Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 48

245@-

Hạt giống gieo bừa ở sân sau đã nảy mầm rồi.

Kiển Tuy không tài nào ngờ được.

Y thậm chí còn chẳng tưới cho mảnh đất ấy bao nhiêu nước, mấy ngày nay trời cũng không mưa, vậy mà nó cứ tự mình kiên cường lớn lên, nhú ra một mầm xanh nho nhỏ.

Ánh trăng rọi xuống thửa đất màu mỡ, nó chỉ là một vạt đất nhỏ chẳng có gì nổi bật.

Không có đủ ánh nắng mặt trời, không được tưới tắm đủ đầy, thế mà nó vẫn nảy mầm.

Tấm rèm cửa sổ được vén lên một nửa, ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu. Kiển Tuy là hạt giống của cái cây nhỏ ấy, còn Sầm Kiêu Uyên thì nắm lấy chồi non mềm mại kia, khiến cả thân cây run rẩy một cách yếu ớt, lan đến tận eo hông và bả vai. Bàn tay y không còn che được đôi mắt của Alpha nữa.

Trán Sầm Kiêu Uyên tì lên vai y, Kiển Tuy cảm thấy mảng da ấy sắp bị bỏng đến tan chảy.

“Tôi không… Tôi không cần.” Nước mắt trong vành mi chực trào ra, hơi thở dần trở nên dồn dập, Kiển Tuy vừa dứt lời.

Trán bị ép chặt, Alpha nâng mặt y lên, nói: “Tôi cần. Cậu nói đúng rồi, là tôi muốn.”

Hiếm khi Sầm Kiêu Uyên lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, d*c v*ng nặng trĩu trong đáy mắt gần như muốn phun trào ra ngoài.


“Nhưng tôi không muốn.” Kiển Tuy đáng thương nói.

Sầm Kiêu Uyên cười với y một cái, thổi hơi bên tai y: “Muộn rồi, là cậu chủ động trước, thì phải chịu trách nhiệm cho việc đó.”

Nhưng rõ ràng là họ đang nói về hai chuyện khác nhau.

Kiển Tuy bất giác run lên bần bật. Lần đầu tiên của hai người thực sự quá tồi tệ, thứ tình yêu mang hình hài của sự trút giận không chút chừng mực ấy, y không tài nào chịu đựng nổi lần thứ hai.

Nhắm nghiền mắt một cách tàn nhẫn, Kiển Tuy dứt khoát đưa hai tay ra.

“Hay là… Hay là để tôi giúp ngài nhé.”

Sầm Kiêu Uyên trông có vẻ không cam lòng lắm, nhưng vẫn dịch người ra một chút để chừa lại không gian, rồi hôn lên trán Kiển Tuy.

“Cậu làm đi, không ra được thì hoàn toàn là trách nhiệm của cậu.”

Kiển Tuy vừa nghe xong câu này, da đầu đã tê rần.

Hạt giống vừa nảy mầm và một cây trồng đã phát triển hoàn toàn, căn bản không có gì để so sánh. Cái trước chỉ cần một chút giày vò là sẽ gãy lìa, còn cái sau thì dẻo dai cứng cáp vô cùng, khiến Kiển Tuy nghĩ đến mấy loại dưa quả trồng sẵn trong vườn rau, lúc y thấy thì quả nào quả nấy cũng đã căng mọng.

Cái cây trong tay y lại càng đặc biệt hơn.

Hơn mười phút trôi qua, Sầm Kiêu Uyên chỉ có hơi thở là trở nên nặng nề hơn, ngược lại là Kiển Tuy, bị Alpha hôn khắp nơi, để lại những dấu răng trên cổ và vai, tim thì đập thình thịch như trống dồn, cổ tay mỏi nhừ, còn chồi non vừa được tưới tắm kia lại sắp sửa vươn mình lớn dậy.

“Để tôi thử xem, Sầm Điểm Tâm.”

Sầm Kiêu Uyên áp sát lại lần nữa, hơi thở nóng hổi, đôi mắt lại càng sáng đến kinh người, hắn cắn lên vành tai đỏ ửng của y.

“Tôi muốn.”


Alpha xé miếng dán chặn pheromone ở sau gáy xuống, pheromone tức thì trở nên đậm đặc, tràn ngập khắp phòng. Kiển Tuy càng thêm sợ hãi, thân mình không ngừng lùi về sau.

Sầm Kiêu Uyên túm lấy cổ chân y, kéo người xuống, kéo đến bên mép giường rồi ôm gọn vào lòng.

“Đau thì cắn tôi.”

Hắn nói.

Tuyến thể của Alpha phơi bày trong không khí, nơi mỏng manh nhất nhưng cũng căng tràn sức sống nhất, pheromone không ngừng tuôn ra, bao bọc lấy cả hai người.

Kiển Tuy không nhịn được nữa, há miệng cắn lên tuyến thể của Alpha, và vẫn nếm phải vị đắng ấy.

Đắng hơn nữa.

Pheromone tràn ngập khoang mũi, y điên cuồng trút bỏ sự bất mãn trong lòng, vì cơn đau như thể bị nhồi căng. Y chỉ vừa mới lớn thành một cây con, còn Sầm Kiêu Uyên đã là một vụ mùa chín rộ. Cứ thế ngang ngược chiếm lấy lãnh địa của y, chà đạp lên mảnh đất của y, còn muốn vắt kiệt cả nước của y nữa.

Một lúc lâu sau, cảm giác đau đớn dần lắng xuống, Kiển Tuy từ từ cảm thấy có chút khoan khoái, y khẽ rên lên vài tiếng ú ớ, rồi lại vùi đầu cắn vào gáy Sầm Kiêu Uyên như thể đã nghiện, dùng răng nanh để mài, răng cửa để gặm, ngậm trong đôi môi, m*t ra vị máu, trông chẳng khác nào một tiểu ma cà rồng vừa được sơ ủng.

Chút đau đớn này đối với Sầm Kiêu Uyên mà nói chẳng thấm vào đâu, nhưng tuyến thể dù sao cũng là nơi nhạy cảm, khiến hắn mấy lần suýt không kìm được. Hắn đè cằm Kiển Tuy xuống, đẩy đầu y ra, hỏi: “Cậu muốn đánh dấu tôi à?”

Kiển Tuy nhả ra, trong một thoáng chao đảo, y bắt gặp ánh mắt của Sầm Kiêu Uyên, rồi lại đưa tay lên, che đi đôi mắt ấy.

“Tôi là Beta, không, không làm… A, không làm được đâu.”

“Sao lại không làm được? Cứ cắn mạnh xuống nữa đi, cậu thử xem, tôi đảm bảo…”

Giọng Sầm Kiêu Uyên chợt ngưng lại: “… Sẽ đụ cậu đến nửa sống nửa chết.”

Kiển Tuy: “…”

Kiển Tuy không dám nữa.

“Chỉ có Omega mới bị đánh dấu.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Cậu không phải, tôi cũng không phải, cậu thấy tiếc nuối lắm à?”

Kiển Tuy không hiểu tại sao cứ phải đối thoại vào lúc này, y vừa lắc đầu vừa vòng hai tay ôm chặt lấy cổ Sầm Kiêu Uyên.

Y không muốn trở thành vật sở hữu của bất kỳ ai, không muốn phải sống một cuộc đời thiếu đi người nào đó thì không thể tồn tại.

“Chẳng phải trước đây cậu thích Omega xinh đẹp sao? Trong trường có bao nhiêu là Omega, không lẽ chưa từng ảo tưởng chút nào?”

Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Ồ phải rồi, tôi quên mất. Ba năm tôi không ở đây, cậu đã đổi khẩu vị rồi. Mùi vị của Alpha thế nào, cậu hài lòng chứ?”

Chủ đề chuyển quá nhanh, Kiển Tuy vẫn chưa kịp phản ứng.

“Tôi thật sự không phải… Ưm, có mối quan hệ đó với anh ấy… Đừng, sâu quá rồi… Tôi đâu có nhắc tên, Duyên… a! Anh ấy giống như anh cả… Thôi.”


Sầm Kiêu Uyên càng thêm bất mãn, mặt mày sa sầm. Rõ ràng lúc trở về còn mệt mỏi là thế, mà bây giờ tinh thần lại phấn chấn gấp trăm lần, ý chí chiến đấu ngút trời.

“Chẳng phải cậu nói chỉ có em trai là người thân duy nhất sao, bây giờ lại lòi đâu ra một ông anh trai tốt? Vậy tôi là cái gì?”

Câu hỏi này quả thực đã làm khó Kiển Tuy. Y chỉ vừa suy nghĩ hai giây, Sầm Kiêu Uyên càng trở nên dồn dập hơn.

“Cậu không nghĩ ra được, còn phải nghĩ lâu đến thế, trong lòng cậu tôi chẳng là gì cả sao?”

Câu trả lời lúc này đã không còn quan trọng. Trong suốt một giờ đồng hồ trút giận không ngừng nghỉ, đầu óc Kiển Tuy đã rối loạn đến mức chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ, những thứ tên gọi khó nghe nhất cũng buột miệng thốt ra. Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên vẫn chưa thấy đủ, cứ thế giày vò y đến mức bất tỉnh.

Lúc tỉnh dậy lần nữa, bầu trời ngoài kia đã bắt đầu hửng sáng. Có lẽ vì lần trước quá mức khốc liệt nên lần này trái lại lại giống như cơn mưa phùn nhè nhẹ, dịu dàng đến mức có thể gọi là dễ chịu.

Kiển Tuy chống tay đứng dậy, thắt lưng đau nhức ê ẩm, cảm giác có gì đó âm ấm chảy ra từ bên trong cơ thể.

Ánh sáng ban mai dịu dàng rải khắp thửa đất sau nhà, chỉ chừa lại một góc nhỏ bị bóng cây che phủ, không chạm tới được.

Và Kiển Tuy, giống như mầm cây vừa nhú lên từ mảnh đất ấy.

Sầm Kiêu Uyên cảm nhận được cử động, lập tức vòng tay ôm lấy y từ phía sau. Hắn vẫn còn ngái ngủ, giọng nói khàn khàn: “Muốn đi đâu đấy?”

“Đi dọn dẹp một chút, không thể để nguyên như vậy được.”

Kiển Tuy khẽ nói.

“Tôi giúp cậu.”

“Không cần đâu, tôi tự đi được. Tiện thể tắm luôn…”

Cánh tay sau lưng nới lỏng. Kiển Tuy bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng khép cửa lại. Dưới vòi sen, y cúi đầu, lặng lẽ rửa sạch cơ thể mình.

Hạt giống do chính tay y gieo trồng, vốn dĩ đã chẳng trông mong nó có thể lớn lên.

Đợi sau khi y đi rồi, nó cũng sẽ theo đó mà khô héo lụi tàn.

Sau khi từ phòng tắm bước ra, Kiển Tuy thấy Sầm Kiêu Uyên đang ngồi bên mép giường, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê.

Y vừa đi tới, Alpha như có cảm ứng, đưa tay kéo y lại.

“Tắm sạch rồi à?”

Còn chưa kịp trả lời, Kiển Tuy đã bị Sầm Kiêu Uyên kéo ngã nhào trở lại giường, cơn đau âm ỉ khắp người khiến y “ưm” lên một tiếng.

Sầm Kiêu Uyên sờ sờ trán y, như thể đang v**t v* một chú chó con.

“Ngủ thêm chút nữa đi.”

Không thể tự mình ngủ được à?

Kiển Tuy thầm oán trong bụng, ấy vậy mà lại ngủ một mạch hơn năm tiếng đồng hồ.


Lúc tỉnh lại lần nữa, là vì đói.

Sầm Kiêu Uyên đã biến đi đâu mất từ bao giờ. Y đẩy cửa ra, trên bàn ăn có thức ăn, đám người áo đen gác ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa.

Kiển Tuy nghĩ đến sự mất kiểm soát vào nửa đêm, đôi đũa vừa cầm lên đã rơi xuống bàn.

Chắc là… Không bị nghe thấy gì đâu nhỉ.

Giọng y chắc là không lớn, đám người đó có khi đã đi từ lúc Sầm Kiêu Uyên trở về rồi.

Kiển Tuy chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, y còn chẳng buồn hâm nóng lại đồ ăn, cứ thế ăn luôn cơm canh đã nguội.

Trong lúc ăn, y loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh. Cửa phòng hé mở một khe nhỏ, Kiển Tuy nghe được vài câu, câu duy nhất y hiểu được là Sầm Kiêu Uyên nói Sầm Mộc biến mất rồi.

Động tác nhai của y dừng lại.

Một lúc sau, Sầm Kiêu Uyên đi ra. Thấy y đang ăn cơm, hai má phồng lên, hắn ngay lập tức bước tới nhéo một cái.

Kiển Tuy: “…”

“Ăn từ từ thôi, có ai giành với cậu đâu mà vội thế, muốn nghẹn chết à?”

Sầm Kiêu Uyên vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Kiển Tuy, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mấy lần nhìn về phía y, dường như có lời muốn nói.

Muốn nói gì nhỉ, có phải muốn nói với mình chuyện bác sĩ Mộc mất tích không?

Kiển Tuy đoán.

Nhưng Sầm Kiêu Uyên chỉ nhìn y, cho đến khi Kiển Tuy ăn no rồi hắn vẫn không hề mở miệng nhắc đến chuyện đó.

“Cậu nói lúc tôi về sẽ cho tôi xem cái gì?” Sầm Kiêu Uyên hỏi.

Kiển Tuy chợt nhớ ra cuộn băng ghi hình, y vừa nói “Ngài đợi chút”, vừa chạy vào phòng.

Sầm Kiêu Uyên nhìn cuộn băng trong tay Kiển Tuy, không có ý định nhận lấy.

“Không phải cậu muốn cho tôi xem hạt giống mới nảy mầm ở sân sau sao? Đây lại là cái gì?”

Kiển Tuy dường như đã hiểu ra. Cuộn băng ghi hình này nằm ở tận đáy thùng đồ chơi, chỉ cần để ý một chút là có thể tìm thấy ngay.

Trước khi đến, Sầm Kiêu Uyên chắc chắn đã lục soát khắp trong ngoài căn nhà một lượt, thậm chí còn sửa cả điện thoại bàn, sao có thể không biết đến sự tồn tại của cuộn băng được chứ.

Bàn tay y buông thõng xuống, gãi gãi cằm, có chút ngượng ngùng.

“Tôi cứ tưởng ngài chưa xem…”

“Tôi chưa xem.” Sầm Kiêu Uyên trả lời.


“Muốn xem không?” Sầm Kiêu Uyên hỏi.

“Cậu có muốn xem không, ngày mai tôi sẽ cho người mang máy chiếu đến, chúng ta có thể cùng nhau xem.”

Kiển Tuy thầm nghĩ, lúc này mình nên nói gì đây?

Y chỉ có thể nói: “…Được.”

Chẳng cần đợi đến ngày mai, máy chiếu và màn hình đã được chuẩn bị đầy đủ.

Kiển Tuy nghĩ có lẽ mình đã nghĩ sai rồi, Sầm Kiêu Uyên căn bản không muốn hồi tưởng lại quá khứ của mình. Cha mẹ đã mất, cuộn băng này đã hoàn toàn tách biệt với thực tại, xem rồi chỉ khiến người ta thêm đau lòng.

“Hay là chúng ta…” đừng xem nữa.

Kiển Tuy còn chưa nói hết câu, hình ảnh đã bắt đầu được chiếu lên.

Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên rất lạnh nhạt, hắn bước tới, một tay nắm lấy tay Kiển Tuy.

Trên màn chiếu hiện lên bóng dáng của một đứa trẻ, đội một chiếc mũ sinh nhật. Màu mắt lúc ấy vẫn chưa nhạt như bây giờ, nhưng vẫn đẹp vô cùng, nó đang mỉm cười với người ở ngoài màn hình.

Kiển Tuy không kìm được mà liếc nhìn Sầm Kiêu Uyên bên cạnh, vừa quay đầu lại, cả người đã lọt thỏm vào vòng tay của Alpha.

Hình ảnh vẫn tiếp tục được chiếu.

“Đó là tôi à?”

Hắn hỏi bên tai Kiển Tuy.

Kiển Tuy ngẩn người.

“Ừm, là ngài.”

Một cậu nhóc nhỏ xíu, cắt tóc rất ngắn, lúc nào cũng có thể nở nụ cười, dù bị kem bánh trét đầy mặt cũng không hề tức giận.

Người trong màn hình nói: “Tiểu Uyên, nhìn ống kính này, nhìn mẹ đây này.”

Người ngoài màn hình nói: “Tôi không nhớ nữa, trông hoàn toàn không giống tôi.”

Đoạn phim vẫn chưa chiếu hết.

Kiển Tuy gần như không kiểm soát được mà nói: “Ngài có muốn ra sân sau xem mấy cây rau tôi trồng không? Nó chỉ vừa mới nhú mầm, đu chỉ là chút xíu thôi.”

Vốn dĩ y không định cho Sầm Kiêu Uyên xem, có khi lại nhận về một trận cười nhạo của Alpha cũng nên.

Nó sẽ không sống được lâu.

Ngay cả Kiển Tuy cũng cảm thấy nó sẽ không sống được lâu.

Thế nhưng vào khoảnh khắc này, chỉ riêng giây phút này, y đã đổi ý.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 48
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...