Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 35: C35: Tình địch
Khi Tống Vân Khanh thức dậy, trên giường, chỉ có một mình cô.
Có lẽ Mộ Hi Thần đã đi làm rồi, Tống Vân Khanh nằm yên trong chăn vươn vai, mệt mỏi quá!
Hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng với Mộ Hi Thần, cô muốn đến phòng cho khách lần trước cô từng ngủ! Đúng vậy! Cô không muốn ngủ với anh nữa.
Nhưng mà, trông anh cầm thú như thế kia, không biết anh có đồng ý không nữa?
Tống Vân Khanh trề môi đứng dậy, làm sao bây giờ? Hiện tại cục diện luôn không nằm trong. tầm khống chế của cô, cô gặp được Mộ Hi Thần chẳng khác nào gặp được khắc tỉnh.
Tống Vân Khanh vừa rửa mặt vừa thở dài, cuộc đời cô như một chiếc xe lửa nhỏ, từ sau khi gặp được Mộ Hi Thần, nó đã bị chệch khỏi đường ray.
Chọn một chiếc váy màu trắng đơn giản mặc vào, trên cổ lộ ra dấu vết mà cái tên kia để lại, cô lại kéo cổ áo dịch lên trên một chút, miễn cưỡng. có thể che chắn được.
Thứ hai tuần sau là cô phải đi ra ngoài đi làm rồi, mỗi ngày đều như thế này, làm sao cô còn đám nhìn mặt ai nữa chứ.
Cô lại càng khó chịu về Mộ Hi Thần hơn.
Cô bực bội bước xuống lầu, chân trần nhảy xuống từng bậc cầu thang một.
“Ấu trĩ!” Một giọng nói trong trẻo từ dưới lầu truyền đến.
Tống Vân Khanh giật thót cả mình, suýt chút nữa đã ngã xuống cầu thang, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, Mạnh Ngọc mặc đồ trắng đang ôm vai đứng trong phòng khách nhìn cô.
Tống Vân Khanh đứng vững, đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông mặc áo trắng như tuyết, anh ấy có chút khác với ngày hôm qua, hôm nay anh ấy cột tóc lên, không còn xða ngang vai như hôm qua nữa.
Điều kỳ lạ là cho dù anh ấy để tóc dài như thế nhưng cũng không có vẻ mềm yếu chút nào, cho dù là xõa tóc hay là cột tóc thì vẫn đẹp như nhau.
Mạnh Ngọc quan sát cô từ trên xuống dưới: “ Một tiểu quỷ ấu trĩ như cô, cậu ấy thích chỗ nào chứ?”
Tống Vân Khanh đứng yên trên cầu thang không nhúc nhích, chớp mắt to, “cậu ấy” mà anh ấy nhắc đến là đang chỉ Mộ Hi Thần sao?
“Anh nói chuyện nghe chua lè luôn đó! Anh. đang ghen tị sao?" Tống Vân Khanh hỏi Mạnh Ngọc.
“Ghen tị?” Mạnh Ngọc nhướng mày.
Tống Vân Khanh gật đầu, dùng khuỷu tay chống lên tay vịn cầu thang, nâng má, ra vẻ trầm. tư: “Đúng vậy! Anh đẹp hơn tôi rất nhiều, vậy mà anh ấy lại thích tôi, lạ thật nha.”
Mạnh Ngọc cắn răng: “Tôi ghét nhất ai nói tôi đẹp hơn con gái, cậu ấy không nói cho cô biết sao?
Tống Vân Khanh sững sờ, nhún vai thành thật nói: “Không có, từ trước đến nay anh ấy đều không nói cho tôi nghe về anh.”
Mạnh Ngọc độ “Vậy cũng có nghĩa là cô không chiếm được vị trí nào trong lòng cậu ấy, có lẽ chỉ là bạn giường mà cậu ấy tìm về để ấm giường mà thôi.
Anh ấy nhìn về phía cổ Tống Vân Khanh, cho dù là ai nhìn thấy dấu vết ở chỗ đó cũng đều biết được nó từ đâu mà ra.
Tống Vân Khanh tức giận kéo cao cổ áo lên:"Có lẽ anh không quan trọng đến mức anh ấy muốn giới thiệu cho tôi biết thì sao?”
Mạnh Ngọc cười nhạo: “Lúc chúng tôi quen biết nhau thì cô còn chưa sinh ra đâu, tiểu quỷ!
"Vậy thì sao chứ? Chuyện này không phân biệt trước sau, hiện tại anh ấy thích tôi, không. thích anh, anh xinh đẹp hơn tôi thì sao chứ? Hừi” Tống Vân Khanh quăng cho anh ấy một ánh mắt khinh thường.
Mạnh Ngọc lại cắn răng: “Môn ngữ văn của cô à do giáo viên thể dục dạy sao? Xinh đẹp là từ dùng để miêu tả con trai sao?”
Tống Vân Khanh đột nhiên phát hiện, thì ra Mạnh Ngọc không thích bị nói là xinh đẹp, cho nên cười xấu xa nói: “Xinh đẹp không thể dùng để miêu tả con trai, nhưng mà dùng để miêu tả anh lại rất chuẩn mà! Con trai còn xinh đẹp hơn cả con gái!
“Cô!” Mạnh Ngọc nhanh chóng bước về phía cầu thang.
Tống Vân Khanh cười “khanh khách”, xoay người chạy lên cầu thang: “Đồ con trai xinh đẹp!”
Cô vừa chạy vừa xoay đầu nhìn Mạnh Ngọc đang đuổi theo, đụng “rầm” vào bức tường, theo bản năng ngã ngửa ra sau.
Mộ Hi Thần ôm chặt lấy cô, để tránh cho cô ngửa ra sau ngã xuống cầu thang: “Em cẩn thận một chút.”
Tống Vân Khanh xoa cái trán bị đụng đau, ngực của tên này giấu sắt thép sao?
“Thần, cậu dạy đỗ người phụ nữ của cậu cho. cẩn thận đi!”
Mạnh Ngọc đã đứng ở dưới cầu thang.
Mộ Hi Thần cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực: “Thím Trương, lấy đôi đép đến.”
Có người hầu lập tức cầm đép lê đến đặt đưới chân Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh cười hì hì mang vào.
“Sao em cứ không chịu mang đép vào thế?” Mộ Hi Thần nhíu mày hỏi.
“Tìm không thấy.” Tống Vân Khanh không quá để ý nói.
Mạnh Ngọc bị làm lơ vô cùng đau lòng, xụ mặt nhìn bọn họ không thèm kiêng nể gì mà show ân ái.
Cuối cùng Mộ Hi Thần cũng nhìn anh ấy: “ Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa!” Mạnh Ngọc tức giận nói.
Hôm qua anh ấy có việc cần tìm Bành Việt, nghe Bành Việt nói bọn họ có chị dâu, lại nghĩ đến ngày hôm qua Thần quyết đoán từ chối không. muốn đi uống rượu với anh ấy, anh ấy vốn đã không vui, vừa nghe nói thì ra anh đang trọng sắc khinh bạn, mới sáng sớm đã chạy đến xem cho rõ, đương nhiên là chưa ăn sáng rồi.
“Vậy ăn chung đi." Mộ Hi Thần ôm Tống Vân Khanh đi xuống lầu.
“Sao hôm nay anh không đi làm?" Tống Vân Khanh vừa xuống cầu thang vừa hỏi.
“Hôm nay là cuối tuần.” Mộ Hi Thần lạnh nhạt trả lời.
“Các anh cũng có nghỉ cuối tuần nữa hả?” Tống Vân Khanh tò mò, cô còn cho rằng những người thành công như bọn họ làm việc suốt năm không bao giờ nghỉ ngơi, trăm công ngàn không phải mỗi ngày Mộ Hi Thần đều đi làm từ sáng sớm, đến tận đêm khuya mới về sao?
“Cô tưởng bọn tôi không phải là người à?” Mạnh Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai.
Tống Vân Khanh ngồi xuống bàn ăn, chớp mắt nói: “Cái này là do anh tự nói đó nha.”
Mạnh Ngọc ngồi xuống đối diện cô, trừng mắt liếc nhìn cô, lại quay đầu nhìn về phía Mộ Hi Thần: “Cậu tìm đâu ra tiểu quỷ này vậy?”
Mộ Hi Thần thuận miệng đáp: “Lụm được."
“Anh lại là cái thứ gì chứ?” Tống Vân Khanh rất khó chịu khi nghe anh ấy cứ mở miệng là lại "tiểu quỷ”.
Mạnh Ngọc không để ý đến cô, nói với Mộ Hi Thần
“Vứt đi, không đáng yêu chút nào.”
Mộ Hi Thần cầm lấy chén cháo trắng do người giúp việc đưa đến, đặt ở trước mặt Tống Vân Khanh, lạnh nhạt nói: “Tôi thích.”
Mạnh Ngọc nhận lấy ly sữa bò mà người giúp việc đưa đến, nhíu mày nhìn Tống Vân Khanh: "Trông cũng thường thôi, vóc dáng cũng bình thường, miệng lưỡi sắc bén, không đáng yêu, còn ấu trị, tại sao lại là cô ấy chứ?”
Tống Vân Khanh đang định cắn bánh bao nhỏ mà cô vừa mới gắp được, nghe vậy nói: “Bởi vì tôi là con gái đó!”
Mạnh Ngọc nhìn cô, không hiểu cô nói thế là có ý gì.
“Bởi vì tôi là con gái, tôi có thể quang minh chính đại kết hôn cùng với anh ấy, cho dù anh có. thích anh ấy đến mức nào thì anh ấy cũng không thể danh chính ngôn thuận mà cưới anh, cho nên, tôi là tấm mộc của hai anh, anh phải đối xử khách sáo với tôi một chút, có biết chưa!”
Mạnh Ngọc sờ mũi, hỏi Mộ Hi Thần: “Cô ấy nói cái gì thế?”
Mặt Mộ Hi Thần đã đen như ban đêm, dùng tay xoa đầu Tống Vân Khanh: “Tối hôm qua anh vẫn chưa chứng minh cho em biết anh cảm thấy hứng thú với con gái đến mức nào sao?”
Bánh bao nhỏ mà Tống Vân Khanh vừa mới gắp được rơi “bịch” xuống bàn, mặt Tống Vân Khanh đỏ như quả táo.
“Anh cần phải chứng minh tiếp sao?” Mộ Hi "Thần đè mạnh hơn.
Tống Vân Khanh quýnh lên: “Dao Dao nói anh. cũng có thể là người song tính luyến! Còn cần em để yểm hộ cho hai anh!”
Hai người nghe xong đều trợn trắng mắt tức giận nhìn cô, Tống Vân Khanh co rụt về phía sau, giọng nói cũng nhỏ ải.
“Mau nghỉ chơi với cái cô Sở Mạc Dao kial” Mộ Hi Thần không nhịn được nữa.
“Không!” Tống Vân Khanh không chút do dự từ chối ngay.
Sở Mạc Dao lại là cái thứ quỷ gì?” Mạnh Ngọc tò mò.
“Nữ quỷ!” Mộ Hi Thần trả lời ngay không chút suy nghĩ.
“Là nữ quỷ chuyên gia dạy hư con nít!?
“Hai anh mới có quỷ đó!” Tống Vân Khanh đập đũa xuống bàn một cái “rầm
“Mới sáng sớm tỉnh mơ anh ấy đã ghen tị chạy đến tìm em, anh còn đám nói hai anh không có cái gì à? Rõ ràng là anh ấy đang ghen tị.” Tống. Vân Khanh rống to với Mộ Hi Thần
Mạnh Ngọc sờ mũi: “Nhưng mà tôi lại cảm. thấy rõ ràng là cô mới đang ghen.”
“Tôi ghen? Mắc gì tôi lại phải đi ghen với một. tên đàn ông chứ?” Tống Vân Khanh trừng mắt nhìn anh ấy.
“Bởi vì cô cảm thấy cậu ấy thích tôi, đúng không?” Mạnh Ngọc mỉm cười, gương mặt yêu nghiệt kia của anh ấy cười lên thật sự sẽ làm cho chúng sinh điên đảo.
Tống Vân Khanh nhíu mày: “Không lẽ không phải thế sao?”
Mộ Hi Thần cũng nhíu mày giải thích: “Anh thích nữ, không thích nam!”
Tống Vân Khanh nói: “Nhưng mà anh ấy đẹp hơn con gái rất nhiều!”
Mặt Mạnh Ngọc đen thùi, đứng lên, cơ thể khuynh về phía trước: “Cô ăn nói kiểu gì vậy hả? Có cần tôi cũng chứng minh cho cô xem tôi cũng, thích nữ không?”
Anh ấy nhìn chằm chằm vào mấy dấu vết trên cổ của cô: “Cũng dùng cách mà cậu ấy dùng!”
Tống Vân Khanh sợ hãi nhảy dựng lên, trốn ra phía sau.
Mộ Hi Thần ôm cô vào trong lòng anh, đẩy Mạnh Ngọc ra: “Tránh ral Đi tìm người khác chứng minh đi.”
Mạnh Ngọc đứng lên, nhìn Tống Vân Khanh. đang hoảng loạn trong lòng Mộ Hi Thần, cười đến thoải mái nhẹ nhàng: “Người khác đều tin tưởng, rằng tôi là đàn ông, chỉ có người phụ nữ của cậu không tin, làm sao đây?”
Tống Vân Khanh dùng đôi mắt trong suốt nhìn anh ấy, lại nhìn Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần thở dài, chỉ vào Mạnh Ngọc nói: “ Bà xã, anh và cậu ấy cũng giống như em và Sở Mạc Dao vậy, không phải là mối quan hệ giống như bọn em tưởng, anh thích con gái, hơn nữa chỉ thích duy nhất một cô gái là em, cậu ấy cũng thích phụ nữ, hơn nữa còn là loại người trăng hoa, em có thể cách xa cậu ấy một chút, không để ý đến cậu ấy luôn cũng được, nhưng nhất định không được xem cậu ấy là chị em bạn dì với em!”
Mạnh Ngọc quăng một cái bánh bao qua: “Mộ Hi Thần!”
Mộ Hi Thần không thèm nhìn cũng đã chộp được bánh bao, cắn một miếng: “Bà xã, em nghe hiểu lời anh nói chứ?”
Tống Vân Khanh nhìn hai người bọn họ tôi tới anh đi, ngẩn ngơ, đờ đẫn gật gật đầu.
Mạnh Ngọc uống sữa bò, lại xiên một miếng. đăm bông, hỏi Mộ Hi Thần: “Trông cậu có vẻ nghiêm túc đo.”
Mộ Hi Thần bưng nước trái cây đút cho Tống. Vân Khanh: “Rất nghiêm túc”
Tống Vân Khanh giãy dụa rời khỏi ôm ấp của Mộ Hi Thần: “Em tự ngồi được.”
Mộ Hi Thần buông Tống Vân Khanh ra, thấy cô ngồi ổn rồi mới đẩy bánh bao nhỏ về phía cô, hỏi Mạnh Ngọc: “Đã chọn xong diễn viên của
phim mới rồi?”
Mạnh Ngọc ăn uống vô cùng ưu nhã: “Đổi diễn viên chính.”
Tống Vân Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Ngọc: “Nữ chính trước đó thật sự bởi vì nhào vào lòng anh cho nên mới bị đổi đi sao?”
Mạnh Ngọc uống sữa bò, không trả lời cô.
Tống Vân Khanh liếc nhìn anh ấy, cúi đầu ăn cháo, lại nhỏ giọng nói thẩm: “Còn nói thích con gái! Người ta đâng đến tận miệng lại không thèm! »
Mạnh Ngọc sặc sữa, buông ly xuống trừng mắt nhìn cô “Không gần nữ sắc là từ trái nghĩa với đói bụng ăn quàng à?”
Anh ấy lại nghiêng đầu nhìn Mộ Hi Thần: “ Người phụ nữ của cậu cần phải dạy đỗ một chút. mới được.”
Lần này Mộ Hi Thần không phản đối, gật đầu: “Đang dạy dỗ, sẽ tiếp tục cố gắng!”
Tống Vân Khanh bị sặc cháo, sao cô cứ có cảm giác tự vác đá nện vào chân mình vậy nhỉ? Cô quyết định cúi đầu không nhìn hai người bọn họ nữa.
“Hôm nay cậu định làm cái gì?” Mạnh Ngọc vừa ăn vừa hỏi Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh đang cúi đầu ăn cơm: “Lát nữa dẫn em ấy đi ra ngoài dạo. Nếu cậu không có việc gì thì đến RS đi, Gia Thụy ở đó.”
Lgt không nghỉ ngơi, tương đương với có chuyện quan trọng.
Mạnh Ngọc hiểu được, ngoài miệng lại nói: * "Tại sao chứ? Cậu dẫn theo gái đi chơi, tôi lại phải đi làm việc?”
“Tại vì cậu không có bạn gái.” Mộ Hi Thần vô cùng tự nhiên khoe khoang nói.
Mạnh Ngọc cắn mạnh vào miếng bánh mì nướng, nhìn về phía Tống Vân Khanh đã bắt đầu ăn đến cái bánh bao nhỏ thứ tư: “Coi chừng ăn riết: thành con heo mập.”
“Tống Vân Khanh vừa mới đưa bánh bao nhỏ đến bên miệng, lập tức trừng mắt ngược lại: “T: thích đó, anh không có quyền xía vào, dù sao tôi
có người cưới, cho dù anh có nhịn ăn đến mức chỉ còn xương sườn thì cũng không ai thèm!”
Mộ Hi Thần lại sặc sữa bò ho khan, buồn bị cười mà nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm.
Thấy Mạnh Ngọc sửng sốt, Tống Vân Khanh lại cắn một miếng bánh bao nhỏ, hàm hồ nói: “Có cô gái nào sẽ đi tìm một người con trai còn đẹp hơn bản thân mình để làm bạn trai chứ? Não bị úng nước à.”
Mạnh Ngọc đập đũa xuống bàn một cái “rầm”: “Mộ Hi Thần, cậu quản lý người phụ nữ của cậu đi chứ!”
Mộ Hi Thần cầm khăn ăn lau miệng, thong thả ung dung nói: “Em ấy chỉ nói thật mà thôi, ngày hôm qua, sau khi em ấy và bạn thân của mình nhìn thấy cậu xong, đã đưa ra kết luận này.”
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn