Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 35
Kiển Tuy còn chưa kịp trả lời tin nhắn, Sầm Mộc đã biến mất khỏi danh sách liên lạc của y, lịch sử trò chuyện cũng theo đó mà bị xóa sạch.
Chẳng biết có phải Sầm Mộc nhất thời hối hận khi nhắn cho y những lời này không.
Kiển Tuy nắm chặt thiết bị liên lạc mà ngẩn người. Khung hội thoại đã quay về giao diện chính, nhưng đầu ngón tay y vẫn lưu lại trên màn hình.
Đêm ấy y vẫn không tài nào ngủ được. Y không còn cố ép mình nữa, mà mở cửa sổ, ra ban công cho thoáng. Đêm hè oi bức vẫn cứ ngột ngạt như thế, như thể muốn siết chặt lấy y trong cái không gian nhỏ hẹp này, khiến y chẳng thể nào thả lỏng.
Từ phía bên cạnh bỗng vang lên một tiếng “két”. Kiển Tuy ngoảnh đầu nhìn sang, cửa sổ phòng Sầm Kiêu Uyên ở đối diện cũng đã mở, nhưng lại chẳng thấy bóng người đâu.
“Cậu nhìn đi đâu đấy?”
Giọng nói vang lên từ sau lưng, Sầm Kiêu Uyên đã nhảy thẳng từ ban công đối diện sang đây.
“Lại không ngủ được à? Vậy tôi ở đây hay không thì có khác gì nhau đâu?”
Chưa đợi Kiển Tuy quay đầu lại, Sầm Kiêu Uyên đã tiến lên một bước, lần này hắn ôm chầm lấy y từ phía sau, khiến Kiển Tuy không thể nhìn thấy được vẻ mặt của Alpha lúc này.
Cơ thể Kiển Tuy vẫn khẽ run lên, cảm giác ấy lan từ đầu ngón tay đến tận cổ tay. Y cố ép mình không để tâm.
Sắp rồi, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi.
Đến kỳ nghỉ, tất cả sinh viên sẽ trở về khu vực của mình, Sầm Kiêu Uyên cũng không ngoại lệ.
Gần đây họ chẳng làm gì cả. Có lẽ Sầm Kiêu Uyên đang giận dỗi, cho rằng không gần gũi chính là một sự trừng phạt đối với Kiển Tuy.
Nói cách khác, bây giờ hắn chịu chủ động lại gần Kiển Tuy, chịu hôn y, tức là tâm trạng của hắn cũng không đến nỗi nào.
Gió hè ấm áp thổi tới từng cơn, vạt áo bị thổi tung lên. Vẫn là một mùa hè oi nồng, nóng bức đến đổ mồ hôi.
Sầm Kiêu Uyên hé miệng, dùng răng lặp đi lặp lại nghiền nhẹ lên vết cắn cũ, khi thì nhấn nhá, lúc lại dịu dàng.
Pheromone của hắn theo đó mà lan tỏa, thấm đẫm mảng da còn ẩm ướt.
Kiển Tuy lúc này trông hệt như một chú mèo con bị mèo mẹ ngoạm lấy gáy.
“Kỳ đ*ng d*c của ngài…”
“Không cần lo lắng, Sầm Mộc đưa thuốc ức chế cho tôi rồi.”
Giọng điệu Sầm Kiêu Uyên có chút trẻ con, lại như không mấy cam tâm tình nguyện.
Kiển Tuy biết hắn không thích để lộ quá nhiều sự yếu đuối của mình trước mặt người khác. Trước kia, Alpha đã phải tiêm không biết bao nhiêu thứ dung dịch lành lạnh ấy vào người: thuốc an thần, thuốc giảm đau, và cả loại thuốc ức chế không thể thiếu trong kỳ đ*ng d*c
Thứ thuốc này khác với thuốc ức chế loại E mà Duyên Dư cần. Loại thuốc trái quy định đó vốn chỉ dùng để ngụy trang mà thôi.
Còn thuốc ức chế dùng trong kỳ đ*ng d*c của Adàng là để không bị ảnh hưởng bởi Pheromone của Omega.
Một khi độ tương thích đạt trên 60%, Alpha đang trong kỳ đ*ng d*c rất có khả năng bị Omega dẫn dụ ph*t t*nh.
Sầm Kiêu Uyên lúc này quả thực có chút dấu hiệu của kỳ đ*ng d*c sắp đến, hai cánh tay hắn ôm chặt lấy eo và bụng của Kiển Tuy không buông, lại còn không ngừng siết chặt. Vóc dáng hắn vốn to hơn Kiển Tuy cả một vòng, việc cúi người thực ra khá khó chịu, vậy mà hắn vẫn cứ quấn lấy y như thế.
Kiển Tuy ban đầu còn cứng đờ người, sau đó từ từ thả lỏng cơ thể, đưa một tay lên, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Alpha.
Giang Nghi Vãn nói không sai, chỉ cần y chịu nói vài lời dễ nghe, dỗ dành Sầm Kiêu Uyên một chút, con báo săn kia sẽ biến thành một chú mèo lớn.
Hôm ấy, hai người ai về phòng nấy. Kiển Tuy hiếm hoi có được một giấc ngủ say sưa, đến nỗi sáng hôm sau suýt chút nữa thì muộn học.
Sau khi môn thi cuối cùng của kỳ thi kết thúc, trong học viện đâu đâu cũng thấy bóng dáng sinh viên xách hành lý chuẩn bị về nhà.
Kiển Tuy cũng đã thu dọn xong ba lô, chuẩn bị chào tạm biệt Sầm Kiêu Uyên.
“Cậu định đi đâu?”
Trước lúc lên đường, Sầm Kiêu Uyên hỏi Kiển Tuy.
Kiển Tuy đờ người một chút.
“…Về nhà, ở khu C.”
Y chỉ sợ câu tiếp theo của Sầm Kiêu Uyên sẽ là “Không mời tôi đến nhà cậu chơi à?”, may mà y đã nghĩ nhiều, Sầm Kiêu Uyên chỉ nhìn y rồi gật đầu.
“Hẹn gặp lại ở học kỳ sau.”
Điều này chứng tỏ học kỳ cuối cùng, Sầm Kiêu Uyên vẫn sẽ ở lại học viện với tư cách sinh viên trao đổi.
Nhưng bây giờ Kiển Tuy đã biết mục đích của hắn, thân phận sinh viên chỉ là vỏ bọc, chẳng bao lâu nữa, Sầm Kiêu Uyên sẽ trở về khu A.
Ra khỏi khu biệt thự, ngọn gió biển mằn mặn mang theo hơi ẩm xuyên qua những tầng tầng lớp lớp rừng cây rậm rạp um tùm, phả vào mặt, thổi tung mái tóc Kiển Tuy bay tứ tung.
Sầm Kiêu Uyên đứng chắn trước người y, thế là, gió ngừng lại.
“Về đến nhà thì liên lạc với tôi nhé?”
Kiển Tuy ngẩng đầu, nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, che khuất cả ánh mặt trời, đồng thời phủ xuống một khoảng bóng râm.
“Thưa ngài, thiết bị liên lạc… Chỉ có thể sử dụng trong phạm vi trường học thôi.”
“Cậu không có điện thoại di động à?”
“Không có.”
Ánh mắt Kiển Tuy trong veo, dưới ánh mặt trời, không còn là màu đen thăm thẳm nữa, mà tựa như một hạt thông vừa bóc vỏ, hòa quyện sắc xám tro.
“Ở khu C, một vài nơi không có tín hiệu, điện thoại di động cũng không dùng được…”
“Tôi biết rồi.”
Sầm Kiêu Uyên ngắt lời y, vẻ mặt hắn dường như chẳng mấy bận tâm chuyện gần một tháng không liên lạc được này. Hắn đưa tay sửa lại mái tóc bị gió thổi rối của Kiển Tuy.
“Vậy thì thượng lộ bình an.”
Hiếm khi tâm trạng hắn lại ổn định đến vậy.
Rõ ràng kỳ đ*ng d*c sắp đến, vậy mà hắn lại tỏ ra bình thản đến lạ thường.
Kiển Tuy đeo ba lô lên vai, rời khỏi trường, rồi bắt tàu điện ngầm đến một khách sạn đã đặt trước.
Không có thiết bị liên lạc quả là một chuyện phiền phức, y phải mất chút công sức mới liên lạc được với Duyên Dư.
Y cố ý dùng giọng điệu thoải mái, hoạt bát: “Sư huynh, em có tốt nghiệp thuận lợi được hay không là nhờ cả vào anh đấy.”
“Giao cho anh thì không vấn đề gì, có điều…”
Duyên Dư nhìn dãy ID lạ bắt đầu bằng chữ B trên thiết bị liên lạc.
“sao em lại phải cố tình ra ngoài ở vậy?”
“…”
“Kiển Tuy, đợi đến khi kỳ kiểm tra lần này bắt đầu, chúng ta gặp mặt, anh cần phải nói chuyện rõ ràng với em một phen.”
Mỗi cuối học kỳ, trường đều tổ chức một bài kiểm tra bổ sung, tương đương với một kỳ thi lại, qua đó có thể nhận được phần thưởng tín chỉ tương ứng.
Học kỳ này, vì nhiều yếu tố bên ngoài, Kiển Tuy không tích lũy đủ tín chỉ, nên bắt buộc phải nhân cơ hội này để bù đắp.
Thú thật, trong lòng y cũng không chắc chắn lắm, đây là lần đầu tiên y tham gia kỳ kiểm tra bổ sung này.
Địa điểm kiểm tra là một hòn đảo cấp C ở biên giới khu B. Tương tự như bài kiểm tra giữa kỳ, phải lập đội mới có tư cách tham gia.
Vì là thi lại, nên chỉ có một bộ phận sinh viên tham gia, phải chủ động đăng ký mới được dự thi. Kiển Tuy đã trao đổi với Duyên Dư từ một tuần trước.
Tỷ lệ tốt nghiệp ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của trường, nhưng dù sao đây cũng là học viện Liên Minh, nên sẽ không có chuyện cố tình nương tay một cách quá lộ liễu.
Buổi diễn tập thực chiến không chỉ kiểm tra kỹ năng tác chiến mà còn cả kỹ năng sinh tồn.
Các sinh viên bị thả trên một hòn đảo nhân tạo trong ba ngày hai đêm.
Dù có những điểm thả thức ăn cố định, nhưng làm thế nào để trong thời gian quy định, tiêu diệt được một số lượng robot mô phỏng nhất định, đồng thời thuận lợi tìm được lối ra, vẫn là một bài toán nan giải.
Thiếu một trong hai yếu tố này đều sẽ bị trừ không ít điểm.
Nhưng nếu không đủ tín chỉ thì không thể tốt nghiệp, Kiển Tuy chỉ đành nhắm mắt làm liều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày kiểm tra.
Địa điểm thả của mỗi nhóm đều khác nhau. Kiển Tuy và Duyên Dư thuộc nhóm sinh viên cuối cùng.
Sau khi đi phà đến đảo, Duyên Dư nói: “Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.”
Kiển Tuy vẫn muốn lảng tránh cho qua chuyện. Với những lời đồn đại trong trường, y đều có thể giả vờ không để tâm, nhưng với những người thân thiết bên cạnh thì lại không thể.
Có những chuyện xảy ra vốn dĩ không thể kiểm soát được.
Cảm giác phải cúi đầu vì sự yếu đuối của bản thân vốn đã chẳng dễ chịu gì, nếu lại còn bị người thân thiết bên cạnh vạch trần…
“Trần Nhiên có nhắn tin cho anh. Nó hỏi em nghỉ lễ có về không?” Duyên Dư nói.
Kiển Tuy kinh ngạc quay ngoắt đầu lại: “Thật sao? Em ấy thật sự nói vậy sao?”
“Sao nó lại hỏi anh? Hai đứa lại cãi nhau à?”
“Không, không có… Cũng không hẳn.”
Bị Duyên Dư hỏi vậy, Kiển Tuy trở nên bối rối.
Phải rồi, Trần Nhiên rõ ràng là em ruột của mình, vậy mà lại thân thiết với Duyên Dư hơn, nói thế nào cũng thấy không đúng.
Người làm anh như mình rốt cuộc thất bại đến mức nào chứ…
Duyên Dư nói: “Em chiều nó quá rồi.”
Kiển Tuy mím môi, vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa để tránh mừng hụt: “Em ấy thật sự hỏi em nghỉ lễ có về không ạ?”
“Có muốn xem tin nhắn không?” Duyên Dư nói xong, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thiết bị liên lạc bị thu rồi, tạm thời không xem được. Nó đúng là có hỏi, còn nói đến lúc đó sẽ ra cảng đón chúng ta.”
Dạo này quả thực xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Kiển Tuy không còn tâm trí nào để ý đến người em trai ở tận khu C. Thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây của em trai, cũng đều bị qua loa vài câu cho xong.
Rõ ràng khi còn nhỏ, Trần Nhiên thích bám dính lấy y nhất, thường cùng em gái tranh giành sự yêu chiều, hy vọng anh cả để ý đến mình nhiều hơn một chút. Vậy mà lớn lên lại độc lập đến không ngờ, mới mười chín tuổi đã là thủ lĩnh của khu ổ chuột nơi họ ở, dưới trướng có không ít đàn em.
Ban đầu Trần Nhiên còn cố gắng giấu giếm y, nhưng hai anh em sống cùng một nơi, chưa đầy nửa năm, Kiển Tuy đã phát hiện ra em trai mình đang làm một công việc nguy hiểm.
Khu ổ chuột ở khu C là nơi ít bị kiểm soát nhất và cũng tự do nhất. Văn minh ở đây lạc hậu hơn nhiều so với hai khu vực còn lại, do đó nảy sinh rất nhiều chuỗi sản nghiệp không thể nói rõ.
Kiển Tuy dĩ nhiên không muốn em trai mình một ngày nào đó chết ở một xó xỉnh vô danh nào đó. Y đã khuyên can năm lần bảy lượt, nhưng đều tranh cãi gay gắt với Trần Nhiên.
Sau này, chính Duyên Dư đã đứng ra dàn xếp ổn thỏa cuộc tranh cãi này, chỉ một câu nói đơn giản của anh đã khiến Kiển Tuy cứng họng không nói được lời nào.
“Nó sinh ra ở đây, nó không có quyền lựa chọn.”
Để sống sót, lựa chọn của họ ít ỏi đến đáng thương.
Sau này, Kiển Tuy thi đỗ vào học viện Liên Minh ở khu B, hy vọng tìm được một con đường tốt hơn. Như vậy, cuộc sống sau này của hai anh em mới có thể được đảm bảo, y mới có đủ tự tin để yêu cầu em trai mình không làm những việc nguy hiểm đó nữa.
Trước khi đi, y đã nói rõ mong muốn em trai mình chăm chỉ học hành. Trần Nhiên ngoài mặt thì đồng ý, nhưng ngấm ngầm lại tham gia vào các hoạt động băng đảng.
Có lẽ vì chê y phiền phức, đến năm thứ hai ở học viện Liên Minh, Trần Nhiên dứt khoát không cho y về nữa.
Duyên Dư vẫn luôn là người hòa giải cho hai anh em, chỉ riêng chuyện này, Kiển Tuy không muốn anh biết.
Trần Nhiên là em trai của mình, nếu chút mâu thuẫn này mà y còn không giải quyết được, thì y quả thực không có tư cách làm anh.
Kết quả là, gần nửa năm trôi qua, hai người vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc trong lòng. Thậm chí y phải thông qua lời nhắn của Duyên Dư, y mới biết được suy nghĩ của người em trai mình.
“Ngoài ra.” Duyên Dư lại lên tiếng: “có vài chuyện nếu em không muốn nhắc đến, thì anh không hỏi nữa là được, không cần thiết phải trốn tránh cả anh.”
Kiển Tuy sững người một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Duyên Dư.
Duyên Dư bèn đưa tay ra, xoa xoa đầu Kiển Tuy, người nhỏ hơn anh một tuổi.
Giờ đầu tiên khi đến đảo cấp C, vẫn chưa phát hiện dấu vết của robot sinh học mô phỏng.
Tròn ba tiếng đồng hồ trôi qua, dưới cái nắng gay gắt như thiêu như đốt, cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại. Trong khoảng thời gian đó, họ gặp không ít sinh viên khác, nhưng vì là đối thủ cạnh tranh nên hầu như chẳng ai nói với ai câu nào đã vội tản đi.
“Trên đảo này thật sự có điểm ghi không vậy?”
‘Điểm ghi’ mà Kiển Tuy nhắc tới chính là robot sinh học mô phỏng.
Thực ra, nhà trường đã nới lỏng lắm rồi khi phong tỏa một nửa diện tích đảo, có lẽ vì sợ họ không đạt yêu cầu. Nhưng dù vậy, hòn đảo này vẫn lớn đến kinh ngạc, lại thêm đủ loại cây cối cao lớn che khuất tầm nhìn, khiến nó càng giống một mê cung.
Ba giờ chín phút sau khi đến đảo cấp C, robot mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết của con người.
“Cứu… Cứu… Cứu mạng!”
“Ai đó mau tới cứu Omega vừa đáng thương vừa xinh đẹp này với!!”
[ Lời tác giả ]
Mở khóa bối cảnh mới, tui vẫn thấy bản đã sửa này hay hơn á (chân thành).
Trái Hư - Xuân Ý Hạ