Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 20

249@-

“Ai cần mày thích?”

Đó là câu trả lời của Sầm Kiêu Uyên, sau đó hắn lại cắn thêm một miếng lên gáy y.

Kiển Tuy nuốt tiếng nức nở và cơn đau vào trong, lần này y chẳng còn sức giơ tay đập vào sống lưng thiếu niên nữa, đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cảm giác đau rát bỏng ở cổ mãi không tan.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Kiển Tuy còn chưa tỉnh ngủ thì chăn đã bị giật tung. Y lăn một vòng xuống đất, ngã sõng soài, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng, vô cảm của Sầm Quảng Lan.

Chỉ trong thoáng chốc, Alpha kia đã rời mắt đi, nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Đảm bảo việc phân hóa của nó không xảy ra vấn đề gì, dọn dẹp hết những kẻ không liên quan.”

Kiển Tuy còn chưa kịp phản ứng, y đã bị ném ra khỏi cửa.

Lúc xuống lầu, y va phải đám người làm dậy sớm, ánh mắt bọn họ nhìn y rất kỳ lạ.

Mãi đến khi gặp Thiều Anh, người phụ nữ nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi y: “Cổ nhóc bị sao thế?”

Kiển Tuy theo phản xạ đưa tay che cổ: “Bị, bị ngã ạ.”

Thiều Anh cau mày, kéo giật y vào phòng làm việc của mình, ra lệnh: “c** đ* ra.”


Kiển Tuy điên cuồng lắc đầu.

“Nhóc sợ cái gì?” Thiều Anh trừng mắt.

“Tôi hơn nhóc cả một giáp đấy, với lại tôi cũng kết hôn rồi! Đâu có đói khát đến mức không kén chọn thế đâu!”

Nói rồi cô tự mình ra tay, sức của Alpha rất lớn, cái dáng người nhỏ bé của Kiển Tuy không thể chống đỡ nổi, chẳng mấy chốc đã bị l*t s*ch, chỉ còn lại chiếc q**n l*t che thân.

Trên người thiếu niên chi chít những vết bầm tím lớn nhỏ, Thiều Anh nhìn từ trên xuống dưới, sắc mặt tái mét: “Bắt đầu từ khi nào?”

Đối diện với vẻ mặt mờ mịt của Kiển Tuy, cô tức không tả nổi: “Nhóc không thể để nó cắn nhóc! Đây là…”

Đây là gì, Thiều Anh cũng sững người. Ngược đãi ư? Rõ ràng không phải, cô biết lực cắn của Sầm Kiêu Uyên mạnh đến mức nào, nếu thật sự muốn xuống tay, hắn có thể cắn xuyên cả da thịt của Beta.

Chỉ là Sầm Kiêu Uyên quá đau đớn mà thôi.

Ai cũng muốn trở thành AO cấp cao, nhưng bản thân điều đó đã là một cái giá, cần phải chịu đựng nỗi đau không phải của người, giống như cơ thể bị nghiền nát rồi tái tạo lại. Cô đã từng chứng kiến một lần rồi.

Ngay sau đó, câu hỏi của Kiển Tuy cũng khiến cô cứng họng.

“Không thể sao? Vậy em có thể từ chối không?”

Thiều Anh mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành nói: “… Lần sau nếu bị thương, nhóc cứ đến tìm tôi.”

Sầm Quảng Lan coi trọng việc phân hóa của đứa con nuôi đến thế, ngay cả bác sĩ thường đi theo bên cạnh cũng điều tới đây. Thiều Anh với tư cách là bác sĩ gia đình ngược lại trở nên nhàn rỗi, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với người đàn ông cao lớn kia.

“Đó là anh trai tôi.” Thiều Anh nói.

Kiển Tuy nghĩ ngợi rồi đáp: “Hai người trông rất giống nhau, đều rất cao.”


Hơn nữa đều là Alpha, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt, ví dụ như anh trai của Thiều Anh gần như không bao giờ cười, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo u ám, quả không hổ là người thường đi theo bên cạnh Sầm Quảng Lan.

Mấy ngày gần đây, Thiều Anh thường xuyên bắt chuyện với Kiển Tuy, có lẽ vì thấy y quá đáng thương. Thân là người học cùng bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, ai cũng không dám trêu chọc y, nhưng cũng đồng thời coi thường y.

“Tiểu Uyên phân hóa thành công rồi.”

Thiều Anh nói với y: “Là Alpha cấp S.”

୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Kiển Tuy mới gặp lại Sầm Kiêu Uyên.

Thiếu niên có gì đó đã đổi khác, Kiển Tuy không thể diễn tả được, có lẽ là trưởng thành chỉ sau một đêm, trông càng thêm lạnh lùng.

Hắn vẫy tay với Kiển Tuy, y vội chạy tới, hai tiếng “Cậu chủ” đã đến bên miệng, thì cổ bỗng bị một bàn tay chạm vào.

Sầm Kiêu Uyên đang nhìn gì vậy nhỉ, Kiển Tuy nghiêng nghiêng đầu, để hắn nhìn rõ hơn.

Alpha hơi ngạc nhiên: “Vết thương lành rồi à?”

“Bác sĩ bôi thuốc cho em rồi, hiệu quả lắm.” Kiển Tuy đáp.

“Ai?” Sầm Kiêu Uyên hỏi.

Kiển Tuy nói là Thiều Anh, Sầm Kiêu Uyên gật đầu: “Sau này cứ tìm cô ta bôi thuốc cho mày đi, đừng làm phiền Thiều Hàng, đó là người của cha tao.”

Kiển Tuy nghĩ đến ánh mắt Sầm Quảng Lan nhìn y mấy hôm trước, lúc đó y không hiểu, giờ thì hình như đã hiểu ra một chút, đó là ánh mắt nhìn một món đồ vô dụng.

Y hơi sợ, nhưng cũng biết Sầm Kiêu Uyên vô cùng kính trọng cha nuôi của mình, tất cả những việc hắn làm từ trước đến nay, đều là để có được sự công nhận của cha nuôi.

Y biết điều không hó hé gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nói: “Cậu chủ, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy, em lo cho cậu lắm.”

Y đang nói dối.

Mấy ngày Sầm Kiêu Uyên không có ở đây, đêm đến không cần sợ bị cắn, y ngủ ngon và sâu giấc nhất.



Giữa họ chưa từng có sự thẳng thắn.

Kiển Tuy không đếm xuể rốt cuộc mình đã nói bao nhiêu lời nói dối, mục tiêu lúc đó rất rõ ràng, chỉ cần thuận theo ý Sầm Kiêu Uyên là được rồi, suy nghĩ của bản thân y không quan trọng, tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ vậy, ngay cả chính y cũng cho là thế.

Thế nên lời buộc tội của Sầm Kiêu Uyên cũng không sai.

Y đúng là đã luôn lừa bịp hắn.

Chỉ là mãi đến bây giờ mới bị Alpha phát giác.



Đêm đến gió lớn gào thét, mưa rào dồn dập đập vào cửa kính, không phải ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo, cũng không có hơi ẩm len lỏi vào xương cốt, nhưng Kiển Tuy vẫn không tài nào ngủ được, lời nói của Sầm Kiêu Uyên vẫn còn văng vẳng bên tai y.

“Giang Nghi Vãn nói cậu sợ tôi, tôi đã làm gì khiến cậu sợ đến thế? Ngay cả lời thật lòng cũng không dám nói với tôi, cứ phải luôn nói dối để lừa tôi à?”

Sầm Kiêu Uyên căn bản không cần câu trả lời của y, cắn y xong không bao lâu đã nhét y vào phòng tắm trên tầng hai. Đợi Kiển Tuy tắm xong, hắn lại lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương cho y.

Dù động tác của hắn vụng về thô lỗ, Kiển Tuy thỉnh thoảng lại phải hít vào một hơi khí lạnh, nhưng ngại sự im lặng kéo dài của Sầm Kiêu Uyên và đôi con ngươi phát sáng kia.

Y không dám hé răng.

Mãi cho đến khi bị nhét vào trong chăn nệm mềm mại, đèn đầu giường tắt ngấm, Kiển Tuy vẫn không dám tin, một lúc lâu sau mới dám cử động cái cổ đau nhức, nghiêng người sang một bên.

Hơi thở của Sầm Kiêu Uyên đối diện rất đều đặn, hai mắt nhắm hờ, không còn chút dấu vết nào của dáng vẻ điên cuồng ban nãy, dường như đã ngủ thiếp đi một cách yên bình.

“Cậu không ngủ à?”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

Kiển Tuy định thần nhìn lại, mắt Sầm Kiêu Uyên đang mở, đã khôi phục lại màu sắc thường ngày, giống như loài mèo, nhắm thẳng vào y.

“Cậu bây giờ không ngủ, là còn muốn làm gì khác sao?” Sầm Kiêu Uyên vừa nói vừa vươn tay về phía y.

“Ngủ… Tôi ngủ ngay đây!”

Kiển Tuy lập tức xoay người, quay lưng về phía Sầm Kiêu Uyên, rúc cả đầu vào trong chăn, nhắm chặt hai mắt.

Mà sau lưng y, Sầm Kiêu Uyên nhét thiết bị không ngừng nhấp nháy bên gối xuống dưới gối, rồi vẫn đưa tay kéo Beta vào lòng mình, tự động lờ đi sự run rẩy khẽ khàng của người trong ngực, cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau là cuối tuần, lúc Kiển Tuy tỉnh lại, Sầm Kiêu Uyên đã không còn trên giường.

Y vừa dậy định ra mở cửa, thì cửa phòng đã bị người khác đẩy ra trước một bước.

Sầm Kiêu Uyên đang mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám lanh, cổ áo trễ khá sâu, mái tóc không hề chải chuốt, rủ thẳng xuống che đi đôi mắt màu sáng. Mùi máu tanh trên người hắn đêm qua dường như chỉ là ảo giác, giờ đã tan biến không còn tăm hơi.

Kiển Tuy lùi lại một bước, định bụng tránh đi một cách tự nhiên, nhưng Sầm Kiêu Uyên đã gọi giật y lại, bảo y đi ăn sáng cùng hắn.

Tầng dưới cùng của cảng biển có một nhà ăn tự chọn.

Ánh mắt Kiển Tuy lảng đi: “Tôi vẫn chưa đói, chắc không đi đâu…”

Y nói dối, nhưng cái bụng lại không đúng lúc kêu lên một tiếng òng ọc.

Sầm Kiêu Uyên dường như đã phát ngán, đi thẳng đến trước mặt Kiển Tuy. Sau gáy hắn không dán miếng ngăn cách pheromone, mùi trầm hương gỗ mun quen thuộc pha lẫn vị xí muội đắng lan tỏa giữa hai người, một khoảng ngực lớn lồ lộ ngay trước mắt Kiển Tuy.

“Cậu có thể nói thật, tôi cũng không làm gì cậu cả. Nói đi, cậu không muốn đi cùng tôi.”

Hắn đã nhìn thấu lời nói và hành động bất nhất của Kiển Tuy, lại tiến thêm một bước nữa, hai người gần như dán chặt vào nhau.



“Đừng…!”

Đầu óc Kiển Tuy trống rỗng, toàn thân cứng đờ, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cái x** n*n của Sầm Kiêu Uyên, y không hiểu… Tại sao đột nhiên lại…

Bụng nóng ran, y bất ngờ ngã vật lại giường, nhưng Sầm Kiêu Uyên nào chịu buông tha, ngược lại còn tiến tới, đè chặt lấy y.

Cảm giác như quay về thời niên thiếu, bất kể Sầm Kiêu Uyên làm gì với y, y đều không thể phản kháng, dưới sự kìm nén ép buộc, cơ thể sẽ tự động đưa ra phản ứng trực tiếp nhất.

“Những chuyện cậu không muốn làm thật đúng là nhiều nhỉ! Sao trước đây không thấy cậu phản kháng, cứ nhất định phải đợi đến lúc này mới nói? Có phải cố ý không hả?!”

Giọng Sầm Kiêu Uyên đầy ác ý, bầu không khí mờ ám giữa hai người tan biến sạch sành sanh. Hắn cứ đè chặt Kiển Tuy, không cho y động đậy, động tác vừa thô bạo vừa gây đau đớn.

Một lúc lâu sau, Alpha mới rút tay ra, nói: “Nếu cậu đã không muốn ăn, vậy thì cứ nhịn đói đi.”

Kiển Tuy tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ Sầm Kiêu Uyên lại nhét ngón tay vào miệng y.

Có lẽ vì sợ hãi, đầu lưỡi bị vật lạ chạm vào, lại còn vào rất sâu, nước bọt không kìm được mà tiết ra, trong cổ họng lại ngập tràn vị mặn đắng.

Sầm Kiêu Uyên rút ngón tay ra, tiện tay quệt nước bọt dính trên đầu ngón tay vào quần áo y.

Kiển Tuy sững người.

Sầm Kiêu Uyên cười khẩy một tiếng: “Ghê tởm cái gì, không phải đồ của chính cậu sao?”

Kiển Tuy ngồi ở quầy bar uống liền ba cốc nước lọc, tự làm mình no căng bụng nước, nhưng vẫn cảm thấy trong miệng có mùi gì đó là lạ.

Dù cho mùi vị đó bắt nguồn từ chính y.

Không lâu sau, Sầm Kiêu Uyên từ nhà ăn quay lại, ngồi thẳng xuống đối diện Kiển Tuy, ăn sáng ngay trước mặt y.

Hộp thức ăn chất đống bên cạnh, có bánh trứng và thịt xông khói, sandwich giăm bông, trứng cuộn dày, thậm chí còn có một phần trái cây nhỏ.

Hương thơm quẩn quanh chóp mũi, Kiển Tuy vừa đói vừa tủi thân, không muốn nhìn nữa, định tìm cớ quay về phòng chứa đồ, nhưng Sầm Kiêu Uyên lại ra lệnh y không được phép đi đâu cả.

Kiển Tuy thật sự không tài nào đọc được cảm xúc của Alpha, sợ lại chọc giận Sầm Kiêu Uyên, bèn dứt khoát cúi gằm đầu, trán tì lên cánh tay, giả làm con rùa rụt cổ giả chết, cho đến khi một hộp nhựa chạm vào tay.

Sầm Kiêu Uyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã hơi dịu đi một chút: “Nhìn tôi làm gì, muốn ăn thì cứ ăn đi, chẳng lẽ còn cần tôi đút cho cậu?”

Kiển Tuy quả thực không dám tin, y dè dặt chạm vào mép hộp nhựa, Sầm Kiêu Uyên nhướng mí mắt liếc y một cái, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng y.

“Tôi sẽ không thu lại đâu.”

Kiển Tuy lúc này mới yên lòng, ăn hết một nửa phần trái cây, còn biết chừa lại một nửa.

Chỉ tiếc là Sầm Kiêu Uyên không hề động đến một miếng.

Ăn sáng xong, Kiển Tuy định quay về phòng, Sầm Kiêu Uyên lại một lần nữa gọi y lại.



“Về phòng.” Kiển Tuy chỉ tay về phía phòng chứa đồ.

Sầm Kiêu Uyên đặt dao nĩa xuống: “Đồ của cậu đã được dọn lên lầu rồi.”

Kiển Tuy giật mình.

“Tối qua mưa, tầng hầm bị ngập nước, tràn cả vào trong nhà rồi.” Sầm Kiêu Uyên đổ thức ăn đã nguội vào thùng rác, song đứng ra sau lưng Kiển Tuy: “Ngây ra đó làm gì, không phải muốn về phòng sao?”

Kiển Tuy không muốn để lộ lưng cho đối phương, vừa định xoay người, Alpha đã giữ chặt vai y lại.

“Cậu sợ cái gì, tôi lại không thể đánh dấu cậu. Cố tình cắn vào chỗ này, cũng sẽ không ai phát hiện ra, đây chẳng phải là điều cậu muốn sao?”

Ngón tay Sầm Kiêu Uyên luồn vào cổ áo sau của Kiển Tuy, đầu ngón tay dừng trên vết cắn mới tinh, khiến Kiển Tuy khẽ run lên.

Ánh mắt Alpha tối sầm lại, đáy mắt ẩn chứa sóng ngầm.

Hắn không còn muốn ép buộc phải chứng thực điều gì nữa.

Trạng thái hiện tại của Beta đã nói lên tất cả…

Y không chỉ sợ hãi hắn, mà còn bị ép buộc phải khuất phục, giả vờ giả vịt phối hợp diễn kịch cùng hắn.

Sự ngoan ngoãn trước kia chỉ là diễn xuất, những lời khen ngợi tán dương càng không phải xuất phát từ thật lòng, và Alpha đã coi tất cả những điều đó là thật lại hóa ra là một trò cười.

Khu A là một cái lồng giam, nhất là đối với Kiển Tuy. Hợp đồng giấy trắng mực đen, ghi rõ ràng rành mạch, chỉ cần Sầm Kiêu Uyên có thể kiểm soát tốt pheromone của mình, ngay lập tức y có thể rời đi.

Từ nay về sau, y không còn là người bầu đọc sách của Alpha, cũng không phải là “đồ vô dụng” trong miệng Sầm Kiêu Uyên, càng không phải là một cái tên không ai biết đến.

Là một Beta, y không thể đánh dấu người khác và cũng sẽ không bị ai đánh dấu.

Cái lợi ích ít ỏi đáng thương còn sót lại này…

Y được tự do.

Thế nhưng bây giờ, đây chính là cái giá y phải trả, cái giá cho việc đã lừa dối Alpha.

“Hay là chúng ta lập một giao kèo đi.”

Sầm Kiêu Uyên nói.

Càng như vậy, Sầm Kiêu Uyên càng muốn nắm chặt y trong tay mình.

Nếu Kiển Tuy đã một lòng một dạ muốn trốn khỏi hắn…

Hắn cúi đầu h*n l*n c*n c* đang run rẩy kia, thì thầm bên tai Beta.

“Chỉ cần tôi không nói, tất cả mọi người sẽ không biết mối quan hệ trong quá khứ của chúng ta. Còn về những chuyện xảy ra trong căn phòng này, cứ coi nó như một bí mật, bí mật giữa cậu và tôi, cậu thấy thế nào?”

Hắn dứt khoát tước đoạt sự tự do của Kiển Tuy.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 20
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...