Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 28

211@-

“Cốc cốc.”

Hai tiếng gõ cửa vang lên. Y đứng trước cánh cửa ký túc xá, nơi ánh trăng rọi vào làm lóe lên một vầng sáng xanh lam lạnh lẽo.

“Sư huynh, mở cửa đi, là em đây.”

Trái tim y vẫn đập thình thịch không ngừng. Lời cảnh báo của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai y.

– Đừng qua lại với Alpha, ở bên Alpha sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

Y dĩ nhiên biết điều đó. Huống hồ, y và hắn vốn chẳng phải là loại quan hệ kia.

Anh mở cửa, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt. Mãi cho đến khi y móc lọ thuốc ức chế ra, anh mới thực sự tin.

“Em lấy thuốc ức chế ở đâu ra vậy?”

Trong phòng đang bật một ngọn đèn ánh vàng ấm áp. Anh ngồi trước bàn sách, tay áo xắn hết lên cao, để lộ bắp tay vạm vỡ, nét mặt không giấu được vẻ lo âu.

Y kể lại sơ lược chuyện xảy ra ở phòng y tế, cuối cùng ngập ngừng giây lát rồi nói: “Chú ta bảo em trông giống người yêu đã mất của chú ta. Em không biết có thật không nữa.”

Anh nghe xong thì trấn tĩnh lại, bắt đầu phân tích: “Vậy người yêu của chú ta là Beta à?”

Bàn tay đang tiêm thuốc của y hơi khựng lại, y ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của anh.

Những điều y còn chưa hiểu rõ dường như dần sáng tỏ ngay trong khoảnh khắc này.

Bác sĩ nói y trông giống người yêu đã khuất của chú ta, nhất là đôi mắt.

Mọi khi y đến phòng khám đều đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt mà thôi.

Không phải Beta nào cũng sở hữu đôi mắt đen láy như y, nhưng những người có màu mắt sẫm thì thường là Beta.

Ở khu A, để đảm bảo huyết thống thuần chủng tuyệt đối, đại đa số thành viên trong các gia tộc đều sẽ liên hôn với nhau, số ít còn lại thì theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn.

Lấy ví dụ như cha nuôi của Sầm Kiêu Uyên, cũng là gia chủ đời trước của nhà họ Sầm, người thuộc dòng dõi có huyết thống thuần chủng bậc nhất. Vậy mà ông ta lại chần chừ mãi không kết hôn, không có người nối dõi, chính điều đó đã khiến nhiều phe phái rục rịch ngóc đầu, ai cũng muốn chuyển giao vị trí quyền lực tối cao kia cho con cháu mình, hòng kế thừa theo kiểu cha truyền con nối.

Giới thượng lưu trong thành phố có sự cố chấp lạ thường đối với huyết thống. Việc Alpha và Omega kết hợp là luật thép không thể lay chuyển. Nếu kẻ nào muốn phá vỡ quy tắc đó, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá tương xứng.

… Bị tước đoạt họ.

Đó có lẽ chính là cái giá mà bác sĩ kia đã phải trả.


Nhưng bản thân chú ta là một Alpha, vậy mà lại nhắc nhở y rằng qua lại với Alpha sẽ không có kết cục tốt đẹp…

Tiêm thuốc xong xuôi, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi: “Sư huynh, có phải anh đã nói dối em chuyện gì… Hoặc là, đang giấu em điều gì đúng không?”

Ánh trăng bên ngoài bị khung cửa sổ kính cắt thành từng vệt, chiếu thẳng vào căn phòng, rồi khúc xạ thành những hình thù méo mó ngay dưới chân y.

Trong ánh mắt anh nhìn y ẩn chứa sự không nỡ, và cả những cảm xúc khác còn phức tạp hơn thế.

“Hôm kiểm tra năng lực ấy.” anh vừa mới mở lời, ngón tay y đã khẽ giật nhẹ.

“Em và Sầm Kiêu Uyên đã làm gì trong phòng thay đồ của Alpha?”

Anh dường như cũng không đợi y trả lời, mà nói tiếp ngay: “Bất kể hai người đã làm gì, đều bị người khác nhìn thấy hết rồi. Họ thấy em và Sầm Kiêu Uyên người trước kẻ sau đi từ trong đó ra…”

Đầu óc y như ong lên một tiếng.

Nực cười thay, y cứ ngỡ mình đã che giấu rất kỹ. Hóa ra bấy lâu nay mọi người đều đang xem y như một trò cười. Thảo nào dạo gần đây, những ánh mắt đổ dồn về phía y ngày một nhiều hơn.

Chỉ riêng việc hai người cùng bước ra từ một phòng thay đồ đã đủ để thiên hạ bàn tán xôn xao một thời gian dài.

Hơn nữa đó lại còn là phòng thay đồ của Alpha.

Chính y đã chủ động tìm đến đó.

“Hôm đó trên người em có Pheromone của Alpha.” Anh ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Rất nồng.”

Ánh mắt y mờ mịt: “Nhưng anh đã nói với em là…”

“Anh đã nghĩ em không muốn anh biết, cũng không muốn bị người khác vạch trần.”

Anh cứ thế nói thẳng ra: “Nhưng bây giờ dù anh có nói hay không, thì rất nhiều người cũng đã biết rồi, bao gồm cả chuyện em chuyển đến Cảng Biển, sống cùng với Sầm Kiêu Uyên.”

Sở dĩ anh không can thiệp ngay từ đầu, mà chỉ không ngừng nhắc nhở y, là bởi vì anh từng nghe loáng thoáng về cách hai người họ cư xử với nhau.

Chuyện đó rất kỳ lạ, cũng quá đỗi thân thiết.

Vai trò chủ yếu của một Beta bên cạnh các Alpha và Omega cấp cao là để chủ nhân giải tỏa cảm xúc, và trong trường hợp cần thiết, họ cũng là một kênh để giải tỏa Pheromone. Ngoài điều đó ra, họ chẳng khác gì kẻ hầu người hạ, luôn phải túc trực bên cạnh để hầu hạ chủ nhân.

Gia giáo khiến các Alpha và Omega cấp cao luôn tỏ ra chuẩn mực và cao ngạo. Họ sẽ không dễ dàng mất kiểm soát ở nơi công cộng, và ở nơi riêng tư cũng sẽ không đối xử thô bạo với kẻ dưới như loài thú hoang. Beta học cùng bên cạnh nhiều người thực chất chỉ là vật trang trí, một biểu tượng cho thân phận và địa vị. Một khi chủ nhân trưởng thành, những Beta này sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời họ.

Nhưng y, ngoại trừ khoảng thời gian bị nhà trường quy định nghiêm ngặt phải ở trong tòa nhà phụ, thì tất cả những lúc khác đều kè kè bên cạnh hắn. Trong kỳ huấn luyện đặc biệt của Alpha, hắn không đến trường học, y cũng chỉ có thể quanh quẩn trong dinh thự, chính là để có thể đón hắn về nhà ngay khi hắn vừa đặt chân tới cửa.


Dấu ấn và hơi thở thuộc về hắn trên người y đều quá mức nồng đậm.

Beta giống như một điểm yếu tồn tại bên cạnh Alpha, người ta có thể dễ dàng dựa vào đó để phán đoán trạng thái hiện tại của Alpha kia.

Ngay cả người ngoài cũng biết Alpha cấp S nhà họ Sầm kia mắc chứng rối loạn Pheromone vô cùng nghiêm trọng.

Đây chính là một cái thóp.

Vậy mà Alpha cấp cao kia lại chẳng hề bận tâm, hơn nữa lần thử thách nào cũng giành vị trí thứ nhất, mạnh mẽ chặn đứng những lời đàm tiếu của thiên hạ.

Lúc anh rời khỏi khu A, hắn vừa mới trưởng thành, còn y thì vẫn luôn ở bên cạnh Alpha đó.

Anh đã từng cho rằng giữa hai người họ hẳn còn nhiều bí mật hơn nữa, không phải là chuyện mà người ngoài có thể xen vào.

Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng của y, anh lại cho rằng phán đoán trước kia của mình đã có sai sót.



Cả căn nhà chìm trong sắc xám u tối. Bước qua ngưỡng cửa là cách bài trí quen thuộc, một bản sao y như đúc.

Nơi y đang ở hiện tại gần như giống hệt với nơi y từng ở tại khu A.

Lẽ ra y cũng đã gần quen với điều đó rồi.

Nhưng sau khi biết được sự thật từ chỗ anh, rằng thực ra y chẳng hề che giấu được bất cứ điều gì. Trong những lời đồn đại trước kia, y chỉ là một vai phụ có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng bây giờ lại trở thành tâm điểm thu hút mọi sự chú ý.

Trong mắt mọi người, y vẫn chỉ là một thằng hề không hơn không kém.

Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt dâng lên trong lòng y.

May mắn thay, hắn không có ở nhà. Dạo gần đây hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng biết đến khi nào mới trở về.

Một cách mệt mỏi và lừ đừ, Kiển Tuy trở về phòng của mình. Y không rửa mặt hay thay quần áo, chỉ nặng nề ngã xuống giường rồi cuộn tròn người ôm chặt lấy chăn.

Đêm nay tâm trạng của y như đi tàu lượn siêu tốc, ngay cả bữa tối cũng quên mất, trong bụng trống rỗng nhưng chẳng có chút cảm giác muốn ăn nào.

Nhắm mắt lại, y như quay trở về đêm đói khát nhiều năm trước, lần đầu tiên chính thức gặp mặt Sầm Kiêu Uyên.

Thiếu niên ra lệnh cho y phải ăn hết đồ ăn trên bàn, miếng bánh ngọt mắc nghẹn trong cổ họng có vị dâu tây, ngọt ngấy đến phát chua.

Đêm đó trong nhà bếp, y bị ép nhét một đống thức ăn vào bụng. Sau khi Sầm Kiêu Uyên rời đi, y nôn ra gần hết, nước mắt sinh lý cũng tuôn rơi, nóng hổi thấm đẫm cả khuôn mặt.


Kiển Tuy một mình lau dọn sàn nhà suốt nửa tiếng, đảm bảo không còn mùi gì mới dám quay về phòng. Cả đêm y trằn trọc không ngủ được.

Sáng hôm sau từ rất sớm, quản gia đích thân đến gõ cửa, đưa y đến phòng khác trang điểm và thay một bộ quần áo mới.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, vừa qua tám giờ năm phút, y được dẫn vào phòng ăn. Sầm Kiêu Uyên có vẻ vừa mới thức dậy, toàn thân như sắp bùng nổ. Thấy Kiển Tuy nhìn hắn bằng ánh mắt e dè, hắn càng thêm bực bội.

“Cút ra ngoài.”

Ba chữ.

Kiển Tuy lại quay về phòng khách, một buổi sáng tốn công vô ích. Y mặc nguyên quần áo mới leo lên giường, bụng đói cồn cào nhưng chẳng muốn ăn gì cả.

Lúc đó y đã nghĩ gì nhỉ?

Chỉ là hơi sợ rằng cả đời này sẽ bị ám ảnh bởi đồ ăn mà thôi.

Cửa sổ không đóng kín, một tia nắng rọi lên mí mắt y. Hàng mi khẽ run, Kiển Tuy quỳ dậy đón lấy vệt sáng ấy.

Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. So với đói khát, so với giá rét, so với cái chết, những điều này chẳng là gì cả.

Y thầm nhủ với bản thân, lấy lại tinh thần.

Chẳng bao lâu sau, người hầu mang đồ ăn đến.

“Cậu ăn đi.” Người hầu lên tiếng: “Cậu chủ đã cố ý dặn nhà bếp làm cho cậu đấy, sợ cậu không đủ ăn.”

Kiển Tuy lúc này không biết đây là phần thưởng hay trừng phạt nữa.



Lúc nào cũng vậy.

Tính cách Sầm Kiêu Uyên thất thường, thái độ với y khi tốt khi xấu.

Kiển Tuy không biết đối phương rốt cuộc muốn gì, có lúc như thể có thể chiều chuộng y, có lúc lại không cho phép y mắc bất kỳ sai lầm nào.

Khu A chỉ dạy y biết vâng lời và trung thành, Kiển Tuy tự học được cách lấy lòng. Ai mà chẳng muốn sống một cuộc đời thoải mái và đầy đủ chứ, y chỉ là tham lam một chút mà thôi.

Sau khi trưởng thành, Sầm Kiêu Uyên vẫn không kiểm soát tốt pheromone của mình. Hơi thở hỗn loạn và nhiệt độ quá cao thiêu đốt toàn thân thiếu niên. Kiển Tuy chỉ có thể dâng vai và gáy cho hắn cắn. Sầm Kiêu Uyên sẽ nâng mặt y lên hôn, âu yếm cọ mũi, hàng mi quét qua má y.

“Hé môi ra, đừng bặm môi.”


Môi răng quấn quýt khiến nhiệt độ càng thêm bỏng rát, nhưng Sầm Kiêu Uyên vẫn giữ chặt không buông y ra.

Kiển Tuy đã quen với những lúc Alpha tâm trạng tốt, nên càng sợ phải gánh chịu cơn giận của đối phương.

Y có tư tâm không muốn để đối phương tức giận, nên nắm chặt vạt áo của thiếu niên, nghe theo mệnh lệnh.

Y hé môi, chủ động thò đầu lưỡi ra, quét qua môi Sầm Kiêu Uyên.

Alpha khẽ cười, nới lỏng lực đè trên người y, nói y giống như chú chó con l**m người vậy.

Kiển Tuy biết mình đã thành công.

Sự tồn tại của y chẳng phải là để làm Sầm Kiêu Uyên vui vẻ sao?

Y đáng lẽ không làm sai điều gì mới đúng…

Y đáng lẽ… Có lẽ thật sự là lỗi của y.

Y đáng lẽ nên đẩy ra, chứ không phải đón nhận.

##

Trong đêm khuya, một tia chớp bất ngờ xé ngang bầu trời, theo sau là cơn mưa như trút nước.

Kiển Tuy chưa từng ngủ yên giấc, mắt nhắm chặt, trán đẫm mồ hôi, cổ tay phải lại đau nhói lên dữ dội.

Vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, vừa mở mắt ra, y đã hoảng hốt khi thấy một bóng người bên cạnh giường, suýt nữa thì hét lên.

Kiển Tuy nhanh chóng lùi lại, nhưng người đứng trước giường lại càng tiến gần hơn, trong tay còn cầm thứ gì đó.

Bên ngoài gió gào thét, sấm chớp không ngừng. Dưới ánh sáng mờ ảo, Kiển Tuy nhìn rõ trong tay đối phương là đơn thuốc bác sĩ kê cho y, tim đập loạn xạ không ngừng.

Sầm Kiêu Uyên xuất hiện không một tiếng động, không biết đã đứng bên giường bao lâu. Lúc này hắn đang cau mày, túm lấy cánh tay không bị thương của Kiển Tuy, mạnh bạo kéo y lại gần.

“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Phản ứng đầu tiên của Kiển Tuy là hắn đã biết! Chuyện thuốc ức chế! Chuyện Duyên Dư là Alpha!

Cuối cùng Sầm Kiêu Uyên đều sẽ biết tất cả mọi chuyện, Kiển Tuy thậm chí không biết hắn đã cài bao nhiêu người trong trường để theo dõi y.

Cơn ác mộng trong ký ức đã kết thúc, nhưng trong hiện thực vẫn đang tiếp diễn.

Tiếp theo, Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Tại sao không nói với tôi chuyện cậu ngủ không ngon?”


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 28
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...