Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Chương 182
PHIÊN NGOẠI – BÁNH KEM NHỎ CHẠY TRỐN
Thiên Già Hoàng vén mái tóc rũ trước trán ra sau đầu, ngước lên nhìn cậu.
“Cứ để mặc thế này, Sese không thấy khó chịu sao?”
Ánh mắt của Moose dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của Thiên Già Hoàng, môi cậu mím chặt, quay đầu sang hướng khác, giọng nghẹn lại:
“Không sao cả. Dù gì thì, chỉ cần ở bên cạnh ngài theo cách này, lúc nào ta cũng thấy khó chịu.”
Thiên Già Hoàng mấp máy môi, im lặng nhìn vào đôi mắt đang rung lên của Moose.
Một lúc sau, hắn cúi mắt xuống, giọng khàn khàn:
“Ta hiểu rồi.”
Thiên Già Hoàng chỉ rời khỏi khi Moose đã phát tán xong tin tức tố.
Moose thu mình vào chăn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Thiên Già Hoàng đứng yên lặng bên giường rất lâu, cho đến khi trời gần sáng mới rời đi.
[Lựa chọn trước khi rời đi]:
Bị cảm xúc lấn át, để lại dự thảo pháp luật và chìa khóa bí mật.
Đặt trách nhiệm hoàng đế lên trên cảm xúc cá nhân, lập tức rời đi.
[Lựa chọn ]
Trước khi rời đi, Thiên Già Hoàng để lại một bản dự thảo sửa đổi pháp luật.
Cùng với đó, hắn để lại chìa khóa bí mật tượng trưng cho quyền hạn của hoàng đế.
“Sese muốn viết gì thì cứ viết đi.”
……
[Lựa chọn ]
Aks rời đi ngay lập tức.
Trong xã hội này, giống đực không có quyền chính trị, không được can thiệp vào việc sửa đổi pháp luật.
Dù hoàng phi có bất mãn với địa vị của giống đực nhưng hàng ngàn năm phát triển đã chứng minh đây là mô hình phù hợp nhất với xã hội Thiên Già.
Hắn đã thúc đẩy chế độ quân công, giải phóng giống đực khỏi sự độc quyền của tầng lớp quý tộc, tạo cơ hội cho giống cái bình dân giành được bạn đời giống đực.
Chính điều đó đã tạo nên một đế quốc Thiên Già ngày nay – toàn dân là binh, cường thịnh và phồn vinh.
Tuy nhiên, dù hắn có thể mang lại cơ hội cho giống cái bình dân, lại chẳng thể giữ được trái tim của chính bạn đời mình.
Hoàng phi nói rằng, cậu muốn tự do.
Nói rằng chỉ cần ở bên hắn, lúc nào cậu cũng thấy khó chịu.
Thiên Già Hoàng đưa tay lên vuốt bụng đã bắt đầu lộ rõ, ánh mắt mơ hồ nhìn con đường phía trước chìm trong sương mù, lòng ngập tràn đau đớn và chua xót.
Trong tẩm cung, cảm nhận được sự rời đi của Thiên Già Hoàng, Moose mở mắt nhìn đến sáng.
Dù ánh sáng ban ngày xuyên qua khe rèm cửa chiếu lên bàn tay đặt trên gối khiến làn da ấy nóng rực, Moose vẫn nằm im lặng, không nhúc nhích.
Cậu còn có thể làm gì đây?
Pháp luật vẫn sẽ được ban hành. Thiên Già Hoàng đại diện cho hoàng quyền và quân quyền, đánh bại tầng lớp quý tộc ăn sâu bám rễ, phân chia lại lợi ích. Đây là lễ hội của những kẻ chiến thắng.
Còn giống đực, chỉ là một phần trong lợi ích bị phân chia ấy.
Giống đực chưa bao giờ có quyền lựa chọn.
Dịch bệnh tinh thần vẫn sẽ bùng phát.
Cậu chẳng làm được gì cả.
Moose kéo bàn tay đã bị ánh nắng thiêu đốt đến nóng rực, rời khỏi vùng sáng, ẩn mình trong bóng tối.
Hương vị của ánh sáng gần ngay trước mắt nhưng cậu lại cảm thấy bản thân đang thối rữa và chết dần.
Hoàng phi không rời giường, những người hầu bên ngoài tẩm cung cũng không dám quấy rầy.
Đột nhiên, thiết bị của người hầu trưởng sáng lên, nhận được một thông báo có khách mới.
Người hầu trưởng thoáng do dự, rồi gõ cửa phòng hoàng phi, thấp giọng báo cáo:
“Thưa hoàng phi, hùng quân của Bộ trưởng ngoại giao xin cầu kiến.”
Moose sững sờ ngồi dậy.
Joshua?
Sao cậu ta lại đột ngột đến thăm?
Giống đực ở Thiên Già khi ra ngoài hoặc đến thăm nhà khác đều cần được sự đồng ý của cả hai bên thư chủ.
Điều này có vẻ như là sự sắp xếp của Thiên Già Hoàng.
Muốn Joshua đến thuyết phục cậu sao?
Moose rời giường, đi rửa mặt chải đầu.
Dù thế nào cũng không quan trọng, cậu không muốn làm liên lụy đến Joshua.
Cậu cũng không muốn Joshua nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình, không muốn cậu ta phải lo lắng.
Moose chỉnh trang xong, tiếp đón Joshua trong phòng khách của tẩm cung.
Người hầu đã chuẩn bị sẵn trái cây và điểm tâm, rồi khéo léo lui ra khi hai người bắt đầu trò chuyện.
Nhìn người bạn thân ngồi đối diện, ánh mắt trong suốt tựa hồ như có thể nhìn thấu mọi thứ, Moose cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cậu cúi đầu, cầm trái cây lên lột vỏ, giả vờ như đang trò chuyện thông thường:
“Sau buổi dạ tiệc lần trước gặp nhau, tôi đã định tìm dịp mời cậu và các giống đực khác vào cung chơi. Tôi còn đang đau đầu nghĩ xem nên viết thiệp mời thế nào, không ngờ cậu lại đến trước.”
“Cậu muốn gặp tôi, còn cần thiệp mời sao?”
Joshua đáp lời, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng cổ bằng đá quý tinh xảo và lộng lẫy của Moose.
Mỗi giống đực Thiên Già đều có một chiếc vòng cổ tương tự.
Dù kiểu dáng bên ngoài có khác nhau nhưng công dụng đều giống nhau: kiểm soát giống đực, giám sát mọi hành động của họ, bao gồm cả biến động tin tức tố.
Một số điều không thể nói ra bằng lời.
[Đi theo tôi.]
Giọng nói tinh thần của Joshua vang lên trong đầu Moose. Cậu sững người, ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt xanh băng giá trong suốt của Joshua.
Moose hé miệng, định chất vấn, nhưng nhận ra điều gì đó, liền đổi sang giao tiếp bằng tinh thần.
[Cậu đang nói gì vậy?]
[Chính là điều cậu đang nghĩ, đi theo tôi, rời khỏi nơi này, rời khỏi hoàng cung.]
[Cậu điên rồi sao?]
Moose nhìn cậu ta với vẻ không thể tin nổi.
[Cậu biết làm vậy nghĩa là gì không?]
[Điên còn hơn là chết.]
Moose lập tức đứng phắt dậy, vòng qua bàn trà, nắm lấy bàn tay đeo găng trắng của Joshua, đôi mắt đầy kinh ngạc và truy vấn.
[Cậu…]
Moose nghĩ rằng Joshua cũng nhìn thấy tương lai ấy.
Dịch bệnh tinh thần bùng phát từ Đế Đô, tất cả giống đực sẽ chết.
[Tôi nhìn thấy một bông hồng sắp úa tàn.]
Joshua nhìn Moose và nói.
Moose ngẩn người.
Không phải tương lai. Không phải dịch bệnh tinh thần.
Sự bối rối của Moose chỉ thoáng qua trong chốc lát. Cậu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nở một nụ cười, giả vờ như không hiểu.
“Những bông hồng trong vườn luôn có người chuyên chăm sóc, nở rất đẹp.”
Trừ khoảng thời gian Thiên Già Hoàng thay người làm vườn bằng những người máy Thiên Già.
Người máy Thiên Già làm việc thô bạo.
Nhờ thay hoa thường xuyên, vườn hoa mới không bị trơ trụi.
Joshua lắc đầu.
“Những bông hồng từ vùng hoang dã không phù hợp với đất ở Đế Đô. Dù chăm sóc thế nào, bên ngoài có thể vẫn đẹp nhưng bên trong đã cạn kiệt, sớm muộn gì cũng sẽ héo tàn.”
Cậu ta đã từng chứng kiến nhiều giống đực tàn úa và chết đi trong hậu viện của Thiên Già.
Có người cậu ta tận mắt nhìn thấy, có người chỉ qua những hình ảnh lưu lại.
Joshua hiểu rõ đó là cảm giác thế nào.
Đó là một nỗi chết chóc mà không bộ y phục nào, không món trang sức nào có thể che giấu được.
Chết lặng trong tiếng ồn ào và náo nhiệt.
Từ buổi dạ tiệc lần trước, Joshua đã mơ hồ cảm nhận được điều đó ở Moose.
Hiện tại, cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn.
Cậu ta không muốn thấy người bạn của mình lụi tàn trong im lặng.
[Vì vậy, đi theo tôi. Chúng ta cùng trốn khỏi nơi này.]
Joshua, vốn không thích tiếp xúc cơ thể với những người Thiên Già khác, chủ động nắm lấy tay Moose, ánh mắt kiên định.
[Phi thuyền mà tôi đi đến đây là chiếc được Bộ trưởng ngoại giao cải tạo. Nó có thể thực hiện nhảy không gian siêu cấp, hiệu suất ngang ngửa với phi thuyền quân đội. Chỉ cần một chớp mắt, chúng ta có thể rời khỏi Đế Đô, xuất hiện ở các tinh hệ khác.]
Đế quốc luôn cấm cải tạo phi thuyền trái phép.
Nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì chứ?
Luật pháp không thể kiểm soát những kẻ thực sự đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Cũng chẳng có Thiên Già nào dám dừng phi thuyền của Bộ trưởng ngoại giao để kiểm tra.
Trước khi đến đây, Joshua có linh cảm và chọn chiếc phi thuyền mà Bộ trưởng ngoại giao từng khoe với mình.
Giờ nó có tác dụng rồi.
Còn chuyện sau này Bộ trưởng ngoại giao có bị liên lụy thế nào, không nằm trong phạm vi quan tâm của Joshua.
Cùng lắm thì bị đình chỉ để điều tra, qua một thời gian lại được phục chức. Thậm chí, nhân cơ hội ấy, anh ta có thể đổi sang một hùng quân mới mà anh ta dễ gần gũi hơn.
[Bộ trưởng ngoại giao trước đây đã tặng tôi một số đồng tiền lưu niệm từ các quốc gia khác, cộng thêm một ít trang sức lặt vặt, chắc đủ để chúng ta sống một thời gian sau khi rời khỏi Thiên Già.]
[Tuy nhiên, các thiết bị định vị và theo dõi trên phi thuyền cần cậu gỡ bỏ. À, cả cái này nữa.]
Joshua chỉ vào chiếc vòng cổ của mình.
Moose không ngờ Joshua lại tính toán nhiều đến vậy.
Có lẽ cậu ta đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.
Nhưng mà…
[Quá nguy hiểm.]
[Đưa hoàng phi bỏ trốn là tội phản quốc. Một khi bị bắt, cậu biết hậu quả sẽ ra sao không?]
Joshua nghĩ ngợi một chút.
[Giống đực cấp A là nguồn tài nguyên hiếm, chắc chắn họ sẽ không xử tử tôi. Có lẽ… tôi sẽ bị đưa đến trung tâm an ủi và lai giống.]
Chỉ vừa nhắc đến từ đó, Joshua đã lộ ra vẻ mặt chán ghét.
[Tôi sẽ không để họ đạt được mục đích.]
Ngay cả khi thật sự bị bắt, cậu ta cũng sẽ chọn cách tự kết liễu.
Tự sát bằng sức mạnh tinh thần rất đơn giản, chỉ cần một khoảnh khắc.
Cậu ta sẽ tự kết thúc trước khi bị quân đội Thiên Già gắn thiết bị phong tỏa tinh thần.
Moose không thể để Joshua đối mặt với mối nguy hiểm như vậy.
[Tôi sẽ không đi đâu. Cái gì mà hoa hồng héo úa chứ, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi sống rất tốt, Thiên Già Hoàng… rất cưng chiều tôi. Cậu nhìn xem, cả cung điện đầy những thứ này…]
Joshua phối hợp liếc mắt nhìn quanh, rồi bình luận:
[Quả thật giống như một viện bảo tàng vậy. Tất cả đều là những thứ trang trí xa hoa tinh xảo, không có chút hơi thở của cuộc sống. Cậu coi mình là một du khách đang ở nhờ hoàng cung sao?]
Lạnh lẽo, sang trọng, nhưng không có tình cảm.
Một ngôi nhà thực sự không phải như thế này.
Dù Joshua chưa từng thấy một ngôi nhà đúng nghĩa, cậu ta vẫn biết chắc chắn nó không phải là nơi như trước mặt.
Nơi này quá sạch sẽ và ngăn nắp.
Đến mức một người có chứng sạch sẽ nhẹ như cậu ta cũng không cảm thấy chút khó chịu nào khi bước vào.
Moose không thể thốt nên lời phản bác.
Cậu biết mình sớm muộn gì cũng sẽ chết vì dịch bệnh tinh thần, cũng biết Thiên Già Hoàng chỉ coi cậu như một công cụ để lấy tin tức tố.
Cậu chưa bao giờ coi nơi này là nhà, chỉ là một linh hồn cô đơn tạm trú tại đây.
[Cậu từng là người can đảm và không sợ mạo hiểm nhất trong chúng ta. Điều gì đã trói buộc cậu vậy?]
Joshua hỏi.
Moose vẫn không thể trả lời.
Người từng dám lao vào những chiến tuyến nguy hiểm nhất giờ lại bị giam cầm trong lồng.
Là vì quy tắc của Đế quốc? Hay vì quyền lực của Thiên Già Hoàng? Hoặc có lẽ là căn bệnh tinh thần sắp đến?
Joshua nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên y phục, nói:
[Nếu cậu không đi với tôi, tôi sẽ tự mình đi một mình bằng phi thuyền Thiên Già đó.]
[Ôi trời, tôi chỉ biết dùng chế độ tự động, không biết điều khiển phi thuyền. Ra khỏi Đế Đô Tinh là bị bắt ngay ấy chứ.]
Joshua giả vờ khó xử, thở dài, lại liếc nhìn Moose một cách đầy ẩn ý, ánh mắt chất chứa sự trách móc.
[Đến lúc đó, cậu chỉ có thể đến trung tâm an ủi để thăm tôi thôi.]
Moose biết Joshua đang cố tình kích mình, nhưng cậu không có cách nào phản bác.
Bởi vì Joshua hoàn toàn có thể làm vậy.
Cậu ta có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tính khí lại mãnh liệt nhất trong số họ.
Nếu điên lên, cậu ta sẽ liều mạng hơn bất kỳ ai.
Lựa chọn tiếp tục ở lại nơi này, chỉ có một kết cục chết chóc.
Dưới ảnh hưởng của bệnh dịch tinh thần, không ai có thể sống sót.
Chi bằng….. đánh cược lần này.
Ít nhất thì có thể đưa Joshua rời đi.
Dù trong những hình ảnh tương lai mà Moose thấy, kể cả các giống đực được đưa ra ngoài lãnh thổ Thiên Già, cuối cùng vẫn lần lượt bị nhiễm bệnh mà chết.
Nhưng lỡ như thì sao?
Trước khi dịch bệnh tinh thần bùng phát, thử một lần cũng không sao.
Chỉ là… cậu không thể đưa thêm nhiều giống đực rời đi, cũng không thể để nhiều trùng mạo hiểm cùng cậu.
[Tôi sẽ đi cùng cậu.]
Moose nói.
[Nhưng tôi cần chuẩn bị một vài thứ.]
–
Vài phút sau, Joshua nhìn mấy ống máu trên bàn, rồi lại nhìn Moose – khuôn mặt tái nhợt, đang dùng tay ấn chặt vết thương trên cánh tay để cầm máu.
Vẻ mặt Joshua đầy khó chịu, trách cậu không biết giữ sức khỏe.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn phải cầm khăn vải lên, giúp cậu ấn vết thương.
[Trứng trong bụng Thiên Già Hoàng cần tin tức tố, chỉ có cấp độ của tôi mới đủ.]
Moose cẩn thận đặt ba ống máu vào hộp bảo quản lạnh trên bàn.
[Chừng này….. chắc đủ để ngài ấy sinh trứng suôn sẻ.]
Vì liên quan đến một sinh mệnh khác, Joshua không thể phản đối được.
[Nhưng cậu làm quá rồi! Nhiêu đây là thừa thãi, không cần nhiều thế!]
Máu chứa hàm lượng tin tức tố cực cao, nằm trong số những nơi đậm đặc nhất của cơ thể.
Chỉ cần tinh lọc một chút là đủ dùng trong thời gian dài.
[Cậu định bao luôn cả tin tức tố cho trứng tiếp theo của ngài ấy sao? Đến lúc ngài ấy mang trứng của giống đực khác nhưng lại dùng tin tức tố của cậu!]
Joshua tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Moose cụp mắt, hàng mi khẽ run rẩy.
[Không sao đâu, coi như cứu thêm một mạng nữa.]
Dù gì tình cảnh hiện tại cũng không khác gì giả thuyết của Joshua.
[Đi thôi.]
Moose buông tay áo xuống, xử lý sạch sẽ mùi hương trong phòng và trên người rồi cùng Joshua rời đi.
Nghe thấy tiếng động, người hầu trưởng quay người lại, cúi đầu hỏi:
“Điện hạ muốn đến vườn hoa sao? Để tôi chuẩn bị ngay….”
Tiếng của người hầu trưởng chợt ngưng bặt, gương mặt cứng đờ khi mở thiết bị liên lạc.
Moose dùng tinh thần lực điều khiển ông ta gọi cho đội hộ vệ.
“Hoàng phi điện hạ mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Hùng quân của ngài Bộ trưởng ngoại giao chuẩn bị rời khỏi cung, mang phi thuyền qua đây.”
Sau đó, Moose tiếp tục áp dụng biện pháp tương tự để thôi miên đội hộ vệ, khiến họ quên đi sự hiện diện của cậu.
Hai người thuận lợi lên phi thuyền.
Moose ban đầu thiết lập chế độ lái tự động, cài đặt cho phi thuyền trở về phủ của Bộ trưởng ngoại giao.
Khi phi thuyền rời khỏi hoàng cung một khoảng cách an toàn, Moose lập tức xâm nhập vào tất cả các thiết bị định vị, khiến chúng hiển thị một lộ trình giả, vẫn tiếp tục hướng về phủ Bộ trưởng ngoại giao.
Đồng thời, cậu chuyển chế độ lái sang điều khiển thủ công.
Moose nhìn lần cuối về hướng hoàng cung, tay nhẹ đặt lên bàn điều khiển.
Phi thuyền thực hiện một cú ngoặt đẹp mắt, tăng độ cao, lao về phía bầu trời bao la.
–
Tại hoàng cung, bên trong thư phòng của Thiên Già Hoàng.
Aks như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực mà không rõ lý do.
“Hoàng phi đâu rồi?”
Thiên Già Hoàng liên lạc với người hầu trưởng của cung điện hoàng phi.
“Hoàng phi điện hạ mệt rồi, đang nghỉ ngơi.”
Người hầu trưởng đáp lời.
Thiên Già Hoàng cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên màn hình ảo đang hiển thị những thông số ổn định.
Hắn quá quen thuộc với dữ liệu cơ thể của hoàng phi.
Quen thuộc đến mức… chỉ cần liếc qua đã có thể phân biệt thật giả.
________________________________________________________________________________
§(**)§(o′o)
Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Đánh giá:
Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Story
Chương 182
10.0/10 từ 13 lượt.
