Top 15 Bài văn hay viết về ngày 8/3
Sắp đến ngày 8/3, trong niềm vui hân hoan của phụ nữ trên toàn thế giới, ở đâu đó trên mảnh đất Việt Nam, có những người con viết tâm thư dành tặng mẹ. Bạn sẽ ... xem thêm...nghẹn ngào khi đọc những bài văn hay viết về ngày 8/3 này đấy! Và Toplist đã tổng hợp trong bài viết sau, mời các bạn cùng đọc nhé!
-
"Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”.
Thật vậy, lòng mẹ cao cả vô cùng, mẹ thương con mình bằng cả một khoảng trời, mẹ chăm sóc con từ khi thai nghén đến khi trưởng thành, suốt chặng đường đời hình ảnh người mẹ sẽ theo xuyên suốt người con, là biển bờ vững chãi cho con nương tựa. Khi cuộc sống bên ngoài khiến con mỏi mệt thì người mẹ sẽ luôn dang rộng vòng tay chào đón con chở về và khi con mắc những sai lầm trong cuộc sống mẹ là người che chở và mẹ người bao bọc cho con. Và mẹ tôi cũng vậy!Chị em chúng tôi chưa bao giờ được/bị dạy: “mẹ đã sinh ra ta, vất vả nuôi nấng ta, nên ta PHẢI nhớ công ơn sinh thành, PHẢI đền đáp công ơn...”, nhưng chị em chúng tôi cảm nhận được tình yêu của mẹ, và hiểu rằng “Ông Trời” không thể dõi theo chúng ta ở khắp mọi nơi, vì vậy ông tạo ra người mẹ. Chúng tôi yêu mẹ vì chúng tôi cảm nhận được tình mẹ từ khi mới ra đời, chứ không phải vì lý thuyết giáo điều kia.
Mẹ chẳng bao giờ kể lể về những hy sinh mẹ dành cho chúng tôi, lúc nào mẹ cũng nói “mẹ vui lắm, mẹ sướng nhất...” Mẹ hay nhắc đến câu nói của bà ngoại “khi con làm một việc tốt cho ai đó, con hãy quên nó đi, nhưng khi con có lỗi thì con hãy nghĩ kỹ về nó”. Có lẽ vì thế mà mẹ luôn vui tươi thậm chí có thể nói là hồn nhiên, chẳng mất thời gian trách móc những kẻ vô ơn bao giờ.Mẹ ơi! Mẹ đã bao gian nan trải qua 9 tháng 10 ngày để sinh hạ ra con. Rồi mẹ lại chăm bẵm cho con từng chút, từng chút một để con trở thành một người con ngoan và biết vâng lời cha mẹ. Mẹ đã dạy con phải biết thương yêu người khác, phải biết tự chăm lo cho bản thân mình khi lớn lên. Mẹ đã dạy con rất nhiều, nhiều lắm mẹ ơi. Những lời dạy của mẹ con đều khắc cốt ghi tâm. Con xin lỗi khi con đã nói dối mẹ. Mẹ đã nuôi nấng con qua bao năm để con nên người. Vậy mà đến ngày hôm nay con mới có dịp đền đáp công ơn của mẹ! Mẹ ơi, ngày nay, con chúc mẹ hạnh phúc với gia đình, mãi trẻ đẹp để nuôi dưỡng con, chỉ bảo cho con trong đường đời. Con mong mẹ luôn vui vẻ. Mẹ vui thì con cũng rất hạnh phúc. Mỗi nụ cười của mẹ đều làm ấm lòng con. Dù con có đi khắp phương trời, thì mỗi giây, mỗi phút con đều nghĩ về mẹ! Người mẹ hiền của con.
Mẹ là ánh sáng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất con có. Để nuôi con khôn lớn trưởng thành, mẹ đã hi sinh mọi thứ, chấp nhận bao nhọc nhằn. Mỗi lần nhìn mái tóc điểm sương vì năm tháng của mẹ, lòng con lại quặn thắt. Từ giờ mẹ hãy nghỉ ngơi đi nhé, con sẽ chăm sóc, bù đắp cho mẹ thật nhiều.
-
3 tuổi: ‘ Con yêu mẹ, mẹ ơi!”.
10 tuổi:” Vâng, gì cũng được.”.
16 tuổi:” mẹ mình thật là lắm chuyện”
18 tuổi : Tôi muốn rời khỏi căn nhà này.”
25 tuổi: Mẹ ơi.! Mẹ nói đúng.
30 tuổi: Mẹ ơi! Con muốn về nhà với mẹ.
50 tuổi: Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con mẹ ơi…
70 tuổi: Tôi muốn từ bỏ tất cả để có mẹ bên cạnh”Mỗi chúng ta chỉ có một người mẹ mà thôi, mẹ của chúng ta là người mẹ vĩ đại nhất, sẵn sàng hi sinh tất cả để cho chúng ta sự sống. Và tôi cũng thế, mẹ của tôi là người tuyệt vời nhất trên đời.
Có thể người ngoài nhìn vào và bật cười vì con làm quá chỉ giỏi viết trên mạng xã hội chứ ngoài đời chả dám nói chỉ giỏi nói suông. Nhưng con cũng mặc, điều con hạnh phúc hiện tại đó là mẹ vẫn còn bên cạnh con để con được nói lời cảm ơn mẹ. Vì đã sinh ra con vất vả nuôi con ăn học, mặc cho sức khỏe bản thân.
Chỉ tiếc rằng con phải xa nhà, xa mẹ chắc 8/3 này mẹ buồn lắm khi con không về cạnh mẹ được. Không nấu cho mẹ món ngon tự tay con nấu, không tặng cho mẹ được món quá nào ý nghĩa hay thậm chí chẳng phụ mẹ được việc nhà. Điều con có thể làm lúc này chỉ có thể là điện thoại cho mẹ một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Tuy có buồn, có khóc nhưng con sẽ cố giấu đi không để mẹ phải buồn vì con đâu mẹ ạ. Chỉ cần con được nghe thấy tiếng mẹ cười, mẹ trò chuyện quan tâm con là đủ rồi.
Con trai của mẹ giờ đã lớn rồi, đã biết tự lo cho mình nhiều hơn, đôi khi còn vụng về chuyện nấu ăn nhưng mẹ đã nói: "chưa thử sao biết là không làm được hả con" Đôi lúc công việc bận biệu nhưng mẹ vẫn hay hỏi thăm con "cơm chưa có mệt không?". Tuy chỉ những câu hỏi đơn giản nhưng con hạnh phúc lắm mẹ à. Vì ít ra con còn có mẹ để sẻ chia, quan tâm và an ủi con lúc con mất phương hướng thì mẹ là người giúp con xác định lại được.
Con giờ đây không mong gì hơn là mẹ sẽ vẫn khỏe và sẽ ở bên con vậy là được. Để khi đi đâu xa con vẫn có một nơi gọi là nhà và được gặp mẹ kêu tiếng "mẹ ơi" với con vậy là đủ rồi bao cực khổ của mẹ giờ đây hãy để con thay mẹ, mẹ hãy an tâm mẹ nhé ! Con yêu mẹ nhiều mẹ của con.
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con và nuôi con khôn lớn cảm ơn mẹ vì mẹ luôn là người chịu nhiều vất vả vì chúng con cảm ơn mẹ vì mẹ là người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình cho chúng con và gia đình. 8/3 con không có gì hơn ngoài lời chúc cho mẹ luôn vui vẻ khoẻ mạnh, luôn là điểm tựa vững chắc cho chúng con người phụ nữa tuyệt vời nhất của đời con, cảm ơn mẹ vì tất cả.
-
Thế là ngày 8/3 đã đến…
Con đã tặng, tặng rất nhiều quà, nhưng chưa một lần con có món quà nào tặng mẹ hay đơn giản là câu nói “Con yêu mẹ”. Dù mẹ là người ở bên con nhiều nhất, thương con nhất mà không toan tính. Khi ở gần có lẽ con thấy những việc đó quá đỗi bình thường và cũng chả nghĩ gì hết nhưng….giờ đây….chính lúc này….con đã là sinh viên đại học, đã xa nhà. Đúng như người ta vẫn nói mẹ ạ! Khi xa một ai đó mới thấy họ quan trọng đến thế nào? Không được mẹ chăm lo cho từng chút, ko được mẹ quan tâm thường xuyên hơn con mới thấy thèm sự quan tâm, câu quát mắng của mẹ rất nhiều!
Con cũng có người yêu. Nhưng mẹ không biết đâu nhỉ? Con cũng mua cho bạn gái con những món quà đắt giá. Nhưng con cũng lại quên mất mẹ – chỗ dựa tinh thần cho con lúc con cần và người yêu con nhất.
Năm nay con sẽ khác mẹ ạ người mà con muốn tặng quà nhất là mẹ nhưng con lại ở xa nhà biết sao đây nhỉ? Nhưng mẹ đã nói ” Quà đâu nhất thiết là vật chất” . Và bất chợt hình như con chưa nói với mẹ rằng “con yêu mẹ” , có nói thì lúc đó con quá bé và chỉ nghe theo lời người khác chứ chưa thể cảm nhận. Con biết sẽ có rất nhiều người hỏi tại sao con lại muốn nói lời yêu với vì có lẽ các bạn của con cũng thế lên đại học nhắn tin cho mẹ gọi là có cho xong chứ chả mấy ai gọi về nói “Con yêu mẹ”. Cũng có người nói với con rằng thể hiện là chính. Ukm, biết là thế nhưng từ sâu thẳm ai cho muốn nghe con mình nói câu đó phải không mẹ. Cũng như ai đó yêu ý nếu cứ thể hiện mà không nói lời yêu với người mình yêu xem lúc đó biết ngay thôi mẹ nhỉ? Thế mà mẹ chả một lời kêu gì cả? Mẹ thật vị tha, bao dung con……..
Mẹ chắc bất ngờ lắm khi con gọi về đúng ko? Nhưng rồi ai cũng phải lớn, cũng phải hiểu ra nhiều thứ chứ mẹ nhỉ? .
Mẹ ơi…. Lúc này con nhớ mẹ.
Và…
…Mẹ có nhớ không nhỉ những lúc con bị bố đánh, mẹ là người bênh con và cầm cái roi của bố đầu tiên
…Lúc con đánh thằng bạn khóc nó về cáo mẹ, mẹ đứng đó và mắng con nhưng vẫn có cái nháy mắt nói thành lời “giả vờ thôi con nhé!”
…Lúc mẹ đánh con khóc nhưng chỉ một lúc sau sẽ là bịch sữa, gói bim bim mua cho con
…Con thì mê xem phim cứ đến giờ là ngồi cắm đầu vào xem mẹ cứ cẩm con bảo “5 phút nữa mẹ nhé” thế là mẹ cho con xem xong luôn
…Con đá bóng gãy chân, mẹ cấm con đá bóng nhưng khi con khỏi , đến giờ đá bóng thấy con còn ở nhà mẹ lại hỏi “Hôm nay không đi đá bóng hả?”
…Lúc con bị viết bản kiểm điểm cả bố và mẹ đều không kí cho con. Nhưng khi sáng dậy con đã thấy bảng kiểm điểm đã có chứ kí và một dòng nhắn của mẹ “Cố gắng học nhé con mẹ luôn tin tưởng con”
…Lúc con đi lên học đại học mẹ đã khóc cả mấy ngày đúng ko? Con biết mà
…Con đã có ý định bỏ học và mẹ đã người mà đã lôi con khỏi suy nghĩ sai lầm đó mà
…
…
Còn nhiều nữa mẹ nhỉ? Sao mà kể hết được lòng vị tha, yêu thương, và tình yêu của mẹ dành cho con được. Nhưng có lẽ câu “Con yêu mẹ” lại tỉ lệ nghịch với tình yêu của mẹ.Và đôi khi câu nói đó lại ngượng ngạo đối với chính con mẹ ạ!
Ngày 8/3 đến mẹ cũng ko được nhận quà mẹ đúng ko? Vì nhà mình làm nông mà đâu có khái niệm 8/3. Mẹ vẫn là người phụ nữ chăm lo cho gia đình như những ngày bình thường. Dường như đã quen với mẹ rồi thì phải?
Nhưng…
…Mẹ ơi ! Hãy chờ nhé mẹ…Đến 8/3 con sẽ gọi điện về cho mẹ
Đừng để lời nói ra muộn màng bạn ạ. Dù gì ta thể hiện bằng hành động rồi cũng phải thể hiện bằng lời nói nhé
Còn các bạn, ngày 8/3 cũng hãy nói với mẹ nhé!
-
Mỗi lần sắp đến ngày 8/3 tôi lại được nghe những chương trình chuyên đề về ngày lễ này cùng những buổi hội họp nhằm tôn vinh phụ nữ.
Đây là ngày lễ Quốc tế phụ nữ, ở nước ngoài thì không biết như thế nào, nhưng ở Việt Nam người ta thường hô hào thanh niên, nam giới phải đặc biệt chú trọng đến mẹ, đến vợ mình trong ngày lễ kỷ niệm này.
Hãy dành cho họ những món quà thật dễ thương, hãy chia sẻ với họ công việc nhà hôm đó để họ rảnh rang tung tăng đây đó.
Một ngày lễ thật ý nghĩa dùng để bày tỏ sự biết ơn của chồng, của con, với những người vợ, người mẹ luôn nhọc nhằn trong công việc vì họ. . . những cô gái chưa chồng cũng được ăn theo vì là phụ nữ, và được người yêu chăm sóc cẩn thận hơn, ưu ái hơn mặc dù trước đó họ vẫn được chăm sóc vì là “người yêu”.
Nói về vai trò của người phụ nữ Việt Nam trong gia đình: Thật là vất vả! Nếu như ngày trước, người chồng đi làm kiếm tiền chi tiêu trong gia đình, người vợ ở nhà chăm sóc con cái, bếp núc giặt giũ. Và công việc ấy được đặt tên là nội trợ. Hai từ nội trợ nghe nó đơn giản làm sao nhưng công việc thì không đơn giản chút nào.
Cứ mỗi sáng ra người vợ phải quét dọn nhà cửa, cẩn thận thì cũng phải hơn một tiếng, nếu có con thì lại phải vừa làm vừa chăm con, chợ búa nấu nướng là hết một buổi sáng để có buổi cơm trưa cho gia đình. Khi tất cả đã ăn uống xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi, người phụ nữ phải dọn dẹp. Khi cả nhà đi khỏi, người phụ nữ lại lao vào công việc giặt giũ, ủi đồ. Và lại bước vào buổi cơm chiều. Và rồi lại dọn dẹp . . .
Người chồng đi làm về cảm thấy căn nhà tươm tất, mát mẻ sạch sẽ, nhưng có lẽ không nghĩ cho tới mức là vợ mình phải mất bao nhiêu công sức mới có sự sạch sẽ nầy. Với cảm giác là một chủ gia đình, người chồng có cảm tưởng mình phải được phục dịch tận gốc, tận rễ. Đọc tờ báo phải có ly cà phê kế bên. Lên mâm cơm phải có sẵn ly nước uống, và tất cả đều phải đầy đủ, nếu thiếu là sẽ cau mày gắt gỏng.
Để có một bữa ăn nóng sốt cho gia đình người vợ luôn chực chờ hâm nóng thức ăn trước khi chồng con sắp sửa về nhà. Ở đây chỉ đề cập đến những người đàn ông mẫu mực; nếu đi xa hơn nữa, với những người đàn ông xem vợ mình như là một nô lệ, một thuộc quyền mà nhất cử nhất động đều phải nhìn theo ý chồng thì vấn đề còn nặng nề hơn nữa.
Người phụ nữ trong gia đình nầy có một cuộc sống cam chịu, và không bao giờ tìm thấy thoải mái hoặc hạnh phúc trong cuộc sống chung.
Ban đầu vợ chồng yêu nhau rồi cưới nhau, nhưng sau đó vì sự bình yên trong gia đình, người phụ nữ phải bỏ hết những sở thích riêng tư, những ước vọng riêng. Khi có con, người phụ nữ là người phải gánh hết những nhọc nhằn khi nuôi trẻ, và khi con trẻ lớn lên, người phụ nữ cũng là người phải dõi theo hoạt động của con để cho nó nên người.
Nói như thế người phụ nữ trong gia đình là một lao công quét dọn, một bà bếp chợ búa nấu nướng, một người bồi giặt giũ ủi là, một vú em nuôi trẻ, một cô giáo dạy học, một nhà tâm lý quản trò . .
.
Và trong xã hội hiện tại, nhu cầu cuộc sống cao, một mình người chồng đi làm không đủ giải quyết mọi chi phí, hoặc có đủ cũng không dư để phòng khi đau ốm, bất trắc. Người vợ cũng phải đi làm. Công việc làm của người phụ nữ ở sở cũng không kém phần khó nhọc, thế nhưng khi tan sở về nhà, người phụ nữ lại phải hoàn tất hết bao nhiêu công việc của một ngày mà người phụ nữ ngày xưa phải làm. Ngẫm nghĩ sự chịu đựng của người phụ nữ ngày nay rất cao. Với áp lực của công việc ở sở, với yêu cầu của gia đình, với bổn phận của một người vợ, người mẹ, họ thật là quá tải.
Họ cần gì, một món quà cho ngày 8 tháng 3?
Một ngày thong dong bát phố để chồng gánh vác công việc?
Một lời cảm ơn của đứa con?
Để họ cảm thấy đời vui hơn?
Và đấy là hệ quả của ngày kỷ niệm nầy mang đến?
Tôi không nghĩ là như vậy! Đối với tôi, ngày 8 tháng 3 là ngày nhắc nhở cho các đấng mày râu biết rằng: Phụ nữ không phải là một sinh vật nhỏ bé được thượng đế sinh ra để phục vụ cánh đàn ông. Mà phụ nữ là một người như mình có những suy nghĩ, những tâm tư tình cảm riêng, có công việc độc lập cần được tôn trọng, cũng như cần được chia sẻ …
Tốt biết bao nhiêu khi hàng ngày, sau khi rời sở người đàn ông biết chia xẻ với vợ công việc nhà. Thay gì tắm rửa ngồi lên bàn cơm chờ dọn, thì hãy xuống bếp bưng phụ vợ thức ăn. Thay gì nói sao nhà tắm bẩn quá? Thì hãy giúp dọn dẹp. Thay gì la cà ngoài phố với bạn thì về nhà sớm để thức ăn không phải hâm lại, ôi người vợ hạnh phúc dường bao.
Cả những đứa con cũng vậy. Nếu đứa con ý thức được rằng người mẹ tốt của mình vô cùng vất vả, thì hàng ngày hãy giơ tay ra phụ giúp mẹ mình, những công việc tuy nhỏ nhặt như dẹp một món đồ vứt bừa bãi, rửa một chậu bát, bưng một ly nước cho mẹ lúc mẹ mình nhọc mệt, tôi nghĩ đó là đã hiểu được ý nghĩa của ngày 8 tháng ba.
-
Vậy là ngày 8/3 đã về trong niềm vui hân hoan của tất cả những người phụ nữ trên thế giới nói chung và người phụ nữ Việt Nam nói riêng. Là ngày của các bà, các mẹ các cô, các chị được tôn vinh, được dành tặng những bó hoa tươi thắm nhất. Là ngày mà tất cả chúng ta bày tỏ tấm lòng biết ơn, sự kính trọng của mình đến một nửa của thế giới. Hôm nay, ngày 8/3 thay mặt cho tất cả mọi người ở đây, em xin gửi đến các bà, các mẹ, các cô, các chị một lời chúc sức khỏe, chúc những người phụ nữ của chúng ta sẽ có một ngày thật vui vẻ, hạnh phúc, luôn tỏa sáng trong sự nghiệp và cuộc sống.
Cũng như tất cả mọi người ở đây, tôi cũng có mẹ, được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của người mẹ. Hình ảnh người mẹ có lẽ đã đi sâu vào trong tiềm thức của tôi lúc nào không hay, chỉ biết rằng khi mới biết cất tiếng “ê, a” cái từ “Mẹ” đầy thiêng liêng, cao quý ấy tôi đã bi bô từ thuở nào. Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: “Người phụ nữ nào để lại trong bạn ấn tượng nhất?” Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: “Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi” Các bạn có thể thắc mắc rằng: ” Mẹ bạn đẹp lắm nhỉ? Mẹ bạn thành đạt lắm nhỉ” Nhưng không, mẹ tôi là một người phụ nữ hết sức bình thường, mẹ không đẹp vẻ bề ngoài nhưng lại thật hiền hậu, nết na, luôn hết mực yêu thương chồng con. Mẹ cũng không là người thành đạt, vì nhà nghèo, mẹ phải nghỉ học từ nhỏ, thấu hiểu nỗi vất vả của người thất học nên lúc nào mẹ cũng động viên tôi: “Ráng mà học cho có cái chữ nghe con! Mai này lớn lên làm người có ích cho xã hội”. Lời nói đó, tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Tôi được lớn lên qua những lời ru ngọt ngào của mẹ, lời dạy bảo ân cần của cha. Mẹ luôn là người hy sinh thầm lặng cho đàn con ăn học, mẹ làm việc quần quật để cho con có miếng cơm, manh áo. Bất chợt tôi lại nhớ đến câu thơ:
“Những mùa quả mẹ có hái được
Vẫn trông vào tay mẹ vun trồng”.
Mẹ tôi là vậy đấy, người hết mực yêu thương tôi, chăm lo cho tôi, ân cần hỏi han khi tôi buồn, động viên khích lệ khi tôi làm được việc tốt. Chính vì vậy, tôi đã lớn lên trưởng thành như bây giờ, trở thành một người đội viên tốt. Đối với tôi, mẹ là người đẹp nhất và tôi muốn nói với mẹ rằng:
Trong con mẹ đẹp tuyệt vời
Đảm đang hiền hậu suốt đời thanh cao
Lung linh tựa những vì sao
Sáng ngời muôn thuở ngọt ngào thiên thu.
Vâng, mẹ chính là vì sao soi sáng cho cuộc đời con, chắp cánh cho những ước mơ của con được bay cao, bay xa. Có đôi lúc con tự hỏi rằng: “Nếu một ngày nào đó mẹ mãi rời xa thì con sẽ như thế nào?”. Mẹ ơi, bây giờ con đã tìm ra câu trả lời bởi: “Thêm một người trái đất sẽ chật hơn, nhưng thiếu mẹ, thế giới đầy nước mắt”. Vâng, con rất thương cảm cho các bạn mồ côi, thiếu vắng đi tình thương của mẹ, không được nghe những lời ru ngọt ngào, những cái hôn ấm áp. Và con cảm thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ!.
Có câu hát rằng: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”. Vâng, ngoài người mẹ ở nhà kính yêu thì con có người mẹ thứ hai đó là cô giáo, cô là người đã dạy cho con những bài học hay, giúp con trưởng thành hơn qua năm tháng.
Ngày 8/3 đã về, con xin kính chúc mẹ có một ngày thật vui vẻ và con muốn nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ nhiêu lắm!”.
-
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.
“Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ” -
Mẹ ơi! Con trở về với mẹ đây. Con đây nè mẹ. Con hét trong điện thoại của anh một cách mừng rỡ. Lòng con vui lắm. Một cảm giác vui lâng lâng, vui vì thoả mãn cơn khát nhớ thương.
Con trở về thành phố đang ngủ giấc ngủ đêm khuya. Sương mỏng giăng vai con lạnh. Ga hàng không lạnh lẽo bước chân đêm. Nhưng lòng con ấm mẹ a. Con về với mẹ để nghe đêm nói yêu mẹ, nghe gió thì thầm nói câu yêu thương. Những đứa cháu ngơ ngác nhìn mảnh đất xa lạ. Lần đầu tiên chúng nghe tiếng nói du dương như hát. Những cái ôm thật chặt. Những cái hôn dễ thương. Ai cũng ôm những đứa trẻ vào lòng. Nó cũng nói thứ tiếng ấy nhưng âm diệu lạc lõng chơi vơi.
Mẹ ơi! Con trở về với mẹ đây. Con đây nè mẹ. Con hét trong điện thoại của anh một cách mừng rỡ. Lòng con vui lắm. Một cảm giác vui lâng lâng, vui vì thoả mãn cơn khát nhớ thương.
Trong căn nhà cũ mẹ ngồi đợi con dù trời khuya. Mái tóc bạc thấp thoáng dưới ánh đèn. Mẹ nheo mắt nhìn đứa con đã trở về. Mẹ ôm lấy đứa con ruột thịt xa cách bấy lâu nay. Mẹ vuốt ve đứa cháu mà trong ấy có một phần tư là máu của mẹ. Những đứa cháu tay đơ ra ngỡ ngàng trong tình thương yêu nhưng xa lạ. Con vẫn nhìn thấy mẹ qua màn hình webcam. Mẹ vẫn thấy con cười. Mẹ vẫn nói chuyện cùng con nhưng sao quá xa. Con không thấy hơi ấm mẹ. Con không nghe mùi bồ kết chanh trên tóc mẹ. Con không thấy mái tóc mẹ còn nhiều hay không. Con muốn dựa vào vai mẹ nhưng sao không được. Con phải về bên mẹ. Mái tóc mẹ không bạc nhiều như con đã nhìn trong máy. Nhưng lưng mẹ còng nhiều hơn, tai mẹ hình như nghễnh ngãng hơn. Da mẹ đồi mồi hơn, hình như xanh hơn...
Cất bước quay trở về
Để bữa tối ấm áp bên mẹ hiền
Để đêm đông lùi xa
Khi bước chân bên hiên nhà
(Bức Tường)
Ai cũng có nơi chốn để về. Ai cũng có một quê hương tuyệt vời để thương nhớ. Ai cũng có vòng tay ấm áp của cha mẹ. Bước về đến bên hiên nhà nơi cha vẫn hay ngồi nhìn những đứa chân cao như chân sếu nhảy múa trong sân. Chúng con như đàn chim non cứ ríu rít, cứ ca hát, cứ đùa vui và lẫn cãi nhau. Ngôi nhà nhỏ của chúng mình có khoảng sân be bé giờ vẫn thế. Khoảng sân xưa ba nhà thông nhau cho gần hai mươi đứa trẻ chạy qua chạy lại. Khoảng sân thân thương đã đi vào ký ức tuổi thơ của từng ấy đứa trẻ. Rồi lớn lên chúng bay xa tít tìm hạnh phúc mới. Có dăm người đi xa như con. Những đứa trẻ thành đạt vẫn trở về khung trời xưa để thương nhớ trong tim được đong đầy. Ngồi nơi mái hiên xưa nhớ những trò nghịch ngợm của trẻ con mà tưởng mình còn bé con. Vẫn thấy ba ngồi đó khâu lại chiếc cập cũ của con bị xứt chỉ. Vẫn thấy cha ngồi đó bẻ cho con chiếc mắc áo vì con đã lớn, áo đã rộng nên chiếc áo nên hay tuột rơi xuống đất. Sau mấy mươi năm con vẫn giữ chiếc móc áo áo đặc biệt ấy không một ai có được. Ngày ấy khi đất nước khó khăn, gia đình mình ngô khoai vẫn thiếu thức ăn. Công việc không có nên người ngồi không và nhu cầu vẫn không giảm. Ba ngồi làm những cái móc áo cho con. Khỏang sân chia làm ba cho ba nhà khác nhau. Sân còn và ký ức chông chênh có vết buồn.
Dưới mái hiên này những viên kẹo ngọt được chia nhau. Những lúc lén mẹ đi mua bánh nhưng dấu sau lưng đem về vì không muốn chia cho mọi người. Cái bánh tráng dấu đâu cho được bị đàn em đập vỡ và cùng nhau xúm lại nhặt. Thằng anh đứng như trời chồng. Hôm sau mua khúc mía vừa mới dóc xong. Sợ em ăn. Anh le lưỡi liếm, lũ em cũng giật phăng lấy đem ra thùng nước rửa rồi ăn ngon lành. Một hôm có trái lê ki ma hay gọi là trái trứng gà chúng dụ anh ăn. Đang cảm nhận ngọt lạt chúng đẩy thằng anh đến bên chiếc gương và anh nhe răng ra. Chúng cùng nhau cười. Cười nghiêng ngả. Mẹ thấy vậy cũng nhìn xem. Ô! cái gì đây. Sau mẹ nhớ ra trái lê ki ma người ta cho...
Trong ngôi nhà nhỏ ấy vẫn là bữa cơm dọn trên chiếc mâm đơn sơ. Những đứa cháu nhìn bữa ăn ngộ nghĩnh, những món ăn lạ lẫm. Từng bước chúng ăn được món này món kia và vui mừng la lên: " ngon". Vẫn cách ăn như bao năm xưa. Ngày xưa những bữa ăn thiếu hụt và điện khi có khi không. Cúp điện con con nhanh tay gắp những miếng thức ăn vào chén. Khi có điện mẹ nhìn những cái dĩa trống trơn. Anh nhìn sang em. Mẹ nhìn sang con. Ba thủng thẳng nói:
- Con ăn cũng vừa miệng thì thôi chứ mặn làm sao nó ăn được.
Mẹ chưa kịp phản ứng. đứa con vội gắp miếng thịt còn sót lại trên dĩa bỏ vào miệng nói:
- Miếng nào con cũng vừa miệng hết. Miếng to hơn con cũng vừa miệng con.
Ba chỉ cười vì mắc bẫy đàn con háu ăn. Thằng anh lườm mắt nhìn con em. Con em đanh đá thò đũa bới chén cơm thằng anh rơi ra miếng thịt to. Cả nhà cùng cười. Ngày con đang lớn nhưng ngày nào cũng đói khiến những đứa trẻ ngày xưa tham ăn.
Từ bao năm lênh đênh
Những dấu vết bụi đường
Tuổi thơ đã vụt trôi thủa ngày nào
Trời gian xa thật xa
( Trở về-Nguyễn Dân)
Nhìn bữa cơm đầy đủ mắt tự nhiên cay. Cay vì nhớ những điều ngày xưa mình tai quái, cay vì kỷ niệm sinh đông không nhà ai có. Cay vì cha đã ra đi. Cay vì mình không còn bé như ngày xưa. Cay vì mấy đứa cháu nhỏ vẫn vui đùa trong ngôi nhà nhỏ như mình lúc còn bé. Những đêm chỉ còn hai mẹ con ngồi bên nhau. Con ngồi ôm mẹ và dựa đầu vào vai mẹ. Con nghe nhịp đập của tim như ngày xưa con trong mẹ. Con không nói gì chỉ ngồi dưa vào mẹ. Con ấp bàn tay sân sùi của mẹ trong bàn tay con. Bàn tay yêu chồng và thương con. Bàn tay này có bao nhiêu ngày cực nhọc chăm cho con từng chút một từ lúc con mới lọt lòng đến khi con cứng cáp thành danh và lập tổ ấm riêng. Bàn tay đã từng giật gấu vá vai cho gia đình có miếng cơm ngon, có tấm áo tinh tươm đến trường, có bút sách thơm thơm. Mẹ không chỉ lo cho hai đứa mà đến bảy đứa. Bảy đứa chân cao lỏng ngỏng như sếu. Nghịch phá và học hành. Tất cả đã thành danh. Mẹ thấy đàn con về mà mẹ vui. Mỗi đứa có một tánh riêng chẳng đứa nào giống đứa nào. Nhưng điểm tốt vẫn vẫn chăm học và thương yêu cha mẹ và thương lẫn nhau. Đứa khá giả, đứa thiếu thốn mẹ hiểu và lo từng đứa một. Lo cho con và cả cháu nữa.
Vốn sống ta mang về nhà
Gặp nhau trong thân thương
Thân thương những lời chào
Cùng chia nhau niềm vui phút gặp lại
( Trở về-Nguyễn Dân)
Mẹ muốn gặp con và cháu. Mẹ muốn nắm bàn tay chúng. Mẹ muốn trò chuyện cùng chúng dù câu được, câu không. Mẹ hỏi chúng:
- Con ăn cơm chưa?
Chúng trả lời:
- Con ăn cơm xong.
Mẹ cười ồ lên và ôm chúng vào lòng. Và tối nào chúng cũng sang phòng bà và nói chuyện cùng bà những câu chuyện nhỏ. Chúng sờ mắt, sờ mũi rồi ôm hôn bà. Chúng hỏi:
- Tóc bà dài quá.
- Ừ! tóc bà dài nhất nhà.
Chúng chưa thấy ai tóc dài như bà. Bàn tay chúng cũng nhỏ nhắn như tay con ngày xưa hay nghịch tóc mẹ mỗi khi mẹ chải tóc. Cứ bên này luồn sang bên kia mái tóc mẹ. Hai đứa cùng cười và đôi khi làm đứt tóc mẹ. Nhưng hai đứa vẫn thích nhìn nhau qua làn tóc mẹ. Ngày ấy tóc mẹ chỉ vài ba sợi bạc bây giờ tóc mẹ bạc trắng như bông. Tóc mẹ càng trắng mẹ càng nghĩ ngày gần con cháu càng ngắn. Mẹ mong con về để một lần ngồi cùng con cùng cháu và sau ra sao cũng được. Mẹ muốn gởi cho con chút kỷ niệm cuối. Mẹ muốn cho cháu biết một chút về ngoại nó ở vùng đất thật xa nào đó. Bây giờ nó đã chạm tay vào ngoại một vùng thương yêu của mẹ. Chúng vui tươi cùng ngoại và mẹ. Chúng mang những kỷ niệm đến đầu trời cuối đất. Những chiếc bong bóng bay cháu ôm và chúng vụt bay lên cao và ba bà cháu cùng cười.
Mẹ chuẩn bị cho chuyến đi xa của mẹ. Nhưng ai cũng nói: " Mẹ vẫn khỏe". Nhưng mọi người đều ngầm hiểu nhau: Mẹ chậm chạp hơn nhiều, tai mẹ lãng hơn, mẹ quên nhiều thứ...quên và quên.... Mẹ không muốn đó là sự thật và con cũng muốn quay mặt đi coi chuyện ấy chỉ nhất thời. Mẹ vẫn là mẹ của ngày xưa. Mẹ chưa hề thay đổi.
Con vui lắm mẹ ạ. Giây phút này của riêng mẹ con mình. Con không hỏi nhưng biết mẹ nhớ cô út này nhiều lắm. Mẹ yêu hơn tất cả. Những ngày con và mẹ nhọc bên bến chợ đã qua chỉ còn trong ký ức. Mẹ vẫn nằm mơ đi bán bên chợ. Ba vẫn cặm cụi dọn hàng phụ mẹ trước khi đi làm. Những ngày vất vả đã qua đi. Nhưng kỷ niệm vẫn đong đầy trong mẹ trong con và tất cả mọi người trong gia đình này. Kỷ niệm của mẹ và gia đình không là chuyến đi chơi ở Vũng Tàu hay Nha Trang, hay là công viên mà những ngày bên nhau làm ăn và học hành. Chia vui từ cái gặt hái chút xíu từ thúng gạo, gánh rau...Chiều về khuôn mặt rạng ngời sau một ngày vất vả và cùng cười đùa bên mâm cơm nóng. Kỷ niệm đã gắn kết tình thương của gia đình lại gần nhau. Ngồi lại bên nhau kể lại những món ăn đường phố mà chị em đã qua. Những mùi vị ngon thơm lành lạnh của chú bán kem cạnh trường Thủ Đức mà bây giờ là trung học phổ thông Nguyễn Hữu Huân. Thỉnh thoảng mẹ cho tiền con vẫn hay ăn. bây giờ chắc già lăm và không còn đi bán. Ngày có chút xíu tiền xuống căn tin ăn ly đậu đỏ bánh lọt. Đậu nấu nhừ ơi là nhừ, còn bánh lọt sao mà ngon vô cùng...
Mẹ ôm chặt con vào lòng như ngày con còn bé. Con lớn lên và vòng tay mẹ ngắn lại. Mẹ muốn một lần ôm con vào tay như hôm nay là con mãn nguyện tất cả. Một lần nhìn thấy con. Một lần nghe con nói yêu thương. Mẹ cứ ngồi đó để yêu thương dâng lên. Chỉ mình con ở xa, chỉ mình con không hưởng được hơi ấm của mẹ. Mẹ không gặp con hàng ngày. Mẹ không nói chuyện câu chuyện vui buồn. Mẹ không thấy con lúc khỏe, lúc yếu...Mẹ chăm con lúc con vượt cạn. Những lúc buồn con muốn chạy nhanh về mẹ.
Những thương yêu ngày càng dâng lên chẳng mòn đi bao giờ. Thương yêu như song biển cứ rì rầm mãi mãi trong tim mẹ tim con. Yêu thương cho đi không đòi lại bao giờ.
-
Ngày 8 tháng 3 nữa lại về – ngày Quốc tế phụ nữ – là ngày để tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam và cũng là dịp để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu thương dành cho các bà, các mẹ, các chị, các cô… Hòa chung trong không khí vui tươi của buổi lễ hôm nay, em xin thay mặt tất cả các bạn học sinh kính chúc cô giáo có một ngày ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Chúc các bạn nữ sinh lớp 9 có một ngày 8/3 thật ý nghĩa.
Vâng! Mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, chắc hẳn người đầu tiên các bạn nghĩ ngay đến chính là mẹ. Tôi cũng vậy, đối với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Còn với các bạn thì sao? Để biết được sau đây xin mời quý vị đại biểu, quý thầy cô và các bạn lắng nghe tâm tình của một người con đối với mẹ nhân dịp 8/3, bức thư có nội dung như sau:
“Gửi đến mẹ muôn vàn kính yêu của con!
Chắc có lẽ khi nhận dược lá thư này, mẹ sẽ không tránh khỏi bất ngờ và xúc động. Một đứa con gái xa nhà đã bao lâu nay vì con bận công việc học tập nên không liên lạc thường xuyên với mẹ được. Mẹ, quãng thời gian đó là quãng thời gian vô cùng khó khăn đối với con. Con lạc lõng khi những lúc cô đơn, không có mẹ ở bên ấp ủ chăm sóc. Con hụt hẫng khi căn nhà thiếu vắng đi giọng nói, tiếng cười ngân vang của mẹ. Nhiều lúc đôi chân con như muốn dừng bước. Nhưng mẹ biết không? Chính mẹ là nguồn động lực để tiếp thêm cho con sức mạnh để con bước tiếp. Mẹ ơi, đọc đến đây mẹ đã thấy ấm lòng hơn chưa? Hôm nay là ngày 8/3, vì ở xa nên con không thể ở bên cạnh mẹ để tặng những món quà cho mẹ. Một cành hồng thắm hay những nụ hôn mà con đã từng trao…Con chỉ biết chúc mẹ có một ngày 8/3 vui vẻ và hạnh phúc bên bố và em trai. Chúc mẹ có thật nhiều sức khỏe để luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho con và gia đình. Thôi, con dừng bút ở đây nhé. Yêu và thương mẹ nhiều lắm!
Ký tên
Con gái yêu quý của mẹ”
-
Trong 365 ngày của một năm, phụ nữ trên toàn thế giới có riêng một ngày để được xã hội quan tâm và bù đắp những thiệt thòi, vất vả trong cuộc sống.
Không ai có thể phủ nhận vai trò và trách nhiệm to lớn của người phụ nữ thời hiện đại: Họ vừa là người nội trợ, vừa tham gia lao động xã hội, đóng góp sức lực của mình vào sự phát triển của đất nước, không những thế họ còn giữ một thiên chức cao cả là một người mẹ, mang nặng đẻ đau ra những đứa con và nuôi dạy chúng thành người. Phụ nữ ngày nay đang dần khẳng định mình là phái đẹp chứ không còn là phái yếu như trước kia.
Ở nước ta, ngày 8/3 còn là ngày kỷ niệm cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng, 2 vị nữ anh hùng dân tộc đầu tiên đã đánh đuổi giặc ngoại xâm phương Bắc, giành lại chủ quyền dân tộc. Niềm tự hào và ý chí vươn lên của phụ nữ Việt Nam một phần cũng có cội nguồn từ truyền thống dân tộc độc đáo đó.
Ngày 8/3/1965, đánh giá cao cống hiến của phụ nữ miền Nam Đảng, chính phủ, Bác Hồ đã tặng bức trướng thêu 8 chữ vàng "Anh hùng – Bất khuất – Trung hậu – Đảm đang" và Nhà nước đã tặng Phụ nữ miền Nam Huân chương "Thành đồng" hạng nhất.
Hiện nay, ở Việt Nam, phụ nữ chiếm 51% lực lượng lao động và đóng vai trò chính trong công việc gia đình và nuôi dạy con cái. Trong số các đại biểu của Quốc hội Việt Nam, tổ chức quyền lực cao nhất, phụ nữ chiếm 27,3% và được Liên Hiệp Quốc đánh giá: "Phụ nữ Việt Nam tham gia hoạt động chính trị cao nhất thế giới". Việt Nam có tỷ lệ nữ tốt nghiệp đại học là 36,24%, thạc sĩ 33,95% và tiến sĩ 25,96%.
Vào ngày 8/3 hàng năm, những người phụ nữ trong cả nước thường được tặng hoa, tặng quà hoặc tổ chức những buổi lễ kỷ niệm để thể hiện sự quan tâm, ngợi ca và bày tỏ niềm kính trọng. Một ngày bù đắp cho những vất vả của những người mẹ tảo tần cho gia đình và xã hội, những người vợ đảm đang, vun vén dựng xây tổ ấm gia đình.
Nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, xin gửi đến những người phụ nữ Việt Nam lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công trên mọi lĩnh vực để xứng đáng tám chữ vàng Bác Hồ khen tặng "Anh hùng - Bất khuất - Trung hậu - Đảm đang".
-
“Thế giới không có phụ nữ sẽ nhạt nhẽo tẻ buồn như một vở kịch không có xung đột, như một cái bánh không nhân, như một giai thoại không có chất dí dỏm ”…
Thật đúng là “Nếu trái đất này chỉ có đàn ông” thì “Hạnh phúc chẳng bao giờ có được”. Cuộc sống của chúng ta hôm nay thật hạnh phúc, chúng ta có tất cả những gì mà những người mẹ, những người chị của chúng ta hằng ao ước. Hãy đi ngược thời gian từ ngày xa xưa, các mẹ, các chị quá nhiều khổ cực, đắng cay. Cả đời họ chỉ lầm lũi, hi sinh vì chồng, con, vì cả đại gia đình chồng. Từ trong khổ đau, bất hạnh tâm hồn người phụ nữ vẫn sáng lên lấp lánh. Ta hãy cùng lắng nghe bài hát ru con của phụ nữ dân tộc Mường để thấy được sự hi sinh thầm lặng của họ, họ thật dẻo dai, sâu nặng và nhân hậu bao dung.
Ở thời nào cũng vậy, vẻ đẹp của người phụ nữ như một hằng số, bất biến ngàn đời. Đó là sự nhẫn nại, cam chịu, là sự thuỷ chung son sắt. Dù bao khổ đau, bất hạnh vẫn không thể vùi lấp được những vẻ đẹp đó. Nó như những viên ngọc thô mà thời gian, những bất hạnh khổ đau là chất xúc tác mài giũa, càng ngày càng toả sáng .
Hàng năm cứ đến ngày mùng 8 tháng 3 phụ nữ toàn thế giới trong đó có phụ nữ Việt Nam long trọng tổ chức lễ kỉ niệm ngày quốc tế của giới mình. Ngày mùng 8 tháng 3, đó là cả một câu chuyện lịch sử dài về cuộc đấu tranh về quyền bình đẳng và hạnh phúc cho phụ nữ của nhiều nhóm phụ nữ trên toàn thế giới. Chính phụ nữ đã làm nên một 8 /3 lịch sử. Để mỗi năm có một ngày tràn ngập hoa thì đã có không ít máu và nước mắt đã đổ xuống trong quá khứ .
Trở lại quá khứ, trong xã hội phong kiến chế độ phụ quyền tồn tại hàng thế kỉ, người phụ nữ bị trói buộc bởi các luật lệ khắt khe, bất công. “Tại gia tòng phụ, xuất gía tòng phu, phu tử tòng tử”, và quan niệm trọng nam, khinh nữ “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” đã đẩy người phụ nữ xuống địa vị thấp hèn nhất trong gia đình cũng như xã hội.
Tuy vậy người phụ nữ thời xưa luôn cố gắng chứng tỏ bản lĩnh của mình: Bà Trưng, Bà triệu, nữ tướng Bùi Thị Xuân, Nguyên Phi Ỷ Lan, công chúa Huyền Trân..là minh chứng sống động , thuyết phục cho nhận xét ấy!Tiếp nối truyền thống, phụ nữ ngày nay càng có vai trò quan trọng trong sự phát triển của xã hội. Họ thể hiện tài năng của mình trên mọi lĩnh vực, họ có thể sánh vai với nam giới mà không thua kém gì. Có bao người phụ nữ nổi tiếng như: Phó tổng tư lệnh quân giải phóng Nguyễn Thị Định, bà không chỉ nổi tiếng bởi tài thao lược và ý chí bất khuất, kiên trung mà hiên ngang đi vào lịch sử thế giới với hình ảnh một nữ tướng ngồi vá áo cho phụ nữ rất đỗi dịu dàng; nữ sĩ quan tình báo Đinh Thị Vân tổ chức và điều hành mạng lưới tình báo tại Sài Gòn trong kháng chiến chống mỹ, hệ thống tình báo của bà phục vụ đắc lực cho các kế hoạch tấn công của quân đội ta từ tết Mậu Thân năm 1968 đến khi miền Nam hoàn toàn giải phóng năm 1975; chị Võ Thị Thắng, người con gái của đất Long An, rất tự nhiên chị đã đem nụ cười của niềm tin, lòng tự hòa dân tộc vào lịch sử ngàn năm của dân tộc Việt Nam, năm 1968 , chị Thắng bị địch bắt, tuyên án 20 năm tù khổ sai, trước bản án chị cười và dõng dạc nói” Tôi sợ chính quyền các ông không đủ thời gian để thi hành bản án của tôi”, nụ cười của chị được đặt tên là: nụ cười chiến thắng!
Những người phụ nữ trên chính trường Việt Nam đầy ấn tượng , mạnh mẽ mà không kém phần quyến rũ. Mỗi quyết định của họ có thể làm ảnh hưởng đến lịch sử, một dân tộc hay một vùng lãnh thổ . Chúng tôi đâu chỉ bản lĩnh, tài giỏi trong nữ công gia chánh mà còn làm được những việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn được là: Tề Gia Trị Quốc Bình Thiên Hạ.
Người phụ nữ Việt Nam kiên cường bất khuất là thế nhưng trong cuộc sống đời thường họ là người kín đáo ít khi bộc lộ niềm mong ước của mình, âm thầm và bình thản đón nhận sự …lãng quên mà không một lời phiền trách.
Chúng tôi muốn gì trong ngày 8/3 ? Đơn giản thôi! Chúng tôi cần mọi người nhắc đến mình, nhớ về mình với một tình cảm chân thành nhất.
Cuộc sống hiện tại của chúng ta bây giờ đã có một sự bù đắp lớn từ chồng, con của chúng ta. Giờ đây họ thật đáng yêu, đáng trọng. Chồng con của chúng ta rất đảm đang, chia sẻ việc nhà, chăm sóc con cái cho ta hoàn thành công tác trong cơ quan cũng như ngoài xã hội. Các cấp lãnh đạo rất tâm lý và ưu ái cho chị em phụ nữ trong phân công chuyên môn, sắp xếp thời khóa biểu, chân thành chia sẻ với những vất vả mà phụ nữ phải chịu đựng những đau thương mất mát trong cuộc sống vốn dĩ đã rất xô bồ cực nhọc này.
Nói như thế cũng để nhấn mạnh rằng” Không có phụ nữ, thế giới sẽ không tồn tại” thế nhưng “ Không có các đấng mày râu phụ nữ chúng tôi cũng không sống nổi” vì biết lấy ai mà yêu thương, săn sóc.
Không chỉ ngày 8/3 mà chúng tôi muốn có thật nhiều ngày 8/3 các anh sẽ dành những gì cho người phụ nữ trong đời của các anh? Một đóa hoa?. Một món quà? Hay chính tay mình sửa soạn một bữa cơm ngon cũng đủ đem lại niềm vui cho các mẹ, các chị. Ngày 8/3 chính là ngày mà những người chồng, người con cần mang lại niềm hạnh phúc cho phụ nữ bằng chính sự quan tâm xuất phát từ tình cảm trong trái tim mình. Và những người phụ nữ vĩ đại, rất giỏi giang, dịu dàng xứng đáng được tôn vinh.
Người ta hay nói: đứng sau một người đàn ông thành đạt thường là hình bóng một người phụ nữ lặng lẽ. Thế còn đứng sau một người phụ nữ thành đạt là ai ? Có người phụ nữ đã trả lời: đó là cả xã hội. Hành trình của một ngày tôn vinh phụ nữ quả thật đã không hề suôn sẻ hay đơn giản. Nói cách khác, để cho "cả xã hội đứng sau người phụ nữ" là kết quả của một cuộc đấu tranh lâu dài, gian khổ. Cuộc đấu tranh ấy có thể bắt đầu từ chính người phụ nữ để lan tỏa tới toàn xã hội.
Nói về công lao to lớn của chị em phụ nữ trường ta chắc rằng không có giấy bút nào có thể diển tả hết. Chị em chúng ta vừa đảm bảo công tác xã hội, vừa thực hiện một trọng trách vô cùng quan trọng của phái yếu là thiên chức là vợ, làm mẹ. Họ đã cố gắng vươn lên và đã thành công trong lĩnh vực khoa học, nhiều chị lớn tuổi, những chị con nhỏ vẫn thu xếp ổn thỏa việc nhà để theo chương trình cao học, nghiên cứu sinh. Có biết bao giọt nước mắt trôi lặng lẽ, âm thầm trong đêm khuya để rồi ngày mai lại gắng gượng những công việc chung/ riêng.
Thế mà chúng ta đã và đang làm tốt tất cả trách nhiệm được giao phó mà không cần một lời khen vì vẫn còn có các đức ông chồng của chúng ta và các vị lãnh đạo hình như họ quên hoặc nghĩ rằng chúng ta chỉ biết hi sinh mà chẳng hề đòi hỏi gì.
Chính vì vậy tôi mong rằng mỗi chúng ta phải tạo cho mình cuộc sống sao cho có ý nghĩa, sắp xếp gia đình một cách khoa học là điều cần thiết nhất, chúng ta luôn tạo niềm vui nơi chồng, con và gia đình, cần sống chân thật và nhân hậu , luôn hướng tới cái TÂM trong sáng, hãy nghĩ nhiều điều tích cực nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực để tâm hồn ngày càng trong sáng, thoải mái. Hãy vì mọi người và đừng lo nghĩ sầu muộn sẽ làm cho chúng ta mau già mà kẻ thù của chúng ta là sự già nua khi còn trẻ tuổi phải không các bạn.
Tôi là giáo viên dạy văn, tôi thấy rằng sự hài hước là cho bạn quên tuổi già trẻ mãi tuổi đôi mươi, tôi mong các bạn luôn tìm được niềm vui trong cuộc sống. Bản thân tôi là một nhà giáo không còn trẻ nữa vì thời gian không cho phép, dù còn ham muốn được cống hiến vì sự học hỏi và kinh nghiệm của 34 năm cống hiến cho sự nghiệp trông người vẫn còn đầy ắp và đã đi vào chiều sâu của của nghề nghiệp, 34 năm gắn bó với mái trường sư phạm này, tôi cũng chỉ là hạt cát trong đại dương mênh mông nhưng dù ở đâu, dù trong hoàn cảnh nào tôi luôn giữ trọng niềm tin đối với sự nghiệp trồng người.
Cách đây 34 năm, 21 tuổi tốt nghiệp đại học, theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, tôi và các bạn xa gia đình vào với An Giang thân yêu, thắm thoát không bao lâu mà sắp hoàn thành nghĩa vụ trồng người của một nhà giáo nhân dân vì mình dạy con em nhân dân và thật hạnh phúc được họ phong cho mình danh hiệu cao quý đó. Lớp cha trước, lớp con sau, âu cũng là quy luật của tạo hóa. Tôi mong rằng những người đang công tác, đang đứng trên bục giảng hãy phấn đấu hết sức mình luôn là tấm gương sáng cho học sinh noi theo.
Hôm nay ngày 8/3, chúng ta chia sẻ với nhau niềm vui vô tận của ngày hội, chúc quý vị đại biểu, chúc chị em sức khỏe, sắc đẹp, mỗi ngày gia đình tràn ngập niềm vui hạnh phúc.
-
Ngợi ca vẻ đẹp của người phụ nữ đã trở thành một nét văn hoá không của riêng một quốc gia hay dân tộc nào và Việt Nam cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đậm nét hơn với truyền thống văn hoá nông nghiệp lúa nước mà trong đó người phụ nữ giữ vai trò không kém gì người đàn ông.
Một nửa nhân loại được nhắc đến với hai từ "Phái đẹp" hay "Phái yếu". Có thể trên thực tế, đa phần người phụ nữ yếu hơn đàn ông về thể lực, nhưng họ - những người phụ nữ đã biết dùng lợi thế là vẻ đẹp của tâm hồn và vẻ đẹp của ngoại hình, sự dịu dàng thuỳ mị để biến cái yếu đuối đó thành sức mạnh, và cũng để làm thế giới này đẹp hơn với vẻ đẹp tỏa sáng của họ. Ngạn ngữ có câu : "Sức mạnh của phụ nữ chính là sự yếu đuối" , cũng bởi là thế. Nhưng về mặt tinh thần và tình cảm thì có thể nói người phụ nữ không hề yếu đuối hơn đàn ông, mà nhiều lúc còn mạnh mẽ hơn nhiều. Người đàn ông dày dặn sương gió bôn ba khắp chốn mưu sinh nhưng tâm hồn lại rất yếu đuối và họ cần có những bờ vai, những bàn tay dịu dàng để che chở và chăm sóc lúc ốm đau, để lắng nghe và sẻ chia những khi họ gặp thất bại hay khó khăn trở ngại.
Sẽ thật thiếu sót nếu cánh đàn ông không nhắc đến những người mẹ, người vợ, người bạn gái… luôn sát cánh bên họ, gần gũi và chia sẻ tình nghĩa vợ chồng, những người có thể cho họ biết tận cùng của sự khổ đau, nhưng cũng mang đến những năm tháng thăng hoa của hạnh phúc vẹn tròn. Nhờ có phụ nữ mà cuộc sống này thêm ý nghĩa và nhờ có họ mà đàn ông mới biết thế nào là yêu và được yêu.
Và mỗi năm cứ đến ngày 8/3 hay 20/10, một nửa của thế giới, những người đã từng là mẹ là vợ, đang là mẹ là vợ và sẽ là mẹ là vợ được chúc tụng, được ngợi ca, được cám ơn, được trân trọng, dù rằng không một lời chúc, một bài ca nào có thể diễn tả hết tình cảm, công lao, sự hi sinh của phụ nữ cho thế giới này.
Ngày 8/3 hay 20/10 không chỉ là ngày dành cho những người phụ nữ thân yêu nhất của mỗi người đàn ông… mà đó còn là ngày dành cho những người bạn, người đồng nghiệp, người hàng xóm… những người mà nhờ có họ chúng ta biết rằng cuộc đời này mới thật tươi đẹp, có ý nghĩa và đáng sống biết chừng nào.
-
Hiện nay, nhiều cơ hội mới đang mở ra cho sự phát triển của phụ nữ, nâng cao vị thế của họ. Mỗi người phụ nữ đã và đang tự tạo ra bản lĩnh riêng, bản sắc riêng từ trí tuệ đến vẻ đẹp bên ngoài. Họ là những công dân ưu tú, giúp ích cho xã hội, cũng là ngọn lửa trong mỗi gia đình.
Trong quá trình ấy, khoảng cách giữa phụ nữ và nam giới rút ngắn dần và chuẩn mực “công dung ngôn hạnh” trong thời kỳ mới đã có sự thay đổi.
Để khẳng định vai trò của mình, bản thân người phụ nữ trước hết phải ý thức được đầy đủ vai trò về giới của mình, từ đó mới có thể nắm bắt cơ hội, khẳng định được vị thế trong xã hội. Muốn vậy, phụ nữ hiện đại cần nỗ lực nhiều hơn trong việc trau dồi, tích lũy tri thức cũng như vốn văn hóa. Khi có tri thức, họ sẽ có nhiều cơ hội hơn và bản lĩnh hơn.
Xưa, người phụ nữ có thể không biết đọc, không biết viết, chỉ biết chăm sóc gia đình, đứng đằng sau người đàn ông. Nhưng hiện nay, người phụ nữ “ra thế giới” rất nhiều, vị thế của họ hoàn toàn khác xưa. Họ có thể đại diện cho một tập đoàn, thậm chí đại diện cho cả một quốc gia để đi đàm phán.
Nữ Thủ tướng New Zealand Jacinda Ardern từng khẳng định, việc giữ vị trí lãnh đạo không hề mâu thuẫn với các thiên chức của phụ nữ. Bà cũng từng bế con mới sinh tới họp Liên hợp quốc (năm 2018). Nhìn lại, phụ nữ Việt Nam cũng có tiếng nói và vị trí cao như Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân. Ở ngay trong Bộ Ngoại giao, có không ít nữ cán bộ giữ vị trí cao, giỏi giang, ngày càng tự tin, bản lĩnh và nhạy bén trong công tác đối ngoại. Không ít nữ đại sứ dịu dàng trong tà áo dài, tự tin chủ trì các cuộc thương lượng, đàm phán quốc tế. Họ thực sự là những “bông hồng ngoại giao”, âm thầm cống hiến cho sự nghiệp đối ngoại của nước nhà. Chính sức mạnh mềm, những chỉ số về sự tỉ mỉ, cảm xúc, nhạy cảm cùng với khả năng thích ứng, khiến chị em từng ngày tỏa sáng và truyền cảm hứng cho những người phụ nữ khác.
Từ xưa, chúng ta vẫn nghĩ “đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Nhưng đến nay, câu chuyện những người phụ nữ làm nên mọi chuyện là xu thế tất yếu của cuộc sống.
Có những người phụ nữ kiệt xuất như mẹ Teresa nổi tiếng toàn cầu với các hoạt động nhân đạo cứu giúp người nghèo hay nữ Thủ tướng Đức Angela Merkel. Những người phụ nữ ngày nay đại diện và đang tạo ra những ảnh hưởng vô cùng lớn, sâu sắc cho toàn thế giới. Phụ nữ Việt Nam cũng không phải ngoại lệ khi những tên tuổi nữ giới xuất hiện khắp mọi ngành nghề. Xưa rồi quan niệm “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Thời nay, những người đàn bà tự tay “xây nhà” không hề hiếm gặp, thậm chí còn trở nên phổ biến.
Khi tái đắc cử Thủ tướng Nhật Bản (năm 2012), ông Shinzo Abe lần đầu nhấn mạnh khái niệm "womenomics"- chính sách phát triển kinh tế hướng đến phụ nữ, nhằm kêu gọi sự tham gia của nhiều phụ nữ vào các vị trí lãnh đạo cũng như các hoạt động sản xuất, kinh doanh để thúc đẩy nền kinh tế. Từ đó, vai trò của phụ nữ ở Nhật được nhìn nhận như một trụ cột chính trong chiến lược phát triển kinh tế quốc gia. Năm 2014, Thủ tướng Shinzo Abe nói: "Nếu phụ nữ tỏa sáng, Nhật Bản sẽ càng tỏa sáng hơn". Trong vòng chưa đến 3 năm, theo Japan Times, sự tham gia của phụ nữ Nhật Bản vào thị trường lao động đã tăng trưởng nhanh chóng, lên mức 66%, vượt cả Mỹ (64%).
Quan niệm truyền thống về vai trò của phụ nữ đã lỗi thời. Sẽ thật đáng tiếc nếu phụ nữ quá bận rộn với việc gia đình mỗi ngày và làm mất đi sự hiểu biết cá nhân, cũng như ít liên lạc với thế giới bên ngoài. Có lẽ, phụ nữ phải được tôn trọng như một “đối tác” tin cậy trong việc xây dựng gia đình vững chắc. Hiện nay, nhiều phụ nữ ngày càng khẳng định “bản lĩnh phái đẹp”, trở thành người phụ nữ mà họ muốn. Vì thế, thế kỉ 21 đã thực sự trở thành thời đại của những người phụ nữ hiện đại và giỏi giang…
-
Cũng như tất cả mọi người ở đây, tôi cũng có mẹ, được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của người mẹ. Hình ảnh người mẹ có lẽ đã đi sâu vào trong tiềm thức của tôi lúc nào không hay, chỉ biết rằng khi mới biết cất tiếng "ê, a" cái từ "Mẹ" đầy thiêng liêng, cao quý ấy tôi đã bi bô từ thuở nào. Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: " Người phụ nữ nào để lại trong bạn ấn tượng nhất?" Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: " Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi" .
Các bạn có thể thắc mắc rằng: " Mẹ bạn đẹp lắm nhỉ? Mẹ bạn thành đạt lắm nhỉ" Nhưng không, mẹ tôi là một người phụ nữ hết sức bình thường, mẹ không đẹp vẻ bề ngoài nhưng lại thật hiền hậu, nết na, luôn hết mực yêu thương chồng con. Mẹ cũng không là người thành đạt, vì nhà nghèo, mẹ phải nghỉ học từ nhỏ, thấu hiểu nỗi vất vả của người thất học nên lúc nào mẹ cũng động viên tôi: "Ráng mà học cho có cái chữ nghe con! Mai này lớn lên làm người có ích cho xã hội". Lời nói đó, tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Tôi được lớn lên qua những lời ru ngọt ngào của mẹ, lời dạy bảo ân cần của cha. Mẹ luôn là người hy sinh thầm lặng cho đàn con ăn học, mẹ làm việc quần quật để cho con có miếng cơm, manh áo. Bất chợt tôi lại nhớ đến câu thơ:
"Những mùa quả mẹ có hái được
Vẫn trông vào tay mẹ vun trồng".
Mẹ tôi là vậy đấy, người hết mực yêu thương tôi, chăm lo cho tôi, ân cần hỏi han khi tôi buồn, động viên khích lệ khi tôi làm được việc tốt. Chính vì vậy, tôi đã lớn lên trưởng thành như bây giờ, trở thành một người đội viên tốt. Đối với tôi, mẹ là người đẹp nhất và tôi muốn nói với mẹ rằng:
Trong con mẹ đẹp tuyệt vời
Đảm đang hiền hậu suốt đời thanh cao
Lung linh tựa những vì sao
Sáng ngời muôn thuở ngọt ngào thiên thu.
Vâng, mẹ chính là vì sao soi sáng cho cuộc đời con, chắp cánh cho những ước mơ của con được bay cao, bay xa. Có đôi lúc con tự hỏi rằng: "Nếu một ngày nào đó mẹ mãi rời xa thì con sẽ như thế nào?". Mẹ ơi, bây giờ con đã tìm ra câu trả lời bởi: "Thêm một người trái đất sẽ chật hơn, nhưng thiếu mẹ, thế giới đầy nước mắt". Vâng, con rất thương cảm cho các bạn mồ côi, thiếu vắng đi tình thương của mẹ, không được nghe những lời ru ngọt ngào, những cái hôn ấm áp. Và con cảm thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ!.
Có câu hát rằng: "Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương". Vâng, ngoài người mẹ ở nhà kính yêu thì con có người mẹ thứ hai đó là cô giáo, cô là người đã dạy cho con những bài học hay, giúp con trưởng thành hơn qua năm tháng.
Ngày 8/3 đã về, con xin kính chúc mẹ có một ngày thật vui vẻ và con muốn nói với mẹ rằng: "Con yêu mẹ nhiêu lắm!"./
-
Ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 đã cận kề, nhiều phụ nữ hân hoan trước những lời chúc mừng cùng món quà tặng ý nghĩa nhưng cũng có không ít người mẹ, người chị, người em lại thấy ngậm ngùi hoặc chưa bao giờ nghĩ tới ngày này.
Mùng 8/3, nhiều cơ quan, gia đình mở tiệc tùng, có chế độ riêng cho phụ nữ để chúc mừng, ca tụng. Nhưng đâu đó vẫn có những phụ nữ mặt mũi lấm lem, mồ hôi bễ bải đang đi bốc vác, nhặt rác, ăn xin với gánh nặng cơm áo nặng trĩu trên vai. Thậm chí, cũng có những phụ nữ trong ngày này mắt vẫn nhòe lệ vì vừa bị chồng đánh, mắng… Mấy ai trong số đó biết được ý nghĩa của ngày mà cả thế giới dành để tôn vinh họ - Ngày Quốc tế phụ nữ. Chắc cũng chẳng mấy người tạm dừng những công việc mưu sinh để tự hỏi vì sao hôm nay đường phố bán nhiều hoa, các nhà hàng đông kín khách?
Họ càng không có thời gian, tâm trí để quan tâm đến những gian hàng tưng bừng banner, áp phích giới thiệu các chương trình khuyến mãi, giảm giá ngày 8/3 nhằm thu hút khách mua hàng. Để được no cơm, đủ áo, họ đã phải gồng mình cố sức thì mơ chi đến những điều xa xỉ.
Đâu đó trên khắp dải đất hình chữ S này vẫn còn những phụ nữ bé nhỏ đang sống cuộc đời cơ cực, dẫu muốn có một ngày 8/3 trọn vẹn nhưng không bao giờ toại nguyện. Không phải người phụ nữ nào cũng có được niềm hạnh phúc rộn ràng, háo hức chờ ngày tôn vinh “một nửa thế giới”. Bởi với họ, đánh vật với những nhọc nhằn của cuộc sống mưu sinh thường nhật đã quá đủ mệt nhoài.
Ngày Quốc tế Phụ nữ là ngày phái yếu được quyền ưu tiên, được tặng hoa, tặng quà cùng những lời chúc mừng có cánh. Thế nhưng, vẫn có những người phụ nữ khi được hỏi tới chỉ biết lặng lẽ lắc đầu, hay nói một câu thật đau xót: "Chỉ mong chồng không đánh nữa, con có đủ cơm để ăn, áo ấm để mặc…".
Thương những người tuy có gia đình đầy đủ nhưng ngày 8/3 vẫn như mọi ngày. Họ vẫn làm việc nhà, vẫn đi chợ nấu nướng cho chồng, con, không được đón nhận một lời chúc, một món quà nào.
Thương cho những người phụ nữ mà ngày 8/3 vẫn là nạn nhân của những trận đòn roi từ người chồng vũ phu. Những người phụ nữ sống ở vùng quê nghèo hồn hậu chưa từng được biết đến cảm xúc của ngày 8/3. Những mẹ, những chị luôn mải miết gánh hàng rong khắp các ngõ phố chỉ mong sao bán thật nhiều hàng. Những phụ nữ bất hạnh, mất đi chỗ tựa cuộc đời, vừa làm cha, vừa làm mẹ để lo toan, nuôi nấng con thơ. Những phụ nữ tật nguyền, những người vẫn luôn lẻ bóng không còn có điều kiện để tìm một nửa còn lại cho mình… Nhiều lắm những mảnh đời phụ nữ trái ngang mà ngày 8/3 luôn xa vời với họ.
Cầu mong cho họ có một ngày 8/3 thực sự với nhiều niềm hạnh phúc dù rằng đó chỉ là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhất. Cầu chúc cho họ những điều may mắn nhất, tốt đẹp nhất sẽ đến vì cuộc sống luôn luôn thay đổi.
Chúc cho những người phụ nữ không có 8/3 hãy sống thật hạnh phúc, an lành giữa dòng đời đầy xô bồ, tấp nập. Cuộc sống luôn thay đổi và họ sẽ có những ngày vui, ý nghĩa cho dù đó không phải là ngày 8/3.
-
1.800 giờ là thời gian một người phụ nữ Việt Nam đã lập gia đình phải bỏ ra để thực hiện các công việc nhà nhưng không hề nhận được sự chia sẻ từ nam giới.Được biết Việt Nam là một trong số ít nước tổ chức ngày Quốc tế phụ nữ theo cách mua hoa hay những món quà để tặng cho họ. Nhưng có một điều mà người phụ nữ cần hơn một ngày 8/3.
Nguồn gốc của ngày Quốc tế Phụ nữ được ghi nhận là bắt nguồn từ cuộc biểu tình của các nữ công nhân may ở thành phố New York ngày 8/3 năm 1857 đòi quyền bầu cử, được trả lương tốt hơn, cải thiện điều kiện làm việc và làm việc ít giờ hơn. Mãi đến năm 1977, ngày này chính thức được công nhận bởi Liên hợp quốc.
Ý nghĩa của ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 là nhằm đòi quyền bình đẳng cho nữ giới trên toàn cầu. Thực tế là còn nhiều nơi phụ nữ chưa được đối xử bình đẳng, họ còn chịu nhiều thiệt thòi cả về thể xác lẫn tinh thần. Theo Diễn đàn kinh tế thế giới, khoảng cách giữa hai giới chưa thể xóa bỏ cho tới năm 2186. Chính vì thế, ngày 8/3, phụ nữ khắp thế giới cùng nhau nỗ lực để cả thế giới công nhận những sự bất bình đẳng này, đồng thời ăn mừng những thành tựu đạt được khi vượt qua các rào cản họ vấp phải.
Ở các nước phương Tây, họ không chúc tụng và tặng hoa phụ nữ trong ngày này. Vì họ quan niệm chỉ những nơi phụ nữ cần được đối xử công bằng mới phải dành riêng một ngày cho nữ giới. Nam giới phương Tây từ nhỏ đã được dạy cần nâng niu và bảo vệ phái yếu. Vì thế họ luôn giúp đỡ và chia sẻ công việc với phụ nữ, họ coi đó là điều hiển nhiên.
Có lẽ đó là điều khác biệt giữa phương Tây và Việt Nam, khi mà lướt mạng xã hội mỗi ngày ta đều thấy không ít những vụ bạo hành, xâm hại trẻ em bị lên án. Chưa nhiều người đàn ông ý thức được rằng họ nên chia sẻ gánh nặng cuộc sống với người phụ nữ. Theo thống kê cho thấy, mỗi người phụ nữ Việt (đã lập gia đình) phải bỏ ra 1.800 tiếng mỗi năm để làm các công việc gia đình, trong khi nam giới nhiều khi lại coi đó làm điều hiển nhiên phụ nữ phải làm.
Vậy, người phụ nữ cần gì? Hơn cả 1 ngày 8/3, điều phụ nữ cần là sự sẻ chia, thấu hiểu mỗi ngày từ nam giới. Đừng để họ vất vả 364 ngày và dành ra chỉ 1 ngày nâng niu họ, điều đó là vô nghĩa.
Người phụ nữ hiện đại luôn ý thức về sự độc lập trong cuộc sống, họ khao khát làm chủ cuộc sống của mình. Nhưng dù độc lập hay mạnh mẽ đến đâu thì phái yếu vẫn cần nhận được những sự nâng niu, trân trọng từ nửa còn lại của thế giới.