Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 40
Kể từ khi đến khu B, Sầm Kiêu Uyên điên cuồng tìm cách chứng minh vị trí đặc biệt của mình trong lòng Kiển Tuy.
Tìm không thấy, nghĩa là không có.
Trước khi đến đây, hắn đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất.
Vậy mà vừa rồi, Kiển Tuy lại đích thân thừa nhận, rằng y và Duyên Dư quen biết nhau từ rất lâu trước đó.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, triệt để đánh sập lý trí của hắn.
Hóa ra, vào lúc hắn không hề hay biết, hai người họ đã quen nhau. Hóa ra, từ rất lâu trước kia, khi hắn ép buộc, ra lệnh cho Kiển Tuy chấp nhận nụ hôn của hắn ở ghế sau chiếc xe hơi đó, có lẽ hai người họ đã trao đổi tên của nhau rồi.
Trước kia, Sầm Kiêu Uyên luôn cảm thấy chính Beta vừa bám người vừa sợ đau này không thể rời xa hắn, thậm chí còn tự tưởng tượng ra cảnh nếu không có hắn, y sẽ sống những ngày tháng ra sao.
Khi hắn một lần nữa đứng trước mặt Kiển Tuy, biết được tên thật của y, thấy y sống vẫn rất ổn, thậm chí còn tỏ ra chẳng hề muốn gặp lại mình…
Sầm Kiêu Uyên thừa nhận, khoảnh khắc đó, trong lòng hắn thực sự có oán hận.
Có lẽ vì giữa họ đã có một khởi đầu quá tồi tệ, đến nỗi tất cả những gì diễn ra sau đó đều không thể nào mong đợi được.
Vì thế, hắn tự ý khoanh vùng lãnh địa, phóng thích pheromone, khắc sâu dấu ấn lên thân thể run rẩy sợ sệt mỗi khi đối diện hắn ấy.
Nhưng y là một Beta, dù có đánh dấu thế nào chăng nữa, không có tuyến thể, không có độ phù hợp, y thậm chí sẽ chẳng có chút phản ứng sinh lý phù hợp nào với hắn, thứ duy nhất y có chỉ là nỗi sợ hãi vô tận và ý nghĩ muốn trốn chạy.
Cùng với những lời nói dối, những lời đường mật cố ý dùng để dỗ dành hắn.
Hắn đã từng tự cho mình là đúng, cho rằng họ có thể quay về bên nhau, khôi phục lại mối quan hệ như xưa, chỉ cần hắn vẫn đối xử với y như trước, và khi cần thiết thì dùng thêm chút thủ đoạn cưỡng ép.
Nhưng mọi hành động của Kiển Tuy đều đang chứng minh rằng, điều đó là không thể.
Không có hợp đồng ràng buộc, họ chẳng là gì cả.
Không có hắn, Kiển Tuy sẽ sống tốt hơn.
Sầm Kiêu Uyên từ chối chấp nhận đáp án này.
“Bây giờ lại bắt đầu nói thật rồi à?” Sầm Kiêu Uyên cười khẩy một tiếng, nhưng từng chữ thốt ra lại run rẩy, hắn dùng sức giữ chặt cổ tay Kiển Tuy, không cho y thoát khỏi sự khống chế của mình.
“Hai người quen nhau lúc nào tôi hoàn toàn không để tâm, cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm sao? Cậu tự coi mình quá quan trọng rồi đấy Kiển Tuy, đối với tôi, cậu vốn dĩ, vốn dĩ chẳng quan trọng gì cả, tại sao tôi phải quan tâm đến cảm xúc của cậu, suy nghĩ của cậu… Không, không đúng, cậu nói sai rồi, tôi chính là đang quan tâm, nếu bây giờ nó dám đến, tôi nhất định sẽ g**t ch*t nó.”
Kiển Tuy không ngờ Sầm Kiêu Uyên lại đột nhiên mất kiểm soát như vậy. Ý của y vốn là muốn nói, những người như y và Duyên Dư chỉ có thể nương tựa sưởi ấm cho nhau.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên rõ ràng đã hiểu lệch sang một ý khác hẳn, hắn cho rằng hai người họ đã quen biết nhau trong lúc hắn không hề hay biết.
Nhất là trong ba năm hắn vắng mặt, đã có người trở thành sự tồn tại quan trọng hơn trong lòng Kiển Tuy.
Nếu hắn đã chẳng thể giữ lại được gì, có lẽ… Hủy hoại tất cả cũng được chăng…
Hắn thô bạo xé rách quần áo của Kiển Tuy, siết chặt cổ tay Beta, trong ánh mắt hung tợn của hắn, có thứ gì đó cũng đồng thời vỡ tan.
“Tại sao không dối gạt tôi đến cùng đi?! Lừa tôi đi chứ, nói là cậu vốn không muốn chạy, nói là cậu sẽ quay về! Nói cậu đưa thuốc ức chế cho thằng đó, nhưng vẫn sẽ đến tìm tôi!”
“Sao lúc này cậu lại không chịu nói, lại không nói nên lời? Dựa vào cái gì chứ! Mọi chuyện đều phải tùy theo tâm trạng của cậu, cậu muốn lừa thì lừa, muốn đi thì đi… Kiển Tuy, trong mắt cậu rốt cuộc tôi là cái gì? Tôi mới là con chó đó phải không, tôi vẫy đuôi lẽo đẽo bám theo cậu, còn cậu thì chẳng thèm đếm xỉa đến tôi.”
“Nhưng cậu vẫn phải vì Beta kia, vì Alpha đó, mà quay về bên tôi.”
“Vậy được thôi, như cậu mong muốn.”
Không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, tất cả đều máu me đầm đìa.
Lần đầu tiên thật sự giữa hai người, lại diễn ra dưới sự chi phối của những cảm xúc tồi tệ không thể tồi tệ hơn.
Nếu Sầm Kiêu Uyên chịu kiên nhẫn lắng nghe những lời tiếp theo của Kiển Tuy, nếu… Nhưng sẽ không bao giờ có khả năng đó.
Họ mãi mãi hiểu lầm nhau giữa những thông tin sai lệch.
Giữa người với người, trước nay vẫn luôn thiếu vắng sự thẳng thắn tuyệt đối.
Kiển Tuy và Duyên Dư ở khu A rất ít giao tiếp, lần thực sự quen biết là ba năm trước, khi y trở về khu C, trong một cơ duyên tình cờ, y đã gặp lại Duyên Dư.
Em trai lén lút mình tham gia vào những trận đâm chém bên ngoài, còn mình là anh trai lại chẳng hề hay biết, vốn dĩ đã là thất trách.
Mãi cho đến một hôm, Trần Nhiên mình đầy máu ngã gục trước cửa nhà, Kiển Tuy chạy vạy khắp hang cùng ngõ hẻm, cầu xin không biết bao nhiêu người, tìm kiếm không biết bao nhiêu người, các thầy lang dân gian nhìn thấy vết thương do súng bắn, đều không dám gánh vác rủi ro này.
Cánh cửa cuối cùng được gõ mở, người đứng trước mặt y chính là Duyên Dư.
“Tôi quen anh.”
Sau khi vết thương của em trai đỡ hơn, Kiển Tuy đến để cảm ơn, chủ động bắt chuyện với Duyên Dư.
“Tôi cũng quen cậu, nhưng tốt nhất cứ coi như không quen biết thì hơn.”
Duyên Dư lúc đó đã trả lời y như vậy.
Nhưng Kiển Tuy lúc đó đã nảy ra ý định học y, sau vài ba lần làm phiền, cuối cùng cũng thuyết phục được sư phụ đã dạy dỗ Duyên Dư.
Nhưng khu ổ chuột thường xuyên xảy ra ẩu đả, không phải là nơi ở lâu dài, sư phụ già dạy y thuật cho họ cũng không lâu sau đó đã chết trong một cuộc bạo động tập thể.
Thân phận Alpha của Duyên Dư cũng bại lộ vào lúc đó.
Dưới sự thúc đẩy của những cảm xúc mất kiểm soát, anh đã giành lại di thể của sư phụ, người đầy máu, mình đầy thương tích.
“Ông ấy đi cứu người, ông ấy không chịu được cảnh người khác chết trước mặt mình, từng tuổi này rồi, cũng coi như sống đủ rồi.”
Tính cách của Duyên Dư lúc đó chẳng tốt chút nào, nói chuyện cũng rất độc địa, ánh mắt nhìn Kiển Tuy vô cùng lạnh lùng.
“Em trai cậu cũng thế, tôi đã cảnh cáo ông già đó rồi, dính vào thứ phiền phức đó, thì tự mình gánh chịu.”
“… Xin lỗi.”
Kiển Tuy nói, động tác trên tay không dừng lại, nhanh gọn khâu lại vết thương toác da hở thịt trước mắt, nhưng đáy mắt lại ngấn lệ.
Y luôn mang đến bất hạnh cho những người xung quanh, cảm giác tội lỗi gần như muốn đè bẹp y.
Một lúc lâu sau, Duyên Dư lại nói: “Sư phụ giữ tôi lại, là vì thấy tôi không còn nơi nào để đi, cậu mới là đệ tử chân chính của ông ấy.”
Kiển Tuy đáp: “Vậy anh cũng là sư huynh.”
Duyên Dư rời khu A sớm hơn Kiển Tuy hai năm, sau khi trở về khu C thì không còn nhà để về, mẹ anh không thể nào muốn gặp lại anh, nghe nói sau khi nhận được khoản tiền hợp đồng đó thì đã biến mất.
Mỗi ngày anh đều không có việc gì làm, lang thang trong các con phố, ngõ hẻm, sống như một kẻ ăn mày, cuối cùng có một ngày, vì phân hóa lần hai, sốt cao không dứt, được sư phụ già nhặt về nhà, giữ lại cho một mạng.
Rốt cuộc anh cũng trở thành Alpha giống như cha ruột của mình, là loại Alpha hạ đẳng, bị pheromone khống chế, chỉ biết đ*ng d*c như một con thú.
Trên cổ tay Duyên Dư có một vết sẹo không bao giờ phai mờ, “phần thưởng” đổi lại là một ống thuốc ức chế trái phép có thể kìm hãm giới tính thứ hai.
Sau khi sư phụ già qua đời, không còn ai có thể cung cấp loại thuốc này nữa.
Bất kỳ loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ, việc tiêm thuốc trong thời gian dài đã khiến Duyên Dư lệ thuộc vào nó, một khi ngừng tiêm, sẽ xuất hiện triệu chứng rối loạn mất kiểm soát, kèm theo sốt cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào kỳ đ*ng d*c.
Anh đã không còn người thân, đơn độc một mình lại chẳng sợ chết, qua thời gian dài chung sống, thái độ của anh đối với Kiển Tuy và Trần Nhiên cũng dịu dàng đi không ít.
Kể từ đó, Duyên Dư lớn tuổi hơn thường nói với hai anh em: “Sẽ có cách thôi, để anh nghĩ cách.”
Họ, những người dân khu C không có họ, chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống sót.
##
Sầm Kiêu Uyên trong cơn mất kiểm soát đã cưỡng ép Kiển Tuy, Kiển Tuy đau đến mức hét lớn, nước mắt giàn giụa khắp mặt, dù có giãy giụa thế nào, vung vẩy tay chân ra sao, cũng không thể thoát khỏi Alpha đang đè trên người y.
Luôn luôn trải qua trong đau đớn, luôn luôn quên đi bài học, luôn luôn, luôn luôn để lại một mớ hỗn độn.
Nhưng y lại nhìn thấy, qua làn nước mắt long lanh, gương mặt còn suy sụp hơn của Alpha kia.
Một giọt nước mắt không phải của mình rơi xuống, biên độ giãy giụa của Kiển Tuy dần nhỏ lại, là đau đến không còn sức để cử động, cả người như bị bổ làm đôi, nước mắt cũng đã cạn khô, chỉ còn lại vài tiếng nấc nghẹn ngào trong lồng ngực.
Ngài khóc vì điều gì chứ?
Kiển Tuy không nhấc nổi tay, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, thứ phát ra từ miệng y chỉ còn là những tiếng r*n r* vỡ vụn.
“Cổ tay cậu có đau không?”
Sầm Kiêu Uyên đột nhiên hỏi y, sau vài lần ra vào tàn nhẫn, hắn toàn thân nóng rực, lẩm bẩm một mình, mắt lại bắt đầu nóng lên.
“Mắt tôi đau quá, Sầm Điểm Tâm, mắt tôi đau.”
Kiển Tuy cảm thấy mình sắp thiếp đi, trong mơ vẫn còn giọng nói của Sầm Kiêu Uyên, không ngừng vang vọng bên tai y.
Mắt ngài sao vậy?
Sầm Kiêu Uyên, ngài có phát hiện ra không, bất cứ câu hỏi nào tôi đưa ra, ngài cũng chưa bao giờ trả lời thẳng vào vấn đề.
Hai chúng ta, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Cổ tay… Đã không còn đau nữa.”
Y nghe thấy câu trả lời của bản thân.
“Đến nước này rồi mà cậu còn nói dối, đầu óc cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy?”
Sầm Kiêu Uyên bế thốc y lên, lực đạo nhẹ nhàng hơn, nhưng lại là một vòng tra tấn mới, không có kh*** c*m, không có dịu dàng, bàn tay hắn chống đỡ sau lưng Kiển Tuy, nóng bỏng, rát cháy, đồng thời cũng đầy đau đớn.
“Sao có thể không đau được, bị giẫm gãy như thế, cậu đáng ra phải đau chứ.”
Toàn bộ trọng lượng cơ thể Kiển Tuy đều đè lên người Sầm Kiêu Uyên, một lúc lâu sau y mới đưa tay ra, dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy vạt áo Alpha.
“Tôi đau.”
Y đau lắm.
Cho nên mới luôn nghĩ đến việc chạy trốn.
Một Alpha cấp cao của khu Thượng Thành và một Beta không có họ đến từ khu C rốt cuộc có thể có kết cục tốt đẹp nào, Kiển Tuy không nghĩ ra, cũng không cảm thấy mình sẽ cần đến.
Mọi việc đều cần sự công bằng, đều phải trả giá.
Kiển Tuy không cho rằng cái giá này bản thân y có thể gánh chịu nổi.
Tất cả chẳng qua là y không có gì cầu mong, còn Sầm Kiêu Uyên thì không chịu buông bỏ.
“Xin lỗi.”
Ý thức dần chìm xuống, vào khoảnh khắc cuối cùng, y nghe thấy lời xin lỗi của Sầm Kiêu Uyên.
“Xin lỗi, tôi nói xin lỗi, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Kiển Tuy gắng gượng giãy giụa, nhưng cũng chỉ khiến lông mi run rẩy, yếu ớt thốt ra: “…Tôi chỉ là, không muốn đau nữa.”
Nhưng cho dù là việc đánh dấu vô nghĩa lên người y, hay là đá y ngã sõng soài trên đất không chút tôn nghiêm, hoặc là bây giờ, cơ thể y đã tê liệt, chỉ biết chấp nhận, chứ không phải kháng cự.
Những điều này, đều rất đau.
Đều đủ để y ghi nhớ cả đời.
Xem ra ngay từ đầu y đã chọn sai, ngay từ đầu y không nên lựa chọn hy sinh bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho người nhà.
Không có cái gọi là hạnh phúc, cũng không có ai được y cứu rỗi.
Trong cơ thể tràn ngập mùi pheromone, lại là mùi xí muội đắng quen thuộc ấy.
Tất cả bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ tồi tệ nhất, và cả cuộc gặp lại nữa.
Vào khoảnh khắc trước khi Kiển Tuy bất tỉnh, sau khi gần như tuyệt vọng xác nhận rằng Kiển Tuy thật sự không yêu hắn, Sầm Kiêu Uyên ngược lại có thể thẳng thắn.
“Tôi đã đến khu C tìm cậu, lúc đó cậu lại ở đâu? Cậu cho tôi một cái tên giả, cậu nói xem, vậy thì làm sao tôi tìm được cậu?”
“Cậu có biết Sầm Quảng Lan chế nhạo tôi thế nào không, ông ta nói tôi là đồ ngu, ngay cả ‘Ngưu’ là một cái họ cũng không biết.”
“Kiển Tuy, tôi sắp quên mất năm đó mình đã trải qua như thế nào rồi, mắt của tôi chính là hỏng vào lúc đó.”
[Lời tác giả]
Sau này chắc sẽ ngọt ngào lên thôi nhỉ (suy nghĩ)
Trái Hư - Xuân Ý Hạ