Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE

Chương 213: Hoàn

PHIÊN NGOẠI – CÂU CHUYỆN VỀ GIỐNG ĐỰC THIÊN GIÀ


[Joshua]



Từ nhỏ, Joshua đã nhận ra bản thân mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng và sợ tiếp xúc cơ thể.


Lớn lên trong viện nuôi dưỡng giống đực, mắc bệnh tâm lý là chuyện quá đỗi bình thường.


Nhưng viện nuôi dưỡng giống đực lại coi đó là điều bất thường.


Vậy nên, Joshua học cách ngụy trang.


Cậu rất thông minh, chưa từng để quản lý trong viện phát hiện ra điều gì khác lạ.


Phần lớn quản lý trong viện là á thư đã lập gia đình, vốn hiếm khi trực tiếp chạm vào những giống đực vị thành niên như họ.


Ngoại trừ một số kẻ b**n th**.


….


Joshua từng bị một gã quản lý để mắt đến.


Nhưng một giống đực khác đã cứu cậu.


Giống đực đó tên là Moose, là người đẹp nhất trong viện, xung quanh luôn có vô số giống đực vây quanh.


Hắn luôn dịu dàng và thân thiện với tất cả mọi người.


Đây là lần đầu tiên Joshua thấy được một mặt khác của hắn.


Cậu tận mắt chứng kiến Moose dùng tinh thần lực điều khiển tên quản lý kia.


….


Khuôn mặt gã trở nên đờ đẫn, trong trạng thái bị thao túng, hắn lần lượt bẻ gãy từng ngón tay đã chạm vào Moose.


Tiếng xương gãy giòn tan vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.


Tựa như một thước phim kinh dị, khiến Thiên Già rùng mình ớn lạnh.


Nhưng Joshua lại thấy vô cùng sảng khoái.


….


Mãi đến khi tên quản lý bị thao túng rời đi, Joshua mới cảm thấy sợ hãi.


“Chúng ta sẽ bị phát hiện mất, mau chạy thôi!”


Lần đầu tiên, Joshua chủ động nắm lấy tay một Thiên Già khác.


Nhưng có thể trốn đi đâu được chứ?


Cả người của Joshua lạnh toát.


Moose đẩy cậu về phòng, giúp cậu thực hiện một lần chải vuốt tinh thần, dỗ cậu ngủ một giấc thật ngon.


Là giống đực, cậu đã nhiều lần thực hành chải vuốt tinh thần cho các giống cái trong lớp.


Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chải vuốt tinh thần.


Joshua chìm vào giấc ngủ trong cảm giác thư thái và cơn buồn ngủ ập đến.


….


Sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.


Joshua lại nhìn thấy tên quản lý kia.


Hai tay hắn vẫn lành lặn.


Ánh mắt nhìn cậu cũng bình thường, cứ như hoàn toàn không nhớ gì về chuyện tối qua.


….


Giống cái Thiên Già có khả năng tự chữa lành rất mạnh.


Dù thể chất á thư yếu hơn giống cái thuần chủng nhưng chỉ trong một đêm, những ngón tay gãy đã tự phục hồi hoàn toàn.


Joshua không ngạc nhiên về điều đó.


Nhưng biểu hiện mất trí nhớ của đối phương lại khiến cậu vô cùng bất ngờ.


Là Moose làm sao?


….


Viện nuôi dưỡng chỉ dạy họ cách chải vuốt tinh thần, chưa bao giờ dạy những cách sử dụng tinh thần lực khác.


Mãi đến khi thấy Moose điều khiển á thư kia, Joshua mới biết tinh thần lực còn có thể được dùng theo cách đó.


Dù là khống chế tinh thần hay xóa bỏ ký ức.


….


Tên quản lý nhận ra ánh mắt của cậu.


Hắn bước về phía Joshua.


Trong ánh mắt căng thẳng của Joshua, đối phương dừng lại cách cậu năm bước, cung kính chào hỏi, giữ một thái độ vừa tôn trọng vừa xa cách, hoàn toàn khác với vẻ thường ngày.


Có lẽ, không chỉ là xóa ký ức.


Mà còn có ám thị tinh thần và sửa đổi trí nhớ.


Như thể biến thành một Thiên Già khác.


Quá đáng sợ.


Cũng quá lợi hại.


….


Đến giờ nghỉ trưa,



Joshua thích gọi quãng thời gian này là ‘giờ thả lỏng’ hơn.


Rất nhiều giống đực vây quanh Moose, liên tục gọi:


“Moomoo!” “Moomoo!”


Joshua trước giờ không tham gia mấy chuyện này.


Cậu không thích tiếp xúc với giống cái, mà cũng chẳng hứng thú với giống đực, chỉ là mức độ chịu đựng có hơi khác nhau mà thôi.


Nhưng lần này, cậu chủ động bước tới, mang theo chút bồn chồn.


“Moomoo…”


Cậu rất dễ dàng được chấp nhận.


….


Vậy đó.


Làm gì có Thiên Già nào không thích Moomoochứ?


Joshua muốn học cách sử dụng tinh thần lực nhiều hơn.


Thao túng tinh thần quá khó, nhưng ám thị tinh thần thì chỉ cần khiến giống cái tránh xa cậu, đừng đến gần cậu là đủ.


Moose hoàn toàn không giấu giếm, rất nghiêm túc dạy cậu, là một người thầy nghiêm khắc.


Joshua học rất nhanh, là giống đực nắm bắt nhanh nhất trong số tất cả bọn họ.


Từ đó trở đi, cuộc sống trong viện nuôi dưỡng trở nên dễ thở hơn hẳn.


Dù Moose đã rời đi, cậu vẫn có thể tự bảo vệ mình.


….


Nhưng cậu luôn nhớ Moose – người đã gia nhập quân đội.


Cũng rất lo lắng.


Quân đội toàn là quân thư giống cái cấp cao, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ.


Huống hồ đó còn là tiền tuyến, nơi chiến tranh nổ ra liên miên.


Từ đó, cậu và các giống đực trong viện bắt đầu theo dõi tin tức chiến trường nhiều hơn.


….


Nhưng, những gì họ thấy đều đã qua kiểm duyệt, hiểu biết vô cùng hạn chế.


Moose vẫn thường xuyên liên lạc với họ, nhưng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.


Dù có cố tình chọn góc đẹp để chụp ảnh gửi về, thì trong góc ảnh vẫn phảng phất sự hoang tàn và khói lửa, khiến những giống đực chưa từng bước ra khỏi viện nuôi dưỡng như họ cũng phải rùng mình.


Nhưng Moose có vẻ rất vui vẻ.


Hắn yêu thích cuộc sống đó.


Joshua luôn biết, Moose là cánh chim khao khát bầu trời.


….


Đôi lúc, Joshua rất ghen tị với sự dũng cảm của hắn.


Nhưng nếu để cậu lựa chọn, có lẽ cậu chỉ muốn một căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, cùng một Thiên Già ở bên cậu đến cuối đời.


Chỉ là, đó mãi mãi là một giấc mộng xa xỉ.


Bởi con đường phía trước của cậu chỉ có địa ngục.


….


Joshua bước vào kỳ thức tỉnh sinh lý.


Địa ngục của cậu đã đến.


Tất cả năng lực tinh thần đều trở nên vô hiệu.


Viện nuôi dưỡng đã chuẩn bị sẵn một người dẫn dắt cho cậu.


….


Thực tế, từ vài tháng trước, quyền dẫn dắt của cậu đã bị bán đi.


Cậu sẽ bị bịt mắt, bị một giống cái xa lạ, không rõ mặt mũi sử dụng, cho đến khi kỳ giác tỉnh kết thúc.


Sau đó, viện nuôi dưỡng sẽ bán cậu lần nữa, giao cậu cho một hoặc nhiều giống cái, triệt để bán đứt quyền sở hữu suốt đời.


….


Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán là:


Giống cái mua cậu có đủ tiền, nên mua luôn cả quyền dẫn dắt lẫn quyền sở hữu suốt đời.


Nhưng, địa ngục vẫn là địa ngục.


Từ nhiều địa ngục, biến thành một địa ngục.


Dù sao đi nữa, cậu cũng sẽ chết trong địa ngục này.


Joshua không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi mà chào tạm biệt đám giống đực.


Cậu giỏi ngụy trang, từ bé đến lớn đã luôn che giấu bản thân, đủ để qua mặt bọn họ.


Cậu không muốn họ lo lắng cho mình.


Cậu sẽ một mình tiến vào địa ngục của chính mình.


….


Chỉ là, còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Moomoo.


Nhưng như vậy cũng tốt, Moose sẽ biết chuyện muộn hơn một chút.


Lúc đó, mọi chuyện đã an bài.



Một Thiên Già còn sống, sẽ không mãi đắm chìm trong nỗi đau của Thiên Già đã chết.


….


Joshua gặp người mua mình…


Ồ không, gặp vị chủ nhân giống cái của mình.


Đó là vị Bộ trưởng Ngoại giao mà cậu từng thấy trên bản tin.


Mái tóc màu vàng kim, đôi mắt xanh biếc.


Màu sắc ấm áp, như khu rừng dưới ánh mặt trời.


Nhưng lại sở hữu một gương mặt đầy cấm dục.


….


Hầu hết quân thư Thiên Già đều có vẻ mặt như vậy – ít nói, nghiêm nghị, chẳng bao giờ cười.


Nhưng khi chiếm hữu giống đực, bọn họ chưa từng biết kiềm chế, thậm chí còn điên cuồng hơn cả á thư.


Joshua đã sớm không còn tin vào vẻ ngoài mà đánh giá Thiên Già tốt hay xấu.


….


Bộ trưởng Ngoại giao mở cửa phi thuyền cho cậu.


Cậu né tránh bàn tay định đỡ mình, tự bước lên.


Đối phương rất tự nhiên rút tay lại, không nói gì, rồi cũng lên thuyền, ngồi xuống đối diện cậu.


….


Bên trong phi thuyền rộng rãi, giữa họ còn có một chiếc bàn, không hề có tiếp xúc cơ thể.


Nhưng Joshua hiểu rõ, khoảng cách chẳng có nghĩa lý gì với giống cái.


Chỉ cần đối phương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm hữu cậu ngay trên phi thuyền này.


Hơn nữa, đó là chuyện hoàn toàn danh chính ngôn thuận.


….


Bộ trưởng rót cho cậu một ly nước trái cây mà giống đực thích, chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt.


Tự giới thiệu bản thân, quan tâm đến sức khỏe và tâm trạng của cậu, giọng điệu hài hước, đầy sức hút.


Quả nhiên, một Thiên Già có thể trở thành ‘cái miệng’ của Đế quốc không hề tầm thường.


Nhưng Joshua chỉ luôn cảnh giác, chờ xem khi nào đối phương sẽ lộ ra thú tính.


Đôi mắt của cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên bàn.


Bàn tay ấy hơi động, đổi sang một tư thế trông đẹp mắt hơn, càng tôn lên hình dáng hoàn mỹ của nó.


Nhưng trong mắt Joshua, điều đó chẳng khác nào một con rồng đang khoe móng vuốt.


….


Thế nhưng, cho đến khi phi thuyền hạ cánh ổn định trước một dinh thự trang nghiêm, con rồng kia cũng chưa từng vung móng vuốt về phía cậu.


Nhưng, cậu sắp phải bước vào hang rồng.


….


Lại một lần nữa né tránh bàn tay mà Bộ trưởng đưa ra,


Joshua tự mình bước xuống phi thuyền trước.


Bộ trưởng khựng lại một chút, rồi đi theo cậu, tiếp tục giới thiệu về ngôi nhà, đồng thời chia sẻ quyền hạn các khu vực cho cậu.


….


Đây chắc chắn là giống cái giỏi ăn nói nhất mà Joshua từng gặp.


Mặc dù, cậu thực ra cũng chưa từng tiếp xúc nhiều giống cái.


Dù cậu chưa từng đáp lời, Bộ trưởng vẫn có thể một mình thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không có bầu không khí gượng gạo.


Trước đây, cậu vẫn tưởng Thiên Già toàn dùng vũ lực để đàm phán.


Không ngờ, giống cái Bộ trưởng Ngoại giao thực sự cũng có chút tài ăn nói.


….


Chỉ là…. phí công vô ích.


Joshua chẳng có tâm trạng nào để nghe.


….


Cơ thể của cậu nóng rực, đầu óc oang oang như thể nghe thấy cả tiếng đếm ngược sinh mệnh.


Cậu vẫn đang trong kỳ thức tỉnh sinh lý.


Dù cậu cực kỳ kiềm chế, không để lộ bất cứ dấu vết nào của việc tin tức tố rò rỉ.


Nhưng giới hạn cũng sắp cạn kiệt.


….


Mắt cậu tối sầm, khi bước lên cầu thang, cậu hụt chân.


Một bàn tay nắm lấy tay cậu, một cánh tay rắn chắc đỡ cậu thật vững vàng.


….


Trong một thoáng, não bộ của Joshua trống rỗng.


Từ trước đến nay, cậu chỉ từng chạm vào tay của Moose và một số ít giống đực khác.


….


Tay giống đực đa phần mềm mại, mịn màng, nắm vào như lụa mỏng.



Moose có đôi tay dài và thon hơn giống đực bình thường, cũng có lực hơn, tựa như ngọc ấm hay sứ trắng___rõ ràng cùng là những thứ mong manh dễ vỡ, nhưng lại có thể mang đến cảm giác an toàn và chỗ dựa.


Nhưng….


Tay giống cái lại hoàn toàn khác.


To lớn hơn, mạnh mẽ hơn, tràn đầy kiểm soát và ràng buộc, có thể đoạt đi mạng sống của cậu bất cứ lúc nào.


….


Joshua hất mạnh tay Bộ trưởng, cả người run rẩy vì hoảng sợ.


Bộ trưởng định chạm vào cậu lần nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng ấy, liền dừng lại.


Bờ môi mấp máy, dường như đang nói gì đó, nhưng Joshua chỉ nghe thấy tiếng vo ve như bạch tạp âm.


….


Một lát sau, bác sĩ xách theo hộp thuốc đến.


Joshua phản ứng càng mạnh hơn, co người ngồi trên cầu thang, ôm đầu, không để bất cứ Thiên Già nào tới gần.


Bộ trưởng ngăn bác sĩ lại, cuối cùng chỉ có thể quét chẩn đoán từ xa.


Hai người trao đổi gì đó, cả hai đều có vẻ mặt nghiêm trọng.


….


Bác sĩ rời đi.


Bộ trưởng ngồi xuống bên cạnh Joshua, cách cậu hai chỗ ngồi, để một ít nước và thức ăn trước mặt cậu.


….


Kỳ thức tỉnh tiêu hao rất nhiều năng lượng, Joshua đúng là rất đói.


Nhưng cậu không dám ăn đồ của giống cái.


….


Cậu quyết định thẳng thắn với Bộ trưởng.


“Tôi mắc chứng sợ tiếp xúc cơ thể, không thể chịu được bất kỳ đụng chạm nào.”


….


Ánh mắt của cậu nhìn thẳng vào Bộ trưởng, như muốn nói:


Tiền của ngài mất trắng rồi.


Ngài đã mua một thứ vô dụng, một phế phẩm không thể sử dụng.


….


Tất nhiên, Bộ trưởng có thể cưỡng ép cậu.


Khi đó, cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.


Bộ trưởng Ngoại giao không hề tỏ ra nghi ngờ hay tức giận như Joshua nghĩ, mà chỉ lặng lẽ và dịu dàng nhìn cậu, cố gắng trấn an.


“Đây là một căn bệnh tâm lý, em chỉ là đang bị bệnh thôi. Căn bệnh này không phải hiếm gặp, một số giống cái cấp cao cũng có triệu chứng tương tự. Chỉ cần can thiệp điều trị là được.”


Tin tức tố của giống cái bài xích lẫn nhau, cấp bậc càng cao thì càng rõ ràng.


Những giống cái cấp cao thường ghét bị đồng loại chạm vào.


Những kẻ cực đoan thậm chí còn nổi giận và lao vào đánh nhau ngay khi bị đụng vào.


Mặc dù cách thể hiện khác với sự sợ hãi và chán ghét của giống đực, nhưng bản chất có lẽ cũng giống nhau.


Joshua không tin rằng căn bệnh này có thể được chữa khỏi.


Đặc biệt là khi cậu quá rõ về phương pháp ‘điều trị’ của viện nuôi dưỡng giống đực.


Tuy nhiên, cậu không phản bác lời Bộ trưởng Ngoại giao ngay lúc này.


Ít nhất thì, đối phương không chạm vào cậu.


“Tôi cần một căn phòng riêng để trải qua kỳ thức tỉnh sinh lý.”


Cơn sốt cao và đau đớn từ giác tỉnh thực sự hành hạ cậu, cậu không thể chịu đựng lâu hơn nữa.


Cậu cần một căn phòng để một mình vượt qua kỳ thức tỉnh.


Nhưng Bộ trưởng Ngoại giao chưa chắc sẽ đồng ý.


Không có giống cái nào chấp nhận để giống đực của mình vượt qua giác tỉnh một mình, không để mình hưởng thụ.


“Không được! Khi thức tỉnh, giống đực cần có người dẫn dắt và chăm sóc, em không thể ở một mình.”


Lời từ chối đã nằm trong dự liệu.


Đôi mắt của Joshua ánh lên tuyệt vọng.


Cậu nhìn thấy cái chết đang cận kề.


Cậu đã chìm sâu trong địa ngục từ lâu.


“Tôi phải ở lại với em.”


Tiếng chuông tử thần vang lên.


“Đừng lo, tôi sẽ không chạm vào em.”


Lời hứa của một giống cái không có chút đáng tin nào.


“Tôi sẽ đeo thiết bị ức chế, tự trói mình vào ghế điện, điều khiển từ xa và chìa khóa sẽ giao cho em.”


Joshua ngẩng đầu lên.



Mọi thứ diễn ra đúng như những gì Bộ trưởng Ngoại giao đã hứa.


Cậu thức tỉnh trên giường trong phòng ngủ, còn Bộ trưởng Ngoại giao thì bị trói vào chiếc ghế ở phía bên kia phòng.



Tin tức tố tràn ngập khắp căn phòng.


Có của cậu, cũng có của Bộ trưởng Ngoại giao.


Đó là một mùi hương tựa như ánh mặt trời, rừng cây và sương mai, ấm áp mà trong lành, ngửi rất dễ chịu.


Không có giống cái dẫn dắt, kỳ thức tỉnh của giống đực sẽ vô cùng đau đớn.


Nhưng với Joshua, đây lại là sự giải thoát.


Trong vòng vây của tin tức tố, cậu đã vượt qua kỳ thức tỉnh.


Và kiệt sức ngủ thiếp đi.


Khi tỉnh lại, cơ thể của cậu sạch sẽ và khô ráo, một bộ đồ ngủ ấm áp bao bọc lấy người cậu.


Đó là một loại vải vô cùng mềm mại và mịn màng, rất phù hợp với làn da nhạy cảm của giống đực sau khi giác tỉnh.


Joshua giật mình ngồi bật dậy, tay túm lấy cổ áo ngủ, đôi mắt đầy kinh hoảng.


“Một robot đã thay đồ cho em, không có ai vào phòng này, cũng không có ai chạm vào em.”


Một giọng nói khàn khàn vang lên.


Joshua ngước nhìn.


Cậu nhìn thấy Bộ trưởng Ngoại giao vẫn còn bị trói chặt trên ghế.


Hắn trông vô cùng nhếch nhác, toàn thân rối bời, tóc mái ướt đẫm mồ hôi rũ xuống trán, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên sự cuồng loạn và hung hãn như một con thú hoang sẵn sàng xé xác con mồi.


Joshua có chút sợ hãi.


Nhưng lại… không quá sợ hãi.


Cậu bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào tấm thảm mềm mại.


Giọng nói của Bộ trưởng Ngoại giao lập tức vang lên.


“Mang giày vào, ở phía sau em.”


Joshua làm theo, xỏ chân vào đôi dép trắng muốt.


Chúng mềm mại như mây, hoặc như kẹo bông gòn, trên đó có vài chú chim xanh nhạt, trông rất giống họa tiết trên vòng tay điện tử của cậu.


Đó là thứ Moose đã khắc cho cậu.


“…..”


Viện nuôi dưỡng giống đực cũng chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho giống đực, phần lớn đều có màu trắng, nhưng không hề tinh tế như những gì Bộ trưởng Ngoại giao đã sắp xếp.


Joshua chậm rãi bước về phía Bộ trưởng Ngoại giao.


Khi lại gần hơn, Joshua mới nhận ra tình trạng của đối phương còn tệ hơn cậu tưởng.


Quần áo nhăn nhúm, trên người nồng nặc mùi tin tức tố.


Tin tức tố lan từ chiếc ghế xuống tận sàn nhà.


Joshua chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, cậu sững sờ đến mức ngỡ rằng mình đã vô tình ấn nhầm nút sốc điện trong lúc giác tỉnh.


Bộ trưởng Ngoại giao cũng không ngờ cậu sẽ chủ động tiến lại, nhất thời không kịp phản ứng.


Ngẩn ra một lúc, hắn hơi co chân lại theo phản xạ, như muốn che giấu điều gì đó.


Nhưng tất nhiên, đó chỉ là vô ích.


Joshua xoay người quay lại tìm điều khiển.


Cậu lật chăn lên, nhưng chẳng thấy gì cả.


“Nó ở dưới gối.” Bộ trưởng Ngoại giao nhắc nhở.


Joshua nhấc gối lên, quả nhiên thấy một chiếc điều khiển màu bạc.


Cậu cầm lấy nó, nhưng khi nhớ lại đôi mắt đỏ rực vì d*c v*ng chưa được thỏa mãn của Bộ trưởng Ngoại giao, cậu bỗng chần chừ.


Đúng lúc này, giọng đối phương vang lên:


“Đừng vội. Trên bàn đầu giường có thuốc gây mê tác dụng mạnh, còn dưới nhà ăn đã chuẩn bị sẵn thức ăn. Em vừa trải qua kỳ thức tỉnh sinh lý, cần bổ sung năng lượng.”


“Đợi đến khi em ăn no, uống đủ, nghỉ ngơi tốt rồi thì tiêm cho tôi một liều, sau đó hãy mở khóa. Những việc còn lại cứ để robot xử lý.”


Joshua đứng đờ ra, ánh mắt nhìn Bộ trưởng Ngoại giao tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu.


“Tại sao?” Cậu lẩm bẩm.


Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng với kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm, Bộ trưởng Ngoại giao mơ hồ hiểu được chút gì đó.


Nhưng, hắn sinh ra trong một giống loài mà vốn từ vựng biểu đạt cảm xúc vô cùng nghèo nàn, nên cũng khó mà đưa ra một câu trả lời chính xác.


Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáp:


“Em là hùng quân của tôi, tôi là thư chủ của em. Em không cần suy nghĩ nhiều, cũng đừng gánh nặng quá lớn, cứ giao mọi chuyện cho tôi. Đây vốn dĩ là trách nhiệm của tôi với tư cách một thư chủ.”


________________________________________________________________________________


Tác giả có lời muốn nói:


Trước tiên viết phần này – câu chuyện về giống đực Thiên Già.


Sắp tới tôi sẽ chuẩn bị cho cuốn sách mới “Một thai ba bảo, nhưng nam chính sinh”. Dự kiến sẽ bắt đầu đăng vào tháng Chín, nên có thể phần cập nhật của truyện này sẽ bị tạm dừng.


Về ngoại truyện phúc lợi của truyện này, tôi dự định sẽ viết nhiều một chút, kéo dài khoảng hai đến ba năm, viết tùy hứng, lúc nào rảnh thì sẽ viết thêm.


Đừng chờ đợi cập nhật một cách cố định, cũng đừng giục tôi.


Nếu bị giục quá nhiều, tôi chỉ có thể đơn giản kết thúc nó trong một chương mà thôi.


Có thể việc cập nhật kéo dài thế này không được hay lắm, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, vì tôi muốn viết nhiều thêm một chút.


Nếu thật sự không được, mọi người cứ coi như ngoại truyện phúc lợi này chưa từng tồn tại cũng được.


Giả vờ như cuốn sách này chưa từng có những nội dung đó vậy.


________________________________________________________________________________


TÍNH ĐẾN HIỆN TẠI LÀ XONG HẾT NHA!!! *: .. o(≧≦)o ..:*


Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE Story Chương 213: Hoàn
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...