Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Chương 119: Tuyển dụng Hobey
55@-Đang chạy xe về nhà Mia, Tony bất ngờ bắt gặp một vụ ẩu đả trên đoạn đường vắng. Vốn dĩ cậu cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ là khi nhìn thấy tên Hobey xuất hiện trong đó, Tony vẫn là lái xe đi tới một chỗ cách đó không xa, lặng lẽ quan sát hiện trường bên đó.
Hiện trường lúc này chính là một đám người đang đánh chém và chửi bới. Hobey và bốn tên thủ hạ của mình có vẻ yếu thế hơn đối thủ đôi chút.
Đối thủ của Hobey, nhân số đông hơn, ỷ thế hiếp người, còn Hobey và đàn em dù ít người hơn nhưng lại rất điên cuồng. Hai bên đánh càng ngày càng hăng.
Gậy bóng chày, dao găm, gậy chơi golf, tay đấm thép có đầu nhọn… được cả hai bên sử dụng để tấn công nhau… Có vẻ như đây là một vụ ẩu đả tranh giành địa bàn.
Hobey và đàn em dù đã cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không chống lại được đối thủ đông đảo, cả đám đều bị thương nghiêm trọng, mặt mày be bét máu.
Một cây gậy bóng chày vung lên. Khi cây gậy đó chỉ còn cách mặt Hobey trong gang tấc. Một thân hình bất chợt nhảy bổ tới, dùng chân một cước đá văng cả người cầm gậy, lẫn gậy bóng chày bay đi.
Tony bất ngờ ra tay can thiệp, cậu lạnh lùng nói với đối thủ của Hobey: “Cậy đông bắt nạt người khác không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Đối thủ của Hobey thấy có kẻ bất ngờ can thiệp vào chuyện này, đều cảnh giác lên. Chúng nhìn ngó xung quanh xem còn có ai không.
Thấy bọn chúng tạm thời chưa ra tay, Tony quay sang nhìn Hobey đang thở hổn hển nói: “Mới không gặp có một ngày, mà anh đã thảm hại như vậy. Sao giúp tôi làm việc được đây?”
Nghe sự châm chọc của Tony, Hobey nở một nụ cười khổ nói: “Cám ơn cậu!”
“Mày là ai, mà dám xen vào chuyện của bọn tao?” Tên cầm đầu gầm gừ đầy tức giận nói với Tony.
“Một người mà chúng mày không muốn gặp lại lần thứ hai.” Tony đáp đầy khiêu khích.
“Mày gan có vẻ lớn thật... Xử lí nó trước, thằng Hobey và đàn em nó để sau... Đánh nó nửa đời sau phải ngồi xe lăn cho tao.” Tên cầm đầu tức giận nói.
Đối thủ của Hobey, cả đám xông lên đánh về phía Tony. Tony di chuyển nhanh, tránh cho bản thân bị vây tại chỗ, cậu tung chân đá trúng vào phần bụng một tên đầu trọc khiến hắn bay ra vài mét, rồi nghiêng người tránh được cậy gậy đánh golf của một tên da đen vụt tới, cậu tóm lấy cổ tay của tên da đen, vặn ngược lại, lên gối vào mặt của tên da đen làm hắn ngã ngửa ra. Tony nhanh như chớp ra đòn tàn nhẫn. Cậu cố gắng hạ gục đối thủ một cách nhanh nhất.
“Vù...” Tony nghe thấy tiếng gió động, vừa quay đầu lại chỉ cảm thấy có cái gì nhằm hướng đầu mình giáng xuống, là một người dáng vẻ cao gầy cầm gậy đánh bóng chày đang đánh tới. Thân thể hơi chuyển động, cậu nhanh chóng áp sát người gã, tóm lấy cánh tay còn đang giơ trên cao, cậu nghiêng người lại, hai tay dùng lực ném gã qua vai, khiến gã nện mạnh xuống đất, rồi cậu bồi thêm cho gã một cú đấm trời giáng vào đầu.
Một tên vóc người nhỏ con lúc này đã xông tới, nhấc chân định đá vào người Tony, lại bị cậu dùng chân chặn lại. Cú đá bị chặn, tên này lập tức đâm thẳng con dao găm trong tay gã về phía Tony, lại không ngờ Tony dùng tay đỡ được cú đâm đó. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cổ tay tên này đã bị Tony bẻ gãy, con dao rơi xuống đất phát ra một tiếng “keng” chói tai, nhưng không chói tai bằng tiếng kêu thảm thiết của gã.
Lại một tên nhảy vọt tới, phẫn nộ hô: “Chém chết mày...” một con dao Kukri vung tới trước người Tony, thế công mãnh liệt buộc Tony phải né sang một bên tránh đi đòn tấn công, nhưng cậu cũng là thuận thế bắt giữ được cánh tay cầm dao khóa chặt lại, sau đó phát lực quật ngã tên đó nằm trên đất, tước đoạt con dao kukri.
Thấy vài tên đàn em không phải đối thủ của Tony, tên cầm đầu lao nhanh về phía trước, thân người hắn vọt mạnh lên, như một con thú dữ sổng chuồng lao về phía Tony. Con dao găm sáng loáng, sắc nhọn trong tay, đâm thẳng đến ngực cậu.
Thế lao đến của nhát dao này là cực kỳ nhanh và hung mãnh. Thời gian để Tony phản ứng lại là không nhiều, khi vừa nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, con dao găm đó đã xuất hiện ngay trước người cậu.
Tony nở một nụ cười nơi khóe miệng, bình tĩnh vung con dao kukri đánh bay mũi dao găm đang đâm tới. “Keng” một tiếng giòn vang.
Tốc độ ứng biến của Tony cũng là cực nhanh. Sau khi chặn được đòn đâm đó, Tony liền chuyển sang thế phản công, con dao Kukri vung ra chém tiếp về phía tên cầm đầu.
“Ah...” Tên cầm đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, những tiếng kêu rên vang lên như một bản nhạc cho sự tàn khốc, nỗi oán hận cùng đau thương.
Tranh đoạt, mưu sát, bạo ngược, hung án… từng màn u ám đang diễn ra ở những góc tăm tối trong thành phố này. Màn đêm của Boston dần dần mất đi vẻ phồn hoa cổ kính vốn có, thay vào đó là sự bất ổn và hỗn loạn chưa từng thấy, hiện rõ vẻ ảm đạm đáng sợ… Nơi bóng đêm đang dần trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu muốn tôi làm gì?” Ngồi bên ghế phụ của chiếc Audi Q8 sau vụ ẩu đả, Hobey trên tay cầm một cục tiền do Tony đưa cho, hỏi Tony. Hobey không rõ ý của Tony là gì khi đưa cho hắn nhiều tiền như vậy.
Tony nói: “Có muốn làm việc cho tôi không? Không phải mua bán tin tức như lúc trước. Hàng tháng tôi sẽ cấp tiền cho anh và người của mình.”
“Cậu có thể giao việc cho tôi rồi.” Hobey không cần nghĩ nói. Bởi Hobey biết, hắn sẽ không trụ được ở Boston nếu không có người che chở. Vừa rồi nếu không có Tony, Hobey sẽ không chết, chỉ là phần đời còn lại của hắn sẽ thiếu một cái gì đó trên cơ thể hoặc ngồi xe lăn nốt quãng đời còn lại.
“Khi nào bình phục, tiếp tục tìm hiểu tin tức cho tôi. Nhớ, không cần lộ liễu quá, tránh cho kẻ khác chú ý tới. Lúc tôi không có ở Boston, thì để ý đến Mia, đừng để kẻ nào quấy rầy cô ý. Anh và người của mình không cần đi bán mấy thứ đó nữa. Tập chung làm việc cho tôi, anh sẽ có nhiều hơn thế. Chỉ có điều, anh và mấy người của mình cần cải thiện khả năng chiến đấu. Tìm mấy phòng tập Judo hay Muay Thái mà tập luyện.” Tony nói.
Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Hiện trường lúc này chính là một đám người đang đánh chém và chửi bới. Hobey và bốn tên thủ hạ của mình có vẻ yếu thế hơn đối thủ đôi chút.
Đối thủ của Hobey, nhân số đông hơn, ỷ thế hiếp người, còn Hobey và đàn em dù ít người hơn nhưng lại rất điên cuồng. Hai bên đánh càng ngày càng hăng.
Gậy bóng chày, dao găm, gậy chơi golf, tay đấm thép có đầu nhọn… được cả hai bên sử dụng để tấn công nhau… Có vẻ như đây là một vụ ẩu đả tranh giành địa bàn.
Hobey và đàn em dù đã cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không chống lại được đối thủ đông đảo, cả đám đều bị thương nghiêm trọng, mặt mày be bét máu.
Một cây gậy bóng chày vung lên. Khi cây gậy đó chỉ còn cách mặt Hobey trong gang tấc. Một thân hình bất chợt nhảy bổ tới, dùng chân một cước đá văng cả người cầm gậy, lẫn gậy bóng chày bay đi.
Tony bất ngờ ra tay can thiệp, cậu lạnh lùng nói với đối thủ của Hobey: “Cậy đông bắt nạt người khác không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Đối thủ của Hobey thấy có kẻ bất ngờ can thiệp vào chuyện này, đều cảnh giác lên. Chúng nhìn ngó xung quanh xem còn có ai không.
Thấy bọn chúng tạm thời chưa ra tay, Tony quay sang nhìn Hobey đang thở hổn hển nói: “Mới không gặp có một ngày, mà anh đã thảm hại như vậy. Sao giúp tôi làm việc được đây?”
Nghe sự châm chọc của Tony, Hobey nở một nụ cười khổ nói: “Cám ơn cậu!”
“Mày là ai, mà dám xen vào chuyện của bọn tao?” Tên cầm đầu gầm gừ đầy tức giận nói với Tony.
“Một người mà chúng mày không muốn gặp lại lần thứ hai.” Tony đáp đầy khiêu khích.
“Mày gan có vẻ lớn thật... Xử lí nó trước, thằng Hobey và đàn em nó để sau... Đánh nó nửa đời sau phải ngồi xe lăn cho tao.” Tên cầm đầu tức giận nói.
Đối thủ của Hobey, cả đám xông lên đánh về phía Tony. Tony di chuyển nhanh, tránh cho bản thân bị vây tại chỗ, cậu tung chân đá trúng vào phần bụng một tên đầu trọc khiến hắn bay ra vài mét, rồi nghiêng người tránh được cậy gậy đánh golf của một tên da đen vụt tới, cậu tóm lấy cổ tay của tên da đen, vặn ngược lại, lên gối vào mặt của tên da đen làm hắn ngã ngửa ra. Tony nhanh như chớp ra đòn tàn nhẫn. Cậu cố gắng hạ gục đối thủ một cách nhanh nhất.
“Vù...” Tony nghe thấy tiếng gió động, vừa quay đầu lại chỉ cảm thấy có cái gì nhằm hướng đầu mình giáng xuống, là một người dáng vẻ cao gầy cầm gậy đánh bóng chày đang đánh tới. Thân thể hơi chuyển động, cậu nhanh chóng áp sát người gã, tóm lấy cánh tay còn đang giơ trên cao, cậu nghiêng người lại, hai tay dùng lực ném gã qua vai, khiến gã nện mạnh xuống đất, rồi cậu bồi thêm cho gã một cú đấm trời giáng vào đầu.
Một tên vóc người nhỏ con lúc này đã xông tới, nhấc chân định đá vào người Tony, lại bị cậu dùng chân chặn lại. Cú đá bị chặn, tên này lập tức đâm thẳng con dao găm trong tay gã về phía Tony, lại không ngờ Tony dùng tay đỡ được cú đâm đó. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cổ tay tên này đã bị Tony bẻ gãy, con dao rơi xuống đất phát ra một tiếng “keng” chói tai, nhưng không chói tai bằng tiếng kêu thảm thiết của gã.
Lại một tên nhảy vọt tới, phẫn nộ hô: “Chém chết mày...” một con dao Kukri vung tới trước người Tony, thế công mãnh liệt buộc Tony phải né sang một bên tránh đi đòn tấn công, nhưng cậu cũng là thuận thế bắt giữ được cánh tay cầm dao khóa chặt lại, sau đó phát lực quật ngã tên đó nằm trên đất, tước đoạt con dao kukri.
Thấy vài tên đàn em không phải đối thủ của Tony, tên cầm đầu lao nhanh về phía trước, thân người hắn vọt mạnh lên, như một con thú dữ sổng chuồng lao về phía Tony. Con dao găm sáng loáng, sắc nhọn trong tay, đâm thẳng đến ngực cậu.
Thế lao đến của nhát dao này là cực kỳ nhanh và hung mãnh. Thời gian để Tony phản ứng lại là không nhiều, khi vừa nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, con dao găm đó đã xuất hiện ngay trước người cậu.
Tony nở một nụ cười nơi khóe miệng, bình tĩnh vung con dao kukri đánh bay mũi dao găm đang đâm tới. “Keng” một tiếng giòn vang.
Tốc độ ứng biến của Tony cũng là cực nhanh. Sau khi chặn được đòn đâm đó, Tony liền chuyển sang thế phản công, con dao Kukri vung ra chém tiếp về phía tên cầm đầu.
“Ah...” Tên cầm đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, những tiếng kêu rên vang lên như một bản nhạc cho sự tàn khốc, nỗi oán hận cùng đau thương.
Tranh đoạt, mưu sát, bạo ngược, hung án… từng màn u ám đang diễn ra ở những góc tăm tối trong thành phố này. Màn đêm của Boston dần dần mất đi vẻ phồn hoa cổ kính vốn có, thay vào đó là sự bất ổn và hỗn loạn chưa từng thấy, hiện rõ vẻ ảm đạm đáng sợ… Nơi bóng đêm đang dần trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu muốn tôi làm gì?” Ngồi bên ghế phụ của chiếc Audi Q8 sau vụ ẩu đả, Hobey trên tay cầm một cục tiền do Tony đưa cho, hỏi Tony. Hobey không rõ ý của Tony là gì khi đưa cho hắn nhiều tiền như vậy.
Tony nói: “Có muốn làm việc cho tôi không? Không phải mua bán tin tức như lúc trước. Hàng tháng tôi sẽ cấp tiền cho anh và người của mình.”
“Cậu có thể giao việc cho tôi rồi.” Hobey không cần nghĩ nói. Bởi Hobey biết, hắn sẽ không trụ được ở Boston nếu không có người che chở. Vừa rồi nếu không có Tony, Hobey sẽ không chết, chỉ là phần đời còn lại của hắn sẽ thiếu một cái gì đó trên cơ thể hoặc ngồi xe lăn nốt quãng đời còn lại.
“Khi nào bình phục, tiếp tục tìm hiểu tin tức cho tôi. Nhớ, không cần lộ liễu quá, tránh cho kẻ khác chú ý tới. Lúc tôi không có ở Boston, thì để ý đến Mia, đừng để kẻ nào quấy rầy cô ý. Anh và người của mình không cần đi bán mấy thứ đó nữa. Tập chung làm việc cho tôi, anh sẽ có nhiều hơn thế. Chỉ có điều, anh và mấy người của mình cần cải thiện khả năng chiến đấu. Tìm mấy phòng tập Judo hay Muay Thái mà tập luyện.” Tony nói.
Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Đánh giá:
Truyện Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Story
Chương 119: Tuyển dụng Hobey
10.0/10 từ 24 lượt.