Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 139: 139: Đi Công Tác

234@-


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
"Em định đi đâu vậy?" Phó Nhược Ngôn thoáng sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là không chấp nhận được: "Phải mất khoảng bao lâu?"
Trước đây Khương Tiêu cũng bận rộn nhưng anh là ông chủ, không phải xử lý mọi chuyện.

Trong một bộ phận Marketing lớn như vậy, luôn có rất nhiều người làm việc.

Khương Tiêu không phải ra mặt trực tiếp, trừ khi vị thế của bên hợp tác đặc biệt lớn.

Từ khi bên nhau, Phó Nhược Ngôn rất hiếm phải xa Khương Tiêu.
"Dạo này chủ yếu ở thành phố Tân Hải, cũng có nơi khác." Khương Tiêu trả lời, "Em không ước lượng được thời gian.

Dĩ nhiên tần suất sẽ cao hơn trước chút, chắc qua sáu tháng cuối năm sẽ ổn thôi.

Vả lại dù đi công tác, em cũng sẽ về nhà khi cần thiết, sẽ nhớ anh và thường xuyên gọi điện thoại cho anh mà."
Anh ghé tới, tặng Phó Nhược Ngôn một chiếc hôn, chớp chớp mắt nhìn hắn như đang lấy lòng.
Tân Hải cách Lệ Thị hơn một nghìn km, khá là xa xôi.

Đời trước, Lận Thành Duật cũng từng tập trung công tác tại đó nhiều năm liền.

Không phải trùng hợp, mà vì Tân Hải có cảng biển và là thành phố phát đạt số một số hai trong nước, vô số mối làm ăn tụ tập tại nhóm thành phố này.
Khương Tiêu không muốn giẫm vào vết xe của Lận Thành Duật, nhưng công việc cần làm thì vẫn phải làm.

Vô Hạn đã đạt đến trình độ này, không tiến ắt sẽ lùi.

Anh gánh trên vai trọng trách của công ty, nhiều lúc cũng không có sự lựa chọn cho các khoản vay và kế hoạch.

Bên kia cũng tập trung rất nhiều nền tảng thương mại điện tử, nhà sản xuất và các doanh nghiệp thuộc ngành công nghiệp internet thành công.

Bọn họ chưa đủ hiểu biết về công ty Vô Hạn này, Khương Tiêu cũng không đủ hiểu họ.

Trong sáu tháng cuối năm, tại đấy có một số buổi tụ hội gặp gỡ, anh muốn tới tham gia.
Cụ thể hơn thì vẫn do Lâm Đào Thanh thu xếp, bà dẫn anh qua đó gặp người ta, mở rộng vòng tròn các mối quan hệ.

Dân kinh doanh đã hơn năm mươi tuổi như Lâm Đào Thanh cũng có vẻ đang bồi dưỡng thế hệ sau.



Ngoài Khương Tiêu, ông chủ công ty chuyển phát nhanh họ Tần, lớn hơn Khương Tiêu chút, năm nay 29 tuổi - một độ tuổi cực kỳ trẻ trong giới kinh doanh, cũng cùng sang đó.
Trong quá trình tiếp xúc, bọn họ sẽ tìm kiếm hướng phát triển chính xác cho khối ngành thương mại điện tử.

Hiện nay, Vô Hạn đúng thực là một công ty thành công.

Tuy Khương Tiêu sở hữu kỳ ngộ sống lại một đời nhưng anh không thể đóng cửa chơi một mình.

Nhất là bây giờ, anh cảm giác như mình đã tu luyện đến nửa bình cảnh.

Một mặt, thương mại điện tử phát triển thần tốc; mặt khác, Khương Tiêu cũng nhận thấy công ty mình đang hơi khó theo kịp ở phương diện sáng tạo, cần liên tục sáp nhập một số thứ mới.

Phó Nhược Ngôn ôm Khương Tiêu.

Nghe anh nói vậy, hắn vẫn chưa gật đầu.

Cả hai người họ đều đang không trong trạng thái cần bôn ba vì tiền.

"Nhược Ngôn." Khương Tiêu cọ cọ vào lòng hắn như làm nũng: "Anh sẽ ủng hộ em chứ?"
Dù sao đi chăng nữa, anh vẫn cần trưng cầu ý kiến của Phó Nhược Ngôn khi phải đi công tác thường xuyên như vậy trong một thời gian.
Phó Nhược Ngôn nghĩ thầm: Tất nhiên anh ủng hộ em.

Hắn chỉ không vui vì không muốn xa Khương Tiêu thôi.

Cảm giác bồn chồn rất khó chịu.

Chẳng qua, Khương Tiêu đã nói vậy thì hắn cũng không cách nào từ chối được, cuối cùng vẫn đành gật đầu đồng ý, sau đó định bù lại bằng thời gian trên giường nhưng thất bại.

Vài ngày sau, Khương Tiêu bắt đầu thu xếp hành lý chuẩn bị đi công tác
Trước khi đi, anh hôn lên má Phó Nhược Ngôn, tỏ ý nhất định sẽ nhớ hắn.

Mặc dù không nỡ chút nào nhưng khi máy bay đáp đất, anh đã nhanh chóng bị guồng công việc cuốn đi đến nỗi chẳng rảnh lo vấn đề khác.

Tới nơi mới, gặp người mới là sự khiêu chiến rất lớn với Khương Tiêu.

Gần đây, anh theo Lâm Đào Thanh đi thăm thú một số công ty thương mại điện tử lớn bé đủ cả, xem như giao lưu trao đổi.
Khương Tiêu thường xuyên thấy những thiết kế và ý tưởng mới mẻ ở công ty người ta.

Vả lại những gì họ cho anh xem không phải là bí mật gì, chắc hẳn sau lưng còn nhiều kế hoạch khác nữa.

Dĩ nhiên Vô Hạn của Khương Tiêu cũng có thế mạnh và phương diện làm tốt hơn đây.

Anh nhìn đồng nghiệp cũng chưa tới mức tự ti.


Chúng Sâm bù vào giúp anh bối cảnh và nguồn nhân lực.



Về phần Khương Tiêu, dựa vào nền tảng sống lại, anh đã cải thiện đôi chút, sự nghiệp phát triển không giới hạn trái lại khiến anh có thêm càng nhiều ý chí phấn đấu và chỉ dẫn hơn.

Buổi tối, anh lười biếng ngồi dựa lên sô pha, gọi điện video cho Phó Nhược Ngôn, kể với hắn những gì mình trải qua hôm nay.

"Có nhiều việc cần hoàn thành thật đấy." Hôm nay Khương Tiêu mệt nhoài, mơ màng nói: "Nhược Ngôn ơi, em..."
Nghe không rõ những câu sau của anh nữa, đã mệt đến mức này rồi.
Phó Nhược Ngôn nhìn anh cách màn hình mà không đành lòng.

Thầm nghĩ: Mệt thế này thì sao được đây?
"Em đi ngủ đi." Phó Nhược Ngôn nói, "Đừng khiến mình mệt thành vậy, Tiêu Tiêu à."
Khương Tiêu cũng biết ở trạng thái này, mình không nên nói chuyện tiếp.

Anh ngáp một cái, chào tạm biệt Phó Nhược Ngôn rồi leo lên giường, vừa đặt đầu vào gối là ngủ luôn.

Sau khi anh tắt máy, Phó Nhược Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, bỗng hơi đau đầu.

Hắn vẫn không thích Khương Tiêu đi công tác.
Thế nhưng Khương Tiêu chính là người như vậy.

Chỉ cần chuyện mình làm có ý nghĩa, em ấy sẽ không thấy mệt.

Gặp qua một số công ty cùng chung lĩnh vực rồi, Khương Tiêu tiếp tục tới tham gia vài buổi triển lãm khoa học công nghệ, gặp gỡ thêm vài đội ngũ.

Ngành thương mại điện tử cần có chỗ dựa về công nghệ mạnh mẽ.

Thực tế, Vô Hạn cũng đã tuyển được một số người vào.

Tuy nhiên nhu cầu về sau sẽ càng ngày càng lớn.

Về sau, đám mây chứa lượng dữ liệu khổng lồ và vài thứ khác sẽ là điều rất mới mẻ.

Nếu ươm mầm tốt thì cả đội ngũ có thể tiếp nhận.
Nhận người vốn cũng là một kế hoạch trong năm nay của Khương Tiêu.
Anh đã thảo luận hết những việc này với Phó Nhược Ngôn.

Mặc dù hôm nào cũng gọi điện nhưng càng chờ đợi, Phó Nhược Ngôn càng khó đè nén được sự chộn rộn trong lòng.


Mấy ngày nay, Phó Thị và phòng làm việc thuộc sự quản lý của Phó Nhược Ngôn sắp bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh.

Ngoài ra còn hai dự án khác và 4-5 đài truyền hình đang chờ ký kết hợp đồng, vì vậy tạm thời hắn chưa thể đi.

Vậy mà một tuần trôi qua rồi, Khương Tiêu vẫn chưa về nhà.
Phó Nhược Ngôn không nhịn được nữa, bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, chạy tới Tân Hải tìm Khương Tiêu.



Anh đứng khựng tại đó xác định một lát, mới dám nắm tay Phó Nhược Ngôn.
"...!Sao anh tới đây mà không nói với em một tiếng?"
"Nhớ em." Phó Nhược Ngôn nói: "Anh nhớ em quá."
Hắn không thể kìm lòng, ôm Khương Tiêu một lát.

Mãi đến khi cảm xúc nơi lồ ng ngực trở nên chân thực, hắn mới yên lòng.

Hắn xử lý những công chuyện lộn xộn kia ở chỗ Khương Tiêu cũng được.
Sảnh lớn khách sạn rất đông đúc, Khương Tiêu dắt hắn lên phòng, đến đợi thang máy cũng không kiên nhẫn.

Hai người leo cầu thang lên tầng ba khách sạn.

Trong phòng, bọn họ mới tiện ôm hôn thân mật và làm chút chuyện các cặp đôi nên làm.
"Sao bỗng dưng lại muốn tới gặp em?"
Khương Tiêu hỏi hắn.
"Người yêu với nhau nào có chuyện không nhớ nhung?" Phó Nhược Ngôn cắn nhẹ chóp mũi của anh: "Trái lại thì em đấy, thực sự nhẫn tâm không về thăm anh sao?"
Khương Tiêu cười hì hì, tiếp tục nghịch ngợm với hắn.

Gặp Phó Nhược Ngôn, anh cũng cực kỳ vui, vui khó tả.

Khi yêu nhau, hai người tạm thời chia xa vì chuyện công việc hay những vấn đề khác là bình thường.

Song, đến Tân Hải, Khương Tiêu khó mà không nghĩ về một số chuyện trước đây.

Anh từng trải qua một cuộc tình quá thất bại, thỉnh thoảng cũng do dự không biết nên xử lý trạng thái này thế nào mới tốt.

Ấy vậy mà, Phó Nhược Ngôn đã tới tìm anh, không hề báo trước, tạo ra niềm vui bất ngờ cho anh.

Hắn đứng đó một cách quang minh chính đại.

Khoảnh khắc ấy, Khương Tiêu rất đỗi ngạc nhiên và vui mừng.
Dường như anh đã cảm nhận được trạng thái của một cặp đôi bình thường.
Phó Nhược Ngôn tới đây rồi thì không hề có ý định rời khỏi.

Hắn đặt một phòng khác ngay bên cạnh phòng Khương Tiêu, tuy nhiên phần lớn thời gian bọn họ vẫn ở chung một phòng.

Mấy hôm sau, ban ngày Khương Tiêu ra ngoài, Phó Nhược Ngôn ở lại khách sạn xử lý chuyện riêng.

Buổi tối, Khương Tiêu về, hai người sẽ dành ra chút thời gian đi tham quan Tân Hải.
Vốn là đi công tác nhưng được ở bên người yêu thì chuyến công tác ấy lại giống một chuyến du lịch ngắn hạn.


Mấy ngày sau nữa, tối về, Khương Tiêu rủ Phó Nhược Ngôn ra ngoài.

"Em dẫn anh đi gặp một người." Anh nói với giọng điệu hết sức vui vẻ: "Đi thôi anh, đó là bạn em."


Tới nơi, hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi để tóc húi cua, mặc áo bóng chày.

Thấy Khương Tiêu, đối phương lập tức đứng dậy vẫy tay, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
"Đây là bạn thân nhất hồi cấp ba của em - Diệp Ảnh Ảnh." Khương Tiêu giới thiệu với hắn: "Em cũng không ngờ lại gặp được cậu ấy ở đây."
Sau đó, Khương Tiêu giới thiệu với Diệp Ảnh Ảnh: "Đây là bạn trai của tao - Phó Nhược Ngôn."
Diệp Ảnh Ảnh không khác mấy hồi cấp ba, nụ cười vẫn chứa đựng đôi phần hoạt bát của người thiếu niên.

Anh chàng thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Thủ đô, cách Đại học của Khương Tiêu rất xa, Khương Tiêu lại chuyển nhà tới Lệ Thị nên dù thi thoảng vẫn liên lạc, họ vẫn như đã lâu không gặp.

Không ngờ lại gặp nhau ở thành phố Tân Hải.

Hôm nay gặp bạn, Khương Tiêu rất ngạc nhiên và vui mừng.
Diệp Ảnh Ảnh biết chuyện tình của Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên.

Hồi ấy, cậu nam thẳng sắt thép là anh chàng đây còn kinh hãi chấn động vài ngày liền, cuối cùng đã tiếp thu được, nào ngờ hai người họ vẫn chia tay.

Hiện giờ Khương Tiêu có bạn trai mới, anh chàng cũng không bất ngờ là bao.
Vì là bạn học cũ gặp lại nên họ chọn một quán xiên nướng náo nhiệt, cũng không phải khách sáo với nhau làm gì.
Diệp Ảnh Ảnh khác hẳn đời trước.

Anh chàng tốt nghiệp trường danh giá, khí chất năng nổ nhiệt huyết.

Lên Đại học, anh chàng bắt đầu vẽ tranh minh họa, sau còn vẽ truyện tranh*(manhua).

Hiện nay, anh chàng đang điều hành một phòng làm việc nhỏ với mấy người bạn, ngoài kinh doanh qua mạng thì còn nhận đơn riêng kiếm tiền.
Không chỉ hàn huyên ôn chuyện, anh chàng còn tìm Khương Tiêu vì lý do khác.

Bọn họ đều đang gây dựng sự nghiệp, nói tới nói lui, lại quay về chuyện công việc.

"Kinh doanh ấy à!" Diệp Ảnh Ảnh rót một cốc bia: "Mày tới đây là đúng rồi Khương Tiêu.

Tao tự biết trình của mình, phòng làm việc nhỏ kia chưa đủ tư cách hợp tác với mày, nhưng việc kinh doanh các sản phẩm văn hóa và sáng tạo* ở vùng Tân Hải đã dần trở nên điêu luyện.

Nếu có thể gia nhập nền tảng thương mại điện tử thì thị trường này sẽ còn mở rộng hơn nữa.

Tao cảm thấy ở đây có hướng đi!"
*Công nghiệp sáng tạo (Creative Industries): thuật ngữ bắt nguồn từ Anh vào giữa những năm 90 của thế kỷ XX, có 13 lĩnh vực, tính cả chợ thủ công mỹ nghệ truyền thống, âm nhạc, điện ảnh, nghệ thuật biểu diễn, quảng cáo và kiến trúc.

Theo định nghĩa của UNESCO, công nghiệp sáng tạo bao gồm những sản phẩm mang tính sáng tạo thuộc lĩnh vực văn hóa và nghệ thuật.
Trước đó cũng có vài công ty đã đem sản phẩm lên mạng, song không có sự tích hợp và công khai trên quy mô lớn.

Diệp Ảnh Ảnh cũng gia nhập được một thời gian rồi, anh chàng cảm thấy bây giờ chính là cơ hội.
Anh chàng vừa nhắc đến, Khương Tiêu cũng nảy sinh hứng thú..



Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài Truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài Story Chương 139: 139: Đi Công Tác
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...