Trả Nợ Chân Tình
C24: Ta đến đây
Minh Châu vừa nghe xong tin khẩn từ chính miệng Cupid thì chén thuốc đắng lập tức rơi xuống đất, mắt nàng mở to, tay run run bần thần không biết phải làm gì, cảm giác cực kì sợ hãi giống như chính mình đang đứng trước cái chết vậy.
“Tiểu Thư người không sao chứ”. Ánh Dương nghe được tiếng chén vỡ vội chạy vào phòng kéo Minh Châu ra khỏi vũng nước đang bốc khói dưới đất, chắc hẳn nó còn đang rất nóng.
Đỡ Minh Châu ngồi xuống cái ghế khác, Ánh Dương ngồi bệt xuống đất trực tiếp cởi giày nữ chủ ra xem xét, chỉ sợ nàng ấy bỏng thôi. Sau khi xem xét một hồi không thấy có vết tích gì, nữ tì lanh lợi đổi giày cho Minh Châu rồi mới ngẩng đầu lên tươi cười:
“Tiểu Thư cô sao vậy? Sao mặt cô xanh vậy?”.
“Ta không sao, Đại Thần đâu rồi?”.
“Ngài ấy có chút chuyện với vài thị vệ bên ngoài, em liền gọi Đại Thần đến”.
Nói rồi Ánh Dương không đợi Minh Châu đồng ý liền chạy đi kiếm Trung Quân.
Ở lại chỉ còn Cupid và Minh Châu, nàng liền bật dậy đi đến trước mặt Tiểu Thiên Thần nghiêm túc hỏi:
“Đây thật sự không đùa? Là cậu tận mắt chứng kiến?”
“Tôi nói thật, tôi thực sự thấy Kiêu Vương đó bị tên bắn trúng, máu bắn tung tóe còn ngã xuống ngựa bất động”.
Nghe đến đây Minh Châu càng kích động tay nổi gân xanh yếu ớt nhưng lại nắm rất chặt lấy bả vai của Tiểu Thiên Thần ra sức lung lắc mà gào thét:
"Vậy tại sao Cậu ở đó mà chẳng giúp chàng ấy? Tại sao biết trước có quân xung quanh mà chẳng làm gì đi chứ? Tại sao? ".
Cupid thân hình cao lớn vạm vỡ nhưng cũng bị rung lắc đến đau đầu, liền vùng ra giữ hai tay nữ nhân đang kích động trước mặt ra sức trấn an:
“Minh Châu à, bình tĩnh một chút. Tôi chỉ là một Tiểu Thiên Thần không có quyền hạn, tôi sao có thể chen chân vào diễn biết lịch sử của con người, lúc đó tôi không khác gì người xem tivi cả không thể điều kiển được tình tiết, cậu có hiểu không?”.
Minh Châu ngơ người đôi mắt lưng tròng, nhìn Cupid bất lực rồi trượt thẳng ngồi bệt xuống nền đất:
" Vậy phải làm sao, tình thế cấp bách như vậy, Hoàng Cung cách chiến trường mấy ngàn dặm xa xôi, tôi phải làm sao?"
"Chúng ta phải đến chiến trường thôi ". Cupid liền nói
“Đúng phải đến, hiện tại chỉ Trung Quân có thể giúp tôi đi”. Minh Châu như bắt gặp được tia sáng trong bóng tối vụt đứng dậy quyết tâm đi cho bằng được.
Chỉ vài phút sau, hình dáng cao cao của Trung Quân đã xuất hiện sau cánh cửa phòng. Chàng nghe tin Minh Châu kiếm mình thì nhanh chóng giải quyết chuyện nội bộ trong cung liền chạy đến. Đôi mắt tinh anh nhìn thấy Minh Châu đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng nhưng lại không phát hiện Trung Quân đã đến, cách đó không xa là Ánh Nguyệt đang cắm cúi dọn chén vỡ và lau dọn vũng nước đen kịt trên sàn. Trong lòng liền biết có chuyện không lành liền mở lời trước:
“Có chuyện gì sao, Minh Châu?”
Nghe được tiếng của Trung Quân, Minh Châu liền quay lại bước nhanh đến nắm chặt cổ tay chàng, nhìn là biết đang cần sự giúp đỡ rồi, và quan trọng hơn là chàng biết Minh Châu muốn gì, trực tiếp từ chối, không cần tiểu Muội Muội mở lời:
"Không được ".
“Muội đã nói gì đâu”. Nhìn thấy Trung Quân vô tình quay lưng với mình Minh Châu chợt có chút bất ngờ.
“Còn phải nói, muội muốn đi biên cương chứ gì?”.
"Muội … ".
“Không được, biên cương xa xôi, muôn trùng nguy hiểm, đời sống vật chất kém không hợp với nữ nhi”.
“Làm ơn, Muội nhất định phải đến chỗ Binh Thần, chàng ấy thực sự gặp nguy rồi”. Minh Châu càng kiên quyết hơn khi cứ chạy đến đối mắt với Trung Quân mặc chàng cố tránh đi.
“Muội đừng ăn nói linh tinh, Muội cách Kiêu Vương mấy vạn dăm, Hoàng Cung đến một tin tức ở biên cương cũng không có, lấy gì mà Muội nói Kiêu Vương gặp nguy”.
"Nhưng mà, thực sự Muội biết được mà, Muội thề nếu Muội nói láo Muội sẽ … ". Minh Châu đưa 2 ngón tay lên nhưng vẫn không biết mình phải thề như thế nào.
"Sẽ như thế nào??? Muội như thế nào cũng sẽ có hại cho Huynh. Cho nên cứ vậy đi, cứ dưỡng bệnh cho tốt vào ".
Nói rồi Trung Quân phất tà áo nghiêm nghị vòng ra khỏi phòng ngủ của Minh Châu. Đây có lẽ là lần đầu tiên chàng cứng rắn từ chối một việc với Minh Châu. Cảm giác trong lòng có một chút tiêu soái có chút giá rồi. Đứng cười một tự luyến một chút rồi mới tiếp tục nghiêm mặt bước đi, mặc kệ Minh Châu đầu óc rối bời như muốn điên.
“Thiên a, làm sao đi đây”. Mỹ nữ nằm vật xuống giường lăn qua lăn lại trong vô cùng bất lực.
“Hết cách rồi”. Tiểu Thiên Thần cũng thở dài hết cách ngồi bên cạnh Minh Châu mà thẫn thờ.
“Tiểu Thư à, cô đừng lo lắng, Kiêu Vương là một người rất tài giỏi trăm trận trăm thắng, với lại đây không phải lần đầu Lãnh Quốc và Kiêu Quốc giao chiến, phần thắng đều thuộc về Kiêu Vương mà”. Ánh Nguyệt nhìn thấy Tiểu Thư của mình lo lắng không yên nên cố gắng ra lời an ủi.
“Đúng rồi, lần đầu cô xa Kiêu Vương nên mới cảm thấy lo lắng như vậy thôi”. Ánh Nguyệt vào phòng cũng tiếp lời trấn an Minh Châu đang lo lắng.
“Hai em ra ngoài”.
“Nhưng mà …”
“Ta nói ra ngoài”.
Minh Châu bật dậy thái độ vô cùng cáu gắt với 2 nô tì, đây thực sự là lần đầu tiên 2 nữ tì làm nàng giận như vậy.
“Vâng ạ”.
Ánh Dương, Ánh Nguyệt giật mình liền nhanh chóng rút qua khỏi phòng nơi cơn giận của Minh Châu đang bốc hỏa bừng bừng.
“Khoan đã”.
“Tiểu Thư có gì can dặn?”
“Ai đến tìm cứ nói ta bị bệnh truyền nhiễm không tiếp ai, Thái Y cũng không được vào, đã hiểu chưa?”.
“Dạ, nô tì hiểu”. Ánh Dương, Ánh Nguyệt dù rất khó hiểu với những lời Minh Châu nói nhưng cũng không có gan hỏi nhiều liền nhanh chóng thực thi nhiệm vụ.
Sau khi cửa phòng đóng kín, Minh Châu không nói gì gập rút lấy một tay nải nhỏ, gói một chút tiền vàng, quần áo vào rồi cột chắc lại. Còn đi đến một cái kẹt tủ lôi ra một bộ đồ dành cho nữ tì mà nàng đã lén cất giữ từ lâu.
“Cậu làm gì vậy, đừng nói lại trốn cung nữa đấy?”.
“Còn phải hỏi, cả cung còn không lấy một người cùng phe giúp ta thì phải tự thân vận động chứ sao, đợi đến tối chúng ta lập tức rời đi”.
“Cậu bệnh à, rời đi bằng cách nào? Trèo tường hả?”.
"Đương nhiên là không rồi, mà đường đường chính chính rời đi từ cổng chính ". Trong góc giường lại lôi ra con dao nhọn do Kiêu Vương đưa nhìn nó rồi cười cười nham hiểm.
“Minh Châu cậu thực sự điên rồi”.
Tiểu Thiên Thần đập tay vào trán mà thở dài, đồng hành với nhau cũng vài tháng nhưng hắn vẫn không thể đoán được Minh Châu sẽ bày ra trò gì.
Tối đến,
Trăng đêm nay không sáng, mây đen che khuất nên mọi thứ xung quanh rất tối, cả cung đã chìm vào tĩnh lặng, ai về nhà nấy, loe hoe vẫn chỉ có mấy tốp thị vệ đi tuần xung quanh.
Trung Quân Đại Thần sau cả một buổi chiều đi giải quyết công việc dày đặc trong cung thì mới có thể quay lại xem tình hình Minh Châu như thế nào. Nhưng vừa bước đến tới cửa đã nhìn thấy hai tì nữ Ánh Dương, Ánh Nguyệt đang ngồi bó gối dưới đất vài giây lại ngóng vào cánh cửa khép kín trông có vẻ rất lo lắng. Hai nàng nhìn thấy Trung Quân mới vội vàng đứng dậy hành lễ:
"Đại Thần ".
“Ta vào xem Minh Châu như thế nào”.
Vừa định đẩy cửa bước vào đã bị Ánh Dương và Ánh Nguyệt chặn lại
"Đại Thần không thể vào được ".
“Tiểu Thư nói, cô ấy bị bệnh truyền nhiễm không cho phép bất kì ai bước vào”. Ánh Dương nói
“Không thể nào, sao có thể qua một buổi thì bị bệnh truyền nhiễm được, vậy đã gọi Thái Y chưa?”.
“Vẫn chưa, Tiểu Thư nói không muốn ai vào phòng. Nô Tì có đem đồ ăn đến nhưng cô ấy nói không được vào nếu không có lệnh, nô tì chỉ biết nghe lệnh thôi”. Ánh Nguyệt tường tận trình bày.
“Quái lạ, lại có chuyện như vậy, thật không thể tin được”. Trung Quân chàng cũng rất hoài nghi, nhưng Minh Châu đã ra lệnh không cho ai vào phòng chàng là nam nhân vào đó cũng chẳng ổn chút nào.
Không nói gì thêm, Trung Quân cứ quay đầu chậm rãi bước đi, tay không ngừng xoa cằm suy nghĩ xem Minh Châu rốt cuộc muốn bày trò gì nữa đây.
Cùng lúc đó tại cổng thành hướng ngoại ô của Hoàng Cung, có một xe ngựa kéo chạy đến dừng ở đó. Bước đến là thị vệ mặc quân phục đứng ở ngoài xe ngựa để kiểm soát. Vén nhẹ tấm màn ra là Lưu Thái Y, ông nói:
"Mở cổng thành ra, ta phải đi lấy thuốc quý ".
"Không có lệnh Thái Y cũng không được qua, Trung Quân Đại Thần đã lệnh rồi ".
“Mở to con mắt ếch của ngươi ra coi đây là gì?”. Lưu Thái Y cầm lên một lệnh bài mạ vàng đích thị là của Trung Quân.
Nhìn thấy lệnh bài của Trung Quân, vị quân gác cổng nào đó mới thu hồi cái vẻ cường uy của mình lại cúi đầu rồi lệnh cho lính mở cổng thành để cho xe ngựa của Lưu Thái Y đi qua.
“Đã đi xa rồi có thể bỏ hung khí xuống được không?”
Minh Châu cuối cùng cũng dám thở mạnh ra, ngồi trong xe ngựa lúc nãy mà mồ hôi cứ đổ như suối sợ rằng không qua được ải. Nàng bỏ con dao vào hông rồi mới cười cười lấy lòng Lão Lưu vẫn đang hằn học:
“Lưu Thái Y, đừng giận nữa, tất cả vì Hoàng Thượng cả, ông là Thái Y Bồ Tát Sống, tay mát như vậy chữa bệnh chắc chắn sẽ khỏi”.
Lưu Thái Y nghe được những lời có cánh cũng nguôi ngoai, môi mép mép cười nhưng vẫn cố ý quay đi không quan tâm đến ai kia vẫn đang rất thành ý tạ tội
“AY DA, đừng như vậy, giúp ta đến được chiến trường rồi, Kiêu Vương nếu đang bị thương nặng có ông xuất hiện kịp thời chữa trị thì chắc chắn sẽ được trọng thưởng, nêu danh không những khắp Hoàng Cung mà còn khắp kinh thành khắp Kiêu Quốc nữa … Lúc đó ai ai cũng biết Lưu Thái Y là Bồ Tát Sống cứu khổ cứu nạn, có đúng không?”
"Nha Đầu, coi như ngươi dẻo miệng, lấy ta chút nước ".
"Có liền ".
Minh Châu nhanh nhẹn lấy bình nước mở sẵn cho Lão Lưu đưa đến trước mặt ông, nàng coi như đã nịnh nọt lão già này thành công.
"Đúng là miệng lưỡi không xương ". Cupid ngồi bên cạnh chứng kiến Minh Châu nhỏ giọng năn nỉ một lão già trông thật buồn cười. Mọi khi trong cung được Kiêu Vương sủng ái coi trời bằng vung, hóng hách ra mặt, bây giờ thì biết rồi.
Minh Châu không nói gì chỉ lườm Tiểu Thiên Thần với đôi mắt sắc lẹm rồi ngồi sang đối diện mở tấm màn che nhìn khung cảnh của Kinh Thành phồn thịnh đang lướt nhanh qua cửa sổ:
“Ta đến đây”.
Cứ mê man nhìn ra phía cửa như vậy Minh Châu mệt mỏi thiếp đi lúc nào chẳng hay nữa. Trong giấc mơ nàng thấy mình đang ngồi ở một không gian hoàn toàn khác xung quanh tối đen như mực, nàng vùng vẫy chạy mãi chạy mãi nhưng chẳng thể nào đến nơi mình muốn, chạy đến kiệt sức nàng ngã khụy xuống đất thở hồng hộc, tâm can hoảng loạn vô cùng.
"Minh Châu ".
Bỗng đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau Minh Châu, nàng vội vã quay đầu lại, trước mắt nàng không những là Kiêu Binh Thần mà còn có … Lôi Thần nữa. Trước ngực họ có máu cứ đổ ra như thế.
Hai người đứng song song nhau, đôi mắt nhìn nàng bàn tay vươn ra, cả hai đều đồng thanh nói:
"Đến đây ".
Dáng điệu của Binh Thần và Lôi Thần cực kì giống nhau, cử chỉ và ánh mắt đó như một, làm nàng có chút do dự, nàng muốn đến ôm lấy Kiêu Binh Thần, nhưng Lôi Thần lại cũng cho nàng cảm giác muốn bước đến.
"Kiêu Binh Thần ". Minh Châu nói tên Kiêu Vương phía trước mà chạy đến ôm chàng, ốp mặt vào ngực chàng đầy mãn nguyện.
"Minh Châu thật ngoan ". Người ôm Minh Châu khẽ xoa đầu nàng dịu dàng nói
Nàng ngước mặt lên định nói gì đó thì chợt đứng hình, người ôm mình sao lại thành Lôi Thần rồi, sao cảm giác ấy cứ giống như Kiêu Vương ôm mình vậy. Nàng nhìn sang bên cạnh thì thấy Kiêu Binh Thần mỉm cười, bên cạnh chàng lại có thêm một người … Người đó lại chính là Minh Châu thứ 2 trong trang phục của một Hoàng Hậu.
Minh Châu đó ôm lấy Kiêu Vương đang ngã xuống khóc thảm thiết, nàng ta ôm lấy ngực trái đang chảy máu của chàng:
"Không được, không được Kiêu Binh Thần ".
“Chúng ta đã hết thời gian rồi. Hẹn nàng kiếp sau chúng ta sẽ cùng đi đến Châu Phi tìm bảo vật, cùng đến khu vui chơi đi ngựa gỗ, cùng mở một bảo tàng … Có được không? Hẹn nàng ở tương lai, ta nhất định trả nợ chân tình này cho nàng”. Nói rồi Kiêu Vương tắt thở, tay đang buông lơi xuống đất.
“KHOONGGGGGGGG”. Minh Châu nhìn thấy Kiêu Vương không còn sự sống mà gào thét ôm lấy xác của chàng và cả 2 biến mất.
Minh Châu đứng đó, bên cạnh Lôi Thần chứng kiến tất cả cũng không thể nào nhúc nhích được, trái tim đau nhói tột độ, cuối cùng cũng kịp thét lên ba chữ:
"KIÊU BINH THẦN ".
Sau đó mới bật dậy, mồ hôi nàng đổ ra ròng ròng dưới thời tiết rét căm căm.
“Nha Đầu Thối, ngươi tỉnh rồi sao?”.
“Ta bị làm sao vậy?”. Minh Châu nằm trên ghế của xe ngựa cố ngồi dậy, tinh thần vẫn chưa ổn định sau cơn ác mộng quái lạ
"Ngươi bị sốt cao, cũng may có Lưu Thái Y như ta nếu không là bỏ mạng trước khi gặp Hoàng Thượng rồi, uống đi ". Lão Lưu đưa cho Minh Châu 2 viên thuốc đen tròn không biết là có tác dụng gì nhưng vẫn cầm lấy mà uống.
"Cảm ơn ".
"Dừng xe đi ". Lưu Thái Y lò đầu ra ngoài ra lệnh cho đánh xe dừng lại ngay trước một quán ăn của một trấn nhỏ.
“Sao lại dừng”.
“Ngươi không đói nhưng ta đói, đi đến chiến trường ít nhất cũng mất thêm 1 ngày nữa, người chịu được sao?”. Nói rồi Lão Lưu mập mạp bước xuống ngựa.
“Xì đúng là tham ăn mà”. Minh Châu hậm hực nhìn thái độ khó ưa của Lão Lưu.
“Thôi được rồi nhanh một chút”. Cupid đứng bên cạnh kéo tay Minh Châu thúc giục nàng đứng dậy.
Mặc dù không muốn bước ra khỏi xe ngựa với thể trạng mệt mỏi như vậy nhưng nàng cũng cảm thấy khá đói bụng rồi, tự nhủ bản thân phải cố ăn chút gì giữ gìn sức khỏe cho tốt.
"Cẩn thận ".
"Cảm ơn ". Minh Châu được người nào đó đỡ tay xuống xe, không để ý chỉ gật đầu rồi nhảy xuống.
"Là Trung Quân kìa ". Cupid đứng bên cạnh nhắc Minh Châu nhìn về phía người đã đỡ mình.
"Không thể nào ".
Minh Châu quay sang nhìn thân ảnh cao lớn đang nhìn mình một cách bất lực mà đầu choáng váng. Nàng bắt đầu lo lắng: “Thiên a, Trung Quân Đại Thần, huynh ấy như thế nào lại trở thành đánh xe của mình vậy chứ, thôi rồi lần này chắc chắn sẽ bị lôi cổ về”.
“Làm gì mà ngẩn người ra như vậy, Muội không biết giữ gìn sức khỏe mà còn muốn đi tìm Kiêu Vương sao?”. Trung Quân cầm sẵn một cái áo khoác lông dày khoác lên người Minh Châu, chàng biết Tiểu muội muội này đi sẽ không đem theo nhiều đồ nên mới chuẩn bị thêm mấy cái áo khoác và giày giữ ấm.
“Hì hì, Trung Quân sao huynh biết được mà đến đây?”
"Vài trò vặt của muội ta thừa biết được, mau vào ăn chút gì đi, ta sẽ đi cùng muội đến biên giới ". Trung Quân nói rồi quay đi vào quán ăn, theo sau là Minh Châu và Lưu Thái Y vốn đã biết Trung Quân lên xe từ cổng thành.
Trung Quân lúc nghe tin Minh Châu báo bệnh truyền nhiễm đã thấy bất thường, liền quay về tìm Lệnh Bài của mình hóa ra lại bị lấy mất, leo lên mái nhà của Lục Long Cung cũng không thấy Minh Châu ở trong phòng. Nên mới lẳng lặng chuẩn bị một chút tư trang đứng đợi Minh Châu ở cổng thành, quả như chàng dự đoán, nàng chọn cách uy hiếp Lão Lưu để được ra ngoài.
Trả Nợ Chân Tình