Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 57
110@-
Ngày xuân, vạn vật sinh sôi, đồng cỏ xanh mướt, chim oanh bay lượn, cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi yêu thích.
Tạ Vân vừa đi dạo, vừa cảm thấy tâm trạng được giãn ra rất nhiều.
Chẳng phải chỉ là nhiệm vụ thôi sao? Sống thêm được một ngày cũng là lời rồi, còn điều gì để không hài lòng nữa?
Chỉ là… nghĩ đến mấy đứa nhỏ của mình, nàng thật sự không nỡ rời xa.
Tạ Vân khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng hỏi: “Hệ thống, nếu ta trở về hiện đại, sẽ là tình huống thế nào?”
Trong giọng nàng chứa đầy thấp thỏm và lo lắng.
Hệ thống Cổ Ngôn trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp: “Bất kể ngài trở về lúc nào, thân thể được chuẩn bị sẵn cho ngài… đều sẽ là 18 tuổi, thanh xuân rực rỡ, đầy sức sống.”
Nghe đến đây, Tạ Vân thật sự có chút hài lòng.
Mười tám tuổi à… Lúc nàng 18 tuổi, đang làm gì nhỉ?
Nửa năm đầu, nàng buộc khăn vải lên trán, lao vào học hành điên cuồng, còn tham gia đại hội thề nguyện trước kỳ thi đại học.
Nửa năm sau là mùa thu hoạch, nàng đậu vào một trường danh tiếng, bắt đầu một hành trình học tập căng thẳng mới.
Nghĩ đến những tháng ngày khổ cực khi thi đại học, Tạ Vân không khỏi thắc mắc: “Là nửa năm đầu hay nửa năm sau vậy?”
Hệ thống ngừng lại một lúc, như thể bất lực trước câu hỏi của nàng, rồi sau mới đáp: “Ngẫu nhiên thôi, không thể chính xác đến vậy được.”
“Thế thì ta cần ngươi có ích gì chứ!” Tạ Vân cực kỳ không hài lòng.
Hệ thống: “…”
Nhưng tất cả những chuyện đó là chuyện của sau này. Tạ Vân đã kéo tâm trí mình trở lại thực tại rất nhanh.
Bởi vì cái tên cẩu hoàng đế Quý Cảnh Lẫm kia lại giở trò rồi, hắn đánh úp nàng!
Một đôi tay không yên phận cứ lén lút dò dẫm khắp nơi, như nhóm lên từng đốm lửa khiến người khác không chịu nổi. Tạ Vân chau mày, khẽ từ chối: “Có người đó.”
Không chỉ là “có người”, mà thực ra là rất nhiều người!
Họ đang ngồi xe ngựa, xung quanh còn có cả một vòng thị vệ dày đặc bao vây, phòng ngừa bất trắc.
Trong chiếc xe ngựa yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng bước chân thị vệ di chuyển, cùng với âm thanh lưỡi đao chạm vào giáp trụ loạt soạt vang lên.
Quý Cảnh Lẫm mỉm cười, áp trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói: “Ngươi còn sợ chuyện này sao?”
Mỗi lần hai người thân mật, bên ngoài đều có rất nhiều cung nhân hầu hạ, hắn nghĩ nàng đã quen rồi.
Tạ Vân liếc hắn một cái, ánh mắt như làn nước sóng sánh.
Cung nhân thì đành chịu, chứ thị vệ thì lại khác chứ! Một đằng là không tránh khỏi, một đằng thì hoàn toàn có thể tránh đi được!
“Được rồi, đừng nghịch nữa, lát nữa còn phải leo núi đó.”
Tạ Vân tựa vào lòng hắn, giọng mềm mại nũng nịu.
“Ừm, vậy ngươi hôn ta một cái đi, thì trẫm sẽ tha cho ngươi.”
Khóe môi Quý Cảnh Lẫm cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Tạ Vân lại liếc hắn thêm cái nữa, cuối cùng cũng chiều ý hắn, chu môi hôn nhẹ một cái.
Nhưng khi nhìn thấy dấu son môi in rõ trên mặt hắn, nàng mới sực nhớ ra, kêu lên: “Trời ơi! Hôm nay ta mặc nam trang mà lại còn tô son đánh phấn nữa, nhìn kỳ lắm! Lát nữa phải rửa sạch mới được!”
Quý Cảnh Lẫm cẩn thận ngắm nàng một lúc, sau đó mới khẽ nhướn mày cười nói: “Đúng là có chút kỳ lạ, nhà ai mà có tiểu công tử lại xinh đẹp như hoa thế này chứ?”
Miệng lưỡi trơn tru, lời nói ngọt ngào đến nỗi khiến Tạ Vân đỏ cả mặt, giận dỗi mắng khẽ hắn một tiếng. Rồi nàng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, cảm thấy hắn càng lúc càng không biết điểm dừng là gì.
Nàng bỗng dưng nhớ lại Quý Cảnh Lẫm ngày trước, kẻ luôn cao lãnh lạnh lùng, có thể liếc nhìn nàng một cái thôi cũng đã là ân huệ lớn lắm rồi.
Đến khi xe dừng lại, Tạ Vân thoáng sững người.
Nàng từng thấy vườn mai, vườn đào… nhưng chưa từng thấy qua vườn hạnh hoa. Không ngờ lại có thể đẹp đến mức này.
Giữa khu vườn mênh mông, những cánh hạnh hoa đang nở rộ xen kẽ với những cành còn chưa kịp bung nụ, tạo nên một bức tranh hữu tình như đời người: có vinh, có suy, có khô, có tươi.
Trước mắt nàng là cả một biển trắng mênh mang. Những cây hạnh cao lớn như che lấp hết tầm mắt, đưa nàng chìm vào không gian chỉ toàn là sắc trắng thuần khiết, tinh khôi.
Tâm tình Tạ Vân chợt nhẹ bẫng như trôi đi, nàng mở chiếc quạt xếp trong tay, vui vẻ dạo bước trong “biển hạnh hoa”.
Hương hạnh không ngào ngạt như hoa đào, cũng chẳng thanh nhã như hoa mai.
Nhưng giữa mảnh đất mênh mông rộng lớn, hàng trăm mẫu đất đều phủ kín bởi hạnh hoa, lại tạo nên vẻ đẹp kỳ vĩ đến ngỡ ngàng.
“Thích không?” Quý Cảnh Lẫm đứng phía sau hỏi khẽ.
“Thích.” Nàng mỉm cười đáp, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng chân thật.
Chờ Tạ Vân chơi đùa thỏa thích một lúc, hai người mới cùng nhau ngồi trong đình nghỉ chân. Những cánh hạnh hoa nhẹ nhàng rơi xuống theo gió, đậu trên vai, trên tóc của họ.
Cả hai vừa cười vừa trò chuyện, không thể không nói rằng, trong những lúc bị đè nén, chỉ cần được ngắm nhìn một khung cảnh đẹp đẽ như thế này cũng đã là một phương thuốc chữa lành tâm hồn tuyệt vời.
Tạ Vân vừa mỉm cười, định nói gì đó, thì chợt nhìn thấy phía sau lưng Quý Cảnh Lẫm, từ trong lùm cây bỗng có mấy bóng đen vụt ra.
Một nhóm hắc y nhân, tay cầm trường kiếm đen nhánh, chỉ liếc qua là biết tuyệt đối không có ý tốt.
Chúng mai phục rất gần. Tạ Vân nhìn kỹ lại thì nhận ra, bọn chúng đã đào rỗng mảng cây cỏ quanh đình từ trước, rồi phủ lại bằng một lớp đất mỏng như chưa hề có gì bất thường.
Lúc này, nàng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng yên bên cạnh, lòng căng thẳng đến cực điểm.
Quý Cảnh Lẫm phản ứng cực nhanh, đám thị vệ cũng hành động gần như ngay lập tức. Trong lúc Tạ Vân còn đang sững người, toàn bộ thích khách đã bị khống chế, xử lý gọn gàng.
“Không sao rồi, đừng sợ.”Quý Cảnh Lẫm dịu dàng xoa đầu nàng trấn an, như sắp nở nụ cười để làm nàng yên lòng…
Thì ngay lúc đó, sắc mặt hắn bỗng dưng thay đổi, vô cùng nghiêm trọng. Hắn đột ngột đẩy Tạ Vân sang một bên, thân mình lao lên trước để chắn đường thích khách cuối cùng bất ngờ làm phản.
Nhưng vẫn không kịp. Lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén đâm thẳng vào ngực hắn.
Tạ Vân nhìn mũi dao gần như cắm trọn vào ngực Quý Cảnh Lẫm, cảm giác như không thở nổi.
Sao chuyện này lại xảy ra… Rõ ràng bọn họ vừa mới cùng nhau nói cười vui vẻ, uống trà, ngắm hoa kia mà…
“Đồ khốn!” Hai mắt Tạ Vân đỏ rực, giận dữ túm lấy chiếc ghế đá bên cạnh ném mạnh vào tên thích khách.
Còn Quý Cảnh Lẫm, hắn chỉ lặng lẽ nằm đó, bất động… không có bất kỳ phản ứng gì.
Nước mắt Tạ Vân cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt, từng giọt không ngừng trào ra.
“Ngự y đâu rồi?! Mau đi gọi Lận Chính tới!” Vừa lau nước mắt, nàng vừa hét lên đầy hoảng loạn.
Quý Cảnh Lẫm đang bị thương, ai đến gần cũng bị nàng ngăn lại. Chỉ đến khi Lận Chính vội vã chạy tới, nàng mới để họ bước đến kiểm tra.
Sau đó, bọn họ nhẹ nhàng bế Quý Cảnh Lẫm lên xe ngựa, cẩn thận không làm động vết thương.
Lận Chính chau mày, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Nhìn Tạ Vân nước mắt giàn giụa chạy đến, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Lần này thực sự rất nguy hiểm… Chỉ lệch tim một tấc thôi. Có thể cứu được hay không… thật sự rất khó nói.”
Với điều kiện y tế thời này, lời "khó nói" không phải nói chơi, là sự thật tr*n tr**.
Mọi người xung quanh đều im lặng. Không ai dám hứa hẹn điều gì.
Tạ Vân lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nói khẽ khàng nhưng kiên định: “Ta hiểu… ta không trách ai cả. Cứ cố hết sức mà cứu đi.”
Tạ Vân lớn tiếng dặn dò ra bên ngoài: “Tất cả mọi người cảnh giác cao độ! Phái thêm quân dự bị đến đây ngay!”
Lúc bọn họ rời cung, không chỉ mang theo một đội thị vệ chính quy, mà còn có cả một nhóm quân dự bị đi cùng.
Việc Quý Cảnh Lẫm bị thương vì bảo vệ nàng, hoàn toàn là ngoài dự tính.
Sau khi tên thích khách kia g**t ch*t một thị vệ, đã thay trang phục rồi lẻn vào hàng ngũ thị vệ, trà trộn mà không ai phát hiện. Chỉ một sơ suất ngắn ngủi, mà khiến hắn có cơ hội ra tay.
Tạ Vân nhìn Quý Cảnh Lẫm đang nằm bất động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại cau chặt.
Nhìn thôi cũng thấy rõ, hắn đang rất đau đớn.
Dù đã bất tỉnh, lông mày vẫn không hề giãn ra một chút nào.
Trên đường quay về, họ còn gặp vài đợt ám sát nữa. Nhưng lần này thị vệ đã sẵn sàng, toàn bộ đều bị tiêu diệt tại chỗ.
Đến khi về tới hoàng cung, tất cả ngự y đều đã đợi sẵn, chuẩn bị cấp cứu không chậm trễ một khắc.
Tạ Vân lập tức gọi Quý Cảnh Hành đến chủ trì toàn bộ đại cục, bởi hậu cung không còn ai thích hợp hơn để thay thế.
Bọn trẻ nàng đều giao cho Thái hậu chăm sóc, còn cung Tử Thần được canh phòng nghiêm ngặt, không để bất kỳ ai ra vào tuỳ tiện.
Thậm chí cả kinh thành cũng bị ra lệnh giới nghiêm, để tránh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào khác.
Quý Cảnh Lẫm… không thể chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Dù chỉ là một chút, cũng không được.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Tạ Vân vẫn ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Quý Cảnh Lẫm.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, từng giọt lách tách, lạnh lẽo và đau đớn.
Lần này thật sự dọa nàng sợ chết khiếp.
Nàng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ liều mình che chắn cho nàng, dùng cả thân thể để đỡ nhát dao đó.
Chẳng phải trong lòng đế vương, bản thân mình luôn là quan trọng nhất sao?
Cớ sao… hắn lại có thể vì nàng mà bất chấp như vậy?
Nghĩ mãi cũng không ra, nàng chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ lấy thuốc chữa thương từ hệ thống ra, cẩn thận bôi lên vết thương của hắn.
Sợ rằng nửa đêm hắn phát sốt, Tạ Vân cắn răng chịu đựng nỗi xót xa trong lòng, lấy cả Tẩy Tủy Quả ép hắn nuốt xuống.
Xem như là… trả ơn cứu mạng.
Từng ấy thời gian mới tích góp được một quả Tẩy Tủy Quả, giờ lại dùng hết một cách đột ngột. Cái cảm giác đau lòng không thể kìm nén này, như có ai bóp nghẹt lấy ngực nàng, thật sự khiến người ta nghẹt thở.
Đến khi thấy hắn nuốt xuống hoàn toàn, nàng mới chợt nhớ: Thứ đó… có thể chia ra ăn mà!
Nó không phải đan dược, đâu cần phải dùng hết một lần!
Càng nghĩ càng tiếc đứt ruột, không biết liệu có cách nào moi nó ra lại không…
Nhưng rồi, ánh mắt nàng dịu xuống.
Bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Quý Cảnh Lẫm đã bắt đầu hồng hào hơn, hơi thở cũng ổn định hơn một chút. Ngay cả miệng vết thương trông cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Tạ Vân lúc này mới dần thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng yên tâm được một chút rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Vân còn đang say giấc, nàng bỗng cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt tay mình. Mơ màng mở mắt ra… là Quý Cảnh Lẫm đã tỉnh lại, đang nhìn nàng mỉm cười.
Giọng hắn khàn khàn, hơi yếu nhưng vẫn dịu dàng: “Sao lại ngủ gọc ở đây? Không lên giường nằm cho đàng hoàng?”
Tạ Vân ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức hôn lên tay hắn một cái, nhoẻn miệng cười: “Chỉ muốn nhìn ngươi một chút thôi… nhìn rồi nhìn, lại ngủ mất tiêu luôn.”
Hắn bật cười, khẽ mắng một tiếng: “Ngốc quá.”
Nàng cười khúc khích như một đứa trẻ được khen.
Hắn tỉnh lại rồi… thật sự tỉnh lại rồi!
Cả người nàng như được hồi sinh, niềm vui dâng trào trong từng hơi thở.
Nàng vội vàng gọi Lận Chính đến khám lại, xác nhận xem hắn đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm chưa. Trong lòng nàng chỉ mong hắn mau mau khỏe lại, khỏe tới mức có thể ra tay đánh trâu cũng được!
Không bao lâu sau, Thái hậu cũng dẫn theo mấy đứa nhỏ chạy tới.
Bảo Châu là người thân với phụ hoàng nhất, vừa nhìn thấy hắn đang nằm trên giường liền mở to đôi mắt long lanh hỏi: “Phụ hoàng, người làm sao vậy? Người cũng bị bệnh ạ?”
Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa nhỏ, trấn an từng đứa một. Hắn mỉm cười nói: “Phụ hoàng không sao, nghỉ ngơi chút là lại chơi cùng các con được rồi.”
Lúc này, sự lo lắng và sợ hãi trong ánh mắt bọn trẻ mới dần dần biến mất.
“Ngoan nào.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói chứa đầy yêu thương.
Tạ Vân đứng bên cạnh cũng không kìm được mà ôm từng đứa vào lòng hôn một cái.
Lần này, quả thực là đã dọa mọi người sợ đến phát khiếp.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Ngày xuân, vạn vật sinh sôi, đồng cỏ xanh mướt, chim oanh bay lượn, cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi yêu thích.
Tạ Vân vừa đi dạo, vừa cảm thấy tâm trạng được giãn ra rất nhiều.
Chẳng phải chỉ là nhiệm vụ thôi sao? Sống thêm được một ngày cũng là lời rồi, còn điều gì để không hài lòng nữa?
Chỉ là… nghĩ đến mấy đứa nhỏ của mình, nàng thật sự không nỡ rời xa.
Tạ Vân khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng hỏi: “Hệ thống, nếu ta trở về hiện đại, sẽ là tình huống thế nào?”
Trong giọng nàng chứa đầy thấp thỏm và lo lắng.
Hệ thống Cổ Ngôn trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp: “Bất kể ngài trở về lúc nào, thân thể được chuẩn bị sẵn cho ngài… đều sẽ là 18 tuổi, thanh xuân rực rỡ, đầy sức sống.”
Nghe đến đây, Tạ Vân thật sự có chút hài lòng.
Mười tám tuổi à… Lúc nàng 18 tuổi, đang làm gì nhỉ?
Nửa năm đầu, nàng buộc khăn vải lên trán, lao vào học hành điên cuồng, còn tham gia đại hội thề nguyện trước kỳ thi đại học.
Nửa năm sau là mùa thu hoạch, nàng đậu vào một trường danh tiếng, bắt đầu một hành trình học tập căng thẳng mới.
Nghĩ đến những tháng ngày khổ cực khi thi đại học, Tạ Vân không khỏi thắc mắc: “Là nửa năm đầu hay nửa năm sau vậy?”
Hệ thống ngừng lại một lúc, như thể bất lực trước câu hỏi của nàng, rồi sau mới đáp: “Ngẫu nhiên thôi, không thể chính xác đến vậy được.”
“Thế thì ta cần ngươi có ích gì chứ!” Tạ Vân cực kỳ không hài lòng.
Hệ thống: “…”
Nhưng tất cả những chuyện đó là chuyện của sau này. Tạ Vân đã kéo tâm trí mình trở lại thực tại rất nhanh.
Bởi vì cái tên cẩu hoàng đế Quý Cảnh Lẫm kia lại giở trò rồi, hắn đánh úp nàng!
Một đôi tay không yên phận cứ lén lút dò dẫm khắp nơi, như nhóm lên từng đốm lửa khiến người khác không chịu nổi. Tạ Vân chau mày, khẽ từ chối: “Có người đó.”
Không chỉ là “có người”, mà thực ra là rất nhiều người!
Họ đang ngồi xe ngựa, xung quanh còn có cả một vòng thị vệ dày đặc bao vây, phòng ngừa bất trắc.
Trong chiếc xe ngựa yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng bước chân thị vệ di chuyển, cùng với âm thanh lưỡi đao chạm vào giáp trụ loạt soạt vang lên.
Quý Cảnh Lẫm mỉm cười, áp trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói: “Ngươi còn sợ chuyện này sao?”
Mỗi lần hai người thân mật, bên ngoài đều có rất nhiều cung nhân hầu hạ, hắn nghĩ nàng đã quen rồi.
Tạ Vân liếc hắn một cái, ánh mắt như làn nước sóng sánh.
Cung nhân thì đành chịu, chứ thị vệ thì lại khác chứ! Một đằng là không tránh khỏi, một đằng thì hoàn toàn có thể tránh đi được!
“Được rồi, đừng nghịch nữa, lát nữa còn phải leo núi đó.”
Tạ Vân tựa vào lòng hắn, giọng mềm mại nũng nịu.
“Ừm, vậy ngươi hôn ta một cái đi, thì trẫm sẽ tha cho ngươi.”
Khóe môi Quý Cảnh Lẫm cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Tạ Vân lại liếc hắn thêm cái nữa, cuối cùng cũng chiều ý hắn, chu môi hôn nhẹ một cái.
Nhưng khi nhìn thấy dấu son môi in rõ trên mặt hắn, nàng mới sực nhớ ra, kêu lên: “Trời ơi! Hôm nay ta mặc nam trang mà lại còn tô son đánh phấn nữa, nhìn kỳ lắm! Lát nữa phải rửa sạch mới được!”
Quý Cảnh Lẫm cẩn thận ngắm nàng một lúc, sau đó mới khẽ nhướn mày cười nói: “Đúng là có chút kỳ lạ, nhà ai mà có tiểu công tử lại xinh đẹp như hoa thế này chứ?”
Miệng lưỡi trơn tru, lời nói ngọt ngào đến nỗi khiến Tạ Vân đỏ cả mặt, giận dỗi mắng khẽ hắn một tiếng. Rồi nàng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, cảm thấy hắn càng lúc càng không biết điểm dừng là gì.
Nàng bỗng dưng nhớ lại Quý Cảnh Lẫm ngày trước, kẻ luôn cao lãnh lạnh lùng, có thể liếc nhìn nàng một cái thôi cũng đã là ân huệ lớn lắm rồi.
Đến khi xe dừng lại, Tạ Vân thoáng sững người.
Nàng từng thấy vườn mai, vườn đào… nhưng chưa từng thấy qua vườn hạnh hoa. Không ngờ lại có thể đẹp đến mức này.
Giữa khu vườn mênh mông, những cánh hạnh hoa đang nở rộ xen kẽ với những cành còn chưa kịp bung nụ, tạo nên một bức tranh hữu tình như đời người: có vinh, có suy, có khô, có tươi.
Trước mắt nàng là cả một biển trắng mênh mang. Những cây hạnh cao lớn như che lấp hết tầm mắt, đưa nàng chìm vào không gian chỉ toàn là sắc trắng thuần khiết, tinh khôi.
Tâm tình Tạ Vân chợt nhẹ bẫng như trôi đi, nàng mở chiếc quạt xếp trong tay, vui vẻ dạo bước trong “biển hạnh hoa”.
Hương hạnh không ngào ngạt như hoa đào, cũng chẳng thanh nhã như hoa mai.
Nhưng giữa mảnh đất mênh mông rộng lớn, hàng trăm mẫu đất đều phủ kín bởi hạnh hoa, lại tạo nên vẻ đẹp kỳ vĩ đến ngỡ ngàng.
“Thích không?” Quý Cảnh Lẫm đứng phía sau hỏi khẽ.
“Thích.” Nàng mỉm cười đáp, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng chân thật.
Chờ Tạ Vân chơi đùa thỏa thích một lúc, hai người mới cùng nhau ngồi trong đình nghỉ chân. Những cánh hạnh hoa nhẹ nhàng rơi xuống theo gió, đậu trên vai, trên tóc của họ.
Cả hai vừa cười vừa trò chuyện, không thể không nói rằng, trong những lúc bị đè nén, chỉ cần được ngắm nhìn một khung cảnh đẹp đẽ như thế này cũng đã là một phương thuốc chữa lành tâm hồn tuyệt vời.
Tạ Vân vừa mỉm cười, định nói gì đó, thì chợt nhìn thấy phía sau lưng Quý Cảnh Lẫm, từ trong lùm cây bỗng có mấy bóng đen vụt ra.
Một nhóm hắc y nhân, tay cầm trường kiếm đen nhánh, chỉ liếc qua là biết tuyệt đối không có ý tốt.
Chúng mai phục rất gần. Tạ Vân nhìn kỹ lại thì nhận ra, bọn chúng đã đào rỗng mảng cây cỏ quanh đình từ trước, rồi phủ lại bằng một lớp đất mỏng như chưa hề có gì bất thường.
Lúc này, nàng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng yên bên cạnh, lòng căng thẳng đến cực điểm.
Quý Cảnh Lẫm phản ứng cực nhanh, đám thị vệ cũng hành động gần như ngay lập tức. Trong lúc Tạ Vân còn đang sững người, toàn bộ thích khách đã bị khống chế, xử lý gọn gàng.
“Không sao rồi, đừng sợ.”Quý Cảnh Lẫm dịu dàng xoa đầu nàng trấn an, như sắp nở nụ cười để làm nàng yên lòng…
Thì ngay lúc đó, sắc mặt hắn bỗng dưng thay đổi, vô cùng nghiêm trọng. Hắn đột ngột đẩy Tạ Vân sang một bên, thân mình lao lên trước để chắn đường thích khách cuối cùng bất ngờ làm phản.
Nhưng vẫn không kịp. Lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén đâm thẳng vào ngực hắn.
Tạ Vân nhìn mũi dao gần như cắm trọn vào ngực Quý Cảnh Lẫm, cảm giác như không thở nổi.
Sao chuyện này lại xảy ra… Rõ ràng bọn họ vừa mới cùng nhau nói cười vui vẻ, uống trà, ngắm hoa kia mà…
“Đồ khốn!” Hai mắt Tạ Vân đỏ rực, giận dữ túm lấy chiếc ghế đá bên cạnh ném mạnh vào tên thích khách.
Còn Quý Cảnh Lẫm, hắn chỉ lặng lẽ nằm đó, bất động… không có bất kỳ phản ứng gì.
Nước mắt Tạ Vân cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt, từng giọt không ngừng trào ra.
“Ngự y đâu rồi?! Mau đi gọi Lận Chính tới!” Vừa lau nước mắt, nàng vừa hét lên đầy hoảng loạn.
Quý Cảnh Lẫm đang bị thương, ai đến gần cũng bị nàng ngăn lại. Chỉ đến khi Lận Chính vội vã chạy tới, nàng mới để họ bước đến kiểm tra.
Sau đó, bọn họ nhẹ nhàng bế Quý Cảnh Lẫm lên xe ngựa, cẩn thận không làm động vết thương.
Lận Chính chau mày, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Nhìn Tạ Vân nước mắt giàn giụa chạy đến, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Lần này thực sự rất nguy hiểm… Chỉ lệch tim một tấc thôi. Có thể cứu được hay không… thật sự rất khó nói.”
Với điều kiện y tế thời này, lời "khó nói" không phải nói chơi, là sự thật tr*n tr**.
Mọi người xung quanh đều im lặng. Không ai dám hứa hẹn điều gì.
Tạ Vân lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nói khẽ khàng nhưng kiên định: “Ta hiểu… ta không trách ai cả. Cứ cố hết sức mà cứu đi.”
Tạ Vân lớn tiếng dặn dò ra bên ngoài: “Tất cả mọi người cảnh giác cao độ! Phái thêm quân dự bị đến đây ngay!”
Lúc bọn họ rời cung, không chỉ mang theo một đội thị vệ chính quy, mà còn có cả một nhóm quân dự bị đi cùng.
Việc Quý Cảnh Lẫm bị thương vì bảo vệ nàng, hoàn toàn là ngoài dự tính.
Sau khi tên thích khách kia g**t ch*t một thị vệ, đã thay trang phục rồi lẻn vào hàng ngũ thị vệ, trà trộn mà không ai phát hiện. Chỉ một sơ suất ngắn ngủi, mà khiến hắn có cơ hội ra tay.
Tạ Vân nhìn Quý Cảnh Lẫm đang nằm bất động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại cau chặt.
Nhìn thôi cũng thấy rõ, hắn đang rất đau đớn.
Dù đã bất tỉnh, lông mày vẫn không hề giãn ra một chút nào.
Trên đường quay về, họ còn gặp vài đợt ám sát nữa. Nhưng lần này thị vệ đã sẵn sàng, toàn bộ đều bị tiêu diệt tại chỗ.
Đến khi về tới hoàng cung, tất cả ngự y đều đã đợi sẵn, chuẩn bị cấp cứu không chậm trễ một khắc.
Tạ Vân lập tức gọi Quý Cảnh Hành đến chủ trì toàn bộ đại cục, bởi hậu cung không còn ai thích hợp hơn để thay thế.
Bọn trẻ nàng đều giao cho Thái hậu chăm sóc, còn cung Tử Thần được canh phòng nghiêm ngặt, không để bất kỳ ai ra vào tuỳ tiện.
Thậm chí cả kinh thành cũng bị ra lệnh giới nghiêm, để tránh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào khác.
Quý Cảnh Lẫm… không thể chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Dù chỉ là một chút, cũng không được.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Tạ Vân vẫn ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Quý Cảnh Lẫm.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, từng giọt lách tách, lạnh lẽo và đau đớn.
Lần này thật sự dọa nàng sợ chết khiếp.
Nàng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ liều mình che chắn cho nàng, dùng cả thân thể để đỡ nhát dao đó.
Chẳng phải trong lòng đế vương, bản thân mình luôn là quan trọng nhất sao?
Cớ sao… hắn lại có thể vì nàng mà bất chấp như vậy?
Nghĩ mãi cũng không ra, nàng chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ lấy thuốc chữa thương từ hệ thống ra, cẩn thận bôi lên vết thương của hắn.
Sợ rằng nửa đêm hắn phát sốt, Tạ Vân cắn răng chịu đựng nỗi xót xa trong lòng, lấy cả Tẩy Tủy Quả ép hắn nuốt xuống.
Xem như là… trả ơn cứu mạng.
Từng ấy thời gian mới tích góp được một quả Tẩy Tủy Quả, giờ lại dùng hết một cách đột ngột. Cái cảm giác đau lòng không thể kìm nén này, như có ai bóp nghẹt lấy ngực nàng, thật sự khiến người ta nghẹt thở.
Đến khi thấy hắn nuốt xuống hoàn toàn, nàng mới chợt nhớ: Thứ đó… có thể chia ra ăn mà!
Nó không phải đan dược, đâu cần phải dùng hết một lần!
Càng nghĩ càng tiếc đứt ruột, không biết liệu có cách nào moi nó ra lại không…
Nhưng rồi, ánh mắt nàng dịu xuống.
Bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Quý Cảnh Lẫm đã bắt đầu hồng hào hơn, hơi thở cũng ổn định hơn một chút. Ngay cả miệng vết thương trông cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Tạ Vân lúc này mới dần thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng yên tâm được một chút rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Vân còn đang say giấc, nàng bỗng cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt tay mình. Mơ màng mở mắt ra… là Quý Cảnh Lẫm đã tỉnh lại, đang nhìn nàng mỉm cười.
Giọng hắn khàn khàn, hơi yếu nhưng vẫn dịu dàng: “Sao lại ngủ gọc ở đây? Không lên giường nằm cho đàng hoàng?”
Tạ Vân ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức hôn lên tay hắn một cái, nhoẻn miệng cười: “Chỉ muốn nhìn ngươi một chút thôi… nhìn rồi nhìn, lại ngủ mất tiêu luôn.”
Hắn bật cười, khẽ mắng một tiếng: “Ngốc quá.”
Nàng cười khúc khích như một đứa trẻ được khen.
Hắn tỉnh lại rồi… thật sự tỉnh lại rồi!
Cả người nàng như được hồi sinh, niềm vui dâng trào trong từng hơi thở.
Nàng vội vàng gọi Lận Chính đến khám lại, xác nhận xem hắn đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm chưa. Trong lòng nàng chỉ mong hắn mau mau khỏe lại, khỏe tới mức có thể ra tay đánh trâu cũng được!
Không bao lâu sau, Thái hậu cũng dẫn theo mấy đứa nhỏ chạy tới.
Bảo Châu là người thân với phụ hoàng nhất, vừa nhìn thấy hắn đang nằm trên giường liền mở to đôi mắt long lanh hỏi: “Phụ hoàng, người làm sao vậy? Người cũng bị bệnh ạ?”
Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa nhỏ, trấn an từng đứa một. Hắn mỉm cười nói: “Phụ hoàng không sao, nghỉ ngơi chút là lại chơi cùng các con được rồi.”
Lúc này, sự lo lắng và sợ hãi trong ánh mắt bọn trẻ mới dần dần biến mất.
“Ngoan nào.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói chứa đầy yêu thương.
Tạ Vân đứng bên cạnh cũng không kìm được mà ôm từng đứa vào lòng hôn một cái.
Lần này, quả thực là đã dọa mọi người sợ đến phát khiếp.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 57
10.0/10 từ 44 lượt.