Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 431: Đánh đến chết cho tôi!
Editor: shinoki
Tay hắn vẫn dùng sức nắm hai vai cô.
Thời Tiểu Niệm đau đến nước mắt không tự chủ được chảy xuống, thống khổ thấp lên tiếng.
Thật là đau.
Cung Âu, mau tới đây.
Thấy cô rơi nước mắt, ánh mắt Mộ Thiên Sơ hơi hốt hoảng, đưa tay lau mặt cô, ngón tay lau đi nước mắt của cô, thanh âm lập tức ôn nhu, "Đừng khóc, Tiểu Niệm, anh chỉ muốn ở cùng em một lúc, không phải anh muốn em khóc. Từ nhỏ anh đã rất đau lòng khi thấy em khóc."
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, né tránh hắn đụng chạm, thấp giọng nói, "Thiên Sơ, chúng ta rời khỏi nơi này trước có được không, chúng ta đi gặp bác sĩ."
Cô không có biện pháp so đo với một con quỷ say, cũng thật lo lắng cho thân thể Mộ Thiên Sơ.
Trước kia lúc hắn phẫu thuật, cô rõ ràng nhớ bác sĩ dặn sau này tốt nhất nên kiêng rượu, bây giờ hắn uống quá nhiều.
"Em lại muốn chạy?"
Nghe thanh âm của Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ lập tức âm lệ nói, "Lúc em và anh ở chung với nhau, ưm cũng chỉ nghĩ muốn chạy sao?"
"Em lo lắng cho thân thể anh."
"Anh rất tốt, có phải trong lòng em, ngay cả thân thể anh cũng không sánh bằng sức khỏe Cung Âu?" Mộ Thiên Sơ dùng sức ép cô vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, trong thanh âm tràn đầy ghen tỵ và hận ý.
"Em không có ý này." Thời Tiểu Niệm cau mày nói, "Thiên Sơ, anh buông em ra trước đã."
"Buông ra em sẽ chạy!"
Mùi rượu đầy người Mộ Thiên Sơ tản ra trong không khí, hơi thở phả vào mặt cô, Thời Tiểu Niệm quay đầu, cố sức giãy giụa.
Tay hắn đè trên người cô, bàn tay dùng sức sờ mấy cái trên cánh tay cô, tựa hồ ý thức được cái gì đó, Mộ Thiên Sơ có chút tức giận hét, "Đây không phải quần áo của em, em mặc quần áo của người khác! Lại là Cung Âu! Cởi xuống cho anh, cởi ra!"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ nắm lấy quần áo cô, cưỡng ép kéo xuống.
Áo khoác trên người Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ cởi ra, cô cắn môi, tìm thời cơ chạy ra ngoài, nhưng trong phòng đen thui, ngay cả rèm cửa sổ cũng đang đóng, cô căn bản không phân biệt được cửa ở đâu, chỉ có thể lục lọi trên tường như một con ruồi không đầu.
Chưa chạy được mấy bước, Thời Tiểu Niệm đã bị Mộ Thiên Sơ kéo lại, Mộ Thiên Sơ uống say ngay cả khí lực cũng trở nên lớn hơn, trực tiếp đẩy cô ngã xuống đất, Mộ Thiên Sơ cúi người xuống, một chân đè lên hai chân cô liền lấn người lên, túm lấy áo khoác cô tiếp tục cởi xuống.
"Anh làm gì vậy, Thiên Sơ, buông tay, buông em ra!"
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa, dùng sức bảo vệ áo khoác trên người mình.
Chỉ nghe "xoạt" một tiếng, tay áo khoác bị xé ra, cô dự cảm không đúng, không quản quần áo nữa, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Mộ Thiên Sơ ra.
Mộ Thiên Sơ uống say, bị cô đẩy ngã ngửa về sau, sau đó lại lấn người lên, đôi tròng mắt tức giận trợn mắt nhìn cô trong bóng tối, "Tiểu Niệm, em không thể cự tuyệt anh! Anh đối tốt với em như vậy, cho tới bây giờ chưa từng ép buộc em, kết quả em thì sao? Em không thể cự tuyệt anh nữa, tuyệt đối không thể!"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ cúi đầu xuống lấp kín môi cô, Thời Tiểu Niệm quay mặt qua chỗ khác, nụ hôn của hắn rơi vào trên mặt cô, dao động khắp nơi, mang theo mùi rượu.
Thời Tiểu Niệm không để ý hết thảy đẩy hắn ra, hai chân đạp loạn, "Đi ra! Đi ra!"
Hắn không phải Mộ Thiên Sơ.
"Đừng cự tuyệt anh, Tiểu Niệm, đừng cự tuyệt anh."
Mộ Thiên Sơ lầm bầm nói, hôn vào mặt cô, vào cổ, Thời Tiểu Niệm lớn tiếng hét, "Cứu mạng, cứu mạng... Cung Âu! Cứu mạng!"
Nghe được cô gọi Cung Âu, Mộ Thiên Sơ lại nổi cơn giận dữ, một tay dùng sức che miệng cô, phong bế hô hấp của cô, môi tiếp tục hôn trên mặt cô, một tay xé quần áo trên người cô.
Trong căn phòng đen thui, bàn tay của hắn che kín mũi cô.
"Ngô ngô."
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ giùng giằng, không thể nào hít thở, hai tay cô liều mạng chống lên ngực hắn, nhưng cảm giác hít thở không thông điên cuồng bao quanh cô, dường như muốn chiếm đoạt cô hoàn toàn.
Con ngươi của cô co rút nhanh, nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào trên mặt cô, thân thể đè trên cơ thể mềm mại của cô.
Hít thở không thông hành hạ Thời Tiểu Niệm.
Trong mắt cô là một mảnh tan rã, giãy dụa dần dần yếu xuống, lông mi rung động.
Cung Âu.
Cung Âu.
"..."
Tay Thời Tiểu Niệm đang đặt trên ngực Mộ Thiên Sơ từ từ thõng xuống, không tìm được oxy.
Một tiếng đạp cửa vang lên, ngay sau đó đèn trong phòng được bật sáng lên.
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm tìm lại hô hấp.
Bởi vì Mộ Thiên Sơ bị đạp một cước ra ngoài.
Lần nữa tìm lại hô hấp, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình vừa đi một vòng trong quỷ môn quan, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt tái xanh trợn mắt nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm quần áo nhàu nát trên người cô, ánh mắt âm lệ đến cực độ.
"Em..."
Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, thanh âm nghẹn trong cổ họng không nói ra được, khó chịu đến lợi hại.
Cung Âu từ từ chuyển mắt, tròng mắt đen trừng Mộ Thiên Sơ bị hắn đạp sang một bên, Mộ Thiên Sơ say, nét mặt hớn hở đất té xuống đất, còn chưa thích ứng được với ánh đèn đột nhiên sáng lên, ánh mắt nửa mở, tay đè chặt đầu.
Một cơn giận điên cuồng bốc lên trong người Cung Âu.
Cung Âu xông tới xốc Mộ Thiên Sơ từ dưới đất lên, đấm một quyền vào mặt hắn, "Tao giết mày!"
"Tịch tiểu thư."
Phong Đức từ bên ngoài xông vào, đi nhanh đến chỗ Thời Tiểu Niệm, cởi áo khoác trên người xuống đắp lên người cô, lo âu nhìn cô, "Cô có khỏe không?"
"Tôi, tôi." Thời Tiểu Niệm nhéo cổ mình một cái, mới tìm lại được giọng nói, "Tôi không sao."
Cô định đứng lên, cả người mềm nhũn, rời rạc, Phong Đức vội vàng đỡ cô, Thời Tiểu Niệm quay đầu.
Cung Âu và Mộ Thiên Sơ đang đánh nhau, Mộ Thiên Sơ uống say, khí lực lớn hơn bình thường rất nhiều, trở tay cho Cung Âu một quyền, Cung Âu giơ chân lên đạp một cước, Mộ Thiên Sơ bị đạp lăn trên đất, ngửa đầu, ánh mắt tiếp xúc với ánh đèn lại nhức mắt, lập tức nhắm lại.
Cung Âu lại xốc hắn lên lần nữa, đánh tiếp một quyền.
"Phụt."
Mộ Thiên Sơ nửa ngồi dưới đất, cổ áo bị Cung Âu túm, hắn phun ra một ngụm máu, trong máu lẫn một chiếc răng.
Hắn mở mắt ra, cau mày thích ứng với ánh sáng, trong mắt từ từ khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn chuyển mắt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đang đứng chung một chỗ.
Thấy hắn nhìn sang, Thời Tiểu Niệm vô ý thức lui về phía sau một bước, hai tay nắm chặc áo khoác trên người, trong mắt xẹt qua sợ hãi.
"Tiểu Niệm?"
Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.
"Con mẹ nó, mày còn nhìn!"
Cung Âu hô lên, đẩy Mộ Thiên Sơ một cái, đạp một cước vào ngực hắn.
Mộ Thiên Sơ bị đạp lại phun ra một ngụm máu, Cung Âu vẫn không tha, muốn đánh hắn tiếp, mắt thấy Cung Âu muốn đánh không chết không thôi, Phong Đức và mấy người hộ vệ vội vàng tiến lên ngăn Cung Âu lại, "Thiếu gia, đừng như thế."
"Đánh đến chết cho tôi!"
Cung Âu hét đến vỡ giọng, đôi mắt hiện lên sát ý, cực kỳ tanh máu.
"Thiếu gia..."
"Không hiểu tiếng người à? Đánh hắn, đánh đến chết mới được dừng lại!" Cung Âu trừng Phong Đức, cuồng loạn hét.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, mặt say rượu, miệng đầy máu, liên tục ho khan, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hiển nhiên là tỉnh táo.
Thời Tiểu Niệm thấy vẻ đờ đẫn và áy náy trong mắt hắn.
Cô đứng ở nơi đó, rũ mắt xuống không biết nên nói gì.
"Mày nhìn cái gì! Con mẹ nó mày nhìn cái gì!"
Cung Âu tiến lên lại muốn đạp hắn, Phong Đức và hộ vệ vội vàng ngăn Cung Âu lại, sợ thật xảy ra án mạng, Phong Đức quay đầu lại cầu cứu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, sắc mặt ảm đạm, lạnh cả người, nhận được ám hiệu của Phong Đức, cô mới từ từ hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, yếu ớt nói, "Cung Âu, em muốn đi về."
"..."
Cung Âu quay đầu trừng hướng cô, trong mắt đầy lệ khí và sát ý.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn hù doạ, mím chặt môi, nắm chặt áo khoác trên người, "Về nhà, Cung Âu, về nhà."
Thanh âm của cô quá mềm nhũn.
Mềm như cây bông xoa vào tim hắn.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đẩy hộ vệ bên cạnh ra, đưa tay lau máu ở khoé môi, sau đó đi tới chỗ Thời Tiểu Niệm, ôm cô đi ra ngoài, hô hấp nặng nề, sắc mặt âm trầm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn mặt hắn, đưa tay quàng lên cổ hắn, quay đầu nhìn lại phía sau.
Phong Đức gật đầu một cái với cô, tỏ ý mọi việc cứ giao cho ông.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, đưa tay lau máu trên miệng, ngơ ngác nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn cả người chật vật mùi rượu, trong lòng cũng không tức giận, sợ hãi, đột nhiên chỉ cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Cô nghĩ lại lúc bọn họ chơi chung với nhau thời niên thiếu, không biết tại sao lại trở thành bộ dạng bây giờ.
Cô thu mắt lại, dựa vào vai Cung Âu, tựa vào ngực hắn.
...
Sâu trong rừng rậm, dưới bóng đêm, đường được đèn chiếu sáng, một chiếc xe đi qua rừng rậm, đi qua cơn gió mát lạnh, dừng trước đế quốc pháo đài nguy nga, tráng lệ.
Đế quốc pháo đài ánh đèn sáng rực.
Cửa xe được mở ra, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ trong xe ra, ôm cô đi vào, dọc theo đường đi người giúp việc thấy sắc mặt Cung Âu khó coi, không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu, tránh sang một bên.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm vào suối nước nóng, nước còn chưa được chuẩn bị.
Không kịp đợi.
Cung Âu ôm cô tùy ý vào một phòng tắm, thả cô vào trong bồn tắm, sau đó cầm vòi hoa sen xối lên người cô, Thời Tiểu Niệm ngồi trong bồn tắm không nhịn được rụt người lại.
Thấy vậy, động tác Cung Âu cứng đờ thu tay về, phun vòi hoa sen lên tay mình, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới phun lên người cô, cắn răng từ trong miệng bức ra một chữ, "Tắm!"
"Đưa cho em."
Thời Tiểu Niệm nhận lấy vòi hoa sen từ trong tay hắn, quần áo cũng không cởi liền xối nước lên mặt mình.
Nước tràn lên mắt cô, xẹt qua mặt cô, rửa đi mùi rượu phía trên.
Cung Âu không rời đi, cứ đứng như vậy trước mặt cô, trợn mắt nhìn cô, môi mỏng mím chặt, tròng mắt đen hung hãn trợn mắt nhìn cô, hai tay cắm vào túi quần, hô hấp nặng nề, "Bây giờ em còn muốn quản hắn? Ah?"
Nếu hắn không chạy tới, bây giờ cô đã bị cưỡng ép!
Cô còn đi tìm người đàn ông kia.
"Bây giờ em không muốn nói chuyện, để em yên tĩnh một chút, được không?"
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Tay hắn vẫn dùng sức nắm hai vai cô.
Thời Tiểu Niệm đau đến nước mắt không tự chủ được chảy xuống, thống khổ thấp lên tiếng.
Thật là đau.
Cung Âu, mau tới đây.
Thấy cô rơi nước mắt, ánh mắt Mộ Thiên Sơ hơi hốt hoảng, đưa tay lau mặt cô, ngón tay lau đi nước mắt của cô, thanh âm lập tức ôn nhu, "Đừng khóc, Tiểu Niệm, anh chỉ muốn ở cùng em một lúc, không phải anh muốn em khóc. Từ nhỏ anh đã rất đau lòng khi thấy em khóc."
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, né tránh hắn đụng chạm, thấp giọng nói, "Thiên Sơ, chúng ta rời khỏi nơi này trước có được không, chúng ta đi gặp bác sĩ."
Cô không có biện pháp so đo với một con quỷ say, cũng thật lo lắng cho thân thể Mộ Thiên Sơ.
Trước kia lúc hắn phẫu thuật, cô rõ ràng nhớ bác sĩ dặn sau này tốt nhất nên kiêng rượu, bây giờ hắn uống quá nhiều.
"Em lại muốn chạy?"
Nghe thanh âm của Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ lập tức âm lệ nói, "Lúc em và anh ở chung với nhau, ưm cũng chỉ nghĩ muốn chạy sao?"
"Em lo lắng cho thân thể anh."
"Anh rất tốt, có phải trong lòng em, ngay cả thân thể anh cũng không sánh bằng sức khỏe Cung Âu?" Mộ Thiên Sơ dùng sức ép cô vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, trong thanh âm tràn đầy ghen tỵ và hận ý.
"Em không có ý này." Thời Tiểu Niệm cau mày nói, "Thiên Sơ, anh buông em ra trước đã."
"Buông ra em sẽ chạy!"
Mùi rượu đầy người Mộ Thiên Sơ tản ra trong không khí, hơi thở phả vào mặt cô, Thời Tiểu Niệm quay đầu, cố sức giãy giụa.
Tay hắn đè trên người cô, bàn tay dùng sức sờ mấy cái trên cánh tay cô, tựa hồ ý thức được cái gì đó, Mộ Thiên Sơ có chút tức giận hét, "Đây không phải quần áo của em, em mặc quần áo của người khác! Lại là Cung Âu! Cởi xuống cho anh, cởi ra!"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ nắm lấy quần áo cô, cưỡng ép kéo xuống.
Áo khoác trên người Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ cởi ra, cô cắn môi, tìm thời cơ chạy ra ngoài, nhưng trong phòng đen thui, ngay cả rèm cửa sổ cũng đang đóng, cô căn bản không phân biệt được cửa ở đâu, chỉ có thể lục lọi trên tường như một con ruồi không đầu.
Chưa chạy được mấy bước, Thời Tiểu Niệm đã bị Mộ Thiên Sơ kéo lại, Mộ Thiên Sơ uống say ngay cả khí lực cũng trở nên lớn hơn, trực tiếp đẩy cô ngã xuống đất, Mộ Thiên Sơ cúi người xuống, một chân đè lên hai chân cô liền lấn người lên, túm lấy áo khoác cô tiếp tục cởi xuống.
"Anh làm gì vậy, Thiên Sơ, buông tay, buông em ra!"
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa, dùng sức bảo vệ áo khoác trên người mình.
Chỉ nghe "xoạt" một tiếng, tay áo khoác bị xé ra, cô dự cảm không đúng, không quản quần áo nữa, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Mộ Thiên Sơ ra.
Mộ Thiên Sơ uống say, bị cô đẩy ngã ngửa về sau, sau đó lại lấn người lên, đôi tròng mắt tức giận trợn mắt nhìn cô trong bóng tối, "Tiểu Niệm, em không thể cự tuyệt anh! Anh đối tốt với em như vậy, cho tới bây giờ chưa từng ép buộc em, kết quả em thì sao? Em không thể cự tuyệt anh nữa, tuyệt đối không thể!"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ cúi đầu xuống lấp kín môi cô, Thời Tiểu Niệm quay mặt qua chỗ khác, nụ hôn của hắn rơi vào trên mặt cô, dao động khắp nơi, mang theo mùi rượu.
Thời Tiểu Niệm không để ý hết thảy đẩy hắn ra, hai chân đạp loạn, "Đi ra! Đi ra!"
Hắn không phải Mộ Thiên Sơ.
"Đừng cự tuyệt anh, Tiểu Niệm, đừng cự tuyệt anh."
Mộ Thiên Sơ lầm bầm nói, hôn vào mặt cô, vào cổ, Thời Tiểu Niệm lớn tiếng hét, "Cứu mạng, cứu mạng... Cung Âu! Cứu mạng!"
Nghe được cô gọi Cung Âu, Mộ Thiên Sơ lại nổi cơn giận dữ, một tay dùng sức che miệng cô, phong bế hô hấp của cô, môi tiếp tục hôn trên mặt cô, một tay xé quần áo trên người cô.
Trong căn phòng đen thui, bàn tay của hắn che kín mũi cô.
"Ngô ngô."
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ giùng giằng, không thể nào hít thở, hai tay cô liều mạng chống lên ngực hắn, nhưng cảm giác hít thở không thông điên cuồng bao quanh cô, dường như muốn chiếm đoạt cô hoàn toàn.
Con ngươi của cô co rút nhanh, nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào trên mặt cô, thân thể đè trên cơ thể mềm mại của cô.
Hít thở không thông hành hạ Thời Tiểu Niệm.
Trong mắt cô là một mảnh tan rã, giãy dụa dần dần yếu xuống, lông mi rung động.
Cung Âu.
Cung Âu.
"..."
Tay Thời Tiểu Niệm đang đặt trên ngực Mộ Thiên Sơ từ từ thõng xuống, không tìm được oxy.
Một tiếng đạp cửa vang lên, ngay sau đó đèn trong phòng được bật sáng lên.
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm tìm lại hô hấp.
Bởi vì Mộ Thiên Sơ bị đạp một cước ra ngoài.
Lần nữa tìm lại hô hấp, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình vừa đi một vòng trong quỷ môn quan, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt tái xanh trợn mắt nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm quần áo nhàu nát trên người cô, ánh mắt âm lệ đến cực độ.
"Em..."
Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, thanh âm nghẹn trong cổ họng không nói ra được, khó chịu đến lợi hại.
Cung Âu từ từ chuyển mắt, tròng mắt đen trừng Mộ Thiên Sơ bị hắn đạp sang một bên, Mộ Thiên Sơ say, nét mặt hớn hở đất té xuống đất, còn chưa thích ứng được với ánh đèn đột nhiên sáng lên, ánh mắt nửa mở, tay đè chặt đầu.
Một cơn giận điên cuồng bốc lên trong người Cung Âu.
Cung Âu xông tới xốc Mộ Thiên Sơ từ dưới đất lên, đấm một quyền vào mặt hắn, "Tao giết mày!"
"Tịch tiểu thư."
Phong Đức từ bên ngoài xông vào, đi nhanh đến chỗ Thời Tiểu Niệm, cởi áo khoác trên người xuống đắp lên người cô, lo âu nhìn cô, "Cô có khỏe không?"
"Tôi, tôi." Thời Tiểu Niệm nhéo cổ mình một cái, mới tìm lại được giọng nói, "Tôi không sao."
Cô định đứng lên, cả người mềm nhũn, rời rạc, Phong Đức vội vàng đỡ cô, Thời Tiểu Niệm quay đầu.
Cung Âu và Mộ Thiên Sơ đang đánh nhau, Mộ Thiên Sơ uống say, khí lực lớn hơn bình thường rất nhiều, trở tay cho Cung Âu một quyền, Cung Âu giơ chân lên đạp một cước, Mộ Thiên Sơ bị đạp lăn trên đất, ngửa đầu, ánh mắt tiếp xúc với ánh đèn lại nhức mắt, lập tức nhắm lại.
Cung Âu lại xốc hắn lên lần nữa, đánh tiếp một quyền.
"Phụt."
Mộ Thiên Sơ nửa ngồi dưới đất, cổ áo bị Cung Âu túm, hắn phun ra một ngụm máu, trong máu lẫn một chiếc răng.
Hắn mở mắt ra, cau mày thích ứng với ánh sáng, trong mắt từ từ khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn chuyển mắt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đang đứng chung một chỗ.
Thấy hắn nhìn sang, Thời Tiểu Niệm vô ý thức lui về phía sau một bước, hai tay nắm chặc áo khoác trên người, trong mắt xẹt qua sợ hãi.
"Tiểu Niệm?"
Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.
"Con mẹ nó, mày còn nhìn!"
Cung Âu hô lên, đẩy Mộ Thiên Sơ một cái, đạp một cước vào ngực hắn.
Mộ Thiên Sơ bị đạp lại phun ra một ngụm máu, Cung Âu vẫn không tha, muốn đánh hắn tiếp, mắt thấy Cung Âu muốn đánh không chết không thôi, Phong Đức và mấy người hộ vệ vội vàng tiến lên ngăn Cung Âu lại, "Thiếu gia, đừng như thế."
"Đánh đến chết cho tôi!"
Cung Âu hét đến vỡ giọng, đôi mắt hiện lên sát ý, cực kỳ tanh máu.
"Thiếu gia..."
"Không hiểu tiếng người à? Đánh hắn, đánh đến chết mới được dừng lại!" Cung Âu trừng Phong Đức, cuồng loạn hét.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, mặt say rượu, miệng đầy máu, liên tục ho khan, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hiển nhiên là tỉnh táo.
Thời Tiểu Niệm thấy vẻ đờ đẫn và áy náy trong mắt hắn.
Cô đứng ở nơi đó, rũ mắt xuống không biết nên nói gì.
"Mày nhìn cái gì! Con mẹ nó mày nhìn cái gì!"
Cung Âu tiến lên lại muốn đạp hắn, Phong Đức và hộ vệ vội vàng ngăn Cung Âu lại, sợ thật xảy ra án mạng, Phong Đức quay đầu lại cầu cứu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, sắc mặt ảm đạm, lạnh cả người, nhận được ám hiệu của Phong Đức, cô mới từ từ hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, yếu ớt nói, "Cung Âu, em muốn đi về."
"..."
Cung Âu quay đầu trừng hướng cô, trong mắt đầy lệ khí và sát ý.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn hù doạ, mím chặt môi, nắm chặt áo khoác trên người, "Về nhà, Cung Âu, về nhà."
Thanh âm của cô quá mềm nhũn.
Mềm như cây bông xoa vào tim hắn.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đẩy hộ vệ bên cạnh ra, đưa tay lau máu ở khoé môi, sau đó đi tới chỗ Thời Tiểu Niệm, ôm cô đi ra ngoài, hô hấp nặng nề, sắc mặt âm trầm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn mặt hắn, đưa tay quàng lên cổ hắn, quay đầu nhìn lại phía sau.
Phong Đức gật đầu một cái với cô, tỏ ý mọi việc cứ giao cho ông.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, đưa tay lau máu trên miệng, ngơ ngác nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn cả người chật vật mùi rượu, trong lòng cũng không tức giận, sợ hãi, đột nhiên chỉ cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Cô nghĩ lại lúc bọn họ chơi chung với nhau thời niên thiếu, không biết tại sao lại trở thành bộ dạng bây giờ.
Cô thu mắt lại, dựa vào vai Cung Âu, tựa vào ngực hắn.
...
Sâu trong rừng rậm, dưới bóng đêm, đường được đèn chiếu sáng, một chiếc xe đi qua rừng rậm, đi qua cơn gió mát lạnh, dừng trước đế quốc pháo đài nguy nga, tráng lệ.
Đế quốc pháo đài ánh đèn sáng rực.
Cửa xe được mở ra, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ trong xe ra, ôm cô đi vào, dọc theo đường đi người giúp việc thấy sắc mặt Cung Âu khó coi, không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu, tránh sang một bên.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm vào suối nước nóng, nước còn chưa được chuẩn bị.
Không kịp đợi.
Cung Âu ôm cô tùy ý vào một phòng tắm, thả cô vào trong bồn tắm, sau đó cầm vòi hoa sen xối lên người cô, Thời Tiểu Niệm ngồi trong bồn tắm không nhịn được rụt người lại.
Thấy vậy, động tác Cung Âu cứng đờ thu tay về, phun vòi hoa sen lên tay mình, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới phun lên người cô, cắn răng từ trong miệng bức ra một chữ, "Tắm!"
"Đưa cho em."
Thời Tiểu Niệm nhận lấy vòi hoa sen từ trong tay hắn, quần áo cũng không cởi liền xối nước lên mặt mình.
Nước tràn lên mắt cô, xẹt qua mặt cô, rửa đi mùi rượu phía trên.
Cung Âu không rời đi, cứ đứng như vậy trước mặt cô, trợn mắt nhìn cô, môi mỏng mím chặt, tròng mắt đen hung hãn trợn mắt nhìn cô, hai tay cắm vào túi quần, hô hấp nặng nề, "Bây giờ em còn muốn quản hắn? Ah?"
Nếu hắn không chạy tới, bây giờ cô đã bị cưỡng ép!
Cô còn đi tìm người đàn ông kia.
"Bây giờ em không muốn nói chuyện, để em yên tĩnh một chút, được không?"
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Story
Chương 431: Đánh đến chết cho tôi!
10.0/10 từ 21 lượt.