Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 539: Trịnh Mẫn Quân vẫn tỏ vẻ xem thường: Không có lửa làm sao có khói, nếu không phải có cái gì đó thì sao lại có mấ
Editor: Yuhina
Hắn mặc một chiếc áo bành-tô màu đen, chiếc đồng hồ trên cổ tay hơi phát ra ánh sáng mờ ảo, một thân có giá trị không nhỏ, mái tóc ngắn hơi cong, đeo mắt kính cùng khẩu trang, một người đàn ông cơ hồ như cùng hòa làm một thể với bóng đêm như vậy.
Y tiên sinh.
Ngày hôm nay Thời Tiểu Niệm biết rất nhiều những chuyện cũ năm xưa, lại cùng Cung Âu tan rã trong không vui, cả người đã cực kỳ uể oải, thực sự có chút không muốn gặp vị Y tiên sinh này.
Nhưng người đàn ông kia đã phát hiện ra cô, chuyển tầm mắt nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm đem xe dừng qua một bên, lên tinh thần xuống xe đón hắn, "Tiên sinh, ngài đã tới."
Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn chiếc xe bên kia, xem ra hôm nay trợ lý của hắn không tới, cô lấy chìa khóa ra, "Tiên sinh mời ngài vào ngồi."
"…"
Người đàn ông không tiếng động mà gật đầu.
Thời Tiểu Niệm mở cửa, quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đứng ở nơi đó, hắn ngửa đầu nhìn bảng hiệu phòng trưng bày tranh, đó là một chữ phát sáng "Nhà".
Hắn ngẩng mặt lên, Thời Tiểu Niệm còn thấp hơn so với hắn, đúng dịp thấy một chút hình dáng đôi mắt của hắn dưới mắt kính.
Mắt hình cung hình dáng rất ưa nhìn.
Không biết tại sao hắn chưa bao giờ dùng bộ mặt thật gặp người.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, đi vào phòng trưng bày tranh, người đàn ông đi theo phía sau cô, không hàn huyên với cô, mà là trực tiếp đi về phía mặt tường, nhìn thấy một đống hộp đã đóng gói lại thì nhíu mày lại, trên tường trống không.
"Tôi chuẩn bị đóng cửa phòng trưng bày tranh." Thời Tiểu Niệm đi tới nói, thiện ý nói, "Ngài muốn bức tranh có đúng không, để tôi mở hộp ra, ngài cứ xem bên trong tùy tiện muốn lấy mấy bức thì lấy, tôi sẽ gửi cho ngài."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm khom người xuống mở hộp ra, cẩn thận lấy một bức lại một bức đặt sang một bên.
Cô bận rộn lấy đố, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên một chút.
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, mặt trên thình lình hiện lên một cái tin nhắn Y tiên sinh vừa mới gửi.
Tại sao phải đóng phòng trưng bày tranh lại, cô vẽ rất đẹp, không phải mỗi người đều có thiên phú như cô vậy, cô không quý trọng sao
Xem xong tin nhắn, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, hắn trang bị đầy đủ, cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Bất quá tin nhắn của hắn như là muốn trách cứ cô vậy, trách cứ cô lãng phí tài năng như vậy.
"Cung Âu không thích tôi mở phòng trưng bày tranh, hắn cần tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình." Thời Tiểu Niệm giải thích.
Người đàn ông nhìn cpp, lại một lần nữa giơ điện thoại di động trong tay lên.
Hai người cùng nhau, không nên vì đối phương mà từ bỏ, mà phải vì đối phương mà nỗ lực.
Thời Tiểu Niệm nhìn điện thoại di động lại có thêm tin nhắn, ánh mắt khẽ biến, thấp giọng nói, "Có lúc từ bỏ cũng là một loại nỗ lực, không phải sao, tiên sinh, ngài xem xem ngài thích bức tranh nào đi."
Thời Tiểu Niệm đặt mấy bức vẽ ở trên đất cho hắn chọn.
"…"
Người đàn ông nhìn cô một cái, đứng ở nơi đó bắt đầu xem bức tranh.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên lẳng lặng mà cùng đợi, trong bốn năm này, cơ hồ mỗi quý Y tiên sinh đều sẽ tới mua tranh, cô rất ít thấy có người thích tranh của cô như vậy.
Y tiên sinh thường nhìn các bức tranh mà không nhúc nhích, giống như cả người tiến vào một thế giới khác.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ đây cũng là lần cuối cùng hắn xem tranh cô vẽ, cô không muốn quấy rầy hắn, quay người rời đi, ho khan vài tiếng.
Cảm mạo của cô vẫn chưa khỏi, uống thuốc đến choáng váng đầu óc rồi.
Cô đi vào nhà bếp nấu nước.
Thời điểm nước nóng chuẩn bị sôi, điện thoại của Hạ Vũ gọi đến, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, Hạ Vũ quan tâm hỏi, "Như thế nào, đã khỏi cảm chưa, hiện tại không có ai chăm sóc cô, không bằng cô đến nhà tôi đi"
"Tôi khỏe hơn rồi, không có chuyện gì. Cô còn chưa ngủ à"
Thời Tiểu Niệm nói.
"Chưa a, chẳng phải tôi còn đang lo lắng cho cô sao, hiện tại tin tức chuẩn bị tuyên bố thời đại toàn tức đã bay khắp thế giới rồi, còn nhớ vào lúc tuyên bố series người máy Mr không, Cung tiên sinh công bố quan hệ của hai người, nếu như hiện tại cũng tuyên bố tin tức kết hôn, cũng là happy ending rồi." Hạ Vũ nói.
Happy ending sao
Không phải như thế.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động không nói gì, Hạ Vũ ở bên kia nói, "Thế nhưng, vừa nghĩ tới bây giờ Cung tiên sinh biến thành như vậy, tôi lại thấy lo lắng cho cô, cô nói xem sau khi kết hôn hai người sẽ sống thế nào"
Nước sôi rồi.
"Tôi đang đun nước, nước sôi rồi, để tôi mở loa ngoài nói chuyện cùng cô."
Thời Tiểu Niệm nói xong, đưa tay mở loa ngoài của điện thoại di động rồi đặt nó sang một bên, nước sôi rót vào trong cốc.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng than thở của Hạ Vũ, "Mỗi câu truyện cổ tích đều kết thúc khi có lễ cưới, nhưng ai biết những ngày tháng sau này của hoàng tử và nàng lọ lem sẽ như thế nào"
"Tiểu Vũ, tôi đã quyết định." Thời Tiểu Niệm nâng cốc lên, giọng mũi rất nặng, "Mặc kệ sau này như thế nào tôi đều muốn kết hôn."
"Oh my god! Cô đã quyết định xong rồi sao, không phải cô nói mình còn đang rất do dự sao"
Hạ Vũ khiếp sợ hỏi.
"Bởi vì tôi biết một chuyện, hiện tại tôi cảm giác tất cả những chuyện mình làm đều rất hồ đồ." Thời Tiểu Niệm nói, chỉ mới đọc vài tờ bệnh án mà cô đã không chịu nổi rồi.
Cô không dám nghĩ tới cảnh Cung Âu gọi tên cô biết bao nhiêu lần, không dám nghĩ tới có phải Cung Âu cũng phải dựa vào suy nghĩ muốn trở về bên cô mới chống đỡ lấy tới bước này,khỏi bệnh, biến thành một Cung Âu hoàn toàn mới, sau đó tình cảm đối với cô cũng từ từ trở nên phai nhạt.
Mà cô, bởi vì tình cảm của hắn phai nhạt mà lên nhảy lên nhảy xuống náo loạn.
Hạ Vũ không hiểu tại sao cô lại thay đổi nhanh như vậy, không khỏi nói, "Thế nhưng không phải cô nói Cung Âu không quan tâm đến cô sao, Tiểu Niệm, ngàn vạn lần cô phải suy nghĩ kỹ, cuộc đời dài như vậy, nếu như cùng một người không thèm để ý đến mình sống đến hết đời, vậy thì cuộc sống đó quá đau khổ."
"Dày vò cũng là một loại sống, không phải sao"
Thời Tiểu Niệm ho khan hai tiếng, đôi tay nắm chặt lấy cốc vẫn còn hơi ấm, ngón tay của cô đã cực kỳ lạnh.
"Cô hà tất phải tự đày đọa chính mình, bốn năm qua cô còn chưa chịu khổ đủ sao, cha mẹ đều mất, gia sản bị Mộ Thiên Sơ chiếm, con trai con gái lại không ở bên người, còn khổ sở chờ Cung tiên sinh." Hạ Vũ nói xong liền nghẹn ngào, "Tôi mặc kệ, nếu như sau khi kết hôn Cung tiên sinh không thèm để ý cô, tôi liền tìm người đánh hắn một trận."
Thời Tiểu Niệm bị chọc cười, "Bên cạnh hắn bảo tiêu nhiều như mây vậy, được không"
Đánh cung Âu, nghĩ mà được hả.
"Vậy chung quy phải làm chút gì đó để hắn phải hiểu được hảo hảo đối tốt với cô a, đừng coi thường cô." Hạ Vũ nói rằng.
"Bây giờ tôi không biết nên làm gì cả, bởi vì tính cách của hắn thay đổi, mà chúng tôi hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau, mỗi lần đều nói không tới mười phút, bây giờ có vẻ như tam quan của chúng tôi đều thay đổi."
Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói, ở trước kệ bếp xoay người, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Y tiên sinh đứng cửa.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, một tay cầm cốc một tay cầm lên điện thoại di động nói, "Tiểu Vũ, bên này tôi còn có việc, chút nữa tôi gọi lại cho cô sau."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ngắt điện thoại đi về phía Y tiên sinh, mỉm cười hỏi, "Tiên sinh chọn xong chưa"
Người đàn ông gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm theo hắn đi ra ngoài, chỉ thấy trên đất ở giữa phòng trưng bày tranh đã đóng gói năm bức tranh, người đàn ông kia đưa cho cô một tấm thẻ đen.
"Không cần, tiên sinh, ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể lại thu tiền của ngài."
Thời Tiểu Niệm nói, từ chối tốt ý muốn trả tiền của hắn.
"…"
Người đàn ông vẫn cứ cầm thẻ đen đứng ở nơi đó.
Thời Tiểu Niệm thấy rõ sự kiên trì của hắn, lần thứ hai uyển chuyển cự tuyệt, "Tiên sinh, nếu như tôi thu tiền của ngài thì tôi cảm thấy rất áy náy, tôi biết những luật sư kia cho dù có tiền cũng không nhất định có thể mời đến, tôi nợ ngài một ân tình lớn như vậy thì sao có thể thu tiền của ngài."
Nếu như không phải những luật sư này đứng ra, Cung Âu đã sớm đem cặp song sinh về Anh quốc rồi.
Vậy thì làm sao cô có khả năng lúc nào cũng nhìn thấy hai bé.
Thấy cô nói như vậy, người đàn ông thu hồi thẻ, cúi người xuống nâng tranh lên đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm đưa hắn ra ngoài, người đàn ông cất tranh vào cốp sau đó đi về phía trước, mở cửa xe, Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười nhạt, "Đi thong thả, tiên sinh."
Người đàn ông cúi người xuống mò vào trong xe, lại đi ra, trên tay thêm ra một hộp quà.
Thời Tiểu Niệm vừa thấy cũng có chút đau đầu, liên tục lui về phía sau, "Tiên sinh, tôi thật sự không thể nhận quà của ngài."
Người đàn ông khéo léo ấn quà vào tay cô rồi đi mất, sau đó an vị ngồi lên xe, lái xe rời đi.
"Tiên sinh"
Thời Tiểu Niệm đuổi theo, xe đã nhanh chóng rời đi.
Cô có chút bất đắc dĩ đứng trong màn đêm, hạ thấp tầm mắt nhìn về phía hộp quà trong tay, lại một phần lễ vật, tại sao Y tiên sinh này lại thích đưa quà cho cô như thế.
Là muốn theo đuổi cô sao
Nhưng theo đuổi cũng không giống như vậy, Thời Tiểu Niệm đau đầu mở hộp quà trong tay ra, lại là một đôi hoa tai.
Tất cả những món quà đều là đồ dành cho nữ.
Thời Tiểu Niệm khép hộp lại, quay người về phòng trưng bày tranh.
Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm lái xe đúng giờ xuất hiện tại đế quốc pháo đài.
"mom"
Cung Quỳ từ bên trong lao ra, vừa thấy được Thời Tiểu Niệm đứng trước đài phun nước cảm thấy hưng phấn lao ra, nhào tới trên người cô, "Ngài đến đón con, con có thể đến phòng trưng bày tranh của ngài vẽ vời hay không "
"Đương nhiên có thể."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Hai người Cung Âu cùng Cung Diệu một lớn một nhỏ từ bên trong chậm rãi đi, tư thái bước đi đều có chút tương tự.
Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, ánh mắt của Cung Âu trở nên mềm mại, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn lại lạnh xuống, hắn lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Không phải nói, anh sẽ không ngồi xe của em sao. Phong Đức, ôm song sinh lên xe bảo mẫu."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức dẫn Cung Diệu đi về phía xe bảo mẫu mới tinh, lúc đi qua bên cạnh Thời Tiểu Niệm, nhỏ giọng nói, " Tối hôm qua Thiếu gia mới tạm thời mua xe bảo mẫu."
"…"
Cứ chán ghét cô đến như vậy sao, hắn chỉ thích cô ngoan ngoãn làm một phu nhân hào môn quanh năm ở nhà chờ hắn, không thích cô theo hắn, hắn cảm thấy đây là một loại dây dưa.
Nhưng cô không thể hoàn toàn theo ý hắn trở thành một phu nhân hào môn ngoan ngoãn được
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm trở nên ảm đạm, tay che miệng ho hai tiếng.
"Đừng có lây ho cho anh và con."
Cung Âu đi qua bên cạnh cô, trực tiếp ngồi trên một chiếc xe thể thao, tự mình lái xe.
Thời Tiểu Niệm thấy thế lập tức cũng theo lên xe, lái xe đuổi theo xe thể thao của Cung Âu, xe bảo mẫu thì lại đi theo phía sau xe của cô, người một nhà xuất hành mà chia ra ngồi ở ba xe cũng thật là buồn cười.
Thời Tiểu Niệm chuyên chú nhìn chằm chằm vào xe cuả Cung Âu, nhưng Cung Âu lại cố ý làm mấy chuyện xấu, ở trên đường trái ngược phải chạy, muốn bỏ rơi cô.
Cô liền nhìn hắn biểu diễn, đường lớn rộng rãi như biến thành sân khấu của hắn.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Hắn mặc một chiếc áo bành-tô màu đen, chiếc đồng hồ trên cổ tay hơi phát ra ánh sáng mờ ảo, một thân có giá trị không nhỏ, mái tóc ngắn hơi cong, đeo mắt kính cùng khẩu trang, một người đàn ông cơ hồ như cùng hòa làm một thể với bóng đêm như vậy.
Y tiên sinh.
Ngày hôm nay Thời Tiểu Niệm biết rất nhiều những chuyện cũ năm xưa, lại cùng Cung Âu tan rã trong không vui, cả người đã cực kỳ uể oải, thực sự có chút không muốn gặp vị Y tiên sinh này.
Nhưng người đàn ông kia đã phát hiện ra cô, chuyển tầm mắt nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm đem xe dừng qua một bên, lên tinh thần xuống xe đón hắn, "Tiên sinh, ngài đã tới."
Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn chiếc xe bên kia, xem ra hôm nay trợ lý của hắn không tới, cô lấy chìa khóa ra, "Tiên sinh mời ngài vào ngồi."
"…"
Người đàn ông không tiếng động mà gật đầu.
Thời Tiểu Niệm mở cửa, quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đứng ở nơi đó, hắn ngửa đầu nhìn bảng hiệu phòng trưng bày tranh, đó là một chữ phát sáng "Nhà".
Hắn ngẩng mặt lên, Thời Tiểu Niệm còn thấp hơn so với hắn, đúng dịp thấy một chút hình dáng đôi mắt của hắn dưới mắt kính.
Mắt hình cung hình dáng rất ưa nhìn.
Không biết tại sao hắn chưa bao giờ dùng bộ mặt thật gặp người.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, đi vào phòng trưng bày tranh, người đàn ông đi theo phía sau cô, không hàn huyên với cô, mà là trực tiếp đi về phía mặt tường, nhìn thấy một đống hộp đã đóng gói lại thì nhíu mày lại, trên tường trống không.
"Tôi chuẩn bị đóng cửa phòng trưng bày tranh." Thời Tiểu Niệm đi tới nói, thiện ý nói, "Ngài muốn bức tranh có đúng không, để tôi mở hộp ra, ngài cứ xem bên trong tùy tiện muốn lấy mấy bức thì lấy, tôi sẽ gửi cho ngài."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm khom người xuống mở hộp ra, cẩn thận lấy một bức lại một bức đặt sang một bên.
Cô bận rộn lấy đố, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên một chút.
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, mặt trên thình lình hiện lên một cái tin nhắn Y tiên sinh vừa mới gửi.
Tại sao phải đóng phòng trưng bày tranh lại, cô vẽ rất đẹp, không phải mỗi người đều có thiên phú như cô vậy, cô không quý trọng sao
Xem xong tin nhắn, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, hắn trang bị đầy đủ, cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Bất quá tin nhắn của hắn như là muốn trách cứ cô vậy, trách cứ cô lãng phí tài năng như vậy.
"Cung Âu không thích tôi mở phòng trưng bày tranh, hắn cần tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình." Thời Tiểu Niệm giải thích.
Người đàn ông nhìn cpp, lại một lần nữa giơ điện thoại di động trong tay lên.
Hai người cùng nhau, không nên vì đối phương mà từ bỏ, mà phải vì đối phương mà nỗ lực.
Thời Tiểu Niệm nhìn điện thoại di động lại có thêm tin nhắn, ánh mắt khẽ biến, thấp giọng nói, "Có lúc từ bỏ cũng là một loại nỗ lực, không phải sao, tiên sinh, ngài xem xem ngài thích bức tranh nào đi."
Thời Tiểu Niệm đặt mấy bức vẽ ở trên đất cho hắn chọn.
"…"
Người đàn ông nhìn cô một cái, đứng ở nơi đó bắt đầu xem bức tranh.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên lẳng lặng mà cùng đợi, trong bốn năm này, cơ hồ mỗi quý Y tiên sinh đều sẽ tới mua tranh, cô rất ít thấy có người thích tranh của cô như vậy.
Y tiên sinh thường nhìn các bức tranh mà không nhúc nhích, giống như cả người tiến vào một thế giới khác.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ đây cũng là lần cuối cùng hắn xem tranh cô vẽ, cô không muốn quấy rầy hắn, quay người rời đi, ho khan vài tiếng.
Cảm mạo của cô vẫn chưa khỏi, uống thuốc đến choáng váng đầu óc rồi.
Cô đi vào nhà bếp nấu nước.
Thời điểm nước nóng chuẩn bị sôi, điện thoại của Hạ Vũ gọi đến, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, Hạ Vũ quan tâm hỏi, "Như thế nào, đã khỏi cảm chưa, hiện tại không có ai chăm sóc cô, không bằng cô đến nhà tôi đi"
"Tôi khỏe hơn rồi, không có chuyện gì. Cô còn chưa ngủ à"
Thời Tiểu Niệm nói.
"Chưa a, chẳng phải tôi còn đang lo lắng cho cô sao, hiện tại tin tức chuẩn bị tuyên bố thời đại toàn tức đã bay khắp thế giới rồi, còn nhớ vào lúc tuyên bố series người máy Mr không, Cung tiên sinh công bố quan hệ của hai người, nếu như hiện tại cũng tuyên bố tin tức kết hôn, cũng là happy ending rồi." Hạ Vũ nói.
Happy ending sao
Không phải như thế.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động không nói gì, Hạ Vũ ở bên kia nói, "Thế nhưng, vừa nghĩ tới bây giờ Cung tiên sinh biến thành như vậy, tôi lại thấy lo lắng cho cô, cô nói xem sau khi kết hôn hai người sẽ sống thế nào"
Nước sôi rồi.
"Tôi đang đun nước, nước sôi rồi, để tôi mở loa ngoài nói chuyện cùng cô."
Thời Tiểu Niệm nói xong, đưa tay mở loa ngoài của điện thoại di động rồi đặt nó sang một bên, nước sôi rót vào trong cốc.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng than thở của Hạ Vũ, "Mỗi câu truyện cổ tích đều kết thúc khi có lễ cưới, nhưng ai biết những ngày tháng sau này của hoàng tử và nàng lọ lem sẽ như thế nào"
"Tiểu Vũ, tôi đã quyết định." Thời Tiểu Niệm nâng cốc lên, giọng mũi rất nặng, "Mặc kệ sau này như thế nào tôi đều muốn kết hôn."
"Oh my god! Cô đã quyết định xong rồi sao, không phải cô nói mình còn đang rất do dự sao"
Hạ Vũ khiếp sợ hỏi.
"Bởi vì tôi biết một chuyện, hiện tại tôi cảm giác tất cả những chuyện mình làm đều rất hồ đồ." Thời Tiểu Niệm nói, chỉ mới đọc vài tờ bệnh án mà cô đã không chịu nổi rồi.
Cô không dám nghĩ tới cảnh Cung Âu gọi tên cô biết bao nhiêu lần, không dám nghĩ tới có phải Cung Âu cũng phải dựa vào suy nghĩ muốn trở về bên cô mới chống đỡ lấy tới bước này,khỏi bệnh, biến thành một Cung Âu hoàn toàn mới, sau đó tình cảm đối với cô cũng từ từ trở nên phai nhạt.
Mà cô, bởi vì tình cảm của hắn phai nhạt mà lên nhảy lên nhảy xuống náo loạn.
Hạ Vũ không hiểu tại sao cô lại thay đổi nhanh như vậy, không khỏi nói, "Thế nhưng không phải cô nói Cung Âu không quan tâm đến cô sao, Tiểu Niệm, ngàn vạn lần cô phải suy nghĩ kỹ, cuộc đời dài như vậy, nếu như cùng một người không thèm để ý đến mình sống đến hết đời, vậy thì cuộc sống đó quá đau khổ."
"Dày vò cũng là một loại sống, không phải sao"
Thời Tiểu Niệm ho khan hai tiếng, đôi tay nắm chặt lấy cốc vẫn còn hơi ấm, ngón tay của cô đã cực kỳ lạnh.
"Cô hà tất phải tự đày đọa chính mình, bốn năm qua cô còn chưa chịu khổ đủ sao, cha mẹ đều mất, gia sản bị Mộ Thiên Sơ chiếm, con trai con gái lại không ở bên người, còn khổ sở chờ Cung tiên sinh." Hạ Vũ nói xong liền nghẹn ngào, "Tôi mặc kệ, nếu như sau khi kết hôn Cung tiên sinh không thèm để ý cô, tôi liền tìm người đánh hắn một trận."
Thời Tiểu Niệm bị chọc cười, "Bên cạnh hắn bảo tiêu nhiều như mây vậy, được không"
Đánh cung Âu, nghĩ mà được hả.
"Vậy chung quy phải làm chút gì đó để hắn phải hiểu được hảo hảo đối tốt với cô a, đừng coi thường cô." Hạ Vũ nói rằng.
"Bây giờ tôi không biết nên làm gì cả, bởi vì tính cách của hắn thay đổi, mà chúng tôi hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau, mỗi lần đều nói không tới mười phút, bây giờ có vẻ như tam quan của chúng tôi đều thay đổi."
Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói, ở trước kệ bếp xoay người, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Y tiên sinh đứng cửa.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, một tay cầm cốc một tay cầm lên điện thoại di động nói, "Tiểu Vũ, bên này tôi còn có việc, chút nữa tôi gọi lại cho cô sau."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ngắt điện thoại đi về phía Y tiên sinh, mỉm cười hỏi, "Tiên sinh chọn xong chưa"
Người đàn ông gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm theo hắn đi ra ngoài, chỉ thấy trên đất ở giữa phòng trưng bày tranh đã đóng gói năm bức tranh, người đàn ông kia đưa cho cô một tấm thẻ đen.
"Không cần, tiên sinh, ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể lại thu tiền của ngài."
Thời Tiểu Niệm nói, từ chối tốt ý muốn trả tiền của hắn.
"…"
Người đàn ông vẫn cứ cầm thẻ đen đứng ở nơi đó.
Thời Tiểu Niệm thấy rõ sự kiên trì của hắn, lần thứ hai uyển chuyển cự tuyệt, "Tiên sinh, nếu như tôi thu tiền của ngài thì tôi cảm thấy rất áy náy, tôi biết những luật sư kia cho dù có tiền cũng không nhất định có thể mời đến, tôi nợ ngài một ân tình lớn như vậy thì sao có thể thu tiền của ngài."
Nếu như không phải những luật sư này đứng ra, Cung Âu đã sớm đem cặp song sinh về Anh quốc rồi.
Vậy thì làm sao cô có khả năng lúc nào cũng nhìn thấy hai bé.
Thấy cô nói như vậy, người đàn ông thu hồi thẻ, cúi người xuống nâng tranh lên đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm đưa hắn ra ngoài, người đàn ông cất tranh vào cốp sau đó đi về phía trước, mở cửa xe, Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười nhạt, "Đi thong thả, tiên sinh."
Người đàn ông cúi người xuống mò vào trong xe, lại đi ra, trên tay thêm ra một hộp quà.
Thời Tiểu Niệm vừa thấy cũng có chút đau đầu, liên tục lui về phía sau, "Tiên sinh, tôi thật sự không thể nhận quà của ngài."
Người đàn ông khéo léo ấn quà vào tay cô rồi đi mất, sau đó an vị ngồi lên xe, lái xe rời đi.
"Tiên sinh"
Thời Tiểu Niệm đuổi theo, xe đã nhanh chóng rời đi.
Cô có chút bất đắc dĩ đứng trong màn đêm, hạ thấp tầm mắt nhìn về phía hộp quà trong tay, lại một phần lễ vật, tại sao Y tiên sinh này lại thích đưa quà cho cô như thế.
Là muốn theo đuổi cô sao
Nhưng theo đuổi cũng không giống như vậy, Thời Tiểu Niệm đau đầu mở hộp quà trong tay ra, lại là một đôi hoa tai.
Tất cả những món quà đều là đồ dành cho nữ.
Thời Tiểu Niệm khép hộp lại, quay người về phòng trưng bày tranh.
Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm lái xe đúng giờ xuất hiện tại đế quốc pháo đài.
"mom"
Cung Quỳ từ bên trong lao ra, vừa thấy được Thời Tiểu Niệm đứng trước đài phun nước cảm thấy hưng phấn lao ra, nhào tới trên người cô, "Ngài đến đón con, con có thể đến phòng trưng bày tranh của ngài vẽ vời hay không "
"Đương nhiên có thể."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Hai người Cung Âu cùng Cung Diệu một lớn một nhỏ từ bên trong chậm rãi đi, tư thái bước đi đều có chút tương tự.
Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, ánh mắt của Cung Âu trở nên mềm mại, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn lại lạnh xuống, hắn lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Không phải nói, anh sẽ không ngồi xe của em sao. Phong Đức, ôm song sinh lên xe bảo mẫu."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức dẫn Cung Diệu đi về phía xe bảo mẫu mới tinh, lúc đi qua bên cạnh Thời Tiểu Niệm, nhỏ giọng nói, " Tối hôm qua Thiếu gia mới tạm thời mua xe bảo mẫu."
"…"
Cứ chán ghét cô đến như vậy sao, hắn chỉ thích cô ngoan ngoãn làm một phu nhân hào môn quanh năm ở nhà chờ hắn, không thích cô theo hắn, hắn cảm thấy đây là một loại dây dưa.
Nhưng cô không thể hoàn toàn theo ý hắn trở thành một phu nhân hào môn ngoan ngoãn được
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm trở nên ảm đạm, tay che miệng ho hai tiếng.
"Đừng có lây ho cho anh và con."
Cung Âu đi qua bên cạnh cô, trực tiếp ngồi trên một chiếc xe thể thao, tự mình lái xe.
Thời Tiểu Niệm thấy thế lập tức cũng theo lên xe, lái xe đuổi theo xe thể thao của Cung Âu, xe bảo mẫu thì lại đi theo phía sau xe của cô, người một nhà xuất hành mà chia ra ngồi ở ba xe cũng thật là buồn cười.
Thời Tiểu Niệm chuyên chú nhìn chằm chằm vào xe cuả Cung Âu, nhưng Cung Âu lại cố ý làm mấy chuyện xấu, ở trên đường trái ngược phải chạy, muốn bỏ rơi cô.
Cô liền nhìn hắn biểu diễn, đường lớn rộng rãi như biến thành sân khấu của hắn.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Story
Chương 539: Trịnh Mẫn Quân vẫn tỏ vẻ xem thường: Không có lửa làm sao có khói, nếu không phải có cái gì đó thì sao lại có mấ
10.0/10 từ 21 lượt.