Top 10 Bài thơ buồn nhất về tình yêu và cuộc sống
Trong cuộc sống, chúng ta không thể nào tránh khỏi những vết thương khó lành. Lạ một điều là ta càng vật lộn với cuộc đời, những mong được sống yên ổn, thì đâu ... xem thêm...đó trong trái tim, vết thương ấy lại càng đau, càng sâu thêm. Tình yêu và cuộc sống luôn là chủ đề khơi nguồn sáng tác cho rất nhiều nhà thơ. Trong bài viết hôm nay Toplist xin giới thiệu đến bạn top những bài thơ buồn nhất về tình yêu và cuộc sống.
-
Nếu mệt rồi về với mẹ con ơi !
Ở ngoài kia, đời bon chen chìm nổi
Áp lực nhiều khiến cho con mệt mỏi
Hãy về đây bên mẹ...
Và nghỉ ngơi!
Nếu mệt rồi về với mẹ đi thôi
Đừng gồng mình giữa muôn trùng bão tố
Nơi đô thị phồn hoa đầy cám dỗ
Rực rỡ ánh đèn...
Nhưng con vẫn lẻ loi.
Qua điện thoại con chẳng thốt nên lời
Có ổn không … sao nghẹn lòng không nói?
Linh cảm con buồn … nhưng đâu dám hỏi
Mẹ lặng im sợ cảm xúc vỡ oà...
Nếu thấy mệt, con hãy về quê nhà
Để ngơi nghỉ sau những ngày vất vả
Quê tuy nghèo nhưng thanh bình yên ả
Mẹ và Ba đang ngóng đợi từng ngày.
Về đi con, mẹ dang rộng vòng tay
Nếu ấm ức... sà vào lòng mà khóc
Mẹ vẫn biết cuộc sống bao khó nhọc
Bên gia đình, con sẽ được ...bình yên!Đồng Ánh Liễu
-
Mệt không con, giữa cuộc đời trong đục
Ép thân mình với vinh - nhục lợi danh
Cành cây cao vươn trước gió mong manh
Mẹ sợ lắm - bão đời níu con mệt !Mệt không con khi lo toan nối tiếp
Bỏ đằng sau những dung dị đời thường
Con kênh làng - mái tranh cũ yêu thương
Nơi tuổi thơ, con be bờ - tát cá.Mệt không con - vượt ra ngoài biển cả
Để mài tâm - giũa trí giữa sóng dồn
Bát cơm đời dạy con phải lớn khôn
Nếu mệt quá - con ơi! - đừng cố chịu.Về quê ta hương gió đồng mát dịu
Rau đay nhà, mẹ nấu bát canh cua
Cà mẹ nén đủ độ giòn và chua
Và mớ tép ngày xưa con thích nhất.Về quê ta bỏ một ngày tất bật
Theo chân cha thăm ruộng lúa cánh đồng
Xem cánh diều no gió giữa mênh mông
Quần xắn gấu - chân trần lem bùn đất.Thấy không con mùi thơm từ cỏ mật
Ngồi triền đê để cảm vị an bình
Bao ưu phiền bỗng chốc hoá nhẹ tênh
“Tâm càng tĩnh, Phước càng sâu” con ạ!Đừng cố ép - phải vươn cao - xa quá !
Lựa sức mình chậm rãi từng bước chân
Tiến bền bỉ - nhưng chắc chắn muôn phần
Khi mệt quá, hãy dừng chân ngơi nghỉ.Đến với đời, đôi tay không con nhỉ
Ai rời đi thì cũng chỉ thân mình
Đừng nặng nề với danh vọng hư vinh
Đời cần sống thật an bình là đủ.Mệt không con, về quê ôn chuyện cũ
Nhắc ngày thơ, trong vắt tiếng con cười!Đồng Ánh Liễu
-
Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoaiTình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thuaCắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng!
Sưu tầm -
Rồi chúng mình sẽ quên được nhau thôi
Có gì đâu mà phải buồn anh nhỉ
Khi tình yêu đã trở nên cũ kỹ
Người muốn đi, cũng là chuyện lẽ thườngRồi chúng mình sẽ chẳng còn vấn vương
Thôi nhớ nhung và nghĩ về quá khứ
Chỉ giản đơn là cơn say ngủ
Tỉnh mộng rồi, ai nhớ chuyện hôm quaRồi chúng mình sẽ hạnh phúc bên người ta
Em cũng không vì nhớ anh mà hằng đêm day dứt
Cũng không mệt nhoài trong hận thù oán trách
Sẽ mỉm cười thật lòng chúc phúc cho anhNgày ấy phải chăng sẽ đến rất nhanh
Hay cứ dằn vặt em bao tháng năm vì vết thương ngày cũ?
Giá em chỉ yêu anh vừa đủ
Giữ lại cho mình dù chỉ chút ít để có thể nguôi quênEm phải làm sao để có thể an yên!!!
Sưu tầm
-
Chúng mình cứ lưng chừng thương nhớ được không anh
Cứ gửi những yêu dấu mong manh qua từng ánh mắt
Đâu cần hứa hẹn thề nguyền những lời dối gian đường mật
Những xúc cảm tự đáy lòng cứ giữ chặt nơi sâu thẳm trái tim
Đi qua mấy mùa bão dông cái mà chúng mình kiếm tìm
Đâu phải những ồn ã xa hoa, những thề non hẹn biển
Đã quá thấm đẫm vật đổi sao dời, đâu có gì là bất biến
Chỉ cần mỗi lúc trống chếnh trời chiều, có ai đó chia sẻ, hỏi han
Chúng mình đâu còn xuân xanh mà cuồng dại những môi hôn
Những say đắm đê mê từng phải đánh đổi bằng bao vết cứa đớn đau trên ngực trái
Chỉ cần ở bên nhau, có thể bình tâm lại
Nở nụ cười hiền, bình lặng sau tất cả những bão dông
Có thể gọi nhau là tri kỷ được không?
Có thể nắm lấy bàn tay mỗi khi trời nổi gió
Có những điều cứ phải đâu cần sáng tỏ
Cứ lưng chừng, dang dở, để nhớ thương...
Em về đây, chiều đã sáng đèn đường
Mỗi lúc anh yếu lòng, sẽ có em làm bạn
Chỉ vậy thôi, giữa cuộc đời rộng dài vô hạn
Chúng mình sẽ luôn có một người bầu bạn, sẻ chia...
Hoa Bất Tử -
Nếu em buồn thì thôi cứ lặng thinh
Nói làm chi chuyện nhân tình thế thái
Không là hoa thì xin làm cỏ dại
Mọc bên đường nhìn ngắm người lại quaNếu em buồn thì xin chớ xót xa
Rồi thổn thức nhạt nhoà mi hoen lệ
Đời là thế nghe chi lời kể lể
Thương một người đâu dễ để quên điNgười ngang đời như một cánh thiên di
Sao có thể vì em mà dừng lại
Đau làm chi những lời thương xa ngái
Mai hãy về nghe tiếng Kệ lời KinhBuông đi thôi mệt mỏi những ân tình
Em sẽ thấy lòng mình không đắng đót
Tiếng chuông ngân êm êm chiều mát ngọt
Thoát chuyện đời nghe sắc sắc không không.Đồng Ánh Liễu
-
Cô gái à, hãy mạnh mẽ lên em
Vì cuộc sống còn bon chen nhiều lắm
Khi gục ngã chẳng ai đưa tay nắm
Lúc mệt nhoài vẫn phải gắng đứng lên.Cuộc sống ai cũng chất chứa ưu phiền
Trong tâm khảm nhiều nỗi niềm khó nói
Phải cố bước dù bàn chân đã mỏi
Bởi trách hờn có thay đổi gì đâu.Người suy tư cuộc sống chẳng sang giầu
Người khốn khổ bởi nỗi đau bệnh tật
Người day dứt bởi cuộc tình đã mất
Người nhọc nhằn tất bật để mưu sinh.Người mải mê tìm kiếm tấm chân tình
Người khắc khoải nhớ bóng hình đã cũ
Người tiếc nuối thanh xuân mờ bụi phủ
Người đau lòng bởi không đủ thời gian.Người kêu ca gió đông tựa băng hàn
Người than vãn hạ về toàn nắng nóng
Người tìm kiếm lối đi trong tuyệt vọng
Người vô tình chẳng coi trọng cơ duyên...Nên em ơi... đừng giữ mãi ưu phiền
Muốn vui vẻ phải tập quên vài thứ
Bỏ đi nhé những gì trong quá khứ
Rồi mai này sóng gió sẽ đi qua.Cười lên em, chuyện sẽ ổn thôi mà
Sống kiêu hãnh như đoá hoa đang nở
Toả hương, sắc để cho đời thương nhớ
Đừng dại khờ trăn trở mãi niềm đau.Nguyên Phượng.
-
Ai bán không? Tấm vé về tuổi thơ
Tôi mua nhé bởi bây giờ thèm lắm
Bươn chải qua nửa cuộc người thăm thẳm
Bao thăng trầm... ngọt đắng của trần gianLàm người lớn thấy mệt mỏi gian nan
Chẳng thể khóc khi vô vàn ấm ức
Nén đau thương thật sâu trong lồng ngực
Nức nở cười che giấu cả tâm tưCó những ngày lòng mình nặng trĩu như
Ngàn khối đá đè vào thân tâm vậy
Cũng thèm lắm chạy về nhà hờn lẫy
Khóc với mẹ ... run rẩy một chút thôiNhưng lớn rồi lại mím chặt bờ môi
Bởi đời mà... nhiều thị phi ngang trái
Sống bon chen .. trắng đen... khôn đè dại
Mải miết hoài những ảo vọng hư danhCõi Trần gian như bóng câu qua mành
Ta ghé tạm một lần rồi xa mãi
Mai về đất hỏi còn chi ở lại?
Cả một đời với được - mất - hơn - thua!Vé tuổi thơ ... ai bán ... tôi xin mua?
Để trở lại những ngày xưa mơ mộng
Tôi ngây thơ dưới chân đồi gió lộng
Rộn rã tiếng cười, trong vắt ...vô ưu...!Đồng Ánh Liễu
-
Đã lâu rồi ta muốn được an yên
Quên bao nỗi muộn phiền trong cuộc sống
Tình vụn vỡ đã chia đôi lối mộng
Từng đêm về nghe trống vắng nơi timĐã lâu rồi ta đã cố kiếm tìm
Một giấc ngủ không gọi tên người nữa
Nhưng vẫn nhắc với bao lời chan chứa
Vẫn nồng nàn như một thuở ngày xưaĐã lâu rồi ta đã quên giọt mưa
Cho sự sống ươm mầm và nẩy lộc
Ta chỉ biết con tim mình đang khóc
Lặng lẽ rơi giọt tủi trong tâm hồnĐã lâu rồi ta đã muốn vùi chôn
Một mảnh vỡ bức tranh thời xa lắm
Nhưng bóng hình của người còn in đậm
Chợt nhận ra tình thắm vẫn dạt dàoĐã lâu rồi ta đã muốn gởi trao
Về tương lai còn bao điều tốt đẹp
Trong xa xăm vết thương lòng dần khép
Chợt nhận ra ta đang nở nụ cườiĐã lâu rồi cuộc sống bao đẹp tươi
Ta đã lỡ biết bao nhiêu khoảnh khắc
Thì tim ơi từ nay thôi dằn vặt
Để ta còn đón nhận những ngày vui.Sưu tầm
-
Mỗi khi buồn tôi chỉ muốn lặng im
Giấu hết nỗi niềm vào tận sâu tâm khảm
Không muốn người khác thấy tôi với độc màu ảm đạm
Rồi ngại ngùng, rồi thương cảm, bâng quơ...
Mỗi khi buồn tôi sẽ viết một bài thơ
Ngồi lặng bên hiên hàng giờ nhìn mưa đổ
Bóng nước vỡ tan như ngàn mảnh tình tôi loang lổ
Ghép lại thế nào cũng lệch lạc, chông chênh.
Mỗi khi buồn tôi chỉ muốn ở một mình
Mở nhạc thật to, đắm chìm trong giai điệu
Tôi không khóc, không cho phép mình mềm yếu
Mình không thương được mình thì đợi để ai thương?
Mỗi khi buồn tôi lại muốn xách ba lô và lên đường
Đi đến những nơi khiến lòng mình thanh thản
Về với thiên nhiên, với những buổi chiều bảng lảng
Để tâm hồn gột rửa hết ưu tư.
Mỗi khi buồn tôi chỉ ước giá như...
Có thể ngủ say và quên đi tất cả
Sáng thức giấc lòng không còn vội vã
Không cuống cuồng tìm kiếm một hình dung.
Mỗi khi buồn tôi thấy mình thật quá đỗi mông lung...
Bina