Trác Phác

Chương 17

355@-
Đúng như lời Cao An nói, kể từ ngày đó, thái độ của anh đối với Tề Thời Sâm liền thay đổi.

Tuy rằng trong việc học tập nghiên cứu, Tề Thời Sâm làm không tốt vẫn bị phạt, bị đánh nhưng những chuyện khác Cao An tuyệt đối sẽ không hỏi nửa câu, ánh mắtnhìn của thầy tới cậu cũng lạnh nhạt dần.

Trong lòng Tề Thời Sâm rối nùi, cậu không thích cảm giác này, cũng không biết phải làm sao để mọi chuyện thay đổi được.

Những cách có thể dùng, Tề Thời Sâm đều thử qua hết rồi. Cậu viết kiểm điểm tạ lỗi với thầy, kết quả nhân gia Cao lão sư không thèm nhìn tới một cái, trực tiếp ném trở về, còn tặng cho Tề Thời Sâm một câu lạnh như băng: “Không cần. Có thời gian rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung, chi bằng làm việc hữu dụng.”

Xin lỗi, nhận sai cứ như vậy bị cho vào phạm trù “vô dụng”.

Tề Thời Sâm k.êu rên một tiếng.

Ảo não nửa ngày, cậu cuối cùng cũng nghĩ đến vài chuyện có hy vọng hơn. Tề Thời Sâm cầm điện thoại lên gọi cho Lăng Phán. Âm báo “tút tút” dài theo quy luật vang lên thật lâu, cho tới khi Tề Thời Sâm sắp từ bỏ mới có người nhấc máy.

“Hây?” Đầu dây bên kia mơ hồ đáp lại một tiếng. 

Tề Thời Sâm hít hít mũi, “Buổi tối có thời gian không? Em đưa chị đi xem phim.” 

“Không rảnh đâu.” Lăng Phán trả lời xong lại cười, “Em không bận sao?”

“Ầy. Thật sự không thể đi chơi sao?”

“Không đi, mấy ngày này không rảnh.” Lăng Phán nhàn nhạt mà cười một tiếng, thanh âm hạ thấp xuống nói tiếp, “Chị còn phải đi tỉnh khác, khoảng hai tháng mới về được. Rất bận. Không có thời gian nói chuyện, không cần gọi điện thoại. Có việc gì thì nhắn tin.”

Tề Thời Sâm há hốc miệng, “Hả?”

“Hả cái gì?” Lăng Phán ra vẻ hung ác, “Chị đến trường tìm, cậu cứ thế không quan tâm. Giờ chị chẳng thèm đếm xỉa tới cậu đấy, không được sao?”

“Không phải đâu, bà cô của tui ơi… Đã hơn nửa tháng hai ta không gặp nhau rồi. Với lại, hôm đó em thực sự có việc bận.” Tề Thời Sâm mệt mỏi nhắm mắt, nỗ lực giải thích.

“Bây giờ chị cũng bận.”

“Việc đi tỉnh kia…”

“Ầy, đang gấp.”

Tề Thời Sâm còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã ngắt kết nối. Cậu trừng mắt nhìn giao diện cuộc gọi vừa kết thúc, tới tận nửa phút sau mới bình tâm lại mà khóa màn hình.

Sau đó, Tề Thời Sâm khép mắt lại.

Trong tâm trí cậu giống như xuất hiện một thước phim điện ảnh. Một thầy giáo trung niên bị cậu tông trúng, rớt xuống bập bênh giữa trời. Đầu kia của bập bênh lại tung lên một người, “xoạt” một cái đã đứng trước mặt Tề Thời Sâm. Người nọ nói cười nho nhã, dáng vẻ thong dong. Tề Thời Sâm thấy thật cao hứng. Rồi đột nhiên, thần sắc người nọ thoáng chốc thay đổi, đôi mắt phía sau lớp kính dần mất đi độ ấm. Người đó không cười nữa, cũng không tới cạnh bên, khiến cậu yên tâm hơn mỗi khi bị phạt quỳ. Người nọ thậm chí đã mang câu nói hai lần một ngày được vang lên kia từ “Được rồi, đi ăn thôi.” đổi thành “Tan học”.

Từ “thầy của cậu”, giờ đây biến thành “thầy”.

Nghĩ đến đây Tề Thời Sâm lần nữa cầm lên điện thoại, gửi tin nhắn. 

“Thầy ơi~ Hôm nay dễ dàng bỏ qua kế hoạch học tập cho học trò của thầy vậy sao?”

Nửa phút, hai phút, mười phút, một tiếng sau…

Nỗ lực, chờ đợi cũng đã chìm vào đáy biển.

Mọi việc đều không thuận lợi.

Tề Thời Sâm vô cùng bực bội vò tóc mình, cầm lên thau giặt đồ như sắp đi tìm chỗ trút giận. Cậu đem quần áo vừa thay ra ném vào thau, drap giường, vỏ gối đều ném vào, thẳng một đường tới phòng giặt chà chà, vo vo, tránh cho bản thân nghĩ linh tinh đủ mọi chuyện.

Sinh hoạt thường ngày có lúc trở nên đơn giản đến nhàm chán. Lịch trình mỗi sáng thức dậy đều y hệt nhau, giống như một quỹ đạo nhàm chán. Khiến cho cậu mơ mơ hồ hồ trải qua từng giờ. Tề Thời Sâm đôi khi hoảng hốt nhìn lại, ấy vậy mà đã hết một ngày.

Lại tới thứ bảy, thời tiết không được tốt lắm. Khí lạnh đầu thu xộc vào tới tận xương, mặt trời khuất dạng, từng đám mây xám xịt phủ kín thành phố. 

Tề Thời Sâm đang ở căn tin trường, một tay cầm bánh bao, một tay cầm theo ly cháo hạt kê, cứ vậy ngồi nghe thông tin quảng bá của nhàm chán. Nghe đến xuất thần.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi Tề Thời Sâm hẹn hò, cũng là ngày thứ ba mươi cậu chính thức có bạn gái. Cũng như vậy, cậu chính thức mất đi sự ấm áp từ thầy đã là ngày thứ ba mươi.

Ba mươi ngày, đã đủ dài. Vậy mà Tề Thời Sâm vẫn không thích ứng được với sự lãnh đạm của Cao An. Đôi lúc nhàn hạ, cậu sẽ nghĩ tới một chuyện. Ngày qua ngày chịu đựng sự lãnh đạm như vậy, lão sư của cậu đã sống tuyệt vọng như thế sáu, bảy năm qua bằng cách nào.

Nghĩ tới đây, Tề Thời Sâm lại lắc đầu, âm thầm thở dài. Vừa lúc, cậu lại nghe được cách đó không xa vang lên vài tiếng gọi rõ ràng, “Chào buổi sáng, giáo sư Cao.”

Vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt Tề Thời Sâm là hình ảnh thầy đang cười đáp lại mấy sinh viên vừa chào hỏi kia.

Hôm nay, thầy mặc chiếc áo gió tối màu, bên trong là áo sơ mi, nụ cười nhàn nhạt treo bên môi. Tề Thời Sâm dễ dàng nhận ra mấy sinh viên học môn của thầy đang lễ phép trò chuyện. 


Tề Thời Sâm đột nhiên cảm thấy ý cười kia đặc biệt chói mắt. Cậu giận dỗi đứng lên, cầm bánh bao và cháo của mình chạy tới bàn đối diện thầy ngồi xuống, “Thầy, buổi sáng tốt lành.”

Cao An liếc mắt nhìn cậu một cái, gật gật đầu, “Chào.”

Khách sáo, xa cách, ý cười vừa nãy cũng bị thầy xóa sạch. Tề Thời Sâm nuốt xuống đồ ăn của mình, không cảm nhận được chút mùi vị gì. Cậu gặm hết bánh bao đã bị gió thổi khô cứng, rồi ăn hết cháo. Suốt quá trình, Tề Thời Sâm đều nhìn thầy, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

“Thầy.”

Mắt thấy ly sữa đậu nành của thầy cũng gần cạn, Tề Thời Sâm rốt cuộc vẫn lựa chọn lên tiếng. 

Cao An gật đầu một cái đáp lại.

“Thứ ba vừa rồi dặn con học bài Tề Tuyên Vương gặp Nhan Súc (Nhan Súc nói chuyện với Tề Vương), đã thuộc hết chưa?”

Tề Thời Sâm sửng sốt, “Thầy dặn con khi nào?”

Cao An rốt cuộc nâng mắt lên nhìn cậu, trước sau như một, nghiêm túc nói, “Sáng thứ ba, ở văn phòng thầy. Lúc đó con còn hỏi thầy có phải cần đọc thuộc nội dung thôi không.”

Căn tin người qua người lại tấp nập, trong đầu Tề Thời Sâm tức khắc trống rỗng.

Cao An yên tĩnh nhìn cậu hai giây, như đã hiểu rõ mà cười, “Thầy đến văn phòng, con tùy ý đi.”

Tề Thời Sâm ngơ ngác, xoa xoa mồ hôi lạnh trên tay đuổi theo sau. Cậu nhắm mắt nhắm mũi, tới gần thầy, “Xin lỗi thầy, việc này là do con không cẩn thận… Lỡ quên mất.”

Cao An hơi nghiêng đầu, “Lỡ quên, còn có chuyện như vậy sao?”

“Thật sự xin lỗi thầy…”

“Có cái gì xin lỗi. Học bài là cho thầy mà. Cũng đâu phải để tốt cho con.”

Cao An rất bình tĩnh ném cho cậu một câu như thế.

“Lão sư, con sai rồi… Người tha thứ cho con đi.” Tề Thời Sâm cúi thấp đầu, sợ thầy hiểu lầm ý mình lại nói thêm mấy câu, “Con không phải nói chuyện học bài. Lát nữa con sẽ học bù lại, chuyện không học bài tốt vẫn theo quy củ của thầy… Hoặc nếu thầy muốn phạt con bằng cách khác cũng được. Con nói đến chuyện kia, thầy tha thứ cho con đi.”

“Học bài không tốt sẽ học thêm một chương về Chu Thiệu Cộng Hòa (Hai đại thần Chu Công và Thiệu Công cùng nhiếp chính sau khi vua Chu Lệ Vương tàn bạo bị đánh đổ.). Thầy buổi sáng cần tìm sư huynh bàn bạc một số việc quan trọng. Con tự học bàitrong lúc đợi thầy về.” Cao An sắp xếp công việc xong, lại nói, “Chuyện kia không cần nhắc tới. Con không làm gì sai, không cần xin lỗi. Đã không có lỗi, vậy cũng không cần tha thứ.”

“Thầy —”

“Thầy trò chúng ta mới quen nhau được một thời gian ngắn, tính tình không hợp là chuyện bình thường. Vậy nên, con yêu thích ai, thói quen của con ra sao đều không tính là sai.”

Cao An lấy ra chìa khóa phòng, đưa cho Tề Thời Sâm, “Tự mình đến văn phòng học bài, không cần lười biếng. Thầy tới chỗ sư huynh.”



Chờ khi Cao An cùng sư huynh của mình thảo luận xong “chuyện cực kỳ quan trọng” mèo lông ngắn hay mèo Ragdoll ngoan hiền thích hợp để con gái của mình nuôi hơn thì Cao An mới trở về văn phòng.

Liếc mắt một cái, Cao An đã nhìn thấy người quỳ sát bên tường lung lay như sắp đổ, miệng lẩm bẩm đọc gì đó.

Cao An đóng cửa lại, Tề Thời Sâm không khỏi quỳ thẳng lên, nghiêm chỉnh hơn đôi chút.

“Học xong chưa?”

“Con học chưa xong.” Tề Thời Sâm nhìn sang Cao An, đáng thương gọi, “Lão sư…”

Cao An cầm thước đi qua, “Lúc này mới bắt đầu học. Ba ngày trước, nửa chữ không nhớ sao?”

“Phần trước đó con đã quên rồi. Hơn nữa, con mới học được hai tiếng…”

Trong tình thế hiện tại, Tề Thời Sâm nào dám nói cho Cao An biết hai chân của cậu tê rần rồi, rất muốn khóc hu hu.

Cao An dường như hơi kinh ngạc, nhìn biểu hiện của Tề Thời Sâm rồi “khụ” một tiếng, “Đứng lên.”

Tề Thời Sâm chống một tay lên tường, từ từ đứng dậy. Cậu không nhịn được mà dùng tay xoa xoa hai đầu gối, mang theo chút tâm tư nho nhỏ mà ngẩng đầu nhìn lên, “Thầy…”

“Đưa tay ra.” Cao An đơn giản, rõ ràng nói ra hai chữ như vậy, “Đọc.”

Tề Thời Sâm nghe theo lời thầy mà duỗi tay ra đặt dưới thước, mắt cậu nhìn chằm chặp nền gạch dưới sàn, bắt đầu đọc bài thơ mình vừa học. 

Cách thức trả bài như vậy đúng là muốn khảo nghiệm tâm lý của người khác quá mức. Lần đầu Tề Thời Sâm bị thầy dùng phương thức này kiểm tra bài, cậu đã sợ tới độ chữ nghĩa trong đầu đều bay sạch, không nhớ được gì. 


Cuối cùng lần đó bị đánh một trận, sau này Tề Thời Sâm liền nghiệm ra rằng chỉ cần không nhìn vào thước, câu đầu tiên đọc trơn tru, thời gian tiếp theo hiển nhiên tâm tình sẽ tiến vào vào cảnh đẹp trong thơ, cứ như vậy hoàn thành tốt được việc này thôi.

Nhưng hôm nay cảnh đẹp hình như hơi khó tiến vào.

“Cư mạn kiêu xa, tắc hung trung chi… tắc hung trung chi…” Tề Thời Sâm cắn cắn khóe môi, nhìn trộm thầy một cái.

(Người kiêu căng ngạo mạn, điều hung hiểm cũng theo đó tìm tới.)

[Người ỷ có địa vị cao nên  ngông cuồng, hống hách mà chưa thực sự thành đạt, thực lực chưa có thì sớm muộn sẽ gặp phải cảnh nguy khốn.] 

Vậy nên cậu thập phần vinh hạnh được chứng kiến thời khắc thanh thước kia đánh xuống lòng bàn tay mình, đau đến mức phải kêu lên một tiếng nhỏ.

“Thị cố.” Cao An nhàn nhạt nhắc nhở.

(Vậy nên.)

“Thị cố… Thị cố…” Tề Thời Sâm lại càng cúi thấp đầu, không hiểu sao chút thơ văn lúc nãy ráng học thuộc lại bay đi đâu mất rồi.

(Vậy nên… Vậy nên…)

Thước lại đánh xuống ba cái liền.

“Thị cố vô kỳ thật.” 

(Vậy nên, kẻ không có năng lực.)

“A.” Tề Thời Sâm giống như bừng tỉnh, “Thị cố vô kỳ thật nhi hỉ kỳ danh giả tước, vô đức nhi vọng kỳ phúc giả ước, vô công nhi thụ kỳ lộc giả nhục, họa tất ác.”

(Vậy nên, kẻ không có năng lực mà đòi phong tước thăng quan sẽ bị chém, kẻ thất đức chỉ có  thể mơ nhận được phúc báo, kẻ không có công trạng mà nhận bổng lộc sẽ bị hạ nhục. Đây đều tai họa.)

[Việc vượt quá khả năng, điều mong muốn sai lầm đều không thể đạt được. Hậu quả phải gánh từ những việc đó đều tai họa tự tạo ra.]

“Phu ngọc sinh vu sơn, chế tắc phá yên, phi phất bảo quý hĩ, nhiên phu phác bất hoàn. Sĩ sinh hồ… bỉ dã…”

(Ngọc vốn ở núi, lấy ra mà giũa, chế làm đồ vật, tuy có phần quý báu nhưng cũng là hỏng, vì vóc ngọc không còn. Kẻ sĩ sinh nơi… thôn dã…)

Không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Cao An nắm thước nhàn nhạt nhìn cậu. Chính Tề Thời Sâm cũng nôn nóng, nhưng càng nôn nóng lại càng nghĩ không ra câu tiếp theo là gì.

Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Tề Thời Sâm nhắm mắt, buông xuôi.

“Thầy,… con không nhớ được. Thầy để con ôn lại thêm chút nữa rồi kiểm tra tiếp được không?”

Cao An không nói gì, thật lâu sau lại nâng tay lên nhìn thanh thước dài kia. Đã lâu lắm rồi, xưa kia, thanh thước này dùng trên người ân sư, sau lại dùng trên người các sư huynh, trên người Cao An, sau đó là Mông Giản, hiện tại là Tề Thời Sâm. 

Từ xưa đến nay, những thanh thước như thế này đều để rèn nên người biết xông pha thiên địa, mong muốn tạo dựng thế hệ sau anh dũng, kiên cường. Càng không nói tới ân sư cùng các sư huynh đều là những nhân tài xuất chúng, sớm đã nổi danh trong giới văn học, tạo nên thành lũy vững chắc, danh tiếng lẫy lừng của sư môn. Vậy mà, chỉ riêng người trước mắt, cậu học trò này… lại không tốt chút nào, gần đây còn mang chuyện học ném ra sau đầu, không còn coi là chính sự nữa.

Cao An trầm mặc chớp mắt vài lần, nhàn nhạt mở miệng, “Thầy mạo muội hỏi con một câu. Con tính tiếp tục theo con đường nghiên cứu này hay chuẩn bị về quê tìm việc, kết hôn?”

“Nghiên cứu!” Tề Thời Sâm giống như tức khắc trả lời ngay, cậu nhìn Cao An, nét mặt đầy cầu khẩn, “Con muốn đi theo con đường của thầy, tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu, học lên tiến sĩ. Thầy –”

Cao An đưa tay lên, ý bảo cậu không cần nói tiếp. Đem sách thơ trên tay đưa qua cho Tề Thời Sâm, nhẹ nói, “Vậy thì tập trung vào việc học đi.”

Tề Thời Sâm gật gật đầu, lại ra góc tường tiếp tục quỳ, cúi đầu học thơ.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Cao An lại chăm chú nghe Tề Thời Sâm trả bài cho mình. Lần này cậu rốt cuộc cũng đem được hai bài thơ kia đọc thuộc. Cao An gật đầu, cực kỳ nhân từ mà dễ dàng bỏ qua cho Tề Thời Sâm. 

Thầy Cao trở lại bàn làm việc nhấp hai ngụm trà, rồi nói.

“Cho con một tiếng, nghĩ ra ba đến năm đề tài luận văn kèm theo dàn ý khái quát của từng đề. Sau đó nộp lên cho thầy xem.”

Tề Thời Sâm trợn mắt há miệng, “A?”

“Luận văn tốt nghiệp chính quy của con không nghĩ đến việc tìm thầy làm giảng viên hướng dẫn sao?”

Lời này dọa Tề Thời Sâm sợ đến mức mềm hai chân. Cậu miễn cưỡng đứng vững, cười ngượng ngùng, “Sao có thể như vậy được… Thầy muốn làm giảng viên hướng dẫn cho con, con cầu còn không được.”

Cao An “hừ” một tiếng thu dọn đồ đạc đứng dậy, “Hôm nay là cuối tuần, tan học sớm đi. Buổi chiều không cần qua đây, thầy tranh thủ đến cửa hàng thú cưng một chuyến.”

“Dạ.” Tề Thời Sâm nghĩ nghĩ, đánh bạo hỏi thử, “Thầy muốn mua mèo cho muội muội sao?”


Cao An nhíu mày nhìn cậu, không nói gì.

Hai người trầm mặc ra khỏi Viện Văn Học, đường vắng người, hương thơm của hoa hòe hòa vào không khí. Mùa hoa đã sớm qua, trên cao đa số chỉ còn lại cành lá rậm rạp. Lúc đi ngang qua sân lớn của trường Tề Thời Sâm nhìn thấy một quầy hàng, bên cạnh là một người mặc trang phục nổi bật, đầy màu sắc như phim hoạt hình, hô to trong loa giới thiệu mở thẻ tín dụng đặc biệt dành cho sinh viên đại học A. Tề Thời Sâm tò mò nhìn qua bảng tuyên truyền, thẻ tín dụng in hình của kiến trúc đại học A trông rất nổi bật, vì vậy cậu cũng có chút thích thú với nó. Tề Thời Sâm nhìn thoáng qua Cao An, thấp giọng hỏi, “Thầy, thầy muốn mở thẻ không?”

“Không.” Cao An liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cậu, cảm thấy không cần thiết nói thêm những việc khác, chỉ thấp giọng đáp lại, “Tùy con. Thầy về nhà trước.”

Tề Thời Sâm đáp lại một tiếng, rồi nhìn theo bước chân của Cao An đến tận khi thầy đã đi rất xa cậu mới trở lại quầy hàng kia.

“Bạn sinh viên này, em có muốn mở thẻ tín dụng đặc biệt dành cho đại học A sao? Có ba loại thẻ: Hữu tùng minh hồ, Sùng lễ tháp, Hòa thập viên.”

(Ba kiến trúc của đại học A)

Tề Thời Sâm cầm lên một tờ giấy quảng cáo trên bàn, trùng hợp nhìn trúng khung cảnh phía sau Sùng lễ tháp, không khỏi mỉm cười vui vẻ, đưa qua chứng minh của mình. “Em muốn mở một thẻ Hòa thập viên, cảm ơn anh.”

Người nọ cầm lấy chứng minh của cậu gõ thông tin lên máy tính, đột nhiên lại nhăn mặt, nhìn về phía Tề Thời Sâm ngượng nghịu nói.

“Bạn sinh viên này, em đã mở thẻ tín dụng tại ngân hàng của chúng tôi rồi, còn một khoản nợ lớn (lên tới hàng vạn) chưa thanh toán, hạn thanh toán gần nhất còn mười bảy ngày.”

“Sao lại vậy?! Không thể có chuyện này!” Tề Thời Sâm đứng ngốc tại chỗ, cậu chưa từng làm thẻ tín dụng bao giờ.

Người nọ cúi đầu xác nhận lại một lần nữa, “Không sai được đâu. Vừa mở thẻ một tháng trước. Tiền nợ phát sinh sau đó hai ngày, tới hôm nay là 28 ngày rồi. Em không thể mở thêm thẻ tín dụng nữa, tôi cũng khuyên em sớm thanh toán tiền nợ trước hạn, tránh phát sinh nợ quá hạn ảnh hưởng điểm tín dụng của bản thân.”

Tề Thời Sâm nhận lại chứng minh của mình, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hơi tránh khỏi quầy hàng.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện, lập tức dừng bước. Ba mươi ngày trước, không phải là ngày cậu tỏ tình sao?

Hôm đó, chứng minh của cậu ở chỗ Lăng Phán không phải sao?

Trong đầu nổ vang một tiếng “đùng đoàng” như sấm sét đánh ngang.

Cậu ngây ngốc mất một lúc mới có thể quay về trước quầy hàng, lo lắng bất an, sắc mặt tái nhợt trông cực kỳ không ổn, “Xin hỏi, anh có thể giúp em tra thử xem đã phát sinh bao nhiêu khoảng nợ rồi không?”

Người nọ dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, cầm lại chứng minh của Tề Thời Sâm, rồi vào hệ thống kiểm tra lần nữa.

Từ khi nhận được xác thực của nhân viên cho tới khi về đến ký túc xá, Tề Thời Sâm giống như người mất hồ, mơ màng bước đi giữa đường lớn.

Bảy khoản thanh toán bằng thẻ tín dụng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Tề Thời Sâm nghĩ tới những rắc rối với ngân hàng, còn có sáu vạn bốn ngàn tệ tiền nợ.

Khoản nợ gần nhất còn 12 ngày phải thanh toán, xa nhất cũng chỉ có 25 ngày.

Mỗi một con số đều giống như núi đá đè nặng lên người Tề Thời Sâm. Hơn nữa còn kèm theo một bùa chú, đẩy cậu rớt xuống địa ngục, không cách nào bò lên được. Mặc cậu giãy giụa thế nào đều không thoát khỏi nó.

Chuyện này… vì cái gì xảy ra?

Tề Thời Sâm dựa vào tường nhấn số, gọi điện thoại. Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói máy móc rằng thuê bao nọ đã không còn tồn tại.

Cậu ngơ ngác đứng nhìn ổ khóa trước cửa phòng của Lăng Phán, thật sự đã rồi đi nơi khác rồi sao?

Tề Thời Sâm thở sâu vài hơi, bình tâm trợ lại, mở điện thoại gọi đi.

Báo nguy, 110.

Vừa có chuông điện thoại, bên kia đã có người nghe máy. Tề Thời Sâm vẫn ôm một tia hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, cũng có thể chỉ là trùng hợp mà thôi hoặc có thể trong quá trình điều tra sẽ phát hiện hệ thống bị lỗi.

Nhưng cuối cùng, tất cả hy vọng của Tề Thời Sâm đều tan biến. Cảnh sát sau khi nghe cậu trình bày sự việc đã nói rằng đây là một nhóm tội phạm lừa đảo. Trước khi Tề Thời Sâm báo án, có hai trường hợp tương tự đã gọi điện tới, hiện đang trong quá trình điều tra. Đến nước này rồi, dù Tề Thời Sâm có tin hay không, mọi thứ đều đã rõ ràng.

Cậu ném di động sang một bên. Chiếc Nokia đáng thương đụng vào mặt giường tung lên một cái, tạo thành âm thanh chói tai.

Tề Thời Sâm nằm xuống giường, kéo mền trùm kín người như đang ngủ. Đủ loại sự tình hiện lên trong đầu cậu, quá khứ có, tương lai sắp tới cũng có.

Cậu biết, cảnh sát đã nói trong hai ngày tới sẽ mang án tra rõ, số tiền đã bị mất khả năng được hoàn lại không cao. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, khoản nợ kia trước mắt đã rơi xuống đầu Tề Thời Sâm.

Mùa thu năm 21 tuổi, Tề Thời Sâm lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng mình. Phảng phất thế giới trước mắt cậu giờ đây không khác gì ngày tận thế mà Maya tiên đoán. 

Tề Thời Sâm nhắm mắt lại, thật lâu sau đó gào lên một tiếng khóc thật dài.

Âm thanh gào khóc kia dường như mang theo nước mắt cả đời này của Tề Thời Sâm có được trút hết ra. Cậu khóc đến mức hai mắt sưng to, nấc nghẹn trong lòng. 

Khóc xong rồi, cậu lau khô nước mắt, một lần nữa ngồi dậy, rửa mặt. Tề Thời Sâm cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại.


Cậu mới 21 tuổi, khoản nợ này đối với cậu đúng là con số khổng lồ không thể nào nghĩ tới được. Mà ba mẹ cậu ở một vùng nhỏ của thành phố C, một tháng tiền lương hai người gộp lại cũng chỉ có bốn ngàn tệ. Huống hồ việc như vậy, Tề Thời Sâm sao có thể trực tiếp tìm tới ba mẹ được?

Tề Thời Sâm ngẫm nghĩ rất lâu, rút ra một tờ giấy, viết ra dự định của mình.

Nếu ra ngoài tìm việc, một ngày nhiều nhất chỉ được bốn ca. Trong vòng mười ngày, đại khái có thể trả bốn ngàn tệ số lẻ kia. Phần tiền còn lại sau mười mấy ngày nữa cậu sẽ tìm cách nhờ ba mẹ mượn giúp.

Đây là biện pháp ổn thỏa nhất. Cũng là cách tốt nhất không ảnh hưởng đến điểm tín dụng của cậu trong tương lai.

Nước mắt không biết vì sao lại rơi xuống, đọng thành một khoảng nhỏ trên trang giấy vừa ghi.

Tề Thời Sâm khụt khịt một cái, nén lại tiếng khóc, cầm chặt điện thoại đến mức khớp tay cũng trở nên tê rần mới mở màn hình lên.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lạnh băng như cũ của Cao An, “Có việc gì?”

“Thầy… Ngày mai, con muốn xin nghỉ một hôm.” Tề Thời Sâm cảm thấy bối rối, trong lòng hoảng loạn một mảng lớn đến mức không còn nghe rõ được giọng nói của chính mình, “Con bận chút việc.”

“Được.” Cao An ngắn gọn trả lời với cậu, “Cuối tuần cũng không gấp. Nhớ mang nhiệm vụ đã giao cho con hoàn thành đúng hạn.”

Tề Thời Sâm chỉ kịp đáp lại một tiếng, điện thoại đã bị ngắt kết nối rồi. Cậu ngơ ngác nhìn điện thoại thật lâu, cuối cùng cầm bút lên, viết xuống mấy chữ.

“Từ bỏ tư cách nghiên cứu.”

Ngòi bút cứ vậy giữ ở dấu chấm cuối cùng không cách nào dời đi được. Chờ cho nước mắt lần nữa trào khỏi khóe mi, rồi lần nữa ngừng lại, phía dưới chỉ còn một mảng nước nhạt nhòa hòa cùng màu mực xanh thẳm.

Xảy ra chuyện như vậy. Tìm ba mẹ mượn nhiều tiền tất nhiên cũng phải nói rõ sự thật. Dù cho cảnh sát có giúp cậu mang tiền trở về, cũng không còn mặt mũi nào lấy tiền đi học tiếp.

Huống chi, lão sư của cậu đã lãnh đạm đến mức này.

Tề Thời Sâm nhắm mắt lại, hung hăng khóc, cũng hung hăng hít vào một hơi. Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, mọi thứ phía trước đã rõ ràng không chút mù mờ.

Việc làm cho sinh viên chỉ có thể nhận được những đồng lương rất thấp, tìm được chỗ làm lại vô cùng gian nan. Sau một buổi chiều, Tề Thời Sâm cuối cùng đã tìm được việc. 

Buổi sáng, cậu làm ở một cửa hàng bánh kem, giữa trưa qua KFC chạy bàn, chiều và tối sẽ đi làm gia sư.

Từ 7 giờ sáng đến 8 giờ rưỡi tối. Dường như đã kín hết lịch trình trong một ngày. Còn việc đi học? Thời gian đọc sách cũng không có, trước mắt chỉ có thể nhờ bạn điểm danh hộ, rồi chép bài lại sau.

Dù sao giờ đây con đường phía trước của cậu đã biến thành sa mạc, mỗi bước gượng nhấc chân đều trở thành đau thương.

Phần sau có giải thích về việc thẻ tín dụng và các vấn đề liên quan. Có thể đọc thêm để có cái nhìn khác hơn về chương 9 nhé.

Ghi chú:

Mèo Anh lông ngắn (Mèo Aln)

Mèo Ralldog (Mèo Ba Tư)

Bài thơ cổ Tề Vương gặp Nhan Súc. 

(Mình chú thích thơ dựa trên nhiều nguồn ghép lại để các bạn dễ nắm ý. Không chính xác 100% đâu nhé. Các bạn thông cảm)

Thơ gốc

Dịch thơ

Bản thơ gốc tham khảo khác

Phần dưới đây là mình tự nhẩm tính để mọi người dễ hình dung (:”)))) Tính tiền đau đầu lắm nên nếu suy nghĩ khác thì mọi người coi như chưa đọc nha)

Sáu vạn bốn ngàn tệ: 64.000 CNY (Nhân dân tệ)

Tháng 8 năm 2004:       1 CNY = 1.841 VND

Tháng 8 năm 2022:       1 CNY = 3.462 VND (tăng gấp 1,88 lần)

=> 1 CNY (2004) = 1,88 CNY (2022)

Vậy 64.000 CNY = 117.824.000 VND (Năm 2004)

(Ước lượng để dễ hình dung) 

Tương đương 120.320 CNY = 416.547.840 VND (Năm 2022)
Trác Phác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trác Phác Truyện Trác Phác Story Chương 17
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...