Tra Công Nhẹ Chút Đi!
Chương 79: 79: Hung Thủ Là Ai
Người đàn ông nói xong, lúc nhìn thấy hai gương mặt giống nhau đến chân tơ kẽ tóc thì dừng bước.
“Đứa nào mới là Lâm Ngạn Du?” Người đàn ông bối rối quay sang hỏi hai người phía sau: “Mày tìm lại thông tin xem có điểm nào phân biệt được không?”
“Đậu má, cứ tưởng cú này ngon ăn vì mục tiêu là thằng trói gà không chặt! Em chỉ biết là nó câm mà thôi.”
Hoá ra bọn họ định bắt tôi, nếu tôi cố chấp không lên tiếng thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi nhìn sang anh hai nằm sõng soài trên giường, tầm mắt tan rã như sắp sửa chìm vào hôn mê, thấp thỏm nói.
Anh hai, xin lỗi!
Nhìn họng súng đen lòm đang chĩa thẳng vào trán, quả tim cơ hồ ngừng đập, đứng giữa sự sống và cái chết tôi hãi đến móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi quả là cái đồ sao chổi, lúc nào cũng đẩy anh hai vào hiểm cảnh khôn cùng.
Móng tay xuyên vào da thịt tôi đánh tôi đến tỉnh táo, môi tôi run rẩy nhìn bọn họ.
Giữa lúc họ phân tâm, tôi nhào tới nhấn nút điện đàm trên kệ giường rồi dùng hết sức bình sinh mà gào to vào đó.
"Áaa!" Cứu mạng!
Một tràng tiếng la ghê người lập tức vang lên.
Hi vọng phục vụ sẽ phát hiện dị thường mà nhanh chóng tới đây.
“Chát!”
“Mẹ mày muốn tao bắn chết mày ngay tại đây không?” Người đàn ông điên tiết kéo tôi lên rồi khoá chặt hai tay và thân trên của tôi trong cánh tay lực lưỡng, họng súng vẫn kề sát ngay thái dương.
“Đi mau đại ca, nếu bọn chúng lên càng thêm khó khăn cho chúng ta!”
Tôi khẽ cười, mọi việc cũng xem như thành công, nếu người chúng nhắm đến là tôi, mà động tĩnh tới tai anh, có lẽ anh hai sẽ không xảy ra việc gì đâu.
Ngay lúc này, một chuỗi tiếng chân bịch bịch càng lúc càng rõ ràng, hình như có rất nhiều người đang chạy đến đây.
Bọn chúng vội vã dồn thành một vòng tròn, họng súng chĩa khắp nơi.
Tôi bị gã đàn ông thúc mạnh một cú lên ngực, cổ tay nhanh chóng bị còng lạnh lẽo khoá lại.
“Chết tiệt, thằng chó này lát mày biết tay tao! Rút!”
Gã đàn ông nói xong thì thô bạo kéo tôi chạy tới ban công, gió lồng lộng thổi ù ù bên tai tôi, tôi ngoái đầu nhìn xuống chỉ có thể thấy một màn đêm u ám, rõ ràng nơi đây rất cao so với mặt đất, nếu nhảy xuống chỉ có thể tan xương nát thịt.
Tôi bị ép vào một góc khuất, mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến tôi sắp chết ngạt, trái tim cũng kịch liệt đập phá trong lồng ngực.
Hai gã đàn em cúi người thả móc câu vào cửa sổ tầng dưới rồi tập trung cố định nó.
Có lẽ bọn chúng muốn thoát ra từ cầu thang tầng dưới.
“Má mày nó vào tới nơi rồi mày còn chưa móc xong, mày chưa ăn cơm hả thằng chó, lẹ tay lên!”
“Từ từ sắp xong rồi.”
Cửa phòng bị đá văng, anh lao vào rồi dáo dác nhìn khắp phòng.
Tôi mừng rỡ, nhưng vừa muốn la lên liền thấy một họng súng khác đang lăm lăm chĩa vào ngực anh.
“La đi rồi tất cả đều chết!” Họng súng bất chợt thúc mạnh vào thái dương như muốn xuyên qua não, tôi sợ hãi ngậm miệng thật chặt, cổ họng co bóp nhưng không thể phát ra tiếng la nào.
Tôi nhìn thấy anh đi đến bên giường đỡ anh hai ngồi dậy, anh hai mệt lả đổ cả người lên anh, đầu đặt lên vai anh cọ tới cọ lui, hồi lâu mới nghiêng đầu nói gì đó vào tai anh.
Mộng tàn người tỉnh, cảm giác bẽ bàng đang không ngừng đục khoét trái tim tôi đau nhói.
Ngạn Du mày thấy chưa, tất cả đều do mày lừa mình dối người mà thôi.
Mày nhúng chàm anh, bây giờ còn làm trò bắt anh thương hại mày sao.
Đốn mạt quá rồi.
“Nhảy xuống!”
Tôi nhanh chóng bị đám người áo đen xô ngã, cơ thể lập tức bị màn đêm tối tăm cắn nuốt...
Tôi bị nhốt trong căn phòng ẩm thấp và nồng mùi sắt gỉ, xung quanh toàn là hộp cơm, chai rỗng và lích kích kim tiêm sắc nhọn của đám du côn đang trông chừng tôi.
Nơi đây không có ánh sáng nên tôi không thể biết đã bị nhốt bao lâu, chỉ mơ hồ nhìn rác rưởi chất đầy dưới chân mà loáng thoáng đoán ra đã ba bốn hôm.
Kể từ hôm đó, tôi bị chúng trói đứng lên cột gỗ đằng sau, mùi thức ăn ôi thiu từ hộp cơm bốc lên khiến cổ họng nhộn nhạo nôn trớ.
“Oẹ!”
Tôi nhổ xuống một dải nước bọt nhưng không có hạt cơm nào, bởi vì mấy ngày qua tôi bị chúng bỏ đói đến bủn rủn tay chân, cả người như muốn lả đi.
Trí óc mụ mị đặc quánh, tất cả xúc giác đều sắp sửa biến mất thì một cú đá tống thẳng vào bụng tôi.
“Bốp!”
Tôi khó khăn mở mắt nhìn người đứng trước mặt, Khánh Duy vẫn như cũ tà ác đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu như muốn tươi sống bóp nát tôi.
“Sao có thể cho mày chết dễ dàng như thế.”
Tiếng vun vút quen thuộc vang lên, tôi cắn răng chịu đựng từng vết roi cá đuối cứa lên những vết thương vừa mới đóng vảy, vụn máu khô tím nhanh chóng bị lớp máu tươi nóng đè lên.
“Mày là cái chó gì dám khiến Khải Đăng dở tung cả nước Việt Nam này tìm kiếm mày, rốt cuộc mày đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì hả?”
Tiếng nói điên tiết vang lên lẫn trong tiếng roi vun vút quật vào khắp người tôi.
Tầm mắt tôi tan rã, hồi lâu mới hiểu được Khánh Duy đang nói gì.
Tôi thì là cái thá gì? Lòng đau xót bậc lên một nụ cười chua chát.
Khánh Duy nhìn thấy thì tay càng đánh xuống độc ác hơn, roi liên tiếp quất vào chỗ hiểm hóc trên người tôi, hắn tức tối gào lên:
“Cười? Thằng đ ĩ này mày còn có thể cười, cười tao thất bại dưới tay mày, hay cười Khải Đăng đang điên cuồng vì mày?”
Môi tôi kéo càng lúc càng sâu không cách nào khép lại.
Cười cái gì? Cười bản thân tôi ngu xuẩn được không? Cười tình yêu hèn mọn của tôi được không? Cõi lòng vốn dĩ nguội lạnh lại chỉ vì chút ngọt ngào bố thí liền âm ỉ sống lại và nhen nhóm mơ mộng.
Người nghèo luôn sống bằng hi vọng, cho dù thực tại tàn khốc nhưng luôn ôm ấp một ảo ảnh mơ hồ, bởi họ không thể chết, chỉ có thể huyễn hoặc chính mình sống từng ngày từng ngày.
Tôi cũng vậy mà thôi.
Đôi mắt dần trở nên ma quỷ, bộ dạng hắn càng lúc càng biến thái không màng sống chết.
Khánh Duy nhìn lưỡi dao đang đặt trên gò má tôi rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trên đời này tao hận nhất chính là gương mặt này, mày rõ ràng cái gì cũng thua tao, nhưng chỉ vì gương mặt này đều khiến tao cố gắng bao nhiêu cũng trở thành trò cười.
Rõ ràng tao ở bên cậu ấy lâu hơn mày, tao ưu tú hơn mày, nhưng tại sao chỉ mày mới có thể ở bên cạnh cậu ấy ngày này qua tháng nọ.
Hả?”
So với hắn, tôi càng căm hận gương mặt này hơn bất cứ ai!
Tại sao một kẻ dơ bẩn như tôi lại khoác lên gương mặt trong sáng này, bởi vì nó mà sai lầm liên tiếp sai lầm, khiến thật tâm thật tình đều đổi thành xảo trá và trơ trẽn.
Nhưng như vậy thì sao? Mấy người là gì mà cho mình cái quyền chà đạp tôi như con giun cái kiến?
Mặc kệ lưỡi dao lạnh lẽo đang cứa trên mặt, tôi dùng hết sức bình sinh tống một cú vào bụng Khánh Duy khiến hắn ngã ngửa ra sau.
Hắn vừa mới bật dậy định lao tới tôi.
“Rầm!”
Tiếng nổ lớn bất chợt vang lên, tiếng động lớn khiến tôi theo quán tính mở mắt, nhìn thấy trong đám khói phía trước một đám người đang ào ào chạy về phía đây.
“Chết tiệt!” Một gã côn đồ gằn lên sau đó theo lệnh Khánh Duy nhanh chóng cởi trói và lôi tôi chạy tới lối thoát hiểm.
Hai tay tôi bị trói bằng dây thừng, miệng bị bịt kín không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Nhưng khi chỉ cách lối thoát hiểm vài bước thì tiếng đàn ông quen thuộc vang lên, một đám người áo đen từ ngoài xông vào và đứng kín khắp phòng.
“Ngạn Du đâu? Mày muốn sống thì lập tức nói ra chỗ giấu Ngạn Du!”.
Tra Công Nhẹ Chút Đi!