Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 8

107@-

Quả thật mỹ nhân luôn khiến người ta động lòng thương xót. Nếu không phải đang đứng ở thế đối đầu, Tạ Vân thật sự rất thích diện mạo của Trinh quý nhân.


Vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, lời nói như bông rơi nhẹ, khuôn mặt tròn trịa trắng mịn như bánh bao sữa, nhéo một cái chắc sẽ run rẩy rất đáng yêu, vừa nhìn đã thấy muốn chơi đùa một phen.


Nhưng đáng tiếc, lòng dạ nàng ta lại còn nhỏ hơn đầu kim, có lời nào không lọt tai, chỉ sợ đến lúc cùng hoàng đế tình thâm ý nồng, quay đầu nhìn lại cảnh hôm nay Tạ Vân ngồi yên không hỏi đến, thế nào cũng sẽ âm thầm tính toán sổ nợ.


Làm người nên chừa đường lui, gặp nhau sau này vẫn còn dễ nói chuyện.


Vì vậy, Tạ Vân cười nhàn nhạt, ôn tồn mở miệng: “Trinh quý nhân thật là rộng lượng. Vậy thì thế này đi, linh dược ấy để Thái Y Viện xem xét một lượt, theo đúng quy trình, sau đó mọi người đều có thể dùng chung, coi như phúc cùng hưởng vậy.”


Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng phi tần trong điện, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm giễu cợt nơi đuôi mắt của Hiền phi, trong lòng khẽ thở dài một hơi.


Không ai là kẻ ngốc.


Mọi người trong cung rõ ràng vẫn chưa thật sự hiểu rõ “hào quang nữ chính” là gì.


Tạ Vân vừa lên tiếng, đám phi tần lập tức thu lại biểu cảm, từng người từ tốn hành lễ, miệng đồng thanh đáp lời.


Khóe mắt nàng liếc về phía sau tấm bình phong, thấy bóng một người lặng lẽ rời đi. Lúc này, nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.


Dù sao đây cũng là thế giới trong sách, nhiều chuyện không thể nhìn theo lẽ thường.


Ai mà biết được Hoàng đế có phải kiểu “vừa gặp đã yêu”, chỉ liếc mắt một cái đã vướng vào lưới tình, từ đó si mê không lối thoát?


Tạ Vân nghĩ ngợi, liền hỏi thử: “Không có hệ thống đo độ hảo cảm à?” Nếu đánh dấu hai người rồi kiểm tra thì chẳng phải tiện theo dõi hơn sao? Như thế mình còn biết đường mà tính toán chứ.


Hệ thống lạnh tanh, dội luôn một gáo nước lạnh:


“Không có. Mời ký chủ tự mình độ kiếp.”


Tạ Vân: “…”


Tự dưng Tạ Vân cảm thấy mình như một đóa tiểu bạch hoa mong manh trong gió, vô cùng đáng thương.


Mấy ngày gần đây không có cơ hội thân cận với Hoàng đế, chỉ số đếm ngược của hệ thống cũng chẳng nhúc nhích, như bị đóng băng vậy.


Nghĩ đến lúc ban ngày thấy Trinh quý nhân, Tạ Vân cảm thấy lần xuyên không này của mình cũng không uổng công.


Đều là nữ tử với nhau, nhìn dáng người lả lướt mê người kia, nàng cũng có thể hiểu được cảm giác “từ trong xương như bốc lên một luồng hỏa”, đúng là một bảo vật hiếm thấy.



Đầu óc nghĩ ngợi miên man, Tạ Vân lại ngoan ngoãn đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Hôm qua nàng đã hứa với Quý Cảnh Lẫm rồi, nhất định sẽ nghe lời, nên hôm nay cũng không dám lười, chỉ quanh quẩn bên hồ Vị Ương tản bộ đúng giờ đúng chỗ.


Từ khi hoa đào bắt đầu nở, mỗi ngày trời lại ấm hơn một chút. Nhìn tình hình này, chắc cũng sắp tới Hội Thưởng Hoa rồi. Nghĩ đến đó, trong lòng Tạ Vân liền thấy rạo rực, vì được ra khỏi cung chơi một chuyến, dù chỉ là đi dạo một vòng qua loa, nhưng có thể chen chân giữa đám đông ngàn người vạn người, cũng đủ khiến người ta vui mừng rồi.


Đang mãi suy nghĩ thì chưởng sự thái giám của Thượng Y Giám bưng một chiếc hộp sơn đến. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, hắn cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, lễ phục chuẩn bị cho Hội Thưởng Hoa đã hoàn thành. Xin người xem qua một lượt?”


Tạ Vân vốn dĩ rất hứng thú với việc này, nên nghe xong liền vén màn bước ra khỏi nội thất, đi thẳng đến sân viện.


Người thái giám kia tên là Mã Vinh Quý, là chưởng sự Thượng Y Giám, ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt vuông dài, mũi nhỏ, mắt nhỏ, toát lên vẻ khôn khéo giảo hoạt.


Thấy Hoàng hậu đi ra, hắn ân cần nâng hộp sơn lên, mở ra trình bày từng lớp xiêm y được xếp gọn bên trong.


“Ồ... không tồi.” Tạ Vân khẽ gật đầu.


Nhưng thực ra không chỉ là “không tồi”, mà phải nói là đẹp đến mức động lòng người.


Bộ lễ phục chuẩn bị cho Hội Thưởng Hoa hoàn toàn phù hợp với không khí mùa xuân rực rỡ. Vải dệt bằng gấm hoa, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo, hoa văn uốn lượn như đang lay động theo gió. Trên nền vân bào, những đóa hoa thêu nổi rực rỡ như thật, thỉnh thoảng lại đính thêm vài cánh hoa bằng sa mỏng nhẹ như cánh ve, dập dờn nơi vạt áo, càng tăng thêm vẻ thanh thoát như tiên giáng trần.


Quả thực là vô cùng tiên khí.


Tạ Vân nhìn mà vừa lòng, thuận miệng nói một câu: “Có lòng rồi. Thưởng.”


Ánh mắt nàng vẫn chưa rời khỏi chiếc nút thắt bên vạt áo, thật sự quá tinh xảo.


Nút thắt làm từ bích tỉ màu hồng phấn, được điêu khắc thành cánh hoa, trên đó đính một con bướm vàng tinh xảo: nhỏ nhắn, sinh động như thật.


Cánh bướm được bện từ tơ vàng nguyên chất, chỉ cần khẽ động tay, râu bướm cũng nhẹ nhàng lay động theo, như thể sắp bay lên khỏi mặt vải.


Tổng cộng có ba bộ, nhưng rõ ràng bộ này là xuất sắc nhất.


Thấy nàng hài lòng, Mã Vinh Quý suýt chút nữa thì thở phào thành tiếng.


Dù sao thì Hoàng hậu nương nương cũng là nhân vật trên mây, tính tình tất nhiên cũng mang chút khí chất thần tiên, không dính chút bụi trần. Người như vậy, lời khen ngợi cũng chẳng dễ nói ra. Được một câu “không tồi” từ miệng nàng, thật sự không dễ chút nào.


Nếu Tạ Vân biết được trong lòng Mã Vinh Quý đang nghĩ như vậy, e là nàng sẽ cười ra tiếng.


Kiếp trước, món đồ đắt tiền nhất nàng từng mua cũng chỉ là một hai chiếc váy liền thân giá tầm hai ngàn. Mà váy quá mắc thì nàng lại tiếc không nỡ mặc. Còn bây giờ, đứng trước những bộ Hán phục thủ công cao cấp như thế này, nàng chỉ muốn quỳ xuống mà dâng lời xưng tụng.


Huống hồ lần này thật sự quá đẹp. Vài hôm trước, Hoàng đế đích thân ban chỉ yêu cầu Thập Nhị Cục tăng thêm chất lượng vải vóc, ngay cả lớp lót trong cũng dùng loại da tốt nhất.


“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Lần này làm rất tốt.” Tạ Vân nói nhàn nhạt, không nhanh không chậm.



Nhìn thấy Mã Vinh Quý cứ đứng mãi không chịu đi, sao nàng có thể không đoán ra là đối phương đang chờ một lời khen?


Quả nhiên, lời vừa dứt, Mã Vinh Quý lập tức khom người hành lễ, mặt mày hớn hở rời khỏi viện như thể vừa được ban đại ân.


Ngoài lễ phục, còn có trang sức, phụ kiện, cùng vô số món đồ nhỏ xinh khác, trong hai ngày nay đều lần lượt được trình lên đầy đủ.


Tạ Vân ngồi trong nội thất, nhìn từng món từng món được mang tới, trong lòng vô cùng vui vẻ.


Là nữ nhân, ai mà chẳng thích xiêm y lộng lẫy, châu báu ngọc ngà?


Nhất là lúc này, khắp cả Đại Hạ, những thứ tốt nhất, quý nhất, tinh mỹ nhất… đều đang từng chút một được tập trung về phía nàng, gom góp dưới danh nghĩa “Hoàng hậu nương nương”, toàn tâm toàn ý dâng lên trước mắt.


Phải nói rằng, loại cảm giác này... đúng là khiến người ta sung sướng đến không nói nên lời.


Tạ Vân vui vẻ rúc trong đống váy áo hoa lệ, tay khẽ vuốt lên lớp vân la lụa mịn, hoa văn nổi bật như mây trôi trên sóng nước. Khóe môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt như cười như không, nàng đột nhiên không còn muốn nhường lại vị trí Hoàng hậu nữa.


Con của nàng… có tội tình gì đâu?


Nếu phải sinh ra dưới gối Trinh quý nhân, muốn sống yên ổn thôi cũng đã là điều xa xỉ. Diễn giả ngây giả dại, khép nép cúi đầu, lúc nào cũng phải dè chừng. Đấy chính là con đường mặc định của “con thứ xuất” trong hoàng cung.


Huống chi, nó vốn dĩ là đứa bé mang danh con vợ cả, con của Hoàng hậu. Đời sau, dù có là minh quân độ lượng đến mấy, liệu có ai chịu để một đứa trẻ thân phận như thế tiếp tục sống thanh thản, khi mà tất cả những gì nó đại diện đều là mối đe dọa?


Nó là cốt nhục nàng mang thai mười tháng mười ngày. Hiện giờ, thân thể nàng đã bắt đầu nghén nặng, bụng dần nhô cao, mỗi ngày mỗi nặng. Máu thịt tương liên, sinh mạng tương thông, chỉ cần cử động một chút cũng cảm nhận được sinh linh kia đang khẽ lay trong bụng.


Vậy mà… cuối cùng lại trở thành tảng đá lót chân cho người khác sao?


Tạ Vân bỗng nhiên im lặng.


Đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng Quý Cảnh Lẫm, hắn cứ luôn bận rộn chuyện gì đó, rất lâu không xuất hiện, khiến trong lòng Tạ Vân không khỏi dâng lên một tia bất an mơ hồ.


Chẳng lẽ… hắn đã bắt đầu tiếp xúc với Trinh quý nhân rồi?


Nếu vậy thì đúng là tin chẳng mấy vui vẻ gì.


Ánh mắt nàng mông lung nhìn ngọn nến chập chờn nhảy múa trên giá bạc, ý nghĩ cũng theo đó dập dềnh. Tạ Vân Nghĩ, có lẽ đã đến lúc cho bọn họ nếm thử mùi vị thủ đoạn thật sự rồi.



Sáng hôm sau, lại đến giờ thỉnh an thường lệ.


Tình trạng nghén của nàng giờ cũng khá hơn, tuy nhiên bắt đầu xuất hiện đau lưng âm ỉ, đúng kiểu mang thai mấy tháng giữa. Tuy không đến mức không nhịn được, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì thế, sáng nay nàng không quá quan tâm đến tư thế, ăn mặc cũng đơn giản hơn ngày thường đôi chút.



Những lần trước, nàng đều cố ngồi thẳng lưng, tư thế tiêu chuẩn không lệch một li, hận không thể lấy khí thế đoan trang uy nghi để đè ép hết những “tiểu yêu tinh” thích diễn trò trước mặt hoàng đế.


Nhưng hôm nay…


Vừa đến điện thỉnh an, các phi tần liền cảm thấy có gì đó là lạ.


Thạch Lựu, cung nữ thân cận nhất của Hoàng hậu, mọi khi luôn theo sát nàng, hôm nay lại một mình đi vào điện trước.


Mọi người còn tưởng nàng vào trước để dò xét, giám thị lời ăn tiếng nói của bọn họ. Ai ngờ… sau lưng Thạch Lựu lại đi theo một tiểu cung nữ khác, tay ôm gối dựa, đệm mềm, chăn gấp, động tác nhanh nhẹn thành thạo như thể làm việc này đã lâu.


Trong chớp mắt, chiếc phượng tọa kia đã được biến hóa thành một chỗ ngồi êm ái dễ chịu, tựa như cái ổ nhỏ mềm mại, nhìn thôi đã muốn ngả lưng.


Khi Tạ Vân ung dung bước vào ngồi xuống, điệu bộ nhàn nhã, đám phi tần vẫn còn ngẩn người chưa hoàn hồn.


Nàng khẽ cong môi, giọng nói nhu hòa mà không mất uy nghi: “Các ngươi nếu thích, cứ bảo Thượng Y Giám làm một bộ theo mẫu này mà dùng. Bổn cung ngồi thử rồi, đúng là rất thoải mái.”


Câu nói nhẹ tênh, nụ cười hiền hòa. Nhưng người nghe… ai mà không hiểu bên trong chứa bao nhiêu tầng sóng ngầm?


Quý phi cười hì hì phụ họa ngay, giọng dẻo như đường mật, mắt lại lấp lánh đầy tò mò: “Là thật đó, bộ đệm này nhìn đã thấy mê người. Hoàng hậu nương nương đúng là biết yêu thương chính mình… Tiểu Trư nhỏ bé thế kia mà cũng khéo tay quá chừng!”


Khen một lèo mười câu, không lặp lại câu nào, Tạ Vân nghe mà suýt nữa phải bật cười. Đúng là nàng thích kiểu người như Quý phi, biết nói, lại biết chừng mực.


“Thạch Lựu, mang cây vải dự phòng của bổn cung đến thưởng cho Quý phi đi.”


Nói xong, nàng quay đầu nhìn Quý phi, dịu giọng cười: “Bổn cung còn chưa dùng đâu, ngươi đừng chê là được.”


Vật do bậc trên ban tặng, ai dám chê? Không kịp cung phụng là đằng khác.


Trinh quý nhân ở một bên khẽ nhéo khăn tay, cũng cười nhẹ xen vào:


“Chủ tử nương nương quả nhiên thông minh khéo léo, nghĩ ra được cách hay như vậy, thật khiến thần thiếp vô cùng bội phục.”


Ánh mắt nàng ta lơ đãng liếc lên đài cao, không khỏi chăm chú nhìn kỹ. Thứ kia... thật sự rất quen mắt. Ở thời hiện đại thì loại đồ này đâu đâu cũng thấy, gần như là sản phẩm tiêu dùng mà nhà nào cũng có. Nhưng ở thời cổ đại này lại hiếm vô cùng, rất khó có được. Trong lòng nàng ta bất giác dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ Hoàng hậu cũng là người xuyên không?


Ai ngờ vị Hoàng hậu cao quý mỹ lệ kia chỉ nhẹ nhàng đáp, giọng điềm tĩnh: “Bổn cung đâu có thời gian nhàn rỗi như vậy. Mấy thứ này đều là do Mã Vinh Quý ở Thượng Y Giám khéo tay khéo ý làm ra đấy.”


Nói đến cũng buồn cười, một đại nam nhân, tay nghề lại còn khéo hơn cả nữ nhân. Y phục nàng mặc hằng ngày, phần lớn đều từ tay hắn làm ra. Cũng nhờ đôi tay ấy mà giữ chắc được vị trí chưởng sự Thái giám suốt bao năm nay, không ai lay nổi.


Trinh quý nhân nghe vậy, sắc mặt liền khựng lại, nụ cười dịu dàng trên môi cũng suýt nữa không giữ nổi.


Bây giờ nàng ta đâu còn được sủng ái như trước, chỉ là một tiểu quý nhân bị lạnh nhạt, nào có nhàn hạ gì. Gần đây, mỗi ngày nàng ta đều phải chia phần “linh tuyền” cho các phi tần khác dùng, đến mức bản thân cũng sắp cạn kiệt.



Khẽ giơ khăn che mũi, nhẹ nhàng ấn một cái. Nơi ấy mọc lên một mụn nhọt sưng đỏ như quả đậu, đau đến muốn rơi nước mắt.


Nàng ta cũng từng nghĩ cáo bệnh để không phải đến thỉnh an, nhưng lại sợ bỏ lỡ dịp gặp hoàng đế, thế là đành phải gắng gượng đi, mang theo cái “quả đậu” to tướng ấy đi khắp nơi khoe… như thể đó là một loại trang sức.


Hoàng hậu vừa dứt lời, ôm lấy chiếc gối mềm mại sau lưng, cả điện liền đồng loạt yên lặng hẳn.


Hiền phi và Trinh quý nhân có hiềm khích từ lâu, xưa nay vẫn chưa nắm được nhược điểm nào của Hoàng hậu. Hôm nay thấy nàng ra tay trước, trong lòng không khỏi nghẹn một cục, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mỉa mai một câu: “Trinh quý nhân cũng thật biết giữ của. Có thứ tốt cứ giấu mãi trong tay, đến khi chịu chia sẻ cho mọi người nhìn một chút thì... ai ngờ lại khiến cả đám nổi mẩn đỏ, đỏ hết cả mặt.”


Dung mạo nàng ta vốn chỉ bình thường, làm sao chịu nổi người khác đẹp hơn mình. Nhìn Trinh quý nhân kia mỗi lần xuất hiện đều như tiên giáng trần, nhìn cũng thấy chướng mắt.


Vừa dứt lời, mọi người lập tức theo ánh mắt nàng ta, nhìn về phía đầu mũi Trinh quý nhân, nơi rõ ràng đang nổi một nốt đỏ ửng.


Chỉ thấy một đốm đỏ tròn xoe, sáng bóng, nổi bật như ngọc châu giữa nền da trắng, một cái “mụn đậu” oanh oanh liệt liệt.


Dù có tuyệt sắc khuynh thành đến đâu, chỉ cần trên mặt có một điểm không hoàn mỹ, khí chất cũng liền tụt dốc không phanh. Đặc biệt là với mỹ nhân, mụn đậu này chẳng khác nào vết dao xé mặt, so với hủy dung còn khó chịu hơn gấp bội.


Trinh quý nhân thẹn đến mức suýt bật khóc, vội vàng dùng khăn tay che lại, đôi mắt ướt sũng, viền mi đỏ hoe.


Nàng không vui, Tạ Vân liếc nhìn bảng đếm ngược của hệ thống, quả nhiên chỉ số “mở khoá sự kiện” bắt đầu nhích lên, tốc độ còn nhanh bất ngờ. Đợi Hiền phi thêm một đòn nữa là nàng có thể “quay thưởng”, nói không chừng lần này lại trúng kỹ năng mới.


Đúng lúc ấy, Hiền phi đổ thêm một gáo dầu vào lửa, giả vờ vô ý nói: “Nhìn Ninh quý nhân dùng thần dược mới ban, làn da đã thay đổi nhiều. Khuôn mặt kia trắng mịn, mềm mại hơn gấp trăm lần so với Trinh Quý Nhân đấy.”


Trinh quý nhân cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi lã chã, từng giọt từng giọt lặng lẽ trượt xuống. Thế nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, bởi trước mặt Hoàng hậu mà òa lên thì chính là đại tội.


Còn Ninh quý nhân, Trinh quý nhân và hai người trong nhóm bốn quý nhân thì sao? Cuộc đấu đá giữa họ còn khốc liệt hơn cả tầng trên nữa. Dù sao cũng đều là quý nhân cấp thấp, chỉ cần loại bỏ được một người là ngay lập tức giảm đi một phần cạnh tranh.


Hồi mới nhập cung, nàng ta kém Ninh quý nhân một bậc, dung mạo cũng không bằng, người người đều vây quanh tâng bốc đối phương, khiến trong lòng nàng thật sự không cam tâm.


Sau bao công sức, rốt cuộc cũng có thể áp đảo được Ninh quý nhân, khiến nàng ta phải lùi bước. Vậy mà hôm nay chỉ vì một cái mụn đậu chết tiệt mà tất cả lại quay về vạch xuất phát. Thể diện mất sạch, khí thế cũng không còn.


Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh chợt vang lên: “Vô lễ!”


Sắc mặt Quý phi lạnh như sương, ánh mắt quét qua như dao, trực tiếp trừng về phía Trinh quý nhân.


Trinh quý nhân nghẹn cứng trong họng, nước mắt vẫn rơi, nhưng không dám khóc to thành tiếng. Bao ấm ức dồn nén trong thời gian qua, hôm nay cứ thế tuôn trào, không thể kìm lại được nữa.


Qua màn nước mắt mờ nhạt, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía bậc cao kia, Hoàng hậu nương nương vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như cũ , ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ vô cùng bao dung… Nhưng dưới ánh nến, nụ cười kia như phủ một lớp sương mỏng, vừa ấm vừa lạnh, khiến nàng lạnh cả sống lưng.


Cắn nhẹ môi dưới, Trinh quý nhân hận không thể ngay lập tức ngất xỉu để khỏi phải tiếp tục mất mặt.


Mà ngay khoảnh khắc nàng vừa nghĩ như vậy, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ xa, nhịp điệu vững chãi mà có lực, như từng đợt trống dội vào lòng mọi người trong điện.


Không cần nhìn, chỉ nghe thôi cũng biết. Đây là tiếng bước chân của một nam tử độc nhất vô nhị trong cung.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 8
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...