Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 151: C151: Giải cứu
Hai bóng đáng nhỏ bé chạy như bay qua khe hở giữa đám đông.
Amoon mặc kệ mọi thứ, cô bé đâm vào người Mộ Hi Thần, bàn tay to lớn của Mộ Hi Thần đã ôm cô bé trước khi cô bé đụng vào chân anh.
Amoon hôn vào má anh.
Gương mặt Mộ Hi Thần lập tức trở nên dịu dàng, anh cười thật tươi đáp lại con gái, nhóm cấp. dưới nhìn thấy đều ngạc nhiên muốn rớt cằm.
Có ai từng thấy sếp cười chưa? Còn cười rạng rỡ như thế?
Chưa, chưa từng có!
Những người đến đây hôm nay đều là nhân vật quan trọng của Liệt Diễm, đều là những người đi theo Mộ Hi Thần lâu nhất.
Thật vinh dự khi đời này có thể nhìn thấy sếp. cười! Rất vinh dự!
Cả Phi Trì và Mân Côi đều trợn tròn mắt.
Leo cũng xông về phía mẹ, chẳng qua cậu đã dừng lại cách Tống Vân Khanh một bước. mẹ không thể chịu nổi trọng lượng của mình.
Tống Vân Khanh ngồi xổm xuống, cô kéo Leo lại quan sát, còn xoay người cậu lại kiểm tra phía sau: “Con có bị thương không?”
Leo lắc đầu: “Không có, mẹ ơi, mẹ có sao không ạ? Mẹ đã khỏi bệnh chưa?”
Tống Vân Khanh đã nói với hai con là mình đi khám bệnh.
Tống Vân Khanh gật đầu: Mẹ không sao.
Leo mỉm cười, cậu ngẩng đầu nhìn Amoon đang được bố bế: “Bọn con không sao, cũng không sợ.”
Mộ Hi Thần ngồi xổm xuống, anh đặt Amoon xuống đất. Bàn tay nhỏ bé của Amoon duỗi ra ôm cổ mẹ rồi hôn thật mạnh: “Mẹ ơi.” Giọng nói mềm mại khiến lòng người tan chảy.
Mộ Hi Thần vỗ vai con trai: “Giỏi lắm! Con bảo vệ em gái rất tốt!”
Leo được bố khen ngợi nên đôi mắt sáng lấp lánh.
Cậu quay đầu nhìn Du Phi Trì đang nhìn bọn họ, nói nhỏ bên tai Mộ Hi Thần: “Người kia đánh. đấm giỏi lắm, chú ấy mới so chiêu với Tử Du.”
Mộ Hi Thần nhìn thoáng qua Du Phi Trì: “Con muốn theo anh ta học võ à?”
Leo gật đầu: “Có một chút.”
Mộ Hi Thần sờ đầu cậu: “Được thôi, chúng ta cứ từ từ là được.”
Du Phi Trì bị hai bố con nhìn mà sợ hãi, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Anh ta nhìn Mân Côi, hỏi nhỏ: “Vì sao bọn họ cứ nhìn tôi mãi thế?”
Mân Côi cười đáp: “Bởi vì anh đẹp trai!”
Du Phi Trì lườm cô ta, không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta nữa.
Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh bật cười, mỗi người đắt một đứa bé.
Mộ Hi Thần nhìn xung quanh: “Người đâu?”
Bạch Tử Du chỉ ngón cái tay phải về phía nhà kho phía sau: “Trói ở trong đó, nhưng mà chỉ là bốn kẻ tép riu, đã đi bắt kẻ đầu sỏ rí
Vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen lao tới. Chiếc xe vẫn chưa đừng hẳn thì cửa xe đã mở ra. Thạch Ny Na mặc đồ đen nhảy xuống xe, sau khi nhìn thấy bọn họ cũng không ngạc nhiên. Cô ấy mở cửa sau xách một người đàn ông đang bị khăn đen trùm đầu rồi ném xuống đất.
“Bắt được rồi, là anh ta!” Thạch Ny Na đạp vào người người đó.
Người đàn ông bị đạp phát ra âm thanh “ư ử".
Thạch Ny Na cũng không quan tâm, cô ấy đi tới bên cạnh hai bé con, ngồi xổm xuống sờ đầu hai đứa: “Bọn em không sao chứ? Thiếu một sợi tóc thì chị sẽ cắt một đao vào người bọn họ.”
Amoon vừa cười vừa sờ mặt Ny Na: “Chị Ny Na không thể quá bạo lực đâu! Sẽ không gả được!”
Thạch Ny Na giả vờ muốn véo mặt cô bé, Amoon lại nhào vào lòng cô ấy, hai người đùa giỡn ầm ï.
Du Phi Trì tiến lên nói với Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh: “Bốn gã côn đồ bên trong chỉ là côn đồ bình thường nghe lệnh kẻ đầu sỏ này mà thôi. Anh ta tên là Bùi Huy Huy, là côn đồ khá nổi tiếng, có không ít đàn em đi theo anh ta. Em gái Bùi Tiêu Tiêu của anh ta là con dâu của Bất động. sản Sáng Nguyên. CEO Sáng Nguyên hiện tại Vệ Tử Kiệt là em rể của anh ta, cho nên mới có nhiều gã côn đồ đi theo cái người gọi là anh Huy này, thường xuyên làm mấy chuyện thu phí bảo hộ, đây là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện bắt cóc."
Tống Vân Khanh và Mộ Hi Thần nhìn nhau, không ngờ lại có người quen ở đây.
Cô không biết Bùi Huy Huy nhưng biết Bùi “Tiêu Tiêu có một anh trai không ra trò trống gì, ăn nhậu cá cược chơi gái, không chịu làm việc đàng hoàng, xem ra anh ta mượn danh tiếng của Bùi “Tiêu Tiêu.
Thạch Ny Na nói tiếp: “Tôi đã hỏi anh ta. Anh. ta biết Amoon và Leo là con trai của tổng giám đốc Mộ, nghe nói nhà họ Mộ có tiển nên quyết định bắt cóc hai đứa bé này đòi tiền chuộc từ biệt thự Hoa Cảnh. Sau đó Bùi Huy Huy sẽ đưa hai đứa nhỏ về, xem như làm việc nghĩa giúp đỡ nhà họ Mộ, mượn cớ tạo quan hệ với nhà họ Mộ.”
Thạch Ny Na vươn tay kéo khăn trùm đầu Bùi Huy Huy.
Bùi Huy Huy vừa thấy Tống Vân Khanh đã sững sờ, ngoại trừ hoảng sợ còn có giật mình.
Tống Vân Khanh nhíu mày, ánh mắt của người đàn ông này rất giống Thẩm Nghị.
Tống Vân Khanh chợt nghĩ đến gì đó, cô nói với Ny Na: “Anh ta là người thành phố N, điều tra rõ ràng anh ta cho tôi.”
Sau đó ngẩng đầu nói với Mộ Hi Thần: “Em mặc kệ bốn người bên trong nhưng người này phải sống, giao cho Tử Du, nói không chừng còn có tác dụng.”
Mộ Hi Thần gật đầu: “Được, nghe lời em. Nhưng mà anh muốn anh ta phải trả giá một chút, không sao chứ?”
Dám đụng vào con của anh, không thể nào lại toàn vẹn như vậy được!
Tống Vân Khanh kéo hai con lên xe: “Không, sao, còn thở là được.”
Mộ Hi Thần mỉm cười đôi mắt nhìn theo bóng lưng ba mẹ con, anh thích cảm giác thế này.
“Chuyện xảy ra ở nhà họ Mạnh là sao?” Anh trầm giọng hỏi Du Phi Trì.
Du Phi Trì thu hồi ánh mắt vẫn luôn đừng lại trên người Thạch Ny Na: “Chuyện của nhà họ Mạnh không liên quan đến những người này. Con chó của nhà họ Mạnh bị người ta bỏ thuốc, chúng tôi đang điều tra nguồn gốc.”
“Được, hỏi xem tại sao bọn họ lại đón bọn nhỏ đi được, điều tra đoạn video ở cổng trường mẫu giáo.” Anh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nói xong cũng đi về phía ba mẹ con.
“Ồ đúng rồi, tôi muốn một chân của gã họ Bùi kia." Anh rời đi mà không quay đầu lại, hờ hững nói.
Lên xe, anh mới quay lại hỏi ba mẹ con: " Chúng ta đi đâu đây?”
Tống Vân Khanh nói: “Về nhà họ Mạnh thay quần áo trước đi, sau đó lại đi thăm Dao Dao.”
Mộ Hi Thần được lệnh nên khởi động xe rời đi.
Chuyện ở đây đã có những nhân tài vượt trội bị bọn bắt cóc chọc giận xử lý rồi. Tống Vân Khanh kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới Leo và Amoon, xác nhận không có vết thương nào khác ngoài việc tìm thấy vết trầy xước trên tay Leo.
Amoon bị mẹ sờ mà ngứa ngáy, vừa né tránh vừa cười khanh khách: “Mẹ ơi, con không bị thương, thật sự không bị thương đâu.”
Leo cũng nhìn vết thương trên tay mình và nói: “Con không cẩn thận bị trầy xước khi xuống xe mà thôi, nhóm anh Tử Du tới rất nhanh, con vừa đến đây thì mấy anh ấy đã tới rồi. Chú Phi Trì kia cũng nhanh lắm, nhìn thấy bốn người trói bọn con ngu ngốc bị bắt dễ đàng như vậy thì rất tức giận.
Tống Vân Khanh nhướng mày: “Anh ta cảm thấy đối thủ quá kém à?
Leo gật đầu: “Có lẽ là vậy, chú ấy nói là nhận được tin tức bọn con bị bắt cóc thì sợ hãi đến mức suýt lên cơn đau tim, kết quả là bị mấy người như vậy kéo đến đây, mặt mũi đều bị ném xuống Thái Bình Dương luôn rồi.
Mộ Hi Thần đang lái xe cũng bật cười.
Phi Trì đã không cần tự mình ra tay nhiều. năm, đoán chừng Mạnh Ngọc bị dọa sợ nên mới gọi anh ta và Mân Côi nhận nhiệm vụ này, đụng phải nhân vật cấp thấp như thế, hèn chỉ anh ta lại tức giận.
Đương nhiên Tống Vân Khanh biết rõ địa vị của Du Phi Trì: “Leo, lần trước con mất bao lâu mới bẻ khóa được điện thoại của bố?”
Leo hơi chán nản đáp: “Một tuần ạ.”
Tống Vân Khanh mỉm cười: “Chương trình kia là do chú Phi Trì thiết kế đó, đúng không Mộ Hi Thần?” Cô quay sang hỏi Mộ Hi Thần.
“Ừm.” Mộ Hi Thần khẽ đáp.
Hai mắt Leo tỏa sáng, cậu lại càng thích Du. Phi Trì hơn.
Mộ Hi Thần lại nhớ đến vẻ mặt của Phi Trì khi biết chương trình của mình bị bẻ khóa, còn có biểu cảm không muốn sống khi biết chương trình của mình bị một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi bẻ khóa.
Mộ Hi Thần tự hào nói với anh ta: “Đó là con trai tôi."
Đời này anh chưa bao giờ tự hào như thế, rất tự hào. Cho dù năm đó anh chỉ mất một năm thi đậu vào Harvard cũng không tự hào như lần đó.
“Leo, sao bọn con lại đi theo bọn họ?” Tống Vân Khanh nghiêm túc hỏi con trai.
Với sức phán đoán của con trai, không thể nào lại tùy tiện đi theo người lạ như vậy được.
Leo hơi buồn bã: “Bọn con ra khỏi trường mẫu giáo thì thấy chiếc xe đậu ngoài cửa, là chiếc xe đã đón bọn con sáng nay. Vì biết ông nội Đức không có thời gian, tài xế cũng nói là tan học chú ấy sẽ đến đón cho nên bọn con cũng không nghĩ nhiều mà đi qua đó. Đi đến bên cạnh mới phát hiện không đúng, bởi vì tài xế không xuống xe đón bọn con nhưng mà đã muộn rồi, hai người trên xe đi xuống ôm bọn con lên xe, con đành phải. bấm máy báo cảnh sát.”
“Tử Du trả lời con rất nhanh, con thấy bốn người kia dễ xử lý nên cũng không cho mọi ngư lập tức giải quyết. Con nghĩ có lẽ sẽ bắt được cá lớn nhưng mà xem ra không có ai hứng thú với con cá kia hết.”
Tống Vân Khanh hơi câm nín, không thể không dặn đò con trai: “Leo, lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa. Con quá ÿ lại vào thiết bị điện tử, nếu như, lỡ như có người quấy nhiễu từ trường, thiết bị của con sẽ không còn hoạt động. được nữa. Chẳng phải đến lúc đó bố mẹ sẽ sốt ruột chết luôn sao?”
Leo nhìn thấy vẻ mặt mẹ không vui, cậu gật “Con biết rồi mẹ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Còn có lần sau?" Tống Vân Khanh cười khổ.
“Mẹ, con rất ngoan, cả đường con đều không khóc, cũng không sợ, con chỉ đi theo bên cạnh anh trai thôi, con không sao hết.” Amoon vội vàng. khoe khoang với mẹ.
Có đôi khi Tống Vân Khanh thật sự không rõ rốt cuộc thì hai đứa con của cô đã biến dị từ lúc nào.
Lại không biết Mộ Hi Thần đã cảm kích ông. trời ban cho anh hai cục cưng tỉnh nghịch thế này bao nhiêu lần.
Bốn người đến bệnh viện, bọn họ đến thăm ông nội Mạnh trước.
Mạnh Thiệu Nguyên cũng không biết chuyện hai đứa nhỏ bị bắt cóc, chỉ cho rằng Vân Khanh về nhà dẫn hai đứa nhỏ đến thăm ông ấy.
Ông ấy cười ha ha nói: “Người già rồi cũng vô dụng, cũng may là lúc ấy hai đứa cháu ngoan của ông đều đi học không có ở nhà.”
Mộ Hi Thần mỉm cười an ủi: “Ông nội, ông cũng đừng nghĩ nhiều, cháu với A Ngọc sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Ông nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, mấy ngày nữa về nhà là lại có thêm một. đứa nhỏ cho ông chăm đấy.”
Vừa nghe đến đây Mạnh Thiệu Nguyên đã vui vẻ: “Thật ra ông hy vọng Dao Dao sinh chắt gái cho ông nhưng lúc con bé hỏi thì ông không dám nói, sợ lỡ như sinh chắt trai, con bé lại lo lắng ông, sẽ thất vọng. Bây giờ thì tốt rồi, quả nhiên là sinh chắt gái cho ông, mấy đứa cứ đi thăm Dao Dao di, ở đây có A Đức rồi, không cần lo lắng cho ông đâu.
“Ông cố, vậy ông nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé. Amoon đi thăm em gái, khi về sẽ kể cho ông. nghe.” Amoon hôn vào má ông cố.
Leo cũng nghiêm túc nói: “Ông cố, ông cứ yên tâm đi, đợi cháu lớn rồi, chắc chắn cháu sẽ bảo vệ em gái thật tốt.”
Mạnh Thiệu Nguyên vui như mở cờ trong bụng, ông ấy liên tục gật đầu.
Bốn người rời khỏi phòng bệnh đi thăm Sở Mạc Dao.
Mạnh Đức lặng lẽ bước vào.
Mạnh Thiệu Nguyên ngừng cười hỏi: “A Đức, đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn thấy vết xước trên tay Leo.”
Mạnh Đức biết Mạnh Thiệu Nguyên cũng không yếu ớt như người khác tưởng tượng, ông ấy hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Thế là nói cho ông ấy nghe chuyện của hai đứa nhỏ.
Mạnh Thiệu Nguyên nhíu mày.
“Ông chủ, lúc ấy bộ đáng của Hổ rất kỳ lạ, tôi cũng không còn cách nào khác nên mới làm thế.” Mạnh Đức tiếc nuối nói.
Mạnh Thiệu Nguyên khoát tay: “Ông làm đúng, nếu không phải ông phản ứng nhanh, chỉ sợ Dao Dao đã gặp nguy hiểm rồi. Gọi người chăm sóc thím Trương cho thật tốt, bà ấy đã cản một kiếp giúp Dao Dao.”
Mạnh Đức gật đầu: “Cậu ba đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Cậu ba còn tra ra được là Hổ bị bỏ thuốc, lúc ấy nó chạy thẳng về phía mợ hai. Vẫn chưa tìm được A Tiếu đã cho chó ăn.”
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn