Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 13
73@-
Chớp bạc chói mắt vụt qua, những nữ vũ công yểu điệu thướt tha trong nháy mắt liền hóa thành những dạ xoa tàn nhẫn.
Những mỹ nhân eo thon chân dài ấy, giờ phút này đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo, không chút cảm xúc, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía hai người đang ngồi cao trên điện: Hoàng đế và hoàng hậy
Bất kể là ra tay với ai trong hai người, đều là một trận đại công đáng chúc mừng.
Sắc mặt Quý Cảnh Lẫm bình tĩnh không gợn sóng, nghiêng mắt liếc Tạ Vân một cái, ánh mắt thoáng dịu đi. Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt dặn Tạ Vân Thư bên cạnh: “Bảo vệ nàng cho tốt.”
Lời còn chưa dứt, thân hình đã phóng thẳng ra như tia chớp, cùng ám vệ lao về phía những tử sĩ liều chết kia.
Tạ Vân, người lớn lên trong thời đại hòa bình, đời này có bao giờ thấy cảnh máu bắn tung toé, tay chân văng loạn đầy trời thế này đâu. Ngay cả lúc xem phim cũng tránh mấy thể loại máu me giết chóc!
Mà Quý Cảnh Lẫm giờ phút này, như chiến thần từ trong máu mà bước ra, cả người toát lên sát khí dày đặc, khí thế bức người.
Nơi hắn đi qua, tử sĩ như lúa mì gặp lưỡi liềm, rụng rơi từng đám.
Động tác ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, kiếm pháp lại hoa mỹ như vũ khúc, chiêu nào cũng mang sát ý, thế mà lại đẹp đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Tạ Vân nhìn đến ngây ngốc, sợ hãi cũng mất tiêu, chỉ còn lại khiếp sợ và say mê.
Tạ Vân Thư đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lũ phản tặc này, chết hết cũng không oan!”
Tay cầm kiếm đã nóng ruột muốn ra trận, nhưng nhớ rõ mệnh lệnh, phải bên cạnh bảo vệ Hoàng hậu, hắn chỉ có thể đứng yên.
Trong lòng nghẹn đến khó chịu, hắn bèn giơ chân đá mạnh một cái vào chiếc ghế đá bên cạnh.
Chẳng ngờ cú đá kia lại chính xác đến kỳ lạ, ghế đá bay vèo ra ngoài, đập trúng đầu một tên tử sĩ đang lao đến, khiến hắn ngã lăn quay tại chỗ.
Tạ Vân: ……???
Trong nguyên tác, Tiêu Thu Mính chính là yêu nghiệt có công lực cực kỳ đáng sợ, mà lại còn nằm trên cả Tạ Vân Thư một bậc. Hắn là một nhân vật đặc biệt lợi hại, dung mạo tuấn mỹ đầy vẻ yêu dị, thực lực chỉ xếp dưới Quý Cảnh Lẫm một chút thôi. Quan trọng nhất là… hắn còn là một bệnh kiều!
Nghĩ tới đây, tim nhỏ của Tạ Vân đập thình thịch như trống trận.
Trước kia đọc tiểu thuyết, nàng vốn rất thích kiểu bệnh kiều cố chấp cuồng si này. Thế nhưng…. khi người đó xuất hiện trong cuộc đời mình, nàng mới thực sự cảm nhận được cái loại “cuồng si” đó có bao nhiêu kinh hoàng và áp lực.
Có một người như vậy, lúc nào cũng âm thầm dõi theo bạn trong bóng tối, ánh mắt như rắn độc nhìn mồi. Dù có phải trả giá gì, hắn cũng muốn nắm lấy bạn bằng được.
Tiêu Thu Mính trong truyện thường chiến đấu sát cánh cùng Quý Cảnh Lẫm, hai người tin tưởng giao cả sống chết, lưng tựa lưng, kiếm kề kiếm.
Nhưng lần này, trận chiến gần kết thúc rồi, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Thu Mính đâu cả.
“Thu Mính đâu?” Tạ Vân nhẹ giọng hỏi Tạ Vân Thư bên cạnh.
“Đi ngoài rồi, cái thằng nhóc thúi kia, sao còn chưa trở lại chứ!” Tạ Vân Thư nghiến răng, tay đã đặt chặt trên chuôi kiếm, cảm giác ngứa ngáy tay chân không thể chịu nổi.
Tạ Vân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Bởi vì, người kia… đã cầm kiếm bước vào rồi.
Hắn cùng Quý Cảnh Lẫm phối hợp ăn ý, như hổ mọc thêm cánh, trong chớp mắt đã xử lý sạch đám thích khách còn sót lại.
Chỉ còn lại ba tên sống sót, lập tức bị bịt miệng, trói gô lại dẫn xuống.
Sát khí trên mặt Quý Cảnh Lẫm còn chưa tan, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám quan văn bị vạ lây, mày nhíu lại, môi mím chặt, ra hiệu cho thuộc hạ: “Thu dọn cho sạch sẽ, không được để lại dấu vết.”
Lúc này mới xoay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vân, người đang được Tạ Vân Thư hộ tống tận góc điện.
Nàng đang khẽ run lên, trong ánh mắt vừa có chút hoảng sợ, lại cũng có vài phần… hưng phấn?
Mùi máu tanh đột ngột tràn ngập tự nhiên khiến người ta phát hoảng. Nhưng kích động ở chỗ, nàng vừa tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như bước ra từ sử thi: Một đám tử sĩ như sói như hổ, mà Quý Cảnh Lẫm chỉ như chém rau chặt dưa, nhẹ nhàng nghiền nát tất cả.
Một người có thể khiến người khác sinh lòng kính sợ, không phải vì hắn cao cao tại thượng, mà là lúc máu chảy đầu rơi, hắn dám đứng ra.
Rõ ràng là hoàng đế, có thể lui về hậu điện, có thể tránh nạn, vậy mà vẫn cùng ám vệ, thị vệ xông lên trước đầu tiên.
Trong lòng nàng sinh ra vài phần kính phục.
Quý Cảnh Lẫm giấu tay áo nhuộm máu tươi giấu ra sau người, giọng nói lạnh như băng:
“Đưa Hoàng hậu hồi cung. Tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Nếu không, Tạ Vân Thư, mang đầu đến gặp ta!”
“Tuân lệnh!” Tạ Vân Thư lập tức ôm quyền đáp ứng, rồi quay người lại, nhìn về phía Tạ Vân.
Nhưng nàng lại không muốn rời đi một chút nào, đáng thương nhìn Quý Cảnh Lẫm, cảm giác chỉ có bên hắn mới là an toàn nhất.
Ai mà biết được có phải… đây chỉ là một màn điệu hổ ly sơn của Tiêu Thu Mính?
Không phải, không có khả năng đâu…
Đến lúc đó, nếu thật sự bị hắn bắt đi, ai có thể chống đỡ nổi? Trực tiếp bị tóm mất thì làm sao giờ? Hoàng đế chẳng lẽ còn có thể vì nàng, một Hoàng hậu bị người ta xì xào bàn tán, nhai không lọt nổi mồm, mà đi chịu uất ức?
Tạ Vân bứt rứt vặn ngón tay, âm thầm tự nhắc mình: Ngươi hiện tại là Hoàng hậu đó! Nếu không, nàng thật sự đã nhào lên níu tay áo Quý Cảnh Lẫm làm nũng rồi, sống chết cầu xin ở lại.
“Thần thiếp thấy bệ hạ bị thương, nếu cứ như vậy mà đi thì trong lòng thực sự bất an… Huống hồ tử sĩ đã bị quét sạch, hậu cung còn có nhiều nữ quyến cần được trấn an. Cho nên…” Ngài để thiếp ở lại đi mà.
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ hơn hẳn, mềm mỏng như nước mùa xuân, ánh mắt long lanh ngập nước, mang theo vài phần mong chờ khẩn thiết nhìn hắn, khiến lòng Quý Cảnh Lẫm nhất thời rối tung lên.
“…Chuẩn.” Vừa dứt lời, Tạ Vân lập tức nở nụ cười như hoa xuân, dịu dàng khom người hành lễ, rồi ngoan ngoãn quay trở lại góc điện, lặng lẽ nhìn hắn xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Đã nói là đi trấn an nữ quyến, nàng liền nghiêm túc chấp hành. Đám nữ tử trong cung kia, ai nấy đều là tiểu thư được nuông chiều từ bé, gặp cảnh máu me chém giết vừa rồi, không người nào không bị dọa đến ngơ ngác. Cũng may còn nhớ thân phận mình, chưa ai làm ra chuyện mất mặt.
Tạ Vân đi lên khuyên nhủ, nói chuyện dịu dàng, không hề cao giọng, khiến người ta cũng dễ thở hơn. Không ai cảm thấy bị xem thường, mà cũng không có tâm lý gánh nặng gì thêm.
Chờ đến lúc hồi cung, nàng mới phát hiện phần eo đau mỏi vô cùng, còn hơi nhói âm ỉ, khiến cả người nàng hoảng hốt như hồn vía bay tứ tán.
“Mau, đi mời ngự y!” Tạ Vân không cần biết có chuyện gì thật hay không, trước tiên cứ để người khám cho chắc.
Ngay lúc này, hệ thống bỗng bật ra, nàng vội vàng truy hỏi: “Ta sao lại đau bụng? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Hệ thống tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không có gì nghiêm trọng. Ngay lúc ngươi vừa gọi ngự y, ta đã quét qua một lượt rồi.”
Thấy phản ứng của nó không giống như đang giấu giếm bệnh tình gì nghiêm trọng, Tạ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: “Vậy… rốt cuộc là sao?”
“Bị đầy bụng, nhất thời bị tắc nghẽn, cho nên ngươi mới cảm thấy đau bụng.” (nghĩa là bị đầy hơi, chướng bụng, đau bụng do không xì hơi được.)
Giọng nói ấy, lờ mờ mang theo tiếng cười nhịn không nổi.
Đến khi hệ thống bật cười khúc khích, nàng mới phản ứng kịp - Đầy bụng?!
Tạ Vân: … Tự kỷ! Không tiếp ai!
Mất mặt không chịu nổi, nhưng mà... eo vẫn cứ đau! Thôi thì dù sao cũng đã gọi ngự y, để người ta xem một chút cũng tốt.
Cuối cùng, vị lão ngự y kia sau khi bắt mạch, chỉ nói nàng do kinh hãi quá độ cộng thêm mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là ổn, không có gì đáng lo cả. Nghe được câu đó, Tạ Vân mới thật sự yên lòng.
Bởi vì… thứ đau đớn khiến người ta không thể sinh con, nỗi thống khổ khi không thể có một đứa con của riêng mình, chỉ người từng trải qua mới hiểu thấu tận xương.
Mà nàng… lại là một người đặc biệt thích trẻ con. Nhìn thấy mấy đứa bé nhà người khác thông minh lanh lợi, đáng yêu hoạt bát, lòng nàng lại tràn đầy ghen tị và khát vọng.
Kiếp này đã may mắn có cơ hội sống lại, dù nói thế nào nàng cũng không thể để bất cứ sơ suất nào xuất hiện.
Dù ngự y đã bảo không sao, nàng vẫn ngoan ngoãn mặc áo rộng thắt đai, trực tiếp nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Buổi tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về,
vừa nghe cung nhân báo rằng Hoàng hậu đang nằm trên giường không dậy nổi, hắn lập tức vội vã đi ngay đến nội điện.
Nói là “chuyển đến Vị Ương Cung”, nhưng thật ra hai người vẫn chưa ngủ cùng phòng, mà là mỗi người ở một gian khác nhau trong cùng khu cung điện. Dù vậy, về danh nghĩa thì cũng xem như đã dọn vào ở chung.
Lúc hắn đến nơi, Tạ Vân đang dựa vào gối mềm, thong thả đọc thoại bản, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, dáng vẻ vẫn xinh đẹp yêu kiều như thường. Nhìn thấy nàng như vậy, Quý Cảnh Lẫm liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Thấy nàng đưa tay ra khỏi chăn, trong tay còn cầm một miếng mứt anh đào, hắn liền tiến lại gần, thuận tay cầm lấy rồi bỏ vào miệng mình ăn. Sau đó hắn cười nói: “Thời kỳ mang thai vốn đã vất vả, hôm nay còn bị kinh động, những ngày tới nàng cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt. Nếu người hầu có làm phiền hay khiến nàng không hài lòng, cứ việc phạt, chỉ cần nàng cảm thấy thoải mái là được.”
Tạ Vân nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi: “Thật chứ?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc quay về xe ngựa, đã hơn ba giờ sáng, nàng vừa ăn hết một hộp gan gà liền cảm thấy… mình đúng là mập thật rồi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chớp bạc chói mắt vụt qua, những nữ vũ công yểu điệu thướt tha trong nháy mắt liền hóa thành những dạ xoa tàn nhẫn.
Những mỹ nhân eo thon chân dài ấy, giờ phút này đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo, không chút cảm xúc, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía hai người đang ngồi cao trên điện: Hoàng đế và hoàng hậy
Bất kể là ra tay với ai trong hai người, đều là một trận đại công đáng chúc mừng.
Sắc mặt Quý Cảnh Lẫm bình tĩnh không gợn sóng, nghiêng mắt liếc Tạ Vân một cái, ánh mắt thoáng dịu đi. Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt dặn Tạ Vân Thư bên cạnh: “Bảo vệ nàng cho tốt.”
Lời còn chưa dứt, thân hình đã phóng thẳng ra như tia chớp, cùng ám vệ lao về phía những tử sĩ liều chết kia.
Tạ Vân, người lớn lên trong thời đại hòa bình, đời này có bao giờ thấy cảnh máu bắn tung toé, tay chân văng loạn đầy trời thế này đâu. Ngay cả lúc xem phim cũng tránh mấy thể loại máu me giết chóc!
Mà Quý Cảnh Lẫm giờ phút này, như chiến thần từ trong máu mà bước ra, cả người toát lên sát khí dày đặc, khí thế bức người.
Nơi hắn đi qua, tử sĩ như lúa mì gặp lưỡi liềm, rụng rơi từng đám.
Động tác ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, kiếm pháp lại hoa mỹ như vũ khúc, chiêu nào cũng mang sát ý, thế mà lại đẹp đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Tạ Vân nhìn đến ngây ngốc, sợ hãi cũng mất tiêu, chỉ còn lại khiếp sợ và say mê.
Tạ Vân Thư đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lũ phản tặc này, chết hết cũng không oan!”
Tay cầm kiếm đã nóng ruột muốn ra trận, nhưng nhớ rõ mệnh lệnh, phải bên cạnh bảo vệ Hoàng hậu, hắn chỉ có thể đứng yên.
Trong lòng nghẹn đến khó chịu, hắn bèn giơ chân đá mạnh một cái vào chiếc ghế đá bên cạnh.
Chẳng ngờ cú đá kia lại chính xác đến kỳ lạ, ghế đá bay vèo ra ngoài, đập trúng đầu một tên tử sĩ đang lao đến, khiến hắn ngã lăn quay tại chỗ.
Tạ Vân: ……???
Trong nguyên tác, Tiêu Thu Mính chính là yêu nghiệt có công lực cực kỳ đáng sợ, mà lại còn nằm trên cả Tạ Vân Thư một bậc. Hắn là một nhân vật đặc biệt lợi hại, dung mạo tuấn mỹ đầy vẻ yêu dị, thực lực chỉ xếp dưới Quý Cảnh Lẫm một chút thôi. Quan trọng nhất là… hắn còn là một bệnh kiều!
Nghĩ tới đây, tim nhỏ của Tạ Vân đập thình thịch như trống trận.
Trước kia đọc tiểu thuyết, nàng vốn rất thích kiểu bệnh kiều cố chấp cuồng si này. Thế nhưng…. khi người đó xuất hiện trong cuộc đời mình, nàng mới thực sự cảm nhận được cái loại “cuồng si” đó có bao nhiêu kinh hoàng và áp lực.
Có một người như vậy, lúc nào cũng âm thầm dõi theo bạn trong bóng tối, ánh mắt như rắn độc nhìn mồi. Dù có phải trả giá gì, hắn cũng muốn nắm lấy bạn bằng được.
Tiêu Thu Mính trong truyện thường chiến đấu sát cánh cùng Quý Cảnh Lẫm, hai người tin tưởng giao cả sống chết, lưng tựa lưng, kiếm kề kiếm.
Nhưng lần này, trận chiến gần kết thúc rồi, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Thu Mính đâu cả.
“Thu Mính đâu?” Tạ Vân nhẹ giọng hỏi Tạ Vân Thư bên cạnh.
“Đi ngoài rồi, cái thằng nhóc thúi kia, sao còn chưa trở lại chứ!” Tạ Vân Thư nghiến răng, tay đã đặt chặt trên chuôi kiếm, cảm giác ngứa ngáy tay chân không thể chịu nổi.
Tạ Vân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Bởi vì, người kia… đã cầm kiếm bước vào rồi.
Hắn cùng Quý Cảnh Lẫm phối hợp ăn ý, như hổ mọc thêm cánh, trong chớp mắt đã xử lý sạch đám thích khách còn sót lại.
Chỉ còn lại ba tên sống sót, lập tức bị bịt miệng, trói gô lại dẫn xuống.
Sát khí trên mặt Quý Cảnh Lẫm còn chưa tan, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám quan văn bị vạ lây, mày nhíu lại, môi mím chặt, ra hiệu cho thuộc hạ: “Thu dọn cho sạch sẽ, không được để lại dấu vết.”
Lúc này mới xoay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vân, người đang được Tạ Vân Thư hộ tống tận góc điện.
Nàng đang khẽ run lên, trong ánh mắt vừa có chút hoảng sợ, lại cũng có vài phần… hưng phấn?
Mùi máu tanh đột ngột tràn ngập tự nhiên khiến người ta phát hoảng. Nhưng kích động ở chỗ, nàng vừa tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như bước ra từ sử thi: Một đám tử sĩ như sói như hổ, mà Quý Cảnh Lẫm chỉ như chém rau chặt dưa, nhẹ nhàng nghiền nát tất cả.
Một người có thể khiến người khác sinh lòng kính sợ, không phải vì hắn cao cao tại thượng, mà là lúc máu chảy đầu rơi, hắn dám đứng ra.
Rõ ràng là hoàng đế, có thể lui về hậu điện, có thể tránh nạn, vậy mà vẫn cùng ám vệ, thị vệ xông lên trước đầu tiên.
Trong lòng nàng sinh ra vài phần kính phục.
Quý Cảnh Lẫm giấu tay áo nhuộm máu tươi giấu ra sau người, giọng nói lạnh như băng:
“Đưa Hoàng hậu hồi cung. Tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Nếu không, Tạ Vân Thư, mang đầu đến gặp ta!”
“Tuân lệnh!” Tạ Vân Thư lập tức ôm quyền đáp ứng, rồi quay người lại, nhìn về phía Tạ Vân.
Nhưng nàng lại không muốn rời đi một chút nào, đáng thương nhìn Quý Cảnh Lẫm, cảm giác chỉ có bên hắn mới là an toàn nhất.
Ai mà biết được có phải… đây chỉ là một màn điệu hổ ly sơn của Tiêu Thu Mính?
Không phải, không có khả năng đâu…
Đến lúc đó, nếu thật sự bị hắn bắt đi, ai có thể chống đỡ nổi? Trực tiếp bị tóm mất thì làm sao giờ? Hoàng đế chẳng lẽ còn có thể vì nàng, một Hoàng hậu bị người ta xì xào bàn tán, nhai không lọt nổi mồm, mà đi chịu uất ức?
Tạ Vân bứt rứt vặn ngón tay, âm thầm tự nhắc mình: Ngươi hiện tại là Hoàng hậu đó! Nếu không, nàng thật sự đã nhào lên níu tay áo Quý Cảnh Lẫm làm nũng rồi, sống chết cầu xin ở lại.
“Thần thiếp thấy bệ hạ bị thương, nếu cứ như vậy mà đi thì trong lòng thực sự bất an… Huống hồ tử sĩ đã bị quét sạch, hậu cung còn có nhiều nữ quyến cần được trấn an. Cho nên…” Ngài để thiếp ở lại đi mà.
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ hơn hẳn, mềm mỏng như nước mùa xuân, ánh mắt long lanh ngập nước, mang theo vài phần mong chờ khẩn thiết nhìn hắn, khiến lòng Quý Cảnh Lẫm nhất thời rối tung lên.
“…Chuẩn.” Vừa dứt lời, Tạ Vân lập tức nở nụ cười như hoa xuân, dịu dàng khom người hành lễ, rồi ngoan ngoãn quay trở lại góc điện, lặng lẽ nhìn hắn xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Đã nói là đi trấn an nữ quyến, nàng liền nghiêm túc chấp hành. Đám nữ tử trong cung kia, ai nấy đều là tiểu thư được nuông chiều từ bé, gặp cảnh máu me chém giết vừa rồi, không người nào không bị dọa đến ngơ ngác. Cũng may còn nhớ thân phận mình, chưa ai làm ra chuyện mất mặt.
Tạ Vân đi lên khuyên nhủ, nói chuyện dịu dàng, không hề cao giọng, khiến người ta cũng dễ thở hơn. Không ai cảm thấy bị xem thường, mà cũng không có tâm lý gánh nặng gì thêm.
Chờ đến lúc hồi cung, nàng mới phát hiện phần eo đau mỏi vô cùng, còn hơi nhói âm ỉ, khiến cả người nàng hoảng hốt như hồn vía bay tứ tán.
“Mau, đi mời ngự y!” Tạ Vân không cần biết có chuyện gì thật hay không, trước tiên cứ để người khám cho chắc.
Ngay lúc này, hệ thống bỗng bật ra, nàng vội vàng truy hỏi: “Ta sao lại đau bụng? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Hệ thống tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không có gì nghiêm trọng. Ngay lúc ngươi vừa gọi ngự y, ta đã quét qua một lượt rồi.”
Thấy phản ứng của nó không giống như đang giấu giếm bệnh tình gì nghiêm trọng, Tạ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: “Vậy… rốt cuộc là sao?”
“Bị đầy bụng, nhất thời bị tắc nghẽn, cho nên ngươi mới cảm thấy đau bụng.” (nghĩa là bị đầy hơi, chướng bụng, đau bụng do không xì hơi được.)
Giọng nói ấy, lờ mờ mang theo tiếng cười nhịn không nổi.
Đến khi hệ thống bật cười khúc khích, nàng mới phản ứng kịp - Đầy bụng?!
Tạ Vân: … Tự kỷ! Không tiếp ai!
Mất mặt không chịu nổi, nhưng mà... eo vẫn cứ đau! Thôi thì dù sao cũng đã gọi ngự y, để người ta xem một chút cũng tốt.
Cuối cùng, vị lão ngự y kia sau khi bắt mạch, chỉ nói nàng do kinh hãi quá độ cộng thêm mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là ổn, không có gì đáng lo cả. Nghe được câu đó, Tạ Vân mới thật sự yên lòng.
Bởi vì… thứ đau đớn khiến người ta không thể sinh con, nỗi thống khổ khi không thể có một đứa con của riêng mình, chỉ người từng trải qua mới hiểu thấu tận xương.
Mà nàng… lại là một người đặc biệt thích trẻ con. Nhìn thấy mấy đứa bé nhà người khác thông minh lanh lợi, đáng yêu hoạt bát, lòng nàng lại tràn đầy ghen tị và khát vọng.
Kiếp này đã may mắn có cơ hội sống lại, dù nói thế nào nàng cũng không thể để bất cứ sơ suất nào xuất hiện.
Dù ngự y đã bảo không sao, nàng vẫn ngoan ngoãn mặc áo rộng thắt đai, trực tiếp nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Buổi tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về,
vừa nghe cung nhân báo rằng Hoàng hậu đang nằm trên giường không dậy nổi, hắn lập tức vội vã đi ngay đến nội điện.
Nói là “chuyển đến Vị Ương Cung”, nhưng thật ra hai người vẫn chưa ngủ cùng phòng, mà là mỗi người ở một gian khác nhau trong cùng khu cung điện. Dù vậy, về danh nghĩa thì cũng xem như đã dọn vào ở chung.
Lúc hắn đến nơi, Tạ Vân đang dựa vào gối mềm, thong thả đọc thoại bản, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, dáng vẻ vẫn xinh đẹp yêu kiều như thường. Nhìn thấy nàng như vậy, Quý Cảnh Lẫm liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Thấy nàng đưa tay ra khỏi chăn, trong tay còn cầm một miếng mứt anh đào, hắn liền tiến lại gần, thuận tay cầm lấy rồi bỏ vào miệng mình ăn. Sau đó hắn cười nói: “Thời kỳ mang thai vốn đã vất vả, hôm nay còn bị kinh động, những ngày tới nàng cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt. Nếu người hầu có làm phiền hay khiến nàng không hài lòng, cứ việc phạt, chỉ cần nàng cảm thấy thoải mái là được.”
Tạ Vân nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi: “Thật chứ?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc quay về xe ngựa, đã hơn ba giờ sáng, nàng vừa ăn hết một hộp gan gà liền cảm thấy… mình đúng là mập thật rồi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 13
10.0/10 từ 44 lượt.