Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 22

233@-

“Đi rửa sạch đi, đứng đực ra đấy làm gì?”

Sầm Kiêu Uyên vừa dứt lời, Kiển Tuy lập tức nhanh nhẹn chạy xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy trong gương những vết lốm đốm trên mặt, là những thứ không thuộc về mình.

Có lẽ vừa rồi y đã quen với mùi hương kia nên không hề nhận ra điều gì khác thường.

Lúc Sầm Kiêu Uyên đẩy cửa bước vào, Kiển Tuy đã cởi hết quần áo, ở truồng mà kiểm tra đi kiểm tra lại xem còn dính ở đâu không.

“Tôi chơi tay cậu, không nhớ là đã dùng đến…” Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên lướt qua vùng ngực và dưới eo y, ra hiệu một cái.

“Cậu đang lo lắng cái gì? Tiết sinh lý cậu học cùng tôi mà.”

“Tôi không vào trong, vả lại…”

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên thờ ơ: “Cậu là Beta.”

Alpha dùng lời lẽ thô lỗ như vậy để giải thích hành vi vừa rồi của hai người, cả người Kiển Tuy như bốc cháy.

Sầm Kiêu Uyên có phần ác ý nghiêng đầu.

“Sao cậu lại để ý chuyện này hơn cả hồi nhỏ vậy?”

Nói là hồi nhỏ, thực ra cũng chỉ khoảng bốn năm năm trước, hắn dùng một khoảng thời gian mơ hồ khiến chuyện này càng trở nên khó nói hơn.

Kiển Tuy kêu loạn lên, cố gắng át đi giọng nói của đối phương, cuối cùng nhìn Alpha bằng ánh mắt tội nghiệp, lề mề nói: “Tôi muốn thay đồ.” Càng muốn Sầm Kiêu Uyên ra ngoài ngay lập tức.

“Tiết đầu tiên kết thúc rồi, cậu còn muốn muộn cả tiết thứ hai à?” Sầm Kiêu Uyên liếc nhìn thời gian trên thiết bị liên lạc trong tay, là cái kia, không phải của trường.

Kiển Tuy ngẩn ra.

“À thì, hôm nay tôi không có tiết…”

Người có tiết buổi sáng là ngài mới đúng.

“Không phải buổi chiều cậu có tiết sao?”

“Đổi thành huấn luyện rồi.” Kiển Tuy nép mình sau cánh cửa, cố gắng từ từ đẩy cửa lại.

“Sắp thi giữa kỳ rồi.”

“Ồ.”

Một tay chặn cửa lại, Sầm Kiêu Uyên nói “Ồ”.

Sau đó, buổi chiều hắn đã xuất hiện ở sân bắn.


Kiển Tuy ngơ ngác nhìn Duyên Dư, còn Duyên Dư thì lại như đã biết từ trước: “Bọn họ sẽ ưu tiên phê duyệt đơn đăng ký của AO.”

Nhưng dù sao đi nữa, tốc độ này cũng quá nhanh rồi, mới hai hôm trước Sầm Kiêu Uyên còn chưa tìm được cộng sự…

Omega đứng cạnh Sầm Kiêu Uyên đội một chiếc mũ rộng vành, đeo cả kính râm, trông không giống đến luyện tập mà giống đi nghỉ mát hơn.

Kéo kéo chiếc vòng cổ hơi khó chịu trên cổ, Giang Nghi Vãn nở một nụ cười.

“Thật là trùng hợp quá phải không? Chúng ta ở cùng một sân tập.”

Duyên Dư đã bắt đầu thử súng, một tiếng súng vang lên khiến Giang Nghi Vãn giật nảy mình, mặt ngay lập tức xị xuống.

“Con bò Tây Tạng bên cạnh cậu đúng là vô lễ thật.” Ngay sau đó, Omega kia sửa lại cặp kính râm trên sống mũi.



“Chắc chắn là chưa được chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của tôi nên mới không biết thương hoa tiếc ngọc, tôi không trách cậu ta.”

Kiển Tuy lúc này hình như đã hiểu vì sao đối phương thường chỉ mỉm cười mà ít khi mở miệng nói chuyện.

Phía sau anh, Sầm Kiêu Uyên cũng đang trong tư thế cầm súng, hắn lên đạn, ngắm bắn, bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên.

Giang Nghi Vãn chưa kịp quay người lại, vai lại run lên lần nữa. Khuôn mặt khuất sau bóng Kiển Tuy thoáng vặn vẹo, nhìn khẩu hình miệng của cậu dường như đang nói “thô lỗ”, cũng có thể là một câu chửi thề nào đó.

[ Nhóm B 10.1 vòng. Tổng điểm: 10.1 ]

[ Nhóm A 10.6 vòng. Tổng điểm: 10.6 ]

Hai giọng điện tử đồng thời vang lên.

Đây là thành tích khá tốt, nhưng cũng chỉ là khởi đầu, bia ngắm sẽ dựa theo kết quả bắn, cứ sau ba lần lại lùi ra xa mười mét và thay đổi đường di chuyển.

Tiếng súng thứ ba nhanh chóng vang lên.

[ Nhóm A 10.6 vòng. Tổng điểm: 21.2 ]

Giang Nghi Vãn vội vàng vỗ tay, đoạn nhìn sang phía Kiển Tuy và Duyên Dư. Sau khi tháo kính râm, cả người cậu trắng đến phát sáng.

Duyên Dư lại dừng tay, nghiêng người hỏi Kiển Tuy đứng bên cạnh: ” đến thử xem?”

“Úi chà.” Giang Nghi Vãn lại phát ra tiếng kêu không rõ ý tứ, rồi lại quay đầu nhìn về phía Sầm Kiêu Uyên.

Alpha mặt không biểu cảm, chẳng đợi bia ngắm di chuyển xong, lại thêm một phát đạn rời nòng, lần này chỉ được 9.4 vòng.

Những học viên khác đều dừng lại xem náo nhiệt, còn Kiển Tuy thì nhận lấy khẩu súng từ tay Duyên Dư, vừa nhớ lại vừa vào thế: hai chân dang rộng, nghiêng người nửa bước, giữ cơ thể thăng bằng, tay trái đặt sẵn, tay phải cầm súng sát mang cá…



Giang Nghi Vãn nhìn qua nhìn lại, không chắc chắn lắm, chỉ vào bản thân.

Sầm Kiêu Uyên gật đầu.

“Đến bắn một phát đi.”

“Anh điên…” Lời Giang Nghi Vãn bật ra nửa chừng, rồi lại cố nuốt ngược vào trong, gắng gượng nặn ra nụ cười.

“Tôi thì thôi đi, hôm nay trạng thái tôi không tốt lắm.”

“Không thử sao biết, kiểm tra giữa kỳ không qua sẽ bị trừ tín chỉ, không tốt nghiệp được đâu.” Sầm Kiêu Uyên nghiêng đầu, chỉ xuống vị trí dưới chân mình, ngụ ý rất rõ ràng, sự kiên nhẫn của hắn có hạn, đối phương đừng có mà không biết điều.

Alpha trong lòng rõ ràng biết thừa, bản thân cậu vốn chẳng thèm quan tâm tín chỉ, càng chẳng bận tâm có tốt nghiệp được ở cái trường nát này không!

Khóe miệng Giang Nghi Vãn giật giật, miễn cưỡng bước lên phía trước.

Sầm Kiêu Uyên dứt khoát tránh ra, đi đến vị trí Giang Nghi Vãn vừa đứng, ánh mắt lướt qua phía đối diện, rồi tùy tiện nói: “Bắn đi, đừng chĩa họng súng vào mình, sẽ bị trừ điểm đấy.”

Đó mà là vấn đề trừ điểm sao, rõ ràng là vấn đề bắn chết bản thân thì có!

Trong đầu Giang Nghi Vãn có một sợi dây thần kinh giật thình thịch, ngay sau đó một tiếng súng lại vang lên khiến cậu hiện nguyên hình, khẩu súng trong tay tuột ra ngay lập tức, làm cho nó rơi xuống đất.

[ Nhóm B 9 vòng. Tổng điểm: 19.1 ]

[ Cảnh cáo nhóm A ! Cảnh cáo! Rời khỏi phạm vi, 3, 2… ]

Sầm Kiêu Uyên sải bước lớn đi tới, nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên, trong suốt quá trình không nói một lời, nhưng Giang Nghi Vãn vẫn nhìn ra được, ánh mắt đó rõ ràng là đang khinh thường.

Nếu không phải xung quanh có người đang nhìn, Giang Nghi Vãn nhất định đã quay đầu bỏ đi rồi.

Rõ ràng là Sầm Kiêu Uyên gọi cậu tới mà!

Mấy hôm trước, cậu đề nghị với Sầm Kiêu Uyên rằng mình cần một chiếc vòng cổ đặc chế của Khu A.

Sầm Kiêu Uyên hỏi liền ba câu.

“Cậu không có tiền à?”

“Nhà họ Giang khóa thẻ của cậu rồi?”

“Thế thì tầng một của căng tin chẳng phải hợp với cậu hơn sao?”

Giang Nghi Vãn tức muốn nổ phổi, vừa tức vừa bực đuổi theo Sầm Kiêu Uyên ra khỏi thang máy chuyên dụng, lại bắt gặp bộ đôi Beta ở tầng một nhà ăn.

Tâm trạng của Sầm Kiêu Uyên quá dễ đoán, ngay cả cậu cũng hiểu được đôi chút, Alpha không vui, Giang Nghi Vãn cuối cùng cũng thấy hả hê một chút.


Rồi còn chiều nay, vốn là giờ cậu ngủ để giữ gìn nhan sắc, Sầm Kiêu Uyên lại gọi một cuộc liên lạc tới, chủ động đề nghị có thể mua vòng cổ cho cậu, nhưng có yêu cầu.

Kết quả chính là bây giờ, cậu phải đội nắng chang chang, đứng ở cái sân tập chết tiệt này, làm giấy thông hành miễn phí cho Sầm Kiêu Uyên vào sân tập.

Điểm yếu của hắn chẳng phải đã lộ ra dễ dàng rồi sao?

Hèn chi cứ mệt mỏi như vậy mãi.

Giang Nghi Vãn hừ lạnh một tiếng, đeo lại kính râm.

Góc trên bên phải, 9 vòng.

Trên màn hình đối diện hiện lên vị trí đường đạn. Khoa hậu cần không tham gia huấn luyện buổi tối, bắn được thành tích thế này đã là rất khá rồi.

Kiển Tuy định nhường lại vị trí, nhưng Duyên Dư lại ra hiệu bảo y cứ tiếp tục.

Y lại bắn liên tiếp mấy phát nữa, thành tích của Kiển Tuy lẩn quẩn trong khoảng 7, 8 vòng. Đã quá lâu y không cầm súng, ngón tay không còn linh hoạt, nhưng mà… Mấy tiếng trước y lại vừa cầm một loại “súng” khác theo một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Rất nhanh sau đó, đến lượt Duyên Dư cầm súng, sau khi anh bắn hai phát, Alpha bên kia cũng bắn liền hai phát.

Tiếng súng vang lên liên tiếp, giọng điện tử của hệ thống báo bia gần như sắp chồng lên nhau.

Sau mười phát bắn, thành tích nhóm A dẫn trước một khoảng cách lớn.

Điều này hoàn toàn bình thường. Kể từ lúc Sầm Kiêu Uyên được đưa đến Khu A, bước chân vào gia tộc, để có được sự công nhận của người nhận nuôi, cũng như để giành giật một vị trí trong danh sách ứng cử viên, cuộc sống của hắn chỉ có huấn luyện và huấn luyện. Hắn giống như một cỗ máy, tiếp xúc với vũ khí từ quá sớm, tiếp xúc với tiếng súng đinh tai nhức óc, khiến cả con người trở nên hung bạo và tâm trạng thất thường.

Kết thúc một lượt huấn luyện, Sầm Kiêu Uyên đột nhiên ném súng cho Omega bên cạnh, đi thẳng tới, cách một lớp lưới ngăn, nói với Kiển Tuy ở phía đối diện: “Trước đây tài bắn súng của cậu rõ ràng cũng được lắm mà, sao bây giờ lại tệ thế này?”

Không đợi Kiển Tuy kịp phản ứng, hắn đã nói tiếp câu sau: “Những gì tôi dạy cậu, cậu quên sạch hết rồi à?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Kiển Tuy lập tức thay đổi.

Hễ bị Alpha nhắc đến quá khứ là y lại căng thẳng theo phản xạ.

Tài bắn súng của Kiển Tuy là do Sầm Kiêu Uyên tự tay chỉ dạy.

Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, thiếu niên luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh. Trong sáu năm đó, luôn có những khoảnh khắc rảnh rỗi nhàm chán, Sầm Kiêu Uyên sẽ ở sân sau nhà họ Sầm dạy cho Kiển Tuy vài kỹ thuật chiến đấu và bắn súng.

Dù chỉ là dạy cho có, vật Kiển Tuy ngã rồi lại đợi y tự bò dậy, nhưng Beta lại thấy vui không biết mệt, bởi vì đó là những thứ không có trong chương trình học của y, cũng không được phép học.

Chỉ có Sầm Kiêu Uyên là không quan tâm, mặc kệ lời khuyên can của quản gia, lôi Kiển Tuy đến địa bàn của mình, dúi khẩu súng nặng trịch vào tay y…

Duyên Dư đang đeo tai nghe chống ồn, tập trung cao độ, không hề để ý đến tình hình bên này.

Kiển Tuy chớp mắt mấy cái rồi bình tĩnh lại. Tuy không hiểu vì sao Sầm Kiêu Uyên đột nhiên gây sự, nhưng chỉ cần không lên tiếng, Alpha có lẽ sẽ nhanh chóng thấy nhàm chán mà bỏ đi.

“Hai người các cậu ghép với nhau, thành tích đúng là nát bét quá rồi đấy.”

Lưới sắt ngăn cách hai người, ngón tay Sầm Kiêu Uyên móc vào hàng rào đen, vẻ chế giễu trong mắt lộ rõ.

Nói mình thì không sao cả, nhưng sao lại lôi cả người khác vào? Thành tích của Duyên Dư rất ổn định, hai người chung đội về cơ bản đều là anh gánh điểm.

Để bảo vệ đồng đội nhà mình, Kiển Tuy cũng bám lấy lưới sắt.

“Không liên quan đến Duyên Dư, là vấn đề của tôi.”

Sầm Kiêu Uyên ghét nhất là bị người khác làm trái ý mình, đặc biệt là bị Kiển Tuy phản bác, hắn siết chặt lưới sắt ngay tức khắc.

Tấm lưới ngăn vốn vững chắc vậy mà lại rung lên dữ dội, đủ thấy Alpha đã dùng sức lớn đến mức nào!

Kiển Tuy giật nảy mình, nhưng nhanh chóng nhận ra, ở khoảng cách này, Sầm Kiêu Uyên không thể đánh trúng y được.

Một khi ra khỏi phạm vi sân tập, điểm số sẽ bị coi là không hợp lệ. Tuy chỉ là luyện tập, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm số thông thường…

Ngay lúc hai người đang đối đầu căng thẳng, lại một tiếng súng nữa vang lên từ phía sau Sầm Kiêu Uyên.

[ Nhóm A Bắn trượt ]

Giang Nghi Vãn bị sức giật của súng làm cho kẽ ở giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ tê rần, đứng sau lưng Sầm Kiêu Uyên mà “Ui da ui da” không ngừng, quên cả giữ hình tượng. Còn Sầm Kiêu Uyên thì mặt mày âm u không thèm quay đầu lại, càng siết chặt tấm lưới ngăn trước mặt, giống như một con thú dữ bị nhốt trong lồng.

Kiển Tuy vốn không định cười.

Nhưng Duyên Dư lại bắn thêm một phát, thành tích vượt qua bên đối diện.

Y khe khẽ “hì” một tiếng.

Đây là hậu quả của việc đắc ý vênh váo.

Y lại quên mất rồi.

Người quan tâm đến tín chỉ và thành tích là y.

Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn chẳng để tâm.

Ngay lúc Sầm Kiêu Uyên chuẩn bị bước ra khỏi khu vực thi đấu để sang bên này, Kiển Tuy trong lúc cấp bách đã đưa ra một lời cứu nguy khẩn cấp.

“Là vấn đề của tôi! Tay phải tôi cầm súng không vững…”



[ Lời tác giả ]

Về phần bắn súng, tui có tham khảo một số video trên Bilibili, Xiaohongshu, và tài liệu trên Baidu, kết hợp với trí tưởng tượng cá nhân, phần lớn sân tập là do tui tự bịa ra (.). Nếu có lỗi sai nghiêm trọng nào, mọi người cứ chỉ ra nhé, mình sẽ sửa! Thén kìu sô múc!


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 22
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...