Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 37
142@-
Người trong lục cung nghe tin thì chỉ cảm thấy như hòa thượng mò đầu (ý là mù mờ không biết chuyện gì đang xảy ra), nhưng chẳng ai dám chậm trễ, vội vàng kéo nhau đến Vị Ương Cung.
Tạ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên là lúc các phi tần bước vào, thần sắc nàng nhất định phải mang chút ưu sầu bi thương.
Đợi có người lên tiếng hỏi han, nàng sẽ thuận thế bày tỏ nỗi lo trong lòng, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.
Quả nhiên, sau khi mọi người hành lễ xong, còn chưa kịp ngồi xuống, Quý phi đã sốt sắng hỏi trước: “Nương nương vốn luôn rộng lượng khoan dung, lúc nào cũng ôn hoà vui vẻ, hôm nay sao lại có vẻ như mang tâm sự nặng nề thế này?”
Sân khấu đã dàn dựng xong, Quý phi cũng biết cách đưa đẩy, câu mở đầu coi như đã giúp dẫn dắt màn kịch sắp diễn.
Quả nhiên, có mấy phi tần nhanh nhẹn liền mở miệng, thay nhau hỏi han, tỏ rõ sự quan tâm dành cho Hoàng hậu.
Ngay cả Trinh Quý nhân thần sắc tiều tụy, cũng dùng giọng nhỏ nhẹ khô khốc của mình hỏi vài câu lấy lệ.
Nhu tần thì càng khỏi nói, vẻ lo lắng gần như không che giấu nổi, ánh mắt u buồn đến mức như sắp rơi lệ.
Tạ Vân lúc này mới chậm rãi đem những điều mình suy nghĩ nói ra, dĩ nhiên là đã chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp, khiến lời nói thêm phần trau chuốt, dễ nghe.
Trong điện nhất thời rơi vào một khoảng yên lặng. Các phi tần xưa nay chỉ quen tranh sủng, chuyện chính sự nào dám tùy tiện tham dự? Ai nấy đều lặng như tờ.
Chỉ có Nhu tần và Trinh Quý nhân là ánh mắt thoáng lóe sáng, rồi lại vụt tắt, trong lòng rõ ràng đang tính toán điều gì đó.
Tạ Vân cũng không vội thúc ép các nàng, chỉ ngồi đó lặng lẽ mỉm cười, thỉnh thoảng sai cung nhân dâng trà, mang điểm tâm lên, biểu hiện đúng mực như một chủ nhân hiền hậu, lễ nghĩa chu toàn.
Trinh Quý nhân dù sao cũng là người từng được sủng ái, sống trong cung đã lâu, thấy mọi người đều không nói gì thì cũng lặng lẽ không hé răng.
Nhu tần thì không thể giữ được trấn định như thế. Nàng ta muốn nói lại thôi, đến mức kẻ ngốc cũng nhìn ra trong lòng nàng ta có điều muốn bày tỏ.
Tạ Vân liền khẽ gật đầu cổ vũ, cười dịu dàng nói: “Nếu trong lòng có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra, chỉ là chư tỷ muội cùng nhau luận bàn, còn chưa đến tai Thiên tử đâu, cứ yên tâm, chẳng có gì là quan trọng đến mức không thể mở lời cả.”
Nàng tuy nói vậy, nhưng mọi người đều hiểu rõ, nói ra tức là lập lập trường, không ai thật sự coi là “không quan trọng”. Vậy nên ai nấy càng thêm cẩn trọng, trầm mặc không dám tùy tiện mở miệng.
Nhu tần lúc này lại ngước nhìn về phía Tạ Vân đang ngồi trên cao. Nàng ta quả thật rất đẹp, trong lục cung không ai sánh bằng.
Nhưng điều khiến người khác không dám mạo phạm không chỉ là nhan sắc, mà là khí độ. Trên người Tạ Vân toát ra khí chất dịu dàng mà sâu thẳm, như ánh sáng bao phủ quanh người khiến người ta chỉ muốn tự nguyện thần phục.
Nhu tần khẽ cắn môi, rốt cuộc không do dự nữa, là người đầu tiên mở miệng: “Thần thiếp trong lòng có chút ý nghĩ nho nhỏ, không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi cứ việc nói ra.” Tạ Vân lập tức tiếp lời, như đang dỗ dành, cũng như đang ban cho nàng ta dũng khí.
Nhu tần khẽ “ừm” một tiếng, rồi trầm giọng nói: “Thần thiếp không dám vọng ngôn, chỉ là có chút tâm đắc, nếu có chỗ nào sai trái, mong Hoàng hậu nương nương tha tội.”
Lời dạo đầu đã nói xong, kế tiếp chính là đưa ra “món chính”.
Nàng ta đề cập đến vấn đề giáo dục, ý tứ là nên khiến càng nhiều gia đình bá tánh có thể cho con cái đến học đường. Khó tránh khỏi nhắc đến khái niệm tương tự như “giáo dục bắt buộc chín năm” trong thế giới hiện đại.
Nàng ta càng nói, lại càng nhấn mạnh rằng việc xóa nạn mù chữ, phát triển giáo dục là điều vô cùng cần thiết.
Ở thời đại trước kia nàng ta từng sống, sở dĩ quốc gia có thể phát triển nhanh chóng, chính là nhờ mọi người đều được học hành, chỉ cần có lòng cầu học, quốc gia sẽ tạo điều kiện.
Nàng ta nói năng mạch lạc, tuy không hiểu rõ từng chính sách được ban hành ra sao, nhưng lại nắm được kết quả sau cùng. Dựa theo kết quả ấy mà suy ngược lại, cũng không phải việc gì khó.
Quan trọng nhất là, nàng ta không nói bừa hay máy móc theo sách vở, mà đã suy nghĩ cẩn thận, biết kết hợp thực trạng nơi đây với kinh nghiệm của bản thân.
Tuy cách nói có phần đơn sơ, mộc mạc nhưng cũng đủ thấy nàng là một nữ tử thông tuệ, có thể trong thời gian ngắn sắp xếp ngôn từ, trình bày rành mạch như vậy, quả thật đáng quý.
Nghe nàng ta nói xong, trong lòng Tạ Vân có phần kinh ngạc lẫn vui mừng.
Thật sự bắt đầu thích tiểu cô nương Nhu Tần này. Chỉ riêng việc dám là người đầu tiên cất lời đã khiến Tạ Vân muốn bỏ qua những hiềm khích trước kia.
"Tốt lắm." Tạ Vân vỗ tay cười to. Lời khen chưa dứt, nàng đã quay đầu hỏi về phía sau bình phong: "Đã ghi lại hết chưa?"
Một giọng già dặn vang lên đáp lời: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, đã ghi chép đầy đủ."
Tạ Vân khi ấy mới quay sang nhìn Nhu tần, mỉm cười dịu dàng: "Ngươi làm rất tốt. Nếu kiến nghị này được các bộ xét duyệt và đồng thuận, bổn cung sẽ đích thân dâng tấu lên Hoàng thượng, xin ban thưởng thăng vị cho ngươi."
Nhu tần ban đầu chỉ mong qua lời nói để kết thân với Hoàng hậu, nay lại bất ngờ nhận được phần thưởng, lòng mừng rỡ không thôi.
Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nàng ta, như hoa nở đầu xuân.
Nàng ta vốn mang dáng vẻ trầm tĩnh, ôn nhu, cho nên mới được ban phong hào là “Nhu”.
Nhưng từ sau khi xuyên đến nơi này, trên khuôn mặt trẻ trung ấy lại thường trực vẻ sinh động, ánh lên sức sống tuổi xuân, cũng vì thế mà dường như không còn hợp với chữ “Nhu” ấy nữa.
Lời khen thưởng vừa thốt ra, ánh mắt của các phi tần liền thay đổi, trong đó có không ít người nóng lòng muốn thử.
Tạ Vân khẽ mỉm cười, quét mắt nhìn một lượt các phi tần, rồi dịu dàng nói: “Nhu tần đã bắt đầu rồi, vậy thì để chuyện tốt có đôi, bổn cung xin ban thêm một ân đức: Nếu sau này còn có ai đưa ra ý kiến mà được các bộ quan chấp thuận, bổn cung cũng sẽ đệ tấu thăng một bậc chức vị.”
Phải biết, lúc này trong hậu cung, phần lớn các phi tần đều không được sủng ái, muốn thăng vị thật sự là chuyện không dễ.
Mà chuyện được ban thưởng tấn vị như thế, ai lại không khát vọng?
Trong hậu cung, tần vị phân chia nghiêm ngặt. Dưới tần vị, gặp tần trở lên là phải hành lễ quỳ lạy, có ai nguyện lòng ngày ngày quỳ xuống trước người khác đâu?
Kể cả là bốn vị phi đang ngồi trên, trong lòng chẳng ai không mong được bước thêm một bậc nữa. Muốn phong phi thì phải có danh hào; có danh hào rồi thì lại muốn tấn phong Hoàng quý phi. Vị trí ấy hiện tại còn để trống, quả thật là một phần thưởng béo bở.
Tuy rằng con đường ấy không dễ đi, nhưng chỉ cần còn hy vọng, lòng người vẫn sẽ hướng tới.
Không khí yên tĩnh ban đầu nhanh chóng bị phá vỡ. Ai nấy bắt đầu thì thầm to nhỏ, bàn bạc rôm rả.
Tạ Vân chẳng ngăn cản, cứ mỉm cười lặng lẽ quan sát.
Nàng còn cố ý nói thêm, tựa như rắc một chút gia vị: “Đã là nữ tử có thể nhập cung, thì đều là thông tuệ, tài năng không ít. Ra một ý kiến đâu có gì khó, chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi.”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như thế, mà phần thưởng đưa ra lại quá đỗi hấp dẫn.
So với việc thăng vị phân, Tạ Vân thật ra lại thiên về việc ban thưởng cho ai đó quyền được xuất cung. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, với các phi tần trong hậu cung, ra khỏi cung chẳng khác nào mất hết hi vọng. Thà chết già trong này, các nàng cũng không chịu ra ngoài.
Bởi vì, chỉ cần giữ được một vị trí trong hậu cung, cũng đồng nghĩa là có người nhà ở trong hoàng gia, từ đó mang lại vô số lợi ích ngầm – tài vật, địa vị, danh tiếng… chẳng cái gì là không có.
Nhìn thấy mọi người hoặc là xôn xao bàn luận, hoặc là im lặng trầm ngâm, Tạ Vân liền phất tay, dịu giọng nói: “Chuyện này là chuyện lớn, không thể chỉ trong một chốc một lát mà nghĩ ra chủ ý được. Các ngươi cứ về cung mình, suy xét cho cẩn thận. Đến lần thỉnh an sau, ai có ý kiến thì viết thành sớ con trình lên.”
Câu nói ấy chẳng khác nào một nhiệm vụ bắt buộc, không ai dám coi nhẹ.
Trinh Quý Nhân nghe vậy, trong lòng liền thấy hối hận vô cùng. Biết vậy lúc nãy nên tranh thủ nói gì đó, dù chỉ là một lời góp ý vu vơ, biết đâu còn được ghi lại.
Nàng ta hiện tại chỉ là một quý nhân, cái cấp bậc thấp đến mức ai gặp cũng có thể nói mỉa mai vài câu. Ngày tháng thế này, quả thật đã quá nhẫn nhục.
Linh tuyền mà nàng ta từng dựa vào để giữ dung nhan cũng đã dùng hết. Gương mặt từng rạng rỡ sắc xuân nay lại dần trở về nét nhạt nhòa thuở ban đầu.
Phải nói rằng, nàng ta vốn là một mỹ nhân, chẳng phải tầm thường. Nhưng có được linh tuyền rồi, diện mạo lại càng hoàn mỹ, thêm phần rực rỡ, sáng ngời như ngọc.
Lúc ấy nàng ta còn nghĩ, có nhan sắc hơn người như thế, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng ưu ái.
Trước kia, nàng ta và Hoàng hậu vốn chẳng phân cao thấp về dung mạo, vậy mà Hoàng đế chưa từng nhiều lời với nàng ta lấy một câu, lại luôn hướng ánh mắt về phía Hoàng hậu. Càng nghĩ càng thấy theo phe Hoàng hậu mới là đường đi đúng.
Còn về linh tuyền... có thì tốt, không có cũng đành. Dạo trước vì lòng h*m m**n, nàng ta đã suýt nữa đánh mất chính mình.
Tạ Vân đương nhiên không biết Trinh Quý Nhân đang âm thầm quyết tâm làm lại cuộc đời. Lúc này, nàng đang bận cùng Nhu Tần sửa sang lại những lời đề nghị ban nãy thành văn bản hoàn chỉnh để chuẩn bị trình tấu Hoàng đế.
Lúc nói ra thì có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm thành một bản báo cáo hoàn chỉnh thì mới thấy, chuyện này đâu có dễ dàng gì.
Ban đầu, chỉ có một lão công văn đến giúp đỡ. Nhưng chỉ mấy ngày sau, lão ấy tay chân chậm chạp, xử lý không xuể, cuối cùng cũng không trụ nổi mà rút lui.
Tạ Vân bực bội ôm đống tấu chương rối như tơ vò nhét hết vào lòng Quý Cảnh Lẫm, vừa than thở: “Ngài nhìn xem, nhiều việc như vậy, mà chỉ đưa tới có một người giúp đỡ, thật sự là không xuể rồi. Hay là…”
Nàng chớp chớp mắt, tham lam lộ rõ trong ánh nhìn, cười tươi đề nghị: “Ngài cho thần thiếp mượn một gánh hát qua đây cũng được, để sắp xếp lại cho rõ ràng.”
Quý Cảnh Lẫm nghiêng mắt liếc nàng, nửa giận nửa cười: “Ngươi nói thử xem, vì sao trẫm phải đưa cho ngươi cả một gánh hát? Nghĩ người trong tay trẫm không có việc gì làm hay sao? Đây không phải là trò chơi giả làm gia đình đâu.”
Tạ Vân bĩu môi, chẳng buồn tranh cãi, chỉ đưa tay ra hiệu bảo hắn nhìn lại đống tấu chương trong tay nàng.
Dù những bản nháp này còn rất sơ sài, thô vụng, nhưng ý tứ đại thể đã rõ ràng. Quan trọng hơn, người viết ra chúng lại là người từ tương lai, biết rõ viễn cảnh sau này sẽ phát triển như thế nào, cho nên trong đó đầy ắp những hình ảnh về một thế giới phồn thịnh, nhân tâm yên ổn.
Quả nhiên, Quý Cảnh Lẫm vừa đọc một hồi liền chìm vào suy ngẫm, càng xem càng thấy lý thú. Đến khi đọc xong, hắn lặng im rất lâu, sau đó mới bất đắc dĩ đưa tay chọc nhẹ vào trán nàng, thở dài: “Được rồi, xem ra trẫm cũng chẳng lay chuyển được ngươi.”
Nói là không lay chuyển được nàng, nhưng thực ra, rõ ràng là chính hắn đã bị thuyết phục bởi viễn cảnh rộng mở kia rồi.
Tạ Vân nhướng mày, thầm cười đắc ý. Quả nhiên, Hoàng đế nhà nàng là một minh quân. Những điều như vậy, không những nghe vào tai, mà còn có thể tiếp thu, còn không hề gạt bỏ.
Văn hóa ở thời cổ đại muốn truyền bá, ngoài việc giấy, bút, mực đều là thứ quý hiếm khó có được, còn một nguyên nhân sâu xa hơn, chính là chính sách ngu dân của các triều đại trước để dễ bề cai trị.
Vậy mà lúc này, Quý Cảnh Lẫm lại chịu mở ra một khe cửa, cho phép cải cách, đúng là khiến người ta không thể không khâm phục.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Tạ Vân nhìn hắn không khỏi ánh lên tia sáng rực rỡ, đầy xúc động và cảm phục. Quý Cảnh Lẫm rất hưởng thụ ánh mắt ấy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, cũng coi như cho nàng một viên “thuốc an thần”, không phải để nàng yên tâm, mà là cam kết vững chắc của một đế vương.
“Ngươi cứ yên tâm mà làm đi. Lần này, trẫm sẽ dốc toàn lực ủng hộ. Chỉ cần là điều có lợi cho sự phát triển quốc gia, trẫm đều có thể buông bỏ thành kiến mà tiếp nhận.”
Huống chi, những điều hắn thật sự có thành kiến, cũng vốn chẳng nhiều nhặn gì.
Là một đế vương, hắn vốn đã có con mắt nhìn xa trông rộng, lại còn là một đế vương đã trọng sinh trở về thì những phép tắc cổ hủ, bảo thủ theo lối cũ xưa kia, đã không thể nào khiến hắn cam lòng chấp nhận được nữa.
Tuy linh hồn hắn đã từng già nua, từng trải, nhưng chí hướng trong lòng chưa từng lụi tàn.
Ngược lại, chính bởi có được linh hồn thành thục cùng với thân thể còn trẻ khỏe, được sống lại một lần nữa, đối với hắn mà nói, là một loại may mắn vô giá.
Lần này trở lại, hắn không còn quan tâm đến việc giữ gìn thanh danh trăm năm sau, mà là muốn thật sự tạo nên một sự nghiệp vĩ đại cho hiện tại.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng dâng trào hào khí, như sóng lớn trào lên trong lồng ngực.
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, không kìm được cũng bật cười. Bởi vì nàng hiểu, một con người có ngoại hình ưu tú thế nào đi nữa, cũng không thể sánh bằng một linh hồn tỏa sáng rực rỡ từ bên trong.
Và thế là, giữa bộn bề công việc, thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua, thoắt cái trời đã vào thu.
Cuối thu trời mát mẻ, khiến người ta có cảm giác cả bầu không khí đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Một mùa hè oi ả vừa qua, bao nhiêu ngột ngạt trong lòng như được mở toang ra, đúng là cảm giác thoải mái đến không gì sánh được.
Lúc này, bụng của Tạ Vân đã lớn hơn trước, mỗi khi bước đi đều hiện rõ dáng vẻ phụ nữ có thai.
Bụng nàng tự nhiên nhô ra phía trước, mà phần hông phía sau cũng hơi trĩu xuống, bởi vì sức nặng dồn ép, hai chân khi bước đi không khỏi hơi dạng ra để giữ thăng bằng.
Thêm vào đó, nàng thường một tay chống hông, bước đi thì thân người khẽ lắc lư theo mỗi bước chân.
Dùng lời của Tiểu Tạ – tức Tạ Vân Thư – thì chính là: “Hoàng hậu nương nương, sao người lại biến thành… vịt con rồi thế?!”
Tạ Vân nghe vậy, suýt chút nữa nổi giận, chỉ hận không thể đánh cho đứa nhỏ kia một cái vào đầu cho tỉnh ra. Cái miệng đúng là chẳng biết kiêng nể gì cả!
Thế nhưng Tạ Vân Thư lại có giác quan nhạy bén, biết được lúc nào mình nói lỡ, liền gãi đầu cười khì, bộ dạng vô cùng chất phác, còn không quên nói thêm: “Là vịt xinh đẹp đó! Mỹ nhân vịt! Mỹ nhân vịt!”
Tạ Vân: “...”
Tạ Vân trừng mắt liếc Tạ Vân Thư một cái, ánh nhìn đầy bất mãn, rồi cuối cùng mới thở ra một hơi, giọng bất đắc dĩ cất lên: “Ngươi rốt cuộc vào cung vì chuyện gì? Lẽ nào đến chỉ để chọc giận bổn cung?”
Dĩ nhiên, hắn vào cung lần này là vì chuyện của Tiêu Thu Mính. Việc Tạ Vân đang mang thai, lại từng va chạm với tên đó, khiến trong lòng Quý Cảnh Lẫm không thể yên tâm. Vì vậy mới phái Tạ Vân Thư vào cung, lặng lẽ ở bên bảo vệ nàng.
Bởi vì Tiêu Thu Mính… đã chạy thoát.
Tin tức truyền đến khiến Quý Cảnh Lẫm lo lắng không thôi. Hắn hiểu rõ tên kia lòng dạ hiểm độc, lại không cam chịu thất bại, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó. Chính vì thế mới sắp xếp người vào cung bảo vệ trước.
Tạ Vân nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, trong lòng không khỏi đau đầu. Nàng biết rõ, nếu không tận diệt từ gốc, thì hiểm họa về sau sẽ vô cùng khó lường. Đúng là “thành không khinh ta”, chuyện xưa lại bắt đầu quay về.
Nhưng nghĩ lại tình hình khi đó, nàng cũng chẳng có cách nào khác. Dù có muốn giết, thì cũng chẳng thể ra tay dứt khoát giữa chốn cung đình đầy tai mắt.
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại sinh sôi. Nàng hiểu rõ đạo lý ấy, nhưng thời điểm đó, quả thực không hạ thủ được. Giờ thì hậu họa đã hiện ra trước mắt.
Ai… Đối phó với một kẻ phạm tội có chỉ số thông minh cao như vậy, quả thực vô cùng khó khăn.
Huống chi hắn lại là người văn võ song toàn, việc gì đến tay cũng chẳng làm khó được. Chính điều đó mới càng đáng sợ, không ai biết được hắn sẽ xuất hiện bằng dáng vẻ nào, dùng thủ đoạn gì để tái xuất giang hồ. Cũng chẳng ai dám đoán trước được, lần tới hắn trở lại, sẽ gây ra chuyện lớn đến mức nào.
“Lần sau nếu gặp lại hắn, trực tiếp bắt trói, ném vào đại lao, cả đời không cho phép ra ngoài!” Tạ Vân vò đầu, trong giọng nói mang theo sự bất lực.
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nhưng nàng hiểu rõ, chính mình còn chẳng dám ôm hy vọng ấy.
Tạ Vân Thư đứng một bên cũng không khỏi bĩu môi. Hắn và Tiêu Thu Mính vốn là đồng môn thuở nhỏ, cùng theo hầu Đoan Vương, coi như lớn lên bên nhau. Lúc đầu, hắn còn có chút trách Hoàng hậu quá lạnh lùng, chẳng màng đến chút tình xưa nghĩa cũ. Thế nhưng đến bây giờ, hắn cũng bắt đầu cảm thấy Tiêu Thu Mính thật sự phiền toái.
Lẽ ra y nên ngoan ngoãn ở lại Tây Cương một thời gian, chờ cho sóng yên biển lặng, rồi trong triều tự nhiên sẽ tìm cách đưa y về kinh. Nhưng hắn lại lựa chọn chạy trốn, đúng là khiến người khác dở khóc dở cười.
Một khi đã là tội nhân trốn án, thì ngay cả người bên cạnh cũng khó lòng ra mặt bênh vực.
Gây ra chuyện như thế, bảo hắn lấy danh nghĩa gì mà đến trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu để đảm bảo rằng Tiêu Thu Mính đã thực sự biết hối cải? Ngay cả bản thân hắn còn chẳng tin lời mình nói.
Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
“Thôi được rồi.” Tạ Vân lắc đầu nói: “Làm gì có cái đạo lý trông chừng đạo tặc suốt ngàn ngày? Ngươi cứ làm chuyện ngươi cần làm đi.”
Tạ Vân Thư lại không chịu rời đi. Dù sao lần này hắn tiến cung là phụng mệnh hành sự, nào dám tự tiện cáo lui?
Tạ Vân cũng hiểu điều đó, nhưng nàng mệt mỏi chẳng buồn tranh luận với hắn thêm lời nào.
Cái tên “Tạ Vân Thư” nghe thì thật nhã nhặn, văn nhã như thế, ai mà ngờ hắn lại là một vị tướng quân thú nhân chính hiệu. Đã vậy lại còn mang dáng vẻ hiên ngang, cường tráng… đối lập hoàn toàn với cái tên, tạo ra cảm giác trái ngược, vừa buồn cười vừa thấy dễ thương.
Tạ Vân vốn tưởng chừng chỉ có hắn thôi đã đủ rối rắm lắm rồi. Ai dè, còn có thêm hai người khác cũng đang trên đường tiến cung.
Ôn Lam và Trần Sanh.
Đám tiểu đồng bọn này chẳng lẽ hẹn nhau vào cung cả lượt? Muốn tụ tập chơi trò buông tay lụa hay sao?
Ôn Lam là người ôn hòa, dịu dàng, đúng kiểu công tử nho nhã như ngọc. Nói hắn là “quân tử phong lưu thế gian vô song”, quả thật không sai chút nào. Gặp hắn, người khác chỉ muốn dịu giọng lại ba phần.
Còn Trần Sanh thì lại hoàn toàn ngược lại. Hắn là một yêu nghiệt chính hiệu, nữ tính hơn Tiêu Thu Mính một chút, lại nam tính hơn Hoàng thượng một chút. Gương mặt vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo. Đôi môi mỏng như đao, ánh mắt lại sắc lạnh, liếc qua một cái thôi đã khiến người ta lạnh sống lưng.
Tạ Vân vừa nghĩ đến mấy “nam phụ” này, đầu nàng đã bắt đầu ong ong.
Trước đây đọc nguyên tác, nàng vẫn luôn thắc mắc sao tác giả lại “ngược đãi” nữ chính đến vậy. Xung quanh toàn là những nam nhân vừa si tình vừa xuất chúng, mà đều là loại càng yêu càng khổ, yêu đến chết đi sống lại.
Giờ thì nàng hiểu rồi… bởi vì nàng chính là người đang gánh cái “nghiệp” ấy.
Nhìn cái đám “tiểu khả ái” đó, trong đầu nàng chỉ có một từ: Phiền.
Phiền như Tiêu Thu Mính là một chuyện, hắn thuộc kiểu bệnh kiều khó lường. Mấy người còn lại tuy bình thường hơn, không đến mức khiến nàng quá khó xử, nhưng cũng chẳng yên ổn gì. Cùng lắm thì trêu chọc một hai câu, thỉnh thoảng tỏ tình vu vơ.
Tạ Vân vừa mới thầm thở phào nhẹ nhõm một chút trong lòng, ai ngờ chưa kịp vui thì đã muốn méo miệng.
Bởi vì Trần Sanh kia… lại trúng đúng cái gu thẩm mỹ trong lòng nàng từ kiếp trước đến nay!
Chính là cái kiểu dung mạo mà nàng không nhìn thì thấy tiếc, mà nhìn nhiều quá thì chỉ sợ… lún sâu.
Cho dù Quý Cảnh Lẫm có hoàn mỹ đến mấy, dung mạo tinh xảo đến đâu… thì vẫn không sánh được với dáng vẻ mà nàng yêu thích nhất.
Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, Trần Sanh kia đúng chuẩn thẩm mỹ trong lòng nàng — không lệch một điểm. Còn về tính cách, người nàng ưng nhất lại là Ôn Lam — trầm lặng, ít lời, nhưng lại luôn chu đáo, dịu dàng đến vô hình.
Nếu để chọn, nàng muốn có dung mạo của Trần Sanh, thêm tính cách của Ôn Lam… ừm, quả thực chính là giấc mộng đẹp!
Chỉ tiếc, có ngắm cũng chỉ là ngắm, mộng đẹp chỉ để nhìn, không thể chạm vào. Ai có thể hiểu được nỗi khổ này của nàng?
Huống hồ, nàng cũng không dám lộ liễu. Đôi mắt kia của Quý Cảnh Lẫm như mắt đại bàng, chỉ một lát là đảo qua quét lại, không khác gì cái máy quét radar.
Hắn còn nhếch khóe môi, khẩu hình không phát ra tiếng mà nhắn nhủ: "Không được nhìn!"
Tạ Vân: “…”
Bổn cung không phải loại người háo sắc! Bổn cung chỉ là… yêu cái đẹp thuần túy thôi.
Miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi Ôn Lam, nàng chưa kịp hoàn hồn thì ánh mắt lại chạm phải nụ cười của Trần Sanh, rõ ràng có chút yêu nghiệt, vậy mà lại đẹp đến chói mắt.
Tay áo dài của nàng khẽ lay động, liền bị Quý Cảnh Lẫm bên cạnh kín đáo nhéo một cái.
Tạ Vân thầm nghĩ, đây tám phần là cảnh cáo rồi.
Nàng lập tức làm bộ như không hiểu, còn mặt dày nhéo lại một cái trả đũa, trong lòng âm thầm khẳng định: Ngắm mỹ nhân là bản năng! Tuyệt đối không thể thừa nhận!
Đợi đến khi cả đoàn vào đến Vị Ương Cung, ba người kia liền tự giác đứng đợi trước cửa. Quý Cảnh Lẫm thì kéo nàng đi thẳng vào nội thất.
Vừa vào trong, hắn liền quay lại, nét mặt đầy tủi thân, chậm rãi nói: “Vân Vân…Trẫm so với Trần Sanh… rốt cuộc là kém ở điểm nào?”
Một câu nhẹ bẫng rơi xuống, khiến Tạ Vân giật mình như bị dội nước lạnh. Người này đúng là quá nhạy cảm! Chút ánh mắt lơ đãng của nàng mà hắn cũng phát hiện ra được!
Thật đúng là, tâm tư còn nhỏ hơn kim…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Người trong lục cung nghe tin thì chỉ cảm thấy như hòa thượng mò đầu (ý là mù mờ không biết chuyện gì đang xảy ra), nhưng chẳng ai dám chậm trễ, vội vàng kéo nhau đến Vị Ương Cung.
Tạ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên là lúc các phi tần bước vào, thần sắc nàng nhất định phải mang chút ưu sầu bi thương.
Đợi có người lên tiếng hỏi han, nàng sẽ thuận thế bày tỏ nỗi lo trong lòng, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.
Quả nhiên, sau khi mọi người hành lễ xong, còn chưa kịp ngồi xuống, Quý phi đã sốt sắng hỏi trước: “Nương nương vốn luôn rộng lượng khoan dung, lúc nào cũng ôn hoà vui vẻ, hôm nay sao lại có vẻ như mang tâm sự nặng nề thế này?”
Sân khấu đã dàn dựng xong, Quý phi cũng biết cách đưa đẩy, câu mở đầu coi như đã giúp dẫn dắt màn kịch sắp diễn.
Quả nhiên, có mấy phi tần nhanh nhẹn liền mở miệng, thay nhau hỏi han, tỏ rõ sự quan tâm dành cho Hoàng hậu.
Ngay cả Trinh Quý nhân thần sắc tiều tụy, cũng dùng giọng nhỏ nhẹ khô khốc của mình hỏi vài câu lấy lệ.
Nhu tần thì càng khỏi nói, vẻ lo lắng gần như không che giấu nổi, ánh mắt u buồn đến mức như sắp rơi lệ.
Tạ Vân lúc này mới chậm rãi đem những điều mình suy nghĩ nói ra, dĩ nhiên là đã chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp, khiến lời nói thêm phần trau chuốt, dễ nghe.
Trong điện nhất thời rơi vào một khoảng yên lặng. Các phi tần xưa nay chỉ quen tranh sủng, chuyện chính sự nào dám tùy tiện tham dự? Ai nấy đều lặng như tờ.
Chỉ có Nhu tần và Trinh Quý nhân là ánh mắt thoáng lóe sáng, rồi lại vụt tắt, trong lòng rõ ràng đang tính toán điều gì đó.
Tạ Vân cũng không vội thúc ép các nàng, chỉ ngồi đó lặng lẽ mỉm cười, thỉnh thoảng sai cung nhân dâng trà, mang điểm tâm lên, biểu hiện đúng mực như một chủ nhân hiền hậu, lễ nghĩa chu toàn.
Trinh Quý nhân dù sao cũng là người từng được sủng ái, sống trong cung đã lâu, thấy mọi người đều không nói gì thì cũng lặng lẽ không hé răng.
Nhu tần thì không thể giữ được trấn định như thế. Nàng ta muốn nói lại thôi, đến mức kẻ ngốc cũng nhìn ra trong lòng nàng ta có điều muốn bày tỏ.
Tạ Vân liền khẽ gật đầu cổ vũ, cười dịu dàng nói: “Nếu trong lòng có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra, chỉ là chư tỷ muội cùng nhau luận bàn, còn chưa đến tai Thiên tử đâu, cứ yên tâm, chẳng có gì là quan trọng đến mức không thể mở lời cả.”
Nàng tuy nói vậy, nhưng mọi người đều hiểu rõ, nói ra tức là lập lập trường, không ai thật sự coi là “không quan trọng”. Vậy nên ai nấy càng thêm cẩn trọng, trầm mặc không dám tùy tiện mở miệng.
Nhu tần lúc này lại ngước nhìn về phía Tạ Vân đang ngồi trên cao. Nàng ta quả thật rất đẹp, trong lục cung không ai sánh bằng.
Nhưng điều khiến người khác không dám mạo phạm không chỉ là nhan sắc, mà là khí độ. Trên người Tạ Vân toát ra khí chất dịu dàng mà sâu thẳm, như ánh sáng bao phủ quanh người khiến người ta chỉ muốn tự nguyện thần phục.
Nhu tần khẽ cắn môi, rốt cuộc không do dự nữa, là người đầu tiên mở miệng: “Thần thiếp trong lòng có chút ý nghĩ nho nhỏ, không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi cứ việc nói ra.” Tạ Vân lập tức tiếp lời, như đang dỗ dành, cũng như đang ban cho nàng ta dũng khí.
Nhu tần khẽ “ừm” một tiếng, rồi trầm giọng nói: “Thần thiếp không dám vọng ngôn, chỉ là có chút tâm đắc, nếu có chỗ nào sai trái, mong Hoàng hậu nương nương tha tội.”
Lời dạo đầu đã nói xong, kế tiếp chính là đưa ra “món chính”.
Nàng ta đề cập đến vấn đề giáo dục, ý tứ là nên khiến càng nhiều gia đình bá tánh có thể cho con cái đến học đường. Khó tránh khỏi nhắc đến khái niệm tương tự như “giáo dục bắt buộc chín năm” trong thế giới hiện đại.
Nàng ta càng nói, lại càng nhấn mạnh rằng việc xóa nạn mù chữ, phát triển giáo dục là điều vô cùng cần thiết.
Ở thời đại trước kia nàng ta từng sống, sở dĩ quốc gia có thể phát triển nhanh chóng, chính là nhờ mọi người đều được học hành, chỉ cần có lòng cầu học, quốc gia sẽ tạo điều kiện.
Nàng ta nói năng mạch lạc, tuy không hiểu rõ từng chính sách được ban hành ra sao, nhưng lại nắm được kết quả sau cùng. Dựa theo kết quả ấy mà suy ngược lại, cũng không phải việc gì khó.
Quan trọng nhất là, nàng ta không nói bừa hay máy móc theo sách vở, mà đã suy nghĩ cẩn thận, biết kết hợp thực trạng nơi đây với kinh nghiệm của bản thân.
Tuy cách nói có phần đơn sơ, mộc mạc nhưng cũng đủ thấy nàng là một nữ tử thông tuệ, có thể trong thời gian ngắn sắp xếp ngôn từ, trình bày rành mạch như vậy, quả thật đáng quý.
Nghe nàng ta nói xong, trong lòng Tạ Vân có phần kinh ngạc lẫn vui mừng.
Thật sự bắt đầu thích tiểu cô nương Nhu Tần này. Chỉ riêng việc dám là người đầu tiên cất lời đã khiến Tạ Vân muốn bỏ qua những hiềm khích trước kia.
"Tốt lắm." Tạ Vân vỗ tay cười to. Lời khen chưa dứt, nàng đã quay đầu hỏi về phía sau bình phong: "Đã ghi lại hết chưa?"
Một giọng già dặn vang lên đáp lời: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, đã ghi chép đầy đủ."
Tạ Vân khi ấy mới quay sang nhìn Nhu tần, mỉm cười dịu dàng: "Ngươi làm rất tốt. Nếu kiến nghị này được các bộ xét duyệt và đồng thuận, bổn cung sẽ đích thân dâng tấu lên Hoàng thượng, xin ban thưởng thăng vị cho ngươi."
Nhu tần ban đầu chỉ mong qua lời nói để kết thân với Hoàng hậu, nay lại bất ngờ nhận được phần thưởng, lòng mừng rỡ không thôi.
Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nàng ta, như hoa nở đầu xuân.
Nàng ta vốn mang dáng vẻ trầm tĩnh, ôn nhu, cho nên mới được ban phong hào là “Nhu”.
Nhưng từ sau khi xuyên đến nơi này, trên khuôn mặt trẻ trung ấy lại thường trực vẻ sinh động, ánh lên sức sống tuổi xuân, cũng vì thế mà dường như không còn hợp với chữ “Nhu” ấy nữa.
Lời khen thưởng vừa thốt ra, ánh mắt của các phi tần liền thay đổi, trong đó có không ít người nóng lòng muốn thử.
Tạ Vân khẽ mỉm cười, quét mắt nhìn một lượt các phi tần, rồi dịu dàng nói: “Nhu tần đã bắt đầu rồi, vậy thì để chuyện tốt có đôi, bổn cung xin ban thêm một ân đức: Nếu sau này còn có ai đưa ra ý kiến mà được các bộ quan chấp thuận, bổn cung cũng sẽ đệ tấu thăng một bậc chức vị.”
Phải biết, lúc này trong hậu cung, phần lớn các phi tần đều không được sủng ái, muốn thăng vị thật sự là chuyện không dễ.
Mà chuyện được ban thưởng tấn vị như thế, ai lại không khát vọng?
Trong hậu cung, tần vị phân chia nghiêm ngặt. Dưới tần vị, gặp tần trở lên là phải hành lễ quỳ lạy, có ai nguyện lòng ngày ngày quỳ xuống trước người khác đâu?
Kể cả là bốn vị phi đang ngồi trên, trong lòng chẳng ai không mong được bước thêm một bậc nữa. Muốn phong phi thì phải có danh hào; có danh hào rồi thì lại muốn tấn phong Hoàng quý phi. Vị trí ấy hiện tại còn để trống, quả thật là một phần thưởng béo bở.
Tuy rằng con đường ấy không dễ đi, nhưng chỉ cần còn hy vọng, lòng người vẫn sẽ hướng tới.
Không khí yên tĩnh ban đầu nhanh chóng bị phá vỡ. Ai nấy bắt đầu thì thầm to nhỏ, bàn bạc rôm rả.
Tạ Vân chẳng ngăn cản, cứ mỉm cười lặng lẽ quan sát.
Nàng còn cố ý nói thêm, tựa như rắc một chút gia vị: “Đã là nữ tử có thể nhập cung, thì đều là thông tuệ, tài năng không ít. Ra một ý kiến đâu có gì khó, chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi.”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như thế, mà phần thưởng đưa ra lại quá đỗi hấp dẫn.
So với việc thăng vị phân, Tạ Vân thật ra lại thiên về việc ban thưởng cho ai đó quyền được xuất cung. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, với các phi tần trong hậu cung, ra khỏi cung chẳng khác nào mất hết hi vọng. Thà chết già trong này, các nàng cũng không chịu ra ngoài.
Bởi vì, chỉ cần giữ được một vị trí trong hậu cung, cũng đồng nghĩa là có người nhà ở trong hoàng gia, từ đó mang lại vô số lợi ích ngầm – tài vật, địa vị, danh tiếng… chẳng cái gì là không có.
Nhìn thấy mọi người hoặc là xôn xao bàn luận, hoặc là im lặng trầm ngâm, Tạ Vân liền phất tay, dịu giọng nói: “Chuyện này là chuyện lớn, không thể chỉ trong một chốc một lát mà nghĩ ra chủ ý được. Các ngươi cứ về cung mình, suy xét cho cẩn thận. Đến lần thỉnh an sau, ai có ý kiến thì viết thành sớ con trình lên.”
Câu nói ấy chẳng khác nào một nhiệm vụ bắt buộc, không ai dám coi nhẹ.
Trinh Quý Nhân nghe vậy, trong lòng liền thấy hối hận vô cùng. Biết vậy lúc nãy nên tranh thủ nói gì đó, dù chỉ là một lời góp ý vu vơ, biết đâu còn được ghi lại.
Nàng ta hiện tại chỉ là một quý nhân, cái cấp bậc thấp đến mức ai gặp cũng có thể nói mỉa mai vài câu. Ngày tháng thế này, quả thật đã quá nhẫn nhục.
Linh tuyền mà nàng ta từng dựa vào để giữ dung nhan cũng đã dùng hết. Gương mặt từng rạng rỡ sắc xuân nay lại dần trở về nét nhạt nhòa thuở ban đầu.
Phải nói rằng, nàng ta vốn là một mỹ nhân, chẳng phải tầm thường. Nhưng có được linh tuyền rồi, diện mạo lại càng hoàn mỹ, thêm phần rực rỡ, sáng ngời như ngọc.
Lúc ấy nàng ta còn nghĩ, có nhan sắc hơn người như thế, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng ưu ái.
Trước kia, nàng ta và Hoàng hậu vốn chẳng phân cao thấp về dung mạo, vậy mà Hoàng đế chưa từng nhiều lời với nàng ta lấy một câu, lại luôn hướng ánh mắt về phía Hoàng hậu. Càng nghĩ càng thấy theo phe Hoàng hậu mới là đường đi đúng.
Còn về linh tuyền... có thì tốt, không có cũng đành. Dạo trước vì lòng h*m m**n, nàng ta đã suýt nữa đánh mất chính mình.
Tạ Vân đương nhiên không biết Trinh Quý Nhân đang âm thầm quyết tâm làm lại cuộc đời. Lúc này, nàng đang bận cùng Nhu Tần sửa sang lại những lời đề nghị ban nãy thành văn bản hoàn chỉnh để chuẩn bị trình tấu Hoàng đế.
Lúc nói ra thì có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm thành một bản báo cáo hoàn chỉnh thì mới thấy, chuyện này đâu có dễ dàng gì.
Ban đầu, chỉ có một lão công văn đến giúp đỡ. Nhưng chỉ mấy ngày sau, lão ấy tay chân chậm chạp, xử lý không xuể, cuối cùng cũng không trụ nổi mà rút lui.
Tạ Vân bực bội ôm đống tấu chương rối như tơ vò nhét hết vào lòng Quý Cảnh Lẫm, vừa than thở: “Ngài nhìn xem, nhiều việc như vậy, mà chỉ đưa tới có một người giúp đỡ, thật sự là không xuể rồi. Hay là…”
Nàng chớp chớp mắt, tham lam lộ rõ trong ánh nhìn, cười tươi đề nghị: “Ngài cho thần thiếp mượn một gánh hát qua đây cũng được, để sắp xếp lại cho rõ ràng.”
Quý Cảnh Lẫm nghiêng mắt liếc nàng, nửa giận nửa cười: “Ngươi nói thử xem, vì sao trẫm phải đưa cho ngươi cả một gánh hát? Nghĩ người trong tay trẫm không có việc gì làm hay sao? Đây không phải là trò chơi giả làm gia đình đâu.”
Tạ Vân bĩu môi, chẳng buồn tranh cãi, chỉ đưa tay ra hiệu bảo hắn nhìn lại đống tấu chương trong tay nàng.
Dù những bản nháp này còn rất sơ sài, thô vụng, nhưng ý tứ đại thể đã rõ ràng. Quan trọng hơn, người viết ra chúng lại là người từ tương lai, biết rõ viễn cảnh sau này sẽ phát triển như thế nào, cho nên trong đó đầy ắp những hình ảnh về một thế giới phồn thịnh, nhân tâm yên ổn.
Quả nhiên, Quý Cảnh Lẫm vừa đọc một hồi liền chìm vào suy ngẫm, càng xem càng thấy lý thú. Đến khi đọc xong, hắn lặng im rất lâu, sau đó mới bất đắc dĩ đưa tay chọc nhẹ vào trán nàng, thở dài: “Được rồi, xem ra trẫm cũng chẳng lay chuyển được ngươi.”
Nói là không lay chuyển được nàng, nhưng thực ra, rõ ràng là chính hắn đã bị thuyết phục bởi viễn cảnh rộng mở kia rồi.
Tạ Vân nhướng mày, thầm cười đắc ý. Quả nhiên, Hoàng đế nhà nàng là một minh quân. Những điều như vậy, không những nghe vào tai, mà còn có thể tiếp thu, còn không hề gạt bỏ.
Văn hóa ở thời cổ đại muốn truyền bá, ngoài việc giấy, bút, mực đều là thứ quý hiếm khó có được, còn một nguyên nhân sâu xa hơn, chính là chính sách ngu dân của các triều đại trước để dễ bề cai trị.
Vậy mà lúc này, Quý Cảnh Lẫm lại chịu mở ra một khe cửa, cho phép cải cách, đúng là khiến người ta không thể không khâm phục.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Tạ Vân nhìn hắn không khỏi ánh lên tia sáng rực rỡ, đầy xúc động và cảm phục. Quý Cảnh Lẫm rất hưởng thụ ánh mắt ấy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, cũng coi như cho nàng một viên “thuốc an thần”, không phải để nàng yên tâm, mà là cam kết vững chắc của một đế vương.
“Ngươi cứ yên tâm mà làm đi. Lần này, trẫm sẽ dốc toàn lực ủng hộ. Chỉ cần là điều có lợi cho sự phát triển quốc gia, trẫm đều có thể buông bỏ thành kiến mà tiếp nhận.”
Huống chi, những điều hắn thật sự có thành kiến, cũng vốn chẳng nhiều nhặn gì.
Là một đế vương, hắn vốn đã có con mắt nhìn xa trông rộng, lại còn là một đế vương đã trọng sinh trở về thì những phép tắc cổ hủ, bảo thủ theo lối cũ xưa kia, đã không thể nào khiến hắn cam lòng chấp nhận được nữa.
Tuy linh hồn hắn đã từng già nua, từng trải, nhưng chí hướng trong lòng chưa từng lụi tàn.
Ngược lại, chính bởi có được linh hồn thành thục cùng với thân thể còn trẻ khỏe, được sống lại một lần nữa, đối với hắn mà nói, là một loại may mắn vô giá.
Lần này trở lại, hắn không còn quan tâm đến việc giữ gìn thanh danh trăm năm sau, mà là muốn thật sự tạo nên một sự nghiệp vĩ đại cho hiện tại.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng dâng trào hào khí, như sóng lớn trào lên trong lồng ngực.
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, không kìm được cũng bật cười. Bởi vì nàng hiểu, một con người có ngoại hình ưu tú thế nào đi nữa, cũng không thể sánh bằng một linh hồn tỏa sáng rực rỡ từ bên trong.
Và thế là, giữa bộn bề công việc, thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua, thoắt cái trời đã vào thu.
Cuối thu trời mát mẻ, khiến người ta có cảm giác cả bầu không khí đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Một mùa hè oi ả vừa qua, bao nhiêu ngột ngạt trong lòng như được mở toang ra, đúng là cảm giác thoải mái đến không gì sánh được.
Lúc này, bụng của Tạ Vân đã lớn hơn trước, mỗi khi bước đi đều hiện rõ dáng vẻ phụ nữ có thai.
Bụng nàng tự nhiên nhô ra phía trước, mà phần hông phía sau cũng hơi trĩu xuống, bởi vì sức nặng dồn ép, hai chân khi bước đi không khỏi hơi dạng ra để giữ thăng bằng.
Thêm vào đó, nàng thường một tay chống hông, bước đi thì thân người khẽ lắc lư theo mỗi bước chân.
Dùng lời của Tiểu Tạ – tức Tạ Vân Thư – thì chính là: “Hoàng hậu nương nương, sao người lại biến thành… vịt con rồi thế?!”
Tạ Vân nghe vậy, suýt chút nữa nổi giận, chỉ hận không thể đánh cho đứa nhỏ kia một cái vào đầu cho tỉnh ra. Cái miệng đúng là chẳng biết kiêng nể gì cả!
Thế nhưng Tạ Vân Thư lại có giác quan nhạy bén, biết được lúc nào mình nói lỡ, liền gãi đầu cười khì, bộ dạng vô cùng chất phác, còn không quên nói thêm: “Là vịt xinh đẹp đó! Mỹ nhân vịt! Mỹ nhân vịt!”
Tạ Vân: “...”
Tạ Vân trừng mắt liếc Tạ Vân Thư một cái, ánh nhìn đầy bất mãn, rồi cuối cùng mới thở ra một hơi, giọng bất đắc dĩ cất lên: “Ngươi rốt cuộc vào cung vì chuyện gì? Lẽ nào đến chỉ để chọc giận bổn cung?”
Dĩ nhiên, hắn vào cung lần này là vì chuyện của Tiêu Thu Mính. Việc Tạ Vân đang mang thai, lại từng va chạm với tên đó, khiến trong lòng Quý Cảnh Lẫm không thể yên tâm. Vì vậy mới phái Tạ Vân Thư vào cung, lặng lẽ ở bên bảo vệ nàng.
Bởi vì Tiêu Thu Mính… đã chạy thoát.
Tin tức truyền đến khiến Quý Cảnh Lẫm lo lắng không thôi. Hắn hiểu rõ tên kia lòng dạ hiểm độc, lại không cam chịu thất bại, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó. Chính vì thế mới sắp xếp người vào cung bảo vệ trước.
Tạ Vân nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, trong lòng không khỏi đau đầu. Nàng biết rõ, nếu không tận diệt từ gốc, thì hiểm họa về sau sẽ vô cùng khó lường. Đúng là “thành không khinh ta”, chuyện xưa lại bắt đầu quay về.
Nhưng nghĩ lại tình hình khi đó, nàng cũng chẳng có cách nào khác. Dù có muốn giết, thì cũng chẳng thể ra tay dứt khoát giữa chốn cung đình đầy tai mắt.
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại sinh sôi. Nàng hiểu rõ đạo lý ấy, nhưng thời điểm đó, quả thực không hạ thủ được. Giờ thì hậu họa đã hiện ra trước mắt.
Ai… Đối phó với một kẻ phạm tội có chỉ số thông minh cao như vậy, quả thực vô cùng khó khăn.
Huống chi hắn lại là người văn võ song toàn, việc gì đến tay cũng chẳng làm khó được. Chính điều đó mới càng đáng sợ, không ai biết được hắn sẽ xuất hiện bằng dáng vẻ nào, dùng thủ đoạn gì để tái xuất giang hồ. Cũng chẳng ai dám đoán trước được, lần tới hắn trở lại, sẽ gây ra chuyện lớn đến mức nào.
“Lần sau nếu gặp lại hắn, trực tiếp bắt trói, ném vào đại lao, cả đời không cho phép ra ngoài!” Tạ Vân vò đầu, trong giọng nói mang theo sự bất lực.
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nhưng nàng hiểu rõ, chính mình còn chẳng dám ôm hy vọng ấy.
Tạ Vân Thư đứng một bên cũng không khỏi bĩu môi. Hắn và Tiêu Thu Mính vốn là đồng môn thuở nhỏ, cùng theo hầu Đoan Vương, coi như lớn lên bên nhau. Lúc đầu, hắn còn có chút trách Hoàng hậu quá lạnh lùng, chẳng màng đến chút tình xưa nghĩa cũ. Thế nhưng đến bây giờ, hắn cũng bắt đầu cảm thấy Tiêu Thu Mính thật sự phiền toái.
Lẽ ra y nên ngoan ngoãn ở lại Tây Cương một thời gian, chờ cho sóng yên biển lặng, rồi trong triều tự nhiên sẽ tìm cách đưa y về kinh. Nhưng hắn lại lựa chọn chạy trốn, đúng là khiến người khác dở khóc dở cười.
Một khi đã là tội nhân trốn án, thì ngay cả người bên cạnh cũng khó lòng ra mặt bênh vực.
Gây ra chuyện như thế, bảo hắn lấy danh nghĩa gì mà đến trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu để đảm bảo rằng Tiêu Thu Mính đã thực sự biết hối cải? Ngay cả bản thân hắn còn chẳng tin lời mình nói.
Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
“Thôi được rồi.” Tạ Vân lắc đầu nói: “Làm gì có cái đạo lý trông chừng đạo tặc suốt ngàn ngày? Ngươi cứ làm chuyện ngươi cần làm đi.”
Tạ Vân Thư lại không chịu rời đi. Dù sao lần này hắn tiến cung là phụng mệnh hành sự, nào dám tự tiện cáo lui?
Tạ Vân cũng hiểu điều đó, nhưng nàng mệt mỏi chẳng buồn tranh luận với hắn thêm lời nào.
Cái tên “Tạ Vân Thư” nghe thì thật nhã nhặn, văn nhã như thế, ai mà ngờ hắn lại là một vị tướng quân thú nhân chính hiệu. Đã vậy lại còn mang dáng vẻ hiên ngang, cường tráng… đối lập hoàn toàn với cái tên, tạo ra cảm giác trái ngược, vừa buồn cười vừa thấy dễ thương.
Tạ Vân vốn tưởng chừng chỉ có hắn thôi đã đủ rối rắm lắm rồi. Ai dè, còn có thêm hai người khác cũng đang trên đường tiến cung.
Ôn Lam và Trần Sanh.
Đám tiểu đồng bọn này chẳng lẽ hẹn nhau vào cung cả lượt? Muốn tụ tập chơi trò buông tay lụa hay sao?
Ôn Lam là người ôn hòa, dịu dàng, đúng kiểu công tử nho nhã như ngọc. Nói hắn là “quân tử phong lưu thế gian vô song”, quả thật không sai chút nào. Gặp hắn, người khác chỉ muốn dịu giọng lại ba phần.
Còn Trần Sanh thì lại hoàn toàn ngược lại. Hắn là một yêu nghiệt chính hiệu, nữ tính hơn Tiêu Thu Mính một chút, lại nam tính hơn Hoàng thượng một chút. Gương mặt vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo. Đôi môi mỏng như đao, ánh mắt lại sắc lạnh, liếc qua một cái thôi đã khiến người ta lạnh sống lưng.
Tạ Vân vừa nghĩ đến mấy “nam phụ” này, đầu nàng đã bắt đầu ong ong.
Trước đây đọc nguyên tác, nàng vẫn luôn thắc mắc sao tác giả lại “ngược đãi” nữ chính đến vậy. Xung quanh toàn là những nam nhân vừa si tình vừa xuất chúng, mà đều là loại càng yêu càng khổ, yêu đến chết đi sống lại.
Giờ thì nàng hiểu rồi… bởi vì nàng chính là người đang gánh cái “nghiệp” ấy.
Nhìn cái đám “tiểu khả ái” đó, trong đầu nàng chỉ có một từ: Phiền.
Phiền như Tiêu Thu Mính là một chuyện, hắn thuộc kiểu bệnh kiều khó lường. Mấy người còn lại tuy bình thường hơn, không đến mức khiến nàng quá khó xử, nhưng cũng chẳng yên ổn gì. Cùng lắm thì trêu chọc một hai câu, thỉnh thoảng tỏ tình vu vơ.
Tạ Vân vừa mới thầm thở phào nhẹ nhõm một chút trong lòng, ai ngờ chưa kịp vui thì đã muốn méo miệng.
Bởi vì Trần Sanh kia… lại trúng đúng cái gu thẩm mỹ trong lòng nàng từ kiếp trước đến nay!
Chính là cái kiểu dung mạo mà nàng không nhìn thì thấy tiếc, mà nhìn nhiều quá thì chỉ sợ… lún sâu.
Cho dù Quý Cảnh Lẫm có hoàn mỹ đến mấy, dung mạo tinh xảo đến đâu… thì vẫn không sánh được với dáng vẻ mà nàng yêu thích nhất.
Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, Trần Sanh kia đúng chuẩn thẩm mỹ trong lòng nàng — không lệch một điểm. Còn về tính cách, người nàng ưng nhất lại là Ôn Lam — trầm lặng, ít lời, nhưng lại luôn chu đáo, dịu dàng đến vô hình.
Nếu để chọn, nàng muốn có dung mạo của Trần Sanh, thêm tính cách của Ôn Lam… ừm, quả thực chính là giấc mộng đẹp!
Chỉ tiếc, có ngắm cũng chỉ là ngắm, mộng đẹp chỉ để nhìn, không thể chạm vào. Ai có thể hiểu được nỗi khổ này của nàng?
Huống hồ, nàng cũng không dám lộ liễu. Đôi mắt kia của Quý Cảnh Lẫm như mắt đại bàng, chỉ một lát là đảo qua quét lại, không khác gì cái máy quét radar.
Hắn còn nhếch khóe môi, khẩu hình không phát ra tiếng mà nhắn nhủ: "Không được nhìn!"
Tạ Vân: “…”
Bổn cung không phải loại người háo sắc! Bổn cung chỉ là… yêu cái đẹp thuần túy thôi.
Miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi Ôn Lam, nàng chưa kịp hoàn hồn thì ánh mắt lại chạm phải nụ cười của Trần Sanh, rõ ràng có chút yêu nghiệt, vậy mà lại đẹp đến chói mắt.
Tay áo dài của nàng khẽ lay động, liền bị Quý Cảnh Lẫm bên cạnh kín đáo nhéo một cái.
Tạ Vân thầm nghĩ, đây tám phần là cảnh cáo rồi.
Nàng lập tức làm bộ như không hiểu, còn mặt dày nhéo lại một cái trả đũa, trong lòng âm thầm khẳng định: Ngắm mỹ nhân là bản năng! Tuyệt đối không thể thừa nhận!
Đợi đến khi cả đoàn vào đến Vị Ương Cung, ba người kia liền tự giác đứng đợi trước cửa. Quý Cảnh Lẫm thì kéo nàng đi thẳng vào nội thất.
Vừa vào trong, hắn liền quay lại, nét mặt đầy tủi thân, chậm rãi nói: “Vân Vân…Trẫm so với Trần Sanh… rốt cuộc là kém ở điểm nào?”
Một câu nhẹ bẫng rơi xuống, khiến Tạ Vân giật mình như bị dội nước lạnh. Người này đúng là quá nhạy cảm! Chút ánh mắt lơ đãng của nàng mà hắn cũng phát hiện ra được!
Thật đúng là, tâm tư còn nhỏ hơn kim…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 37
10.0/10 từ 44 lượt.