Tra Công Nhẹ Chút Đi!
Chương 42: 42: Hận Tình Triền Miên 3
Vẫn là biệt thự đó nhưng anh kéo tôi đến một căn phòng kín ám mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Tiếng xích sắt như ma âm lại tiếp tục vang lên bên tai tôi, cổ tay hai bên lập tức chạm vào thứ kim loại lạnh cứng, tôi càng vùng vẫy cánh tay thì còng sắt càng mạnh mẽ siết nát cổ tay tôi đau đớn, giống như động một chút nữa thôi, xương tay tôi liền bị nó bóp đến vụn nát ngay tức thì.
Thả tôi ra!
Tôi điên tiết gào lên với anh.
Van cầu anh! Tha cho tôi một con đường sống! Đừng để tôi sống mà như chết, hay phải chết trong sự nhục nhã đê hèn!
Thả tôi ra!
Tiếng ú ớ đầy đau thương dội văng vẳng khắp phòng nhưng không thể lay động nổi anh.
Anh vẫn đứng đó nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm vẫn kín kẽ không lọt ra một chút cảm xúc dư thừa nào.
Tôi nghe thấy tiếng anh lạnh giá như truyền từ chốn địa ngục âm tỳ.
“Đừng bao giờ nghĩ tới hai từ chạy trốn! Để tôi bắt lại một lần nữa tôi chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân cậu ngay!”
Từng câu từng từ đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi, tôi chợt cười trào phúng.
Không phải tôi không tin anh không dám đánh gãy hai chân tôi! Nhưng như vậy thì sao? Dù anh đánh gãy hai chân tôi cũng nhất quyết phải rời đi!
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của tôi, con ngươi anh lập tức co rút chỉ còn lại một đôi tròng trắng hung dã như sói dữ đang nhìn ngắm cừu non phía trước, chỉ một chút nữa thôi sẽ lập tức cắn nát cổ nó rồi tha hồ nhai xương uống máu.
Tôi cảm thấy ghê sợ con người trước mắt này, anh đã không còn là anh nữa rồi.
Từ lúc nào lại trở nên như vậy, anh tàn nhẫn và điên cuồng bóp ngạt tôi trong cơn cuồng nộ giận dữ.
Tôi nhìn thấy anh cười lạnh lấy ra chiếc remote nho nhỏ, anh ngước mắt nhìn tôi rồi chậm rãi nhấn nút đỏ trên đó.
Ngay lập tức, một luồng điện từ xích sắt truyền tới hai cánh tay rồi lan khắp cơ thể tôi, dòng điện từ nhỏ chuyển sang lớn, cả người tôi từ tê ngứa dần cảm thấy sốc đau vô cùng.
Dòng điện như ma trảo dọc ngang khắp người tôi và rút cạn tất cả sức lực còn sót lại ít ỏi trong cơ thể hoang tàn của tôi.
“Nói tôi nghe, cậu còn dám chạy trốn nữa không?”
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Tôi sẽ chạy, chỉ cần anh mở trói tôi sẽ lập tức chạy đi, cho dù phía trước là địa ngục tôi vẫn sẽ chạy đi!
“AA!” Đau quá!
Luồng điện mạnh mẽ truyền khắp cơ thể tôi như kéo tôi lên rồi xô mạnh tôi xuống vực sâu thăm thẳm, tim tôi rung kịch liệt như rơi vào hồi quang phản chiếu, tôi mờ ảo nhìn thấy vô số anh đứng xung quanh tôi, không ngừng lôi tôi xuống mười tám tầng địa ngục.
Cái chết đang cận kề trước mắt!
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau đớn khôn cùng, ánh mắt vẫn kiên quyết nhìn thẳng về phía anh, đầu tôi vẫn mạnh mẽ gật xuống.
Tôi sẽ chạy trốn! Chắc chắn sẽ chạy trốn!
Lặp đi lặp lại như thế, đôi mắt anh dần biến dạng thành một loại hình thù ghê sợ, muôn ngàn tia lửa giận b ắn ra như muốn thiêu đốt tôi cháy thành tro tàn.
Nhưng tôi vẫn liên tục gật đầu, mãi mãi vẫn muốn chạy khỏi anh, chạy khỏi nơi đau thương chồng chất này.
Nhưng anh không thể giật điện chết tôi, món đồ chơi hư hỏng còn gì vui để cho anh tiêu khiển nữa đây?
“Vẫn một lòng muốn chạy sao? Cậu là cái thá gì mà có thể chạy thoát khỏi tôi hả? Con mẹ nó! Cậu ngại mình sống nhiều phải không?”
Một cái tát giòn tan lập tức đánh thẳng vào má tôi.
Lực tát mạnh đến nỗi hồi lâu sau trí não tôi vẫn còn văng vẳng tiếng ong ong và chưa thể thoát khỏi cơn choáng váng xây xẩm.
“Vậy để tôi giúp cậu toại nguyện!”
Lời cuối cùng dữ dội như dao găm rạch nát da thịt tôi và bóp chết linh hồn đang mục nát của tôi.
Đau đớn khắc sâu vào trí não và cảm giác ngạt thở nhắc nhở tôi đang cận kề cái chết, tôi không sợ chết, nhưng đối diện biểu tình vặn vẹo của anh khiến lòng tôi dâng lên nỗi kinh hoàng tột đỉnh.
Tiếng bước chân nện lên sàn nhà từng nhịp đều đặn, lúc xa lúc gần, lảng vảng quanh tai tôi thành âm thanh đếm ngược giờ phút tôi cận kề tử vong.
Tôi từ cơn thất thần dần nhìn rõ thứ loé sáng trên tay phải của anh, thứ sắc nhọn chọc thẳng vào tim tôi, tôi vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Kim tiêm mai thuý!
“Đây chẳng phải thứ cậu luôn thèm khát mỗi ngày hay sao? Một chút mai thuý và một chút thuốc kích d*c, để tôi xem cậu còn muốn chạy nữa hay không?”
Không! Không thể nào!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và điên cuồng giật mạnh xích sắt.
Tha cho tôi đi! Van cầu anh tha cho tôi đi mà!
Đừng lấy đi ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi!
Một nỗi ghê rợn kéo tôi về khoảnh khắc cách đây một tháng trước, tôi ở trong căn nhà hoang cùng hãi gã đàn ông ma quỷ, bọn chúng không ngừng tiêm mai thuý và nhục nhã cơ thể tôi.
Không! Đừng mà! Anh không thể giống như bọn chúng!
Tôi bắt đầu hoảng loạn giật mạnh xích sắt phát ra tiếng lanh canh chói tai, còng tay va chạm mạnh mẽ cũng cứa sâu từng tấc da trên cổ tay tôi thành nhầy nhụa máu.
Đừng mà! Van cầu anh đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!
Nhưng anh từng bước áp sát người tôi, phả lên người tôi nỗi lạnh lẽo hung tàn, mũi kim đang cận kề trên cẳng tay tôi.
.
Tra Công Nhẹ Chút Đi!