Tổng Tài Cuồng Vợ
Chương 254: Cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cách cư xử tao nhã của nữ giúp việc, giống y hệt như quản gia Duy Đức, bình thản hỏi: “Cô tên là gì?”
Nữ giúp việc vẫn nở nụ cười như cũ, nói: “Cô Ngôn, tôi tên là Lisa, là quản gia của trang viên nhà họ Mặc”
Nói cách khác, đây cũng chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Mặc Lăng Thiên, so với quản gia Duy Đức thì cao hơn một bậc.
Nhớ đến việc Mặc Lăng Thiên chỉ mới gặp cô ba lần, mỗi lần đều hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, tại sao lần này lại phái cả một đoàn xe, rồi còn cả quản gia cao cấp như vậy đến đón cô tới dự tiệc sinh nhật của con trai ông ta chứ?
Lisa cười nói: “Cô Ngôn yên tâm, ông Trình, cậu Đường và cô Kiều đều đi Iceland rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Đi Iceland?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Rõ ràng là Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm đều muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết mà”
Lisa vẫn giữ nụ cười như cũ: "Cô Ngôn đều không biết rồi, một người bạn tốt của ông Trình đột nhiên ngã bệnh, cho nên họ đã rời đi trong đêm.” Dừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Bởi vì tiệc sinh nhật của cậu chủ, ông chủ cũng đến và muốn gặp mặt cô Ngôn, mời cô lên xe.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đám vệ sĩ đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng, cô nắm chặt tay lại, không nói lời nào ngồi vào trong xe.
Lisa liền ngồi vào chỗ bên cạnh cô. Tuy nói chỗ này cách lâu đài Đế Chi chẳng qua cũng chỉ có hai đến ba tiếng ngồi xe, nhưng suốt cả hành trình Lisa đều ngồi im nghiêm chỉnh, biểu cảm không hề thay đổi. Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thấy rất kỳ lạ, nhà họ Mặc không chỉ từ già đến trẻ đều như điêu khắc, mà ngay cả người làm cũng...
Cuối cùng cũng đến lâu đài Đế Chi, Ngôn Tiểu Nặc được Lisa dìu xuống xe.
Lâu đài lâu ngày không gặp, so với lúc cô rời đi vẫn không có gì thay đổi, nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng.
Bởi vì tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết, các nữ giúp việc trong lâu đài đều bận rộn làm việc của mình, chạy đi chạy lại như những con thoi chuyển cây và hoa đến các lầu phòng.
Lisa nhẹ nhàng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, ông chủ đang ở phòng khách đợi cô.”
Nghĩ đến Mặc Lăng Thiên, Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô không ngừng khích lệ bản thân, dù thế nào cũng không được sợ.
Trong bụng cô còn có đứa bé, nhất định phải bảo vệ con của mình.
Các nữ giúp việc vội vội vàng vàng chạy ngang qua người Ngôn Tiểu Nặc, nhưng không có một ai đứng lại chào hỏi cô một tiếng, thậm chí đến nhìn cô một cái cũng không có.
Mỗi người đều đang bận rộn với công việc trên tay. Ngôn Tiểu Nặc khẽ quay đầu lại, ở đăng xa, từng đoàn từng đoàn vệ sĩ giống như đội vệ binh của hoàng gia đang đi tuần tra lâu đài.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng biết răng mình không thể trốn tránh được, chỉ có thể dũng cảm đối diện.
Cô đi theo Lisa, từng bước từng bước tiến vào phòng khách của lâu đài.
Ngôn Tiểu Nặc trước nay không hề phát hiện ra, phòng khách của lâu đài Đế Chỉ lại to đến vậy. Cách đó rất xa, Mặc Lăng Thiên đang ngồi trên ghế sofa ở chính giữa, đứng bên tay trái là ba anh em nhà họ Mặc, bên tay phải là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, tóc vàng, khoảng hai mươi tuổi, nhìn cô một cách tò mò.
“Không biết phép tắc” Mặc Lăng Thiên thấy Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng ở cửa không hề nhúc nhích, cau mày nói một câu.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy, khẽ gật đầu, gọi một tiếng: “Bác Mặc”
Mặc Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, một luồng sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu, buông thõng hai tay đứng sang một bên.
Không khí có chút căng thẳng, sắc mặt Mặc Tây Quyết tái nhợt, đôi tay nắm chặt lại.
Cô gái mắt xanh tóc vàng thấy vậy, cười một cách vô cùng thoải mái, nói với Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc, Vi Vi lần đầu tiên đến lâu đài của A Quyết, bác Mặc đi đường cũng mệt đúng chứ ạ? Bây giờ là lúc xuân ấm hoa nở, cháu đưa bác ra ngoài đi dạo được không?”
Khuôn mặt đang căng thẳng của Mặc Lăng Thiên dần dịu xuống, mỉm cười nói với Vi Vì: “Được, bác Mặc đi dạo cùng với cháu." Nói xong cũng không liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc lấy một cái.
Ngôn Tiểu Nặc tự động lùi sang một bên, muốn đem mình biến thành một vật trang trí, hoặc một hạt bụi nhỏ trong không khí.
Mặc Tây Thân và Toàn Cơ thấy vậy cũng theo ra ngoài cùng.
Phòng khách chỉ còn lại Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết đi đến bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như là đang giải thích: “Anh không hề có ý định đưa em tới”
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Ồ, vậy tôi có thể đi rồi đúng không?”
Mặc Tây Quyết ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời trong xanh, giọng nói trầm xuống: “Em có thể đi rồi, nhưng em có thể ra ngoài được sao?”
Ngôn Tiểu Nặc trầm ngâm một lúc rồi hỏi Mặc Tây Quyết: “Chỗ ở sắp xếp cho tôi ở đâu?”
“Em cũng lâu rồi chưa gặp Tú Cầu." Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Đến gặp nó đi”
Nói xong, Mặc Tây Quyết liền đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không do dự, đi đến chỗ Tú Cầu.
Quản gia Duy Đức đương nhiên cũng ở đó, thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, ông thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vội vã bảo cô ngồi xuống: “Cô Ngôn, mau đến đây ngồi”
Tú Cầu thấy Ngôn Tiểu Nặc liền trở nên phấn khích, nếu như quản gia Duy Đức không cố gắng ngăn nó lại, có lẽ Tú Cầu đã xông tới nhảy vào lòng Ngôn Tiểu Nặc rồi.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngồi xuống, xoa dịu sự phấn khích của Tú Cầu, mất một lúc lâu sau, Tú Cầu mới yên tĩnh năm ngoan ngoãn dưới chân Ngôn Tiểu Nặc, cái đuôi vẫn vui vẻ lắc lư.
“Quản gia Duy Đức, tôi vẫn chưa cảm ơn ông.” Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng nói: “Nhờ có ông, tôi mới giữ được mạng sống này."
“Là cậu chủ mềm lòng.” Quản gia Duy Đức nói: “Nếu không phải như vậy, thì tôi cũng không làm được gì cả."
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Quản gia Duy Đức, chú Trình và mọi người không sao chứ?”
Quản gia Duy Đức sớm đã nghĩ đến việc Ngôn Tiểu Nặc sẽ hỏi như vậy, nở một nụ cười cho cô yên tâm rồi nói: “Thực sự là có việc bên Ireland nên mới phải rời đi trong đêm như vậy, vì lúc đó khuya rồi nên không muốn đánh thức cô.”
Ngôn Tiểu Nặc tin quản gia Duy Đức không nói dối, cô gật gật đầu: “Họ không sao là tốt rồi "
Quản gia Duy Đức thở dài: “Cậu chủ có đề phòng thế nào đi nữa cũng không đề phòng được đến việc này.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cắn môi, hỏi quản gia Duy Đức: “Tối nay ông có đến tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết không?”
Quản gia Duy Đức cười nói: “Lisa đến rồi, tất cả mọi việc tối nay đều do cô ấy chủ trì, tôi cũng chỉ có thế ở đây nghỉ ngơi thôi ”
“Vậy để tôi bầu bạn với ông nhé” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì tối nay tôi cũng không phải nhân vật quan trọng gì”
Quản gia Duy Đức cười khổ: “Cô Ngôn, nếu đã đến, mà còn là do ông chủ đích thân phái người đi đón, thì chỉ e là không dễ dàng trốn như vậy đâu”
Nụ cười trên môi Ngôn Tiểu Nặc dần trở nên miễn cưỡng: “Tôi biết, có thể trốn đến lúc nào thì cứ trốn vậy”
Người như Mặc Lăng Thiên cô thực sự không dám chọc, huống hồ nếu cô muốn con của cô được bình an thì không thế nhất thời hành động làm tổn thương chính mình, rồi làm tổn thương cả con mình được.
Ngôn Tiểu Nặc ở lại chỗ quản gia Duy Đức một lúc, sau đó Lisa đến đón cô.
“Cô Ngôn, ông chủ mời cô đến sảnh ăn trưa” Nụ cười của Lisa mang sự kiên định không thể từ chối được.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài trong lòng, quả nhiên giống y như quản gia Duy Đức nói, cô đến đây chính là định sẵn bị giày vò rồi.
Cô xoa đầu Tú Cầu, sau đó cùng Lisa đi đến phòng khách.
Trước cửa phòng khách, Lisa dừng bước lại, nói: “Cô Ngôn, xin đợi một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
Lisa ra dấu tay một cái, lập tức có nữ giúp việc bê chậu nước sạch, khăn bông và nước rửa tay đến trước mặt cô.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu quay qua nhìn Lisa, sắc mặt cô trầm xuống.
“Cô Ngôn, mời rửa tay." Giọng Lisa trầm xuống.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, đứng đó một lúc, rồi mới đưa tay vào chậu, chuẩn bị rửa tay.
Lisa lại nhanh hơn cô một bước, đích thân giúp cô rửa tay.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó như một con rối để Lisa điều khiển.
Đột nhiên, động tác của Lisa dừng lại, kính cẩn chào: “Cậu hai”
Các nữ giúp việc đồng thanh chào Mặc Tây Quyết.
“Đứng ở đây làm gì vậy?” Giọng Mặc Tây Quyết lạnh lùng vô tình, mang chút phẫn nộ ẩn trong đó: “Chặn hết cửa không cho tôi vào sao?”
Trán Lisa đổ những giọt mồ hôi nhỏ, nhanh chóng nói: “Không phải ạ”
"Vậy cô còn không tránh ra.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái: “Còn không vào sao? Lề mề cái gì?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đi vào.
Mặc Tây Quyết theo phía sau cô, trong phòng khách, không biết Vi Vi đã nói những gì, lại có thế khiến Mặc Lăng Thiên cười vui vẻ như vậy.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc bước vào, bầu không khí vui vẻ đột nhiên chững lại.
Ngôn Tiểu Nặc lần này đã chủ động chào hỏi Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc.”
Mặc Lăng Thiên bình thản nói: “Đến rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ngôn Tiểu Nặc có chút bất ngờ với động thái của Mặc Lăng Thiên lúc này, nhưng cô cảm thấy nhất định vẫn còn thủ đoạn phía sau, cô lặng lẽ đưa tay đặt ra trước bụng.
Các món ăn bày trên bàn rất tinh tế và sang trọng, mọi người ngồi theo thứ bậc, Ngôn Tiểu Nặc ngồi cuối cùng.
Các nữ giúp việc đứng một bên cẩn thận phục vụ, bữa ăn diễn ra vô cùng căng thẳng.
Ngôn Tiểu Nặc tuy có nghe qua Mặc Tây Quyết nhắc đến những quy định khi ăn cơm của nhà họ Mặc, lúc đó cô chỉ cảm thấy những quy định đó thật rườm rà, nhưng đến giờ khi tự mình trải nghiệm, cô lại cảm giác giống như đang bị tra tấn vậy.
Ví dụ, dao và dĩa không bao giờ được phát ra âm thanh, ngón cái phải đặt ở chính giữa chuôi dao, hay khi ăn tôm, chỉ được ăn phân ở giữa mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn chịu đựng tất cả những điều này. Cô thực sự rất nhớ bữa ăn đầy dinh dưỡng của Trình Tử Diễm làm cho cô, càng nhớ những lúc cô cùng Trình Tử Diễm ăn cơm.
Tay phải của Mặc Lăng Thiên giơ lên, tất cả động tác đều đột ngột dừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc thấy tất cả mọi người đều dừng ăn, dao dĩa được đặt vô cùng chỉnh tề, cô đành phải làm theo. Dù sao lúc ăn bị tra tấn như vậy thì chẳng bằng không ăn còn hơn.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ngay ngắn thư giãn, đợi Mặc Lăng Thiên cất tiếng. Mặc Lăng Thiên khẽ hất tay một cái, tất cả nữ giúp việc đều lui xuống. Đợi đến lúc phòng khách chỉ còn lại vài người đang ngồi trên bàn ăn cơm, ông ta mới nói: “Ngôn Tiếu Nặc, từng gặp qua Vi Vi chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới cấn thận quan sát Vi Vĩ, một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xanh giống như những viên ngọc bích đẹp nhất, cô khẽ mỉm cười chào hỏi Vi Vi: "Xin chào, tôi là Ngôn Tiểu Nặc”
Vi Vi cũng mỉm cười đáp lại, ánh sáng diễm lệ tỏa ra, giọng nói quyến rũ động lòng người: “Xin chào, tôi là Vi Vi Rolster.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, sau đó khôi phục lại tư thể ngồi.
Mặc Lăng Thiên chậm rãi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Vi Vi sẽ sớm đính hôn với A Quyết, còn cô, Ngôn Tiểu Nặc, chỉ có thể là người phụ nữ của A Quyết, nhưng không thế làm vợ của nó”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Nữ giúp việc vẫn nở nụ cười như cũ, nói: “Cô Ngôn, tôi tên là Lisa, là quản gia của trang viên nhà họ Mặc”
Nói cách khác, đây cũng chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Mặc Lăng Thiên, so với quản gia Duy Đức thì cao hơn một bậc.
Nhớ đến việc Mặc Lăng Thiên chỉ mới gặp cô ba lần, mỗi lần đều hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, tại sao lần này lại phái cả một đoàn xe, rồi còn cả quản gia cao cấp như vậy đến đón cô tới dự tiệc sinh nhật của con trai ông ta chứ?
Lisa cười nói: “Cô Ngôn yên tâm, ông Trình, cậu Đường và cô Kiều đều đi Iceland rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Đi Iceland?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Rõ ràng là Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm đều muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết mà”
Lisa vẫn giữ nụ cười như cũ: "Cô Ngôn đều không biết rồi, một người bạn tốt của ông Trình đột nhiên ngã bệnh, cho nên họ đã rời đi trong đêm.” Dừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Bởi vì tiệc sinh nhật của cậu chủ, ông chủ cũng đến và muốn gặp mặt cô Ngôn, mời cô lên xe.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đám vệ sĩ đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng, cô nắm chặt tay lại, không nói lời nào ngồi vào trong xe.
Lisa liền ngồi vào chỗ bên cạnh cô. Tuy nói chỗ này cách lâu đài Đế Chi chẳng qua cũng chỉ có hai đến ba tiếng ngồi xe, nhưng suốt cả hành trình Lisa đều ngồi im nghiêm chỉnh, biểu cảm không hề thay đổi. Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thấy rất kỳ lạ, nhà họ Mặc không chỉ từ già đến trẻ đều như điêu khắc, mà ngay cả người làm cũng...
Cuối cùng cũng đến lâu đài Đế Chi, Ngôn Tiểu Nặc được Lisa dìu xuống xe.
Lâu đài lâu ngày không gặp, so với lúc cô rời đi vẫn không có gì thay đổi, nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng.
Bởi vì tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết, các nữ giúp việc trong lâu đài đều bận rộn làm việc của mình, chạy đi chạy lại như những con thoi chuyển cây và hoa đến các lầu phòng.
Lisa nhẹ nhàng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, ông chủ đang ở phòng khách đợi cô.”
Nghĩ đến Mặc Lăng Thiên, Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô không ngừng khích lệ bản thân, dù thế nào cũng không được sợ.
Trong bụng cô còn có đứa bé, nhất định phải bảo vệ con của mình.
Các nữ giúp việc vội vội vàng vàng chạy ngang qua người Ngôn Tiểu Nặc, nhưng không có một ai đứng lại chào hỏi cô một tiếng, thậm chí đến nhìn cô một cái cũng không có.
Mỗi người đều đang bận rộn với công việc trên tay. Ngôn Tiểu Nặc khẽ quay đầu lại, ở đăng xa, từng đoàn từng đoàn vệ sĩ giống như đội vệ binh của hoàng gia đang đi tuần tra lâu đài.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng biết răng mình không thể trốn tránh được, chỉ có thể dũng cảm đối diện.
Cô đi theo Lisa, từng bước từng bước tiến vào phòng khách của lâu đài.
Ngôn Tiểu Nặc trước nay không hề phát hiện ra, phòng khách của lâu đài Đế Chỉ lại to đến vậy. Cách đó rất xa, Mặc Lăng Thiên đang ngồi trên ghế sofa ở chính giữa, đứng bên tay trái là ba anh em nhà họ Mặc, bên tay phải là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, tóc vàng, khoảng hai mươi tuổi, nhìn cô một cách tò mò.
“Không biết phép tắc” Mặc Lăng Thiên thấy Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng ở cửa không hề nhúc nhích, cau mày nói một câu.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy, khẽ gật đầu, gọi một tiếng: “Bác Mặc”
Mặc Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, một luồng sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu, buông thõng hai tay đứng sang một bên.
Không khí có chút căng thẳng, sắc mặt Mặc Tây Quyết tái nhợt, đôi tay nắm chặt lại.
Cô gái mắt xanh tóc vàng thấy vậy, cười một cách vô cùng thoải mái, nói với Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc, Vi Vi lần đầu tiên đến lâu đài của A Quyết, bác Mặc đi đường cũng mệt đúng chứ ạ? Bây giờ là lúc xuân ấm hoa nở, cháu đưa bác ra ngoài đi dạo được không?”
Khuôn mặt đang căng thẳng của Mặc Lăng Thiên dần dịu xuống, mỉm cười nói với Vi Vì: “Được, bác Mặc đi dạo cùng với cháu." Nói xong cũng không liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc lấy một cái.
Ngôn Tiểu Nặc tự động lùi sang một bên, muốn đem mình biến thành một vật trang trí, hoặc một hạt bụi nhỏ trong không khí.
Mặc Tây Thân và Toàn Cơ thấy vậy cũng theo ra ngoài cùng.
Phòng khách chỉ còn lại Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết đi đến bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như là đang giải thích: “Anh không hề có ý định đưa em tới”
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Ồ, vậy tôi có thể đi rồi đúng không?”
Mặc Tây Quyết ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời trong xanh, giọng nói trầm xuống: “Em có thể đi rồi, nhưng em có thể ra ngoài được sao?”
Ngôn Tiểu Nặc trầm ngâm một lúc rồi hỏi Mặc Tây Quyết: “Chỗ ở sắp xếp cho tôi ở đâu?”
“Em cũng lâu rồi chưa gặp Tú Cầu." Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Đến gặp nó đi”
Nói xong, Mặc Tây Quyết liền đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không do dự, đi đến chỗ Tú Cầu.
Quản gia Duy Đức đương nhiên cũng ở đó, thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, ông thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vội vã bảo cô ngồi xuống: “Cô Ngôn, mau đến đây ngồi”
Tú Cầu thấy Ngôn Tiểu Nặc liền trở nên phấn khích, nếu như quản gia Duy Đức không cố gắng ngăn nó lại, có lẽ Tú Cầu đã xông tới nhảy vào lòng Ngôn Tiểu Nặc rồi.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngồi xuống, xoa dịu sự phấn khích của Tú Cầu, mất một lúc lâu sau, Tú Cầu mới yên tĩnh năm ngoan ngoãn dưới chân Ngôn Tiểu Nặc, cái đuôi vẫn vui vẻ lắc lư.
“Quản gia Duy Đức, tôi vẫn chưa cảm ơn ông.” Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng nói: “Nhờ có ông, tôi mới giữ được mạng sống này."
“Là cậu chủ mềm lòng.” Quản gia Duy Đức nói: “Nếu không phải như vậy, thì tôi cũng không làm được gì cả."
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Quản gia Duy Đức, chú Trình và mọi người không sao chứ?”
Quản gia Duy Đức sớm đã nghĩ đến việc Ngôn Tiểu Nặc sẽ hỏi như vậy, nở một nụ cười cho cô yên tâm rồi nói: “Thực sự là có việc bên Ireland nên mới phải rời đi trong đêm như vậy, vì lúc đó khuya rồi nên không muốn đánh thức cô.”
Ngôn Tiểu Nặc tin quản gia Duy Đức không nói dối, cô gật gật đầu: “Họ không sao là tốt rồi "
Quản gia Duy Đức thở dài: “Cậu chủ có đề phòng thế nào đi nữa cũng không đề phòng được đến việc này.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cắn môi, hỏi quản gia Duy Đức: “Tối nay ông có đến tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết không?”
Quản gia Duy Đức cười nói: “Lisa đến rồi, tất cả mọi việc tối nay đều do cô ấy chủ trì, tôi cũng chỉ có thế ở đây nghỉ ngơi thôi ”
“Vậy để tôi bầu bạn với ông nhé” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì tối nay tôi cũng không phải nhân vật quan trọng gì”
Quản gia Duy Đức cười khổ: “Cô Ngôn, nếu đã đến, mà còn là do ông chủ đích thân phái người đi đón, thì chỉ e là không dễ dàng trốn như vậy đâu”
Nụ cười trên môi Ngôn Tiểu Nặc dần trở nên miễn cưỡng: “Tôi biết, có thể trốn đến lúc nào thì cứ trốn vậy”
Người như Mặc Lăng Thiên cô thực sự không dám chọc, huống hồ nếu cô muốn con của cô được bình an thì không thế nhất thời hành động làm tổn thương chính mình, rồi làm tổn thương cả con mình được.
Ngôn Tiểu Nặc ở lại chỗ quản gia Duy Đức một lúc, sau đó Lisa đến đón cô.
“Cô Ngôn, ông chủ mời cô đến sảnh ăn trưa” Nụ cười của Lisa mang sự kiên định không thể từ chối được.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài trong lòng, quả nhiên giống y như quản gia Duy Đức nói, cô đến đây chính là định sẵn bị giày vò rồi.
Cô xoa đầu Tú Cầu, sau đó cùng Lisa đi đến phòng khách.
Trước cửa phòng khách, Lisa dừng bước lại, nói: “Cô Ngôn, xin đợi một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
Lisa ra dấu tay một cái, lập tức có nữ giúp việc bê chậu nước sạch, khăn bông và nước rửa tay đến trước mặt cô.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu quay qua nhìn Lisa, sắc mặt cô trầm xuống.
“Cô Ngôn, mời rửa tay." Giọng Lisa trầm xuống.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, đứng đó một lúc, rồi mới đưa tay vào chậu, chuẩn bị rửa tay.
Lisa lại nhanh hơn cô một bước, đích thân giúp cô rửa tay.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó như một con rối để Lisa điều khiển.
Đột nhiên, động tác của Lisa dừng lại, kính cẩn chào: “Cậu hai”
Các nữ giúp việc đồng thanh chào Mặc Tây Quyết.
“Đứng ở đây làm gì vậy?” Giọng Mặc Tây Quyết lạnh lùng vô tình, mang chút phẫn nộ ẩn trong đó: “Chặn hết cửa không cho tôi vào sao?”
Trán Lisa đổ những giọt mồ hôi nhỏ, nhanh chóng nói: “Không phải ạ”
"Vậy cô còn không tránh ra.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái: “Còn không vào sao? Lề mề cái gì?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đi vào.
Mặc Tây Quyết theo phía sau cô, trong phòng khách, không biết Vi Vi đã nói những gì, lại có thế khiến Mặc Lăng Thiên cười vui vẻ như vậy.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc bước vào, bầu không khí vui vẻ đột nhiên chững lại.
Ngôn Tiểu Nặc lần này đã chủ động chào hỏi Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc.”
Mặc Lăng Thiên bình thản nói: “Đến rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ngôn Tiểu Nặc có chút bất ngờ với động thái của Mặc Lăng Thiên lúc này, nhưng cô cảm thấy nhất định vẫn còn thủ đoạn phía sau, cô lặng lẽ đưa tay đặt ra trước bụng.
Các món ăn bày trên bàn rất tinh tế và sang trọng, mọi người ngồi theo thứ bậc, Ngôn Tiểu Nặc ngồi cuối cùng.
Các nữ giúp việc đứng một bên cẩn thận phục vụ, bữa ăn diễn ra vô cùng căng thẳng.
Ngôn Tiểu Nặc tuy có nghe qua Mặc Tây Quyết nhắc đến những quy định khi ăn cơm của nhà họ Mặc, lúc đó cô chỉ cảm thấy những quy định đó thật rườm rà, nhưng đến giờ khi tự mình trải nghiệm, cô lại cảm giác giống như đang bị tra tấn vậy.
Ví dụ, dao và dĩa không bao giờ được phát ra âm thanh, ngón cái phải đặt ở chính giữa chuôi dao, hay khi ăn tôm, chỉ được ăn phân ở giữa mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn chịu đựng tất cả những điều này. Cô thực sự rất nhớ bữa ăn đầy dinh dưỡng của Trình Tử Diễm làm cho cô, càng nhớ những lúc cô cùng Trình Tử Diễm ăn cơm.
Tay phải của Mặc Lăng Thiên giơ lên, tất cả động tác đều đột ngột dừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc thấy tất cả mọi người đều dừng ăn, dao dĩa được đặt vô cùng chỉnh tề, cô đành phải làm theo. Dù sao lúc ăn bị tra tấn như vậy thì chẳng bằng không ăn còn hơn.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ngay ngắn thư giãn, đợi Mặc Lăng Thiên cất tiếng. Mặc Lăng Thiên khẽ hất tay một cái, tất cả nữ giúp việc đều lui xuống. Đợi đến lúc phòng khách chỉ còn lại vài người đang ngồi trên bàn ăn cơm, ông ta mới nói: “Ngôn Tiếu Nặc, từng gặp qua Vi Vi chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới cấn thận quan sát Vi Vĩ, một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xanh giống như những viên ngọc bích đẹp nhất, cô khẽ mỉm cười chào hỏi Vi Vi: "Xin chào, tôi là Ngôn Tiểu Nặc”
Vi Vi cũng mỉm cười đáp lại, ánh sáng diễm lệ tỏa ra, giọng nói quyến rũ động lòng người: “Xin chào, tôi là Vi Vi Rolster.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, sau đó khôi phục lại tư thể ngồi.
Mặc Lăng Thiên chậm rãi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Vi Vi sẽ sớm đính hôn với A Quyết, còn cô, Ngôn Tiểu Nặc, chỉ có thể là người phụ nữ của A Quyết, nhưng không thế làm vợ của nó”
Tổng Tài Cuồng Vợ
Đánh giá:
Truyện Tổng Tài Cuồng Vợ
Story
Chương 254: Cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh
10.0/10 từ 39 lượt.