Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 50
81@-
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân còn đang mơ màng thì bỗng cảm thấy dưới lớp chăn ấm có một bàn tay lén lút luồn vào, khẽ khàng dò dẫm từng chút một.
Nàng giật mình mở mắt, liền thấy Quý Cảnh Lẫm mang vẻ mặt gian xảo, tay kia vẫn đang… tuần tra lung tung dưới lớp chăn.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Tạ Vân lườm hắn một cái, giọng uể oải, còn chưa tỉnh hẳn giấc.
Quý Cảnh Lẫm cười cười, ánh mắt đầy đắc ý: “Trẫm chỉ muốn kiểm tra thử xem… hôm nay trên người ngươi có ‘chuyện kia’ hay chưa thôi.”
Dù sao, tự mình kiểm tra thì vẫn là nhanh nhất, khỏi phải hỏi dài dòng.
Tạ Vân bất lực: “Ngươi không thấy dơ à?”
Việc ấy cũng đã làm rồi, thì sợ gì bẩn nữa? Vị bệ hạ nào đó nghĩ thầm, trên mặt lại càng thêm vẻ mặt vô lại.
Quý Cảnh Lẫm hôn nàng một cái thật kêu, vẻ mặt như vừa làm xong chuyện lớn lao, lúc này mới nhẹ nhàng rời giường, bước chân nhẹ nhàng chuẩn bị lên triều.
Tạ Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn đen kịt, trong lòng liền thầm nghĩ: “Giờ còn sớm, chi bằng ngủ thêm một lát.”
Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, liền chìm vào giấc mộng. Nhưng giấc mơ ấy lại khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Trong mơ, Quý Cảnh Lẫm lại ôm lấy Trinh Quý nhân, hai người khanh khanh ta ta không dứt, thậm chí còn nói lời muốn phế hậu!
Tạ Vân trong mơ tức đến nổ phổi, chỉ muốn vung tay đánh một trận cho hả giận.
Ôm một bụng lửa giận mà tỉnh dậy, vừa vặn hôm nay lại là mùng Một – ngày mà các phi tần vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Ngồi trên cao nhìn xuống các phi tần đang hành lễ bên dưới, Tạ Vân hiếm khi trầm mặc.
Bình thường không để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện, các nàng ai nấy đều có chút tiều tụy, thần sắc mỏi mệt, sắc mặt không tốt, ánh mắt như mất đi sức sống.
Các phi tần phía dưới ai nấy đều như những đóa hoa vào giữa hè, đúng thời kỳ nở rộ nhất, nhưng lại như bị ánh mặt trời gay gắt thiêu cháy, vừa héo rũ, vừa mất đi vẻ sinh động vốn có.
Dù là có trang điểm kỹ lưỡng, phục sức tinh tế, thì cũng thiếu đi vài phần sức sống và thần thái rực rỡ.
Tạ Vân nhìn một vòng, khẽ nhíu mày, thuận miệng nói: “Cũng sắp tới Tết rồi, hôm nay lại có vẻ tịch mịch quá. Trong cung trăm hoa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là mấy loại quen mắt, mấy năm nay cũng chẳng đổi mới gì… Xem nhiều, quả thật có chút nhàm.”
Nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng cất lời: “Không bằng… các vị đều đi chọn vài loại hoa đem về, tự tay chăm chút. Đến kỳ nở rộ, chúng ta treo bảng tên, cùng nhau ngắm hoa, cũng xem ai có con mắt tinh tế và đôi tay khéo léo nhất.”
Trồng hoa, cắm hoa vốn là chuyện tao nhã, nhưng để làm cho ra hồn, cũng không phải dễ. Trong đó không thiếu phần tinh ý và tâm tư tỉ mỉ.
Người bình thường còn chưa chắc làm nổi, huống hồ đây lại là những tiểu thư quý nữ được dạy dỗ từ nhỏ, thiên về cầm kỳ thi họa, mấy chuyện này có thể giúp các nàng khuây khỏa.
Vừa tao nhã, vừa thú vị.
Lại còn giúp các nàng bớt thời gian rảnh rỗi mà sinh chuyện. Kẻ thì bị kìm nén quá lâu rồi bộc phát, kẻ thì lại bị kìm nén đến méo mó cả tâm tính. Dù thế nào cũng không phải điều Tạ Vân mong muốn thấy.
Nghĩ tới đây, nàng thầm thấy, trò chơi này… cũng có chút thú vị thật.
Đám phi tần phía dưới vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng rỡ, bắt đầu châu đầu ghé tai, rôm rả bàn luận.
Quý phi liền cười khúc khích lên tiếng trước: “Thần thiếp xin lĩnh ý, vậy thiếp phải mau đi về lấy mấy chậu hoa cho thật xinh đẹp mới được.”
Lời thì nói ra nhẹ như gió thoảng, nhưng ai trong cung lại không biết, Quý phi dù diện mạo bình thường, nhưng được tiến cung phong vị chẳng qua là nhờ tài nghệ nổi trội.
Nàng ta vô cùng khéo tay, những việc như cắm hoa bày biện, trau chuốt tỉ mỉ, lại càng như cá gặp nước.
Tạ Vân mỉm cười gật đầu, tỏ ý: Ai muốn giống hoa gì, cứ việc đến phòng Hoa Điểu đăng ký. Chỉ cần trong cung có, muốn lấy bao nhiêu tùy thích.
Trồng hoa chẳng qua là một cái cớ. Chỉ cần có việc mà làm, tâm thần cũng vững vàng hơn. Người ta mà cả ngày nhàn rỗi, không nói ra lời, thì hoặc là rầu rĩ, hoặc là nghĩ lung tung, có khi còn sinh ra bệnh.
Trồng hoa, ngắm cỏ, cắm bình, chọn chậu… đều là những chuyện nhẹ nhàng mà thú vị. Mấy ngày sau, lại có thể túm tụm một chỗ nói cười, kể chuyện về loài hoa mình dưỡng, hay đơn giản chỉ là tám chuyện son phấn. Lấy hoa làm cớ mà tụ họp, tự nhiên, thoải mái.
Tạ Vân thu hồi ánh mắt đang lướt qua quần chúng, vô tình dừng lại nơi Trinh Quý Nhân.
Khẽ cau mày.
Nàng ta không còn là người nổi bật như trước nữa. Ánh sáng từng có giờ đã lụi tắt, như ngọn đèn dầu cạn, không đủ sáng cũng chẳng còn thu hút ai.
Nàng ta mặc bộ gấm Tứ Xuyên đã hơi bạc màu trên ngươi. Thứ vải này vốn khó giặt, tẩy mấy lần sẽ loang ra thành vết trắng nhợt. Mà đặc biệt không chịu nổi bẩn, một chút vết ố cũng thành vết thương trí mạng.
Tạ Vân thị lực tốt, nhìn kỹ liền thấy bên góc áo có một vết mài nham nhở, rách không nhỏ.
Nàng âm thầm thở dài.
Giờ Tạ Vân đã là hoàng hậu, những thứ như gấm Tứ Xuyên vốn là đồ nàng phân xuống từ trong nội phủ, ai cũng không dám xén bớt nửa phần. Trinh Quý Nhân mặc phải đồ như thế, rõ là tự mình không xoay xở nổi nữa.
Nhưng nếu ngày trước Trinh Quý Nhân lên làm hậu… thì giờ này người mặc áo rách, sẽ là nàng.
Con nàng giờ đã tròn một tuổi, cũng bắt đầu hiểu chuyện. Còn hai năm nữa thôi, nếu có thể bình yên mà sống yên ổn, chờ đợi thêm chút nữa, sẽ có ngày được trở về.
Chỉ nghĩ vậy thôi, trong lòng cũng tràn ngập một tia hy vọng.
Nhưng lòng vẫn rối như tơ vò. Nàng đi rồi… con thơ phải làm sao? Nàng không đi… thì đợi đến khi tuổi già sức yếu, có trở lại thì liệu còn kịp làm gì?
Dù chọn cách nào thì cũng là chuyện khó xử, tiến lùi đều khó.
Tạ Vân còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì bỗng nghe phía dưới có người lên tiếng, là Thục phi.
Bình thường Thục phi luôn ít nói, tỏ ra lạnh nhạt, như thể không muốn dính líu gì đến những chuyện lục đục trong hậu cung, ai tranh giành ra sao nàng ta cũng mặc kệ.
Cho nên lần này nàng ta bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người đều thấy lạ.
Vì vậy, cả gian phòng lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đều chờ xem nàng ta định nói gì tiếp theo.
Thục phi xoắn nhẹ khăn tay, hơi ngẩng đầu, dịu giọng nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, không bằng để thần thiếp phụ trách việc chuẩn bị hiện trường cho hoạt động lần này. Thần thiếp nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Mọi người bên dưới nghe xong thì đều sững sờ, đây chẳng phải là công khai đòi quyền lực sao? Việc sắp xếp bố trí là chuyện lớn, liên quan đến thể diện hậu cung. Thục phi lại chủ động xin nhận việc, chẳng khác nào đang tranh quyền. Ai mà ngờ Hoàng hậu lại chấp nhận?
Khiến người ta càng bất ngờ hơn là Hoàng hậu ở trên cao chỉ mỉm cười gật đầu, thậm chí còn lập tức bảo cung nữ mang bảng phân công giao cho Thục phi, thái độ còn rất vui vẻ cổ vũ: “Ngươi có lòng như vậy là tốt rồi. Vậy chuyện này giao cho ngươi, cũng đúng dịp, đến ngày rồi thì nên bắt đầu chuẩn bị.”
Thực ra việc này, Hoàng hậu đã sớm nghĩ đến, chỉ là do e ngại, một khi phi tần nắm trong tay thực quyền, nếu không khéo sẽ sinh chuyện, nên trước giờ vẫn do cung vụ lo liệu.
Người ta vẫn nói: Quan huyện xa không bằng quản lý gần, nàng cũng biết mình nhiều khi nói ra chẳng có trọng lượng gì, càng nói nhiều càng khó coi.
Nhưng nghĩ lại, đám phi tần trong cung cũng nên có chút hoạt động gì đó, để bầu không khí sinh động, tránh cho mỗi ngày đều ngồi không đến mức sinh ra mưu tính.
Thời gian gần đây, nàng nhạy bén nhận ra, đã có vài người bắt đầu ngấm ngầm chuẩn bị, ý đồ tranh giành vị trí cao hơn. Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Thật lòng mà nói, bản thân nàng cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu hậu cung.
Với những thủ đoạn nhỏ mềm mỏng của mình, Tạ Vân tự biết nếu thật sự rơi vào vòng cung đấu, e là chẳng mấy chốc sẽ bị hạ gục mất thôi.
Thục phi còn chưa kịp vui mừng vì được giao nhiệm vụ, đã nghe Tạ Vân tiếp lời: “Lần tiệc tất niên này, giao cho bốn vị phi cùng nhau chuẩn bị. Thục phi lo phần bố trí hiện trường, xem như chủ trì tổng thể. Hiền phi lo việc sắp xếp chỗ ngồi, Quý phi phụ trách nước trà, điểm tâm và món ăn.”
Nói rồi nàng khẽ gật đầu, tiếp tục: “Còn Đức phi thì lo phần tiết mục giải trí.”
Dù là mỗi người một việc, nhưng cuối cùng vẫn phải nộp lên cho nàng duyệt qua. Ai cũng hiểu rõ điều đó.
Nghe xong, những phi tần được giao nhiệm vụ đều bất ngờ mà mừng rỡ, ai nấy mặt mày rạng rỡ.
Nam nhân thì không thể giành hết sủng ái, nhưng nếu có quyền trong tay, cũng coi như là có chỗ đứng rồi.
Ngược lại, những phi tần cấp thấp thì không vui lắm. Mấy việc này dù gì cũng chẳng tới lượt họ góp mặt.
Ai ngờ Tạ Vân lại mỉm cười nói:
“Cách bày trí hiện tại của các ngươi trông có phần cũ kỹ rồi. Nhân dịp này, ta cho các ngươi một cơ hội, ai muốn tự mình bày trí lại thì đến chỗ Lệ Chi ghi danh. Trước Tết nộp bản vẽ lên, sang đầu xuân năm sau sẽ bắt đầu triển khai cho hoàn chỉnh.”
Vốn dĩ chỉ là ý tưởng nổi hứng lúc ấy, nhiều thứ cũng khó mà chuẩn bị kịp ngay trong năm nay.
Lúc này, các phi tần phía dưới mới rạng rỡ hẳn, người nào cũng cười vui hớn hở.
Tạ Vân cũng đã cân nhắc rồi. Đổi lại bố cục một chút, tâm trạng người cũng khá hơn. Hơn nữa đồ dùng trang trí vốn không tốn bao nhiêu. Đồ cũ nàng cũng không tính thu lại, còn đồ mới thì xem như là ban thưởng.
Nghĩ vậy, nhìn đám phi tần cười vui ríu rít bên dưới, nàng cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Ở trong cung này, thật ra nàng cũng rất cô đơn.
Quý Cảnh Lẫm đi sớm về trễ, quanh mình chỉ còn cung nữ và thái giám, chẳng ai có thể trò chuyện thẳng thắn.
Còn các phi tần kia, ai nấy đều giống như sương phủ, lạnh nhạt đề phòng, khiến nàng nhìn mà cũng mỏi mệt trong lòng.
Không bằng như hiện tại, tìm việc cho họ làm, họ vui, nàng nhìn cũng thấy bớt tịch mịch.
Haiz… cuối cùng nàng cũng dần hiểu ra, thế nào gọi là “chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo”.
Chỉ cần nàng còn ngồi ở vị trí này, thì khi người khác đến nói chuyện với nàng, trong lòng họ tất sẽ phải cân nhắc vạn lần.
Lúc đầu nàng còn nghe Quý phi lôi kéo thân tình, nghe mãi thành quen, giờ chỉ thấy gượng gạo, không tự nhiên.
Muốn tìm một người thật lòng chia sẻ, nói thì dễ, nhưng thực tế lại quá khó.
Chỉ cần nàng còn là Hoàng hậu, thì điều đó là không thể.
Nghĩ vậy, nàng cũng phần nào hiểu được sự cô độc mà thỉnh thoảng nàng từng thấy trong mắt Quý Cảnh Lẫm. Đó không phải giả vờ, mà là thật lòng.
Ngẫm lại thấy cũng buồn cười. Nếu bảo chọn giữa một người tri kỷ chân thành và địa vị như hiện tại, e rằng nàng vẫn sẽ chọn địa vị này.
Bởi lòng người sẽ đổi thay. Mà quyền lực và lợi ích trong tay mới là những thứ thật sự nắm được: Thật, rõ ràng, không thể chối cãi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân còn đang mơ màng thì bỗng cảm thấy dưới lớp chăn ấm có một bàn tay lén lút luồn vào, khẽ khàng dò dẫm từng chút một.
Nàng giật mình mở mắt, liền thấy Quý Cảnh Lẫm mang vẻ mặt gian xảo, tay kia vẫn đang… tuần tra lung tung dưới lớp chăn.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Tạ Vân lườm hắn một cái, giọng uể oải, còn chưa tỉnh hẳn giấc.
Quý Cảnh Lẫm cười cười, ánh mắt đầy đắc ý: “Trẫm chỉ muốn kiểm tra thử xem… hôm nay trên người ngươi có ‘chuyện kia’ hay chưa thôi.”
Dù sao, tự mình kiểm tra thì vẫn là nhanh nhất, khỏi phải hỏi dài dòng.
Tạ Vân bất lực: “Ngươi không thấy dơ à?”
Việc ấy cũng đã làm rồi, thì sợ gì bẩn nữa? Vị bệ hạ nào đó nghĩ thầm, trên mặt lại càng thêm vẻ mặt vô lại.
Quý Cảnh Lẫm hôn nàng một cái thật kêu, vẻ mặt như vừa làm xong chuyện lớn lao, lúc này mới nhẹ nhàng rời giường, bước chân nhẹ nhàng chuẩn bị lên triều.
Tạ Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn đen kịt, trong lòng liền thầm nghĩ: “Giờ còn sớm, chi bằng ngủ thêm một lát.”
Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, liền chìm vào giấc mộng. Nhưng giấc mơ ấy lại khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Trong mơ, Quý Cảnh Lẫm lại ôm lấy Trinh Quý nhân, hai người khanh khanh ta ta không dứt, thậm chí còn nói lời muốn phế hậu!
Tạ Vân trong mơ tức đến nổ phổi, chỉ muốn vung tay đánh một trận cho hả giận.
Ôm một bụng lửa giận mà tỉnh dậy, vừa vặn hôm nay lại là mùng Một – ngày mà các phi tần vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Ngồi trên cao nhìn xuống các phi tần đang hành lễ bên dưới, Tạ Vân hiếm khi trầm mặc.
Bình thường không để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện, các nàng ai nấy đều có chút tiều tụy, thần sắc mỏi mệt, sắc mặt không tốt, ánh mắt như mất đi sức sống.
Các phi tần phía dưới ai nấy đều như những đóa hoa vào giữa hè, đúng thời kỳ nở rộ nhất, nhưng lại như bị ánh mặt trời gay gắt thiêu cháy, vừa héo rũ, vừa mất đi vẻ sinh động vốn có.
Dù là có trang điểm kỹ lưỡng, phục sức tinh tế, thì cũng thiếu đi vài phần sức sống và thần thái rực rỡ.
Tạ Vân nhìn một vòng, khẽ nhíu mày, thuận miệng nói: “Cũng sắp tới Tết rồi, hôm nay lại có vẻ tịch mịch quá. Trong cung trăm hoa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là mấy loại quen mắt, mấy năm nay cũng chẳng đổi mới gì… Xem nhiều, quả thật có chút nhàm.”
Nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng cất lời: “Không bằng… các vị đều đi chọn vài loại hoa đem về, tự tay chăm chút. Đến kỳ nở rộ, chúng ta treo bảng tên, cùng nhau ngắm hoa, cũng xem ai có con mắt tinh tế và đôi tay khéo léo nhất.”
Trồng hoa, cắm hoa vốn là chuyện tao nhã, nhưng để làm cho ra hồn, cũng không phải dễ. Trong đó không thiếu phần tinh ý và tâm tư tỉ mỉ.
Người bình thường còn chưa chắc làm nổi, huống hồ đây lại là những tiểu thư quý nữ được dạy dỗ từ nhỏ, thiên về cầm kỳ thi họa, mấy chuyện này có thể giúp các nàng khuây khỏa.
Vừa tao nhã, vừa thú vị.
Lại còn giúp các nàng bớt thời gian rảnh rỗi mà sinh chuyện. Kẻ thì bị kìm nén quá lâu rồi bộc phát, kẻ thì lại bị kìm nén đến méo mó cả tâm tính. Dù thế nào cũng không phải điều Tạ Vân mong muốn thấy.
Nghĩ tới đây, nàng thầm thấy, trò chơi này… cũng có chút thú vị thật.
Đám phi tần phía dưới vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng rỡ, bắt đầu châu đầu ghé tai, rôm rả bàn luận.
Quý phi liền cười khúc khích lên tiếng trước: “Thần thiếp xin lĩnh ý, vậy thiếp phải mau đi về lấy mấy chậu hoa cho thật xinh đẹp mới được.”
Lời thì nói ra nhẹ như gió thoảng, nhưng ai trong cung lại không biết, Quý phi dù diện mạo bình thường, nhưng được tiến cung phong vị chẳng qua là nhờ tài nghệ nổi trội.
Nàng ta vô cùng khéo tay, những việc như cắm hoa bày biện, trau chuốt tỉ mỉ, lại càng như cá gặp nước.
Tạ Vân mỉm cười gật đầu, tỏ ý: Ai muốn giống hoa gì, cứ việc đến phòng Hoa Điểu đăng ký. Chỉ cần trong cung có, muốn lấy bao nhiêu tùy thích.
Trồng hoa chẳng qua là một cái cớ. Chỉ cần có việc mà làm, tâm thần cũng vững vàng hơn. Người ta mà cả ngày nhàn rỗi, không nói ra lời, thì hoặc là rầu rĩ, hoặc là nghĩ lung tung, có khi còn sinh ra bệnh.
Trồng hoa, ngắm cỏ, cắm bình, chọn chậu… đều là những chuyện nhẹ nhàng mà thú vị. Mấy ngày sau, lại có thể túm tụm một chỗ nói cười, kể chuyện về loài hoa mình dưỡng, hay đơn giản chỉ là tám chuyện son phấn. Lấy hoa làm cớ mà tụ họp, tự nhiên, thoải mái.
Tạ Vân thu hồi ánh mắt đang lướt qua quần chúng, vô tình dừng lại nơi Trinh Quý Nhân.
Khẽ cau mày.
Nàng ta không còn là người nổi bật như trước nữa. Ánh sáng từng có giờ đã lụi tắt, như ngọn đèn dầu cạn, không đủ sáng cũng chẳng còn thu hút ai.
Nàng ta mặc bộ gấm Tứ Xuyên đã hơi bạc màu trên ngươi. Thứ vải này vốn khó giặt, tẩy mấy lần sẽ loang ra thành vết trắng nhợt. Mà đặc biệt không chịu nổi bẩn, một chút vết ố cũng thành vết thương trí mạng.
Tạ Vân thị lực tốt, nhìn kỹ liền thấy bên góc áo có một vết mài nham nhở, rách không nhỏ.
Nàng âm thầm thở dài.
Giờ Tạ Vân đã là hoàng hậu, những thứ như gấm Tứ Xuyên vốn là đồ nàng phân xuống từ trong nội phủ, ai cũng không dám xén bớt nửa phần. Trinh Quý Nhân mặc phải đồ như thế, rõ là tự mình không xoay xở nổi nữa.
Nhưng nếu ngày trước Trinh Quý Nhân lên làm hậu… thì giờ này người mặc áo rách, sẽ là nàng.
Con nàng giờ đã tròn một tuổi, cũng bắt đầu hiểu chuyện. Còn hai năm nữa thôi, nếu có thể bình yên mà sống yên ổn, chờ đợi thêm chút nữa, sẽ có ngày được trở về.
Chỉ nghĩ vậy thôi, trong lòng cũng tràn ngập một tia hy vọng.
Nhưng lòng vẫn rối như tơ vò. Nàng đi rồi… con thơ phải làm sao? Nàng không đi… thì đợi đến khi tuổi già sức yếu, có trở lại thì liệu còn kịp làm gì?
Dù chọn cách nào thì cũng là chuyện khó xử, tiến lùi đều khó.
Tạ Vân còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì bỗng nghe phía dưới có người lên tiếng, là Thục phi.
Bình thường Thục phi luôn ít nói, tỏ ra lạnh nhạt, như thể không muốn dính líu gì đến những chuyện lục đục trong hậu cung, ai tranh giành ra sao nàng ta cũng mặc kệ.
Cho nên lần này nàng ta bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người đều thấy lạ.
Vì vậy, cả gian phòng lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đều chờ xem nàng ta định nói gì tiếp theo.
Thục phi xoắn nhẹ khăn tay, hơi ngẩng đầu, dịu giọng nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, không bằng để thần thiếp phụ trách việc chuẩn bị hiện trường cho hoạt động lần này. Thần thiếp nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Mọi người bên dưới nghe xong thì đều sững sờ, đây chẳng phải là công khai đòi quyền lực sao? Việc sắp xếp bố trí là chuyện lớn, liên quan đến thể diện hậu cung. Thục phi lại chủ động xin nhận việc, chẳng khác nào đang tranh quyền. Ai mà ngờ Hoàng hậu lại chấp nhận?
Khiến người ta càng bất ngờ hơn là Hoàng hậu ở trên cao chỉ mỉm cười gật đầu, thậm chí còn lập tức bảo cung nữ mang bảng phân công giao cho Thục phi, thái độ còn rất vui vẻ cổ vũ: “Ngươi có lòng như vậy là tốt rồi. Vậy chuyện này giao cho ngươi, cũng đúng dịp, đến ngày rồi thì nên bắt đầu chuẩn bị.”
Thực ra việc này, Hoàng hậu đã sớm nghĩ đến, chỉ là do e ngại, một khi phi tần nắm trong tay thực quyền, nếu không khéo sẽ sinh chuyện, nên trước giờ vẫn do cung vụ lo liệu.
Người ta vẫn nói: Quan huyện xa không bằng quản lý gần, nàng cũng biết mình nhiều khi nói ra chẳng có trọng lượng gì, càng nói nhiều càng khó coi.
Nhưng nghĩ lại, đám phi tần trong cung cũng nên có chút hoạt động gì đó, để bầu không khí sinh động, tránh cho mỗi ngày đều ngồi không đến mức sinh ra mưu tính.
Thời gian gần đây, nàng nhạy bén nhận ra, đã có vài người bắt đầu ngấm ngầm chuẩn bị, ý đồ tranh giành vị trí cao hơn. Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Thật lòng mà nói, bản thân nàng cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu hậu cung.
Với những thủ đoạn nhỏ mềm mỏng của mình, Tạ Vân tự biết nếu thật sự rơi vào vòng cung đấu, e là chẳng mấy chốc sẽ bị hạ gục mất thôi.
Thục phi còn chưa kịp vui mừng vì được giao nhiệm vụ, đã nghe Tạ Vân tiếp lời: “Lần tiệc tất niên này, giao cho bốn vị phi cùng nhau chuẩn bị. Thục phi lo phần bố trí hiện trường, xem như chủ trì tổng thể. Hiền phi lo việc sắp xếp chỗ ngồi, Quý phi phụ trách nước trà, điểm tâm và món ăn.”
Nói rồi nàng khẽ gật đầu, tiếp tục: “Còn Đức phi thì lo phần tiết mục giải trí.”
Dù là mỗi người một việc, nhưng cuối cùng vẫn phải nộp lên cho nàng duyệt qua. Ai cũng hiểu rõ điều đó.
Nghe xong, những phi tần được giao nhiệm vụ đều bất ngờ mà mừng rỡ, ai nấy mặt mày rạng rỡ.
Nam nhân thì không thể giành hết sủng ái, nhưng nếu có quyền trong tay, cũng coi như là có chỗ đứng rồi.
Ngược lại, những phi tần cấp thấp thì không vui lắm. Mấy việc này dù gì cũng chẳng tới lượt họ góp mặt.
Ai ngờ Tạ Vân lại mỉm cười nói:
“Cách bày trí hiện tại của các ngươi trông có phần cũ kỹ rồi. Nhân dịp này, ta cho các ngươi một cơ hội, ai muốn tự mình bày trí lại thì đến chỗ Lệ Chi ghi danh. Trước Tết nộp bản vẽ lên, sang đầu xuân năm sau sẽ bắt đầu triển khai cho hoàn chỉnh.”
Vốn dĩ chỉ là ý tưởng nổi hứng lúc ấy, nhiều thứ cũng khó mà chuẩn bị kịp ngay trong năm nay.
Lúc này, các phi tần phía dưới mới rạng rỡ hẳn, người nào cũng cười vui hớn hở.
Tạ Vân cũng đã cân nhắc rồi. Đổi lại bố cục một chút, tâm trạng người cũng khá hơn. Hơn nữa đồ dùng trang trí vốn không tốn bao nhiêu. Đồ cũ nàng cũng không tính thu lại, còn đồ mới thì xem như là ban thưởng.
Nghĩ vậy, nhìn đám phi tần cười vui ríu rít bên dưới, nàng cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Ở trong cung này, thật ra nàng cũng rất cô đơn.
Quý Cảnh Lẫm đi sớm về trễ, quanh mình chỉ còn cung nữ và thái giám, chẳng ai có thể trò chuyện thẳng thắn.
Còn các phi tần kia, ai nấy đều giống như sương phủ, lạnh nhạt đề phòng, khiến nàng nhìn mà cũng mỏi mệt trong lòng.
Không bằng như hiện tại, tìm việc cho họ làm, họ vui, nàng nhìn cũng thấy bớt tịch mịch.
Haiz… cuối cùng nàng cũng dần hiểu ra, thế nào gọi là “chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo”.
Chỉ cần nàng còn ngồi ở vị trí này, thì khi người khác đến nói chuyện với nàng, trong lòng họ tất sẽ phải cân nhắc vạn lần.
Lúc đầu nàng còn nghe Quý phi lôi kéo thân tình, nghe mãi thành quen, giờ chỉ thấy gượng gạo, không tự nhiên.
Muốn tìm một người thật lòng chia sẻ, nói thì dễ, nhưng thực tế lại quá khó.
Chỉ cần nàng còn là Hoàng hậu, thì điều đó là không thể.
Nghĩ vậy, nàng cũng phần nào hiểu được sự cô độc mà thỉnh thoảng nàng từng thấy trong mắt Quý Cảnh Lẫm. Đó không phải giả vờ, mà là thật lòng.
Ngẫm lại thấy cũng buồn cười. Nếu bảo chọn giữa một người tri kỷ chân thành và địa vị như hiện tại, e rằng nàng vẫn sẽ chọn địa vị này.
Bởi lòng người sẽ đổi thay. Mà quyền lực và lợi ích trong tay mới là những thứ thật sự nắm được: Thật, rõ ràng, không thể chối cãi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 50
10.0/10 từ 44 lượt.