Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu
C300: Hai ngõ cụt
“Xem ảnh mà ông cũng không nhớ ra, ông quả nhiên... quá vô tình!”
Giang Sa chán nản lắc đầu, đột nhiên bà nắm lấy vạt áo trước ngực của Sở Quy Thôn, lạnh lùng nói: “Cô gái này… là tôi, là Giang Sa tôi!”
Sở Quy Thôn hơi chấn động nhưng không tin, cười nhạo nói: “Tôi thấy bà điên thật rồi. Tuy trông bà cũng xinh đấy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống với cô gái trong tấm ảnh kia. Hơn nữa, cho dù Sở Quy Thôn tôi có bạc tình, ít nhất vẫn nhớ tên những người phụ nữ của mình. Mặc dù có lúc tôi sẽ nhớ nhầm, nhưng ít ra tôi vẫn biết có tên Giang Sa hay không.”
Đúng vậy, trong cuộc đời Sở Quy Thôn ông ta từng có rất nhiều người phụ nữ, nhiều đến mức đếm không hết. Ông ta không thể nhớ kỹ từng người, nhưng ít ra khi có người nhắc đến tên họ, ông ta vẫn biết người đó từng là người phụ nữ của mình. Mà ông ta có thể xác định chắc chắn, trong những cái tên này tuyệt đối không có hai chữ “Giang Sa”.
Hơn nữa, người sẽ già, nhưng những đường nét cơ bản trên gương mặt vẫn còn. Lúc này Giang Sa vẫn còn tương đối trẻ trung, nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Thử hỏi, dáng vẻ của một người lúc ba mươi tuổi với lúc hai mươi tuổi có thể có thay đổi quá lớn được không?
Dáng vẻ của Giang Sa bây giờ hoàn toàn không có chỗ nào giống với người phụ nữ trong tấm ảnh. Nếu nói tới tương đối, trừ đôi mắt biết nói còn giống nhau kia, Giang Sa lúc này còn xinh đẹp hơn. Nhưng bức ảnh đen trắng nên không thể nhìn thấy rõ ánh mắt, cho nên Sở Quy Thôn không thể chắc chắn về điểm giống nhau cuối cùng này.
Tất nhiên, trong lòng ông ta cũng có phần tin tưởng lời Giang Sa nói.
“Đúng vậy, ông không biết Giang Sa, bởi vì từ trước đến nay ông chưa từng thật sự yêu tôi, cho nên, ngay cả tên thật của tôi, ông cũng không muốn hỏi. Thật nực cười, vậy mà tôi lúc đó lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức vì ông mà vứt bỏ tất cả, đánh mất chính mình...”
Giang Sa cười với vẻ thê lương: “Được rồi, ông không quen biết Giang Sa, có lẽ tôi nên nên nói cách khác. Ông biết Ngân Hoa chứ?”
Lúc đó, ông ta quen biết bà trong một đêm Halloween vô cùng cuồng loạn. Ông ta và bà đều đeo mặt nạ, nhưng ông ta vừa nhìn qua đã chọn trúng bà, chủ động mời bà nhảy.
Ông nói: Tôi là Hỏa Thụ.
Bà cười, biết ông ta không nói tên thật.
Thế là bà nói: Tôi là Ngân Hoa.
Hỏa Thụ Ngân Hoa, người hợp với cảnh, bọn họ bắt đầu một tình yêu nồng cháy.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như tình yêu nồng cháy này chỉ do một mình bản thân bà tình nguyện.
Vừa nghe được cái tên Ngân Hoa này, Sở Quy Thôn cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, nhìn Giang Sa với vẻ không dám tin. Qua một lúc, ông ta mới run rẩy và khẽ nói: “Bà... Bà là Ngân Hoa sao? Không thể nào, Ngân Hoa căn bản không giống bà, hơn nữa tôi nhớ cô ấy... cô ấy rất hiền lành, lương thiện giống như thiên sứ trong trắng nhất thế giới này. Mà bà thì thâm độc như vậy, thâm độc như người đẹp rắn rết nguy hiểm nhất thế giới này. Cô ấy sao có thể là bà được. Bà sao có thể là cô ấy được...”
Sở Quy Thôn vẫn có ấn tượng sâu sắc về cái tên Ngân Hoa này, chỉ kém Đổng Lượng chút xíu mà thôi.
Bởi vì đã qua nhiều năm như vậy, gần như mỗi người phụ nữ của ông ta đều có một đặc điểm, đó là trên người bọn họ ít nhiều gì vẫn có chút bóng dáng của Đổng Lượng. Ví dụ như mắt, mũi, miệng, giọng nói, dáng người, thậm chí là bóng lưng.
Mà ở Ngân Hoa chính là sự quyến rũ, thứ mà người phụ nữ khác không thể nào học được. Nét quyết rũ bẩm sinh của Ngân Hoa không thua kém Đổng Lượng bao nhiêu.
ĐêmHalloween đó, Ngân Hoa đeo mặt nạ hình con bướm với chiếc váy dài màu trắng. Bà đứng giữa đám đông, nhưng ông ta chỉ nhìn lướt qua đã suýt nữa tưởng bà là Đổng Lượng.
Cho nên, ông ta không hề do dự đã dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi bà.
Nhưng mỗi khi Ngân Hoa tháo mặt nạ xuống, ông ta phải thừa nhận bà không có nét nào giống với Đổng Lượng, nên nhiều lần ông ta thà để bà đeo mặt nạ, đặc biệt là lúc ở trên giường.
Ông ta biết mình làm vậy là bất công và sỉ nhục bà. Cho nên tình cảm của ông ta với bà rất phức tạp. Ông ta yêu cơ thể cùng vẻ quyến rũ của bà, nhưng không thích gương mặt xinh đẹp không hề thua kém Đổng Lượng này. Cho nên sau đó, ông ta vì tiền đồ đã vứt bỏ bà. Khi bà đột nhiên mất tích, ông ta cũng không tìm hiểu nhiều. Dù sao, bà cũng không phải là Đổng Lượng!
Cho nên trong lòng ông ta vẫn có cái tên Ngân Hoa này, chưa từng quên. Nhưng ông ta đã quên dáng vẻ của bà thế nào. Bởi vậy, khi Giang Sa lấy tấm ảnh ra, ông ta không thể nhớ ra được.
Giang Sa nghe được đánh giá của Sở Quy Thôn về bà bây giờ và trước đây, người trước là thiên sứ trong sáng, người sau là rắn độc nham hiểm, bà không nhịn được cười tới rung người, cười tới chảy nước mắt.
Cuối cùng, bà ngước mắt nhìn Sở Quy Thôn với vẻ sắc bén, gằn từng chữ: “Trước đây tôi lương thiện là vì chưa gặp phải ông. Bây giờ tôi ác độc là vì tôi đã gặp phải ông. Sở Quy Thôn, cả đời này ông nợ tôi, có chết cũng không trả hết được. Cho nên tôi muốn ông phải chịu sự hành hạ đau đớn nhất trên thế giới này. Trước mặt ông bây giờ chỉ có hai con đường: Thứ nhất là ly hôn với Hứa Bành vợ ông, sau đó lấy tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, cả đời chế ma túy cho ông. Thứ hai là tôi chặn đường thuốc của ông. Mà ông chỉ có thể lấy thân phận quan lớn trong chính phủ đi mua ma túy, hít thuốc phiện, sau đó bị bắt, bị cách chức, vào tù, mất đi tiền đồ, quyền thế và danh dự, thậm chí tất cả!”
Giang Sa đưa ra hai con đường này có vẻ mâu thuẫn, thật ra ý định cuối cùng vẫn chỉ có một: Con đường trước có thể khiến bà ở bên cạnh Sở Quy Thôn, dùng cả đời để từ từ hành hạ ông ta. Con đường sau thì càng không cần phải nói, có lẽ Sở Quy Thôn sẽ phải đau khổ hơn nhiều.
Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu