Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 14
Từ biểu cảm của Sầm Kiêu Uyên, Kiển Tuy không thể đoán được mối quan hệ giữa hắn và Giang Nghi Vãn là như thế nào.
Lý do đó vẫn không thể thuyết phục được Alpha. Sầm Kiêu Uyên cho y hai lựa chọn. Một là cùng nhau quay về trường, hai là hắn sẽ mua dây xích để xích y lại mà đi.
Sầm Kiêu Uyên đưa tay so đo quanh cổ Kiển Tuy: “Độ dày mỏng cậu có thể tự chọn.”
Kiển Tuy: “… Thôi khỏi, dùng một lần rồi bỏ cũng phí.”
Gần đến cổng trường, Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nhận được một cuộc gọi và phải rời đi, nhờ vậy mà Kiển Tuy thoát khỏi những ánh mắt dò xét của mọi người.
Vác ba lô chạy về ký túc xá, Kiển Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến đi này quả thực như một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, may mắn là kết quả không đến nỗi tệ.
Bạn cùng phòng không có trong ký túc, y mở cửa tủ quần áo ra, chợt nhớ ra điều gì đó liền lục lọi trong tủ.
Thuốc lá đã biến mất.
Có lẽ bạn cùng phòng đã lấy về rồi.
Kiển Tuy mở một ngăn kéo ít khi dùng, lấy ra một hộp sắt bên trong, bỏ thuốc ức chế vào đó rồi khóa lại bằng một ổ khóa nhỏ. Chiếc khóa chỉ cần giật nhẹ là mở, hoàn toàn chỉ mang tính trang trí.
Y quá mệt mỏi, nên chỉ tắm qua loa, thay bộ quần áo rồi nằm xuống giường ngủ bù.
Một giấc ngủ đến khi bầu trời nhuốm màu mực đen, cửa phòng ký túc xá bỗng vang lên tiếng gõ.
Tiếng gõ rất có nhịp điệu, cộc cộc, cộc cộc.
Kiển Tuy đang cuộn mình trong chăn ngủ say, nghe thấy tiếng động thì tỉnh táo ngồi bật dậy.
Là đội tuần tra.
Cửa phòng hé mở một khe, Kiển Tuy nhanh chóng nhận ra bên ngoài có hai người đang đứng.
Chỉ có hai người.
Đầu óc y nhanh chóng vận động, ánh đèn hành lang chưa được bật sáng, hòa lẫn với ánh chiều tà sắp tắt, trông có phần u ám.
Trên cánh tay có dải băng màu đỏ nổi bật, một Alpha và một Omega với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn vào tờ giấy trong tay rồi hỏi: “Có phải Kiển Tuy không?”
“Ừ.”
“Hôm qua cậu không có ở ký túc xá.”
“Hôm qua à, không phải là được nghỉ ư?”
Omega ngẩng đầu nhìn y một cái: “Đúng là nghỉ, nhưng hôm qua có kiểm tra phòng.”
Có đúng quy định không? Không quan trọng, không phải việc của y, có thể chịu đựng được.
Sau khi đưa ra phán đoán, Kiển Tuy gật đầu, hơi ngớ ngẩn “À” một cái.
“Trong tủ của cậu.” Alpha vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Chúng tôi phát hiện ra mấy bao thuốc lá.”
Mấy bao?
Bạn cùng phòng gan lớn thật.
Kiển Tuy im lặng không trả lời.
“Trường hợp của cậu không chỉ bị ghi vào hồ sơ kỷ luật và trừ điểm, mà còn phải viết bản kiểm điểm nữa, biết không?” Alpha hơi cau mày, lật qua lật lại tờ giấy mấy cái rồi nói: “Thông cảm cho cậu là lần đầu, nên sẽ không…”
“Không phải của tôi.” Kiển Tuy đột nhiên lên tiếng.
Màn đêm đang buông xuống.
Màu đen trong đáy mắt y không hòa vào bóng đêm bên cửa sổ. Y chỉ là một Beta hết sức bình thường.
“Thuốc lá không phải của tôi, mà là của bạn cùng phòng.”
Cuối cùng y vẫn bị ghi vào hồ sơ kỷ luật, kỷ luật và bản kiểm điểm đều không thiếu cái nào, vì thuốc lá được tìm thấy trong tủ của y.
Ban tuần tra chẳng thèm nghe y nói, cũng chẳng tin y.
Cả đêm bạn cùng phòng không về, Kiển Tuy chỉ nghĩ anh ta đi chơi bời đâu đó.
Không về là tốt, Kiển Tuy ước gì anh ta đừng bao giờ về nữa.
Đêm đó mơ mộng chập chờn, tỉnh dậy mấy lần, mơ thấy bạn cùng phòng biết mình tố cáo anh ta, thế nên tức giận vô cùng, đổ cả thức ăn thừa lẫn canh thừa lên người y ở căng tin, trông rất thảm hại, Kiển Tuy không nhịn được mà thương hại bản thân.
Ý nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy… Nhất định không thể để bạn cùng phòng biết được!
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm, máy liên lạc chớp chớp, Kiển Tuy mơ màng mở ra.
[ Tôi nói này, tháng này cũng đừng về.]
Nội dung y hệt đã gửi hôm kia.
Kiển Tuy lật lại lịch sử tin nhắn, hóa ra là mình quên trả lời, suy nghĩ một lúc, rồi trực tiếp gọi điện cho đối phương.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia miễn cưỡng “alo” một tiếng.
“Vậy tháng sau thì sao?” Kiển Tuy hỏi.
Y nhớ nhà.
Dù ở nhà chẳng còn gì cả.
Khi y trở về, nhà cửa trống trơn, may nhờ bà cụ hàng xóm nhận ra y, kể cho y nghe những chuyện xảy ra mấy năm qua.
Mấy năm trước, em gái út của Kiển Tuy mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, chỉ khu vực A mới từng có ca chữa khỏi. Cha mẹ đã đưa cô bé đến đó, nhưng kết quả tất nhiên không như mong đợi.
Cuối cùng cha mẹ vì bôn ba quá nhiều mà gặp tai nạn, không may qua đời. Em gái út cũng không thể vượt qua sự hành hạ của bệnh tật, chẳng lâu sau đó cũng ra đi.
Kể từ đó em trai của y cũng tìm được một công việc, nên hiếm khi về nhà.
Trong suốt sáu năm Kiển Tuy rời xa gia đình, dù có tiền, mọi thứ không trở nên tốt đẹp hơn mà ngược lại còn tan tành hơn.
“Thôi đi.” Giọng thiếu niên vang lên từ đầu dây bên kia: “Ở trường không tốt sao? Sao cứ nhất định phải về khu C?”
Kiển Tuy ngập ngừng, rồi đáp: “Vậy hè này cho anh về nhé? Ý anh là kỳ nghỉ thật sự, vào mùa hè ấy.”
“… Để tính sau đi.” Đối phương lấp lửng, rồi nhanh chóng cúp máy.
Sự lạnh lùng của em trai khiến Kiển Tuy hơi chán nản, nhưng khoảng cách sáu năm xa cách của người anh vốn không dễ dàng lấp đầy.
Khi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, một chuyện khác lại xảy ra, càng làm y nản lòng hơn.
Đám Alpha khoa Chỉ huy đột ngột không cho Kiển Tuy tiếp tục công việc đưa cơm nữa. Hai tên Alpha trước đây từng sai khiến y, một người còn đeo nẹp ở tay đưa tiền mặt mà không muốn tiếp xúc với Kiển Tuy, như thể y là thứ gì đó dơ bẩn.
Họ còn trả cả phí bù trừ cho công việc trước đó.
Kiển Tuy cầm tiền, khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu sao đột nhiên họ lại không cần đến y nữa?
Y định hỏi, nhưng bọn họ chỉ khoát tay xua y đi.
Tòa A vốn không phải là nơi dành cho một Beta như y. Khi rời khỏi giảng đường, ánh nắng gay gắt làm mắt Kiển Tuy hoa lên, cả người choáng váng.
Sau đó bạn cùng phòng cũng không trở về.
Ngày thứ hai không thấy bạn cùng phòng, Kiển Tuy ngủ một giấc rất ngon.
Ngày thứ ba bạn cùng phòng vẫn chưa về, Kiển Tuy ngủ đến tận trưa, dẫn đến việc đi học muộn.
Đến ngày thứ năm, bạn cùng phòng vẫn không thấy đâu. Vào giờ nghỉ trưa, Kiển Tuy quay về phòng ký túc xá, định mang theo thuốc ức chế để chiều đưa cho Duyên Dư, nhưng lại lo có chuyện bất trắc xảy ra.
Tiết đầu buổi chiều hôm đó là tiết học ở giảng đường lớn, ở tầng một.
Người đông nghìn nghịt, từng nhóm sinh viên đổ ra khỏi giảng đường.
Giảng đường là một tòa nhà độc lập, phong cách Bắc Âu điển hình, không gian rộng lớn, mái vòm bán trong suốt, như một tấm lưới nhện khổng lồ, dù ánh nắng có gay gắt đến đâu, khi chiếu qua tấm lưới này cũng chỉ còn là những tia sáng tản mạn.
Ghế ngồi toàn màu đỏ, kết hợp với tranh tường màu nhạt, chói mắt lóa người, có thể chứa hai ba nghìn người không thành vấn đề.
Kiển Tuy không vào trong được.
Bạn cùng phòng lâu ngày không gặp đang đứng ở cửa, nhìn ngó xung quanh.
Bước chân Kiển Tuy chậm lại, chưa kịp phản ứng, cổ áo phía sau đột nhiên bị túm lấy.
Những sinh viên đi qua đều bước chậm lại, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía y.
Không còn tâm trí để quan tâm đến bạn cùng phòng nữa, Kiển Tuy đã đoán được người phía sau là ai.
Y ngẩng đầu lên, bị Sầm Kiêu Uyên bóp chặt mặt.
Đã khai giảng được ba tháng, Alpha cấp cao vẫn thu hút sự chú ý như vậy.
Lúc này phải cảm ơn quyết định của mình, đã thông báo trước với Duyên Dư qua tin nhắn, đối phương chiều nay có họp khoa, sẽ không có mặt ở tiết này.
Sau kỳ nghỉ tháng Sầm Kiêu Uyên không hề liên lạc với y, không ngờ lần gặp lại lại là trong hoàn cảnh này.
Hàng mi Kiển Tuy run rẩy trong lòng bàn tay hắn, như bắt được một con bướm đêm nhỏ, chỉ cần không cẩn thận là cánh sẽ bị nghiền nát.
Dù đã cố tình tìm một vị trí hẻo lánh, Sầm Kiêu Uyên vẫn theo đến.
Rốt cuộc là bước nào đã sai?
Y chỉ muốn tránh bạn cùng phòng thôi, chứ không nghĩ sẽ công khai liên quan đến Sầm Kiêu Uyên trước mặt mọi người.
Trước kia là thằng chạy vặt, giờ trong mắt đám người này y lại là gì?
Những ánh nhìn vẫn không ngừng đổ dồn về phía họ, Sầm Kiêu Uyên làm ngơ, chỉ lo kéo cái ba lô trên người Kiển Tuy xuống.
Sách vở rơi vãi đầy bàn, hắn xem từng quyển một rồi xếp chồng lên nhau, hỏi: “Quyển nào?”
Kiển Tuy chỉ vào quyển bìa đỏ, lúc này mới phát hiện Sầm Kiêu Uyên tay không: “Ngài không mang sách theo à?”
“Không.” Giọng Sầm Kiêu Uyên không đơn thuần là hôm nay không mang, mà là vốn dĩ không có.
Kiển Tuy hiểu ý.
“Vậy trước giờ ngài lên lớp thế nào?” Y thắc mắc.
“Chưa từng lên.”
“…”
“Chưa từng lên nghĩa là…?”
“Không hiểu tiếng người à?” Sầm Kiêu Uyên lơ đãng lật vài trang sách bìa đỏ… Nguồn gốc văn minh ABO, phần về Beta ít đến thảm hại. Có lẽ Alpha tâm trạng còn tốt nên giải thích thêm: “Trước có việc phải xử lý, không có thời gian.”
Kiển Tuy lại nhìn quanh một lượt.
Quả nhiên ánh mắt của mọi người đều rất nhiệt tình, lén lút có, trắng trợn cũng có, tất cả đều như đang quan sát một sự vật hoàn toàn mới mẻ.
Thì ra vấn đề nằm ở đây.
Khai giảng đã ba tháng, mà Sầm Kiêu Uyên chưa từng đi học một tiết nào, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đại giảng đường.
Khó trách lại thu hút nhiều sự chú ý đến thế!
Kiển Tuy da đầu tê dại, nghĩ đến việc y cùng đường với Sầm Kiêu Uyên, không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy, rồi sẽ bị bàn tán thế nào.
Sầm Kiêu Uyên chỉ liếc y một cái: “Cậu che mất ánh sáng rồi.”
Kiển Tuy lập tức ngồi xuống, lưng vẫn thẳng đơ, hoàn toàn không dựa vào lưng ghế.
Sinh viên lục tục vào giảng đường, người đông dần lên, họ không còn nổi bật như trước nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người không ngừng ngoái đầu nhìn, ánh mắt toát lên vẻ bối rối.
Ngược với bên ngoài, Beta ở học viện Liên Minh là thiểu số.
Trong trường ai cũng có kết bè kết phái riêng của mình. Alpha cấp S và Beta, sự kết hợp này quả thực quá kỳ lạ.
Khi Giang Nghi Vãn xuất hiện ở cửa giảng đường, Kiển Tuy lập tức nhìn sang bên cạnh.
Sầm Kiêu Uyên không ngẩng đầu lên, đang mải nghịch thiết bị liên lạc của trường.
Ngay sau đó thiết bị liên lạc trong túi quần Kiển Tuy “tít tít tít” vang lên.
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ.
Kiển Tuy vội vàng tắt nó đi, hận không thể chui xuống gầm bàn.
“Không phải vẫn dùng tốt đấy sao, còn tưởng của cậu hỏng rồi.” Giọng Sầm Kiêu Uyên nhạt nhẽo.
Đôi khi Kiển Tuy ước gì mình đừng hiểu rõ đối phương đến thế, chỉ một ánh mắt, một từ ngữ đã có thể hiểu ý Alpha.
Lần trước ở phòng khám, người gửi tín hiệu cho y chính là Sầm Kiêu Uyên.
Giờ y đã biết, rồi sao nữa?
“Ừm.” Kiển Tuy nghe thấy giọng thảm hại của mình: “Không hỏng.”
Vẫn tốt đấy thôi, tít tít tít, ai cũng nghe thấy.
Khi quay đầu lại, Giang Nghi Vãn đã không còn ở đó nữa.
Sau đó Kiển Tuy chăm chỉ ghi chép bên cạnh, còn Sầm Kiêu Uyên thì viết nguệch ngoạc trên sách của y.
Nếu lúc này có ai đủ can đảm tiến lên nhìn một cái, sẽ thấy chữ viết của hai người gần như giống hệt nhau, chỉ là của Kiển Tuy ngay ngắn hơn, còn của Sầm Kiêu Uyên phóng khoáng hơn.
Một tiết học lớn kéo dài một tiếng rưỡi, Sầm Kiêu Uyên đã ngủ giữa chừng, cánh tay và má tựa lên sách vở, hơi thở nhẹ nhàng, gương mặt tinh xảo, lông mày đậm môi mỏng, hàng mi che một mảng bóng râm, trông có vẻ hiền lành vô hại.
Dĩ nhiên biết đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong mấy phút do dự, y càng muốn lấy lại sách.
Có nên đánh thức Sầm Kiêu Uyên dậy không?
Nhưng Alpha rất khó chịu khi bị đánh thức.
Hay thôi không lấy sách nữa.
Kiển Tuy vẫn đang giằng co, thấy sắp trễ tiết sau, cứ ba bước lại ngoái đầu.
Lối đi vừa dài vừa hẹp, có người đi tới, mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt, suýt đụng phải Kiển Tuy.
Y dừng bước, phanh kịp thời.
Trước mặt là một Omega với nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt như phản chiếu ánh sáng lay động.
Là Giang Nghi Vãn.
Giang Nghi Vãn khẽ nghiêng người nhường đường. Kiển Tuy theo bản năng ngoái lại nhìn.
Hàng ghế phía sau không còn nhiều người, còn Sầm Kiêu Uyên vẫn đang ngủ.
[ Lời tác giả ]
Sầm: Ngủ dậy không thấy bà xã đâu, phiền ghê, đừng có mà chọc tức tui.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ