Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 157: Hắn dằn vặt em hay không
Editor: Yuhina
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn.
Mấy bảo vệ xông về phía trước, đè lại cánh tay của cô, "Cô gái này làm nhiễu loạn buổi lễ ký kết, tình thế nghiêm trọng, báo cảnh sát đi."
Thời Tiểu Niệm không chịu đi, hai con mắt vẫn nhìn màn hình lớn.
Bảo vệ cứng ngắc kéo nàng rời đi.
Trên màn hình, trong phòng hội nghị, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên ưu nhã đem bút đóng nắp lại, sau đó đứng lên, trên mặt tươi cười, khiêm tốn hữu lễ sử dụng tiếng anh nói, "Thật xin lỗi, Áo Cách Tư cách tiên sinh, hôm nay lễ ký kết không thể tiến hành, tôi hết sức xin lỗi, sau này tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ lập tức liền đi.
Lưu lại một đám người khiếp sợ kinh ngạc.
Không ký kết hợp đồng, tập đoàn Mộ thị làm mọi người chấn kinh rồi, tất cả mọi người biết Áo Cách Tư cách là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của tập đoàn Mộ thị, một khi ký kết, một lượng tài chính lớn sẽ chảy vào Mộ thị, thị trường chứng khoán sẽ ấm lại.
Mộ Thiên Sơ dĩ nhiên lại bỏ đi, từ nhánh cỏ cứu mạng này.
Các nhân viên an ninh cũng toàn bộ ngây ngẩn cả người, mỗi người khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, là bởi vì một câu nói cảu cô, mộ tổng không kí rồi
Các ký giả càng có xúc giác nhạy cảm, cấp tốc đem máy thu hình thay đổi hướng về Thời Tiểu Niệm, liều mạng chụp hình.
Thời Tiểu Niệm vội vã quay mặt đi, vội vã rời đi.
Một thanh âm phía sau vang lên, "Thời tiểu thư."
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, là trợ lý Mộ Thiên Sơ.
Trợ lý Ellen đi tới bên người cô, nói, "Mộ tổng ở phía sau chờ cô, đi theo tôi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, theo hắn đi vào.
Các ký giả điên cuồng quay chụp.
Thời Tiểu Niệm dùng tay bụm mặt cùng Ellen đi vào.
Ellen lao thẳng đưa Thời Tiểu Niệm tới bên ngoài cửa của tòa nhà trung tâm tập đoàn Mộ thị, bên này trống trải, chỉ có một chiếc Porsche màu trắng đậu ở chỗ này, Mộ Thiên Sơ dựa vào bên cạnh xe, khoanh tay.
Thời Tiểu Niệm đi tới, Mộ Thiên Sơ giương mắt lên nhìn về phía cô, trên gương mặt âm nhu đầy vẻ phức tạp.
Cô vừa định nói chuyện, Mộ Thiên Sơ liền từ trước xe đi tới, đưa cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, "Em không có chuyện gì là tốt rồi."
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ.
Cô cho rằng đầu tiên sau khi gặp mặt Mộ Thiên Sơ sẽ hỏi cô tại sao ngăn cản lễ ký kết, không nghĩ tới câu đầu tiên hắn nói sẽ là cô không có chuyện gì là tốt rồi.
Cô đưa tay muốn đẩy hắn ra, bỗng nhiên ngửi thấy được trên người của hắn mùi nước thuốc.
Mùi vị dày đặc.
"Anh sao rồi, anh có khỏe không" Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi, trên người của hắn mùi nước thuốc sao nồng nặc như vậy.
Cô vừa nói ra khỏi miệng, âm thanh khàn khàn đến lợi hại.
Mộ Thiên Sơ cau mày, đưa tay buông cô ra, áy náy nhìn cô, "Kêu đến cuống họng đều rách ra rồi kìa."
"Rất khó nghe đi"
Thời Tiểu Niệm cười khổ, cô biết âm thanh hiện tại của cô khó nghe như tiếng vịt đực.
"Âm thanh của em lúc nào cũng dễ nghe." Mộ Thiên Sơ cười nói, cười đến ôn hòa, "Đi thôi, nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, một lúc nữa, truyền thông sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta đi không được."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Ellen, "Xe của tôi còn đang ở bên ngoài tập đoàn, anh đi ra xem, bên trong còn có cái laptop, anh nhất định phải lấy tới."
Thời Tiểu Niệm đem chìa khóa xe đưa cho Ellen.
"Vâng, tôi lập tức đi. Mộ tổng, là trở về thiên chi cảng à, sau khi tôi xong việc đi tìm các ngươi." Ellen hỏi.
"Đi Mộ trạch."
"Vâng." Ellen cầm chìa khóa xe lập tức rời đi.
Mộ Thiên Sơ vòng qua xe, lịch sự thay cô mở cửa xe, ho khan vài tiếng.
"Tại sao đi Mộ trạch"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi, đi tới ngồi vào ghế phụ.
"Bảo vệ ở Mộ trạch chí ít vẫn dùng được." Mộ ngàn mới ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô, "cả người em mồ hôi đầm đìa chạy tới đây, khẳng định không phải Cung Âu thả em đi"
"…"
Thời Tiểu Niệm buông mắt xuống, ngầm thừa nhận.
Mộ Thiên Sơ rất thông minh, một hồi liền đoán được là cô lén lút chạy tới, cũng đúng, về thiên chi cảng phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ bị Cung Âu tìm tới.
"Hắn có hay không dằn vặt em, em có sao hay không, hắn đối xử với em như thế nào"
Mộ Thiên Sơ nhìn kỹ lấy cô, suy nhược mà liên tiếp hỏi ra ba cái vấn đề.
"…"
Nghe vậy, đầu Thời Tiểu Niệm chôn đến càng thấp hơn, có áy náy thật lớn.
Muốn cô trả lời thế nào, cô sống rất tốt, thậm chí đã bị Cung Âu làm cho cảm động, trái tim có khuynh hướng rung động trước Cung Âu, mà vào lúc này, hắn còn đang bị Cung Âu công kích.
Hơn một tháng qua, cô lại không chút hoài nghi Cung Âu.
Cô hoàn toàn tin tưởng Cung Âu.
Kỳ thực ngẫm lại cô nên rõ ràng, tính cách Cung Âu hoang tưởng táo dễ tức giận, làm sao có khả năng buông tha cho Mộ Thiên Sơ dễ như vậy.
"Hắn đối với em không tốt, em có bị thương ở chỗ nào không"
Lần đầu tiên Mộ Thiên Sơ thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô ở bên cạnh Cung Âu trải qua không được, lo lắng, liên tục ho khan.
"Không có không có, tôi ở bên người Cung Âu tốt vô cùng, hắn đối với ta rất tốt." Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói.
"…"
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt ảm đạm.
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi.
Mộ Thiên Sơ tự giễu cười khổ một tiếng, nhìn kỹ lấy cô nói, "Em nói tôi là làm sao đây, hắn đối với em không tốt, tôi không chịu được; hắn tốt với em, tôi cũng không chịu được."
"Thiên Sơ "
"Được rồi, tôi lái xe."
Mộ Thiên Sơ ho khan vài tiếng, bắt đầu nổ máy xe.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bàn tay hắn nắm tại trên tay lái, trên mu bàn tay của hắn có từng khối từng khối vết bầm, tất cả đều là lỗ kim thật nhỏ.
"Anh bệnh rất nghiêm trọng à" Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
"Không nghiêm trọng, chỉ là viêm phổi mà thôi, tiếp nước, truyền dịch mấy ngày là khỏe."
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, hời hợt trả lời.
"Trên truyền thông viết anh bệnh rất nặng." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh đừng có giấu tôi."
Mộ Thiên Sơ cười, "Đứa ngốc, truyền thông đều thích khuếch đại tin tức, em đừng tin những bài báo kia."
"Nhưng mà anh"
"Tôi thật sự không có chuyện gì, chính là quá mệt mỏi thôi." Mộ Thiên Sơ nói, vững vàng
lái xe về phía trước.
Xe đến Mộ trạch.
Mộ trạch là một chỗ trang viên diện tích rất rộng, Mộ gia đã phồn vinh hơn trăm năm, trang viên thiết kế vô cùng có khí tức cao sang, khắp nơi đều là nước chảy, núi giả, Rừng trúc.
Qua một đường, dọc theo đường nhìn thấy mấy căn biệt thự đều có kiến trúc mang hơi hướm Trung Hoa thời dân quốc.
Mộ Thiên Sơ đem xe dừng ở trước một cái biệt thự, nói, "Đây là nàh cảu tôi, ở trang viên vị trí hơi khuất một chút, rất yên tĩnh, bình thường sẽ không có người đến. Em tắm trước rồi thay một bộ quần áo đi."
"Thay quần áo"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, ngón tay đụng vào trang phục của chính mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cô lái xe lâu như vậy, còn ở trước tập đoàn Mộ thị gào thét không ngừng, váy trên người từ lâu đã ướt đẫm.
May là, váy cô mặc sẫm màu, bằng không thực sự là khó chịu.
"Vào đi thôi."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm vào trong phòng tắm của Mộ Thiên Sơ tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy một cái áo sơ mi nam màu đen đặt bên tỏng tủ quần áo.
Đây là Mộ Thiên Sơ chuẩn bị cho cô.
Mặc áo sơ mi của nam lên người có vẻ quá ám muội, lần này cô trở về chỉ là muốn cứu Mộ Thiên Sơ, cũng không muốn liên lụy tới hắn.
Ở Cung Âu nơi đó, cô đã ngã một cú rất đau.
Đối với cảm tình, cô đã không còn quan tâm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn về phía máy sấy tóc, đột nhiên nghĩ ra một cách.
Cô đem trang phục của mình ở trong phòng tắm giặt sạch sẽ, sau đó dùng máy sấy tóc thổi sấy khô, sau đó tiếp tục mặc.
Sấy khô váy không thể thoải mái bằng hong khô.
Nhưng cô kiên trì mặc trang phục của mình, xưa nay cô luôn không thích làm mấy trò ám muội.
Thời Tiểu Niệm từ trong phòng tắm đi ra ngoài, trong phòng khách, Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên ghế salon nhìn vào laptop, trợ lý Ellen đứng ở một bên.
Nghe được tiếng bước chân, Mộ Thiên Sơ mỉm cười ngẩng đầu lên, "Sao bây giờ em tắm rửa chậm như vậy"
Hắn ngẩng mặt lên, liền trông thấy trang phục trên người cô, không có mặc áo sơ mi hắn chuẩn bị cho.
"Tại sao không mặc quần áo tôi chuẩn bị cho em"
Mộ Thiên Sơ hỏi, ánh mắt âm u.
Thời Tiểu Niệm cười nói, "Tôi không quen mặc đồ của đàn ông, váy tôi đã sấy khô, có thể mặc."
" Trang phục sấy khô mặc không thoải mái."
Mộ Thiên Sơ nói, lại ho hai tiếng.
"Không có chuyện gì, tốt vô cùng." Thời Tiểu Niệm thờ ơ nói, hướng hắn đi tới.
Cô lần nữa kiên trì, tựa như là cực lực rũ sạch quan hệ.
Mộ Thiên Sơ quay mặt sang, nhìn về phía trợ lý, "Đi mua mấy bộ trang phục nữ."
"Vâng, mộ tổng." Ellen đứng ở một bên, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời đại tiểu thư, có thể đem size quần áo cô hay mặc nói cho tôi biết không"
Cô vội vã khàn khàn mở miệng, "Thật sự không cần, tôi mặc như vậy cũng được"
"Tiểu Niệm" Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời cô, nhìn về phía ánh mắt của cô có trách cứ, "Có phải là hiện tại tôi mua hai cái quần áo đưa cho em cũng không được”
Vừa nói xong một câu, Mộ Thiên Sơ lại ho kịch liệt lên.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn.
Mấy bảo vệ xông về phía trước, đè lại cánh tay của cô, "Cô gái này làm nhiễu loạn buổi lễ ký kết, tình thế nghiêm trọng, báo cảnh sát đi."
Thời Tiểu Niệm không chịu đi, hai con mắt vẫn nhìn màn hình lớn.
Bảo vệ cứng ngắc kéo nàng rời đi.
Trên màn hình, trong phòng hội nghị, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên ưu nhã đem bút đóng nắp lại, sau đó đứng lên, trên mặt tươi cười, khiêm tốn hữu lễ sử dụng tiếng anh nói, "Thật xin lỗi, Áo Cách Tư cách tiên sinh, hôm nay lễ ký kết không thể tiến hành, tôi hết sức xin lỗi, sau này tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ lập tức liền đi.
Lưu lại một đám người khiếp sợ kinh ngạc.
Không ký kết hợp đồng, tập đoàn Mộ thị làm mọi người chấn kinh rồi, tất cả mọi người biết Áo Cách Tư cách là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của tập đoàn Mộ thị, một khi ký kết, một lượng tài chính lớn sẽ chảy vào Mộ thị, thị trường chứng khoán sẽ ấm lại.
Mộ Thiên Sơ dĩ nhiên lại bỏ đi, từ nhánh cỏ cứu mạng này.
Các nhân viên an ninh cũng toàn bộ ngây ngẩn cả người, mỗi người khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, là bởi vì một câu nói cảu cô, mộ tổng không kí rồi
Các ký giả càng có xúc giác nhạy cảm, cấp tốc đem máy thu hình thay đổi hướng về Thời Tiểu Niệm, liều mạng chụp hình.
Thời Tiểu Niệm vội vã quay mặt đi, vội vã rời đi.
Một thanh âm phía sau vang lên, "Thời tiểu thư."
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, là trợ lý Mộ Thiên Sơ.
Trợ lý Ellen đi tới bên người cô, nói, "Mộ tổng ở phía sau chờ cô, đi theo tôi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, theo hắn đi vào.
Các ký giả điên cuồng quay chụp.
Thời Tiểu Niệm dùng tay bụm mặt cùng Ellen đi vào.
Ellen lao thẳng đưa Thời Tiểu Niệm tới bên ngoài cửa của tòa nhà trung tâm tập đoàn Mộ thị, bên này trống trải, chỉ có một chiếc Porsche màu trắng đậu ở chỗ này, Mộ Thiên Sơ dựa vào bên cạnh xe, khoanh tay.
Thời Tiểu Niệm đi tới, Mộ Thiên Sơ giương mắt lên nhìn về phía cô, trên gương mặt âm nhu đầy vẻ phức tạp.
Cô vừa định nói chuyện, Mộ Thiên Sơ liền từ trước xe đi tới, đưa cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, "Em không có chuyện gì là tốt rồi."
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ.
Cô cho rằng đầu tiên sau khi gặp mặt Mộ Thiên Sơ sẽ hỏi cô tại sao ngăn cản lễ ký kết, không nghĩ tới câu đầu tiên hắn nói sẽ là cô không có chuyện gì là tốt rồi.
Cô đưa tay muốn đẩy hắn ra, bỗng nhiên ngửi thấy được trên người của hắn mùi nước thuốc.
Mùi vị dày đặc.
"Anh sao rồi, anh có khỏe không" Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi, trên người của hắn mùi nước thuốc sao nồng nặc như vậy.
Cô vừa nói ra khỏi miệng, âm thanh khàn khàn đến lợi hại.
Mộ Thiên Sơ cau mày, đưa tay buông cô ra, áy náy nhìn cô, "Kêu đến cuống họng đều rách ra rồi kìa."
"Rất khó nghe đi"
Thời Tiểu Niệm cười khổ, cô biết âm thanh hiện tại của cô khó nghe như tiếng vịt đực.
"Âm thanh của em lúc nào cũng dễ nghe." Mộ Thiên Sơ cười nói, cười đến ôn hòa, "Đi thôi, nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, một lúc nữa, truyền thông sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta đi không được."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Ellen, "Xe của tôi còn đang ở bên ngoài tập đoàn, anh đi ra xem, bên trong còn có cái laptop, anh nhất định phải lấy tới."
Thời Tiểu Niệm đem chìa khóa xe đưa cho Ellen.
"Vâng, tôi lập tức đi. Mộ tổng, là trở về thiên chi cảng à, sau khi tôi xong việc đi tìm các ngươi." Ellen hỏi.
"Đi Mộ trạch."
"Vâng." Ellen cầm chìa khóa xe lập tức rời đi.
Mộ Thiên Sơ vòng qua xe, lịch sự thay cô mở cửa xe, ho khan vài tiếng.
"Tại sao đi Mộ trạch"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi, đi tới ngồi vào ghế phụ.
"Bảo vệ ở Mộ trạch chí ít vẫn dùng được." Mộ ngàn mới ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô, "cả người em mồ hôi đầm đìa chạy tới đây, khẳng định không phải Cung Âu thả em đi"
"…"
Thời Tiểu Niệm buông mắt xuống, ngầm thừa nhận.
Mộ Thiên Sơ rất thông minh, một hồi liền đoán được là cô lén lút chạy tới, cũng đúng, về thiên chi cảng phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ bị Cung Âu tìm tới.
"Hắn có hay không dằn vặt em, em có sao hay không, hắn đối xử với em như thế nào"
Mộ Thiên Sơ nhìn kỹ lấy cô, suy nhược mà liên tiếp hỏi ra ba cái vấn đề.
"…"
Nghe vậy, đầu Thời Tiểu Niệm chôn đến càng thấp hơn, có áy náy thật lớn.
Muốn cô trả lời thế nào, cô sống rất tốt, thậm chí đã bị Cung Âu làm cho cảm động, trái tim có khuynh hướng rung động trước Cung Âu, mà vào lúc này, hắn còn đang bị Cung Âu công kích.
Hơn một tháng qua, cô lại không chút hoài nghi Cung Âu.
Cô hoàn toàn tin tưởng Cung Âu.
Kỳ thực ngẫm lại cô nên rõ ràng, tính cách Cung Âu hoang tưởng táo dễ tức giận, làm sao có khả năng buông tha cho Mộ Thiên Sơ dễ như vậy.
"Hắn đối với em không tốt, em có bị thương ở chỗ nào không"
Lần đầu tiên Mộ Thiên Sơ thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô ở bên cạnh Cung Âu trải qua không được, lo lắng, liên tục ho khan.
"Không có không có, tôi ở bên người Cung Âu tốt vô cùng, hắn đối với ta rất tốt." Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói.
"…"
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt ảm đạm.
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi.
Mộ Thiên Sơ tự giễu cười khổ một tiếng, nhìn kỹ lấy cô nói, "Em nói tôi là làm sao đây, hắn đối với em không tốt, tôi không chịu được; hắn tốt với em, tôi cũng không chịu được."
"Thiên Sơ "
"Được rồi, tôi lái xe."
Mộ Thiên Sơ ho khan vài tiếng, bắt đầu nổ máy xe.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bàn tay hắn nắm tại trên tay lái, trên mu bàn tay của hắn có từng khối từng khối vết bầm, tất cả đều là lỗ kim thật nhỏ.
"Anh bệnh rất nghiêm trọng à" Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
"Không nghiêm trọng, chỉ là viêm phổi mà thôi, tiếp nước, truyền dịch mấy ngày là khỏe."
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, hời hợt trả lời.
"Trên truyền thông viết anh bệnh rất nặng." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh đừng có giấu tôi."
Mộ Thiên Sơ cười, "Đứa ngốc, truyền thông đều thích khuếch đại tin tức, em đừng tin những bài báo kia."
"Nhưng mà anh"
"Tôi thật sự không có chuyện gì, chính là quá mệt mỏi thôi." Mộ Thiên Sơ nói, vững vàng
lái xe về phía trước.
Xe đến Mộ trạch.
Mộ trạch là một chỗ trang viên diện tích rất rộng, Mộ gia đã phồn vinh hơn trăm năm, trang viên thiết kế vô cùng có khí tức cao sang, khắp nơi đều là nước chảy, núi giả, Rừng trúc.
Qua một đường, dọc theo đường nhìn thấy mấy căn biệt thự đều có kiến trúc mang hơi hướm Trung Hoa thời dân quốc.
Mộ Thiên Sơ đem xe dừng ở trước một cái biệt thự, nói, "Đây là nàh cảu tôi, ở trang viên vị trí hơi khuất một chút, rất yên tĩnh, bình thường sẽ không có người đến. Em tắm trước rồi thay một bộ quần áo đi."
"Thay quần áo"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, ngón tay đụng vào trang phục của chính mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cô lái xe lâu như vậy, còn ở trước tập đoàn Mộ thị gào thét không ngừng, váy trên người từ lâu đã ướt đẫm.
May là, váy cô mặc sẫm màu, bằng không thực sự là khó chịu.
"Vào đi thôi."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm vào trong phòng tắm của Mộ Thiên Sơ tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy một cái áo sơ mi nam màu đen đặt bên tỏng tủ quần áo.
Đây là Mộ Thiên Sơ chuẩn bị cho cô.
Mặc áo sơ mi của nam lên người có vẻ quá ám muội, lần này cô trở về chỉ là muốn cứu Mộ Thiên Sơ, cũng không muốn liên lụy tới hắn.
Ở Cung Âu nơi đó, cô đã ngã một cú rất đau.
Đối với cảm tình, cô đã không còn quan tâm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn về phía máy sấy tóc, đột nhiên nghĩ ra một cách.
Cô đem trang phục của mình ở trong phòng tắm giặt sạch sẽ, sau đó dùng máy sấy tóc thổi sấy khô, sau đó tiếp tục mặc.
Sấy khô váy không thể thoải mái bằng hong khô.
Nhưng cô kiên trì mặc trang phục của mình, xưa nay cô luôn không thích làm mấy trò ám muội.
Thời Tiểu Niệm từ trong phòng tắm đi ra ngoài, trong phòng khách, Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên ghế salon nhìn vào laptop, trợ lý Ellen đứng ở một bên.
Nghe được tiếng bước chân, Mộ Thiên Sơ mỉm cười ngẩng đầu lên, "Sao bây giờ em tắm rửa chậm như vậy"
Hắn ngẩng mặt lên, liền trông thấy trang phục trên người cô, không có mặc áo sơ mi hắn chuẩn bị cho.
"Tại sao không mặc quần áo tôi chuẩn bị cho em"
Mộ Thiên Sơ hỏi, ánh mắt âm u.
Thời Tiểu Niệm cười nói, "Tôi không quen mặc đồ của đàn ông, váy tôi đã sấy khô, có thể mặc."
" Trang phục sấy khô mặc không thoải mái."
Mộ Thiên Sơ nói, lại ho hai tiếng.
"Không có chuyện gì, tốt vô cùng." Thời Tiểu Niệm thờ ơ nói, hướng hắn đi tới.
Cô lần nữa kiên trì, tựa như là cực lực rũ sạch quan hệ.
Mộ Thiên Sơ quay mặt sang, nhìn về phía trợ lý, "Đi mua mấy bộ trang phục nữ."
"Vâng, mộ tổng." Ellen đứng ở một bên, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời đại tiểu thư, có thể đem size quần áo cô hay mặc nói cho tôi biết không"
Cô vội vã khàn khàn mở miệng, "Thật sự không cần, tôi mặc như vậy cũng được"
"Tiểu Niệm" Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời cô, nhìn về phía ánh mắt của cô có trách cứ, "Có phải là hiện tại tôi mua hai cái quần áo đưa cho em cũng không được”
Vừa nói xong một câu, Mộ Thiên Sơ lại ho kịch liệt lên.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Story
Chương 157: Hắn dằn vặt em hay không
10.0/10 từ 21 lượt.