Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 25
“Đây là trường học…”
Thấy Sầm Kiêu Uyên cúi đầu xuống, Kiển Tuy vội vàng lấy tay che miệng.
Việc có người ở ngoài cửa khiến y không dám vùng vẫy quá mạnh, nhưng một tay vẫn cố gắng đẩy Alpha ra.
Giọng Kiển Tuy bị nghẹn trong lòng bàn tay, từ chối sự tiếp cận thêm của Sầm Kiêu Uyên.
“Chính cậu tìm đến tôi.” Sầm Kiêu Uyên nói.
Y vẫn không chịu ngoan.
Sầm Kiêu Uyên một tay khống chế cổ Kiển Tuy, ngón cái v**t v* trên yết hầu mỏng manh, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt gần như sôi sục.
Y nên bị khóa lại.
Như vậy sẽ không còn nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.
Không thể để lại dấu ấn lâu dài, bền vững trên người Beta, Sầm Kiêu Uyên đành dùng vòng cổ đặc trưng của Omega để khóa chặt Kiển Tuy.
Chỉ có Pheromone của mình mới có thể mở được lớp xiềng xích này.
Pheromone của Alpha len lỏi qua khứu giác, đồng thời xâm nhập vào vị giác, đầu lưỡi đọng vị đắng, như miếng xí muội hỏng, trái không còn nước, chát đến nỗi khiến người ta cay mũi.
Trong phòng thay đồ chật hẹp, nhìn vết sẹo hình trăng khuyết trên mặt Sầm Kiêu Uyên, Kiển Tuy càng khó thở hơn.
##
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi luôn tràn đầy năng lượng.
Đã một năm kể từ khi phân hóa kết thúc, Sầm Kiêu Uyên vẫn không thể kiểm soát tốt Pheromone, các triệu chứng rối loạn tiếp tục không ngừng.
Kiển Tuy là Beta nên hiệu quả an ủi không rõ rệt, khi Alpha tâm trạng không tốt vẫn ôm y cắn không tha. Thường thì Kiển Tuy bị cắn đến nước mắt lưng tròng, Sầm Kiêu Uyên sẽ dùng đồ ăn ngon để hối lộ y, nhét cho y đồ ăn ngon, y sẽ rất vui.
Khu nhà phụ chỉ dạy Beta cách trung thành với chủ nhân, nhưng chưa từng nói về khoảng cách nên có giữa chủ tớ.
Đây đáng lẽ là điều cơ bản nhất, nhưng nhà họ Sầm quả thực quá đặc biệt.
Sầm Quảng Lan với tư cách là chủ gia tộc bận rộn suốt ngày, dưới gối lại có nhiều người con.
Dinh thự nơi Sầm Kiêu Uyên sinh sống là một tòa nhà độc lập, gần như mọi việc lớn nhỏ đều do một mình hắn quyết định.
Không ai dám cãi lại Sầm Kiêu Uyên, cũng có nghĩa là Alpha trẻ tuổi muốn làm gì thì làm.
Mùa hè quá oi bức, tiếng ve không ngừng đập vào tai, hết tiếng này đến tiếng khác, vo ve rung động.
Trên bờ vai tròn trịa của Kiển Tuy lờ mờ một vòng dấu răng, y ngồi trong sân sau, mặc quần đùi, áo ba lỗ, vừa ăn xong cây kem que, m*t đến đôi môi đỏ hồng, l**m một cái vẫn còn vị nước đường.
“Ngon không?”
Sầm Kiêu Uyên ngồi ngay bên cạnh y, dưới ánh nắng chói chang, Kiển Tuy đã nóng không chịu nổi, gật gật đầu, lại l**m môi một cái, ngọt quá.
Tóc y xoăn xoăn, đôi mắt lại sáng trong, như một chú chó con.
Trong gần một năm nay, Alpha càng ngày càng cao lớn, còn Kiển Tuy vẫn y như cũ, Sầm Kiêu Uyên hỏi y tại sao chỉ biết ăn mà không lớn nổi, tùy tiện vân vê cánh tay y, như đùa nghịch món đồ chơi.
“Bởi vì… Em là Beta mà.” Kiển Tuy thật thà trả lời.
Y chắc chắn sẽ không cao to bằng Sầm Kiêu Uyên, chiều cao của y trong số Beta đã được coi là cao, thêm vào đó thân thể khỏe mạnh, chiều cao trung bình, bất kể điều gì cũng rất phù hợp với đặc tính của Beta là bình thường.
Trong sân sau, hai người ngồi cùng nhau, vai Sầm Kiêu Uyên rõ ràng rộng hơn y một mẩu, gương mặt ngày càng tinh tế anh tuấn được nhiều Omega trong trường mến mộ, cùng lắm thì hắn không có ý định thử với ai cả.
Pheromone của Omega chỉ khiến hắn phiền não.
Vẫn là Kiển Tuy sạch sẽ, không có mùi gì cả, có thể khiến hắn bình tâm lại.
Kiển Tuy vẫn đang nhớ lại vị kem vừa ăn, không ngừng l**m môi, Sầm Kiêu Uyên hỏi y: “Còn muốn ăn nữa không?”
Kiển Tuy quay đầu lại, mới phát hiện Sầm Kiêu Uyên một tay chống sàn, ghé lại rất gần.
Kiển Tuy hỏi: “Được không ạ?”
Sầm Kiêu Uyên không trả lời y, mà đột nhiên cúi đầu xuống.
Kiển Tuy không hiểu lắm, môi bị chạm vào, là ngón tay của Sầm Kiêu Uyên.
Mí mắt y khẽ run.
“Tao thấy có người hôn nhau trong rừng cây ở trường.” Alpha nói.
Khi Sầm Kiêu Uyên áp lại gần, Kiển Tuy theo bản năng có động tác chống cự.
Y không cố ý.
Chỉ là không hiểu tại sao Sầm Kiêu Uyên đột nhiên lại muốn đến gần mình như vậy.
Hôn thì sao?
Có phải vì thấy người khác hôn nhau, nên cũng muốn thử không?
Lần đầu tiên bị từ chối, Alpha sững người chỉ trong một thoáng, rồi sắc mặt lập tức sa sầm, cưỡng ép tiến lại gần.
Kiển Tuy hoảng loạn hơn, bờ vai vừa bị cắn vẫn còn đau rát. Cảm giác bỏng cháy như thể một con bướm sống đang quẫy đạp dưới làn da, khiến y không thể không vùng vẫy. Hai tay cuống cuồng đẩy lên mặt Sầm Kiêu Uyên, móng tay vô tình cào xước làn da Alpha, để lại một vết thương hình trăng khuyết hằn sâu trên má.
Ban đầu chỉ cần bôi một chút thuốc mỡ là được, nhưng Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nổi tính trẻ trâu, không cho ai chạm vào mặt hắn.
Máu chảy dọc theo vết thương đó, như một giọt nước mắt, tố cáo “tội ác” của Beta.
Kiển Tuy tự nhận đã gây họa lớn, bồn chồn lo lắng đuổi theo hắn, khuyên nhủ: “Cậu chủ ơi, chỉ bôi một chút thôi, mặt cậu sẽ trở lại như cũ mà.”
“Tại sao phải trở lại như cũ?” Sầm Kiêu Uyên hỏi ngược lại y, nắm lấy tay y đang cầm thuốc mỡ, siết chặt cổ tay y.
Kiển Tuy đau đến nỗi buông tay, thuốc mỡ rơi xuống đất.
“Cứ để nó ở đó, để mày nhớ.”
Vết thương đó là do y tạo ra.
Mãi đến khi môi răng của hắn cứng rắn tông vào miệng y, để lại một vết rách, vị máu tanh xộc lên, vừa đau vừa tê dại.
Sầm Kiêu Uyên bảo y phải nhớ lấy, Kiển Tuy quả thực đã ghi nhớ rất kỹ.
Hôn nhau không hề dễ chịu, nó chỉ đem lại đau đớn.
Dẫu cho sau này hai người đã biết hé môi, ấn tượng của y về nụ hôn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc ban đầu.
Mãi cho đến khi rời khỏi khu A, trở về quê nhà lạnh lẽo đang chìm trong sương mù dày đặc, y mới thấy những người yêu nhau ôm hôn từ biệt, và dần dần hiểu ra.
Hôn nhau có thể không phải vì sự dễ chịu, mà là vì tình yêu.
Vậy thì nó lại càng không nên tồn tại giữa y và Sầm Kiêu Uyên.
Ngay lúc này, trong phòng thay đồ chật hẹp oi bức, Sầm Kiêu Uyên lại xâm chiếm y một cách mạnh bạo như trước đây.
Điều duy nhất Kiển Tuy có thể làm chỉ là gắng gượng tách lồng ngực hai người ra xa, nhưng tiếng tim đập dưới tay y lại nặng nề đến đau đớn.
Như Sầm Kiêu Uyên đã nói, lần này là y chủ động tìm đến, tự nguyện sa lưới, vậy thì phải gánh chịu hậu quả.
Cho dù điều này căn bản là không công bằng, chỉ là một màn dụ dỗ trắng trợn.
Tiếng ù ù bên tai càng lúc càng rõ rệt, xúc giác cũng bị khuếch đại, tiếng động ngoài cửa vẫn không ngừng vang lên, nhưng Kiển Tuy đã chẳng thể nghe rõ họ đang nói gì nữa.
Y chỉ cảm thấy nóng.
Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên dừng lại trên chiếc cổ ửng đỏ, ướt đẫm mồ hôi của y.
Trước đây y chưa từng đeo vòng cổ lâu như vậy, lại còn phải tìm mọi cách che giấu để không bị phát hiện. Kiển Tuy vốn đã mặc nhiều lớp áo, giờ đây trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, má ửng hồng, đuôi tóc cũng ướt sũng, miệng hé mở thở hổn hển không ngừng, trông như một chú chó nhỏ bị rơi xuống nước.
Chú chó nhỏ của hắn.
Sầm Kiêu Uyên còn nhớ Kiển Tuy trước kia ngoan ngoãn biết bao nhiêu, chỉ cần hắn vẫy tay một cái, thậm chí chẳng cần gọi tên, là y sẽ lon ton chạy tới, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn, miệng không ngừng gọi “Cậu chủ ơi, cậu chủ à”.
Nhưng tất cả những điều đó đều là giả.
Kể từ khi đến khu B, Sầm Kiêu Uyên lại càng nhận thức rõ ràng hơn về điều này.
Chỉ có sự run rẩy của hàng mi khi hôn là thật.
Tấm chân tình ít ỏi của Kiển Tuy đã bộc lộ trong khoảnh khắc này, nhất là khi Sầm Kiêu Uyên lại cúi xuống, hai tay siết chặt bên hông y, nhấc bổng y ép vào tường, rồi từ dưới nhìn lên y, vết sẹo hình lưỡi liềm trên má hắn hiện lên rõ mồn một.
Như thể một lần nữa tố cáo “tội ác” của Kiển Tuy… Chính y là người gây ra, và y phải chịu trách nhiệm.
Lần này môi răng hai người thật sự ép chặt vào nhau, sự khuấy đảo trong khoang miệng hòa quyện với hơi thở đắng chát.
Sầm Kiêu Uyên không hề nhắm mắt, hàng mi run rẩy của Kiển Tuy quét qua nhãn cầu hắn, để lại một cơn nhói đau.
Khác với sự nóng rực đang thiêu đốt trong con ngươi, cơn đau này là do chính hắn muốn có.
Vì thế hắn càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi cứng rắn cạy mở khớp hàm, nghiền ép cánh môi đến biến dạng, từng chút từng chút m*t vào tạo ra những tiếng động chùn chụt.
Hai người vừa tách ra, ngón tay cái của Sầm Kiêu Uyên đã miết lên cánh môi ẩm ướt của y, trượt dọc xuống theo yết hầu, rồi siết lấy chiếc vòng cổ.
Đúng lúc này, đám Alpha ngoài cửa lại càng được thể xô đẩy nhau chẳng chút kiêng dè, tiếng cười đùa ầm ĩ hơn. Vài miếng dán ngăn Pheromone đã bị tốc lên một góc, đủ thứ mùi vị tràn ngập bên ngoài căn phòng đơn.
Kiển Tuy lập tức bừng tỉnh, ngay giây tiếp theo, một luồng Pheromone quen thuộc đầy áp chế đã ùn ùn ập đến, bao phủ khắp không gian.
Tiếng trò chuyện bên ngoài chợt im bặt, bọn họ cũng cảm nhận được mối đe dọa đột ngột ập tới này.
Pheromone của Alpha cấp cao, tựa như một tầng mây đen kịt, nặng nề và ngột ngạt bao trùm l*n đ*nh đầu mọi người.
Bên ngoài im phăng phắc một lúc lâu, rồi nhanh chóng vang lên tiếng bước chân rời đi. Ban nãy phòng thay đồ còn mới ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt đã trống hoác.
Kiển Tuy còn chưa kịp hoàn hồn, Sầm Kiêu Uyên đã buông y ra.
“Là cậu chủ động tìm tôi trước, là cậu có việc cần nhờ tôi.” Sầm Kiêu Uyên lặp lại lần nữa, chiếc vòng cổ chẳng biết từ lúc nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, bị hắn siết chặt lấy.
“Nóng lòng muốn tháo nó ra đến thế cơ à?”
Phàm là những gì hắn ban tặng, đều là thứ Kiển Tuy dốc hết sức muốn vứt bỏ.
Chiếc vòng cổ là thế, mà cái tên cũng vậy.
“Giờ thì hài lòng rồi chứ?” Một tay Sầm Kiêu Uyên ấn vào sau gáy y, ngón tay lần mò vết sẹo lồi hẳn lên do dấu răng hắn để lại trên người Beta.
Cái dấu vết tựa như của loài dã thú đó, cùng với vết thương chưa lành hẳn, cũng đã khoét sâu thêm một vết rạn nứt giữa hai người.
Hắn không trói buộc được y.
Chỉ dựa vào một chiếc vòng cổ nhỏ bé thì căn bản là điều không thể.
Sầm Kiêu Uyên sớm đã biết điều đó, và vốn chưa bao giờ ảo tưởng.
Trước kia dưới sự ràng buộc của bản hợp đồng tại khu A, Kiển Tuy chỉ có thể tuân lệnh.
Còn bây giờ, cũng chỉ vì đang ở trong trường học, nên y không dám chọc giận hắn mà thôi.
Xiềng xích tuy quấn trên người y, nhưng chìa khóa lại chưa bao giờ nằm trong tay hắn.
Sầm Kiêu Uyên chỉ có thể hết lần này đến lần khác, siết chặt thêm gông cùm trên người y.
Kiển Tuy vừa định mở miệng nói, thì loa phát thanh cả trong lẫn ngoài phòng đồng loạt vang lên.
Đã sắp đến lượt y và Duyên Dư vào phòng làm bài kiểm tra.
Không ngờ Sầm Kiêu Uyên lại chủ động tránh đường, rộng lượng nói: “Đi đi, thừa dịp tôi chưa đổi ý.”
Alpha kia lắc lắc chiếc vòng cổ trong tay, Kiển Tuy chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa sớm đã chẳng còn một bóng người, y nhanh chân bước ra khỏi địa phận của Alpha, Sầm Kiêu Uyên không đi theo.
Sau một hồi giày vò như vậy, toàn thân Kiển Tuy nóng ran, hai má ửng đỏ, trán cũng bỏng rẫy.
Nụ hôn khiến y bối rối hơn nhiều so với những lần hai người giúp đỡ lẫn nhau.
Trong suốt buổi kiểm tra, Duyên Dư không hề nói gì. Mãi cho đến khi mọi việc kết thúc, anh mới cau mày nói với Kiển Tuy: ““Em bị say nắng rồi, hơn nữa…”
Duyên Dư ngập ngừng: “Kiển Tuy, trên người ông có mùi Pheromone của Alpha.”
Không phải mùi Pheromone tự nhiên của Alpha, mà giống mùi hương lưu lại sau khi bị Alpha đánh dấu hơn. Nhưng Kiển Tuy không phải Omega, nên mùi hương này sẽ chỉ nhạt dần theo thời gian.
Đầu óc Kiển Tuy hoàn toàn quay cuồng, y cố gắng lắng nghe cho rõ lời Duyên Dư.
“Người khác cũng ngửi thấy được sao?”
Y khát khô cả cổ, cứ nuốt nước bọt ừng ực, chẳng kịp nghĩ sâu xa nguyên do, đã hỏi ngay điều mình bận tâm nhất.
Duyên Dư sững người một lát, đưa mắt nhìn quanh rồi im lặng hai giây mới đáp: “Không, phải đứng thật gần mới ngửi thấy.”
Lẽ ra anh nên hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn đi của Kiển Tuy, cuối cùng anh lại không nỡ.
Nếu anh có hỏi, Kiển Tuy cũng sẽ chỉ bịa đại một lý do nào đó để cho qua chuyện mà thôi.
Thứ Pheromone cố tình lưu lại để người khác nhận ra ấy, há chẳng phải cũng là một cách đánh dấu hay sao?
Những người qua lại xung quanh hẳn đều có thể nhận ra, trên người Kiển Tuy phảng phất khí tức của Alpha cấp cao.
Nhưng chuyện này vốn dĩ đâu phải bí mật gì.
Kiển Tuy ngày nào cũng ra vào Cảng Biển, dù không đi xe chuyên dụng của trường thì cũng bị người khác nhìn thấy, huống chi là chuyện từ mấy tháng trước y đã làm chân sai vặt, mua cơm hộ Sầm Kiêu Uyên, thậm chí còn ngồi học cùng lớp với Alpha kia.
Ai nấy đều ngầm hiểu mối quan hệ giữa y và Sầm Kiêu Uyên chẳng hề tầm thường.
Những lời đồn đoán sau lưng thì đủ kiểu, có điều chẳng lời nào lọt được đến tai Kiển Tuy.
Mà Kiển Tuy cũng cam chịu cái cảnh tự lừa mình dối người như thế.
Duyên Dư đã vài lần bóng gió nhắc nhở, nhưng xem chừng Kiển Tuy chẳng hề muốn tiết lộ thêm điều gì.
Khi thuận lợi xem được điểm số và thứ hạng của mình, ánh mắt Kiển Tuy sáng lên.
Y quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn của Duyên Dư lần nữa, nở nụ cười đầu tiên trong ngày, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Sư huynh, em qua môn rồi đó!”
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, mọi thứ lại quay về quỹ đạo vốn có.
Sầm Kiêu Uyên dường như lại có việc bận rộn, thường xuyên vắng mặt ở trường, toàn đến đêm khuya mới trở về.
Kiển Tuy mừng vì được rảnh rang, lại xách hộp cơm tự chuẩn bị, thong thả bước trên con đường dẫn đến phòng y tế.
Trước kỳ thi giữa kỳ, nơi này có công nhân ra vào sửa chữa, nên y đã không đến đây một thời gian. Giờ đặt chân lên hành lang âm u mát lạnh này lần nữa, mọi thứ đều có chút lạ lẫm.
Cửa phòng y tế đã được sửa xong, còn được sơn lại một lớp sơn trắng mới tinh, trong không khí phảng phất mùi sơn hăng hắc. Kiển Tuy còn chưa kịp đi tới cửa.
Thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Đập vào mắt y là vạt áo blouse xanh dương, kế đó là chiếc quần tây đen thẳng tắp. Người bước ra có mái tóc khô như rơm, buộc túm thành một búi.
Bước chân Kiển Tuy đột ngột khựng lại.
Cùng lúc đó, người kia như thể cảm nhận được điều gì, cũng quay đầu nhìn lại.
Trên hành lang, chỉ còn lại bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của ai đó vừa vụt qua.
Bác sĩ kia dụi dụi mắt, nhìn hành lang trống hoác trước mặt, rồi tự dưng chửi một câu: “Đụ má, chỗ này âm khí nặng thật.”
Kiển Tuy gần như cắm đầu cắm cổ chạy, chạy một mạch tới tận cửa căng tin. Suốt dọc đường y vô cùng hoảng sợ, gió thổi tốc vào khiến miệng khô khốc, đến khi dừng lại liền không nhịn được mà ho sặc sụa.
Không ít người xung quanh dừng bước nhìn y, trong ánh mắt có cả dò xét lẫn tò mò.
Nhưng Kiển Tuy nào có tâm trí đâu mà để ý đến họ.
Tại sao chứ?
Tại sao tay bác sĩ ở phòng khám chui kia lại xuất hiện ở trường học?!
[ Lời tác giả ]
Bị từ chối hôn hít, Sầm Tiểu Uyên thẹn quá hóa giận!
Trái Hư - Xuân Ý Hạ