Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 41
109@-
Quý phi nhìn cái mông tròn vo của nó ngoáy ngoáy một cái rồi biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi cực kỳ hâm mộ: “Ngày khác thần thiếp cũng đến phòng chó mèo nhận một con về nuôi, nhìn thật sự đáng yêu quá.”
Tạ Vân không biểu lộ rõ ý kiến gì. Con này của nàng là “hệ thống Cổ Ngôn Tấn Giang”, đương nhiên không giống heo thường, không thể lấy tiêu chuẩn bình thường mà so được.
Nhìn thì vừa lanh lợi vừa nghe lời, như thể là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng nếu là đến phòng chó mèo nhận nuôi, vậy thì còn phải xem vận may. Muốn tìm được một con heo nhỏ thông minh như vậy… e là khó nói.
Chỉ là, đối phương cũng chưa chắc là muốn nuôi một con heo. Chỉ cần nuôi một con mèo hay chó nhỏ cũng đã rất thú vị rồi.
Nhưng ở trong cung, mấy thứ này thật sự là con dao hai lưỡi. Bởi vì đôi khi khó mà kiểm soát. Dù sao thì động vật cũng không thể nói chuyện như người, có lúc lên cơn điên loạn, gây chuyện không ít. Cũng bởi vậy mà rất nhiều người dần không còn chọn nuôi mèo hay chó nữa.
Nghĩ vậy, Tạ Vân liền tranh thủ nuốt luôn viên “Dưỡng Thể Đan”. Nàng đã ăn sáu viên rồi, đây là viên thứ bảy.
Sau khi sinh con xong, cuối cùng cũng có chút đầy đặn trở lại, khắp người chỗ nào cũng mềm mại trắng nõn. Tuy rằng sờ vào cảm giác rất thoải mái, nhưng nàng thì lại muốn mình phải mảnh mai thướt tha mới vừa ý.
Không muốn làm mỹ nhân kiểu đẫy đà đầy đặn.
Quý phi nhìn nàng cực kỳ hâm mộ, cười nói: “Ngài gầy nhanh thật, hiện tại nhìn còn có phần phong tình hơn lúc trước.”
Tạn Vân không để ý, nói mình ăn được ngủ được, không tăng cân thịt nào, chính nàng cũng thấy phiền lắm.
Quý Cảnh Lẫm ở bên trong nội điện nghe thấy, nhất thời có chút bất lực: Vài hôm trước còn rầu rĩ vì thấy mình béo lên, ăn cơm cũng chẳng dám động đũa, khoanh tay không chịu ăn một miếng, thế mà giờ lại nói chuyện nhẹ bâng như gió thoảng mây bay.
Nhìn thấy có nhiều người trong sân, hắn dừng chân một chút, sau đó xoay người, đi về hướng khác.
Ngũ quan của Tạ Vân rất nhạy, khẽ liếc mắt về phía cửa sau, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, vậy mà chẳng thấy ai xuất hiện, khiến người ta không khỏi sinh nghi.
Nàng liếc mắt ra hiệu với một tiểu cung nữ đang hầu hạ bên cạnh. Người kia lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng bước ra xem xét. Lát sau quay trở lại, cúi người khẽ thì thầm bên tai nàng rằng hoàng đế đã đến.
Nếu là Quý Cảnh Lẫm, vậy thì Tạ Vân có thể yên tâm rồi.
Lâu như vậy rồi, còn không thấy Tiêu Thu Mính xuất hiện. Nàng thật sự cảm thấy, hoặc là hắn đang nhịn để tung ra chiêu lớn, hoặc là đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi.
Thật ra nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, nếu hắn đã chết thì càng tốt, nàng cũng khỏi phải suốt ngày thấp thỏm đề phòng, sống chẳng được yên ổn.
Nếu đối phương chỉ là một người bình thường thì thôi, nhưng Tiêu Thu Mính lại là loại tội phạm có trí thông minh cực kỳ cao, vì vậy chuyện này khác hẳn với loại tội phạm bình thường.
Hơn nữa mục tiêu lại chính là nàng.
Bây giờ nàng đã có ba đứa con, đứa nào cũng là bảo bối ngọc ngà, không chịu nổi dù chỉ một chút tổn thương nhỏ như xước móng tay.
Dù là con mất mẹ, hay là mẹ mất con, nàng đều không thể chịu nổi kết cục nào cả.
Mà Tiêu Thu Mính này như treo lưỡi đao trên đầu người khác, mới là loại đáng sợ nhất.
…
Quý phi ra hiệu cho cung nhân đặt lễ vật xuống, lúc này mới mỉm cười rời đi. Có nàng ta làm gương, suốt cả buổi sáng hôm đó, Vị Ương Cung không lúc nào ngớt khách đến chơi.
Vòng cổ vàng ròng thu được không dưới mười chiếc, mà đây mới chỉ là những món cơ bản nhất. Từ đó có thể thấy, tuy phi tần trong hậu cung không được thị tẩm, nhưng thứ họ nắm trong tay lại không hề ít.
Ai nấy đều là người có của, giàu sang phú quý.
Cũng phải thôi, đã là quý nữ được tuyển vào cung, sao có thể thiếu đồ trang sức quý giá.
Quý phi mỉm cười, thấy đã đến giờ, liền ra hiệu cho vài bà vú bế hài tử, cùng nàng đi về phía điện Giao Thái nằm giữa Tử Thần Cung và Vị Ương Cung.
Vì lễ Tẩy Trần và lễ Thôi nôi đầy tháng được tổ chức gộp lại nên nghi lễ lần này đặc biệt long trọng.
Tất cả mệnh phụ từ tam phẩm trở lên đều được phép tiến cung, đến cầu phúc cho vị công chúa hoàng gia mới chào đời.
Tạ Vân đội mũ phượng, khoác phượng bào, đứng bên cạnh Quý Cảnh Lẫm trong một thân huyền y trang trọng. Phía sau là ba đứa trẻ, cả gia đình cùng nhau tiếp nhận lễ bái từ các quan viên trong triều.
Tâm trạng lúc này so với khi đối mặt bách tính, lại là một cảm xúc khác biệt.
Dáng vẻ vẫn là đoan trang như cũ nhưng tâm tư lại khác.
Dưới ánh mắt có phần khoe khoang của Quý Cảnh Lẫm, tiệc rượu mừng tròn tháng hôm ấy được tổ chức vô cùng long trọng, gần như trở thành một cuộc hoan lạc xa hoa. Tạ Vân cũng vì vậy mà có chút ngà say.
Nàng khẽ nhấp một ngụm rượu lê hoa, gương mặt liền ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Khi nâng ly đến gần nhóm phi tần, khí chất lại càng nổi bật. Vẻ dịu dàng đạm mạc ấy khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy tự ti, như thể chẳng ai có thể sánh kịp.
Quý phi vô thức đưa tay chạm nhẹ lên gò má mình, nụ cười nơi khóe môi chợt có chút chua xót. Nàng ta vốn không thiếu tài trí, chỉ là, trong số đó lại thiếu duy nhất một điều quan trọng nhất. Với nàng ta mà nói, vẻ mỹ miều là thứ cả đời không thể cầu.
Còn Trinh Quý nhân, trong lòng đã nghẹn đến mức gần như không thể kìm nén. Dung nhan ấy, nàng ta từng có, thậm chí còn từng được kỳ vọng sẽ vượt xa.
Thế nhưng hôm nay, tất cả đều đã thất bại. Ngay cả một ánh nhìn Hoàng đế cũng chẳng buồn ban cho. Mỗi lần nàng ta muốn tiến thêm một bước, đều bị gạt bỏ không thương tiếc như món đồ vô dụng.
Một lần, hai lần, ba lần. Sự tự tin đã bị mài mòn đến tận cùng.
Đến mức, chính nàng ta cũng không biết vì sao lại ra nông nỗi này. Phải chăng, những đêm lạnh lẽo kéo dài ấy, sẽ là bóng tối mà nàng ta phải học cách đối mặt suốt phần đời còn lại?
Còn Tạ Vân, lúc này tâm tình đang vui đến lạ. Ngoài trời gió thổi xào xạc, hoa rơi lác đác, thanh âm ấy rơi vào tai nàng lại như khúc nhạc vui, khiến nàng bật cười khúc khích.
Quý Cảnh Lẫm có phần bất đắc dĩ, phất tay bảo người bế ba đứa nhỏ lui xuống, lúc này mới hỏi: “Sao hôm nay lại vui đến thế?”
Đôi mắt Tạ Vân ánh lên rạng rỡ, thậm chí còn sáng hơn cả sao trời.
Môi nàng đỏ hồng khẽ mím, cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nàng có tới bốn đứa con, hai gái một trai, thêm cả một “tiểu heo con” béo trắng đáng yêu. Kiếp trước khát vọng bao nhiêu, kiếp này đều viên mãn, đến mức nàng chỉ muốn hát suốt một ngày một đêm cho thỏa lòng vui sướng.
Thật là tốt quá đi thôi. Cảm giác này, giống như nhân sinh đã bước đến đỉnh cao.
Quý Cảnh Lẫm đứng bên cạnh nhìn mà lòng ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến lời dặn phải kiêng kỵ một thời gian, đành chỉ kìm nén phất tay áo, tắt nến cho xong.
Tạ Vân ôm tâm trạng hân hoan mà ngủ thiếp đi trước. Nửa đêm còn mơ thấy điều gì đó vui vẻ đến mức bật cười thành tiếng, khiến người bên cạnh cũng bị đánh thức. Hoàng đế chỉ đành thở dài, kéo chăn đắp lại cho nàng rồi quay về nằm xuống.
…
Sáng hôm sau, nàng lại chẳng còn vui vẻ như tối qua nữa.
Quan viên Bộ Hộ lại mang sổ sách đến trình, cũng đồng nghĩa với việc, lại đến đòi tiền.
Muốn lưu danh thiên cổ, chẳng phải chuyện dễ dàng. Ngay cả đế vương cũng để mặc nàng lo liệu chi phí.
Giao sổ đối chiếu xong, nhìn viên quan đó vân vê chòm râu, mặt đầy vẻ hài lòng rời đi, lòng nàng lại như bị dao cứa.
Số tiền vừa kịp nhập vào kho không bao lâu, chớp mắt đã sạch bóng.
May mà chưa đầy một khắc sau, từ Tử Thần Cung lại đưa tới đủ loại trân phẩm: Cổ vật quý hiếm, đồ chơi tinh xảo, bày khắp trong cung. Xem như chút an ủi cho tinh thần vừa bị tổn thương của nàng.
Tạ Vân vốn không thích đeo trang sức cầu kỳ, nhưng lại rất thích ngắm nhìn chúng. Chỉ cần bày ra đó, từng món chạm qua một lượt, ngắm nhìn từng chút một, nàng đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trong tay nàng lúc này là một khối hổ phách trong suốt, vô cùng quý hiếm, bên trong lại bao lấy một nụ hoa chưa nở.
Thông thường, hổ phách phần nhiều vùi xác côn trùng hoặc vụn lá vụn cỏ, còn loại chứa hoa như thế này, nàng chưa từng gặp qua.
Giọt hổ phách được chế tác thành hình giọt nước, treo bằng sợi chỉ vàng mảnh, dưới ánh sáng đèn rọi chiếu, tỏa ra vẻ đẹp đặc biệt yêu kiều.
“Thích à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, mang theo ý cười.
Tạ Vân ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp Quý Cảnh Lẫm đang đứng bên mép rèm. Ngón tay trắng thon khẽ vén một góc màn, khóe môi cong cong như cười như không.
Quý Cảnh Lẫm bật cười khẽ: “Thích là tốt rồi.”
Gương mặt vẫn bình thản như sóng yên gió lặng, nhưng trong lòng hắn lại không cách nào che giấu được, bởi từng món trong đống lễ vật ấy, đều là do chính hắn đích thân chọn.
Lúc phê tấu chương, hắn luôn nghiêm túc không phân tâm. Nhưng dạo gần đây, chỉ cần trong lòng thoáng nhớ đến nàng, liền chẳng thể yên ổn được nữa.
Có khi đang phê đến nửa quyển sổ con, hắn cũng dứt khoát bỏ ngang, quay sang chọn lễ vật cho nàng. Trước nay chưa từng có chuyện đó xảy ra.
Tạ Vân không hề hay biết, vẫn tươi cười nói: “Thế thì tốt quá rồi, đại tổng quản của ngươi chọn khéo lắm, phải được ban thưởng.”
Quý Cảnh Lẫm nghe thế thì nghẹn lời, không khỏi bất mãn: “Chỉ thưởng hắn thôi sao?”
Tạ Vân liếc hắn một cái, như thể muốn nói "bằng không thì còn muốn sao nữa", rồi tự tay thu hết số trang sức vào tráp, nhẹ nhàng đặt lên bàn trang điểm, bộ dạng vô cùng mãn nguyện.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng bỗng xoay người, ôm lấy eo hắn, rồi khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên sườn mặt tuấn tú của hắn. Cười khúc khích nói: “Thưởng ngươi.”
Nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi trong mưa xuân, phơn phớt qua má, gần như không mang theo xúc cảm gì rõ rệt, chỉ vương chút hương thoảng dịu dàng, vừa đến đã như muốn rời đi.
Ấy vậy mà lại lay động tận sâu nơi tâm khảm hắn, rung lên như dây đàn chạm khẽ, dư âm còn mãi.
Quý Cảnh Lẫm nghiêng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói, đầy ý tứ: “Tạ Hoàng hậu nương nương đã ban ân thưởng… Không biết có thể lại ban thêm một đạo ‘ân điển’ nữa không?”
“Ưm…”
Theo sau đó là một nụ hôn bất ngờ nóng rực. Tạ Vân bị hắn hôn bất ngờ, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo bên hông hắn, thụ động tiếp nhận.
Lúc mới gặp, Quý Cảnh Lẫm lạnh lùng như sương tuyết. Về sau ở chung lâu, hắn như tuyết tan thành nước, vẫn lạnh, nhưng đã mang theo độ ấm.
Người như thế bất ngờ chủ động như vậy, lại khiến người ta vừa đỏ mặt vừa cảm thấy rung động như có suối ấm dâng trào trong lòng, muốn trốn cũng không thoát.
Tạ Vân bị dồn ép đến không thở nổi, cả người mềm nhũn như nước, chỉ có thể tựa vào giường La Hán mà lấy hơi, cảm giác bản thân như sắp bị hòa tan bởi hơi thở nóng rực của hắn.
“Thả lỏng một chút.” Giọng nói khàn khàn pha ý cười thấp thoáng bên tai.
Bàn tay to đặt nhẹ sau lưng nàng, vuốt dọc theo đường cong eo thon. Hắn ghé sát tai nàng, nhéo nhẹ vành tai nhỏ xinh, trêu chọc: “Một hít một thở là đạo lý trời sinh, thế mà ngươi cũng không biết?”
Tạ Vân không buồn đáp lại, chỉ cố gắng điều hòa hơi thở.
Chân run, eo mềm, cơ thể như không còn chút sức lực nào, nàng nghiêng người tựa lên giường, lòng chỉ thấy ấm áp đến lạ.
“Đáng ghét.” Tạ Vân lườm nhẹ, nhưng lại chẳng giấu nổi tiếng cười khúc khích bật ra.
“Mấy học đường mới đã xây xong, lần này muốn xin thêm ngân sách là để lo tiền cơm cho học trò. Chuyện này cũng không phải nhỏ, buổi trưa mà không có cơm ăn, sợ rằng không ít nhà sẽ do dự, chẳng muốn đưa hài tử đến học nữa.”
Quả thật là vậy. Với nhiều gia đình, một đứa nhỏ ở nhà, dù chỉ là trông em hay nhổ cỏ ngoài ruộng, cũng còn giúp được việc nhà. Đưa đến học đường, không chỉ mất công, còn mất thêm miếng ăn.
Ít ra thì, đưa con đến học đường còn đỡ tốn kém hơn nuôi ở nhà. Người ta đã khổ cực mưu sinh, nếu còn phải bỏ tiền cho việc học, thì ai mà muốn.
Ngoại trừ những nhà dư dả của ăn của để, nhưng số ấy cũng không nhiều.
Quý Cảnh Lẫm khẽ thở dài, nói như tự giễu: “Gánh thì nặng, mà đường lại xa.”
May thay, hắn đã từng sống lại một lần, biết con đường phía trước trắc trở thế nào, cũng biết nên nắm triều chính ra sao để đi cho vững.
Tạ Vân nhẹ tay vuốt mái tóc hắn, mỉm cười: “Chỉ cần thế gian còn người sống, thì những vấn đề này vẫn sẽ mãi tồn tại. Nhưng ngươi đã làm rất tốt rồi.”
“Ừm.” Quý Cảnh Lẫm không nhịn được, lại cúi đầu hôn nàng một cái, như thể lời khen ấy đã đánh trúng nơi mềm nhất trong tim.
Trêu đùa thêm một hồi, hắn rời đi, để lại Tạ Vân ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ nơi tán lá chuối đong đưa trong gió.
Giờ hài tử đã chào đời, một vấn đề nàng không thể tránh được nữa, chính là chuyện thị tẩm.
Tuy trong lòng không phủ nhận mình có chút mê mẩn sắc đẹp của hắn, nhưng nghĩ đến tháng ngày dài dằng dặc về sau, nàng lại thấy hoang mang.
Nếu như… có một ngày hắn yêu người khác?
Chuyện ấy không phải không thể. Dù sao thì nàng cũng không phải nữ chính của thế giới này. Chỉ là một nữ phụ từng bị “công lược” rồi bỏ rơi, một phế hậu từng bị quên lãng.
Đường dài phía trước, nên đi thế nào, trong lòng nàng vẫn thấp thỏm không yên.
Dù muốn nói dứt khoát buông tay, nhưng nàng cũng sợ bị tổn thương.
Ở phương diện tình cảm, nữ nhân động lòng rồi thì chẳng còn lý lẽ gì để vin vào nữa.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, móng tay nhuộm hồng màu đậu khấu ánh lên dưới nắng. Mắt hơi híp lại, lạnh lùng thầm nghĩ: Nếu hắn dám làm chuyện có lỗi với nàng… nàng sẽ mua một thanh “đao tàng hình” từ hệ thống, thiến sạch cái tên cẩu hoàng đế ấy!
Lúc này, bên trong Tử Thần Điện, Quý Cảnh Lẫm đang tiếp kiến trọng thần, bỗng nhiên sống lưng lạnh toát.
Không hiểu vì sao, nơi ba tấc dưới rốn cũng cảm thấy âm ẩm lành lạnh.
Hắn khẽ lắc đầu, cố gắng gạt đi cảm giác kỳ quái đó, ép bản thân chuyên tâm thảo luận việc triều chính.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Quý quý: Như vậy... có tàn nhẫn lắm không?
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Quý phi nhìn cái mông tròn vo của nó ngoáy ngoáy một cái rồi biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi cực kỳ hâm mộ: “Ngày khác thần thiếp cũng đến phòng chó mèo nhận một con về nuôi, nhìn thật sự đáng yêu quá.”
Tạ Vân không biểu lộ rõ ý kiến gì. Con này của nàng là “hệ thống Cổ Ngôn Tấn Giang”, đương nhiên không giống heo thường, không thể lấy tiêu chuẩn bình thường mà so được.
Nhìn thì vừa lanh lợi vừa nghe lời, như thể là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng nếu là đến phòng chó mèo nhận nuôi, vậy thì còn phải xem vận may. Muốn tìm được một con heo nhỏ thông minh như vậy… e là khó nói.
Chỉ là, đối phương cũng chưa chắc là muốn nuôi một con heo. Chỉ cần nuôi một con mèo hay chó nhỏ cũng đã rất thú vị rồi.
Nhưng ở trong cung, mấy thứ này thật sự là con dao hai lưỡi. Bởi vì đôi khi khó mà kiểm soát. Dù sao thì động vật cũng không thể nói chuyện như người, có lúc lên cơn điên loạn, gây chuyện không ít. Cũng bởi vậy mà rất nhiều người dần không còn chọn nuôi mèo hay chó nữa.
Nghĩ vậy, Tạ Vân liền tranh thủ nuốt luôn viên “Dưỡng Thể Đan”. Nàng đã ăn sáu viên rồi, đây là viên thứ bảy.
Sau khi sinh con xong, cuối cùng cũng có chút đầy đặn trở lại, khắp người chỗ nào cũng mềm mại trắng nõn. Tuy rằng sờ vào cảm giác rất thoải mái, nhưng nàng thì lại muốn mình phải mảnh mai thướt tha mới vừa ý.
Không muốn làm mỹ nhân kiểu đẫy đà đầy đặn.
Quý phi nhìn nàng cực kỳ hâm mộ, cười nói: “Ngài gầy nhanh thật, hiện tại nhìn còn có phần phong tình hơn lúc trước.”
Tạn Vân không để ý, nói mình ăn được ngủ được, không tăng cân thịt nào, chính nàng cũng thấy phiền lắm.
Quý Cảnh Lẫm ở bên trong nội điện nghe thấy, nhất thời có chút bất lực: Vài hôm trước còn rầu rĩ vì thấy mình béo lên, ăn cơm cũng chẳng dám động đũa, khoanh tay không chịu ăn một miếng, thế mà giờ lại nói chuyện nhẹ bâng như gió thoảng mây bay.
Nhìn thấy có nhiều người trong sân, hắn dừng chân một chút, sau đó xoay người, đi về hướng khác.
Ngũ quan của Tạ Vân rất nhạy, khẽ liếc mắt về phía cửa sau, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, vậy mà chẳng thấy ai xuất hiện, khiến người ta không khỏi sinh nghi.
Nàng liếc mắt ra hiệu với một tiểu cung nữ đang hầu hạ bên cạnh. Người kia lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng bước ra xem xét. Lát sau quay trở lại, cúi người khẽ thì thầm bên tai nàng rằng hoàng đế đã đến.
Nếu là Quý Cảnh Lẫm, vậy thì Tạ Vân có thể yên tâm rồi.
Lâu như vậy rồi, còn không thấy Tiêu Thu Mính xuất hiện. Nàng thật sự cảm thấy, hoặc là hắn đang nhịn để tung ra chiêu lớn, hoặc là đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi.
Thật ra nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, nếu hắn đã chết thì càng tốt, nàng cũng khỏi phải suốt ngày thấp thỏm đề phòng, sống chẳng được yên ổn.
Nếu đối phương chỉ là một người bình thường thì thôi, nhưng Tiêu Thu Mính lại là loại tội phạm có trí thông minh cực kỳ cao, vì vậy chuyện này khác hẳn với loại tội phạm bình thường.
Hơn nữa mục tiêu lại chính là nàng.
Bây giờ nàng đã có ba đứa con, đứa nào cũng là bảo bối ngọc ngà, không chịu nổi dù chỉ một chút tổn thương nhỏ như xước móng tay.
Dù là con mất mẹ, hay là mẹ mất con, nàng đều không thể chịu nổi kết cục nào cả.
Mà Tiêu Thu Mính này như treo lưỡi đao trên đầu người khác, mới là loại đáng sợ nhất.
…
Quý phi ra hiệu cho cung nhân đặt lễ vật xuống, lúc này mới mỉm cười rời đi. Có nàng ta làm gương, suốt cả buổi sáng hôm đó, Vị Ương Cung không lúc nào ngớt khách đến chơi.
Vòng cổ vàng ròng thu được không dưới mười chiếc, mà đây mới chỉ là những món cơ bản nhất. Từ đó có thể thấy, tuy phi tần trong hậu cung không được thị tẩm, nhưng thứ họ nắm trong tay lại không hề ít.
Ai nấy đều là người có của, giàu sang phú quý.
Cũng phải thôi, đã là quý nữ được tuyển vào cung, sao có thể thiếu đồ trang sức quý giá.
Quý phi mỉm cười, thấy đã đến giờ, liền ra hiệu cho vài bà vú bế hài tử, cùng nàng đi về phía điện Giao Thái nằm giữa Tử Thần Cung và Vị Ương Cung.
Vì lễ Tẩy Trần và lễ Thôi nôi đầy tháng được tổ chức gộp lại nên nghi lễ lần này đặc biệt long trọng.
Tất cả mệnh phụ từ tam phẩm trở lên đều được phép tiến cung, đến cầu phúc cho vị công chúa hoàng gia mới chào đời.
Tạ Vân đội mũ phượng, khoác phượng bào, đứng bên cạnh Quý Cảnh Lẫm trong một thân huyền y trang trọng. Phía sau là ba đứa trẻ, cả gia đình cùng nhau tiếp nhận lễ bái từ các quan viên trong triều.
Tâm trạng lúc này so với khi đối mặt bách tính, lại là một cảm xúc khác biệt.
Dáng vẻ vẫn là đoan trang như cũ nhưng tâm tư lại khác.
Dưới ánh mắt có phần khoe khoang của Quý Cảnh Lẫm, tiệc rượu mừng tròn tháng hôm ấy được tổ chức vô cùng long trọng, gần như trở thành một cuộc hoan lạc xa hoa. Tạ Vân cũng vì vậy mà có chút ngà say.
Nàng khẽ nhấp một ngụm rượu lê hoa, gương mặt liền ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Khi nâng ly đến gần nhóm phi tần, khí chất lại càng nổi bật. Vẻ dịu dàng đạm mạc ấy khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy tự ti, như thể chẳng ai có thể sánh kịp.
Quý phi vô thức đưa tay chạm nhẹ lên gò má mình, nụ cười nơi khóe môi chợt có chút chua xót. Nàng ta vốn không thiếu tài trí, chỉ là, trong số đó lại thiếu duy nhất một điều quan trọng nhất. Với nàng ta mà nói, vẻ mỹ miều là thứ cả đời không thể cầu.
Còn Trinh Quý nhân, trong lòng đã nghẹn đến mức gần như không thể kìm nén. Dung nhan ấy, nàng ta từng có, thậm chí còn từng được kỳ vọng sẽ vượt xa.
Thế nhưng hôm nay, tất cả đều đã thất bại. Ngay cả một ánh nhìn Hoàng đế cũng chẳng buồn ban cho. Mỗi lần nàng ta muốn tiến thêm một bước, đều bị gạt bỏ không thương tiếc như món đồ vô dụng.
Một lần, hai lần, ba lần. Sự tự tin đã bị mài mòn đến tận cùng.
Đến mức, chính nàng ta cũng không biết vì sao lại ra nông nỗi này. Phải chăng, những đêm lạnh lẽo kéo dài ấy, sẽ là bóng tối mà nàng ta phải học cách đối mặt suốt phần đời còn lại?
Còn Tạ Vân, lúc này tâm tình đang vui đến lạ. Ngoài trời gió thổi xào xạc, hoa rơi lác đác, thanh âm ấy rơi vào tai nàng lại như khúc nhạc vui, khiến nàng bật cười khúc khích.
Quý Cảnh Lẫm có phần bất đắc dĩ, phất tay bảo người bế ba đứa nhỏ lui xuống, lúc này mới hỏi: “Sao hôm nay lại vui đến thế?”
Đôi mắt Tạ Vân ánh lên rạng rỡ, thậm chí còn sáng hơn cả sao trời.
Môi nàng đỏ hồng khẽ mím, cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nàng có tới bốn đứa con, hai gái một trai, thêm cả một “tiểu heo con” béo trắng đáng yêu. Kiếp trước khát vọng bao nhiêu, kiếp này đều viên mãn, đến mức nàng chỉ muốn hát suốt một ngày một đêm cho thỏa lòng vui sướng.
Thật là tốt quá đi thôi. Cảm giác này, giống như nhân sinh đã bước đến đỉnh cao.
Quý Cảnh Lẫm đứng bên cạnh nhìn mà lòng ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến lời dặn phải kiêng kỵ một thời gian, đành chỉ kìm nén phất tay áo, tắt nến cho xong.
Tạ Vân ôm tâm trạng hân hoan mà ngủ thiếp đi trước. Nửa đêm còn mơ thấy điều gì đó vui vẻ đến mức bật cười thành tiếng, khiến người bên cạnh cũng bị đánh thức. Hoàng đế chỉ đành thở dài, kéo chăn đắp lại cho nàng rồi quay về nằm xuống.
…
Sáng hôm sau, nàng lại chẳng còn vui vẻ như tối qua nữa.
Quan viên Bộ Hộ lại mang sổ sách đến trình, cũng đồng nghĩa với việc, lại đến đòi tiền.
Muốn lưu danh thiên cổ, chẳng phải chuyện dễ dàng. Ngay cả đế vương cũng để mặc nàng lo liệu chi phí.
Giao sổ đối chiếu xong, nhìn viên quan đó vân vê chòm râu, mặt đầy vẻ hài lòng rời đi, lòng nàng lại như bị dao cứa.
Số tiền vừa kịp nhập vào kho không bao lâu, chớp mắt đã sạch bóng.
May mà chưa đầy một khắc sau, từ Tử Thần Cung lại đưa tới đủ loại trân phẩm: Cổ vật quý hiếm, đồ chơi tinh xảo, bày khắp trong cung. Xem như chút an ủi cho tinh thần vừa bị tổn thương của nàng.
Tạ Vân vốn không thích đeo trang sức cầu kỳ, nhưng lại rất thích ngắm nhìn chúng. Chỉ cần bày ra đó, từng món chạm qua một lượt, ngắm nhìn từng chút một, nàng đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trong tay nàng lúc này là một khối hổ phách trong suốt, vô cùng quý hiếm, bên trong lại bao lấy một nụ hoa chưa nở.
Thông thường, hổ phách phần nhiều vùi xác côn trùng hoặc vụn lá vụn cỏ, còn loại chứa hoa như thế này, nàng chưa từng gặp qua.
Giọt hổ phách được chế tác thành hình giọt nước, treo bằng sợi chỉ vàng mảnh, dưới ánh sáng đèn rọi chiếu, tỏa ra vẻ đẹp đặc biệt yêu kiều.
“Thích à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, mang theo ý cười.
Tạ Vân ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp Quý Cảnh Lẫm đang đứng bên mép rèm. Ngón tay trắng thon khẽ vén một góc màn, khóe môi cong cong như cười như không.
Quý Cảnh Lẫm bật cười khẽ: “Thích là tốt rồi.”
Gương mặt vẫn bình thản như sóng yên gió lặng, nhưng trong lòng hắn lại không cách nào che giấu được, bởi từng món trong đống lễ vật ấy, đều là do chính hắn đích thân chọn.
Lúc phê tấu chương, hắn luôn nghiêm túc không phân tâm. Nhưng dạo gần đây, chỉ cần trong lòng thoáng nhớ đến nàng, liền chẳng thể yên ổn được nữa.
Có khi đang phê đến nửa quyển sổ con, hắn cũng dứt khoát bỏ ngang, quay sang chọn lễ vật cho nàng. Trước nay chưa từng có chuyện đó xảy ra.
Tạ Vân không hề hay biết, vẫn tươi cười nói: “Thế thì tốt quá rồi, đại tổng quản của ngươi chọn khéo lắm, phải được ban thưởng.”
Quý Cảnh Lẫm nghe thế thì nghẹn lời, không khỏi bất mãn: “Chỉ thưởng hắn thôi sao?”
Tạ Vân liếc hắn một cái, như thể muốn nói "bằng không thì còn muốn sao nữa", rồi tự tay thu hết số trang sức vào tráp, nhẹ nhàng đặt lên bàn trang điểm, bộ dạng vô cùng mãn nguyện.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng bỗng xoay người, ôm lấy eo hắn, rồi khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên sườn mặt tuấn tú của hắn. Cười khúc khích nói: “Thưởng ngươi.”
Nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi trong mưa xuân, phơn phớt qua má, gần như không mang theo xúc cảm gì rõ rệt, chỉ vương chút hương thoảng dịu dàng, vừa đến đã như muốn rời đi.
Ấy vậy mà lại lay động tận sâu nơi tâm khảm hắn, rung lên như dây đàn chạm khẽ, dư âm còn mãi.
Quý Cảnh Lẫm nghiêng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói, đầy ý tứ: “Tạ Hoàng hậu nương nương đã ban ân thưởng… Không biết có thể lại ban thêm một đạo ‘ân điển’ nữa không?”
“Ưm…”
Theo sau đó là một nụ hôn bất ngờ nóng rực. Tạ Vân bị hắn hôn bất ngờ, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo bên hông hắn, thụ động tiếp nhận.
Lúc mới gặp, Quý Cảnh Lẫm lạnh lùng như sương tuyết. Về sau ở chung lâu, hắn như tuyết tan thành nước, vẫn lạnh, nhưng đã mang theo độ ấm.
Người như thế bất ngờ chủ động như vậy, lại khiến người ta vừa đỏ mặt vừa cảm thấy rung động như có suối ấm dâng trào trong lòng, muốn trốn cũng không thoát.
Tạ Vân bị dồn ép đến không thở nổi, cả người mềm nhũn như nước, chỉ có thể tựa vào giường La Hán mà lấy hơi, cảm giác bản thân như sắp bị hòa tan bởi hơi thở nóng rực của hắn.
“Thả lỏng một chút.” Giọng nói khàn khàn pha ý cười thấp thoáng bên tai.
Bàn tay to đặt nhẹ sau lưng nàng, vuốt dọc theo đường cong eo thon. Hắn ghé sát tai nàng, nhéo nhẹ vành tai nhỏ xinh, trêu chọc: “Một hít một thở là đạo lý trời sinh, thế mà ngươi cũng không biết?”
Tạ Vân không buồn đáp lại, chỉ cố gắng điều hòa hơi thở.
Chân run, eo mềm, cơ thể như không còn chút sức lực nào, nàng nghiêng người tựa lên giường, lòng chỉ thấy ấm áp đến lạ.
“Đáng ghét.” Tạ Vân lườm nhẹ, nhưng lại chẳng giấu nổi tiếng cười khúc khích bật ra.
“Mấy học đường mới đã xây xong, lần này muốn xin thêm ngân sách là để lo tiền cơm cho học trò. Chuyện này cũng không phải nhỏ, buổi trưa mà không có cơm ăn, sợ rằng không ít nhà sẽ do dự, chẳng muốn đưa hài tử đến học nữa.”
Quả thật là vậy. Với nhiều gia đình, một đứa nhỏ ở nhà, dù chỉ là trông em hay nhổ cỏ ngoài ruộng, cũng còn giúp được việc nhà. Đưa đến học đường, không chỉ mất công, còn mất thêm miếng ăn.
Ít ra thì, đưa con đến học đường còn đỡ tốn kém hơn nuôi ở nhà. Người ta đã khổ cực mưu sinh, nếu còn phải bỏ tiền cho việc học, thì ai mà muốn.
Ngoại trừ những nhà dư dả của ăn của để, nhưng số ấy cũng không nhiều.
Quý Cảnh Lẫm khẽ thở dài, nói như tự giễu: “Gánh thì nặng, mà đường lại xa.”
May thay, hắn đã từng sống lại một lần, biết con đường phía trước trắc trở thế nào, cũng biết nên nắm triều chính ra sao để đi cho vững.
Tạ Vân nhẹ tay vuốt mái tóc hắn, mỉm cười: “Chỉ cần thế gian còn người sống, thì những vấn đề này vẫn sẽ mãi tồn tại. Nhưng ngươi đã làm rất tốt rồi.”
“Ừm.” Quý Cảnh Lẫm không nhịn được, lại cúi đầu hôn nàng một cái, như thể lời khen ấy đã đánh trúng nơi mềm nhất trong tim.
Trêu đùa thêm một hồi, hắn rời đi, để lại Tạ Vân ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ nơi tán lá chuối đong đưa trong gió.
Giờ hài tử đã chào đời, một vấn đề nàng không thể tránh được nữa, chính là chuyện thị tẩm.
Tuy trong lòng không phủ nhận mình có chút mê mẩn sắc đẹp của hắn, nhưng nghĩ đến tháng ngày dài dằng dặc về sau, nàng lại thấy hoang mang.
Nếu như… có một ngày hắn yêu người khác?
Chuyện ấy không phải không thể. Dù sao thì nàng cũng không phải nữ chính của thế giới này. Chỉ là một nữ phụ từng bị “công lược” rồi bỏ rơi, một phế hậu từng bị quên lãng.
Đường dài phía trước, nên đi thế nào, trong lòng nàng vẫn thấp thỏm không yên.
Dù muốn nói dứt khoát buông tay, nhưng nàng cũng sợ bị tổn thương.
Ở phương diện tình cảm, nữ nhân động lòng rồi thì chẳng còn lý lẽ gì để vin vào nữa.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, móng tay nhuộm hồng màu đậu khấu ánh lên dưới nắng. Mắt hơi híp lại, lạnh lùng thầm nghĩ: Nếu hắn dám làm chuyện có lỗi với nàng… nàng sẽ mua một thanh “đao tàng hình” từ hệ thống, thiến sạch cái tên cẩu hoàng đế ấy!
Lúc này, bên trong Tử Thần Điện, Quý Cảnh Lẫm đang tiếp kiến trọng thần, bỗng nhiên sống lưng lạnh toát.
Không hiểu vì sao, nơi ba tấc dưới rốn cũng cảm thấy âm ẩm lành lạnh.
Hắn khẽ lắc đầu, cố gắng gạt đi cảm giác kỳ quái đó, ép bản thân chuyên tâm thảo luận việc triều chính.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Quý quý: Như vậy... có tàn nhẫn lắm không?
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 41
10.0/10 từ 44 lượt.