Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 48: C48: Nhớ

227@-

“Tống Vân Khanh, mày có bị điên không hả?” Tống Vân Khanh gõ đầu mình.

- Phải tự bảo vệ trái tìm của mình, không. được yêu người khác, không được.

- Không phải, mình chỉ là quen với sự tồn tại của anh ấy mà thôi.

- Mày đám khẳng định loại thói quen này không phải là yêu anh ấy sao?

- Không phải, chỉ là thói quen, thói quen thôi.

- Vân Khanh à, mày phải tự biết yêu thương bản thân, ông ngoại và mẹ đều ở trên trời nhìn mày đó, không được bị thương nữa, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.

- Tao biết rồi mà, tao sẽ không yêu anh ấy, tao chỉ là, anh ấy đối xử với tao tốt quá, tao chỉ báo đáp lòng tốt của anh ấy mà thôi, tao không có yêu anh ấy, tao không có.

- Haizz, tình yêu là thuốc độc, đừng nếm thử.

- Ừ ừ, tao chỉ đang báo đáp anh ấy, báo đáp thôi.

- Nhất định phải tỉnh táo, loại đàn ông như anh ấy sao có thể chỉ chuyên tình với một người phụ nữ duy nhất chứ? Nếu yêu anh ấy, một ngày. nào đó người chịu thiệt sẽ là chỉ là mày mà thôi, thay vì để đến lúc đó lại đau khổ, còn không bằng hiện tại không động lòng.

- Được, tao nhất định sẽ bảo vệ trái tim của bản thân thật tốt.

Suốt đêm nay, Tống Vân Khanh đều không ngủ ngon, hai người mini trong đầu vẫn cứ đánh nhau mãi

Đồng hồ báo thức vang lên, cô mới giãy dụa ngồi dậy, ngáp dài rửa mặt chải đầu.

Di động kêu “đinh” lên.

Cô cầm lên xem thử, là tin Wechat của Mộ Hi Thần: “Nhớ em, chụp cho anh một bức ảnh lúc em mới thức dậy đi.”

Tống Vân Khanh đột nhiên nảy ra một ý hay, cầm điện thoại, nhắm mắt lại, chụp cho anh một tấm ảnh gương mặt vừa mới rửa xong, đầu tóc rối bù, trên mặt còn dính nước.

Mặc kệ nó có xấu hay không, tốt nhất là làm. cho anh sợ hết hồn luôn!

Mộ Hi Thần lập tức gửi Wechat đến: “Sao lại có quầng thâm mắt rồi? Tối hôm qua ngủ không. ngon sao?”

Tống Vân Khanh gửi qua một icon đổ mồ hôi qua cho anh, cái này mà cũng có thể nhìn thấy được, phục anh thật.

Mộ Hi Thần lại gửi ngược icon cười nhe răng về: “Có phải bà xã nhớ anh đến mức ngủ không ngon không?”

Tống Vân Khanh lại gửi icon cốc đầu qua, sau đó đặt điện thoại sang một bên, không để ý đến nữa.


Nhưng mà không hiểu sao tâm trạng của cô cũng đã khá hơn rất nhiều.


Bành Việt lái xe chờ ở dưới lầu, cô vừa lên xe đã đưa cho cô một phần bữa sáng, là bánh quẩy sữa đậu nành ở KFC.

“Tôi sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên không có mua bữa sáng mang lên lầu.” Bành Việt giải thích.

“Vậy anh ăn chưa?” Tống Vân Khanh hỏi.

Bành Việt gật đầu.

Tống Vân Khanh cắn bánh quẩy, đột nhiên cười xấu xa hỏi: “Bành Việt, tôi ngồi trong xe của đại ca anh ăn uống, anh xác định là sau khi anh ấy về sẽ không xử lý anh sao?”

Bành Việt trả lời không chút do dự: “Không. đâu.”

“Có! Lúc trước bạn của tôi uống say, anh ấy lái xe đi đón, từ đó về sau tôi không còn thấy anh ấy lái chiếc xe đó nữa, hình như là một chuyến Land Rover.” Tống Vân Khanh vừa ăn vừa nghiêm túc nói.

Bành Việt cuộn nắm tay đặt bên môi ho nhẹ nói: “Đại ca tặng chiếc xe kia cho Hoa Xán

Tống Vân Khanh há to miệng, nghiêng đầu nhìn Bành Việt: “Vậy, nếu tôi ngồi trong xe này ăn uống, có khi nào anh ấy cũng sẽ tặng chiếc xe này cho anh luôn không?”

Bành Việt cười: “Không thể nào, cô ngồi trên xe ăn uống thì có sao đâu? Tôi bảo đảm, cho dù cô có đổ sữa đậu nành lên xe thì đại ca cũng sẽ không đề ý.”

Tống Vân Khanh giả vờ muốn đồ thật, lại nghĩ nghĩ nói: “Hay là ngày mai anh mua thêm một ly nữa rồi tôi lại đồ, tôi uống trước ly ngày hôm nay đã.”

Nếu không phải Bành Việt đang lái xe thì nhất định đã gục xuống tay lái cười điên rồi.

“Bành Việt, nói trước nha, nếu Mộ Hi Thần tặng cho anh chiếc xe này thì anh bán nó đi, sau đó hai chúng ta chia đôi tiền.” Tống Vân Khanh nghiêm túc nói.

“Vì sao chứ?” Bành Việt khó hiểu.

“Bởi vì tôi cũng có công mài Nể tình anh vất vả đưa đón tôi, tôi chia cho anh một nửa.” Tống. Vân Khanh ra vẻ có nhiêu đó mà anh cũng không hiểu sao.

Bành Việt cười: “Chị dâu, nếu dựa theo lời chị nói thì Hoa Xán cũng phải đưa cho cô một nửa tiền chiếc xe Land Rover kỉa rồi.”

Tống Vân Khanh suy nghĩ một lúc: “Đúng ha, nhưng mà đó là bởi vì Dao Dao làm, tôi sẽ nói cho. Dao Dao, sau này cậu ấy gặp được Hoa Xán thì phải đòi tiền một nửa chiếc Land Rover, không đúng, phải đòi nguyên chiếc chứ, Hoa Xán là không làm gì mà được hưởng xái mà.”

Bành Việt cười muốn tắt thở, hôm nay anh ấy nhất định phải kể chuyện này cho Hoa Xán nghe, vẻ mặt của Hoa Xán chắc chắn sẽ rất xuất sắc

Tống Vân Khanh đi đến tập đoàn nhà họ Diệp gặp được Tu Quân cũng đang định đi vào, hai người cùng nhau tiến vào công ty.

Vừa đến văn phòng là lập tức nhìn thấy Lâm Kỳ đang đứng ở bên cạnh bàn làm việc của bọn họ chờ hai người.


“Ngày hôm qua cô giao bản thảo thiết kế cho tập đoàn nhà họ Mạnh rồi chưa?” Lâm Kỳ hùng hổ đầy khí thế hỏi.

Tống Vân Khanh không chút hoang mang lấy biên lai mà Mễ Kỳ đã viết ngày hôm qua ra, đưa cho Lâm Kỳ.


Lâm Kỳ không kiểm được vẻ kinh ngạc, đây gần như là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, cô ta chỉ thuận miệng nói chơi để làm khó hai cô mà thôi, không ngờ hai cô thật sự có thể đưa vào bên trong, còn lấy được biên lai.

Lâm Kỳ cắn răng mở biên lai ra nhìn thoáng qua, cười ác độc: “Chỉ số thông minh của hai cô có vấn để gì hả? Ngày hôm qua tôi đã nói thế nào? Không phải đã bảo các cô phải giao cho tổng giám đốc Mạnh sao? Cái cô Mễ Kỳ Lâm Gia Duyệt này là cái thá gì? Sao tôi biết được hai cô đã giao bản thảo thiết kế cho loại người ất ơ gì chứ? Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, các cô có tư cách gì mà ở lại tập đoàn nhà họ Diệp, mau chóng tranh thủ lúc còn sớm cút xéo đi cho tôi!"

Lâm Kỳ càng nói lại càng lớn tiếng,

Tống Vân Khanh không khỏi nhíu mày, người này ngang ngược thật.

Tu Quân lạnh lùng mở miệng hỏi: “Cô muốn đuổi việc bọn tôi?”

Tu Quân gần như rất hiếm khi nói chuyện, là một người kiệm lời, nhưng cô ấy vừa mở miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt, kể của Lâm Kt giọng điệu của Tu Quân lạnh như băng, khí thế cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Tống Vân Khanh nắm nhẹ tay cô ấy, ý bảo cô ấy tạm thời đừng sốt ruột.

“Quản lý Lâm, chúng tôi đã giao bản thảo. thiết kế đến tập đoàn nhà họ Mạnh rồi, hiện tại tôi có thể lập tức gọi điện thoại đến cho cô Mễ Kỳ để xác nhận xem cô ấy đã giao cho tổng giám đốc Mạnh chưa." Tống Vân Khanh nhìn Lâm Kỳ, cố gắng dùng lí lẽ để nói chuyện.

“Chuyện gì thế này.” Lý Trọng đột nhiên xuất

hiện ở đằng sau Lâm Kỳ, nhìn Tu Quân hỏi. Nghe được tiếng của Lý Trọng, Lâm Kỳ lập tức xoay người, cười tươi như hoa nói: “Thầy Lý, không có việc gì hết, hai nhân viên thực tập này. làm việc bất cẩn, tôi đang phê bình bọn họ mà thôi.”

Lý Trọng hơi chau đôi mày xinh đẹp của anh ấy lại hỏi: “Là bản thảo thiết kế nào?”

Không đợi Lâm Kỳ lựa lời, Tống Vân Khanh đã giành nói trước: “Ngày hôm qua quản lý Lâm bảo chúng tôi gửi một phần bản thảo thiết kế của anh. đến tập đoàn nhà họ Mạnh.”

Lâm Kỳ hung dữ trừng mắt nhìn cô.

Lý Trọng nhíu mày: “Không phải tập đoàn nhà họ Mạnh đã dừng việc thu nhận bản thảo rồi sao? Là bản thảo thiết kế nào?” Giọng điệu của anh ta cực kỳ khó chịu.

Lâm Kỳ xấu hổ, ấp úng nói: “Là phần bản thảo mà anh tiện tay đặt trên bàn đó.”

“Đó là thiết kế cho tập đoàn nhà họ Diệp chúng tai Sao cô không hỏi tôi đã tự tiện đụng vào đồ của tôi rồi?” sắc mặt Lý Trọng đã cực kỳ khó coi.

Thấy lửa giận của Lý Trọng, Lâm Kỳ hoảng sợ.

“Đã đưa bản thảo thiết kế đến tập đoàn nhà họ Mạnh rồi sao?” Lý Trọng nhìn về phía Tống Vân Khanh và Tu Quân, hai người đồng loạt gật đầu.


“Đã đưa, đưa rồi, quản lý Lâm nói nếu chúng, tôi không gửi đi được thì hôm nay không cần đi làm nữa.” Tống Vân Khanh nói nhỏ, bây giờ mà không đổ thêm dầu vào thì còn chờ đến khi nào nữa?

“Thật đúng là không thể hiểu được! Ai cho cô có quyền đụng chạm vào bản thảo thiết kế của tôi hả?” Lý Trọng vô cùng tức giận.

Mặt Lâm Kỳ đỏ bừng.

“Sao lại thế này?” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của giám đốc Dương.



Anh ấy đột nhiên nhìn về phía Tống Vân Khanh.

Lâm Kỳ nhanh chóng chạy đến kéo giám đốc Dương, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Tống Vân Khanh và Tu Quân.

Người đàn ông cao lớn kia đột nhiên đi đến trước mặt Tống Vân Khanh và Tu Quân, lại cười nói: “Cô là Tống Vân Khanh sao?”

Tống Vân Khanh đang nghe Lâm Kỳ cố gắng bẻ cong sự thật, nghe vậy mới giật mình nhìn anh ấy.

Người đàn ông kia mỉm cười nói: “Tôi là Mạnh Văn, cảm ơn bản thảo thiết kế ngày hôm qua cô đưa cho tôi.”

Tống Vân Khanh cười khổ: “Anh đừng cảm ơn tôi thì tốt hơn, hình như chúng tôi đã làm sai rồi."

Lâm Kỳ đã chạy đến trước mặt bọn họ, không nói tiếng nào đã bước lên đẩy ngã Tu Quân ra: tt Hai người các cô lấy bản thảo thiết kế đem đi đâu rồi?”

Tu Quân không để phòng, lảo đảo lui ra sau, Mạnh Văn duỗi tay đỡ lấy cô ấy: “Coi chừng!”

Tu Quân đứng vững, vội vàng né tránh tay Mạnh Văn ra giống như bị phỏng, nhỏ giọng nói: " Cảm ơn!"

Mạnh Văn có chút kinh ngạc.

Tống Vân Khanh đã cản trước mặt Tu Quân,lạnh lùng nói: “Quản lý Lâm, là cô bảo chúng tôi mang bản thảo thiết kế đến tập đoàn nhà họ Mạnh, chúng tôi đã gửi đi rồi, cũng lấy biên lai về, chúng tôi làm sao chỗ nào?”

Meo! Có cái gì hay ho chứ? Cùng lắm thì không làm nữa! Cũng không thể bị khinh bỉ đến mức này được.

“Là các cô tự chủ trương cầm bản thảo thiết kế đưa đến tập đoàn nhà họ Mạnh!” Lâm Kỳ hung. dữ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vân Khanh, chỉ là hai sinh viên thực tập mà thôi, nếu

hai người bọn họ biết điều thì nên đứng ra nhận tội, nếu không cho dù hai người bọn họ có rời khỏi tập đoàn nhà họ Diệp thì cô ta cũng sẽ làm cho hai người này không thể xin việc được nữa!

“Sao hai cô gái này có thể lấy được bản thảo thiết kế của tôi?" Lý Trọng đứng ra chất vấn Lâm. Kỳ.

Lâm Kỳ cứng họng, cô ta không ngờ Lý Trọng sẽ chất vấn cô ta ngay trước mặt nhiều người như. thế, tuy rằng trước đó Lý Trọng không đáp lại cô ta, nhưng cũng nể mặt cô ta một vài phần, cô ta cũng không phải chỉ mới ăn hiếp người khác một hai ngày, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy Lý Trọng nói đỡ thay cho ai.

Nghĩ đến đây, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Tu Quân, nhất định là tại con hồ ly tỉnh này! Lý Trọng nhất định là thích con nhỏ này rồi!

Mạnh Văn nhìn về phía Lý Trọng: “Anh là tác giả của bản thảo thiết kế kia? Chào anh, tôi là Mạnh Văn!”

Lý Trọng ngẩn ngơ, theo bản năng duỗi tay bắt tay với Mạnh Văn, không ngờ anh ấy lại là Mạnh Văn, tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Mạnh.

Lúc này tất cả mọi người mới lấy lại tỉnh thần, bao gồm Tống Vân Khanh vừa mới nói chuyện với anh ấy xong.


Anh ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Mạnh.

Mới sáng sớm, sao tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Mạnh lại xuất hiện ở bộ phận thiết kế nho nhỏ của tập đoàn nhà họ Diệp?


Sắc mặt của giám đốc bộ phận hành chính La Liệt đứng phía sau Mạnh Văn rất khó coi.

Chuyện này đã rất rõ ràng, cái cô Lâm Kỳ này. cố ý muốn chỉnh hai sinh viên thực tập, nhưng mà cô ta lại lén lấy đi bản thảo thiết kế của Lý Trọng, chỉ cần nhìn sắc mặt của Lý Trọng là có thể đoán được bản thảo thiết kế này quan trọng đến mức nào.

Cái cô Lâm Kỳ này đã chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi, nhưng mà cô ta lại là cháu họ gái của nhà họ La, haizz! Thật là!

Mạnh Văn và Lý Trọng bắt tay xong, mới nói với La Liệt: “Tổng giám đốc La, tôi muốn nói chuyện với nhà thiết kế Lý, không biết có tiện không?”

"Tiện chứ, tiện chứ?” La Liệt cười lấy lòng, mời hai người đi vào phòng họp.

Mạnh Văn quay đầu nhìn Tống Vân Khanh và Tu Quân nói: “Nếu tập đoàn nhà họ Diệp đuổi việc hai cô thì cổng lớn của tập đoàn nhà họ Mạnh luôn rộng mở chào đón, tập đoàn nhà họ Mạnh chúng tôi luôn rất hoan nghênh những nhân viên làm việc có hiệu suất như thế này.”

La Liệt Và Dương Kiệt An cũng hiểu anh ấy đang ám chỉ cái gì, vội vàng nói: “Sao có thể đuổi. việc được, khen ngợi còn không kịp đâu, phải khen, khen ngợi!”

Mạnh Văn cười cười không nói nữa, cùng La Liệt và Lý Trọng đi vào phòng họp.

Dương Kiệt An lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ xông thẳng đến trước mặt Tu Quân, Tống Vân Khanh vội che chở bước lên che chở Tu. Quân ra phía sau: “Quản lý Lâm, cô muốn đuổi việc chúng tôi sao?”

Dương Kiệt An cản Lâm Kỳ lại: “Quản lý Lâm, cô đến văn phòng của tôi ngay.”

Mọi người tản đi.

Tống Vân Khanh kéo Tu Quân quay về chỗ ngồi, vỗ ngực an ủi trái tim đang đập thình thịch của cô.

Tu Quân nhẹ nhàng nói: “Vân Khanh, cảm ơn cậu!”

Vân Khanh khó hiểu hỏi: “Cảm ơn tớ chuyện. gì”

“Cảm ơn cậu bảo vệ tớ.” Tu Quân chân thành nói.

Vân Khanh cười cười: “Cô ta trông đáng sợ quá, tớ còn tưởng rằng cô ta định đánh tụi mình nữa đó.”

“Nếu cô ta đánh thật thì sao?” Tu Quân hỏi.

Vân Khanh không quá để ý nói: “Cũng không có gì, tớ cản là được, dù sao tớ cũng hay bị đánh.”

Tu Quân ngẩn ra, Vân Khanh tự biết bản thân đã nói lỡ, xấu hổ nói: “Tớ, là mẹ kế, khi tớ còn nhỏ, bị đánh là chuyện thường ngày.”

Tu Quân nắm chặt tay Tống Vân Khanh, nhìn Vân Khanh nói:

Vân Khanh kinh ngạc, ánh mắt Tu Quân hơi lóe lên, nhìn sang nơi khác, ngược lại bật cười nhẹ nhàng nói:" Thì ra chúng ta đều là cô bé lọ lem."



Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn Truyện Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn Story Chương 48: C48: Nhớ
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...