Trác Phác
Chương 108
103@-Cuộc sống thường ngày bận rộn trở lại.
Tề Thời Sâm thông qua buổi biện hộ tốt nghiệp, tháng 5 sẽ nhận công kỳ học vị, thuận lợi ở lại trường làm giảng viên.
Tháng bảy, ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, Mông Giản cùng tiểu Lục cùng nhau bước vào lễ đường, thầy Cao là người chứng hôn, sau hôn lễ còn được nhìn một đôi tân nhân mừng rỡ ôm lấy nhau, ánh mắt lấp lánh nước.
Tháng tám, nhân dịp nghỉ hè, Mông lão sư đưa tân nương của mình đi hưởng tuần trăng mật ở thiên đường biển Mauritius. Ánh biển xanh lam đẹp đẽ, bao la. Hai người cùng nhau tận hưởng gió biển khoan khoái đầy tự do. Sau đó, còn cùng nhau khám phá trò chơi nhảy dù từ phi cơ xuống ở độ cao 3000m, thật là trò chơi cảm giác mạnh, khiến ai nấy cũng mềm chân.
Tháng chín, khai giảng tới.
Sau mười một ngày nghỉ, Mông Giản trở lại trường. Việc đầu tiên anh trải qua chính là cùng Tề sư đệ được thầy gọi tới văn phòng.
Cao An đang ở bàn khách giữa làn khói mong manh mang theo hương trà thơm mát, vừa lúc nhìn thấy hai người học trò mình đắc ý nhất bước tới, khóe môi không nhịn được mà cong lên, “Vất vả hai vị lão sư một đường tới đây rồi, giúp thầy khóa cửa lại nhé.”
Tề Thời Sâm vào sau nghe lời mà khóa trái cửa, rồi cùng sư huynh nhìn nhau một cái thật mau.
“Ngồi đi.” Cao An đứng dậy rót hai tách trà để tới trước mặt mình, lại bước sang ngăn tủ, mang ra hai thanh thước đã cùng mình bầu bạn không biết bao nhiêu năm cầm tới. Anh dùng khăn lau thêm một lượt, rồi mới để xuống bàn trà, “Có biết đây là ý gì không?”
Tề Thời Sâm vừa nhìn thấy hai thanh thước gỗ kia da đầu liền tê dại, lập tức bước qua bên cạnh, “bộp” một tiếng quỳ ngay ngắn bên cạnh lão sư, ánh nước từ khóe mắt bỗng nhiên kéo tới, chực trào rơi xuống, “Thầy… con mới vừa đi dạy đã bị đánh rồi sao?”
Cao An không thèm nhìn tới Tề tử ngốc nghếch này.
Ngược lại Mông sư huynh bên cạnh cậu lại cực kỳ bình tĩnh, cầm từng thanh thước kia lên ước tính trọng lượng, buông một cây thả ngược lại bàn, rồi nói, “Con muốn lấy thanh thước này. Cảm ơn lão sư.”
Tề Thời Sâm, “Hả?”
Thầy Cao An cứ không nhìn đến cậu —- đều đã tốt nghiệp rồi, sao ngày càng ngốc như thế!
“Thầy không phải muốn hỏi tội em, mau đứng lên đi.” Mông Giản thầm kéo Tề Thời Sâm ngồi lên, “Em vừa lên chức lão sư, còn không biết thứ này là gì sao? Em cũng nên có.”
Cái gì, cái gì?
Tề Thời Sâm đứng dậy, quá nửa ngày mới phản ứng kịp, cầm lên thanh thước còn lại trên bàn, hỏi thử một chút, “Thầy, thầy chịu từ bỏ hai món đồ này sao?”
Cao An đang nhấp trà, vừa nghe cậu nói vậy, động tác trên tay cũng khựng lại, nhàn nhạt liếc mắt sang, “Ai nói thầy không cần nữa? Không thèm lấy? Thầy ba hôm năm bữa lại gọi con xách nó qua đây, đánh con mấy cái.”
“Đừng mà thầy!” Tề Thời Sâm nhanh tay lẹ mắt chộp lấy vật có tính nguy hiểm cao trên bàn giấu nhẹm ra sau, “Con lấy con lấy, chỉ là… bây giờ con còn chưa có dịp dùng. Sư huynh cần dùng đến sao?”
Lão sư cùng sư huynh của cậu nhất thời cầm tách trà lên, nhìn qua nhau, nhàn nhạt đáp, “Ầy, cũng khó nói lắm.”
Mông Giản bị sư đệ lay tay áo đến độ ngồi không vững, cố gắng giữ chắc cánh tay mình không bị cậu tác động mới bình tĩnh đặt tách trà xuống bàn, chưa kịp nói gì đã nhìn thấy ánh mắt tò mò y như Tề Thời Sâm của lão sư đang hướng về phía mình.
Mông Giản:?
“Thầy cũng muốn biết.” Cao An thoải mái nói.
Mông Giản hơi cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nở nụ cười, đứng dậy cất hai thanh thước kia rồi mở khóa cửa, “Vào đi.”
Lần này tới phiên hai người trong phòng đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Lúc thầy gọi con tới, nhóc này cũng đang đi theo con. Con để cậu ta ở ngoài đợi con một lúc.”
Mông Giản giải thích với thầy, ngoài ý muốn phát giác thầy cũng không quá chú tâm tới việc này, ngược lại đối với hiện tại phòng làm việc của mình nhiều hơn một chú Hươu cao cổ lại cực kỳ hứng thú.
“Sư huynh……” Không bao lâu sau, Tề Thời Sâm mới gian nan mở miệng.
“Anh để cậu ta đứng xa em ra một chút, cổ em đau.”
Mông Giản không khỏi hơi đau đầu, học trò này của anh quả thật có chút cao, chính bàn thân anh 1m79 đã không tính là thấp rồi, đứa nhỏ này không biết được ba mẹ bồi bổ ra sao, so với anh còn cao hơn nửa cái đầu.
Kiểu nào cũng phải ngửa đầu lên mới nhìn được cậu học trò này.
Chỗ thầy Cao còn tốt, ngồi xa, không cần ngửa đầu mới thấy được. Tề Thời Sâm trái lại cách quá gần, hơi ngả người ra sau, cổ không khỏi đau, động tác có chút buồn cười.
Hươu cao cổ nghe xong lời này cũng phát giác tư thế của Tề Thời Sâm có chút kỳ quái, nhịn không phát ra một tiếng cười khẽ.
Mông Giản đảo mắt sang, “Cười cái gì?”
Lập tức im miệng, lắc lắc đầu.
“Chào hỏi.”
“Con chào Cao lão sư. Con chào Tề lão sư hảo.”
Hươu cao cổ rũ mi, một đôi mắt to ngời sáng, ngoan ngoãn khom lưng, “Con tên Ôn Cảnh Thước, là học trò của Mông lão sư.”
Cao An nhìn cậu nhóc hai cái, âm thầm đánh giá, lại nhẹ cười, hướng về phía Mông Giản, “Thật chúc mừng Mông lão sư.”
Mông Giản nhìn ánh mắt của thầy mình đối diện, bỗng nhiên cũng hiểu được hai từ “chúc mừng” này từ đâu mà tới, trong lòng ngập tràn ấm áp, kéo một chiếc ghế dựa qua.
Anh đưa tay lên, ấn xuống đầu vai Ôn Cảnh Thước, gọi cậu, “Ngồi đi.”
Ôn Cảnh Thước liên tục lắc đầu, “Lão sư, con đứng là được rồi.”
Mông Giản chau mày, còn chưa nói gì liền nghe được thấy bên cạnh đã có người lên tiếng trước.
Tề Thời Sâm mang theo bộ dạng vừa hoàn hồn sau khi bị đả kích, hỏi hươu cao cổ, “Cao bao nhiêu?”
Ôn Cảnh Thước mang theo nét mặt đơn thuần: “Con cao 1m93.”
Tề Thời Sâm: “…… U chu choa.”
Mông Giản lại đè trên vai học trò mới này của mình nhắc nhở, “Ngồi xuống. Con tính để ba người chúng ta đều phải ngửa đầu nhìn con phải không? Xương cổ có cơ chế tự phục hồi sao?”
Ôn Cảnh Thước nhìn qua ghế, do dự đề nghị: “Nếu không…… Con ngồi xổm?”
Một tiếng cười nhạo vang lên.
Mông Giản nghe được thanh âm truyền đến từ phía lão sư, sắc mặt liền tối sầm, vừa lạnh lùng, vừa trào phúng hỏi, “Đây là cảnh sát đang thẩm vấn sao?”
——————
Trác Phác
Tề Thời Sâm thông qua buổi biện hộ tốt nghiệp, tháng 5 sẽ nhận công kỳ học vị, thuận lợi ở lại trường làm giảng viên.
Tháng bảy, ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, Mông Giản cùng tiểu Lục cùng nhau bước vào lễ đường, thầy Cao là người chứng hôn, sau hôn lễ còn được nhìn một đôi tân nhân mừng rỡ ôm lấy nhau, ánh mắt lấp lánh nước.
Tháng tám, nhân dịp nghỉ hè, Mông lão sư đưa tân nương của mình đi hưởng tuần trăng mật ở thiên đường biển Mauritius. Ánh biển xanh lam đẹp đẽ, bao la. Hai người cùng nhau tận hưởng gió biển khoan khoái đầy tự do. Sau đó, còn cùng nhau khám phá trò chơi nhảy dù từ phi cơ xuống ở độ cao 3000m, thật là trò chơi cảm giác mạnh, khiến ai nấy cũng mềm chân.
Tháng chín, khai giảng tới.
Sau mười một ngày nghỉ, Mông Giản trở lại trường. Việc đầu tiên anh trải qua chính là cùng Tề sư đệ được thầy gọi tới văn phòng.
Cao An đang ở bàn khách giữa làn khói mong manh mang theo hương trà thơm mát, vừa lúc nhìn thấy hai người học trò mình đắc ý nhất bước tới, khóe môi không nhịn được mà cong lên, “Vất vả hai vị lão sư một đường tới đây rồi, giúp thầy khóa cửa lại nhé.”
Tề Thời Sâm vào sau nghe lời mà khóa trái cửa, rồi cùng sư huynh nhìn nhau một cái thật mau.
“Ngồi đi.” Cao An đứng dậy rót hai tách trà để tới trước mặt mình, lại bước sang ngăn tủ, mang ra hai thanh thước đã cùng mình bầu bạn không biết bao nhiêu năm cầm tới. Anh dùng khăn lau thêm một lượt, rồi mới để xuống bàn trà, “Có biết đây là ý gì không?”
Tề Thời Sâm vừa nhìn thấy hai thanh thước gỗ kia da đầu liền tê dại, lập tức bước qua bên cạnh, “bộp” một tiếng quỳ ngay ngắn bên cạnh lão sư, ánh nước từ khóe mắt bỗng nhiên kéo tới, chực trào rơi xuống, “Thầy… con mới vừa đi dạy đã bị đánh rồi sao?”
Cao An không thèm nhìn tới Tề tử ngốc nghếch này.
Ngược lại Mông sư huynh bên cạnh cậu lại cực kỳ bình tĩnh, cầm từng thanh thước kia lên ước tính trọng lượng, buông một cây thả ngược lại bàn, rồi nói, “Con muốn lấy thanh thước này. Cảm ơn lão sư.”
Tề Thời Sâm, “Hả?”
Thầy Cao An cứ không nhìn đến cậu —- đều đã tốt nghiệp rồi, sao ngày càng ngốc như thế!
“Thầy không phải muốn hỏi tội em, mau đứng lên đi.” Mông Giản thầm kéo Tề Thời Sâm ngồi lên, “Em vừa lên chức lão sư, còn không biết thứ này là gì sao? Em cũng nên có.”
Cái gì, cái gì?
Tề Thời Sâm đứng dậy, quá nửa ngày mới phản ứng kịp, cầm lên thanh thước còn lại trên bàn, hỏi thử một chút, “Thầy, thầy chịu từ bỏ hai món đồ này sao?”
Cao An đang nhấp trà, vừa nghe cậu nói vậy, động tác trên tay cũng khựng lại, nhàn nhạt liếc mắt sang, “Ai nói thầy không cần nữa? Không thèm lấy? Thầy ba hôm năm bữa lại gọi con xách nó qua đây, đánh con mấy cái.”
“Đừng mà thầy!” Tề Thời Sâm nhanh tay lẹ mắt chộp lấy vật có tính nguy hiểm cao trên bàn giấu nhẹm ra sau, “Con lấy con lấy, chỉ là… bây giờ con còn chưa có dịp dùng. Sư huynh cần dùng đến sao?”
Lão sư cùng sư huynh của cậu nhất thời cầm tách trà lên, nhìn qua nhau, nhàn nhạt đáp, “Ầy, cũng khó nói lắm.”
Mông Giản bị sư đệ lay tay áo đến độ ngồi không vững, cố gắng giữ chắc cánh tay mình không bị cậu tác động mới bình tĩnh đặt tách trà xuống bàn, chưa kịp nói gì đã nhìn thấy ánh mắt tò mò y như Tề Thời Sâm của lão sư đang hướng về phía mình.
Mông Giản:?
“Thầy cũng muốn biết.” Cao An thoải mái nói.
Mông Giản hơi cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nở nụ cười, đứng dậy cất hai thanh thước kia rồi mở khóa cửa, “Vào đi.”
Lần này tới phiên hai người trong phòng đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Lúc thầy gọi con tới, nhóc này cũng đang đi theo con. Con để cậu ta ở ngoài đợi con một lúc.”
Mông Giản giải thích với thầy, ngoài ý muốn phát giác thầy cũng không quá chú tâm tới việc này, ngược lại đối với hiện tại phòng làm việc của mình nhiều hơn một chú Hươu cao cổ lại cực kỳ hứng thú.
“Sư huynh……” Không bao lâu sau, Tề Thời Sâm mới gian nan mở miệng.
“Anh để cậu ta đứng xa em ra một chút, cổ em đau.”
Mông Giản không khỏi hơi đau đầu, học trò này của anh quả thật có chút cao, chính bàn thân anh 1m79 đã không tính là thấp rồi, đứa nhỏ này không biết được ba mẹ bồi bổ ra sao, so với anh còn cao hơn nửa cái đầu.
Kiểu nào cũng phải ngửa đầu lên mới nhìn được cậu học trò này.
Chỗ thầy Cao còn tốt, ngồi xa, không cần ngửa đầu mới thấy được. Tề Thời Sâm trái lại cách quá gần, hơi ngả người ra sau, cổ không khỏi đau, động tác có chút buồn cười.
Hươu cao cổ nghe xong lời này cũng phát giác tư thế của Tề Thời Sâm có chút kỳ quái, nhịn không phát ra một tiếng cười khẽ.
Mông Giản đảo mắt sang, “Cười cái gì?”
Lập tức im miệng, lắc lắc đầu.
“Chào hỏi.”
“Con chào Cao lão sư. Con chào Tề lão sư hảo.”
Hươu cao cổ rũ mi, một đôi mắt to ngời sáng, ngoan ngoãn khom lưng, “Con tên Ôn Cảnh Thước, là học trò của Mông lão sư.”
Cao An nhìn cậu nhóc hai cái, âm thầm đánh giá, lại nhẹ cười, hướng về phía Mông Giản, “Thật chúc mừng Mông lão sư.”
Mông Giản nhìn ánh mắt của thầy mình đối diện, bỗng nhiên cũng hiểu được hai từ “chúc mừng” này từ đâu mà tới, trong lòng ngập tràn ấm áp, kéo một chiếc ghế dựa qua.
Anh đưa tay lên, ấn xuống đầu vai Ôn Cảnh Thước, gọi cậu, “Ngồi đi.”
Ôn Cảnh Thước liên tục lắc đầu, “Lão sư, con đứng là được rồi.”
Mông Giản chau mày, còn chưa nói gì liền nghe được thấy bên cạnh đã có người lên tiếng trước.
Tề Thời Sâm mang theo bộ dạng vừa hoàn hồn sau khi bị đả kích, hỏi hươu cao cổ, “Cao bao nhiêu?”
Ôn Cảnh Thước mang theo nét mặt đơn thuần: “Con cao 1m93.”
Tề Thời Sâm: “…… U chu choa.”
Mông Giản lại đè trên vai học trò mới này của mình nhắc nhở, “Ngồi xuống. Con tính để ba người chúng ta đều phải ngửa đầu nhìn con phải không? Xương cổ có cơ chế tự phục hồi sao?”
Ôn Cảnh Thước nhìn qua ghế, do dự đề nghị: “Nếu không…… Con ngồi xổm?”
Một tiếng cười nhạo vang lên.
Mông Giản nghe được thanh âm truyền đến từ phía lão sư, sắc mặt liền tối sầm, vừa lạnh lùng, vừa trào phúng hỏi, “Đây là cảnh sát đang thẩm vấn sao?”
——————
Trác Phác
Đánh giá:
Truyện Trác Phác
Story
Chương 108
10.0/10 từ 17 lượt.