Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Chương 208
PHIÊN NGOẠI – BỮA TIỆC TRÀ CỦA ẢNH VỆ
“Ngươi là Ảnh Vệ?”
Trong không gian phủ sương trắng dưới bầu trời đêm, ba người ngồi đối diện nhau.
Khí tức đặc trưng của Ảnh Vệ quá mức rõ ràng, đủ để họ nhận ra nhau ngay trong đám đông.
“Nói chính xác thì là Ám Vệ.”
Thập Cửu đáp.
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía người mặc đồ đen đối diện.
“Có vẻ như ngươi cũng giống ta.”
Ảnh Nhất im lặng trong giây lát rồi mới lên tiếng:
“Ta từng là Ảnh Vệ của chủ nhân.”
Từng là, giờ thì không còn nữa.
Nghe như một câu chuyện bị vứt bỏ.
Là Ảnh Vệ, nhưng lại bị chủ nhân ruồng rẫy, đây không nghi ngờ gì chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trên đời.
Thập Cửu liếc hắn một cái, ánh mắt có chút thương cảm.
“Nhưng dường như trong chúng ta có một kẻ khác biệt.”
Cả hai đồng loạt nhìn về phía người thứ ba trong nhóm.
Người có mái tóc vàng và đôi mắt dị sắc, mặc quân phục sĩ quan – Thập An: “…..”
“Khụ.”
Thập An ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế, chống hai tay lên bàn, đan mười ngón tay vào nhau, rồi nói:
“Ta thực sự không phải Ảnh Vệ như các ngươi nói. Ta từng là cận vệ của Bệ Hạ, cũng là thư nô. Hiện tại, ta là trùng hậu và nguyên soái của Bệ Hạ.”
Cận Vệ và Ảnh Vệ có chút khác biệt nhưng về bản chất thì tương tự, đều là bảo vệ chủ nhân.
Thư nô….. nghe như một nô lệ, loại có thể gọi chủ nhân là ‘chủ nhân’.
Gộp cả hai lại, cũng có thể xem như tương đương với Ảnh Vệ.
Còn về trùng hậu và nguyên soái….
Thập Cửu bình tĩnh tiếp lời:
“Ta cũng là hoàng hậu và Trấn Quốc Tướng Quân của Bệ Hạ.”
Không chịu thua kém.
Cuối cùng, ánh mắt của hai người đồng loạt rơi lên người Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất: “…..Ta là hoàng hậu của Bệ Hạ.”
Nhưng không có quân chức, không thể giúp Bệ Hạ thống lĩnh binh mã, hình như là thua rồi.
Nhưng mà….
Ảnh Nhất tiếp tục nói:
“Ta còn là người dạy dỗ của Bệ Hạ, ca ca, thông phòng, vú nuôi, chó, đao kiếm, bàn ghế, giường chiếu, bệ đỡ chân, đồ chơi *** ấm ***”
Hả???
Thập Cửu nghe mà ngây người, thần sắc mơ màng, hoàn toàn không thể phản ứng.
Thập An khẽ ho một tiếng, che môi nói: “Các ngươi chơi cũng khá phong phú đấy.”
Ảnh Nhất mím môi mỉm cười, vẻ mặt tự hào.
Thắng rồi!
Thập Cửu âm thầm tính toán thân phận của đối phương, rồi lại tính toán thân phận của chính mình.
Về số lượng, hắn chắc chắn không thể so bì, vậy nên chỉ có thể tìm một con đường khác.
“Ta đã gả cho Bệ Hạ một lần, mà Bệ Hạ cũng đã gả cho ta một lần!”
Thập Cửu ngẩng cao cằm, lần này thì không ai có thể hơn hắn được chứ?
Hắn lấy danh nghĩa ‘tiểu thư’ của phủ Trấn Quốc Tướng Quân, thành thân với Bệ Hạ, trở thành Hoàng Hậu.
Còn Bệ Hạ thì lấy thân phận ‘Công chúa nước Giảo’, kết làm phu thê với hắn.
Thập An trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: “Đây chính là một dạng phu thê đối ngẫu kiểu mới sao?”
Ảnh Nhất hoàn toàn đờ người.
Chuyện này thì hắn thật sự không làm được.
Hắn chưa từng dám nghĩ đến việc Bệ Hạ sẽ gả cho mình.
Chỉ cần dám có ý nghĩ đó thôi cũng đã là một sự bất kính đối với Bệ Hạ.
Phản ứng của hai người khiến Thập Cửu vô cùng đắc ý.
Thành công gỡ lại một ván.
….
“Ngươi và chủ nhân của mình gặp nhau như thế nào?”
Thập Cửu đáp: “Ban đầu ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được phủ Tướng quân thu nhận. Sau khi lão tướng quân qua đời, ta nhận được lời mời từ quản sự Đông Cung, vào Đông Cung chăm ngựa, dắt ngựa, từ đó quen biết chủ nhân___khi ấy vẫn còn là Thái tử.
“Sau này, khi Thái tử đăng cơ, muốn thành lập một đội vệ binh đặc biệt hoạt động trong bóng tối. Ta thề trung thành và trở thành Ám Vệ của chủ nhân.”
Ảnh Nhất nói: “Ở Mộ Triều, năm năm tuổi, mỗi hoàng tử sẽ có một Ảnh Vệ riêng. Ta chính là khi ấy trở thành Ảnh Vệ của chủ nhân.”
“Vậy tức là do triều đình phân phối?” Thập An hỏi.
“Xem như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Trước đó, ta đã từng gặp chủ nhân.”
Ảnh Nhất chậm rãi kể:
“Khi đó, chủ nhân chỉ là một hoàng tử bị ghẻ lạnh, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nhưng vẫn muốn cứu một con quạ sắp chết.”
“Đó là Ảnh Nha của ta.”
“Nó đã già rồi, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Ảnh Đường giao nữa, cái chết chính là kết cục tốt nhất dành cho nó.”
“Nhưng chủ nhân đã nhặt được nó. Ngài ấy xử lý vết thương cho nó, xé áo mình băng bó, để dành thịt trong bữa ăn cho nó, đào giun, hái trái cây cho nó ăn…”
“Nhưng nó vẫn chết.”
“Độc của Ảnh Đường, sao có thể chỉ bằng sự chăm sóc của một đứa trẻ bốn tuổi mà giải được?”
“Chủ nhân đã khóc rất thương tâm.”
“Ngài ấy tự tay chôn nó dưới gốc hoè trong sân, mỗi ngày đều đến thăm, nói chuyện với nó…”
“Khi đó, triều đình chưa lập Thái tử, Ảnh Vệ sẽ được phân phối theo thứ tự cho các hoàng tử. Vậy nên, ta đã cố gắng trở thành người đứng đầu Ảnh Vệ, để khi các hoàng tử tròn năm tuổi, ta có thể đến bên Đại Hoàng Tử, trở thành Ảnh Vệ của chủ nhân.”
“Nói cách khác, ngươi đã tự mình chọn theo Đại Hoàng Tử, theo chủ nhân của ngươi.” Thập Cửu nói.
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Ảnh Nhất vậy mà lại có chút ngượng ngùng.
“Kẻ theo đuổi ánh sao, cuối cùng cũng nhận được sự ban phước của ánh sao.”
Thập An mỉm cười với hắn.
“Có vẻ như chúng ta có khá nhiều điểm giống nhau.”
Ánh mắt của Thập An mang theo vẻ hồi tưởng.
“Ta theo đuổi Bệ Hạ của ta, cùng ngài chinh chiến bốn phương. Trong trận chiến khó khăn nhất, ta đã bảo vệ Bệ Hạ của mình, rồi chết trận sa trường.”
“Chết trận sa trường?!”
Hai Ảnh Vệ trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn người sĩ quan tóc vàng kỳ dị trước mặt, như thể muốn xác nhận xem hắn có thực sự là người sống hay không.
“Nhưng sau đó ta đã sống lại.”
Thập An mỉm cười trấn an bọn họ.
“Nói chính xác hơn, ta đã trùng sinh…..trùng sinh về thời điểm trước khi ta gặp Bệ Hạ. Khi đó, ta bị phản bội trong đấu trường ngầm ở khu hạ thành, đôi cánh xương bị gãy nát, trở thành nô lệ.”
“Khi ấy, Bệ Hạ….vẫn chưa phải là Trùng Hoàng…đã dừng chân trước ta và mua ta về.”
“Chuyện này chưa từng xảy ra trong kiếp trước. Có lẽ chính sự trùng sinh của ta đã thay đổi điều gì đó, hoặc có một nhân tố nào khác tác động. Dù sao đi nữa, ta đã trở thành ‘thư nô’ của Bệ Hạ.”
“Đúng là một câu chuyện kỳ diệu.”
Ảnh Nhất, người chưa từng trải qua loại chuyện này, cảm thán.
Thập Cửu thì lại lộ vẻ trầm tư.
“Có lẽ, ta cũng đã từng có một trải nghiệm tương tự.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng trùng sinh?”
Ảnh Nhất hơi hoảng.
Chẳng lẽ chỉ có mình hắn là chưa từng trùng sinh?
“Không hẳn là ‘trùng sinh’, mà là sau khi sinh con gái, trong đầu ta thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số hình ảnh….giống như một cuộc đời khác mà ta đã từng trải qua.”
Thập Cửu nói: “Trong cuộc đời đó, ta và chủ nhân bên nhau đến bạc đầu, cùng chung chăn gối khi sống, cùng chung quan tài khi chết.”
Thập An nói: “Có lẽ, đó chính là những gì ngươi đã trải qua ở một thế giới khác, và chúng đã được phản chiếu vào tâm trí của ngươi theo cách này.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Được công nhận, Thập Cửu rất vui, hắn và Thập An nhìn nhau mỉm cười.
Ảnh Nhất – người duy nhất chưa từng có trải nghiệm này – bắt đầu tưởng tượng.
____Không biết ta và chủ nhân có tồn tại trong một thế giới như vậy không? Một cuộc đời khác, tương tự nhưng cũng khác biệt?
….
“Vừa rồi ngươi nói, ngươi có một đứa con gái?”
“Phải.” Thập Cửu mỉm cười, “Ta và chủ nhân có một đứa con, Hoàng trưởng nữ, Thái Bình Đế Cơ…..cũng chính là nữ hoàng tương lai.”
“Ồ đúng rồi, trong cuộc đời kia, ta và chủ nhân còn có một đứa con trai, tên là Thanh Yến.”
“Trùng hợp quá, ta và Bệ Hạ cũng có hai ấu trùng.” Thập An cười.
“Ta và Bệ Hạ có ba đứa con.” Ảnh Nhất bình tĩnh nói.
Thắng về số lượng.
“Đáng tiếc, bây giờ Bệ Hạ không cho ta dùng ‘quả thai’ nữa. Ngài bảo nếu ta còn sinh nữa thì sẽ thành sản phụ lớn tuổi mất.”
Ảnh Nhất u sầu hỏi: “Các ngươi nói xem, có phải Bệ Hạ chê ta già rồi không?”
Thập An bắt lấy cổ tay hắn, thăm dò một chút rồi nói:
“Nhìn xương cốt của ngươi thì chưa đến trăm tuổi, không cần lo lắng như vậy đâu.”
“Hả?”
Hai Ảnh Vệ sống ở thế giới bình thường nhìn nhau khó hiểu.
Thập An – vị Nguyên Soái trùng tộc cao cấp, sống lâu như loài bất tử – hỏi lại:
“Chẳng lẽ tuổi thọ trung bình của các ngươi không phải năm trăm năm? Cường giả cấp cao thậm chí còn có thể sống đến cả ngàn năm mà?”
“…Xin lỗi, chúng ta là con người, cảm ơn.”
….
“Nói mới nhớ, ‘quả thai’ là gì?” Thập An hỏi.
“Nghe như loại trái cây ăn trong thời gian mang thai, giống như ‘nhũ quả’ mà ấu trùng ăn vậy?”
Thập Cửu cũng không hiểu, “Chưa từng nghe qua loại quả này.”
Ảnh Nhất nhìn hai người đàn ông trước mặt, chấn động hỏi:
“Chẳng lẽ các ngươi không cần dùng ‘quả thai’ khi mang thai?”
“Không cần.” Thập An nói một cách hiển nhiên, “Ta là trùng cái mà.”
Thập Cửu ban đầu còn có chút khó mở miệng.
Nhưng thấy Thập An thẳng thắn thừa nhận mình là trùng cái, hắn cũng vừa kinh ngạc vừa được khích lệ.
Thế là, hắn cũng thẳng thắn nói: “Ta là song tính.”
Điều này ngược lại khiến Thập An nhìn hắn với ánh mắt khác, “Lưỡng tính?”
Thập Cửu gật đầu.
“Trong vũ trụ cũng có không ít chủng tộc song tính…”
Là một Nguyên soái đã từng trải qua bao sóng gió, Thập An nhanh chóng điều chỉnh tâm lý.
Chỉ còn lại Ảnh Nhất ngơ ngác giữa cơn gió hỗn loạn.
Rõ ràng hai người kia bề ngoài trông chẳng khác gì hắn, vậy mà một người là trùng cái, một người là song tính?
Quả nhiên, thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra.
….
“Đã là nửa đêm rồi, nói chuyện gì đó riêng tư đi.”
“Ý ngươi là kiểu trò chuyện trả phí năm tinh tệ để xem?” Thập An hỏi.
“Nếu cao hơn nữa thì không được, không thể cao hơn giá trị của ta.”
“Nghe có vẻ ngươi khá rẻ.” Thập Cửu ngạc nhiên.
Thập An bình thản nói: “Bảy tinh tệ chính là giá trị của ta, còn tất cả tiền ta kiếm được, toàn bộ tài sản của ta đều thuộc về chủ nhân. Dĩ nhiên, chủ nhân của ta giàu hơn ta rất nhiều, số tài sản này ngài ấy chẳng buồn để mắt tới.”
“Ngươi lại để chủ nhân phải bỏ tiền mua ngươi sao?”
Hai Ảnh Vệ – những người được ‘phân phát miễn phí’ – rất sốc.
“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, kể về ngươi và chủ nhân của ngươi nào.”
Thập An suy nghĩ một chút rồi nói: “Chủ nhân của ta…. à không, là hùng chủ của ta, bị hai ngươi làm lệch cách gọi mất rồi.”
“Hùng chủ của ta là trùng đực cấp SSS duy nhất trong lịch sử, có tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể đồng thời điều khiển vô số xúc tu tinh thần.”
“Xúc tu?!”
Hai Ảnh Vệ – những con người bình thường – trợn tròn mắt.
“Phải, xúc tu tinh thần vô hình. Đôi khi hùng chủ của ta có thể ngưng tụ chúng thành hình dạng cụ thể, trông giống như thạch trong suốt.”
“Xúc tu tinh thần mang theo tinh thần lực của trùng đực, có thể đem lại kh*** c*m và k*ch th*ch tột độ cho trùng cái. Bất kể là khi chiến đấu bị quất roi, hay bị trói buộc, hoặc là những cách khác, tất cả đều vô cùng…. phấn khích.”
“Nghe có vẻ lợi hại thật.”
Thập Cửu suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Nhưng mà, chủ nhân của ta có thể ân ái với ta trên lưng ngựa, trong suối nước nóng, trong trướng soái quân đội, trên long sàng…. hơn nữa, ân ái cả hai nơi!”
Tê___
Hai nơi? Thuộc tính cơ thể này quả thật không thể so sánh.
Tiếp theo.
“Ta có thể làm chó cho chủ nhân.” Ảnh Nhất lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Chủ nhân sẽ tự tay đeo đuôi sói cho ta, nâng đuôi ta lên rồi ân ái với ta. Ta là cún cưng của chủ nhân. Nhưng ban ngày ta phải làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, chỉ có ban đêm mới có thể làm chó và món đồ chơi của chủ nhân trong màn trướng. Tiếc là đến giờ chủ nhân vẫn không cho ta làm ***, ngươi biết đấy.”
Hai người còn lại: “…”
Cái này cũng thật là kinh dị…
Thập An khẽ thay đổi sắc mặt, sau đó nói:
“Được rồi, cuộc trò chuyện giá năm tinh tệ đến đây thôi, hùng chủ đang gọi ta, ta phải đi rồi. Rất vui khi gặp các ngươi, có duyên sẽ tái ngộ.”
Bóng dáng của Thập An biến mất khỏi bàn.
Ảnh Nhất cũng đứng dậy: “Ta cũng phải đi hầu hạ Bệ Hạ thay y phục rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi hai người rời đi, Thập Cửu cũng nghe thấy tiếng Bệ Hạ gọi mình.
“Có lẽ ta nên hỏi Bệ Hạ xem…. liệu ngài có hứng thú với việc nuôi chó không.”
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là ngoại truyện liên kết giữa nhiều bộ truyện:
Ảnh Nhất (X) từ “Cải tạo tra công, BE chuyển HE”
Thập Cửu từ “Ta cứ tưởng mình cầm kịch bản tra công (Cá biệt tra công)”
Thập An từ “Bảy tinh tệ một con trùng tộc”
________________________________________________________________________________
o(**)o
Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Đánh giá:
Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Story
Chương 208
10.0/10 từ 13 lượt.
