Tổng Tài Cuồng Vợ
Chương 305: Đừng xuất hiện trước mặt em nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tây Quyết đối diện với cơn giận của Phó học giả cũng không giải thích gì. Đôi mắt của anh sâu thẳm, không thể nhìn ra được giây phút này anh đang nghĩ cái gì.
Ông cụ Phó vẫn biết tính cách của Mặc Tây Quyết, anh làm việc thì đều không bộc lộ lên trên gương mặt, chắc là chuyện tư mật rồi.
Ông ấy thấp giọng nói: “A Quyết, quả nhiên trong lòng cháu còn có dự định khác, tại sao không nói cho Tiểu Nặc biết?”
Mặc Tây Quyết cũng không nói gì, anh lắc đầu, nói với ông ấy: 'Phiền ông giúp cháu khuyên cô ấy
Phó học giả sững người một chút, còn chưa kịp nói gì thì Mặc Tây Quyết đã nhấc chân rời đi.
Ông ấy bất lực thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Một lúc sau ở bên trong mới vang lên giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc: “Mời vào.”
Phó học giả nghe thấy giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc, cảm thất tâm trạng của cô vẫn rất tốt cho nên cũng hơi yên tâm. Ông ấy từ từ bước vào.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy ông cụ Phó đang ở trước mặt mình còn đang mặc áo bệnh nhân, cô liền ngồi dậy: “Ông à...
Ông cụ Phó giơ tay đỡ cô, giọng nói quan tâm: “Tiểu Nặc, cháu không phải dậy đây, mau nằm xuống đi.”
Vành mắt của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ, cô cảm thấy mũi của mình hơi tắc: “Ông à, ông còn đang bị bệnh mà, sao lại tới đây thăm cháu. Nỡ may, nỡ may ông lại bị bệnh thì trong lòng của cháu sẽ càng khổ sở hơn.”
“Bệnh của ông đã khỏi rồi.” Phó học giả giơ tay đặt lên trán cô, thử đo nhiệt độ. Ông nói: “Hạ sốt rồi, đừng sợ nữa, tất cả đều ổn rồi.”
Đôi lông mi dày và dài của Ngôn Tiểu Nặc đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm, cô rũ mắt xuống, biểu cảm trên gương mặt nhợt nhạt càng hiện rõ hơn.
Phó học giả vỗ bàn tay của cô, thấp giọng khuyên: “Tiểu Nặc à, ông là người nhìn A Quyết trưởng thành, nó mà đã quyết định muốn cháu thì sẽ không thay đổi đâu.”
Đôi mắt to của Ngôn Tiểu Nặc chớp nhẹ, nước mắt lại rơi xuống. Cô lắc đầu, thấp giọng nói: “Ông à, bây giờ cháu thật sự không biết phải làm thế nào.”
Phó học giả nghe thấy thế trong lòng lo lắng: “Tiểu Nặc, cháu làm sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay đặt lên trên bụng của mình, đau khổ nhắm mắt lại.
Phó học giả lo sợ, nắm chặt lấy bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc. Tay của cô rất lạnh, mà cô lại đang nhắm chặt mắt lại, Phó học giả vội gọi bác sĩ tới.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bụng đau đớn, cô nắm chặt lấy ga giường, mồ hôi lạnh ở sau lưng dần chảy ra.
Phó học giả ở bên cạnh lo lắng, nói: “Tiểu Nặc, cháu phải cố gắng...
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng mà lại phát hiện bản thân mình không thể nói ra một tiếng nào.
Cô cảm thấy mồ hôi trên người không ngừng chảy ra ướt đẫm người cô. Cô giống như một người chết đối vậy, rất muốn vùng lên, nhưng mà loại cảm giác đau đớn ở trong bụng ngày càng rõ dàng hơn, nó quấn chặt lấy người cô khiến cô không cách này chạy trốn được.
Ý thức cũng dần dần mơ hồ, cơ thể cũng tựa như nhẹ đi.
Mặc Tây Quyết chạy nhanh tới, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang hôn mê trên giường, anh vội vàng ôm cô vào lòng hét lên từng tiếng: “Ngôn Tiểu Nặc? Ngôn Tiểu Nặc? Em tỉnh lại đi.”
Phó học giả ở bên cạnh lo lắng: “A Quyết, cháu không nên như vậy, mau bỏ Tiểu Nặc xuống, bác sĩ sắp tới rồi.”
“Cô ấy hôn mê rồi, sao bác sĩ còn chưa tới.” Mặc Tây Quyết hét lên.
Lời vừa nói xong thì các bác sĩ vội vã xách đồ đi vào.
“Tổng giám đốc Mặc, anh tránh ra một chút, chúng tôi phải kiểm tra cho cô Ngôn” Bác sĩ nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, không hề có ý buông tay cho nên bọn họ lên tiếng khuyên.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn bọn họ, cuối cùng cũng chịu buông Ngôn Tiểu Nặc ra.
Anh và Phó học giả tránh sang một bên nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho Ngôn Tiểu Nặc.
“Không hay rồi, bệnh nhân lại ra máu rồi.” Một vị bác sĩ lật chăn của Ngôn Tiểu Nặc ra thì nhìn thấy máu ở dưới người cô, sợ hãi hét lên.
Mặc Tây Quyết không thể đứng yên một chỗ được nữa, anh vội tiến lên phía trước. Lúc nhìn thấy một mảng máu đó, anh mở to mắt ra, bàn tay run rẩy.
Phó học giả nhìn thấy cũng rất lo lắng, nhưng mà vẫn giữ được lý trí. Ông lôi tay của Mặc Tây Quyết và nói: “A Quyết, để bác sĩ khám đi, Tiểu Nặc chắc chắn sẽ không sao đâu.” Nói xong, ông nhìn mấy người bác sĩ ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Còn không mau cứu người? Ngẩn ngơ ra đó làm gì.”
Bác sĩ như từ trong mơ tỉnh lại, lúc này bọn họ mới ý thức được rằng mình phạm sai lầm, cho nên vội vàng bắt đầu cấp cứu cho Ngôn Tiểu Nặc.
Bàn tay của Mặc Tây Quyết đặt trên giường nằm chặt lấy chăn, trong đôi mắt đen nháy của anh chỉ có bóng dáng của Ngôn Tiểu Nặc.
Những giọt mồ hôi chảy trên trán cô, gương mặt bé nhỏ của cô mang theo chút đau khổ.
Trong cơn mê, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy chăn, giống như đó là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn.
Mặc Tây Quyết đau lòng, anh giơ tay ra nắm chặt lấy bàn tay của cô. Lúc bàn tay của cô tiếp xúc với tay của anh, thì cô nắm chặt lấy nó.
Chiếc nhẫn trên tay cô làm tay anh đau nhức nhưng mà anh lại không quan tâm điều đó. Anh chỉ nhìn cô, một người con gái luôn luôn cười nói, bây giờ lại yếu đuối đau khổ nằm ở trên giường bệnh. Trái tim của Mặc Tây Quyết đau đớn không nói nên lời.
Tất cả đều là do Vi Nhi.
Xem ra anh phải tặng cho Vi Nhi một món quà mới được!
"Đau..."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang nhắm mắt nhưng mà cô lại thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động, anh vội vàng hỏi: “Cô ấy tỉnh rồi sao?
Bác sĩ đang bận rộn cấp cứu cũng để ý đến điều này, bọn họ nói với Mặc Tây Quyết: “Tổng giám đốc Mặc, anh tránh ra một chút.”
Mặc Tây Quyết mím môi, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên đầu giường, tạo thành một tư thế ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc vào lòng.
Các sĩ sĩ nhìn nhau, thôi đi, dù sao thì cũng đã cầm máu được rồi, Ngôn Tiểu Nặc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thứ mà bọn họ phải làm bây giờ đó chính là truyền dịch.
Đầu kim tiêm nhỏ đâm vào bàn tay của cô, cô dường như cảm nhận được đau đớn cho nên mở to mắt ra.
Nhưng mà lại phát hiện Mặc Tây Quyết đang ôm mình, đôi mắt của cô đối diện với đôi mắt đen nháy của anh.
Trong lòng lại trào dâng sự tức giận. Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Mặc Tây Quyết, nếu như anh muốn đứa bé này còn tồn tại, thì xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt của em nữa.”
Mặc Tây Quyết trầm mặc: “Em có ý gì?"
“Từ giây phút này nếu như anh không cho em một lý do thì chúng ta gặp nhau còn có ý nghĩa gì?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất yếu ớt, nhưng mà ngữ khí lại rất quyết liệt.
Mặc Tây Quyết không nói gì nữa, trong đôi mắt của anh đều là sự lạnh lẽo.
Phó học giả đứng ở bên cạnh lo lắng, liền vội khuyên Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, đứa bé vừa mới giữ lại được, cháu ngàn vạn lần được kích động”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, rũ mắt xuống, biểu cảm ủy khuất.
Phó học giả khuyên Mặc Tây Quyết: “A Quyết, cháu cũng mệt rồi, hay là đi nghỉ ngơi một chút trước đi, cũng tiện cho việc suy nghĩ lại một sốt chuyện”
Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng chịu đứng dậy, đặt Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, một lời không nói rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng cao lớn anh tuấn của anh rời xa. Anh tình nguyện rời đi như vậy, tình nguyện chịu khổ vì mọi chuyện nhưng nhất tình không chịu nói ra bất cứ điều gì.
Tổng Tài Cuồng Vợ
Mặc Tây Quyết đối diện với cơn giận của Phó học giả cũng không giải thích gì. Đôi mắt của anh sâu thẳm, không thể nhìn ra được giây phút này anh đang nghĩ cái gì.
Ông cụ Phó vẫn biết tính cách của Mặc Tây Quyết, anh làm việc thì đều không bộc lộ lên trên gương mặt, chắc là chuyện tư mật rồi.
Ông ấy thấp giọng nói: “A Quyết, quả nhiên trong lòng cháu còn có dự định khác, tại sao không nói cho Tiểu Nặc biết?”
Mặc Tây Quyết cũng không nói gì, anh lắc đầu, nói với ông ấy: 'Phiền ông giúp cháu khuyên cô ấy
Phó học giả sững người một chút, còn chưa kịp nói gì thì Mặc Tây Quyết đã nhấc chân rời đi.
Ông ấy bất lực thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Một lúc sau ở bên trong mới vang lên giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc: “Mời vào.”
Phó học giả nghe thấy giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc, cảm thất tâm trạng của cô vẫn rất tốt cho nên cũng hơi yên tâm. Ông ấy từ từ bước vào.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy ông cụ Phó đang ở trước mặt mình còn đang mặc áo bệnh nhân, cô liền ngồi dậy: “Ông à...
Ông cụ Phó giơ tay đỡ cô, giọng nói quan tâm: “Tiểu Nặc, cháu không phải dậy đây, mau nằm xuống đi.”
Vành mắt của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ, cô cảm thấy mũi của mình hơi tắc: “Ông à, ông còn đang bị bệnh mà, sao lại tới đây thăm cháu. Nỡ may, nỡ may ông lại bị bệnh thì trong lòng của cháu sẽ càng khổ sở hơn.”
“Bệnh của ông đã khỏi rồi.” Phó học giả giơ tay đặt lên trán cô, thử đo nhiệt độ. Ông nói: “Hạ sốt rồi, đừng sợ nữa, tất cả đều ổn rồi.”
Đôi lông mi dày và dài của Ngôn Tiểu Nặc đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm, cô rũ mắt xuống, biểu cảm trên gương mặt nhợt nhạt càng hiện rõ hơn.
Phó học giả vỗ bàn tay của cô, thấp giọng khuyên: “Tiểu Nặc à, ông là người nhìn A Quyết trưởng thành, nó mà đã quyết định muốn cháu thì sẽ không thay đổi đâu.”
Đôi mắt to của Ngôn Tiểu Nặc chớp nhẹ, nước mắt lại rơi xuống. Cô lắc đầu, thấp giọng nói: “Ông à, bây giờ cháu thật sự không biết phải làm thế nào.”
Phó học giả nghe thấy thế trong lòng lo lắng: “Tiểu Nặc, cháu làm sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay đặt lên trên bụng của mình, đau khổ nhắm mắt lại.
Phó học giả lo sợ, nắm chặt lấy bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc. Tay của cô rất lạnh, mà cô lại đang nhắm chặt mắt lại, Phó học giả vội gọi bác sĩ tới.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bụng đau đớn, cô nắm chặt lấy ga giường, mồ hôi lạnh ở sau lưng dần chảy ra.
Phó học giả ở bên cạnh lo lắng, nói: “Tiểu Nặc, cháu phải cố gắng...
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng mà lại phát hiện bản thân mình không thể nói ra một tiếng nào.
Cô cảm thấy mồ hôi trên người không ngừng chảy ra ướt đẫm người cô. Cô giống như một người chết đối vậy, rất muốn vùng lên, nhưng mà loại cảm giác đau đớn ở trong bụng ngày càng rõ dàng hơn, nó quấn chặt lấy người cô khiến cô không cách này chạy trốn được.
Ý thức cũng dần dần mơ hồ, cơ thể cũng tựa như nhẹ đi.
Mặc Tây Quyết chạy nhanh tới, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang hôn mê trên giường, anh vội vàng ôm cô vào lòng hét lên từng tiếng: “Ngôn Tiểu Nặc? Ngôn Tiểu Nặc? Em tỉnh lại đi.”
Phó học giả ở bên cạnh lo lắng: “A Quyết, cháu không nên như vậy, mau bỏ Tiểu Nặc xuống, bác sĩ sắp tới rồi.”
“Cô ấy hôn mê rồi, sao bác sĩ còn chưa tới.” Mặc Tây Quyết hét lên.
Lời vừa nói xong thì các bác sĩ vội vã xách đồ đi vào.
“Tổng giám đốc Mặc, anh tránh ra một chút, chúng tôi phải kiểm tra cho cô Ngôn” Bác sĩ nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, không hề có ý buông tay cho nên bọn họ lên tiếng khuyên.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn bọn họ, cuối cùng cũng chịu buông Ngôn Tiểu Nặc ra.
Anh và Phó học giả tránh sang một bên nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho Ngôn Tiểu Nặc.
“Không hay rồi, bệnh nhân lại ra máu rồi.” Một vị bác sĩ lật chăn của Ngôn Tiểu Nặc ra thì nhìn thấy máu ở dưới người cô, sợ hãi hét lên.
Mặc Tây Quyết không thể đứng yên một chỗ được nữa, anh vội tiến lên phía trước. Lúc nhìn thấy một mảng máu đó, anh mở to mắt ra, bàn tay run rẩy.
Phó học giả nhìn thấy cũng rất lo lắng, nhưng mà vẫn giữ được lý trí. Ông lôi tay của Mặc Tây Quyết và nói: “A Quyết, để bác sĩ khám đi, Tiểu Nặc chắc chắn sẽ không sao đâu.” Nói xong, ông nhìn mấy người bác sĩ ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Còn không mau cứu người? Ngẩn ngơ ra đó làm gì.”
Bác sĩ như từ trong mơ tỉnh lại, lúc này bọn họ mới ý thức được rằng mình phạm sai lầm, cho nên vội vàng bắt đầu cấp cứu cho Ngôn Tiểu Nặc.
Bàn tay của Mặc Tây Quyết đặt trên giường nằm chặt lấy chăn, trong đôi mắt đen nháy của anh chỉ có bóng dáng của Ngôn Tiểu Nặc.
Những giọt mồ hôi chảy trên trán cô, gương mặt bé nhỏ của cô mang theo chút đau khổ.
Trong cơn mê, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy chăn, giống như đó là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn.
Mặc Tây Quyết đau lòng, anh giơ tay ra nắm chặt lấy bàn tay của cô. Lúc bàn tay của cô tiếp xúc với tay của anh, thì cô nắm chặt lấy nó.
Chiếc nhẫn trên tay cô làm tay anh đau nhức nhưng mà anh lại không quan tâm điều đó. Anh chỉ nhìn cô, một người con gái luôn luôn cười nói, bây giờ lại yếu đuối đau khổ nằm ở trên giường bệnh. Trái tim của Mặc Tây Quyết đau đớn không nói nên lời.
Tất cả đều là do Vi Nhi.
Xem ra anh phải tặng cho Vi Nhi một món quà mới được!
"Đau..."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang nhắm mắt nhưng mà cô lại thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động, anh vội vàng hỏi: “Cô ấy tỉnh rồi sao?
Bác sĩ đang bận rộn cấp cứu cũng để ý đến điều này, bọn họ nói với Mặc Tây Quyết: “Tổng giám đốc Mặc, anh tránh ra một chút.”
Mặc Tây Quyết mím môi, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên đầu giường, tạo thành một tư thế ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc vào lòng.
Các sĩ sĩ nhìn nhau, thôi đi, dù sao thì cũng đã cầm máu được rồi, Ngôn Tiểu Nặc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thứ mà bọn họ phải làm bây giờ đó chính là truyền dịch.
Đầu kim tiêm nhỏ đâm vào bàn tay của cô, cô dường như cảm nhận được đau đớn cho nên mở to mắt ra.
Nhưng mà lại phát hiện Mặc Tây Quyết đang ôm mình, đôi mắt của cô đối diện với đôi mắt đen nháy của anh.
Trong lòng lại trào dâng sự tức giận. Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Mặc Tây Quyết, nếu như anh muốn đứa bé này còn tồn tại, thì xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt của em nữa.”
Mặc Tây Quyết trầm mặc: “Em có ý gì?"
“Từ giây phút này nếu như anh không cho em một lý do thì chúng ta gặp nhau còn có ý nghĩa gì?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất yếu ớt, nhưng mà ngữ khí lại rất quyết liệt.
Mặc Tây Quyết không nói gì nữa, trong đôi mắt của anh đều là sự lạnh lẽo.
Phó học giả đứng ở bên cạnh lo lắng, liền vội khuyên Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, đứa bé vừa mới giữ lại được, cháu ngàn vạn lần được kích động”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, rũ mắt xuống, biểu cảm ủy khuất.
Phó học giả khuyên Mặc Tây Quyết: “A Quyết, cháu cũng mệt rồi, hay là đi nghỉ ngơi một chút trước đi, cũng tiện cho việc suy nghĩ lại một sốt chuyện”
Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng chịu đứng dậy, đặt Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, một lời không nói rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng cao lớn anh tuấn của anh rời xa. Anh tình nguyện rời đi như vậy, tình nguyện chịu khổ vì mọi chuyện nhưng nhất tình không chịu nói ra bất cứ điều gì.
Tổng Tài Cuồng Vợ
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ
Story
Chương 305: Đừng xuất hiện trước mặt em nữa
10.0/10 từ 39 lượt.