Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 44
69@-
Đã lâu rồi Tạ Vân không gặp Quý Cảnh Hành, nên khi nhìn thấy hắn, nàng bỗng thấy bất ngờ.
Hắn thay đổi khá nhiều. Trước đây luôn mặc những bộ đồ nhẹ nhàng, màu sắc thanh thoát như gió mát trăng thanh. Còn bây giờ, lại khoác lên mình bộ y phục màu đen tuyền, nhìn lướt qua có đôi phần giống Quý Cảnh Lẫm: Nghiêm nghị, lạnh lùng, thậm chí mang khí chất của một con mãnh thú đầy uy quyền.
“Duẫn Chi.” Nàng lên tiếng.
“Vân Vân.” Hắn khẽ gật đầu đáp lại.
Hai người chỉ đơn giản chào nhau, rồi cùng ngồi xuống.
Quý Cảnh Hành hơi cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay mình, những ngón tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức như được chạm khắc từ ngọc.
Thái hậu, thấy vậy, lại bắt đầu khuyên nhủ. Bà nửa đùa nửa thật trách yêu: “Lần này nhất định phải chọn một vị quý nữ cho ra hồn. Ngươi không thể tiếp tục từ chối được nữa!”
Lông mi của Quý Cảnh Hành khẽ run. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng, môi mím lại, cứng rắn đáp: “Ta không muốn thành thân.”
Nói xong còn cố tình quay đầu đi, không nhìn ai cả.
Tạ Vân ngồi bên, trong lòng đầy cảm xúc khó tả.
Duẫn Chi – Quý Cảnh Hành – từng yêu nguyên chủ này rất sâu đậm. Một tình cảm có thể nói là hơn cả tình yêu mà Quý Cảnh Lẫm dành cho nàng.
Đáng tiếc... có duyên mà không có phận.
Sau khi Quý Cảnh Hành từ chối, Quý Cảnh Lẫm lập tức nghiêng đầu liếc nhìn hắn, giọng mang theo chút trách mắng: “Ngươi còn định làm loạn đến bao giờ nữa?”
Quý Cảnh Hành mím môi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào một cái cây khô không xa. Giọng hắn rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng, gần như không thể nghe thấy: “Nếu ta phải thành thân, thì người đó nhất định phải là người ta thật lòng yêu.”
Thái hậu nghe vậy thì hơi nổi nóng, không kìm được mà nói: “Vậy ngươi nói thử xem, người mà ngươi yêu là ai? Chỉ cần không phải hạng người thấp kém, không ra gì, thật sự không ai ngăn cản ngươi.”
Nhưng đây lại là một đề tài không lời giải, mỗi lần nhắc tới đều trở nên căng thẳng, ai cũng không thể thuyết phục được ai.
Chỉ có Tạ Vân là ngồi im thin thít như gà con, không hé răng.
Dù thế nào thì chuyện này cũng chẳng tới lượt nàng lên tiếng. Hơn nữa, thân phận hiện tại của nàng khá nhạy cảm, nếu mở miệng e là sẽ đâm thẳng vào vết thương lòng của Đoan Vương, chẳng khác nào một cú đánh chí mạng.
Khi trở lại Vị Ương Cung, bên cạnh không có ba nhóc con đi theo như thường lệ, nàng bỗng cảm thấy trống vắng lạ thường.
Đám nhóc đó vui đến mức quên luôn mẹ, đúng là không có lương tâm mà.
Nhìn chiếc giường em bé trống trơn, Tạ Vân chu môi, bĩu môi đầy bất mãn, rồi đưa tay chọc con heo nhỏ: “Ai nha, vẫn là ngươi ngoan nhất.”
Con heo nhỏ bị chọc thích quá, nằm ườn ra, rầm rì nằm dài như cá chết, ý bảo nàng mau gãi cho nó.
Tạ Vân liếc nó một cái rồi cũng đành ngoan ngoãn cúi xuống gãi lưng theo ý nó.
Thật ra, trong khoảng thời gian mang thai và sinh con, Tạ Vân cũng có phần lơ là với heo nhỏ. Nuôi nó chẳng khác nào nuôi một đứa trẻ, vậy mà từ khi có ba đứa con thật, nàng lại bỏ quên mất "đứa con nuôi" này. Dù gì cũng không nên vì sinh con mà quên mất nó.
Đang chơi đùa cùng heo nhỏ, Thạch Lựu bước vào bẩm báo: “Quý phi cầu kiến.”
Quý phi từ bên ngoài bước vào, chậm rãi hành lễ, rồi mỉm cười hỏi: “Ngài thấy bộ y phục này của thần thiếp thế nào?”
Tạ Vân nhìn lướt qua một lượt, ban đầu không thấy gì đặc biệt, nhưng vẫn khích lệ đáp: “Đẹp lắm.”
Nghe vậy, Quý phi vui mừng ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu kể về bộ y phục đang mặc.
Nàng nói rằng bộ này là do Trinh Quý nhân tặng, đặc biệt đẹp. Lớp trong là gấm thêu hoa – điều này thì không hiếm nhưng điểm nổi bật là lớp sa mỏng bên ngoài, mỏng như cánh ve, thêu những con bướm sống động như thật. Thậm chí còn dùng vải sa để tạo hình những con bướm ba chiều nổi trên áo, giống như đang đậu thật sự.
Mấy thiết kế như vậy ở thời hiện đại thì phổ biến, nhưng đưa vào bối cảnh cổ đại lại trở nên độc đáo và rất quý giá.
Những cánh bướm giang rộng như muốn bay đi, nhìn kỹ sẽ ngỡ là bướm thật đang đậu trên áo.
Lúc này, Tạ Vân mới hiểu vì sao ban đầu nàng có cảm giác là lạ, thì ra là từ chi tiết ấy.
Xem ra Trinh Quý nhân không xuất thân từ gia đình chuyên làm y phục, nhưng lại có óc sáng tạo. Tuy chưa hoàn toàn hài hòa, nhưng Quý phi rất thích, Tạ Vân cũng vui vẻ khen thêm vài câu thật lòng.
Quý phi càng nghe càng vui mừng, liếc nhìn các cung nữ xung quanh, rồi ghé sát lại, hạ giọng nói: “Thật ra, lần này thần thiếp đến là để thay mặt Trinh Quý nhân dâng một kế sách…”
Quý phi chỉ đóng vai trò trung gian, còn việc có chấp nhận hay không thì phải xem ý của Hoàng hậu.
Trinh Quý nhân nói rằng nàng ta đã nghiên cứu ra một phương pháp ghi sổ kiểu mới.
Nghe vậy, Quý phi phất tay, một cung nữ phía sau liền quỳ xuống, hai tay nâng khay dâng lên.
Thạch Lựu bước đến nhận lấy, mở ra trình lên trước mặt Tạ Vân.
Tuy vậy, nếu mượn tay nàng để triển khai và áp dụng rộng rãi, thì cũng là một ý hay.
Vì thế, nàng gọi Nhu tần đến, mỉm cười kể về đề xuất của Trinh Quý nhân, rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước ta thấy hai người các ngươi nói chuyện rất ăn ý, ý tưởng vừa đưa ra đã hiểu nhau ngay, nên muốn để hai người cùng nhau bàn bạc thêm. Bản đề xuất này hiện giờ đưa lên, vẫn còn một vài chỗ chưa hoàn thiện.”
Tạ Vân cảm thấy, giữa Trinh Quý nhân và Nhu tần hẳn đã hình thành một sự ăn ý nhất định.
Hơn nữa, Nhu tần bây giờ cũng đã không còn vẻ ngây thơ như trước. Nàng không khỏi cảm thán, mới chỉ chừng ấy thời gian mà đã thay đổi nhanh như vậy, đúng là vào cái "chảo nhuộm" lớn này rồi thì không thể không thay đổi.
Tất nhiên, bản thân nàng cũng thay đổi rất nhiều. Lần này Tiêu Thu Mính chết, vậy mà trong lòng nàng lại không gợn sóng dù chỉ một chút.
Chỉ sau vài ngày, quả nhiên, Nhu tần và Trinh Quý nhân cùng nhau dâng lên một phương án hoàn chỉnh. Không chỉ phù hợp với cách tính toán hiện tại trong cung, mà còn khéo léo kết hợp phong cách bảng biểu hiện đại.
Tạ Vân vô cùng tán thưởng, cổ vũ nói: “Hai người các ngươi cứ kiên trì làm thật tốt, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Quả nhiên, ngay sau khi hai người lui về, phía sau có một hàng dài cung nữ nối bước theo. Mỗi người tay nâng một khay đầy kỳ trân dị bảo, tất cả đều là đồ quý trong cung chế tác, trưng bày trong nội viện thì đẹp, nhưng mang ra ngoài lại không hợp quy cách.
Nhưng với các nữ tử hậu cung, đã bao lâu rồi họ không được trải nghiệm một buổi thưởng ban linh đình đến thế?
Các phi tần đã không còn mong chờ gì việc được hoàng đế ban thưởng nữa, nên quay sang tìm kiếm ân huệ từ phía Hoàng hậu, cũng là một lựa chọn không tồi.
Vừa mới xử lý xong một việc, Tạ Vân đang định nằm lên sập nghỉ trưa thì Thạch Lựu lại bước vào với vẻ khó xử, báo tin: “Mấy vị Thái tần nổi lên đòi thay đổi bài trí trong cung, nói rằng đã lâu rồi nội thất không được sửa sang lại.”
Tạ Vân nghiêng đầu, nhếch môi cười, thì ra là thấy người khác có đồ tốt nên đỏ mắt rồi.
Cũng đúng thôi. Hậu cung của Quý Cảnh Lẫm vốn rất yên ổn, các Thái phi xưa nay không có nhiều cơ hội tranh đoạt. Đương nhiên, chuyện có thể hưởng lợi cũng ít.
Một triều vua là một thời thế. Các vị đó đều là “người cũ”, ai cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn bị phớt lờ trong thời gian dài lại là chuyện khác.
Từ sau khi tiên hoàng qua đời, đồ đạc trong các điện của họ bị hỏng thì không được thay thế, dùng mãi thành cũ kỹ, thiếu cái này, hỏng cái kia, thật sự là chẳng còn gì đáng dùng.
Tạ Vân nghe vậy thì không nhịn được bật cười khinh bỉ. Những người này còn dám mở miệng đòi hỏi ư?
Trước kia dựa vào việc Thái hậu không còn được sủng ái, Hoàng hậu lại mềm lòng, họ muốn gì được nấy. Nhưng họ đâu có biết quý trọng? Mỗi ngày đòi đổi một món, ai mà đáp ứng nổi?
Sau đó Thái hậu không chịu được nữa, ra lệnh cắt đứt mọi việc cấp phát cho họ.
Giờ thì yên lặng được một thời gian, thấy người khác được ban thưởng, lại bắt đầu sốt ruột, nổi lòng tham.
Tạ Vân cười lạnh hai tiếng, quay sang Thạch Lựu nói: “Được thôi, nếu họ muốn đồ tốt, thì cứ làm như Trinh Quý nhân và Nhu tần đi, có bản lĩnh thì cống hiến ra ý tưởng, đừng có ngồi không mà đòi hỏi!”
Nuôi một đám người mà chẳng ai làm ra được tích sự gì thì còn nuôi làm gì? Ở trong cung vốn không có nơi nào tạo ra giá trị.
Làm hỏng đồ thì đòi thay cái mới.
Quan trọng hơn, họ lại muốn ép đế hậu phải thỏa hiệp, xem mình như những đích mấu chính thất được phụng dưỡng tử tế. Tiên hoàng đúng là đã cho họ cái thể diện quá lớn, đến mức họ không còn biết thân phận mình là gì nữa.
Khi các Thái phi nghe tin này thì lập tức phản ứng gay gắt. Chuyện “phân phối theo lao động” nghe đã thấy chướng tai rồi, ai lại để hậu cung vận hành như xưởng sản xuất chứ?
Tạ Vân nhíu mày suy nghĩ. Thật ra, mấy vị Thái phi ấy tuổi đều còn trẻ, người lớn nhất cũng chỉ mới ba mươi. Một đám thiếu phụ xinh đẹp suốt ngày nhốt mình trong cung, gõ mõ tụng kinh, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nếu có thể để họ rời cung thì tốt biết mấy. Chỉ không biết Quý Cảnh Lẫm có chịu phá lệ cho việc đó không…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đã lâu rồi Tạ Vân không gặp Quý Cảnh Hành, nên khi nhìn thấy hắn, nàng bỗng thấy bất ngờ.
Hắn thay đổi khá nhiều. Trước đây luôn mặc những bộ đồ nhẹ nhàng, màu sắc thanh thoát như gió mát trăng thanh. Còn bây giờ, lại khoác lên mình bộ y phục màu đen tuyền, nhìn lướt qua có đôi phần giống Quý Cảnh Lẫm: Nghiêm nghị, lạnh lùng, thậm chí mang khí chất của một con mãnh thú đầy uy quyền.
“Duẫn Chi.” Nàng lên tiếng.
“Vân Vân.” Hắn khẽ gật đầu đáp lại.
Hai người chỉ đơn giản chào nhau, rồi cùng ngồi xuống.
Quý Cảnh Hành hơi cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay mình, những ngón tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức như được chạm khắc từ ngọc.
Thái hậu, thấy vậy, lại bắt đầu khuyên nhủ. Bà nửa đùa nửa thật trách yêu: “Lần này nhất định phải chọn một vị quý nữ cho ra hồn. Ngươi không thể tiếp tục từ chối được nữa!”
Lông mi của Quý Cảnh Hành khẽ run. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng, môi mím lại, cứng rắn đáp: “Ta không muốn thành thân.”
Nói xong còn cố tình quay đầu đi, không nhìn ai cả.
Tạ Vân ngồi bên, trong lòng đầy cảm xúc khó tả.
Duẫn Chi – Quý Cảnh Hành – từng yêu nguyên chủ này rất sâu đậm. Một tình cảm có thể nói là hơn cả tình yêu mà Quý Cảnh Lẫm dành cho nàng.
Đáng tiếc... có duyên mà không có phận.
Sau khi Quý Cảnh Hành từ chối, Quý Cảnh Lẫm lập tức nghiêng đầu liếc nhìn hắn, giọng mang theo chút trách mắng: “Ngươi còn định làm loạn đến bao giờ nữa?”
Quý Cảnh Hành mím môi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào một cái cây khô không xa. Giọng hắn rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng, gần như không thể nghe thấy: “Nếu ta phải thành thân, thì người đó nhất định phải là người ta thật lòng yêu.”
Thái hậu nghe vậy thì hơi nổi nóng, không kìm được mà nói: “Vậy ngươi nói thử xem, người mà ngươi yêu là ai? Chỉ cần không phải hạng người thấp kém, không ra gì, thật sự không ai ngăn cản ngươi.”
Nhưng đây lại là một đề tài không lời giải, mỗi lần nhắc tới đều trở nên căng thẳng, ai cũng không thể thuyết phục được ai.
Chỉ có Tạ Vân là ngồi im thin thít như gà con, không hé răng.
Dù thế nào thì chuyện này cũng chẳng tới lượt nàng lên tiếng. Hơn nữa, thân phận hiện tại của nàng khá nhạy cảm, nếu mở miệng e là sẽ đâm thẳng vào vết thương lòng của Đoan Vương, chẳng khác nào một cú đánh chí mạng.
Khi trở lại Vị Ương Cung, bên cạnh không có ba nhóc con đi theo như thường lệ, nàng bỗng cảm thấy trống vắng lạ thường.
Đám nhóc đó vui đến mức quên luôn mẹ, đúng là không có lương tâm mà.
Nhìn chiếc giường em bé trống trơn, Tạ Vân chu môi, bĩu môi đầy bất mãn, rồi đưa tay chọc con heo nhỏ: “Ai nha, vẫn là ngươi ngoan nhất.”
Con heo nhỏ bị chọc thích quá, nằm ườn ra, rầm rì nằm dài như cá chết, ý bảo nàng mau gãi cho nó.
Tạ Vân liếc nó một cái rồi cũng đành ngoan ngoãn cúi xuống gãi lưng theo ý nó.
Thật ra, trong khoảng thời gian mang thai và sinh con, Tạ Vân cũng có phần lơ là với heo nhỏ. Nuôi nó chẳng khác nào nuôi một đứa trẻ, vậy mà từ khi có ba đứa con thật, nàng lại bỏ quên mất "đứa con nuôi" này. Dù gì cũng không nên vì sinh con mà quên mất nó.
Đang chơi đùa cùng heo nhỏ, Thạch Lựu bước vào bẩm báo: “Quý phi cầu kiến.”
Quý phi từ bên ngoài bước vào, chậm rãi hành lễ, rồi mỉm cười hỏi: “Ngài thấy bộ y phục này của thần thiếp thế nào?”
Tạ Vân nhìn lướt qua một lượt, ban đầu không thấy gì đặc biệt, nhưng vẫn khích lệ đáp: “Đẹp lắm.”
Nghe vậy, Quý phi vui mừng ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu kể về bộ y phục đang mặc.
Nàng nói rằng bộ này là do Trinh Quý nhân tặng, đặc biệt đẹp. Lớp trong là gấm thêu hoa – điều này thì không hiếm nhưng điểm nổi bật là lớp sa mỏng bên ngoài, mỏng như cánh ve, thêu những con bướm sống động như thật. Thậm chí còn dùng vải sa để tạo hình những con bướm ba chiều nổi trên áo, giống như đang đậu thật sự.
Mấy thiết kế như vậy ở thời hiện đại thì phổ biến, nhưng đưa vào bối cảnh cổ đại lại trở nên độc đáo và rất quý giá.
Những cánh bướm giang rộng như muốn bay đi, nhìn kỹ sẽ ngỡ là bướm thật đang đậu trên áo.
Lúc này, Tạ Vân mới hiểu vì sao ban đầu nàng có cảm giác là lạ, thì ra là từ chi tiết ấy.
Xem ra Trinh Quý nhân không xuất thân từ gia đình chuyên làm y phục, nhưng lại có óc sáng tạo. Tuy chưa hoàn toàn hài hòa, nhưng Quý phi rất thích, Tạ Vân cũng vui vẻ khen thêm vài câu thật lòng.
Quý phi càng nghe càng vui mừng, liếc nhìn các cung nữ xung quanh, rồi ghé sát lại, hạ giọng nói: “Thật ra, lần này thần thiếp đến là để thay mặt Trinh Quý nhân dâng một kế sách…”
Quý phi chỉ đóng vai trò trung gian, còn việc có chấp nhận hay không thì phải xem ý của Hoàng hậu.
Trinh Quý nhân nói rằng nàng ta đã nghiên cứu ra một phương pháp ghi sổ kiểu mới.
Nghe vậy, Quý phi phất tay, một cung nữ phía sau liền quỳ xuống, hai tay nâng khay dâng lên.
Thạch Lựu bước đến nhận lấy, mở ra trình lên trước mặt Tạ Vân.
Tuy vậy, nếu mượn tay nàng để triển khai và áp dụng rộng rãi, thì cũng là một ý hay.
Vì thế, nàng gọi Nhu tần đến, mỉm cười kể về đề xuất của Trinh Quý nhân, rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước ta thấy hai người các ngươi nói chuyện rất ăn ý, ý tưởng vừa đưa ra đã hiểu nhau ngay, nên muốn để hai người cùng nhau bàn bạc thêm. Bản đề xuất này hiện giờ đưa lên, vẫn còn một vài chỗ chưa hoàn thiện.”
Tạ Vân cảm thấy, giữa Trinh Quý nhân và Nhu tần hẳn đã hình thành một sự ăn ý nhất định.
Hơn nữa, Nhu tần bây giờ cũng đã không còn vẻ ngây thơ như trước. Nàng không khỏi cảm thán, mới chỉ chừng ấy thời gian mà đã thay đổi nhanh như vậy, đúng là vào cái "chảo nhuộm" lớn này rồi thì không thể không thay đổi.
Tất nhiên, bản thân nàng cũng thay đổi rất nhiều. Lần này Tiêu Thu Mính chết, vậy mà trong lòng nàng lại không gợn sóng dù chỉ một chút.
Chỉ sau vài ngày, quả nhiên, Nhu tần và Trinh Quý nhân cùng nhau dâng lên một phương án hoàn chỉnh. Không chỉ phù hợp với cách tính toán hiện tại trong cung, mà còn khéo léo kết hợp phong cách bảng biểu hiện đại.
Tạ Vân vô cùng tán thưởng, cổ vũ nói: “Hai người các ngươi cứ kiên trì làm thật tốt, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Quả nhiên, ngay sau khi hai người lui về, phía sau có một hàng dài cung nữ nối bước theo. Mỗi người tay nâng một khay đầy kỳ trân dị bảo, tất cả đều là đồ quý trong cung chế tác, trưng bày trong nội viện thì đẹp, nhưng mang ra ngoài lại không hợp quy cách.
Nhưng với các nữ tử hậu cung, đã bao lâu rồi họ không được trải nghiệm một buổi thưởng ban linh đình đến thế?
Các phi tần đã không còn mong chờ gì việc được hoàng đế ban thưởng nữa, nên quay sang tìm kiếm ân huệ từ phía Hoàng hậu, cũng là một lựa chọn không tồi.
Vừa mới xử lý xong một việc, Tạ Vân đang định nằm lên sập nghỉ trưa thì Thạch Lựu lại bước vào với vẻ khó xử, báo tin: “Mấy vị Thái tần nổi lên đòi thay đổi bài trí trong cung, nói rằng đã lâu rồi nội thất không được sửa sang lại.”
Tạ Vân nghiêng đầu, nhếch môi cười, thì ra là thấy người khác có đồ tốt nên đỏ mắt rồi.
Cũng đúng thôi. Hậu cung của Quý Cảnh Lẫm vốn rất yên ổn, các Thái phi xưa nay không có nhiều cơ hội tranh đoạt. Đương nhiên, chuyện có thể hưởng lợi cũng ít.
Một triều vua là một thời thế. Các vị đó đều là “người cũ”, ai cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn bị phớt lờ trong thời gian dài lại là chuyện khác.
Từ sau khi tiên hoàng qua đời, đồ đạc trong các điện của họ bị hỏng thì không được thay thế, dùng mãi thành cũ kỹ, thiếu cái này, hỏng cái kia, thật sự là chẳng còn gì đáng dùng.
Tạ Vân nghe vậy thì không nhịn được bật cười khinh bỉ. Những người này còn dám mở miệng đòi hỏi ư?
Trước kia dựa vào việc Thái hậu không còn được sủng ái, Hoàng hậu lại mềm lòng, họ muốn gì được nấy. Nhưng họ đâu có biết quý trọng? Mỗi ngày đòi đổi một món, ai mà đáp ứng nổi?
Sau đó Thái hậu không chịu được nữa, ra lệnh cắt đứt mọi việc cấp phát cho họ.
Giờ thì yên lặng được một thời gian, thấy người khác được ban thưởng, lại bắt đầu sốt ruột, nổi lòng tham.
Tạ Vân cười lạnh hai tiếng, quay sang Thạch Lựu nói: “Được thôi, nếu họ muốn đồ tốt, thì cứ làm như Trinh Quý nhân và Nhu tần đi, có bản lĩnh thì cống hiến ra ý tưởng, đừng có ngồi không mà đòi hỏi!”
Nuôi một đám người mà chẳng ai làm ra được tích sự gì thì còn nuôi làm gì? Ở trong cung vốn không có nơi nào tạo ra giá trị.
Làm hỏng đồ thì đòi thay cái mới.
Quan trọng hơn, họ lại muốn ép đế hậu phải thỏa hiệp, xem mình như những đích mấu chính thất được phụng dưỡng tử tế. Tiên hoàng đúng là đã cho họ cái thể diện quá lớn, đến mức họ không còn biết thân phận mình là gì nữa.
Khi các Thái phi nghe tin này thì lập tức phản ứng gay gắt. Chuyện “phân phối theo lao động” nghe đã thấy chướng tai rồi, ai lại để hậu cung vận hành như xưởng sản xuất chứ?
Tạ Vân nhíu mày suy nghĩ. Thật ra, mấy vị Thái phi ấy tuổi đều còn trẻ, người lớn nhất cũng chỉ mới ba mươi. Một đám thiếu phụ xinh đẹp suốt ngày nhốt mình trong cung, gõ mõ tụng kinh, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nếu có thể để họ rời cung thì tốt biết mấy. Chỉ không biết Quý Cảnh Lẫm có chịu phá lệ cho việc đó không…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 44
10.0/10 từ 44 lượt.