Top 10 Bài thơ về tình yêu dang dở, chia lìa hay nhất
Ai không mong muốn tình yêu của mình đâm chồi nảy lộc, nhưng chia tay rồi biết làm thế nào đây. Những bài thơ tình yêu chia tay mang đến cho ta những cảm xúc ... xem thêm...day dứt mãi khôn nguôn. Cùng Toplist đến với các bài thơ về tình yêu dang dở, chia lìa hay nhất nhé!
-
Yêu thương này em trả lại cho anh
Là đoạn kết câu chuyện tình dang dở
Thả trôi đi bao điều anh đã hứa
Tìm bình yên cho một nửa về sauSẽ ổn mà... rồi cũng sẽ quên mau
Bởi yêu thương đã phai màu năm tháng
Ngọt ngào xưa giờ chỉ là dĩ vãng
Yêu dấu lụi tàn sót lại những đắng cayEm hỏi người sao lòng dạ đổi thay. !?
Người đã quên bao ngày từng thương nhớ
Lời người nói em chính là hơi thở
Cớ sao giờ tình lạc mãi nơi đâuĐến bây giờ mình là gì của nhau
Chỉ còn nỗi đau, cuộc tình sầu hiu hắt
Kỷ niệm xưa chẳng còn ai góp nhặt
Ai muộn phiền giọt nước mắt tràn mi .. !?Hết thương rồi xin người hãy bước đi
Yên lặng thế mình chia ly bình thản
Yêu thương xưa giờ trong tim đã rạn
Em trả người những vỡ vụn xót xa...!!Nguồn: Sưu tầm
-
“Một đời, một kiếp một chân tình”
Một người thương nhớ… người lặng thinh
Thử hỏi nhân gian sao ngang trái?
Gieo nỗi bi ai bởi chữ tình ?Giá đừng gặp gỡ giữa nhân sinh
Đừng trao ánh mắt ngọt hương tình
Đừng hò hẹn nhau mùa héo hắt
Thì chắc tim khờ chẳng đớn đau!Hạ tàn thu chớm nắng về đâu
Trời lặng âm u xám một màu
Gió nổi mưa về giăng giăng khóc
Vai gầy dáng mỏng xa xót xa!Em hỏi bao mùa đã đi qua
Sao bóng người thương chẳng nhạt nhoà
Cố xoá bao lần - không thể xoá!
U uất cõi lòng - thương xót thương!Giá đời đừng có sợi tình vương
Chẳng phai má thắm nhạt môi hường
Chẳng có chia ly - đau giã biệt
Chẳng một chân tình - khóc Nợ Duyên!
Thơ: Đồng Ánh Liễu -
Tình không tròn nên duyên mình dang dở
Mộng không thành nên đôi ngả chia ly
Kể từ nay thôi vĩnh biệt phân kỳĐành rẽ lối ta ngược về hai hướng.
Tiếc một thời chung đường nhiều mơ ước
Nguyện trọn đời sánh bước dẫu bão giông
Dù xa nhau cách mặt chẳng thay lòng
Ai đâu ngỡ chỉ còn là giấc mộng.
Đã hết rồi thôi xin đừng trông ngóng
Đừng ngang nhà để thêm bận lòng nhau
Đừng nhớ mong vương vấn chuyện hôm nào
Hãy buông bỏ cho tâm hồn thanh thản!
Đã hết rồi những trăng sao lãng mạn
Gió lang thang đưa thơm ngát hương hoa
Áng mây buồn vẫn đẹp buổi chiều tà
Mưa giăng lối là cả trời thơ mộng
Từ bây giờ giữa mênh mông gió lộng
Ta một đường ngược hướng chẳng bên nhau
Người đừng buồn đừng trách giận thêm đau
Chân trời mới đang chào người đi tới.
Thơ: Hạnh Ngọc
-
Anh biết rằng bàn tay này nhỏ lắm
Nên đã không thể nắm giữ em hoài
Đời còn dài với giấc mộng tương lai
Em cứ đi đừng quay đầu nhìn lại
Hãy xem như trót một lần ngây dại
Lạc đôi chân hoang hoải bởi ân tình
Em cứ đi tìm hạnh phúc cho mình
Để tâm hồn không điêu linh buồn bã
Kỷ niệm nào bây giờ anh xin trả
Những ngọt ngào mà ta đã từng trao
Cho bước đời em không thấy chênh chao
Không bận lòng khi đón chào duyên mới
Em cứ đi... anh sẽ không giận dỗi
Chẳng trách hờn và đổ lỗi cho nhau
Nhưng con tim có một chút nghẹn ngào
Khi vẫy chào người từng là tất cả
Chỉ mong rằng dòng đời không nghiệt ngã
Mang nụ cười trả hết lại cho em
Đã dở dang những giấc mộng êm đềm
Hãy xoá đi...những gì là kỷ niệm.
Thơ: Tùng Trần
-
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình
Mà duyên số chia đường tình đôi ngả
Mọi đau thương anh nhận về tất cả
Người ra đi xin hãy cứ yên lòng...
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng
Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu
Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu
Chút tình riêng đành khép lại âm thầm...
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm
Mà phận kiếp đã an bài hai đứa
Nào phải đâu ta vong thề bội hứa
Bởi tình duyên chỉ được có ngần này...
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày
Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở
Để tim yêu chết từ đây muôn thủa
Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư...
Chờ kiếp sau chẳng biết đến bao giờ
Nên nức nở mối tình không trọn vẹn
Vẫn còn đây dư âm lời ước nguyện
Mà chúng mình đôi nẻo đã ly tan...
Em đừng khóc khi duyên phận lỡ làng
Vì cuộc sống nẻo quan san vững bước
Dù hôm nay mình chẳng bên nhau được
Nhưng muôn đời anh yêu có em thôi...
Ta than trách cái số phận, cuộc đời
Cho gặp gỡ rồi chia xa mãi mãi
Yêu thương mất chỉ niềm đau đọng lại
Tình chia phôi không phải tại chúng mình.
Nguồn: Sưu tầm
-
Ta không vẹn được câu thề xưa cũ
Lòng vẫn say một giấc ngủ tình duyên
Hạ rồi thu bến đợi một dáng thuyền
Nắng chiều nay vương luyến thương tím biếc
Nẻo thời gian còn trăm năm biền biệt
Lỡ đôi mươi hồn biết sẽ còn đi
Nhưng vỡ tình vỡ một mảnh tim si
Nên ngập ngừng tìm chút gì sót lại
Trời về thu cứ chợt lại mưa bay
Nét bút nghiêng làm lòng ta dậy sóng
Tìm yêu khát một môi hôn cháy bỏng
Lửa tình nồng cô dại chốn phòng không
Ôi! Ta còn yêu nhưng tình thì hai lối
Bụi đời thường rửa vội những nhớ nhung
Con đường anh còn thương nhớ trập trùng
Dòng sông em có còn hương tình cũ?
Ta hết yêu hay tình còn đang ngủ?
Sao không vẹn được câu thề xưa cũ?
Tình chỉ đẹp khi đang còn e nụ
Nhưng ta thèm nở rộ một tình yêu…
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
-
Có những lỗi lầm chỉ có thể lãng quên
Chứ cả đời không thể nào sửa chữa
Anh không thể nắm tay em lần nữa
Bởi thương yêu đã thật sự lụi tàn
Có những lỗi lầm tưởng đã hóa tro than
Vẫn chẳng thể biến tan thành mây khói
Con tim em vẫn xót xa nhức nhối
Bởi những lời anh nói thật đắng cay
Có những lỗi lầm ngỡ có thể nhạt phai
Nhưng năm tháng chẳng dễ gì bôi xóa
Có chiếc lá khô ngỡ đã bay theo gió
Nào hay đâu nằm ngay dưới chân mình
Em chẳng thể nào làm quá khứ hồi sinh
Cũng chẳng thể vớt bóng trăng dưới nước
Nếu hai đứa chẳng thể nào chung bước
Thì từ đây đành chia rẽ đôi đường
Trời lạnh rồi, giấc mộng đã mù sương....
Thơ: Nguyễn Lam Yên -
Mùa đông đến rồi, em biết không
Gió thổi chiều nay lạnh cõi lòng
Nhớ em, đêm ngày anh trông ngóng
Mơ em, trở lại cùng mùa đông.
Vẫn biết tình ta giờ đã hóa hư không
Em ra đi mãi theo chồng xứ xa,
Bỏ quên năm tháng mặn mà
Bỏ quên hạnh phúc, tháng ngày qua mau.
Giờ mình anh với niềm đau
Anh vẫn mong nhớ, đêm ngày không quên
Vì em, anh sẽ hy sinh
Cho em hạnh phúc bên người mình yêu.
Thơ: Thu Phương
-
Giờ em mới nhận ra rằng !
Em chẳng là gì trong trái tim anh
Nên em khép lại những yêu thương cuồng nhiệt
Chẳng phải dằn vặt, chẳng phải ưu tư hay u hoài mỏi mệt
Đặt một vết lằn - ranh giới giữa hai ta!Giờ em nhận ra rằng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua
Vết thương nào rồi cũng lành theo năm tháng
Cũng như mây phiêu bồng… ngàn đời trôi lãng đãng
Gió cuốn nơi nào… thì về phía đó buông lơi!Nhận ra rồi em sẽ hết chơi vơi
Hết ngóng đợi một người dưng từng thương cùng kiệt
Sẽ nghĩ thoáng hơn giống như người ta sinh ra ai cũng về cõi chết
Thả hồn nhẹ nhàng theo non nước trời mâyGiờ nhận ra rồi em có thể nhẹ nhõm buông tay
Không còn đắng cay nghĩ về yêu thương nữa
Em sẽ bình yên ngày nối ngày bên song cửa
Lặng lẽ nghĩ suy về những chuyện cũ mèmEm sẽ chẳng đau lòng quặn thắt đêm từng đêm
Không để cảm xúc dốc tim mình chảy ngược
Và sẽ bình tâm vá lành bao vết xước
Mà anh đã vô tình bóp nghẹt bằng yêu thươngEm sẽ mỗi ngày nhìn ngắm mình trong gương
Nhìn vết thời gian giăng đầy trên mái tóc
Sẽ mỉm cười bao dung với những điều làm mình mệt nhọc
Không khóc không buồn với những vụn vặt yêu đươngDẫu biết rằng ai sống mà chẳng một lần thương
Tha thiết đậm sâu một người dưng xa lắc
Nhưng nhận ra rồi bây giờ em sẽ khác
Thôi nghĩ về anh
Để bình yên an trú trong lòng mình!Tác giả: Đồng Ánh Liễu
-
Cứ tháng ba, hoa gạo đỏ trên cành
Cảnh thơ mộng, như bức tranh nhớ mãi.
Lòng xao xuyến, đan xen thời ngây dại
Hai đứa yêu, sao ngại nói nên lời!
Chỉ nhìn nhau, bằng ánh mắt nụ cười
Tình tri kỷ, phiêu du đời lãng mạn.
Luôn mong ước, phận duyên kia bầu bạn
Nắm tay nhau, đến ngắm cả trời xuân.
Trúc Mai hồng, ngỏ ý với tình thân
Bên gốc gạo, yêu ngàn lần say đắm.
Gió thoảng nhẹ, cánh hoa bay đẹp lắm
Làng yên bình, sắc đỏ thắm miên man...
Một ngày kia, giặc kéo đến hung tàn
Loang máu lửa, cơ hàn cảnh loạn lạc.
Dạ bối rối, người trai ra trận mạc
Vì quê hương, ủy thác xả thân mình.
Chiến tranh tàn, nắng ửng buổi bình minh
Nhưng người lính, hy sinh không trở lại.
Nằm yên nghỉ, nghìn thu vĩnh biệt mãi
Đâu biết rằng, người con gái làng quê.
Vẫn thủy chung, giữ trọn vẹn câu thề
Từng ấp ủ, niềm tin yêu mòn mỏi.
Bao năm tháng, đang thầm thì nhắc gọi
Mảnh trăng gầy, đau nhói suốt đời mong.
Xuân thì qua, đã mấy chục năm ròng
Vẫn đứng đợi, người trong mơ một thuở.
Tóc đã bạc, cánh hoa rơi nức nở
Đợi anh về, đẫm lệ nhớ người xưa.
Nỗi xé lòng, tiết tháng ba trời mưa
Còn đâu nữa, thời xuân đua hương sắc.
Người thương hỡi, hồn đau này ai nhắc?
Hoa gạo buồn, nhuộm đỏ khắc vào tim.
Có lẽ nào, người xưa chẳng về tìm
Đem kỷ niệm, chôn vùi theo năm tháng.
Trong tâm khảm, mỗi niềm đau đêm vắng
Phía chân trời, hoa gạo phủ mộ xanh...Tác giả: Thái Xuân 20/3/2021