các em.”

“Sau này nhà tôi thực sự không thể cầm cự được nữa, nên đã gửi tôi… Gửi tôi đến khu A.”

“Bọn họ bán cậu.”


Sầm Kiêu Uyên phũ phàng vạch trần.

Kiển Tuy lắc đầu, vẫn cố gắng biện minh: “Không phải đâu, lúc đó khổ quá thôi, nếu không nhận khoản tiền đó, cả nhà chúng tôi sẽ không sống nổi đâu…”

“Thế nên họ đã bán cậu đi, dùng sự hy sinh của cậu để đổi lấy cơ hội sống cho họ.”

Sầm Kiêu Uyên nói chuyện lúc nào cũng thẳng thừng đến tàn nhẫn như vậy. Kiển Tuy không muốn nghe, y muốn giãy ra khỏi vòng tay này, và còn muốn phủ nhận.

“Trong hoàn cảnh lúc đó, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi…”

“Cùng lắm thì chết chung với nhau. Bọn họ không có được cái khí phách ấy, nên mới đẩy cậu ra chịu trận. Cậu đã viện cho họ quá nhiều lý do rồi. Lẽ ra cậu hoàn toàn có thể oán trách, đổ hết mọi tội lỗi cho họ, chứ không phải ngồi đây tự dằn vặt mình. Ngay từ đầu, là họ đã bỏ rơi cậu. Kiển Tuy, con người cậu chính là vĩnh viễn không học được cách căm hận.”

“Vậy tôi có nên hận ngài không?” Kiển Tuy buột miệng hỏi.

Bầu không khí tĩnh lặng trong hai giây.

Năm ngón tay Sầm Kiêu Uyên siết chặt cổ tay y.

“Vậy cậu có hận tôi không?”

Ba năm không có hắn, Kiển Tuy vẫn sống rất tốt. Ngược lại, chính sự xuất hiện của Sầm Kiêu Uyên đã phá tan cuộc sống bình yên ấy.

Một khi tấm gương đã xuất hiện vết nứt, người trong gương cũng chẳng thể nào vẹn nguyên.

“Không có.” Kiển Tuy trả lời.

“Thế nên tôi cũng không hận họ. Họ là người nhà của tôi mà.”

Cũng giống như sau khi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, liên tục giãy giụa bên bờ vực của sự đau khổ, y vẫn không hề mong Sầm Kiêu Uyên chết.

Miệng thì Kiển Tuy luôn nói là vì muốn sống, vì muốn sống thoải mái hơn một chút, vì muốn toan tính cho bản thân…

Nhưng đến cuối cùng, người thay đổi tồi tệ nhất lại chính là y.

Tất cả mọi người trong lòng y đều được xếp ở một vị trí ưu tiên hơn.

Trong thâm tâm mình, y lại là người kém quan trọng nhất.

“Vậy thì.”

Sầm Kiêu Uyên cất lời: “Sầm Quảng Lan thì sao?”

Kiển Tuy ngẩn người.


“Không… Không hận, tại sao… Tôi không hận ông ta.”

Y nói rất chắc chắn.

Sầm Kiêu Uyên nâng mặt y lên, những ngón tay lướt nhẹ qua đuôi tóc.

“Thật sự không hận sao, hay là cậu có hận, chỉ là bản thân không nhận ra thôi?”

Kiển Tuy nhớ lại gương mặt âm u của Sầm Quảng Lan, nhớ lại ánh mắt gã đàn ông đó nhìn y như nhìn một con sâu cái kiến. Trước mặt ông ta, Kiển Tuy luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sợ hãi thì có, nhưng nếu nói là hận… Kiển Tuy không hận bất kỳ ai. Y vốn quen nhẫn nhục chịu đựng, quen chịu đựng tất cả, đến khi không chịu đựng nổi nữa thì sẽ bỏ trốn.

“Thôi bỏ đi, không hận cũng tốt.”

Sầm Kiêu Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

“Không hận thì thôi vậy, cậu không cần phải thay đổi đâu. Quên những lời tôi vừa nói đi.”

Kiển Tuy chưa kịp định thần, Sầm Kiêu Uyên đã vòng tay qua eo, kéo y lại gần. Hắn lật ngửa bàn tay y, lướt dọc từ gốc bàn tay đến tận đầu ngón tay. Rồi môi hắn áp lên một chỗ, không vươn lưỡi, chỉ khẽ khàng cọ xát.

Lại là hôn, lại muốn hôn nữa rồi. Giữa những nụ hôn, vài từ ngữ mơ hồ được thốt ra. Kiển Tuy nghe thấy, nhưng không còn tâm trí đâu mà suy ngẫm ý nghĩa của chúng.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Tôi sẽ hận thay cậu.”

##

Giang Nghi Vãn xuất hiện vào một buổi chiều khi Sầm Kiêu Uyên không có ở đây.

Hôm đó là lần duy nhất trong suốt hai tháng Sầm Kiêu Uyên có việc phải đi mà không về. Hắn liên tục nhắn tin cho Kiển Tuy qua thiết bị liên lạc.

Sầm Kiêu Uyên: Hôm nay có phải có tiết học chung không?

Kiển Tuy đáp: Không có đâu.

Sầm Kiêu Uyên: Lên tầng năm căng tin ăn cơm.

Kiển Tuy đáp: Vâng.

Sầm Kiêu Uyên: Để tôi mà biết cậu đi tìm cái thằng Beta giả đó là cậu xong đời.

Kiển Tuy đáp: …

Vừa trả lời xong tin nhắn này, y ngẩng đầu lên thì thấy Giang Nghi Vãn đang đứng ngay đối diện, tò mò nghiêng đầu nhìn vào màn hình của y.

Kiển Tuy: “…”

Giang Nghi Vãn nở một nụ cười rạng rỡ với y.


“Hai người thế này là tu thành chính quả rồi à?”

Kiển Tuy bất giác lùi lại một bước, nhưng Giang Nghi Vãn dường như không thấy, vẫn cười tủm tỉm: “Xem ra cậu đã quên tôi rồi, tốt thật đấy. Sầm Kiêu Uyên cũng thế, dùng xong là thẳng thừng đá tôi đi không chút lưu tình.”

Cậu đưa tay ra hiệu cho Kiển Tuy.

“Lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi.”

Tiết trời đã dần chuyển lạnh, đi dạo bên hồ, gió thổi từng cơn khiến người ta nổi cả da gà.

Kiển Tuy ngồi xuống ghế dài trong hành lang, Giang Nghi Vãn ngồi ngay cạnh y.

“Đừng có nhìn đông ngó tây nữa, Sầm Kiêu Uyên sẽ không biết chúng ta gặp nhau lần này đâu, tôi đã sắp xếp cả rồi.”

Giang Nghi Vãn mở đầu câu chuyện bằng một câu như vậy.

Ngay sau đó, cậu nói: “Cậu là người kỳ lạ nhất trong số những người tôi từng gặp, còn kỳ lạ hơn cả Sầm Kiêu Uyên.”

Sắc mặt Giang Nghi Vãn trông khá tốt, vẫn tươi tắn rạng ngời, đôi mắt màu nâu sẫm tựa như một lớp đường sương. Chiếc vòng cổ đã trở lại trên cổ cậu, tôn lên làn da trắng ngần.

“Lúc ở trên đảo, tôi đã nhìn thấy, cậu bị Sầm Kiêu Uyên cưỡng ép đưa đi.”

Omega hướng mặt về phía hồ nước, vắt một chân lên rồi khẽ đung đưa.

“Rõ ràng cậu cũng biết điều đó, nhưng tại sao bây giờ lại có thể như không có chuyện gì xảy ra, ngồi bên cạnh tôi và nghe tôi nói chuyện thế này?”

Hôm đó, sau tiếng hét thất thanh của Giang Nghi Vãn, Kiển Tuy mới bị Sầm Kiêu Uyên đánh ngất hẳn.

“Cậu không lẽ lại thích con chó điên đó thật đấy chứ?”

Giang Nghi Vãn quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy là vừa hay.”

Cậu nói: “Mọi chuyện đều dễ giải quyết cả rồi.”

Sau đó, Giang Nghi Vãn hỏi Kiển Tuy có biết tại sao hôm nay Sầm Kiêu Uyên lại đi vội vàng như vậy không.

Không đợi y trả lời, cậu đã tự giải thích.

Một ông cụ có vai vế rất lớn trong nhà họ Sầm đã chết đêm qua. Chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là nhà họ Sầm sẽ phải phân chia lại quyền lực, từ nay về sau sẽ là cuộc chiến giữa Sầm Kiêu Uyên và người chị họ của hắn.

“Sớm muộn gì hắn cũng phải trở về khu A, cậu sẽ đi cùng hắn chứ? Cậu chỉ là một Beta, nếu để những người đó biết đến sự tồn tại của cậu, thì cậu thảm rồi đấy. Sầm Kiêu Uyên cũng tiêu đời luôn, kết cục của hắn sẽ còn thảm hơn cả Sầm Mộc. Ồ đúng rồi, cậu biết Sầm Mộc không, Sầm Mộc chính là chú của Sầm Khỉ Lộ…”


Giang Nghi Vãn vẫn nói không dứt, Kiển Tuy chỉ hiểu được đại khái.

“Dạo trước Sầm Mộc còn xuất hiện ở khu A, là Sầm Khỉ Lộ đã bảo vệ ông ta. Quá là to gan, người phụ nữ đó đúng là quan tâm đến tất cả mọi người. So với cô ta, Sầm Kiêu Uyên chỉ mải mê yêu đương với cậu, vứt hết mọi thứ ra sau đầu. Hắn mà cứ như vậy thì nguy hiểm lắm…”

Giang Nghi Vãn nghiêng đầu nhìn Kiển Tuy, phát hiện đối phương đang cầm thiết bị liên lạc trả lời tin nhắn.

Sầm Kiêu Uyên: Gửi dấu chấm là có ý gì, nhất quyết phải đi gặp thằng Alpha đó hay sao?

Kiển Tuy: Đâu có.

Giang Nghi Vãn nhìn y chằm chằm.

“Thật ra thì cậu chẳng quan tâm chút nào, đúng không?”

Kiển Tuy ngẩng đầu, vừa định đáp lời thì Giang Nghi Vãn đã cắt ngang.

“Cậu cũng chẳng thèm quan tâm chuyện tôi đã thấy cậu bị bắt đi, không quan tâm việc tôi không tìm ai đến cứu cậu… Thế nên tôi mới nói cậu là một người kỳ lạ đấy. Những cảm xúc mà một người bình thường nên có, cậu thật sự có không vậy?”

“Có, có mà.”

Kiển Tuy không hiểu tại sao cậu Omega lại đột nhiên kích động như vậy, vội nói: “Cậu bình tĩnh lại đã…”

“Chính là cái thái độ này, chính cái thái độ này mới lạ đời đấy!”

Giọng Giang Nghi Vãn ngày một cao hơn.

“Lẽ ra cậu không nên tức giận sao? Là tôi đã hại cậu thê thảm như vậy, bây giờ cậu đang làm cái đéo gì thế?!”

“Tôi chỉ là… Thấy không cần thiết thôi. Cậu có biết thì cũng làm được gì đâu.”

Kiển Tuy nhìn cậu, đôi mắt ấy vẫn đen láy và sáng trong như mọi khi.

“Chẳng phải vậy sao?”

Giọng điệu của y quá đỗi chân thành, còn khiến người ta khó chịu hơn cả việc bị mắng thẳng mặt là “đồ vô dụng”.

Giang Nghi Vãn rõ ràng vẫn chưa thông suốt được, cậu cắn chặt môi dưới, quay đầu đi rồi lại lầm bầm một câu: “Đồ lập dị.”

Sao có thể không oán một chút nào, không hận một chút nào được chứ?

Trong mắt Giang Nghi Vãn, Kiển Tuy bây giờ chính là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, thổi bay tất cả mọi người thành tro bụi.

“Trở lại chuyện chính đi.”

Giang Nghi Vãn nói: “Sầm Kiêu Uyên cần một đối tượng để liên hôn.”


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 51
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...